Bị Lưu Đày, Nàng Dùng Không Gian Vơ Vét Quốc Khố Chạy Nạn
Chương 1:
Chỉ Ảnh
18/11/2024
Đau… Đau quá…
Cảm giác như linh hồn muốn thoát khỏi thân xác, mặc cho giãy giụa thế nào, Thẩm Nhiễm cũng không mở nổi mắt.
“Cô nương, mau tỉnh lại, sắp phải xuống kiệu rồi!”
Giọng của hỉ bà vang lên, rồi bà ta xốc màn kiệu, cúi người lay lay Thẩm Nhiễm vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng chẳng thấy nàng có chút phản ứng nào.
“Mau đỡ tân nương xuống, đừng làm lỡ giờ lành!”
Hỉ bà chần chừ một lát rồi sai hai nha hoàn đỡ tân nương bên trong ra ngoài. Nhưng ngay khi hai nha hoàn vừa chạm vào người Thẩm Nhiễm, một luồng ánh sáng trắng rực rỡ bỗng chớp lên, tràn ngập khắp người nàng.
“A!”
Hai nha hoàn hoảng hốt hét lên, lùi lại hai bước rồi ngã ngồi xuống đất.
“Quỷ… Có quỷ…”
“Ngày đại hỉ mà ăn nói linh tinh cái gì thế!”
Hỉ bà khó chịu quát mắng, liếc mắt nhìn hai nha hoàn đang kinh hãi không thôi.
Lúc này, trong mơ hồ, Thẩm Nhiễm cảm thấy toàn thân như được bao bọc bởi sự ấm áp và dễ chịu. Nàng bỗng mở mắt ra.
Trước mắt nàng là một khoảng màu đỏ rực. Nhíu mày, nàng đưa tay kéo chiếc khăn voan đỏ trên đầu xuống.
Chuyện gì thế này? Rõ ràng nàng vừa thực hiện xong một ca phẫu thuật khẩn cấp, nhân lúc nghỉ ngơi tranh thủ xem một bộ phim ngắn, sao giờ lại thành thế này?
Cảnh vật xung quanh hiện ra là một lễ cưới truyền thống kiểu Trung Quốc, vô cùng long trọng. Điều này làm Thẩm Nhiễm không khỏi ngẩn ngơ. Nàng vẫn luôn ao ước một ngày được tổ chức một lễ cưới lớn như vậy, mang đậm phong cách cổ truyền. Những gì tổ tiên để lại quả nhiên đều là tinh hoa!
“Ô ô ô, Thẩm cô nương, chưa bái đường mà đã xốc khăn voan, làm sao được chứ? Thật là không may mắn, mau đội lại!”
Hỉ bà vội vàng kéo khăn voan lên đầu nàng, rồi nắm lấy tay nàng dẫn ra ngoài.
“Tân nương tới!”
Thẩm Nhiễm cảm thấy đầu óc mình như rối tung, thân thể cũng không nghe theo sự điều khiển. Nàng nhận ra bản thân đang bị một lực lượng nào đó áp chế, nếu không với tính cách của nàng, lúc này nhất định đã đứng dậy lý luận rồi.
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Khanh khách… khanh khách…”
Thẩm Nhiễm ngẩn ra. Sao nàng lại nghe thấy tiếng gà trống gáy?
“Phu thê giao bái!”
Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Nhiễm đột nhiên cảm thấy bản thân đã phá được sự khống chế. Nàng lập tức đưa tay gạt khăn voan đỏ trên đầu xuống.
Đối diện với nàng, không phải một tân lang, mà là… một con gà trống!
Con gà trống lông sắc sặc sỡ, ngẩng đầu, ưỡn ngực, dáng vẻ trông rất tự mãn.
Thẩm Nhiễm chỉ biết ôm đầu đau đớn. Nàng đảo mắt nhìn quanh, mọi thứ xung quanh quen thuộc đến kỳ lạ. Đây chẳng phải là cảnh trong bộ phim ngắn mà nàng vừa xem sao?
