Bí Kíp Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 29: Trông không giống có thích Bạch Tuyết Mai gì cả.
Mon
08/05/2024
Cục Bông Ở Cung Trăng là tác giả của cuốn (Người Hầu Hào Môn]. Một tác giả đời sống như ma quỷ, chẳng ai hay biết cái gì.
Nếu như Lạc Minh Tịch trùng tên với nữ phụ, suy một cách ngu ngốc tương tự đối với Trương Tiểu Ngọc thì đoán bừa thành như thế.
Trương Tiểu Ngọc khóc không thành tiếng, bị bắt ép cũng đành ngậm ngùi thừa nhận. Cô có cái bí mật be bé xinh xinh, lấy tên chính mình đặt tên nhân vật. Đơn giản vì không biết đặt tên như thế nào, tốn bao nhiêu chất xám liền mà, sau đó còn phải là cái tên nào không quá nổi bật so với nữ chính nữa, rồi một loạt yêu cầu nữa.
Cuối cùng chỉ có cái tên của mình là phù hợp, Trương Tiểu Ngọc cũng thấy nhột lắm chứ đùa gì đâu.
Không để cho Trương Tiểu Ngọc tiếp tục khó xử, trời thương liền cho chuông báo vào học vang lên. Trương Tiểu Ngọc thừa cơ, chạy như bay về lớp.
Chiều hôm đó, Tề Hàn Vũ trốn học, chẳng ai biết cậu đi đâu. Lạc Minh Tịch tự thấy chột dạ, có chút tội lỗi, về chỗ nằm xuống bàn, ngủ tại chỗ.
Tan học, Lạc Minh Tịch như bình thường là đi net chơi cùng với đám bạn thân trong lớp. Ra khỏi cổng trường rồi vẫn chưa thấy Tề Hàn Vũ đâu, Lạc Minh Tịch bắt đầu hoang mang.
Tối đến, quẳng sách vở ở một góc, lên mạng lướt web rồi cày cuốc chơi game tiếp. Vẫn chưa thấy bóng dáng của
Tề Hàn Vũ đâu.
Lạc Minh Tịch bắt đầu sợ thật, chơi xong ván game còn chưa kịp đi tắm rửa chằm chặp nhìn cái điện thoại trên tay.
Máy rung lên, cô vội mở ra xem, mừng hụt. Tin nhắn của nhóm bạn cô cũng chỉ seen cho có lệ, không buồn trả lời lại. Quá mười giờ tối, bắt bản thân phải đi tắm trở về, vẫn chưa thấy tin tức gì từ Tề Hàn Vũ. Thay vào đó là 999+ cái tin nhắn của nhóm bạn.
Nửa tiếng nhắn gì mà nhắn lắm thế không biết.
Lạc Minh Tịch kiên quyết mute thông báo tin nhắn của nhóm, như vậy mới được yên thân.
Cô lướt lướt lịch sử trò chuyện của cô cùng Tề Hàn Vũ, một cái sự áy náy từ đâu lại xuất hiện trong thâm tâm cô.
Rồi nên làm sao bây giờ, nam thần hình như lạnh nhạt với cô mất rồi ...
[Joey: Tề Hàn Vũ? Cậu có đó không?)
(oey: Đừng seen tin nhắn đó, tâm hồn thiếu nữ sẽ bị tổn thương nha.)
(oey: Qua nửa tiếng rồi, cậu có ổn không vậy...]
(Joey: ...Tề Hàn Vũ?)
Đã qua rất lâu rồi, thậm chí sắp tới nửa đêm, Tề Hàn Vũ vẫn chưa xem tin nhắn. Lạc Minh Tịch bồn chồn bất an chìm vào giấc ngủ, ngủ không được tốt lắm, tỉnh dậy mấy lần liền.
Một ngày mới bắt đầu, cô lại đến trường. Tề Hàn Vũ vẫn cúp học không tới, sách vở cùng cái cặp để từ hôm qua tới giờ vẫn chưa có ai tới lấy đi.
Lạc Minh Tịch không tập trung nổi vào bài học, mà vốn bình thường cô cũng đâu tập trung vào nó làm gì.
