Bí Kíp Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 36: Quà
Mon
08/05/2024
Dù chưa hẹn hò được bao lâu, nhưng Tề Hàn Vũ dám chắc Tề Nhật Chiêu đã biết mình có bạn gái.
Rất đơn giản, hai anh em bọn họ chẳng ai vừa mắt ai, sơ hở là xâm phạm quyền riêng tư của đối phương để có gì thì chọc nhau cho vui đời. Không phải cậu đọc trộm nhật ký của anh ta, thì cũng là anh ta lén xem tin nhắn trên điện thoại của cậu.
Lý do mà đến giờ anh ta chưa yêu ai hoàn toàn là vì cậu chặt đứt tơ duyên đấy.
Bất cứ khi nào có cô gái theo đuổi anh ta, hay anh ta thầm mến ai đó, cậu sẽ đột nhiên rạch trời xuất hiện, đuổi cô gái thích anh ta đi, khiến cô gái anh ta thầm thích có ấn tượng cực kỳ tệ với Tề Nhật Chiêu.
Tại sao bọn họ ghét nhau đến mức xâm phạm quyền riêng tư ấy hả? Rất đơn giản, Tề Nhật Chiêu không thích có em, cứ là em (cả em ruột hay em họ) thì đều không ưa hết, anh ta thích làm con một trong gia đình hơn. Còn Tề Hàn Vũ, cậu không thích Tề Nhật Chiều chỉ bởi Tề Nhật Chiêu không ưa cậu trước, cộng thêm việc ba mẹ thiên vị anh ta hơn, và vì anh ta xấu tính quá thể, luôn tìm cách chọc cậu điên chơi.
Như bây giờ vậy.
"Hẹn hò về đấy hả? Ba không thích mày yêu sớm đâu, sớm liệu mà chia tay đi, sau này mày cũng đâu thể ở bên người ta mãi được."
Tề Nhật Chiêu ngả người vào ghế sofa, khoanh tay lại, giọng điệu đầy vẻ kiêu căng.
Uống cho cái đầu thiên tài của Tề Nhật Chiêu, anh ta mới chỉ biết cậu có bạn gái, bạn gái cậu là ai thì anh ta chịu.
Với cái logic của anh ta, anh em họ có vài điểm giống nhau, nên gout cũng có thể giống nhau.
Anh ta thích những cô gái từ quê mới lên. Xinh xắn, ngoan hiền, đảm đang, và đặc biệt là ngây thơ.
Ừm, ở một góc độ nào đó, nếu cậu còn thầm thích Bạch Tuyết Mai thì đúng thế thật.
Nhưng không, nay đã khác xưa rồi.
Giữa nhà giàu bọn họ có một kiểu hôn nhân mang tên là "liên hôn". Mối quan hệ giữa thằng nhãi Hoàng Hạo Thiên và Bạch Tuyết Mai chính là mối quan hệ liên hôn đó, chẳng qua có thêm tình yêu vào nữa.
Nếu Hoàng thị và Đại Bạch thị đã liên hôn với nhau, vậy hai nhà còn lại khéo cũng nhìn nhau chăm chăm.
Suy cho cùng, vì lợi ích cả thôi. Hoàng thị và Đại Bạch thị bắt tay với nhau, chắc chắn sẽ ăn mất mấy mối làm ăn của Lạc thị và Tề thị, thương nhân nào chịu đứng yên ăn thiệt cho nổi.
Do đó mà ông ba già nhà cậu đang tính tìm mấy mối liên hôn cho hai thằng con trai.
Lạc thị là ứng cử viên sáng giá nhất. Mỗi tội nhà đó chỉ có hai anh em, đứa lớn là trai, mà đứa con gái bé lại đang tuổi ăn tuổi lớn. Ông sợ đại tiểu thư nhà người ta chê thằng con lớn già, ngại thằng con bé trẻ trâu nên cứ băn khoăn mãi.
Nếu để ba Tề biết cậu đang trong mối quan hệ lãng mạn với tiểu thư họ Lạc, kiểu gì khi ngủ ông ta cũng cười suốt thôi.
Vậy nên, trước câu nói của Tề Nhật Chiêu, Tề Hàn Vũ chẳng mảy may để ý, cũng không định nói sự thật cho anh ta biết, chỉ thuận miệng bảo: "Ông cứ cẩn thận mấy con nhỏ lên giường khách sạn với ông đấy, để mấy đứa đó chửa hay thân dưới ông nổi đốm thì người yêu sớm như tôi vẫn sống thọ hơn ông chán."
