Bí Kíp Tỏ Tình Của Sinh Viên Ngành Kỹ Thuật
Chương 1
11 Điểm Yếu Thụy Giác Giác
02/09/2023
Dịch: Phi Phi
Trên đoàn tàu G288.
Cố Tân Di đang nhắm mắt quyết tâm gạt sạch kiến thức còn tồn đọng trong não thì màn hình LED trên cửa ra vào hiển thị tốc độ hiện tại của đoàn tàu – 380km/h. Điều này khiến Cố Tân Di lập tức liên tưởng đến 220√2, sau đó lại nhớ đến điện áp định mức cho đồ gia dụng tiêu chuẩn quốc gia. Tiếp theo, một loạt kiến thức về điện bắt đầu nối đuôi nhau ào ào tuôn ra như suối.
Dừng lại, Cố Tân Di đột nhiên lắc đầu, đây là di chứng để lại sau ba năm cấp ba. Cô làm thế nào cũng không xóa sạch kiến thức tồn đọng trong não được. Cô quyết định gạt nó sang một bên, lấy iPad ra xem mấy bộ phim truyền hình Anh, Hàn, Mỹ.
Nghĩ vậy, Cố Tân Di đổi điện thoại sang chế độ im lặng rồi ném vào ba lô, mặc cho biểu tượng con chim cánh cụt trên điện thoại nhấp nháy không ngừng.
* Biểu tượng chim cánh cụt là của app chat QQ.
Nam sinh bên cạnh đã để ý đến cô rất lâu, thấy cô cau mày khó chịu nhắm mắt lại khiến cậu ta cũng thấy rung động. Ánh nắng mặt trời tháng 8 rất chói chang, thỉnh thoảng lại có những tia nắng nhỏ vụn chiếu lên khuôn mặt cô trên con tàu cao tốc chạy vun vút. Dường như có một lớp sương mờ ảo phủ trên khuôn mặt cô, đôi hàng mi lay động như cánh bướm, nốt ruồi ở đuôi mắt càng khiến cô thêm phần yêu kiều.
Thật sự rất xinh đẹp.
Lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy ngoài đời. Váy trắng tóc đen, làn da trắng nõn không hề trang điểm, hơi thở thanh xuân khiến cô trở nên chân thật hơn rất nhiều.
Đang vào mùa khai giảng, cậu ta đoán nhất định cô cũng đang đi báo danh nhập học.
Nhìn xuống bàn tay mảnh mai thon dài của cô gái, có lẽ cô là học sinh khối năng khiếu nghệ thuật.
“À… ừm… có phải cậu say xe không?”.
Nam sinh cố lấy hết dũng cảm đưa một viên thuốc cho cô gái. Hiếm người say tàu cao tốc, Cố Tân Di cũng không say, cô chỉ đang muốn thủ tiêu hết sạch đám kiến thức về vật lý trong đầu mà thôi. Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của nam sinh bèn lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không say xe”.
Có qua có lại, Cố Tân Di cũng lịch sự đưa một chiếc kẹo cao su cho cậu ta.
Ngón tay mềm mại trắng nõn áp trên bao bì màu bạc càng mang lại mỹ cảm sâu sắc. Nam sinh đỏ mặt nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn, im lặng một lát mới vội vàng mở miệng giải thích: “Tôi… tôi không phải người xấu, thật đó, mẹ tôi sợ tôi say xe nên đã mua cho tôi”.
Cố Tân Di lập tức nghiêm mặt, vỗ bả vai nam sinh, nói: “Thiếu niên à, xã hội phức tạp, lòng người hiểm ác, giang hồ khó lường lắm”.
Nam sinh nghe xong cảm thấy cực kỳ có lý, ngẫm nghĩ một cô gái xinh đẹp như vậy đi một mình vẫn nên cẩn thận thì hơn. Nhưng dù sao cậu ta cũng thấy mình cần phải chứng minh trong sạch của bản thân, vì vậy liền cau mày uống ực viên thuốc, nói: “Cậu xem, tôi cũng uống rồi, tuyệt đối không sao đâu”.
Cố Tân Di thở dài tỏ vẻ xin lỗi, chậm rãi lên tiếng: “Càng là những cô gái xinh đẹp thì tâm địa càng xấu xa, thiếu niên à, biết người biết mặt không biết lòng, giang hồ khó lường lắm”. Cô lại nhấn mạnh một lần nữa.
