Bí mật bị thời gian vùi lấp

Chương 6

Đồng Hoa

10/05/2013

Nghe được lời giải thích không chút thuyết phục của tôi, đột nhiên Tống Dực nở nụ cười, nụ cười đó, như ánh mặt trời xuyên qua làn mây đen u tối, làm cho những lo âu bất an của tôi đều tan thành mây khói, những lo lắng trong lòng chuyển dần thành vui vẻ, có điều nụ cười của anh mới vừa lan tới mắt, đã phai nhạt

1.

Trên thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu từ ngữ để miêu tả cái cảm giác hạnh phúc

Vui vẻ, khoái hoạt, cao hứng, lòng như nở hoa, hoa chân múa tay....

Mang tất cả những từ ngữ đó dồn chung vào một chỗ, may ra mới chỉ biểu đạt được một phần vạn cảm giác vui sướng lúc này của tôi.

Tống Dực đúng là vị thủ trưởng tốt nhất mà tôi từng gặp qua, mặc kệ công việc có áp lực lớn tới bao nhiêu, anh cũng chẳng bao giờ khiển trách sai lầm của cấp dưới, cho dù nói chuyện với ai đi chăng nữa anh cũng đều dùng ngữ khí rất nhẹ nhàng lịch sự, nhưng chắc chắn bạn sẽ không bao giờ vì sự khách khí lịch sự của anh mà bỏ qua sự uy nghiêm của anh, bạn có thể cảm nhận được dễ dàng thái độ có vừa lòng hay không thông qua ngữ điệu ôn hòa của anh. Anh cũng dành cho mỗi cá nhân một sự tín nhiệm tuyệt đối, đồng thời loại tín nhiệm này đã chuyển hóa một cách thành công thành áp lực, làm cho mỗi người đều cảm thấy mình có quyền lên tiếng, đồng thời vì vậy cảm thấy mình cố gắng làm việc, cảm thấy mình có quyền có trách nhiệm với chính mình.

Lúc mới thử việc, tôi được phân công học hỏi một vị đồng nghiệp khác, anh ta có thể coi như phụ trách trực tiếp của tôi, sau khi bắt đầu làm thực sự, Tống Dực bắt đầu là cấp trên trực tiếp của tôi, nếu nói người khác làm việc vì mục tiêu công việc, thì riêng tôi làm việc là vì tình yêu, cho nên mục tiêu của tôi và những đồng nghiệp của tôi không giống nhau, tôi không cần quan tâm hạng mục của người nào có nhiều tiền thưởng, cũng chẳng quan tâm loại hạng mục nào có thể giúp tôi nhanh thăng chức, tôi không sợ mệt, cũng không sợ khổ sẵn sàng làm hết những việc mà người khác không chịu làm, chỉ cần được một lời nói, một ánh mắt tin tưởng của anh, thậm chí chỉ cần đổi lấy một nụ cười.

Càng về lâu về dài, sự trả giá bất kể của tôi đã khiến đồng nghiệp thân mật với tôi hơn nhiều, mối quan hệ giữa tôi và đồng nghiệp thoải mái khoái hoạt hơn hẳn những ngày xưa, xem như một thu hoạch ngoài ý muốn trong quá trình đuổi theo Tống Dực.

Ban ngày, tôi và Tống Dực cùng làm việc trong một tầng lầu, lúc bận rộn, có khi còn bị quây trong cùng một căn phòng tới mười mấy tiếng đồng hồ, chúng tôi thảo luận tới từng chi tiết của kế hoạch, phân tích nhu cầu tiềm ẩn của từng hộ khách, đoán trước những khả năng mạo hiểm có thể xuất hiện trên thị trường. Buổi tối, chúng tôi cùng nói chuyện về một cuốn sách, bàn luận về một bộ phim, chia sẻ một bài hát hay, hoặc chẳng nói chuyện gì với nhau cả, đều bận rộn với công việc riêng của mình, nhưng đều biết đối phương vẫn tồn tại ở đầu mạng bên kia, chỉ cần gọi một tiếng, người ấy sẽ xuất hiện.

Thành Bắc Kinh rất lớn, lớn tới mức làm cho tôi sau một ngày làm việc bận rộn, cũng không tìm thấy cảm giác cô độc của mình. Không biết bao nhiêu đêm, tôi đã từng tự hỏi, tương lai tôi sẽ như thế nào ?? Chẳng nhé cứ lặp đi lặp lại những hành động đi làm rồi tan tầm hay sao? Tới lúc sẽ lấy chồng sinh con sao ? Chẳng nhẽ cuộc sống cứ trôi qua như vậy sao ?

Con đường phía trước ngập tràn sương mù, mà bản thân tôi cũng chẳng biết, thực sự là mình muốn cái gì. Công việc bận rộn làm người tôi chìm đắm trong mệt mỏi, nhưng đôi khi giữa những phút lặng, cảm thấy mình càng tỉnh táo lại càng mê muội. Những ảo tưởng trước đây về tương lai của tôi hoàn toàn không như vậy, nếu biết rằng sau khi lớn lên mình sẽ chỉ là một kẻ chỉ biết máy móc làm việc trong những ô vuông nhỏ hẹp, tiền lương chỉ dùng để mua nhà trả góp, thì chắc tôi sẽ hy vọng mình vĩnh viễn không lớn lên.

Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy tất cả đều rõ ràng trong sáng, tôi biết tôi muốn cái gì, tôi biết tôi đang truy tìm cái gì, mỗi một ngày, mỗi một giờ, mỗi một khắc, tôi đều cảm nhận được hạnh phúc, cảm thấy sức mạnh tràn khắp thân thể mình.

Lúc Young ăn cơm trưa với tôi, nhìn đi nhìn lại mấy lần, tôi bị nàng săm soi tới mức nổi da gà : "Có phải trên mặt tôi có vết gì hay không ?"

Young lắc đầu : "Tôi cảm thấy càng ngày cô càng đẹp."

Tôi thở phào một hơi, không chút cảm kích đáp : "Hiện giờ cấp bậc của cô cao hơn tôi, không cần nịnh ngược lại thế đâu"

Young cũng không thèm chấp nhặt tôi : "Tôi nói thật đấy, ngày xưa lúc còn ở văn phòng, cô luôn có vẻ không yên lòng, bây giờ thấy cô tinh thần thoải mái, quả thật rạng rỡ vô cùng."

Tôi thầm chột dạ, cố che giấu đáp : "Đó là đương nhiên ! Không cần đếm hóa đơn, đương nhiên tinh thần tăng vọt."

Young bật cười một tiếng : "Đừng nhắc tới chuyện đếm hóa đơn, sau khi cô đi rồi, Lục Lệ Thành nói nhất thời không có người làm thay, liền bắt Linda tạm thời tiếp nhận công việc của cô, bây giờ Linda cũng đang ngồi đếm phiếu đấy. Đúng là tự mang đá đập vào chân mình, ông trời cũng thật công bình."

"Chắc Linda phải bực mình lắm nhỉ ?"

Young đáp với vẻ khinh thường : "Cô sợ gì nàng ta chứ ? Bây giờ cô cũng không dưới quyền nàng ta. Huống chi năng lực của nàng ta, lên được tới vị trí này đã là cực hạn rồi."

Mấy ngày hôm trước Young vừa được thăng chức, lúc nói chuyện lộ rõ vẻ mãn nguyện, tôi chỉ có thể mỉm cười yên lặng ngồi nghe.

Young thở dài : "Số cô cũng thật tốt, chúng tôi đều thầm hâm mộ cô có thể được làm việc với Alex, nghe nói là Alex chỉ đích danh cô, Elliott không chịu, cự tuyệt, cuối cùng ngài Mike phải lên tiếng, Elliott mới đành miễn cưỡng điều người đấy."

Tôi thực kinh ngạc, muốn hỏi cho rõ ràng, có điều trong lòng có bí mật, trước mặt người khác tôi chưa bao giờ dám nhắc tới Tống Dực, chỉ nói qua quýt : "Elliott cũng tốt mà ! Không phải cô đã từng nói anh ta đối xử với cấp dưới rất tốt hay sao ? Đi theo anh ta có thể học hỏi thêm được rất nhiều điều."

Young nhìn tôi chăm chú như đánh giá, như muốn tìm hiểu xem đúng là tôi hồ đồ thật, hay là giả vờ hồ đồ : "Cô.... đúng là cô không biết gì sao, mà không biết gì cũng tốt, kỳ thực chuyện giữa hai người đó, có quan hệ gì với bọn chúng mình đâu ? Tôi thấy chúng ta cũng chẳng rảnh mà quan tâm, chỉ cần làm tốt việc của mình, mặc kệ ai là giám đốc tương lai, cũng chẳng thể sa thải những người làm việc thực sự."

Tôi cắm đầu vào ăn cơm, có điều trong những thứ đồ ăn kia lại có chút hương vị phiền muộn. Có thể lúc đầu còn không rõ, nhưng hiện tại tôi cũng đã hiểu rồi, có điều không ngờ là Young cũng là người như vậy, nàng thăng chức được như thế, khẳng định Lục Lệ Thành cũng nhúng tay không ít, thế mà ... Haizzz ! Chỉ đành mượn câu cửa miệng của đại tỷ : "Lòng người không như xưa" Cái lợi ngay trước mắt, nào có ai có thể chịu giùm người khác mấy nhát đao ?

2

Vì tranh thủ vị đại hộ khách XX quan trọng có khả năng lũng đoạn thị trường Trung Quốc, xem như MG lôi hết bảo vật dưới đáy hòm ra, mỗi một phần của bản kế hoạch, đều do Tống Dực và Lục Lệ Thành mỗi nhóm làm một bản, ai làm tốt hơn sẽ được chọn. Trong công ty tràn ngập khói thuốc súng, vì vậy mà nhiệt tình sáng tạo cùng tỏa ra mù mịt. Kỳ thực, không nói tới những khúc mắc về lợi ích của mỗi bên, nếu chỉ nói về công việc, thì bầu không khí như vậy mới thích hợp khiến người ta phát huy mọi tiềm lực. Nói theo góc độ của một người nào đó, đây rõ ràng là thời điểm "Loạn thế xuất anh hùng", chỉ cần bạn có năng lực, thì có thể nhanh chóng ra mặt, không cần phải bước tuần tự từng bước.