Giáo viên trên bục giảng lải nhải mãi về vấn đề quay cóp, gian lận là cực kỳ nghiêm trọng trong kỳ thi cuối kỳ, nhiều đến mức nói đến hết tiết lúc nào chẳng hay.
Giờ nghỉ trưa, Tề Hàn Vũ vẫn chưa xuất hiện.
Nhóm Lâm Duệ thấy chuyện lạ, bu lại hỏi.
"Lạc đại thần, Tề đại ca đâu?"
Lạc Minh Tịch chán nản lắc đầu, bốn người kia tám mắt nhìn nhau.
"Đừng nói là hai người cãi nhau đấy nhé, yêu đương chưa được bao lâu mà đã..."
Ngô Vinh chưa kịp nói xong, bị bàn tay ai đó bịt cái miệng quạ đen lại. Lạc Minh Tịch cũng đâu phải bị điếc hay không hiểu ngôn ngữ, cô nghe rõ mồn một từng câu từng chữ một, lòng lại càng suy sụp nặng hơn.
Bốn người ngại không dám hỏi nữa, Lạc Minh Tịch một mình một đường đi lòng va lòng vòng, bằng cách kỳ diệu nào đó lại đứng trước căng tin.
Tâm tình chán chẳng muốn ăn, cái bụng lại đấu tranh reo hò quyết liệt, Lạc Minh Tịch chọn đại mấy món trông đẹp đẹp một chút, mua một lon Coca, ngồi tự thấm ở một góc.
Lạc Minh Tịch là một con nghiện Coca Cola, vui phải uống, chơi game phải uống, khát thì không nói làm gì, nổi hứng đánh người xong cũng cần phải uống, và tất nhiên, buồn cũng uống.
Mặc dù biết cái thứ nước uống này không được tốt lành gì cho cam, nghiện rồi đành chịu vậy. Lạc Minh Tường cũng từng nói cô nên hạn chế uống một chút, cô đều bỏ ngoài tai. So sánh mà xem, giữa Coca và rượu thì cái nào có hại hơn.
Lạc Minh Tịch tâm tình nặng trĩu ngồi ăn trông chẳng mấy sức sống, người qua đường bị bản mặt buồn rười rượi của cô dọa cho phát hoảng, chỉ dám chạy đi xa hơn.
Cũng may, Trương Tiểu Ngọc là một nhà văn mạng, tâm hồn thơ văn có vẻ như giúp cô ấy thấu hiểu và sẵn sàng ngồi chia sẻ cùng Lạc Minh Tịch.
"Tớ biết là hai đứa mình mới gặp nhau, quen cũng chưa quen lắm. Nhưng ít ra cũng coi nhau là đồng hương, chi bằng có chuyện vướng mắc gì thì nói với nhau đi."
Trương Tiểu Ngọc không phải bây giờ mới xuất hiện ở nhà ăn, mà cô đã đi theo Bạch Tuyết Mai để vừa ăn cơm chó bay tứ tung, vừa đi xem vấn đề của Bạch Tuyết Mai ở đâu. Cơm chó chỉ là món cơm tinh thần, món cơm vật chất mới khiến cái bụng dán vào lưng của cô căng tròn đầy sức sống được, nên là vẫn phải đi nhà ăn tìm cái gì đó ngon ngon.
Bắt gặp Lạc Minh Tịch một khay cơm bình dân, một lon Coca bên cạnh, thất thần nhìn đi đâu đâu. Tay cầm thìa chậm như rùa bò đưa từng miếng cơm lên miệng, thấy ăn chẳng được bao nhiêu mà uống Coca thì nhiều. Điều này khiến Trương Tiểu Ngọc nổi lên ý nghĩ chắc chắn đồng hương có điều muốn nói.
Trương Tiểu Ngọc đặt khay cơm ngồi đối diện với cô, Lạc Minh Tịch bỏ đũa bỏ thìa xuống, lên cơn chán ăn, chỉ húp Coca.
"Nói thì cậu cũng chẳng hiểu."
Lạc Minh Tịch lảng tránh vấn đề, Trương Tiểu Ngọc mày nhăn sâu lại. Là một người hành nghề văn, dù văn phong hơi "...", Trương Tiểu Ngọc vẫn có một vài cái gọi là dự cảm, nhìn mặt suy đoán tâm trạng của con người.