Nam sinh bị cô dọa sợ hốt hoảng, miệng há hốc không biết nói sao cho phải, chỉ cảm thấy viên thuốc vừa uống sao mà đắng thế. Nghĩ đến mấy tin tức gần đây nói kẻ gian tẩm thuốc mê vào ngón tay liền lập tức cảm thấy vô cùng khó tả.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của nam sinh, Cố Tân Di cũng biết mình đùa quá trớn. Cô cố gắng nhịn cười, thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi chỉ trêu cậu thôi. Tôi thật sự không say xe, cũng biết cậu không phải người xấu, đương nhiên, tôi cũng là người tốt”.
Nam sinh nửa tin nửa ngờ nhìn cô, Cố Tân Di nói thêm câu: “Hoàn toàn là người tốt, chỉ là gần đây xem “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” quá 180 phút thôi. Tất cả đều là vì bị cách dạy con của mẹ Trương Vô Kỵ ảnh hưởng ấy mà.
Ngay khi cô càng lúc càng không nhịn nổi cười thì nam sinh mới hốt hoảng, đỏ mặt gật đầu xấu hổ.
Năm lớp 12 khắc nghiệt đã trôi qua, trải qua kỳ thi đại học khó khăn. Phần lớn học sinh đều có khao khát và chờ mong với đại học, một thế giới mới đang vẫy tay chào đón bọn họ.
Tinh Thành và Giang Thành là hai thành phố rất gần nhau, ước chừng chỉ mất một giờ hai mươi phút để di chuyển giữa hai thành phố. Đoàn tàu sẽ đi qua những con đường nông thôn với hai bên đồng ruộng thênh thang, núi cao sông dài, nhà lớn nhà nhỏ đan xen. Ánh mặt trời tháng 8 chiếu xuống ruộng lúa vàng ruộm như sóng. Thế nhưng Cố Tân Di không kịp thưởng thức cảnh đẹp đó vì cô đang ngủ.
Nam sinh nhìn góc mặt hư ảo của Cố Tân Di dưới ánh nắng mặt trời, trong lòng không kìm được thở dài một tiếng.
Thật sự quá cao, với không thể tới,
Vừa xuống khỏi tàu cao tốc, nhiệt độ nóng bức ập đến, Cố Tân Di ngẩng đầu nhìn kiến trúc của ga tàu. Đây là ga tàu rất lớn nhưng vẫn không kém phần xinh đẹp. Thiết kế độc đáo hình sóng biển không ngừng kéo dài, cô sẽ còn đến nơi này rất nhiều lần trong vòng bốn năm tới.
Cố Tân Di đi theo dòng người ra đến cổng, tìm đến điểm đón tân sinh viên của trường.
Nam sinh uống thuốc trên tàu cao tốc ban nãy và một số tân sinh viên khác cũng tìm kiếm theo biển báo.
Địa thế của Giang Thành thuận lợi, đường huyết mạch liên kết chín tỉnh thành, địa hình nhiều bình nguyên, ít núi cao, đường bộ và đường thủy rất phát triển. Nước sông Trường Giang mang đến sự phì nhiêu cho đất đai, nơi đây cũng là vùng giao tranh khốc liệt của binh gia thời cổ đại, thành cổ ngàn năm, cực kỳ phồn thịnh. Tổng diện tích của Giang Thành gấp ba lần Tinh Thành, chia thành ba khu vực.
Giang Thành nhiều người, trường học cũng nhiều, cho nên mới có câu: “Chơi ở Giang Đại, học ở Khoa Đại, ăn ở Hoa Nông, yêu ở Hoa Sư”*.
* Câu này nghĩa là: Chơi ở đại học Giang Thành, học ở Đại học Khoa học Công nghệ, ăn ở Đại học Nông nghiệp, yêu ở Đại học Sư phạm”.
Cố Tân Di và đoàn người di chuyển chẳng mấy chốc đã tìm được địa điểm đón tiếp tân sinh viên. Bảy tám trường đại học đều tập trung ở đây. Sinh viên mới nhanh chóng tìm thấy trường của mình, chỉ còn lại Cố Tân Di bình tĩnh nhìn tấm biển trên cao.
Trạm của Đại học Khoa học Công nghệ ở trong cùng, một đám nam sinh tập trung ở đó, đối diện là các nữ sinh của Đại học Sư phạm đang e thẹn nghe các đàn anh dặn dò.
Cố Tân Di đến chỗ đón tiếp của Đại học Khoa học Công nghệ, chào hỏi với mấy đàn anh trước ánh mắt dường như muốn nói “Em đùa bọn anh à?” của mọi người.
“Đàn em, em… em không đi nhầm đấy chứ?”.
Sửng sốt một lúc lâu, một đàn anh cao gầy chỉ về phía trước, mở miệng hỏi.
