Bị Lưu Đày, Nàng Mang Theo Dị Năng Không Gian Về Làm Ruộng
Chương 8:
Tình Thiện
19/11/2024
Tề Hạ nhanh nhẹn, hoạt bát, đôi mắt sáng rực như sao khiến không khí u ám của đoàn áp giải cũng bớt phần ảm đạm. Hành trình dài dằng dặc giờ đây có thêm chút ấm áp và ý nghĩa hơn.
Dọc đường đi, tổ tôn ba người cũng coi như tạm bình an. Tuy rằng ăn không đủ no, nhưng so với đám người Mạnh thị tộc, họ vẫn còn tốt hơn nhiều.
Chỉ là năm nay phương Bắc gặp đại hạn mười năm hiếm thấy, càng đi lên phía Bắc, tình hình hạn hán càng khốc liệt hơn. Vậy nên, khi bọn họ đi tới một vùng hoang vắng, trước không có thôn, sau không có quán trọ, cả đoàn người ai nấy đều khát đến cổ họng bỏng rát, nhưng mãi chẳng tìm được nguồn nước nào có thể uống được.
Lợi dụng lúc giữa trưa trời nắng gắt, đoàn áp giải đành dừng lại ở một khu đất có bóng râm ven đường để nghỉ tạm. Ai nấy đều nghĩ, đợi qua lúc nóng nhất rồi mới tiếp tục lên đường.
Tiểu Tâm Từ nhìn đệ đệ khát đến mức môi nứt nẻ, lòng không khỏi đau xót. Cô bé âm thầm lau nước mắt, rồi lén lút chạy ra, định tìm một loại rau dại. Nàng nhớ khi trước, lúc cùng tổ phụ và tổ mẫu xuống ruộng, tổ mẫu từng ngẫu nhiên hái một loại rau dại có vị chua chua cho nàng ăn. Giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy nước miếng ứa ra.
Nuốt nước miếng một cách khó khăn, Tiểu Tâm Từ cẩn thận rời khỏi khu nghỉ, bước ra vùng đất hoang bên cạnh. Vì nơi này rừng núi hoang vu, nàng không dám đi quá xa, chỉ quanh quẩn tìm kiếm gần đường lớn. Nhưng đất Bắc đã mấy tháng không mưa, thời tiết còn nóng hơn cả năm trước, cỏ dại ven đường đều héo rũ, nằm rạp xuống mặt đất.
Tiểu Tâm Từ loanh quanh tìm kiếm suốt nửa ngày ở vùng đất hoang. Cái nắng cháy rát trên đầu khiến nàng hoa mắt, đầu óc quay cuồng. Cuối cùng, dưới bóng râm của một tảng đá lớn, nàng cũng tìm được một cây rau dại có vị chua như mình nhớ. Dù rau đã héo vì thiếu nước, nàng vẫn mừng rỡ nhổ nó lên. Tiểu Tâm Từ không nỡ ăn lấy một lá, liền vội vàng cầm rau chạy về.
Nhưng có lẽ do thời tiết quá nóng, cộng thêm cơn đói và cơn khát hành hạ, vừa chạy về đến chỗ nghỉ, nàng liền ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Khi tỉnh lại, mọi thứ đã thay đổi. Linh hồn của nàng từ thế giới mạt thế xuyên tới, nhập vào thân xác Tiểu Tâm Từ.
Phó Tâm Từ lặng lẽ sắp xếp lại toàn bộ ký ức của Tiểu Tâm Từ, trong lòng thầm cầu nguyện cho cô bé đáng thương này: "Ngươi cứ an tâm ra đi, ta sẽ thay ngươi chăm sóc tổ phụ và đệ đệ chu đáo."
Giữa mơ màng, Phó Tâm Từ như nghe thấy tiếng thở dài già nua bên tai, mang theo sự lưu luyến vô hạn. Dường như có bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Tâm Từ, được người đó dẫn đi, không hề quay đầu lại.
Nhớ lại thanh âm kia, Phó Tâm Từ không khỏi rùng mình một cái. Nhưng rồi nghĩ đến chính mình đã chết một lần, còn từng đối mặt với những con quái vật ghê rợn ở mạt thế trong suốt thời gian dài, nàng tự nhủ: "Còn gì đáng sợ hơn nữa đây?"
Tâm trạng dần ổn định, nàng chấp nhận thực tại một cách bình thản. Tuy nhiên, Phó Tâm Từ luôn cảm giác có điều gì đó không đúng, nhưng cụ thể là gì, nàng lại không thể nói rõ. Nếu đã nghĩ không thông, nàng cũng không phí công suy nghĩ thêm, bởi giờ nàng chẳng có thời gian để buồn bã hay thương tiếc.
Thở dài một hơi, Phó Tâm Từ vui vẻ tiếp nhận sự thật mình đã xuyên qua, cũng tiếp nhận thân phận mới này. Với nàng, hành trình đến Liêu Đông, tuy gian khổ, xa xôi vạn dặm, nhưng so với việc phải đối mặt với quái vật ở mạt thế, thì nhẹ nhàng hơn gấp trăm, gấp ngàn lần.
Huống chi, điều quan trọng nhất chính là: được sống đã là tốt rồi.
Phó Tâm Từ âm thầm nở một nụ cười trộm. Thế nhưng, nàng mơ hồ cảm giác được, triều đại Đại Minh mà nàng đang sống này không hề giống với Minh triều mà nàng từng đọc trong sách lịch sử. Nghĩ đến đây, một từ hiện lên trong đầu nàng: thế giới song song. Nếu nàng có thể xuyên qua được, thì việc tồn tại một thế giới song song cũng chẳng phải là chuyện không thể.