Người nghệ sĩ thường rất chú ý tới xung quanh, quan sát rất nhiều để có thể sáng tác ra một thứ gì đó, vậy nên tầm mắt của Trương Tiếu Ngọc sau mấy hôm học ở T trung cũng đã nắm bắt được kha khá điều.
Nhớ lại dáng vẻ đơn côi của Tề Hàn Vũ khi quay lưng đi vào ngày hôm qua, cùng với lời nói trước đó của cậu,
Trương Tiểu Ngọc đã ngờ ngợ ra được cái gì đó.
"Đôi chim ** kia hay ríu rít ở vườn hoa trong trường nhỉ."
Hỏi thắng không ra, vậy thì hỏi theo đường vòng vậy.
Lạc Minh Tịch hơi quay trở lại với dáng vẻ bình thường, nghiêm túc gật đầu.
"Họ lúc nào mà chẳng ríu rít. Chỗ đó cảnh đẹp nên thơ, phù hợp đi tán tỉnh nhau."
Trương Tiểu Ngọc đồng tình, thế giới này do cô tạo ra, độ thân thiết của nam nữ chính lúc còn ở tuổi học trò nồng đậm ra sao thì dĩ nhiên cô rất rõ trong lòng rồi.
"Ữ đấy, tớ thắc mắc là tại sao Tề Hàn Vũ lại không có lặng lẽ xuất hiện. Vốn dĩ lúc này cậu ta cũng phải nồng thắm với tình cảm của mình và Bạch Tuyết Mai chứ."
Lạc Minh Tịch như bị chọc vào điểm nhột trên người, giật thót mình một cái. Còn Trương Tiểu Ngọc, dường như cô bắt đầu hưởng thụ cảm giác đấng sáng thế biết hết tất cả trên đời.
"Đâu có đâu, Tề Hàn Vũ là nam phụ chung tình chịu kết hơi buồn một chút, từ đầu tới cuối đều chỉ thích một mình
Bạch Tuyết Mai mà thôi."
Lạc Minh Tịch xốc lại tinh thần, căn cứ theo đúng sự thật mà biện giải. Tề Hàn Vũ với cô thì chính là nam thần, cũng chính là người yêu nữ chính sâu đậm hơn cả nam chính, không thể nào bỏ nữ chính thế được.
"Thế ư? Tớ thì lại không thấy như vậy."
Trương Tiểu Ngọc nở ra nụ cười thâm sâu khó lường, hưởng thụ vẻ mặt từ ngạc nhiên chuyển sang hoang mang, từ hoang mang chuyển sang trầm tư, từ trầm tư chuyển sang sợ hãi của người đối diện. Cô tao nhã ăn cơm trong khay, chờ Lạc Minh Tịch đáp lại.
"Cậu là tác giả, là đấng sáng thế của thế giới này, sao cậu có thể nói như thế với đứa con của cậu cơ chứ?"
Lạc Minh Tịch từ sợ thành giận. Cô có thích Tề Hàn Vũ thì đúng là thích thật, thích tuốt tuồn tuột của cậu, cho dù cậu có đem lòng mến mộ Bạch Tuyết Mai đi chăng nữa, cô vẫn thích. Lạc Minh Tịch tôn thờ sự thật này, vì đó là sự thật, mà sự thật lại chỉ có một.
Cô không chấp nhận có kẻ dám nói sai về nam thần của cô, kể cả đó có là mẹ đẻ của thế giới này đi chăng nữa.
Ai ngờ Trương Tiểu Ngọc không những không ngạc nhiên, mà còn rất bỉnh thản nhấp một ngụm nước từ chiếc cốc thủy tinh kế bên.
"Vậy cậu nghĩ ra sao về Bạch Tuyết Mai? Cô ta chẳng phải nên thầm nhớ đến La Quảng trong thời điểm hiện tại sao?"
Lạc Minh Tịch đớ người, cô cứ sống ở trong thân thể này mà bỏ lỡ mấy mấy chi tiết trong những chương về thanh xuân vườn trường.