“Báo cáo đàn anh, em chắc chắn là đã nhận được thông báo nhập học của Trường Khoa học Công nghệ”.
Câu trả lời của Cố Tân Di đã đánh vỡ hình tượng xinh đẹp lạnh lùng, cả đám người chỉ cảm thấy cô gái này thật vui tính.
Một cô gái xinh đẹp đến nhà mình, đương nhiên các đàn anh lập tức hăng hái như tiêm máu gà. Bọn họ lập tức lấy ghế cho cô, lấy nước và sổ tay cho tân sinh viên, tất cả mất chưa đến một phút khiến Cố Tân Di vô cùng sửng sốt.
Không khó hiểu vì sao các đàn anh khóa trên này lại hưng phấn như thế. Vốn dĩ hoạt động đón tiếp tân sinh viên là tự nguyện làm việc nặng, cũng là một hình thức để các đàn anh đến gặp gỡ, quen mặt với các em gái khóa dưới. Nào ngờ, cả buổi sáng này chẳng được em gái nào mà đến một đám đực rựa, quả thật ai nấy đều có cảm giác đau đớn âm ỉ, lại thêm thời tiết nóng bức, ai nấy đều muốn héo hon.
Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có một em gái, thậm chí còn lại hoa thơm cực kỳ xinh đẹp nữa, đương nhiên là phải nâng niu như bảo bối rồi đúng không?
Đàn anh cao gầy kia có lẽ là người quản lý ở đây. Anh ta trả lời tin nhắn trong điện thoại, nói cho Cố Tân Di biết rằng xe buýt của trường sắp tới. Điều này khiến cho những tân sinh viên khác nhìn Cố Tân Di với ánh mắt sáng lên, coi cô cứ như chúa cứu thế.
Đàn ông che miệng ho khan, nói: “Khụ khụ, mọi người đều là nam cả mà, chen được thì chịu một chút, tiết kiệm chút tiền đi lại, tương lai nghiên cứu khoa học phải dùng đến”.
Cố Tân Di vui vẻ, à ha… thì ra bây giờ có cả nam cả nữ rồi nên không phải tiết kiệm chi phí nữa đúng không?
Trong lúc chờ đợi, Cố Tân Di lấy di động, biểu tượng chim cánh cụt hiển thị có 99+ tin nhắn mới. Cô click vào biểu tượng, tất cả đều là tin nhắn của phụ thân đại nhân nhà mình.
Thái Thượng Hoàng: Con gái bảo bối của bố, ngủ trên đường phải mơ thấy bố đấy nhé.
Ngọn cây: [Trả lời tự động] Vâng ạ, yêu bố, moa moa chụt!
Thái Thượng Hoàng: Ừm, bố nói con nghe nè, con gái không được nói chuyện với mấy đứa con trai khác ngoài đường nhé. Bọn họ đều là đám xấu xa, nếu có ai trêu chọc con thì cứ lấy ảnh của bố ra cho họ xem.
Ngọn cây: [Trả lời tự động] Vâng ạ, yêu bố, moa moa chụt!
Thái Thượng Hoàng lão Cố gửi một bức ảnh không hề có dấu vết photoshop. Lão Cố mặc một bộ âu phục đen, đeo kính đen, bên cạnh là một đám vệ sĩ cao lớn hùng hổ. Cố Tân Di vui vẻ tiếp tục lướt tin nhắn.
Lão Cố đã mấy chục tuổi đầu nhưng vẫn rất sành điệu, Wechat, Weibo, QQ gì đó đều có cả. Wechat dùng để liên hệ với khách hàng, Weibo dùng để sống ảo, còn QQ dùng để trò chuyện với con gái yêu quý. Cố Tân Di thích dùng QQ nói chuyện với lão Cố, bởi vì… QQ có chức năng trả lời tự động.
Lão Cố cũng không ngại giao lưu với AI trả lời tự động, thậm chí có lúc ông còn cảm thấy thích thú, ngày ngày tìm đến nói chuyện với nó tìm cảm giác thành tựu.
Lướt xong lịch sử trò chuyện, Cố Tân Di gửi đi một tin nhắn.
Ngọn cây: Đã an toàn đến căn cứ, chuẩn bị di chuyển đến trung tâm cách mạng.
“Aaaa, xe tới, tới rồi”. Tân sinh viên bắt đầu reo hò, Cố Tân Di kéo hành lý xếp hàng đợi phía sau.
Học trưởng tuấn tú cao gầy lúc nãy giúp mọi người thu xếp hàng lý, nhắc nhở những điều cần chú ý của trường.