Dọc đường đi, tổ tôn ba người cũng coi như tạm bình an. Tuy rằng ăn không đủ no, nhưng so với đám người Mạnh thị tộc, họ vẫn còn tốt hơn nhiều.
Chỉ là năm nay phương Bắc gặp đại hạn mười năm hiếm thấy, càng đi lên phía Bắc, tình hình hạn hán càng khốc liệt hơn. Vậy nên, khi bọn họ đi tới một vùng hoang vắng, trước không có thôn, sau không có quán trọ, cả đoàn người ai nấy đều khát đến cổ họng bỏng rát, nhưng mãi chẳng tìm được nguồn nước nào có thể uống được.
Lợi dụng lúc giữa trưa trời nắng gắt, đoàn áp giải đành dừng lại ở một khu đất có bóng râm ven đường để nghỉ tạm. Ai nấy đều nghĩ, đợi qua lúc nóng nhất rồi mới tiếp tục lên đường.
Tiểu Tâm Từ nhìn đệ đệ khát đến mức môi nứt nẻ, lòng không khỏi đau xót. Cô bé âm thầm lau nước mắt, rồi lén lút chạy ra, định tìm một loại rau dại. Nàng nhớ khi trước, lúc cùng tổ phụ và tổ mẫu xuống ruộng, tổ mẫu từng ngẫu nhiên hái một loại rau dại có vị chua chua cho nàng ăn. Giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy nước miếng ứa ra.
Nuốt nước miếng một cách khó khăn, Tiểu Tâm Từ cẩn thận rời khỏi khu nghỉ, bước ra vùng đất hoang bên cạnh. Vì nơi này rừng núi hoang vu, nàng không dám đi quá xa, chỉ quanh quẩn tìm kiếm gần đường lớn. Nhưng đất Bắc đã mấy tháng không mưa, thời tiết còn nóng hơn cả năm trước, cỏ dại ven đường đều héo rũ, nằm rạp xuống mặt đất.
Tiểu Tâm Từ loanh quanh tìm kiếm suốt nửa ngày ở vùng đất hoang. Cái nắng cháy rát trên đầu khiến nàng hoa mắt, đầu óc quay cuồng. Cuối cùng, dưới bóng râm của một tảng đá lớn, nàng cũng tìm được một cây rau dại có vị chua như mình nhớ. Dù rau đã héo vì thiếu nước, nàng vẫn mừng rỡ nhổ nó lên. Tiểu Tâm Từ không nỡ ăn lấy một lá, liền vội vàng cầm rau chạy về.
Nhưng có lẽ do thời tiết quá nóng, cộng thêm cơn đói và cơn khát hành hạ, vừa chạy về đến chỗ nghỉ, nàng liền ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Khi tỉnh lại, mọi thứ đã thay đổi. Linh hồn của nàng từ thế giới mạt thế xuyên tới, nhập vào thân xác Tiểu Tâm Từ.
Phó Tâm Từ lặng lẽ sắp xếp lại toàn bộ ký ức của Tiểu Tâm Từ, trong lòng thầm cầu nguyện cho cô bé đáng thương này: "Ngươi cứ an tâm ra đi, ta sẽ thay ngươi chăm sóc tổ phụ và đệ đệ chu đáo."
Giữa mơ màng, Phó Tâm Từ như nghe thấy tiếng thở dài già nua bên tai, mang theo sự lưu luyến vô hạn. Dường như có bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Tâm Từ, được người đó dẫn đi, không hề quay đầu lại.
Nhớ lại thanh âm kia, Phó Tâm Từ không khỏi rùng mình một cái. Nhưng rồi nghĩ đến chính mình đã chết một lần, còn từng đối mặt với những con quái vật ghê rợn ở mạt thế trong suốt thời gian dài, nàng tự nhủ: "Còn gì đáng sợ hơn nữa đây?"
Tâm trạng dần ổn định, nàng chấp nhận thực tại một cách bình thản. Tuy nhiên, Phó Tâm Từ luôn cảm giác có điều gì đó không đúng, nhưng cụ thể là gì, nàng lại không thể nói rõ. Nếu đã nghĩ không thông, nàng cũng không phí công suy nghĩ thêm, bởi giờ nàng chẳng có thời gian để buồn bã hay thương tiếc.
Thở dài một hơi, Phó Tâm Từ vui vẻ tiếp nhận sự thật mình đã xuyên qua, cũng tiếp nhận thân phận mới này. Với nàng, hành trình đến Liêu Đông, tuy gian khổ, xa xôi vạn dặm, nhưng so với việc phải đối mặt với quái vật ở mạt thế, thì nhẹ nhàng hơn gấp trăm, gấp ngàn lần.
Huống chi, điều quan trọng nhất chính là: được sống đã là tốt rồi.
Phó Tâm Từ âm thầm nở một nụ cười trộm. Thế nhưng, nàng mơ hồ cảm giác được, triều đại Đại Minh mà nàng đang sống này không hề giống với Minh triều mà nàng từng đọc trong sách lịch sử. Nghĩ đến đây, một từ hiện lên trong đầu nàng: thế giới song song. Nếu nàng có thể xuyên qua được, thì việc tồn tại một thế giới song song cũng chẳng phải là chuyện không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.