Tề Nhật Chiêu tặc lưỡi, giọng lạnh xuống: "Không cần mày nhắc nhở, anh không phải mày, khéo mày còn chưa biết cách phòng tránh đúng cách ấy chứ."
"Tôi chưa đủ tuổi, đâu có như anh, nào dám nào dám."
Tề Hàn Vũ khinh khỉnh nói, rồi xoay người về phòng. Ở sau lưng, không biết có phải đã lấy lại bình tĩnh hay không mà Tề Nhật Chiêu lại lên tiếng, lần này, giọng điệu anh ta hả hê vô cùng: "Mấy ngày nữa là ngày hội phụ huynh học sinh ở trường mày nhỉ? Lúc đó anh với ba sẽ đến, mày liệu đó."
Ngày 25 tháng 12, ngày Giáng sinh, còn là thứ hai, một ngày thật bình thường.
Trừ việc nó là đầu tuần.
Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác, lại phải dậy đi học.
Lạc Minh Tịch uể oải mở mắt, uể oải ngồi dậy, uể oải vươn vai, lại uể oải lắc lắc cái đầu bù xù.
Hôm qua cô lại thức khuya chơi game.
Không phải event của Tam Giới Là Một, mà là leo rank của Island.
Đúng thế, cô đã đánh rank rồi, còn đánh đến top 55 toàn quốc, một tốc độ thật đáng kinh ngạc. Chỉ sau từng ấy thời gian chơi, cô đã dần xuất hiện trong tầm mắt của cộng đồng game thủ Island, được mệnh danh là ngôi sao đang lên của game, một tay cận chiến đáng gờm.
Tuy đánh có thắng có thua, song không ai phủ nhận năng lực của cô. Dù thế, Lạc Minh Tịch biết mình còn nhiều thiếu sót, không chỉ mỗi sự hấp tấp thường gặp của một cận chiến, mà còn cả năng lực bắn súng của người mới.
Nói gì thì nói, Island là một game bắn súng mà.
Để vào một chiến đội có tiếng tăm, vươn ra đấu trường quốc tế, Lạc Minh Tịch cần luyện nhiều, đánh nhiều hơn
ทนีล.
Cô đủng đỉnh đi đánh răng rửa mặt, ngáp ngắn ngáp dài thay đồng phục, chán đời nhìn cặp mắt gấu trúc của mình trong gương, bấm bụng lên lớp ngủ bù sau. Đi qua bàn để máy tính, cô khựng lại, nhìn chăm chăm vào dàn máy tính ở đó.
Một lúc sau, Lạc Minh Tịch xoa xoa mắt, nhìn lại thật kỹ, lẩm bẩm: "Mình đánh rank đánh đến ra ảo giác rồi à? Sao mình thấy dàn máy này hình như là đời mới nhất bây giờ ấy nhở?"
Không tin vào những gì mình thấy, cô sờ sờ, chạm chạm, bấm thử nút nguồn. Màn hình khởi động hiện lên, giao diện khác hoàn toàn với máy cũ của cô.
Lạc Minh Tịch sững sờ, rồi mừng như điên hét toáng lên, chạy nhanh xuống tầng.
"Chị Lam, chị Lam ơi! Máy tính em đổi kìa? Ai đổi máy tính em kìa!??"
Chị Lam là chị giúp việc nhà họ Lạc, tuổi ngoài ba mươi. Nhà chồng chị nghèo, chị bèn lên thành phố kiếm sống để nuôi cả nhà bọn họ. Chị là kiểu người sống sạch, thế nên nhà họ Lạc bao giờ cũng sạch tinh tươm, ngăn nắp và gọn gàng.
Chị Lam đang bưng đồ ăn sáng ra bàn, nghe vậy liền cười nói: "Sáng sớm nay Lạc tổng về, còn kêu người đến lắp cho tiểu thư đó."
Lạc Minh Tịch ngẫm lại giá tiền của toàn bộ dàn PC đó, cũng phải công nhận ngoài anh trai hời ra, bạn trai mình chưa thể chi số tiền đó được. Tề thị khác Lạc thị, Tề thị nghiêm khắc lắm, trên Tề Hàn Vũ còn có một anh trai khó ở, nên tiền tiêu vặt của cậu thường không được nhiều. Chí ít, số đó đủ cho cậu la cà ở quán net nửa tháng.