Trước khi năm học này bắt đầu, Bạch Ngân Hạnh cùng lũ bắt nạt Bạch Tuyết Mai kéo cô ta vào tòa nhà cũ phía
Đông Nam trong trường, nhốt hẳn một đêm. Bạch Tuyết Mai vốn rất sợ ma, bị dọa đến sắp ngất đi, không ngừng la hét cầu cứu bên ngoài. Trong lúc đó thì Hoàng Hạo Thiên lại đang ở nhà, hoàn toàn không hay biết gì. Bằng một cách nào đó, nhóm người La Quảng, Đinh Tiểu Hùng cùng vài thanh thiếu niên cà lơ cà phất đầu đường xó chợ rủ nhau thi hút thuốc vào nửa đêm trong trường. La Quảng nghe có âm thanh, một mình tự đi kiếm tra xem, cứu được Bạch Tuyết Mai đang bị nhốt. Vì quá cảm kích, Bạch Tuyết Mai nhìn rõ tận mặt đối phương, thầm khắc ghi trong lòng, thầm nhớ tới mỗi khi thấy sợ.
"Giờ bên cạnh cô ta có nam chính rồi, còn cần gì nam phụ đó nữa..."
Lạc Minh Tịch không ngừng tiếp tục tích cực đấu tranh cho bản thân.
"Thế còn vế trước thì sao? Không tính giải thích luôn cho xong đi."
Bị lời này của Trương Tiểu Ngọc làm cho á khẩu, Lạc Minh Tịch đành nghĩ thêm để bổ sung. Nghĩ sao cũng không thể bắt bẻ được.
Thiếu nữ Bạch Tuyết Mai trong sáng, tinh khiết như bông tuyết trắng đọng trên cành mai đỏ ngày đông giá lạnh, vậy mà lại là kẻ trong ngoài hai mặt. Lạc Minh Tịch vẫn còn ghi thù cái vụ làm cho cô bẽ mặt trước bao nhiêu học sinh trong trường.
Thất bại, Lạc Minh Tịch cầm lon Coca uống tiếp.
"Được rồi được rồi, cậu muốn nói gì đây?"
Lạc Minh Tịch tự nhận thua, Trương Tiểu Ngọc cười đến híp mắt, mừng ra mặt. Không hổ danh là cô mà.
"Chỉ muốn nói là, trông Tề Hàn Vũ không giống có thích Bạch Tuyết Mai gì cả."
Nếu như Lạc Minh Tịch trùng tên với nữ phụ, suy một cách ngu ngốc tương tự đối với Trương Tiểu Ngọc thì đoán bừa thành như thế.
Trương Tiểu Ngọc khóc không thành tiếng, bị bắt ép cũng đành ngậm ngùi thừa nhận. Cô có cái bí mật be bé xinh xinh, lấy tên chính mình đặt tên nhân vật. Đơn giản vì không biết đặt tên như thế nào, tốn bao nhiêu chất xám liền mà, sau đó còn phải là cái tên nào không quá nổi bật so với nữ chính nữa, rồi một loạt yêu cầu nữa.
Cuối cùng chỉ có cái tên của mình là phù hợp, Trương Tiểu Ngọc cũng thấy nhột lắm chứ đùa gì đâu.
Không để cho Trương Tiểu Ngọc tiếp tục khó xử, trời thương liền cho chuông báo vào học vang lên. Trương Tiểu Ngọc thừa cơ, chạy như bay về lớp.
Chiều hôm đó, Tề Hàn Vũ trốn học, chẳng ai biết cậu đi đâu. Lạc Minh Tịch tự thấy chột dạ, có chút tội lỗi, về chỗ nằm xuống bàn, ngủ tại chỗ.
Tan học, Lạc Minh Tịch như bình thường là đi net chơi cùng với đám bạn thân trong lớp. Ra khỏi cổng trường rồi vẫn chưa thấy Tề Hàn Vũ đâu, Lạc Minh Tịch bắt đầu hoang mang.
Tối đến, quẳng sách vở ở một góc, lên mạng lướt web rồi cày cuốc chơi game tiếp. Vẫn chưa thấy bóng dáng của
Tề Hàn Vũ đâu.
Lạc Minh Tịch bắt đầu sợ thật, chơi xong ván game còn chưa kịp đi tắm rửa chằm chặp nhìn cái điện thoại trên tay.