“…Đến trạm cuối, sau khi xuống xe cũng sẽ có khu vực đón tiếp của các khoa, học viện, lúc đó mọi người có thể tìm một đàn anh đưa mình về khu của mình. Cuối cùng, mọi người phải nhớ kỹ, các chị trong trường là của các đàn anh, các bạn nữ trong trường cũng là của các đàn anh nghe không”.
“Thế chẳng lẽ đàn em nam phải chịu cô đơn ạ?”. Một nam sinh mập mạp giơ tay nói, kéo theo là một trận nhao nhao hưởng ứng.
Cố Tân Di trả lời theo bản năng: “Đàn em nam cũng là của các đàn anh nha”.
Trong xe yên lặng một lát, nam sinh mập mạp hốt hoảng, sau đó vô thức ôm hai cái mông núng nính thịt, sợ hãi nhìn sang đàn anh, sau đó rón rén ngồi xuống.
Cố Tân Di: “…”.
Đàn anh lại cười, ho khan hai tiếng, nói: “Nếu em không muốn thì bọn anh cũng không ép đâu”.
Không khí trong xe lại yên lặng như tờ, ngay cả tài xế cũng đứng ngồi không yên. Các nam sinh mới đến sợ hãi dính chặt trên ghế không dám nhúc nhích… biểu cảm như muốn nói… PHẪN NỘ.
Có lẽ vị đàn anh đó cũng thấy mình đùa hơi quá nên xua tay nói: “Nói đùa, nói đùa thôi, đàn em rồi cũng có ngày thành đàn anh mà. Trường học là của các em, các chị là của các em, các bạn nữ cũng của bọn em luôn”.
Đàn anh càng nói càng hăng, nghĩ muốn gieo vần cho câu thêm ý nên lại bồi thêm câu: “Bạn nam cũng là của các em luôn, biển rộng mênh mông đều của bọn em tất”.
Đàn anh vừa dứt lời, đám nam sinh mới đến im lặng sợ hãi như cá chết
Cố Tân Di dường như còn nghe thấy tiếng quạ đen kêu.
…
Có lẽ nhận thấy bản thân không thể cứu vãn được tình hình nữa, đàn anh quyết định im miệng, ấp úng nói: “Từ nhà ga đến trường khoảng 37 phút, hiện giờ đã trôi qua 8 phút 22 giây, có gì không hiểu thì cứ hỏi anh”.
Cố Tân Di để ý có nam sinh bắt đầu ra nhận quà cho tân sinh viên.
Nói là túi quà lớn nhưng thực tế đồ bên trong không có gì nhiều, một tấm bản đồ, một quyển giới thiệu câu lạc bộ, một quyển tạp chí của trường. Thế nhưng mấy thứ đồ đơn giản này lại khiến Cố Tân Di thấy thích thú.
Nghe nói Trường Khoa học Công nghệ là ngôi trường có diện tích lớn thứ hai cả nước, được mệnh danh là chín kinh chín vĩ, lạc đường trong trường là chuyện thường ngày.
Bản đồ được thiết kế kiểu hoạt họa rất sinh động, nhưng vấn đề là… các hướng Đông, Tây, Nam, Bắc được đánh dấu trên bản đồ.
Vấn đề này thực sự khiến cô đau đầu. Về chuyện phương hướng, Cố Tân Di chỉ biết mặt trời mọc ở đằng Đông, lặn ở đằng Tây mà thôi.
Ngay lúc cô đang cau mày thì đàn anh lúc nãy chạy đến hỏi: “Sao thế? Có phải say xe không?”.
Trời má! Sao ai cũng hỏi cô say xe không thế! Chẳng lẽ cô lại phải truyền đạt bài học của mẹ Trương Vô Kỵ cho đàn anh này nữa.
Cố Tân Di mím môi, lắc đầu: “Bản đồ này không phân rõ Nam Bắc, phải làm sao giờ?”.
Tân sinh viên cũng ngẩng cổ lên nghe, không phân biệt được Nam Bắc là bệnh chung của rất nhiều người.
Có người đẹp ở đây, các nam sinh khác cũng thả lỏng mà cho rằng hẳn là đàn anh này cũng có tính hướng bình thường.
Muốn thể hiện một chút trước mặt đàn em xinh đẹp, tổ tiên mách bảo vị đàn anh kia xua tay nói: “Ôi chao, không sao, không phân rõ Nam Bắc không quan trọng, phân biệt rõ nam nữ mới quan trọng!”.
Lúc này, một đám nam sinh bắt đầu rụt cổ không dám nhúc nhích. Nam sinh mập mạp thở phì phò, da mặt đỏ bừng.
Cố Tân Di nhịn cả buổi, cuối cùng đành trút một câu thấm thía: “Đàn anh, anh chắc hẳn là một người từng trải”.