Lạc Minh Tịch phấn khích ngồi vào bàn, tươi cười cảm ơn ông anh trai hời đang nhâm nhi ly cà phê sáng. Nhìn bọng mắt thâm quầng của Lạc Minh Tịch, Lạc Minh Tường nhíu mày, nói vài câu dặn dò cô phải ngủ đủ giấc, rồi bảo: "Em không cần cảm ơn đâu, đấy là quà sinh nhật đấy. Chúc mừng sinh nhật nhé!"
Lạc Minh Tịch tròn mắt, ngẩn người một lúc mới mở điện thoại xem lịch. Vậy là sinh nhật của "Lạc Minh Tịch" cũng trùng với cô luôn sao, đều là Giáng sinh.
Thói đời thật nhiều điều bất ngờ.
Cất điện thoại vào túi, Lạc Minh Tịch nhoẻn miệng cười, vui vẻ ăn xong bữa sáng rồi lên xe đi học. Trước khi đi, cô còn không quên nhắc: "Anh ơi, thứ sáu là ngày hội phụ huynh học sinh, anh nhớ xếp lịch để đi đấy nhé."
Lạc Minh Tường xác nhận sẽ đi, bấy giờ Lạc Minh Tịch mới hài lòng đi học.
Vừa đến lớp, cô tóm ngay Lâm Duệ và Ngô Vinh bàn trên, khoe khoang quà sinh nhật là dàn PC siêu đỉnh siêu xịn của mình. Lâm Duệ ngưỡng mộ lắm, còn bảo trước nay quà sinh nhật của mình toàn là mô hình máy bay limited của các hãng.
Ngô Vinh dùng con mắt cá chết nhìn hai người ngầm khoe giàu, cậu hiển nhiên cũng không chịu thua, gia nhập đường đua tài phiệt với danh "công tử bất động sản" của mình.
Vũ Huy và Chu Đại Từ cùng nhau đến lớp, cùng được nghe ba đứa bạn ba hoa, thấy vui vui nên cũng tham gia cùng.
Vậy nên khi Tề Hàn Vũ đến lớp liền thấy được cảnh này: bạn lớp trưởng họ Chu đang cầm quyển sổ nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ đâu là chữ ký của nghệ sĩ nào với nghệ sĩ nào, bạn Vũ thì đang khoe ảnh chụp chung với người nổi tiếng từ các ngành nghề, bạn Ngô khoe con xe đạp địa hình mới tậu, bạn Lâm khoe mô hình máy bay mini mình mang theo, còn bạn gái cậu thì đang ba hoa chích choè về dàn PC.
Ừm, Chu Đại Từ là đại thiếu gia của công ty giải trí Đại Chu.
Vũ Huy là người thừa kế toà soạn.
Ngô Vinh là con trai đại gia bất động sản.
Lâm Duệ là cậu ba của hãng hàng không tư nhân YC-Airlines.
Cả bốn đều giàu. Tổng khối tài sản nhà họ cộng lại chưa chắc sẽ kém nhà cậu đâu, nhất là nhà Lâm Duệ. Nhà cậu ta là hãng hàng không tư nhân, do đó mà khối tài sản cũng nhiều hơn mấy người còn lại, tính tổng thì cũng top 10 cả nước, được tính là siêu giàu rồi.
Cậu ta nói mình tùy lúc, thích thì khóc trên máy bay cũng không phải nói phét.
Quan trọng là, họ dính sát vào bạn gái cậu quá, cậu cáu!
"Loảng xoảng..."
Tiếng bàn ghế đổ vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người. Ai nấy đều tò mò quay đầu ra nhìn, phát hiện mặt đại ca trường đen xì, hằm hằm nhìn bàn cuối trong góc.
Bốn người bạn của Lạc Minh Tịch tức khắc bật chế độ hèn, ai về chỗ người ấy, nghiêm túc mở sách ra đọc, hoặc cầm bút làm cho xong bài tập về nhà.
Lạc Minh Tịch thấy anh bạn trai đến rồi, bèn hí hứng lôi kéo cậu, lại ba hoa về dàn máy mới. Nói nói, cô tiện thể móc cây kẹo táo mình cất trong cặp ra, đưa cho anh bạn trai: "Merry Christmas nè!"