Máy rung lên, cô vội mở ra xem, mừng hụt. Tin nhắn của nhóm bạn cô cũng chỉ seen cho có lệ, không buồn trả lời lại. Quá mười giờ tối, bắt bản thân phải đi tắm trở về, vẫn chưa thấy tin tức gì từ Tề Hàn Vũ. Thay vào đó là 999+ cái tin nhắn của nhóm bạn.
Nửa tiếng nhắn gì mà nhắn lắm thế không biết.
Lạc Minh Tịch kiên quyết mute thông báo tin nhắn của nhóm, như vậy mới được yên thân.
Cô lướt lướt lịch sử trò chuyện của cô cùng Tề Hàn Vũ, một cái sự áy náy từ đâu lại xuất hiện trong thâm tâm cô.
Rồi nên làm sao bây giờ, nam thần hình như lạnh nhạt với cô mất rồi ...
[Joey: Tề Hàn Vũ? Cậu có đó không?)
(oey: Đừng seen tin nhắn đó, tâm hồn thiếu nữ sẽ bị tổn thương nha.)
(oey: Qua nửa tiếng rồi, cậu có ổn không vậy...]
(Joey: ...Tề Hàn Vũ?)
Đã qua rất lâu rồi, thậm chí sắp tới nửa đêm, Tề Hàn Vũ vẫn chưa xem tin nhắn. Lạc Minh Tịch bồn chồn bất an chìm vào giấc ngủ, ngủ không được tốt lắm, tỉnh dậy mấy lần liền.
Một ngày mới bắt đầu, cô lại đến trường. Tề Hàn Vũ vẫn cúp học không tới, sách vở cùng cái cặp để từ hôm qua tới giờ vẫn chưa có ai tới lấy đi.
Lạc Minh Tịch không tập trung nổi vào bài học, mà vốn bình thường cô cũng đâu tập trung vào nó làm gì.
Giáo viên trên bục giảng lải nhải mãi về vấn đề quay cóp, gian lận là cực kỳ nghiêm trọng trong kỳ thi cuối kỳ, nhiều đến mức nói đến hết tiết lúc nào chẳng hay.
Giờ nghỉ trưa, Tề Hàn Vũ vẫn chưa xuất hiện.
Nhóm Lâm Duệ thấy chuyện lạ, bu lại hỏi.
"Lạc đại thần, Tề đại ca đâu?"
Lạc Minh Tịch chán nản lắc đầu, bốn người kia tám mắt nhìn nhau.
"Đừng nói là hai người cãi nhau đấy nhé, yêu đương chưa được bao lâu mà đã..."
Ngô Vinh chưa kịp nói xong, bị bàn tay ai đó bịt cái miệng quạ đen lại. Lạc Minh Tịch cũng đâu phải bị điếc hay không hiểu ngôn ngữ, cô nghe rõ mồn một từng câu từng chữ một, lòng lại càng suy sụp nặng hơn.
Bốn người ngại không dám hỏi nữa, Lạc Minh Tịch một mình một đường đi lòng va lòng vòng, bằng cách kỳ diệu nào đó lại đứng trước căng tin.
Tâm tình chán chẳng muốn ăn, cái bụng lại đấu tranh reo hò quyết liệt, Lạc Minh Tịch chọn đại mấy món trông đẹp đẹp một chút, mua một lon Coca, ngồi tự thấm ở một góc.
Lạc Minh Tịch là một con nghiện Coca Cola, vui phải uống, chơi game phải uống, khát thì không nói làm gì, nổi hứng đánh người xong cũng cần phải uống, và tất nhiên, buồn cũng uống.
Mặc dù biết cái thứ nước uống này không được tốt lành gì cho cam, nghiện rồi đành chịu vậy. Lạc Minh Tường cũng từng nói cô nên hạn chế uống một chút, cô đều bỏ ngoài tai. So sánh mà xem, giữa Coca và rượu thì cái nào có hại hơn.
Lạc Minh Tịch tâm tình nặng trĩu ngồi ăn trông chẳng mấy sức sống, người qua đường bị bản mặt buồn rười rượi của cô dọa cho phát hoảng, chỉ dám chạy đi xa hơn.