Đàn anh: “…”.
Trên đoàn tàu G288.
Cố Tân Di đang nhắm mắt quyết tâm gạt sạch kiến thức còn tồn đọng trong não thì màn hình LED trên cửa ra vào hiển thị tốc độ hiện tại của đoàn tàu – 380km/h. Điều này khiến Cố Tân Di lập tức liên tưởng đến 220√2, sau đó lại nhớ đến điện áp định mức cho đồ gia dụng tiêu chuẩn quốc gia. Tiếp theo, một loạt kiến thức về điện bắt đầu nối đuôi nhau ào ào tuôn ra như suối.
Dừng lại, Cố Tân Di đột nhiên lắc đầu, đây là di chứng để lại sau ba năm cấp ba. Cô làm thế nào cũng không xóa sạch kiến thức tồn đọng trong não được. Cô quyết định gạt nó sang một bên, lấy iPad ra xem mấy bộ phim truyền hình Anh, Hàn, Mỹ.
Nghĩ vậy, Cố Tân Di đổi điện thoại sang chế độ im lặng rồi ném vào ba lô, mặc cho biểu tượng con chim cánh cụt trên điện thoại nhấp nháy không ngừng.
* Biểu tượng chim cánh cụt là của app chat QQ.
Nam sinh bên cạnh đã để ý đến cô rất lâu, thấy cô cau mày khó chịu nhắm mắt lại khiến cậu ta cũng thấy rung động. Ánh nắng mặt trời tháng 8 rất chói chang, thỉnh thoảng lại có những tia nắng nhỏ vụn chiếu lên khuôn mặt cô trên con tàu cao tốc chạy vun vút. Dường như có một lớp sương mờ ảo phủ trên khuôn mặt cô, đôi hàng mi lay động như cánh bướm, nốt ruồi ở đuôi mắt càng khiến cô thêm phần yêu kiều.
Thật sự rất xinh đẹp.
Lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy ngoài đời. Váy trắng tóc đen, làn da trắng nõn không hề trang điểm, hơi thở thanh xuân khiến cô trở nên chân thật hơn rất nhiều.
Đang vào mùa khai giảng, cậu ta đoán nhất định cô cũng đang đi báo danh nhập học.
Nhìn xuống bàn tay mảnh mai thon dài của cô gái, có lẽ cô là học sinh khối năng khiếu nghệ thuật.
“À… ừm… có phải cậu say xe không?”.
Nam sinh cố lấy hết dũng cảm đưa một viên thuốc cho cô gái. Hiếm người say tàu cao tốc, Cố Tân Di cũng không say, cô chỉ đang muốn thủ tiêu hết sạch đám kiến thức về vật lý trong đầu mà thôi. Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của nam sinh bèn lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không say xe”.
Có qua có lại, Cố Tân Di cũng lịch sự đưa một chiếc kẹo cao su cho cậu ta.
Ngón tay mềm mại trắng nõn áp trên bao bì màu bạc càng mang lại mỹ cảm sâu sắc. Nam sinh đỏ mặt nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn, im lặng một lát mới vội vàng mở miệng giải thích: “Tôi… tôi không phải người xấu, thật đó, mẹ tôi sợ tôi say xe nên đã mua cho tôi”.
Cố Tân Di lập tức nghiêm mặt, vỗ bả vai nam sinh, nói: “Thiếu niên à, xã hội phức tạp, lòng người hiểm ác, giang hồ khó lường lắm”.
Nam sinh nghe xong cảm thấy cực kỳ có lý, ngẫm nghĩ một cô gái xinh đẹp như vậy đi một mình vẫn nên cẩn thận thì hơn. Nhưng dù sao cậu ta cũng thấy mình cần phải chứng minh trong sạch của bản thân, vì vậy liền cau mày uống ực viên thuốc, nói: “Cậu xem, tôi cũng uống rồi, tuyệt đối không sao đâu”.
Cố Tân Di thở dài tỏ vẻ xin lỗi, chậm rãi lên tiếng: “Càng là những cô gái xinh đẹp thì tâm địa càng xấu xa, thiếu niên à, biết người biết mặt không biết lòng, giang hồ khó lường lắm”. Cô lại nhấn mạnh một lần nữa.
Nam sinh bị cô dọa sợ hốt hoảng, miệng há hốc không biết nói sao cho phải, chỉ cảm thấy viên thuốc vừa uống sao mà đắng thế. Nghĩ đến mấy tin tức gần đây nói kẻ gian tẩm thuốc mê vào ngón tay liền lập tức cảm thấy vô cùng khó tả.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của nam sinh, Cố Tân Di cũng biết mình đùa quá trớn. Cô cố gắng nhịn cười, thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi chỉ trêu cậu thôi. Tôi thật sự không say xe, cũng biết cậu không phải người xấu, đương nhiên, tôi cũng là người tốt”.