Từ lúc được nghe cô hào hứng kể về chiếc PC siêu xịn sò kia, Tề Hàn Vũ đã bớt giận rồi. Cậu biết cô thích game, chắc hăn cũng sẽ rất thích các loại máy tính khác nhau. Vừa hay nhà cậu làm ngành công nghệ, thiếu gì những thứ này.
Nhưng thấy cô vui như vậy, cậu cũng vui lây, chăm chú nghe cô miêu tả đủ loại thông số và linh kiện của máy tính. Cậu nhận kẹo táo Lạc Minh Tịch tặng cho, cẩn thật cất vào ngăn bàn, định bụng để dành ăn sau.
Hôm nay là sinh nhật Tịch Nhi, cậu biết, nên cũng có quà bất ngờ cho cô. Tề Hàn Vũ kiên nhẫn chờ cô kể xong, bảo cô đưa tay ra.
Lạc Minh Tịch làm theo, bất ngờ được cậu đeo cho một chiếc vòng tay bạc khảm một viên đá quý màu tím.
Là thạch anh tím.
Đá thạch anh không quá quý giá, người dân bình thường đều mua được. Nhưng thạch anh tím tự nhiên vẫn ở đẳng cấp khác, nhỉnh hơn thạch anh thông thường một chút. Tề Hàn Vũ mất không ít thời gian, đầu tiên là tìm mua thạch anh tím tự nhiên, rồi gọi một cuộc điện thoại nước ngoài, dùng mối quan hệ của mẹ và số tiền tiết kiệm bấy lâu tìm một nhà thiết kế trang sức có tiếng về để làm ra chiếc vòng này.
Đá này không đắt, nhưng chiếc vòng là cả tấm lòng. Lạc Minh Tịch thích lắm, lại kéo tóc Lâm Duệ, tiếp tục khoe về chiếc vòng tay này.
Thực ra, với Lạc Minh Tịch mà nói, dù bạn trai có mua chiếc vòng tay quê mùa ngoài chợ cóc, cô vẫn sẽ trân trọng, vẫn sẽ thích nó, vẫn sẽ giữ gìn nó cẩn thận thôi.
Vấn đề không phải là quà đắt bao nhiêu, mà là tấm lòng và ý nghĩa của món quà đó.
Rất đơn giản, hai anh em bọn họ chẳng ai vừa mắt ai, sơ hở là xâm phạm quyền riêng tư của đối phương để có gì thì chọc nhau cho vui đời. Không phải cậu đọc trộm nhật ký của anh ta, thì cũng là anh ta lén xem tin nhắn trên điện thoại của cậu.
Lý do mà đến giờ anh ta chưa yêu ai hoàn toàn là vì cậu chặt đứt tơ duyên đấy.
Bất cứ khi nào có cô gái theo đuổi anh ta, hay anh ta thầm mến ai đó, cậu sẽ đột nhiên rạch trời xuất hiện, đuổi cô gái thích anh ta đi, khiến cô gái anh ta thầm thích có ấn tượng cực kỳ tệ với Tề Nhật Chiêu.
Tại sao bọn họ ghét nhau đến mức xâm phạm quyền riêng tư ấy hả? Rất đơn giản, Tề Nhật Chiêu không thích có em, cứ là em (cả em ruột hay em họ) thì đều không ưa hết, anh ta thích làm con một trong gia đình hơn. Còn Tề Hàn Vũ, cậu không thích Tề Nhật Chiều chỉ bởi Tề Nhật Chiêu không ưa cậu trước, cộng thêm việc ba mẹ thiên vị anh ta hơn, và vì anh ta xấu tính quá thể, luôn tìm cách chọc cậu điên chơi.
Như bây giờ vậy.
"Hẹn hò về đấy hả? Ba không thích mày yêu sớm đâu, sớm liệu mà chia tay đi, sau này mày cũng đâu thể ở bên người ta mãi được."
Tề Nhật Chiêu ngả người vào ghế sofa, khoanh tay lại, giọng điệu đầy vẻ kiêu căng.
Uống cho cái đầu thiên tài của Tề Nhật Chiêu, anh ta mới chỉ biết cậu có bạn gái, bạn gái cậu là ai thì anh ta chịu.
Với cái logic của anh ta, anh em họ có vài điểm giống nhau, nên gout cũng có thể giống nhau.