Đang lúc mọi người cùng theo đuổi sự hoàn mỹ, cùng vắt óc lập mưu tìm kế, hao hết tâm huyết, đột nhiên lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Tổng công ty đột nhiên triệu hồi ngài Mike về New York họp, sau khi Mike quay trở lại, sắc mặt xanh mét, lại gọi Lục Lệ Thành vào phòng riêng, có người còn nói nghe thấy ngài Mike chửi bới ầm ĩ, nói cái gì mà lừa đảo, xem ra ông ta gặp phải chuyện gì bực bội lắm.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai biết được, thứ duy nhất mọi người nhìn thấy chỉ là Lục Lệ Thành tạm thời xin nghỉ việc, mọi công việc tạm thời do Tống Dực tiếp quản, Linda trở thành người phụ trách kiểm toán nội bộ, đồng thời thành lập một tổ kiểm toán nội bộ, Tổng công ty ở New York cũng điều tới hai vị kiểm toán viên hỗ trợ Linda. Mỗi ngày Linda đều cho gọi một người vào phòng hỏi riêng, trong công ty mọi người đều sợ bóng sợ gió, giống hệt như tình trạng thời tiết gió thổi mưa bay trước khi cơn bão ập tới, hơn nữa lại không biết đã xảy ra chuyện gì, nên mọi người đều cảm thấy bất an, ngay cả người bình thường trót tăng thêm mấy chục tệ tiền taxi khi đi công tác cũng bắt đầu thầm hối hận.

Trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy một cái gì đó, nhưng không dám khẳng định. Hẹn đại tỷ ra ngoài ăn cơm, còn giả vờ bóng gió nhờ nàng cố vấn, cái kiểu tình hình như thế này, vấn đề lớn nhất có khả năng xảy ra sẽ là gì. Đại tỷ vừa nghe qua đã hiểu tôi muốn làm gì, liền cười cười nói : "Tô Mạn, phí cố vấn một giờ của chị là bao nhiêu, không phải là cô cũng không biết nha."

Tôi lộ vẻ chán nản : "Chị có mang em đi bán, em cũng chẳng trả nổi, rốt cuộc chị có giúp em hay không nào."

"Cô cứ yên phận làm nhân viên của cô, lo tới chuyện của người khác làm gì ?"

"Em sợ mà ! Chị cũng không phải không biết, theo nguyên tắc kiểm toán, việc điều tra đầu tiên sẽ được tập trung vào những nơi trọng yếu có cảnh báo đỏ, nếu như có chuyển biến xấu, lại phải điều tra tiếp tới những nhân viên có liên quan, ai biết nó sẽ lan tới đâu, em chỉ sợ vạn nhất bắt được tới em, phát hiện ra hồ sơ giả của em, em sẽ chết thực thảm nha."

Trông mặt đại tỷ lại như muốn tát cho tôi một cái, tôi vội vàng rót cho nàng một chén rượu : "Em cũng không mong lấy được kết luận cụ thể, em chỉ hy vọng chị căn cứ vào kinh nghiệm bao nhiêu năm, cho em một cái phán đoán đại khái thôi."



Đại tỷ nhấp mấy ngụm rượu, rồi đáp : "Trước tiên cô nói về phán đoán của cô đi đã ?"

"Kế toán phương Tây khi xét duyệt vẫn chú trọng mật báo, bởi vì đó mới là phương pháp hữu hiệu nhất, không cần biết nó sẽ dẫn tới vụ bê bối Enron, thay đổi luật pháp Hoa Kỳ, hay sự sụp đổ của Arthur Andesen đều bắt nguồn từ một đỉnh chóp nhỏ nổi lên của tảng băng trôi. Một công ty như MG vậy sợ nhất là những lỗi sai, cho nên chế độ viết thư nặc danh tố cáo nội bộ kiến thiết vô cùng toàn diện, em thật hoài nghi có người viết thư nặc danh gửi tới Tổng công ty, nội dung chắc chắn gây bất lợi cho Lục Lệ Thành, về phần có liên lụy tới Mike hay không, em cũng chịu. Vấn đề quan trọng nhất hiện giờ là làm thế nào để có thể biết được nội dung rõ ràng của thư nặc danh, nếu không biết nội dung mà tùy tiện ra tay, chẳng những không giải quyết được vấn đề, mà lại còn lộ ra dấu vết. Lúc chúng ta còn làm kiểm toán, chiêu thường hay xài tới nhất là hư trương thanh thế, kỳ thật không quan trọng là chúng ta đã nắm được chứng cứ gì, nhưng vẫn phô trương thanh thế, giả bộ như chúng ta đã phát hiện ra cái gì đó rồi, một khi bên bị kiểm toán chột dạ, rốt cuộc lại tự mình để lộ ra vấn đề, em cảm thấy trước mắt rõ ràng là Linda đang dùng đúng chiêu này, có khả năng là nàng ta bắt được cái gì đó, có điều không đủ để lật nhào Lục Lệ Thành, cho nên cố ý khiến cho phòng tuyến của anh ta hỏng cả, tự lòi đuôi."

