Bị Mắng Là Ngôi Sao Chổi Ư? Toàn Thôn Khóc Chít Chít Cầu Ta Dẫn Theo Làm Giàu
Chương 37: Thật Đúng Là Có Đạo Lý
Nam Phi Nhất Khách
26/06/2024
“Niệm tỷ nhi, nương nghe nói muốn nhập học thì phải thi, Mãn ca nhi chưa từng được đi học, nếu như không đậu thì phải làm sao?”
Lão đại lão nhị đều học chữ ở nhà, chưa từng được đi học đường, đây là lần đầu tiên bà và tướng công đưa con mình đi trường học, cho nên có chút thấp thỏm.
Thẩm Nhị ở bên ngoài xe ngựa nghe được lời này nói to: “Sợ gì chứ, Mãn ca nhi nhà chúng ta thông minh như vậy, trường học không nhận là tổn thất của bọn họ”
Thẩm Niệm rất thích người nhà tự tin như vậy, phủi vụn bánh trên tay rồi bình tĩnh nói: “Cha nói rất đúng, nếu không được thì con mời tiên sinh về dạy cho Mãn ca nhi, tốt hơn việc tranh giành nhau một vị tiên sinh cùng với một đám người ở trường học”
Chỉ cần có tiền thì mọi chuyện đều là việc nhỏ!
Lý Tú Nương chọc nhẹ cái trán của nàng, buồn cười nói: “Sao lại nói xa hoa như vậy, tiên sinh dễ mời như vậy sao?”
Thẩm Niệm lắc đầu; “Chỉ cần bỏ tiền đúng chỗ, chuyện gì cũng có thể thương lượng”
Thẩm Nhị: “……” Thật đúng là có đạo lý!
Đến trong huyện rồi đi gửi xe ngựa, ba người cùng nhau đi đến thư viện.
Thịch thịch thịch!
Thẩm Nhị đi lên gõ cửa.
Một gã sai vặt mở cửa, đánh giá người Thẩm gia một chút rồi hỏi: “Tìm ai?”
Thẩm Nhị tiến lên cười nói: “Trong nhà có một đứa nhỏ muốn xin vào học nên chúng ta muốn thăm phu tử thư viện, làm phiền tiểu ca bẩm báo một tiếng”
Gã sai vặt nhìn người Thẩm gia mặc quần áo vải bố, bĩu môi: “Phu tử nhà ta không nhận học sinh, các ngươi đi đi”
Thẩm Nhị nhìn thấy ánh mắt đối phương khinh thường, trong lòng không thoải mái: “Gã sai vặt như ngươi bị sao thế, ngươi không hỏi thì sao biết phu tử nhà ngươi không nhận học sinh?”
Gã sai vặt kia không đáp, mắt trợn trắng: “Phu tử nhà ta nhận học sinh một tháng thu 2 lượng bạc, các ngươi có sao?”
Hắn ta đã gặp qua loại người này rất nhiều, cho rằng có vài đồng liền ghê gớm, thật ra thì sao, ha hả……
Thẩm Nhị: “Ngươi……”
Thẩm Niệm giữ chặt tay ông, liếc nhìn gã sai vặt một cái, ánh mắt lạnh lùng.
Sau đó nhanh chóng thu lại tầm mắt, tuy cười nhưng khóe mắt và đuôi lông mày đều lộ ra sự châm chọc.
“Cha, chó canh cửa là súc sinh cắn người thì chủ nhân sẽ là thứ gì tốt chứ, nếu Mãn ca nhi vào thư việc này học thì cha có thể yên tâm sao?”
Gã sai vặt nghe được lời này thì sắc mặt tái đi, tức giận nói: “Ngươi nói ai là súc sinh hả?”
Thẩm Niệm cười nhạt: “Ai đáp lại thì chính là nói người đó”
Nàng lười nói nhiều với những loại người này, ba người nhanh chóng rời khỏi thư viện kia.
“Haizz!” Thẩm Nhị thở dài, không phải ông ấy trách khuê nữ, mà là cảm thấy hoàn cảnh đọc sách hiện tại làm người khó hiểu.
Thư viện vốn nên là một nơi yên tĩnh.
Nhưng ở đây……
“Cha, thư viện này không được thì còn thư viện khác, chúng ta tìm từ từ là được” Thẩm Niệm an ủi.
Thẩm Nhị liếc mắt nhìn con gái một cái, không nhịn xuống nói: “Trong huyện chỉ có một thư viện”
Thẩm Niệm: “??!”
“Ngũ thúc cũng học ở thư viện này à?”
Thẩm Nhị gật đầu: “Đúng vậy”
“Chậc, chẳng trách đến bây giờ vẫn chưa thi đậu tú tài” Thẩm Niệm chậc một tiếng rồi ngao ngán lắc đầu.