Anh ta thích những cô gái từ quê mới lên. Xinh xắn, ngoan hiền, đảm đang, và đặc biệt là ngây thơ.
Ừm, ở một góc độ nào đó, nếu cậu còn thầm thích Bạch Tuyết Mai thì đúng thế thật.
Nhưng không, nay đã khác xưa rồi.
Giữa nhà giàu bọn họ có một kiểu hôn nhân mang tên là "liên hôn". Mối quan hệ giữa thằng nhãi Hoàng Hạo Thiên và Bạch Tuyết Mai chính là mối quan hệ liên hôn đó, chẳng qua có thêm tình yêu vào nữa.
Nếu Hoàng thị và Đại Bạch thị đã liên hôn với nhau, vậy hai nhà còn lại khéo cũng nhìn nhau chăm chăm.
Suy cho cùng, vì lợi ích cả thôi. Hoàng thị và Đại Bạch thị bắt tay với nhau, chắc chắn sẽ ăn mất mấy mối làm ăn của Lạc thị và Tề thị, thương nhân nào chịu đứng yên ăn thiệt cho nổi.
Do đó mà ông ba già nhà cậu đang tính tìm mấy mối liên hôn cho hai thằng con trai.
Lạc thị là ứng cử viên sáng giá nhất. Mỗi tội nhà đó chỉ có hai anh em, đứa lớn là trai, mà đứa con gái bé lại đang tuổi ăn tuổi lớn. Ông sợ đại tiểu thư nhà người ta chê thằng con lớn già, ngại thằng con bé trẻ trâu nên cứ băn khoăn mãi.
Nếu để ba Tề biết cậu đang trong mối quan hệ lãng mạn với tiểu thư họ Lạc, kiểu gì khi ngủ ông ta cũng cười suốt thôi.
Vậy nên, trước câu nói của Tề Nhật Chiêu, Tề Hàn Vũ chẳng mảy may để ý, cũng không định nói sự thật cho anh ta biết, chỉ thuận miệng bảo: "Ông cứ cẩn thận mấy con nhỏ lên giường khách sạn với ông đấy, để mấy đứa đó chửa hay thân dưới ông nổi đốm thì người yêu sớm như tôi vẫn sống thọ hơn ông chán."
Tề Nhật Chiêu tặc lưỡi, giọng lạnh xuống: "Không cần mày nhắc nhở, anh không phải mày, khéo mày còn chưa biết cách phòng tránh đúng cách ấy chứ."
"Tôi chưa đủ tuổi, đâu có như anh, nào dám nào dám."
Tề Hàn Vũ khinh khỉnh nói, rồi xoay người về phòng. Ở sau lưng, không biết có phải đã lấy lại bình tĩnh hay không mà Tề Nhật Chiêu lại lên tiếng, lần này, giọng điệu anh ta hả hê vô cùng: "Mấy ngày nữa là ngày hội phụ huynh học sinh ở trường mày nhỉ? Lúc đó anh với ba sẽ đến, mày liệu đó."
Ngày 25 tháng 12, ngày Giáng sinh, còn là thứ hai, một ngày thật bình thường.
Trừ việc nó là đầu tuần.
Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác, lại phải dậy đi học.
Lạc Minh Tịch uể oải mở mắt, uể oải ngồi dậy, uể oải vươn vai, lại uể oải lắc lắc cái đầu bù xù.
Hôm qua cô lại thức khuya chơi game.
Không phải event của Tam Giới Là Một, mà là leo rank của Island.
Đúng thế, cô đã đánh rank rồi, còn đánh đến top 55 toàn quốc, một tốc độ thật đáng kinh ngạc. Chỉ sau từng ấy thời gian chơi, cô đã dần xuất hiện trong tầm mắt của cộng đồng game thủ Island, được mệnh danh là ngôi sao đang lên của game, một tay cận chiến đáng gờm.
Tuy đánh có thắng có thua, song không ai phủ nhận năng lực của cô. Dù thế, Lạc Minh Tịch biết mình còn nhiều thiếu sót, không chỉ mỗi sự hấp tấp thường gặp của một cận chiến, mà còn cả năng lực bắn súng của người mới.
Nói gì thì nói, Island là một game bắn súng mà.
Để vào một chiến đội có tiếng tăm, vươn ra đấu trường quốc tế, Lạc Minh Tịch cần luyện nhiều, đánh nhiều hơn
ทนีล.