Đại tỷ hơi lúc lắc chén rượu, ánh mắt dừng ở lớp chất lỏng màu hổ phách còn đang sóng sánh, trong mắt ánh lên nhiều suy nghĩ. Tôi không dám quấy rầy, chỉ im lặng chờ đợi. Cái thời điểm Authur Andersen sụp đổ, tôi còn chưa tốt nghiệp, mà đại tỷ đã từng là một trong những quản lý của Authur Andersen.[6] Năm công ty kiểm toán lớn cấp bậc quốc tế trong chốc lát chỉ còn lại bốn, đơn giản cũng chỉ thay đổi vài chữ, nhưng cũng đồng thời khiến cuộc sống của bao nhiêu người thay đổi theo, mà đại tỷ cũng là một trong những người đó.

Đại tỷ uống cạn chỗ rượu vang đỏ còn lại trong cốc : "Chị cảm thấy người viết thư nặc danh chính là Linda”

"Sao cơ ạ ?"

"Lục Lệ Thành có coi trọng Linda không ?"

"Hẳn là không ạ."

"Vậy cô cảm thấy vì cái gì mà Mike lại ra lệnh cho Linda phụ trách việc này ? Đừng nói với chị là Mike coi trọng Linda nhé."

Đại tỷ cũng lười đợi tôi suy nghĩ ra đáp áp, nói thẳng : "Nói thẳng cho cô biết, ngồi ở cái vị trí này rồi, toàn bộ công ty có bao nhiêu người, người nào có tính cách gì, người nào có khả năng động chạm tới lợi ích của mình, người nào trong lòng có âm mưu, người nào thích dùng thủ đoạn, bọn chị đều rõ như lòng bàn tay, chuyện này vừa xảy ra, chắc chắn Lục Lệ Thành đã biết ngay người nào thuộc diện nghi vấn nhất, sau đó chỉ cần xác minh thêm một vài chi tiết, đã có thể phỏng đoán ra chính xác là ai làm."

Tôi khẽ thì thào : "Sao có thể thế được. Bọn họ đều biết nguyên tắc độc lập của kiểm toán mà."

"Chỉ cần Linda không thừa nhận, ai dám khẳng định là nàng ta viết chứ ? Lục Lệ Thành làm vậy cũng có thâm ý riêng. Lục Lệ Thành, Mike cũng giống như cô, đều không biết nội dung của thư nặc danh là cái gì, cũng không biết rốt cuộc Tổng công ty muốn tra ra cái gì, cho nên mới làm bộ như không biết gì cả, để Mike ra mặt ra lệnh cho Linda phối hợp với người của Tổng công ty tiến hành điều tra. Mấy thủ hạ của Linda chắc chắn đều là tay chân thân tín của Lục Lệ Thành, chỉ cần Linda có bất kỳ động tĩnh gì, anh ta cũng sẽ nắm được ngay, trước Linda trong tối mà bọn họ ngoài sáng, nên anh ta mới bị Linda giở trò sau lưng, bây giờ đổi lại vị trí, mới tiện ứng đối."

Tôi bực bội nói : "Nước trong quá ắt không có cá, trong cái thời đại này ở Trung Quốc, có mấy người không có chút vấn đề nào. Nếu cứ thành thật tra xuống, người nào cũng có vấn đề hết. Lục Lệ Thành lên được tới vị trí này, đương nhiên sẽ có những chuyện khuất tất, nếu bị Linda tra ra, lại bị Tổng công ty nghe phong thanh, khẳng định anh ta thê thảm, còn lấy gì ra mà ứng đối. Đổi lại người ta ứng đối với anh ta thì còn đúng hơn."

Đại tỷ lộ vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa : "Đúng rồi nha ! Ngay cả người ngoan ngoãn chính trực như cô, vẫn còn dám giả mạo sơ yếu lí lịch, ai biết đám đồng nghiệp quanh cô lại chứa những bí mật gì. Nhân cơ hội này, mọi người cùng lôi cả ra phơi nắng nha."

Tôi than ngắn thở dài, đại tỷ thấy vậy phì cười : "Cô xin nghỉ việc đi, chị sẽ giúp cô tìm việc khác."

"Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ, không phải chị cũng không biết, giờ khắc này người từ chức sẽ bị soi nhiều nhất, nếu thật bị điều tra, chuyện xấu của em bị phát hiện ra, cho dù chị muốn giúp em, cũng chẳng tìm ra lý do để biện giải, giới tài chính này không chấp nhận những kẻ lừa đảo."

Đại tỷ cười : "Chị thấy không phải vì thời khắc vi diệu này xin thôi việc có nguy hiểm, mà chẳng qua trong lòng cô hoàn tòan rõ, Linda sẽ không dễ dàng buông tha cho cô. Thật ra hiện tại chị lại rất khoái cô nàng kia, tuy hẹp hòi, nhưng có tố chất kiêu hùng, cũng dám chọc gậy bánh xe Lục Lệ Thành, nàng ta không sợ chọc giận Lục Lệ Thành, bị Lục Lệ Thành đồ sát hay sao. Đúng là nghé con không biết sợ cọp, nếu sau này cô ta bị MG sa thải, chị nhất định sẽ chiêu mộ."

Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, không nói được nửa câu, đại tỷ liếc tôi một cái trắng dã : "Cứ làm như chưa thấy bao giờ!"