Khi xem đến đoạn này, nàng đã không nhịn được mà thở dài ngao ngán vì sự nhu nhược của nữ chính. Nữ chính của câu chuyện này, Thẩm Nhiễm biết rõ, chính là đại tiểu thư của Thẩm phủ. Hai nhà vốn có hôn ước từ khi nàng còn trong bụng mẹ. Thẩm lão gia vì trọng chữ tín nên dù đau lòng cũng buộc phải gả nữ chính cho người nọ.
Người mà nàng phải bái đường chính là Cố Bắc Từ, ngũ công tử của Cố gia. Một kẻ chẳng học hành, chẳng nghề nghiệp, tính tình bất hảo. Điều đáng nói là, Cố gia – một dòng dõi trung dũng, lại sinh ra một kẻ chẳng ra gì như hắn. Đến cả Cố gia cũng không còn cách nào với tên này.
"Ha, đây là phu quân của ta sao? Quả thật anh tuấn lạ thường!" Thẩm Nhiễm bật cười, ánh mắt long lanh liếc nhìn con gà trống. "Nhìn cái mào đỏ thẫm này, vừa thấy đã biết là một chiến binh trong các loài gà trống. Đúng là gà trống trung kiên, chiến đấu cơ hàng đầu."
Lời vừa dứt, Thẩm Nhiễm mỉm cười nhận lấy con gà trống từ tay hỉ bà, khiến cả sảnh đường đang nín thở theo dõi không khỏi xôn xao.
Nàng tiếp tục điềm nhiên nói, giọng điệu thoải mái đến mức bất ngờ:
"Đến bước nào rồi? À, có phải là sắp đưa vào động phòng không? Nhưng xem ra phu quân của ta hôm nay thân thể không được tốt lắm, chắc chẳng thể tiếp đãi được khách khứa. Thế này đi, để ta đỡ phu quân vào phòng nghỉ ngơi trước, rồi tự tay ta sẽ chiêu đãi mọi người. Đại gia hôm nay đều tới chúc phúc, ta xin thay mặt cảm tạ. Ngày vui thế này, mọi người cứ ăn uống thỏa thích, không say không về!"
Cảm giác như linh hồn muốn thoát khỏi thân xác, mặc cho giãy giụa thế nào, Thẩm Nhiễm cũng không mở nổi mắt.
“Cô nương, mau tỉnh lại, sắp phải xuống kiệu rồi!”
Giọng của hỉ bà vang lên, rồi bà ta xốc màn kiệu, cúi người lay lay Thẩm Nhiễm vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng chẳng thấy nàng có chút phản ứng nào.
“Mau đỡ tân nương xuống, đừng làm lỡ giờ lành!”
Hỉ bà chần chừ một lát rồi sai hai nha hoàn đỡ tân nương bên trong ra ngoài. Nhưng ngay khi hai nha hoàn vừa chạm vào người Thẩm Nhiễm, một luồng ánh sáng trắng rực rỡ bỗng chớp lên, tràn ngập khắp người nàng.
“A!”
Hai nha hoàn hoảng hốt hét lên, lùi lại hai bước rồi ngã ngồi xuống đất.
“Quỷ… Có quỷ…”
“Ngày đại hỉ mà ăn nói linh tinh cái gì thế!”
Hỉ bà khó chịu quát mắng, liếc mắt nhìn hai nha hoàn đang kinh hãi không thôi.
Lúc này, trong mơ hồ, Thẩm Nhiễm cảm thấy toàn thân như được bao bọc bởi sự ấm áp và dễ chịu. Nàng bỗng mở mắt ra.
Trước mắt nàng là một khoảng màu đỏ rực. Nhíu mày, nàng đưa tay kéo chiếc khăn voan đỏ trên đầu xuống.
Chuyện gì thế này? Rõ ràng nàng vừa thực hiện xong một ca phẫu thuật khẩn cấp, nhân lúc nghỉ ngơi tranh thủ xem một bộ phim ngắn, sao giờ lại thành thế này?