Cô đủng đỉnh đi đánh răng rửa mặt, ngáp ngắn ngáp dài thay đồng phục, chán đời nhìn cặp mắt gấu trúc của mình trong gương, bấm bụng lên lớp ngủ bù sau. Đi qua bàn để máy tính, cô khựng lại, nhìn chăm chăm vào dàn máy tính ở đó.
Một lúc sau, Lạc Minh Tịch xoa xoa mắt, nhìn lại thật kỹ, lẩm bẩm: "Mình đánh rank đánh đến ra ảo giác rồi à? Sao mình thấy dàn máy này hình như là đời mới nhất bây giờ ấy nhở?"
Không tin vào những gì mình thấy, cô sờ sờ, chạm chạm, bấm thử nút nguồn. Màn hình khởi động hiện lên, giao diện khác hoàn toàn với máy cũ của cô.
Lạc Minh Tịch sững sờ, rồi mừng như điên hét toáng lên, chạy nhanh xuống tầng.
"Chị Lam, chị Lam ơi! Máy tính em đổi kìa? Ai đổi máy tính em kìa!??"
Chị Lam là chị giúp việc nhà họ Lạc, tuổi ngoài ba mươi. Nhà chồng chị nghèo, chị bèn lên thành phố kiếm sống để nuôi cả nhà bọn họ. Chị là kiểu người sống sạch, thế nên nhà họ Lạc bao giờ cũng sạch tinh tươm, ngăn nắp và gọn gàng.
Chị Lam đang bưng đồ ăn sáng ra bàn, nghe vậy liền cười nói: "Sáng sớm nay Lạc tổng về, còn kêu người đến lắp cho tiểu thư đó."
Lạc Minh Tịch ngẫm lại giá tiền của toàn bộ dàn PC đó, cũng phải công nhận ngoài anh trai hời ra, bạn trai mình chưa thể chi số tiền đó được. Tề thị khác Lạc thị, Tề thị nghiêm khắc lắm, trên Tề Hàn Vũ còn có một anh trai khó ở, nên tiền tiêu vặt của cậu thường không được nhiều. Chí ít, số đó đủ cho cậu la cà ở quán net nửa tháng.
Lạc Minh Tịch phấn khích ngồi vào bàn, tươi cười cảm ơn ông anh trai hời đang nhâm nhi ly cà phê sáng. Nhìn bọng mắt thâm quầng của Lạc Minh Tịch, Lạc Minh Tường nhíu mày, nói vài câu dặn dò cô phải ngủ đủ giấc, rồi bảo: "Em không cần cảm ơn đâu, đấy là quà sinh nhật đấy. Chúc mừng sinh nhật nhé!"
Lạc Minh Tịch tròn mắt, ngẩn người một lúc mới mở điện thoại xem lịch. Vậy là sinh nhật của "Lạc Minh Tịch" cũng trùng với cô luôn sao, đều là Giáng sinh.
Thói đời thật nhiều điều bất ngờ.
Cất điện thoại vào túi, Lạc Minh Tịch nhoẻn miệng cười, vui vẻ ăn xong bữa sáng rồi lên xe đi học. Trước khi đi, cô còn không quên nhắc: "Anh ơi, thứ sáu là ngày hội phụ huynh học sinh, anh nhớ xếp lịch để đi đấy nhé."
Lạc Minh Tường xác nhận sẽ đi, bấy giờ Lạc Minh Tịch mới hài lòng đi học.
Vừa đến lớp, cô tóm ngay Lâm Duệ và Ngô Vinh bàn trên, khoe khoang quà sinh nhật là dàn PC siêu đỉnh siêu xịn của mình. Lâm Duệ ngưỡng mộ lắm, còn bảo trước nay quà sinh nhật của mình toàn là mô hình máy bay limited của các hãng.
Ngô Vinh dùng con mắt cá chết nhìn hai người ngầm khoe giàu, cậu hiển nhiên cũng không chịu thua, gia nhập đường đua tài phiệt với danh "công tử bất động sản" của mình.
Vũ Huy và Chu Đại Từ cùng nhau đến lớp, cùng được nghe ba đứa bạn ba hoa, thấy vui vui nên cũng tham gia cùng.