Đại tỷ vừa tủm tỉm cười vừa ngồi ăn cơm, tôi lại khó có thể nuốt nổi, chống tay vào cằm suy nghĩ. Mảng nghiệp vụ nào dễ xảy ra vấn đề nhất ? Giao dịch nội bộ ? Cổ phiếu bất thường ? Công bố thông tin ? Thật đáng hận là nghiệp vụ quen thuộc của tôi là ngân hàng thương mại, trước giờ không tiếp xúc qua ngạch ngân hàng đầu tư, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.

Đại tỷ gắp một khúc cá hồi, bỏ vào miệng, cười nói : "Không cần loạn tưởng nhiều quá, nếu Linda là tiểu yêu ngàn năm, thì Lục Lệ Thành là lão quái vạn tuổi, càng những vấn đề dễ để cho người ta nắm đuôi, khẳng định là Lục Lệ Thành càng không để lại bất kỳ nhược điểm nào, bằng không anh ta đã sớm bị đào thải, khôn sống mống chết, còn có thể đợi Linda tới đâm lén sau lưng sao. Có thể khẳng định đó chỉ là một chi tiết nhỏ mà Lục Lệ Thành hoàn toàn không để ý tới, nói ra không chừng nhỏ tới mức làm người ta phải cười rụng răng."

Trong óc nhất thời linh quang chợt lóe, tựa như nhìn thấy gì đó trong lớp sương mù. Đại tỷ nở một nụ cười hài lòng : "Nếu cô muốn ra tay thì nhanh một chút. Đừng để Linda lợi dụng vị trí đặc thù hiện tại lại lôi ra được cái gì. Hẳn cô cũng biết, đợi tới lúc kiểm toán xuống, mới biết cái gọi là những kinh hỉ ngoài ý muốn, có khi lại phát hiện ra cái dây dẫn lửa vô cùng quan trọng thực chất chỉ là một góc núi băng....."

Tôi gật đầu, đại tỷ cảm thán : "Tính ra Lục Lệ Thành cũng thực may mắn, vô duyên vô cớ tự nhiên được một cao thủ kiểm toán hỗ trợ, lại còn miễn phí nữa chứ."

3

Tuy biết là phải thật nhanh, nhưng muốn kiểm tra tài khoản của một công ty, thì nói dễ hơn làm ? May mắn thay lúc đó xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, mỗi chuyện mà Linda giao cho tôi làm, tôi đều hỏi qua quy trình kế toán, cũng từng xem qua báo cáo tài chính của MG, hơn nữa sau lưng tôi có hai boss siêu cấp, một là đại tỷ, một là Tống Dực, những vấn đề liên quan tới kế toán tôi đều gọi điện hỏi đại tỷ, những vấn đề liên quan tới ngân hàng, đều thông quan MSN nhờ Tống Dực cố vấn, bất kì nghi nan nào cũng đều được bên kia nhanh chóng chỉ dẫn, có điều vẫn như lâm vào mê cung.

Có cảm giác mỗi ngày đều như chạy đua với Linda, luôn luôn lo lắng đề phòng, chỉ sợ một buổi sáng nào đó lúc vừa bước chân vào văn phòng kia, ánh mắt mọi người nhìn tôi đều thay đổi, kỳ thật, thực ra tôi chỉ sợ ánh mắt của Tống Dực nhìn tôi thay đổi mà thôi. Mấy chữ "Kẻ lừa đảo" như mấy con dao, luôn luôn treo lơ lửng trên đỉnh đầu tôi, làm tôi đứng ngồi không yên, hơn nữa, ngày ngày thức khuya, mỗi đêm chỉ ngủ được ba bốn tiếng đồng hồ, tôi gầy đi nhanh chóng.

Rốt cuộc, trong một đêm khuya nào đó, sau khi phần mềm kế toán chạy xong, những tiếng tít tít vang lên, một hàng những con số bị khoanh đỏ, tên một người bị hộp thoại đẩy ra, tôi vội vàng dí sát vào màn hình nhìn kỹ, quả nhiên là có liên quan tới công tác phí.

Bốn năm trước, mỗi tháng Lục Lệ Thành đều ký phê duyệt tiền công tác phí chi trả cho một người, tổng cộng không tới một vạn USD. Theo lý mà nói, chút chi phí nhỏ nhoi đó trong đống hóa đơn lộ phí khổng lồ, thủ tục ký tên đầy đủ hết, hẳn không có vấn đề gì, có điều vấn đề ở chỗ, người trình duyệt chi phí này đã rời khỏi công ty vào tháng 10, nói cách khác, trong danh sách nhân viên được chi trả lương từ tháng 11 đã không có tên anh ta, có điều hàng tháng vẫn thấy anh ta đứng ra trình duyệt và được chi trả công tác phí, hóa đơn lại vẫn có đầy đủ chữ ký, xem ra thật châm chọc. Xét duyệt chi phí và xét duyệt tiền lương ở MG do những bộ phận khác nhau phụ trách, mà tài khoản kế toán cũng độc lập.