Cảnh vật xung quanh hiện ra là một lễ cưới truyền thống kiểu Trung Quốc, vô cùng long trọng. Điều này làm Thẩm Nhiễm không khỏi ngẩn ngơ. Nàng vẫn luôn ao ước một ngày được tổ chức một lễ cưới lớn như vậy, mang đậm phong cách cổ truyền. Những gì tổ tiên để lại quả nhiên đều là tinh hoa!
“Ô ô ô, Thẩm cô nương, chưa bái đường mà đã xốc khăn voan, làm sao được chứ? Thật là không may mắn, mau đội lại!”
Hỉ bà vội vàng kéo khăn voan lên đầu nàng, rồi nắm lấy tay nàng dẫn ra ngoài.
“Tân nương tới!”
Thẩm Nhiễm cảm thấy đầu óc mình như rối tung, thân thể cũng không nghe theo sự điều khiển. Nàng nhận ra bản thân đang bị một lực lượng nào đó áp chế, nếu không với tính cách của nàng, lúc này nhất định đã đứng dậy lý luận rồi.
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Khanh khách… khanh khách…”
Thẩm Nhiễm ngẩn ra. Sao nàng lại nghe thấy tiếng gà trống gáy?
“Phu thê giao bái!”
Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Nhiễm đột nhiên cảm thấy bản thân đã phá được sự khống chế. Nàng lập tức đưa tay gạt khăn voan đỏ trên đầu xuống.
Đối diện với nàng, không phải một tân lang, mà là… một con gà trống!
Con gà trống lông sắc sặc sỡ, ngẩng đầu, ưỡn ngực, dáng vẻ trông rất tự mãn.
Thẩm Nhiễm chỉ biết ôm đầu đau đớn. Nàng đảo mắt nhìn quanh, mọi thứ xung quanh quen thuộc đến kỳ lạ. Đây chẳng phải là cảnh trong bộ phim ngắn mà nàng vừa xem sao?
Khi xem đến đoạn này, nàng đã không nhịn được mà thở dài ngao ngán vì sự nhu nhược của nữ chính. Nữ chính của câu chuyện này, Thẩm Nhiễm biết rõ, chính là đại tiểu thư của Thẩm phủ. Hai nhà vốn có hôn ước từ khi nàng còn trong bụng mẹ. Thẩm lão gia vì trọng chữ tín nên dù đau lòng cũng buộc phải gả nữ chính cho người nọ.
Người mà nàng phải bái đường chính là Cố Bắc Từ, ngũ công tử của Cố gia. Một kẻ chẳng học hành, chẳng nghề nghiệp, tính tình bất hảo. Điều đáng nói là, Cố gia – một dòng dõi trung dũng, lại sinh ra một kẻ chẳng ra gì như hắn. Đến cả Cố gia cũng không còn cách nào với tên này.
"Ha, đây là phu quân của ta sao? Quả thật anh tuấn lạ thường!" Thẩm Nhiễm bật cười, ánh mắt long lanh liếc nhìn con gà trống. "Nhìn cái mào đỏ thẫm này, vừa thấy đã biết là một chiến binh trong các loài gà trống. Đúng là gà trống trung kiên, chiến đấu cơ hàng đầu."
Lời vừa dứt, Thẩm Nhiễm mỉm cười nhận lấy con gà trống từ tay hỉ bà, khiến cả sảnh đường đang nín thở theo dõi không khỏi xôn xao.
Nàng tiếp tục điềm nhiên nói, giọng điệu thoải mái đến mức bất ngờ:
"Đến bước nào rồi? À, có phải là sắp đưa vào động phòng không? Nhưng xem ra phu quân của ta hôm nay thân thể không được tốt lắm, chắc chẳng thể tiếp đãi được khách khứa. Thế này đi, để ta đỡ phu quân vào phòng nghỉ ngơi trước, rồi tự tay ta sẽ chiêu đãi mọi người. Đại gia hôm nay đều tới chúc phúc, ta xin thay mặt cảm tạ. Ngày vui thế này, mọi người cứ ăn uống thỏa thích, không say không về!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.