Vậy nên khi Tề Hàn Vũ đến lớp liền thấy được cảnh này: bạn lớp trưởng họ Chu đang cầm quyển sổ nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ đâu là chữ ký của nghệ sĩ nào với nghệ sĩ nào, bạn Vũ thì đang khoe ảnh chụp chung với người nổi tiếng từ các ngành nghề, bạn Ngô khoe con xe đạp địa hình mới tậu, bạn Lâm khoe mô hình máy bay mini mình mang theo, còn bạn gái cậu thì đang ba hoa chích choè về dàn PC.
Ừm, Chu Đại Từ là đại thiếu gia của công ty giải trí Đại Chu.
Vũ Huy là người thừa kế toà soạn.
Ngô Vinh là con trai đại gia bất động sản.
Lâm Duệ là cậu ba của hãng hàng không tư nhân YC-Airlines.
Cả bốn đều giàu. Tổng khối tài sản nhà họ cộng lại chưa chắc sẽ kém nhà cậu đâu, nhất là nhà Lâm Duệ. Nhà cậu ta là hãng hàng không tư nhân, do đó mà khối tài sản cũng nhiều hơn mấy người còn lại, tính tổng thì cũng top 10 cả nước, được tính là siêu giàu rồi.
Cậu ta nói mình tùy lúc, thích thì khóc trên máy bay cũng không phải nói phét.
Quan trọng là, họ dính sát vào bạn gái cậu quá, cậu cáu!
"Loảng xoảng..."
Tiếng bàn ghế đổ vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người. Ai nấy đều tò mò quay đầu ra nhìn, phát hiện mặt đại ca trường đen xì, hằm hằm nhìn bàn cuối trong góc.
Bốn người bạn của Lạc Minh Tịch tức khắc bật chế độ hèn, ai về chỗ người ấy, nghiêm túc mở sách ra đọc, hoặc cầm bút làm cho xong bài tập về nhà.
Lạc Minh Tịch thấy anh bạn trai đến rồi, bèn hí hứng lôi kéo cậu, lại ba hoa về dàn máy mới. Nói nói, cô tiện thể móc cây kẹo táo mình cất trong cặp ra, đưa cho anh bạn trai: "Merry Christmas nè!"
Từ lúc được nghe cô hào hứng kể về chiếc PC siêu xịn sò kia, Tề Hàn Vũ đã bớt giận rồi. Cậu biết cô thích game, chắc hăn cũng sẽ rất thích các loại máy tính khác nhau. Vừa hay nhà cậu làm ngành công nghệ, thiếu gì những thứ này.
Nhưng thấy cô vui như vậy, cậu cũng vui lây, chăm chú nghe cô miêu tả đủ loại thông số và linh kiện của máy tính. Cậu nhận kẹo táo Lạc Minh Tịch tặng cho, cẩn thật cất vào ngăn bàn, định bụng để dành ăn sau.
Hôm nay là sinh nhật Tịch Nhi, cậu biết, nên cũng có quà bất ngờ cho cô. Tề Hàn Vũ kiên nhẫn chờ cô kể xong, bảo cô đưa tay ra.
Lạc Minh Tịch làm theo, bất ngờ được cậu đeo cho một chiếc vòng tay bạc khảm một viên đá quý màu tím.
Là thạch anh tím.
Đá thạch anh không quá quý giá, người dân bình thường đều mua được. Nhưng thạch anh tím tự nhiên vẫn ở đẳng cấp khác, nhỉnh hơn thạch anh thông thường một chút. Tề Hàn Vũ mất không ít thời gian, đầu tiên là tìm mua thạch anh tím tự nhiên, rồi gọi một cuộc điện thoại nước ngoài, dùng mối quan hệ của mẹ và số tiền tiết kiệm bấy lâu tìm một nhà thiết kế trang sức có tiếng về để làm ra chiếc vòng này.
Đá này không đắt, nhưng chiếc vòng là cả tấm lòng. Lạc Minh Tịch thích lắm, lại kéo tóc Lâm Duệ, tiếp tục khoe về chiếc vòng tay này.
Thực ra, với Lạc Minh Tịch mà nói, dù bạn trai có mua chiếc vòng tay quê mùa ngoài chợ cóc, cô vẫn sẽ trân trọng, vẫn sẽ thích nó, vẫn sẽ giữ gìn nó cẩn thận thôi.
Vấn đề không phải là quà đắt bao nhiêu, mà là tấm lòng và ý nghĩa của món quà đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.