Nhân viên công ty quá nhiều, sự chênh lệch giữa hai tháng rất nhỏ, huống chi, mỗi bút toán riêng lẻ đều phải tổng hợp lại rồi mới trình lên trên, nói cách khác, từng tháng một, trừ bỏ nhân viên lập biểu, những người khác bất quá chỉ nhìn thấy những khoản chi phí đã được tổng hợp, hẳn là Linda vô tình phát hiện ra vấn đề này.

Tôi nhìn màn hình cảm thán, đúng là gừng càng già càng cay, quả nhiên đúng như đại tỷ sở liệu, tổng chi phí tăng thêm hai tháng chỉ khoảng 7 000 tệ, nếu vì thế mà Lục Lệ Thành phải ngã ngựa, thì đúng là khiến cho người ta cười rụng răng.

Khó trách bên đầu nước Mỹ kia phải nổi giận đùng đùng, thể chế xét duyệt chi phí ở đất Trung Quốc xinh đẹp này không giống, kiểm toán từ Mỹ về có xem cũng chẳng hiểu được lớp mạng nhện biên lai và hóa đơn chằng chịt rối rắm của Trung Quốc kia, càng xem không hiểu, mới càng khẩn trương, xem ra, bây giờ không phải là mượn cớ làm khó dễ, mà là xả giận đã chất chứa từ lâu.

Để kết quả chắc chắn hơn, gõ mã số nhân viên và ngày sinh vào phần mềm kế toán kiểm tra lại một lần, rồi lại kiểm tra lại số liệu năm năm, xác định không có sai lầm gì nữa, tôi mới chiết xuất ra bảng số liệu, gắn thêm vào đó một bản giải thích đơn giản.

Tôi tin rằng nếu Lục Lệ Thành biết sự tình mắc míu ở chỗ nào, tất sẽ có biện pháp đưa ra giải thích và chứng cứ hợp lý, có điều tới lúc in ra đầy đủ xong, tôi lại có phần mê man, biết làm gì với những thứ này bây giờ. Nếu tôi làm như vậy, Tống Dực sẽ nghĩ như thế nào ? Không nghi ngờ gì, đợt phong ba lần này đúng là cơ hội tuyệt hảo đối với anh.

Trưa hôm sau, tôi tới phòng Tống Dực, hỏi xem anh có thể đi ăn trưa cùng tôi không, anh không trả lời ngay, chỉ ngẩng đầu nhìn tôi, thoáng trong mắt như có bao nhiêu suy nghĩ thầm lướt qua, cuối cùng gật gật đầu, chấp nhận lời mời của tôi.

Trên bàn cơm, tôi đưa báo cáo cho anh, anh im lặng lật xem từ đầu tới cuối, trong lòng tôi thầm bồn chồn bất an, bỗng nhiên thấy anh thầm nói như tự nhủ : "Khó trách gần đây cô nói ít như thế, hóa ra mỗi đêm đều bận bịu thức để làm cái này."

Tôi không hiểu được ý tứ của anh, chỉ đành nói : "Đây đều dùng những khoảng thời gian rảnh rỗi dư ra để làm, không ảnh hưởng tới công việc bình thường." Suy nghĩ lại một chút, cuối cùng lại tiếp tục bào chữa : "Bất quá, đúng là tôi đã lợi dụng công việc làm cớ, lạm dụng tín nhiệm của đồng nghiệp, chĩa mũi vào rất nhiều thông tin mà tôi không nên xem gì đó."

Anh xếp tập báo cáo lại : "Vì sao cô không đưa trực tiếp thứ này cho Lục Lệ Thành ? Tôi có thể nói rõ ràng cho cô, căn cứ vào những thông tin mà tôi lén nhận được, bên Tổng Công ty đúng là nổi giận về hạng mục chi phí, xem xong phân tích của cô, tôi tin rằng đúng là về mấy khoản lộ phí đơn giản này."



Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cảm giác trong lòng vô cùng chua xót : "Tôi là cấp dưới của anh, những thứ này nọ, vận mệnh của nó đều tùy anh quyết định" Chỉ cần anh muốn thắng, cho dù tôi phải trả cái giá gì đi chăng nữa, cũng tuyệt không đứng ở phe đối địch với anh.

Anh không nói tiếp, chỉ cúi đầu ăn cơm, sau khi ăn xong, vẻ mặt anh không chút thay đổi lập tức đẩy báo cáo về lại trước mặt tôi : "Cô trực tiếp đưa báo cáo này cho Lục Lệ Thành, Lục Lệ Thành sẽ vô cùng cảm tạ cô, về việc cô dám tự xem xét số liệu trong công ty, tôi sẽ giúp cô đứng ra chịu trách nhiệm, nếu cần giải trinh, tôi sẽ giải trình giúp cô."

Trong ánh mắt anh, trắng đen rõ ràng, trong vắt thản nhiên, trong vắt như một dòng suối, tựa hồ như chỉ liếc qua một cái đã thấu đáy. Tim tôi rốt cuộc đã bình an trở lại, anh vẫn là anh, vẫn là người thiếu niên năm đó, trên đại giảng đường, thản nhiên mỉm cười đối mặt với kẻ cạnh tranh :"Hoan nghênh cạnh tranh công bình"

Tôi nhìn chăm chăm vào mắt anh, nói từng chữ từng chữ một : "Tôi không giúp Lục Lệ Thành, tôi chỉ bảo hộ chính mình, cho nên tôi cũng không cần sự cảm ơn của anh ta, tôi cũng không muốn cho bất kỳ ai biết là tôi làm việc này, tôi chỉ mong.... lẳng lặng làm cho tốt công việc của mình mà thôi." Em chỉ mong im lặng làm việc bên anh, im lặng hưởng thụ từng ngày chung sống vui vẻ khoái hoạt giữa chúng ta mà thôi.