Cũng may, Trương Tiểu Ngọc là một nhà văn mạng, tâm hồn thơ văn có vẻ như giúp cô ấy thấu hiểu và sẵn sàng ngồi chia sẻ cùng Lạc Minh Tịch.
"Tớ biết là hai đứa mình mới gặp nhau, quen cũng chưa quen lắm. Nhưng ít ra cũng coi nhau là đồng hương, chi bằng có chuyện vướng mắc gì thì nói với nhau đi."
Trương Tiểu Ngọc không phải bây giờ mới xuất hiện ở nhà ăn, mà cô đã đi theo Bạch Tuyết Mai để vừa ăn cơm chó bay tứ tung, vừa đi xem vấn đề của Bạch Tuyết Mai ở đâu. Cơm chó chỉ là món cơm tinh thần, món cơm vật chất mới khiến cái bụng dán vào lưng của cô căng tròn đầy sức sống được, nên là vẫn phải đi nhà ăn tìm cái gì đó ngon ngon.
Bắt gặp Lạc Minh Tịch một khay cơm bình dân, một lon Coca bên cạnh, thất thần nhìn đi đâu đâu. Tay cầm thìa chậm như rùa bò đưa từng miếng cơm lên miệng, thấy ăn chẳng được bao nhiêu mà uống Coca thì nhiều. Điều này khiến Trương Tiểu Ngọc nổi lên ý nghĩ chắc chắn đồng hương có điều muốn nói.
Trương Tiểu Ngọc đặt khay cơm ngồi đối diện với cô, Lạc Minh Tịch bỏ đũa bỏ thìa xuống, lên cơn chán ăn, chỉ húp Coca.
"Nói thì cậu cũng chẳng hiểu."
Lạc Minh Tịch lảng tránh vấn đề, Trương Tiểu Ngọc mày nhăn sâu lại. Là một người hành nghề văn, dù văn phong hơi "...", Trương Tiểu Ngọc vẫn có một vài cái gọi là dự cảm, nhìn mặt suy đoán tâm trạng của con người.
Người nghệ sĩ thường rất chú ý tới xung quanh, quan sát rất nhiều để có thể sáng tác ra một thứ gì đó, vậy nên tầm mắt của Trương Tiếu Ngọc sau mấy hôm học ở T trung cũng đã nắm bắt được kha khá điều.
Nhớ lại dáng vẻ đơn côi của Tề Hàn Vũ khi quay lưng đi vào ngày hôm qua, cùng với lời nói trước đó của cậu,
Trương Tiểu Ngọc đã ngờ ngợ ra được cái gì đó.
"Đôi chim ** kia hay ríu rít ở vườn hoa trong trường nhỉ."
Hỏi thắng không ra, vậy thì hỏi theo đường vòng vậy.
Lạc Minh Tịch hơi quay trở lại với dáng vẻ bình thường, nghiêm túc gật đầu.
"Họ lúc nào mà chẳng ríu rít. Chỗ đó cảnh đẹp nên thơ, phù hợp đi tán tỉnh nhau."
Trương Tiểu Ngọc đồng tình, thế giới này do cô tạo ra, độ thân thiết của nam nữ chính lúc còn ở tuổi học trò nồng đậm ra sao thì dĩ nhiên cô rất rõ trong lòng rồi.
"Ữ đấy, tớ thắc mắc là tại sao Tề Hàn Vũ lại không có lặng lẽ xuất hiện. Vốn dĩ lúc này cậu ta cũng phải nồng thắm với tình cảm của mình và Bạch Tuyết Mai chứ."
Lạc Minh Tịch như bị chọc vào điểm nhột trên người, giật thót mình một cái. Còn Trương Tiểu Ngọc, dường như cô bắt đầu hưởng thụ cảm giác đấng sáng thế biết hết tất cả trên đời.
"Đâu có đâu, Tề Hàn Vũ là nam phụ chung tình chịu kết hơi buồn một chút, từ đầu tới cuối đều chỉ thích một mình
Bạch Tuyết Mai mà thôi."
Lạc Minh Tịch xốc lại tinh thần, căn cứ theo đúng sự thật mà biện giải. Tề Hàn Vũ với cô thì chính là nam thần, cũng chính là người yêu nữ chính sâu đậm hơn cả nam chính, không thể nào bỏ nữ chính thế được.