Nam sinh nửa tin nửa ngờ nhìn cô, Cố Tân Di nói thêm câu: “Hoàn toàn là người tốt, chỉ là gần đây xem “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” quá 180 phút thôi. Tất cả đều là vì bị cách dạy con của mẹ Trương Vô Kỵ ảnh hưởng ấy mà.
Ngay khi cô càng lúc càng không nhịn nổi cười thì nam sinh mới hốt hoảng, đỏ mặt gật đầu xấu hổ.
Năm lớp 12 khắc nghiệt đã trôi qua, trải qua kỳ thi đại học khó khăn. Phần lớn học sinh đều có khao khát và chờ mong với đại học, một thế giới mới đang vẫy tay chào đón bọn họ.
Tinh Thành và Giang Thành là hai thành phố rất gần nhau, ước chừng chỉ mất một giờ hai mươi phút để di chuyển giữa hai thành phố. Đoàn tàu sẽ đi qua những con đường nông thôn với hai bên đồng ruộng thênh thang, núi cao sông dài, nhà lớn nhà nhỏ đan xen. Ánh mặt trời tháng 8 chiếu xuống ruộng lúa vàng ruộm như sóng. Thế nhưng Cố Tân Di không kịp thưởng thức cảnh đẹp đó vì cô đang ngủ.
Nam sinh nhìn góc mặt hư ảo của Cố Tân Di dưới ánh nắng mặt trời, trong lòng không kìm được thở dài một tiếng.
Thật sự quá cao, với không thể tới,
Vừa xuống khỏi tàu cao tốc, nhiệt độ nóng bức ập đến, Cố Tân Di ngẩng đầu nhìn kiến trúc của ga tàu. Đây là ga tàu rất lớn nhưng vẫn không kém phần xinh đẹp. Thiết kế độc đáo hình sóng biển không ngừng kéo dài, cô sẽ còn đến nơi này rất nhiều lần trong vòng bốn năm tới.
Cố Tân Di đi theo dòng người ra đến cổng, tìm đến điểm đón tân sinh viên của trường.
Nam sinh uống thuốc trên tàu cao tốc ban nãy và một số tân sinh viên khác cũng tìm kiếm theo biển báo.
Địa thế của Giang Thành thuận lợi, đường huyết mạch liên kết chín tỉnh thành, địa hình nhiều bình nguyên, ít núi cao, đường bộ và đường thủy rất phát triển. Nước sông Trường Giang mang đến sự phì nhiêu cho đất đai, nơi đây cũng là vùng giao tranh khốc liệt của binh gia thời cổ đại, thành cổ ngàn năm, cực kỳ phồn thịnh. Tổng diện tích của Giang Thành gấp ba lần Tinh Thành, chia thành ba khu vực.
Giang Thành nhiều người, trường học cũng nhiều, cho nên mới có câu: “Chơi ở Giang Đại, học ở Khoa Đại, ăn ở Hoa Nông, yêu ở Hoa Sư”*.
* Câu này nghĩa là: Chơi ở đại học Giang Thành, học ở Đại học Khoa học Công nghệ, ăn ở Đại học Nông nghiệp, yêu ở Đại học Sư phạm”.
Cố Tân Di và đoàn người di chuyển chẳng mấy chốc đã tìm được địa điểm đón tiếp tân sinh viên. Bảy tám trường đại học đều tập trung ở đây. Sinh viên mới nhanh chóng tìm thấy trường của mình, chỉ còn lại Cố Tân Di bình tĩnh nhìn tấm biển trên cao.
Trạm của Đại học Khoa học Công nghệ ở trong cùng, một đám nam sinh tập trung ở đó, đối diện là các nữ sinh của Đại học Sư phạm đang e thẹn nghe các đàn anh dặn dò.
Cố Tân Di đến chỗ đón tiếp của Đại học Khoa học Công nghệ, chào hỏi với mấy đàn anh trước ánh mắt dường như muốn nói “Em đùa bọn anh à?” của mọi người.
“Đàn em, em… em không đi nhầm đấy chứ?”.
Sửng sốt một lúc lâu, một đàn anh cao gầy chỉ về phía trước, mở miệng hỏi.
“Báo cáo đàn anh, em chắc chắn là đã nhận được thông báo nhập học của Trường Khoa học Công nghệ”.