Nghe được lời giải thích không chút thuyết phục của tôi, đột nhiên Tống Dực nở nụ cười, nụ cười đó, như ánh mặt trời xuyên qua làn mây đen u tối, làm cho những lo âu bất an của tôi đều tan thành mây khói, những lo lắng trong lòng chuyển dần thành vui vẻ, có điều nụ cười của anh mới vừa lan tới mắt, đã phai nhạt, anh hơi cúi nhìn xuống, cầm lấy báo cáo : "Được rồi, thôi cứ giao chuyện này cho tôi đi."

Hai tuần sau khi Tống Dực cầm báo cáo đi, hai kiểm toán do Tổng Công ty phái tới bay trở lại nước Mỹ, Mike lại bắt đầu vô cùng cao hứng chạy tới chạy lui, Lục Lệ Thành đã nghỉ bệnh xong, đi làm trở lại, nhưng ngược lại Linda cũng không bị Lục Lệ Thành sa thải khỏi công ty như đại tỷ dự đoán, mà nghe nói, Lục Lệ Thành mời Linda ăn tối, không biết anh ta nói những gì, Linda khóc như hoa lê trong mưa. Ngày hôm sau, Linda trở lại với tư thái của một nữ cường nhân, tuyên bố nghỉ sớm để an thai, nhưng trước khi đi, nàng ta và Lục Lệ Thành đều rõ với mọi người, sau khi sinh xong nàng sẽ lập tức tiếp tục quay lại làm việc ở MG.

Tôi lập tức kể lại hết cho đại tỷ những tin đồn hành lang đó, đại tỷ vừa nghe vừa gật đầu cảm thán, cuối cùng cảnh cáo tôi : "Tuyệt đối, tuyệt đối không được đắc tội Lục Lệ Thành đấy nhé, người này tâm cơ quá thâm trầm."

Tôi cười khổ, tôi dám đắc tội anh ta sao ? Anh ta đừng tìm tôi gây phiền toái là may lắm rồi.

Chuyện tới oanh oanh liệt liệt, ra đi lại vô thanh vô tức, không biết Tống Dực xử lý như thế nào, sau khi xong việc, không nghe thấy bất kỳ ai nhắc tới tên anh, không ít người thầm tiếc hận thay cho anh, trận phong ba kia rốt cuộc chỉ là gió mưa suông, cảm thấy nhất định là Tống Dực không chút vui mừng, tiếc nuối Lục Lệ Thành không bị rớt đài.

Tôi đứng giữa mỉm cười, ăn cơm cũng ngon miệng hơn, thể trọng bắt đầu tăng trở lại, mỗi lần nghe thấy người khác nhắc tới anh, trong lòng thầm tràn đầy kiêu ngạo và sung sướng, người ấy chính là người đàn ông mà tôi thích đấy.

Tôi thầm cho rằng ở đầu bên kia MSN anh hoàn toàn không biết gì cả, liền nói với anh : "Người em yêu làm em vô cùng ngưỡng mộ, nếu có thể, em nguyện thương yêu người ấy suốt đời suốt kiếp."

Câu trả lời của anh đầy lý trí : "Mỗi người đều có điểm tốt điểm xấu, nếu bạn chưa phát hiện ra, ấy là bởi vì chưa đủ thời gian thôi."

"Em đã yêu anh ấy mười năm, em biết anh ấy là người như thế nào, đương nhiên em biết anh ấy có khuyết điểm gì, em xin cam đoan với anh rằng dù có hai lần mười năm nữa, em vẫn cho rằng người ấy xứng đáng là người em yêu."

"Những điểm bạn đã thấy cũng không phải là tất cả."

"Em đã từng nhìn thấy một câu nói, đại khái là, mỗi người đàn bà đều như một viên đá quý thô chờ gọt giũa, mà người đàn ông nàng yêu chính là người thợ thủ công kia, nữ nhân cao nhã hay tục tằng, đều được quyết định bởi người đàn ông nàng yêu là loại người như thế nào. Có lẽ những người này đã nói hơi quá, nhưng mà, đúng là nữ nhân sẽ chịu ảnh hưởng của người mà nàng yêu. Thật may mắn là em đã yêu phải anh ấy, bởi vì người em yêu là anh ấy, cho nên em cố gắng làm cho em trở nên tốt hơn, cố gắng làm một người thiện lương, cố gắng nhiệt tình yêu thương mỗi ngày trong đời, cố gắng dùng một thái độ tích cực để đối mặt với những suy sụp, nhờ có anh ấy, mà một kẻ tự ti như em đã dần trở thành một người tự tin, nhờ có anh ấy, mà em hiểu được cảm giác đuổi theo ước mơ của mình, nhờ có anh ấy, mà em cảm thấy mình đẹp hơn rất nhiều. Trên đời này có rất nhiều loại tình yêu, có loại lãng mạn động lòng người, có loại sầu triền miên, có loại trầm luân thống khổ, lại có loại mưa dầm thấm lâu, nhưng em tin rằng không có bất kỳ loại tình yêu nào có thể tốt hơn cái em đang có, tình yêu của em làm em càng thêm tham sống, càng thêm yêu mình."