"Thế ư? Tớ thì lại không thấy như vậy."
Trương Tiểu Ngọc nở ra nụ cười thâm sâu khó lường, hưởng thụ vẻ mặt từ ngạc nhiên chuyển sang hoang mang, từ hoang mang chuyển sang trầm tư, từ trầm tư chuyển sang sợ hãi của người đối diện. Cô tao nhã ăn cơm trong khay, chờ Lạc Minh Tịch đáp lại.
"Cậu là tác giả, là đấng sáng thế của thế giới này, sao cậu có thể nói như thế với đứa con của cậu cơ chứ?"
Lạc Minh Tịch từ sợ thành giận. Cô có thích Tề Hàn Vũ thì đúng là thích thật, thích tuốt tuồn tuột của cậu, cho dù cậu có đem lòng mến mộ Bạch Tuyết Mai đi chăng nữa, cô vẫn thích. Lạc Minh Tịch tôn thờ sự thật này, vì đó là sự thật, mà sự thật lại chỉ có một.
Cô không chấp nhận có kẻ dám nói sai về nam thần của cô, kể cả đó có là mẹ đẻ của thế giới này đi chăng nữa.
Ai ngờ Trương Tiểu Ngọc không những không ngạc nhiên, mà còn rất bỉnh thản nhấp một ngụm nước từ chiếc cốc thủy tinh kế bên.
"Vậy cậu nghĩ ra sao về Bạch Tuyết Mai? Cô ta chẳng phải nên thầm nhớ đến La Quảng trong thời điểm hiện tại sao?"
Lạc Minh Tịch đớ người, cô cứ sống ở trong thân thể này mà bỏ lỡ mấy mấy chi tiết trong những chương về thanh xuân vườn trường.
Trước khi năm học này bắt đầu, Bạch Ngân Hạnh cùng lũ bắt nạt Bạch Tuyết Mai kéo cô ta vào tòa nhà cũ phía
Đông Nam trong trường, nhốt hẳn một đêm. Bạch Tuyết Mai vốn rất sợ ma, bị dọa đến sắp ngất đi, không ngừng la hét cầu cứu bên ngoài. Trong lúc đó thì Hoàng Hạo Thiên lại đang ở nhà, hoàn toàn không hay biết gì. Bằng một cách nào đó, nhóm người La Quảng, Đinh Tiểu Hùng cùng vài thanh thiếu niên cà lơ cà phất đầu đường xó chợ rủ nhau thi hút thuốc vào nửa đêm trong trường. La Quảng nghe có âm thanh, một mình tự đi kiếm tra xem, cứu được Bạch Tuyết Mai đang bị nhốt. Vì quá cảm kích, Bạch Tuyết Mai nhìn rõ tận mặt đối phương, thầm khắc ghi trong lòng, thầm nhớ tới mỗi khi thấy sợ.
"Giờ bên cạnh cô ta có nam chính rồi, còn cần gì nam phụ đó nữa..."
Lạc Minh Tịch không ngừng tiếp tục tích cực đấu tranh cho bản thân.
"Thế còn vế trước thì sao? Không tính giải thích luôn cho xong đi."
Bị lời này của Trương Tiểu Ngọc làm cho á khẩu, Lạc Minh Tịch đành nghĩ thêm để bổ sung. Nghĩ sao cũng không thể bắt bẻ được.
Thiếu nữ Bạch Tuyết Mai trong sáng, tinh khiết như bông tuyết trắng đọng trên cành mai đỏ ngày đông giá lạnh, vậy mà lại là kẻ trong ngoài hai mặt. Lạc Minh Tịch vẫn còn ghi thù cái vụ làm cho cô bẽ mặt trước bao nhiêu học sinh trong trường.
Thất bại, Lạc Minh Tịch cầm lon Coca uống tiếp.
"Được rồi được rồi, cậu muốn nói gì đây?"
Lạc Minh Tịch tự nhận thua, Trương Tiểu Ngọc cười đến híp mắt, mừng ra mặt. Không hổ danh là cô mà.
"Chỉ muốn nói là, trông Tề Hàn Vũ không giống có thích Bạch Tuyết Mai gì cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.