Câu trả lời của Cố Tân Di đã đánh vỡ hình tượng xinh đẹp lạnh lùng, cả đám người chỉ cảm thấy cô gái này thật vui tính.
Một cô gái xinh đẹp đến nhà mình, đương nhiên các đàn anh lập tức hăng hái như tiêm máu gà. Bọn họ lập tức lấy ghế cho cô, lấy nước và sổ tay cho tân sinh viên, tất cả mất chưa đến một phút khiến Cố Tân Di vô cùng sửng sốt.
Không khó hiểu vì sao các đàn anh khóa trên này lại hưng phấn như thế. Vốn dĩ hoạt động đón tiếp tân sinh viên là tự nguyện làm việc nặng, cũng là một hình thức để các đàn anh đến gặp gỡ, quen mặt với các em gái khóa dưới. Nào ngờ, cả buổi sáng này chẳng được em gái nào mà đến một đám đực rựa, quả thật ai nấy đều có cảm giác đau đớn âm ỉ, lại thêm thời tiết nóng bức, ai nấy đều muốn héo hon.
Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có một em gái, thậm chí còn lại hoa thơm cực kỳ xinh đẹp nữa, đương nhiên là phải nâng niu như bảo bối rồi đúng không?
Đàn anh cao gầy kia có lẽ là người quản lý ở đây. Anh ta trả lời tin nhắn trong điện thoại, nói cho Cố Tân Di biết rằng xe buýt của trường sắp tới. Điều này khiến cho những tân sinh viên khác nhìn Cố Tân Di với ánh mắt sáng lên, coi cô cứ như chúa cứu thế.
Đàn ông che miệng ho khan, nói: “Khụ khụ, mọi người đều là nam cả mà, chen được thì chịu một chút, tiết kiệm chút tiền đi lại, tương lai nghiên cứu khoa học phải dùng đến”.
Cố Tân Di vui vẻ, à ha… thì ra bây giờ có cả nam cả nữ rồi nên không phải tiết kiệm chi phí nữa đúng không?
Trong lúc chờ đợi, Cố Tân Di lấy di động, biểu tượng chim cánh cụt hiển thị có 99+ tin nhắn mới. Cô click vào biểu tượng, tất cả đều là tin nhắn của phụ thân đại nhân nhà mình.
Thái Thượng Hoàng: Con gái bảo bối của bố, ngủ trên đường phải mơ thấy bố đấy nhé.
Ngọn cây: [Trả lời tự động] Vâng ạ, yêu bố, moa moa chụt!
Thái Thượng Hoàng: Ừm, bố nói con nghe nè, con gái không được nói chuyện với mấy đứa con trai khác ngoài đường nhé. Bọn họ đều là đám xấu xa, nếu có ai trêu chọc con thì cứ lấy ảnh của bố ra cho họ xem.
Ngọn cây: [Trả lời tự động] Vâng ạ, yêu bố, moa moa chụt!
Thái Thượng Hoàng lão Cố gửi một bức ảnh không hề có dấu vết photoshop. Lão Cố mặc một bộ âu phục đen, đeo kính đen, bên cạnh là một đám vệ sĩ cao lớn hùng hổ. Cố Tân Di vui vẻ tiếp tục lướt tin nhắn.
Lão Cố đã mấy chục tuổi đầu nhưng vẫn rất sành điệu, Wechat, Weibo, QQ gì đó đều có cả. Wechat dùng để liên hệ với khách hàng, Weibo dùng để sống ảo, còn QQ dùng để trò chuyện với con gái yêu quý. Cố Tân Di thích dùng QQ nói chuyện với lão Cố, bởi vì… QQ có chức năng trả lời tự động.
Lão Cố cũng không ngại giao lưu với AI trả lời tự động, thậm chí có lúc ông còn cảm thấy thích thú, ngày ngày tìm đến nói chuyện với nó tìm cảm giác thành tựu.
Lướt xong lịch sử trò chuyện, Cố Tân Di gửi đi một tin nhắn.
Ngọn cây: Đã an toàn đến căn cứ, chuẩn bị di chuyển đến trung tâm cách mạng.
“Aaaa, xe tới, tới rồi”. Tân sinh viên bắt đầu reo hò, Cố Tân Di kéo hành lý xếp hàng đợi phía sau.
Học trưởng tuấn tú cao gầy lúc nãy giúp mọi người thu xếp hàng lý, nhắc nhở những điều cần chú ý của trường.
“…Đến trạm cuối, sau khi xuống xe cũng sẽ có khu vực đón tiếp của các khoa, học viện, lúc đó mọi người có thể tìm một đàn anh đưa mình về khu của mình. Cuối cùng, mọi người phải nhớ kỹ, các chị trong trường là của các đàn anh, các bạn nữ trong trường cũng là của các đàn anh nghe không”.