Thư viện này đang vội vàng gom tiền, làm gì có tâm tư dạy học và giáo dục?
Thẩm Ngũ nằm không cũng trúng đạn: “……” Ngươi nghĩ thi tú tài rất dễ sao?
Lão đại lão nhị đều học chữ ở nhà, chưa từng được đi học đường, đây là lần đầu tiên bà và tướng công đưa con mình đi trường học, cho nên có chút thấp thỏm.
Thẩm Nhị ở bên ngoài xe ngựa nghe được lời này nói to: “Sợ gì chứ, Mãn ca nhi nhà chúng ta thông minh như vậy, trường học không nhận là tổn thất của bọn họ”
Thẩm Niệm rất thích người nhà tự tin như vậy, phủi vụn bánh trên tay rồi bình tĩnh nói: “Cha nói rất đúng, nếu không được thì con mời tiên sinh về dạy cho Mãn ca nhi, tốt hơn việc tranh giành nhau một vị tiên sinh cùng với một đám người ở trường học”
Chỉ cần có tiền thì mọi chuyện đều là việc nhỏ!
Lý Tú Nương chọc nhẹ cái trán của nàng, buồn cười nói: “Sao lại nói xa hoa như vậy, tiên sinh dễ mời như vậy sao?”
Thẩm Niệm lắc đầu; “Chỉ cần bỏ tiền đúng chỗ, chuyện gì cũng có thể thương lượng”
Thẩm Nhị: “……” Thật đúng là có đạo lý!
Đến trong huyện rồi đi gửi xe ngựa, ba người cùng nhau đi đến thư viện.
Thịch thịch thịch!
Thẩm Nhị đi lên gõ cửa.
Một gã sai vặt mở cửa, đánh giá người Thẩm gia một chút rồi hỏi: “Tìm ai?”
Thẩm Nhị tiến lên cười nói: “Trong nhà có một đứa nhỏ muốn xin vào học nên chúng ta muốn thăm phu tử thư viện, làm phiền tiểu ca bẩm báo một tiếng”
Gã sai vặt nhìn người Thẩm gia mặc quần áo vải bố, bĩu môi: “Phu tử nhà ta không nhận học sinh, các ngươi đi đi”
Thẩm Nhị nhìn thấy ánh mắt đối phương khinh thường, trong lòng không thoải mái: “Gã sai vặt như ngươi bị sao thế, ngươi không hỏi thì sao biết phu tử nhà ngươi không nhận học sinh?”
Gã sai vặt kia không đáp, mắt trợn trắng: “Phu tử nhà ta nhận học sinh một tháng thu 2 lượng bạc, các ngươi có sao?”
Hắn ta đã gặp qua loại người này rất nhiều, cho rằng có vài đồng liền ghê gớm, thật ra thì sao, ha hả……
Thẩm Nhị: “Ngươi……”
Thẩm Niệm giữ chặt tay ông, liếc nhìn gã sai vặt một cái, ánh mắt lạnh lùng.
Sau đó nhanh chóng thu lại tầm mắt, tuy cười nhưng khóe mắt và đuôi lông mày đều lộ ra sự châm chọc.
“Cha, chó canh cửa là súc sinh cắn người thì chủ nhân sẽ là thứ gì tốt chứ, nếu Mãn ca nhi vào thư việc này học thì cha có thể yên tâm sao?”
Gã sai vặt nghe được lời này thì sắc mặt tái đi, tức giận nói: “Ngươi nói ai là súc sinh hả?”
Thẩm Niệm cười nhạt: “Ai đáp lại thì chính là nói người đó”
Nàng lười nói nhiều với những loại người này, ba người nhanh chóng rời khỏi thư viện kia.
“Haizz!” Thẩm Nhị thở dài, không phải ông ấy trách khuê nữ, mà là cảm thấy hoàn cảnh đọc sách hiện tại làm người khó hiểu.
Thư viện vốn nên là một nơi yên tĩnh.
Nhưng ở đây……
“Cha, thư viện này không được thì còn thư viện khác, chúng ta tìm từ từ là được” Thẩm Niệm an ủi.
Thẩm Nhị liếc mắt nhìn con gái một cái, không nhịn xuống nói: “Trong huyện chỉ có một thư viện”
Thẩm Niệm: “??!”
“Ngũ thúc cũng học ở thư viện này à?”
Thẩm Nhị gật đầu: “Đúng vậy”
“Chậc, chẳng trách đến bây giờ vẫn chưa thi đậu tú tài” Thẩm Niệm chậc một tiếng rồi ngao ngán lắc đầu.
Thư viện này đang vội vàng gom tiền, làm gì có tâm tư dạy học và giáo dục?
Thẩm Ngũ nằm không cũng trúng đạn: “……” Ngươi nghĩ thi tú tài rất dễ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.