“Thế chẳng lẽ đàn em nam phải chịu cô đơn ạ?”. Một nam sinh mập mạp giơ tay nói, kéo theo là một trận nhao nhao hưởng ứng.
Cố Tân Di trả lời theo bản năng: “Đàn em nam cũng là của các đàn anh nha”.
Trong xe yên lặng một lát, nam sinh mập mạp hốt hoảng, sau đó vô thức ôm hai cái mông núng nính thịt, sợ hãi nhìn sang đàn anh, sau đó rón rén ngồi xuống.
Cố Tân Di: “…”.
Đàn anh lại cười, ho khan hai tiếng, nói: “Nếu em không muốn thì bọn anh cũng không ép đâu”.
Không khí trong xe lại yên lặng như tờ, ngay cả tài xế cũng đứng ngồi không yên. Các nam sinh mới đến sợ hãi dính chặt trên ghế không dám nhúc nhích… biểu cảm như muốn nói… PHẪN NỘ.
Có lẽ vị đàn anh đó cũng thấy mình đùa hơi quá nên xua tay nói: “Nói đùa, nói đùa thôi, đàn em rồi cũng có ngày thành đàn anh mà. Trường học là của các em, các chị là của các em, các bạn nữ cũng của bọn em luôn”.
Đàn anh càng nói càng hăng, nghĩ muốn gieo vần cho câu thêm ý nên lại bồi thêm câu: “Bạn nam cũng là của các em luôn, biển rộng mênh mông đều của bọn em tất”.
Đàn anh vừa dứt lời, đám nam sinh mới đến im lặng sợ hãi như cá chết
Cố Tân Di dường như còn nghe thấy tiếng quạ đen kêu.
…
Có lẽ nhận thấy bản thân không thể cứu vãn được tình hình nữa, đàn anh quyết định im miệng, ấp úng nói: “Từ nhà ga đến trường khoảng 37 phút, hiện giờ đã trôi qua 8 phút 22 giây, có gì không hiểu thì cứ hỏi anh”.
Cố Tân Di để ý có nam sinh bắt đầu ra nhận quà cho tân sinh viên.
Nói là túi quà lớn nhưng thực tế đồ bên trong không có gì nhiều, một tấm bản đồ, một quyển giới thiệu câu lạc bộ, một quyển tạp chí của trường. Thế nhưng mấy thứ đồ đơn giản này lại khiến Cố Tân Di thấy thích thú.
Nghe nói Trường Khoa học Công nghệ là ngôi trường có diện tích lớn thứ hai cả nước, được mệnh danh là chín kinh chín vĩ, lạc đường trong trường là chuyện thường ngày.
Bản đồ được thiết kế kiểu hoạt họa rất sinh động, nhưng vấn đề là… các hướng Đông, Tây, Nam, Bắc được đánh dấu trên bản đồ.
Vấn đề này thực sự khiến cô đau đầu. Về chuyện phương hướng, Cố Tân Di chỉ biết mặt trời mọc ở đằng Đông, lặn ở đằng Tây mà thôi.
Ngay lúc cô đang cau mày thì đàn anh lúc nãy chạy đến hỏi: “Sao thế? Có phải say xe không?”.
Trời má! Sao ai cũng hỏi cô say xe không thế! Chẳng lẽ cô lại phải truyền đạt bài học của mẹ Trương Vô Kỵ cho đàn anh này nữa.
Cố Tân Di mím môi, lắc đầu: “Bản đồ này không phân rõ Nam Bắc, phải làm sao giờ?”.
Tân sinh viên cũng ngẩng cổ lên nghe, không phân biệt được Nam Bắc là bệnh chung của rất nhiều người.
Có người đẹp ở đây, các nam sinh khác cũng thả lỏng mà cho rằng hẳn là đàn anh này cũng có tính hướng bình thường.
Muốn thể hiện một chút trước mặt đàn em xinh đẹp, tổ tiên mách bảo vị đàn anh kia xua tay nói: “Ôi chao, không sao, không phân rõ Nam Bắc không quan trọng, phân biệt rõ nam nữ mới quan trọng!”.
Lúc này, một đám nam sinh bắt đầu rụt cổ không dám nhúc nhích. Nam sinh mập mạp thở phì phò, da mặt đỏ bừng.
Cố Tân Di nhịn cả buổi, cuối cùng đành trút một câu thấm thía: “Đàn anh, anh chắc hẳn là một người từng trải”.
Đàn anh: “…”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.