Đầu MSN bên kia im lặng hồi lâu, tôi đã sớm có thói quen anh vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm với tôi, nên tôi cũng không đợi trả lời, ngồi im xem truyện tranh "Tử Thần", một lúc lâu sau, câu trả lời của anh mới tới : “Mấy thứ này huyền ảo mơ hồ quá, tôi nghĩ bạn đã bị tình yêu làm mờ mắt rồi, tôi thà ngồi xem cổ phiếu tăng giảm còn hơn.

Tôi làm mặt quỷ với cái máy tính : "Vậy anh cứ tiếp tục phân tích cổ phiếu của anh đi, em tiếp tục đi mơ giấc mơ hoàng tử bạch mã của em."

Anh nói : " Tôi muốn đề cử cho bạn hai mã cổ phiếu."

"Em không có hứng thú với mấy thứ này, đợi em thất nghiệp đã, rồi sẽ tới tìm anh sau."

Anh gửi cho tôi một cái icon tỏ vẻ bi ai, tôi vô cùng vui sướng, lập tức gửi lại một cái icon một cô bé đang gạt nước mắt cho một cậu bé : "Anh cần học thói quen bị người khác cự tuyệt đi, dù rằng em biết ở phương diện đầu tư, không có mấy phần trăm nghiêng về phía Tống Dực bị cự tuyệt"

Một cái icon hình con mèo béo tự phụ nhảy vào cửa sổ chat, giơ đôi bàn chân mập mạp lên, trừng mắt nhìn tôi đầy bất mãn, bên cạnh là hàng chữ to gấp mấy lần : "Không phải không có mấy phần trăm, mà là không bao giờ."

Tôi cười to, tiếp tục xem truyện tranh của tôi, ăn bỏng của tôi, trong mỗi nụ cười hạnh phúc đều nói cho tôi biết, anh đang ở nơi đây.

Một lát sau anh chợt nói : "Tôi phải log out rồi"

"Sao sớm thế ạ ?"

"Mấy dạo gần đây không khí trong văn phòng quá khô, không khí lạnh quá làm người cũng thấy khó chịu."

"Vậy anh đi ngủ sớm đi ! Chúc ngủ ngon."

Đợi anh đi rồi, tôi mới lên mạng search thử xem nhãn hiệu điều hòa nào cung cấp độ ẩm tốt, tìm xong rồi bắt đầu kiếm cớ để mua một cái đặt vào văn phòng.

[1] Bát Đại Sơn Nhân (1626-1705), con cháu Ninh Vương Chu Quyền triều Minh, tổ tịch ở Nam Xương. Sau khi nhà Minh mất, ông gọt tóc đi tu, sau lại đổi ra đạo sỹ. Hiệu thường gọi là Bát Đại Sơn Nhân hay Tuyết Cá.

Trúc Lâm Thất Hiền : bảy nhà thơ, nhà văn Trung Quốc sống thời kì cuối Ngụy đầu Tấn, thế kỉ thứ 3, ở ẩn trong rừng trúc, đánh đàn, uống rượu, ngâm thơ, bàn triết học Lão Trang, nói chuyện huyền viễn để tỏ lòng chống đối chế độ đen tối đương thời. Gồm bảy người sau : Nguyễn Tịch (210-263), Kê Khang (223-263), Lưu Linh (220-300), Sơn Đào (205-283), Hướng Tú (221-300), Vương Nhung (234-305), Nguyễn Hàm

[2] Có lẽ là Investment Banking Division : Khối ngân hàng đầu tư

[3] Master of Business Administration

[4] The Shawshank Redemption là một bộ phim tâm lý của Hoa Kỳ phát hành vào năm 1994, do Frank Darabont viết kịch bản và đạo diễn, dựa trên tiểu thuyết của Stephen King, Rita Hayworth and Shawshank Redemption. Các diễn viên chính trong phim là Tim Robbins trong vai Andy Dufresne và Morgan Freeman trong vai Ellis Boyd "Red" Redding. Bộ phim miêu tả nhân vật Andy sống gần hai thập kỷ trong Nhà tù Shawshank cấp tiểu bang, một nhà tù hư cấu tại Maine, và tình bạn của anh với Red, cũng là một tù nhân trong tù

[5] Mục Mã Nhân : Beijing Jeep

[6] Arthur Andersen : từng là một trong 5 công ty kiểm toán lớn nhất thế giới cùng với PricewaterhouseCoopers, Deloitte Touche Tohmatsu, Ernst & Young và KPMG, chuyên cung cấp dịch vụ kiểm toán, dịch vụ thuế, và dịch vụ tư vấn cho các công ty và tập đoàn lớn có trụ sở tại Chicago. Năm 2002, công ty đã tự nguyện nộp lại giấy phép hành nghề Kiểm toán công sau khi bị phát hiện có hành vi phạm tội liên quan tới việc thực hiện kiểm toán tập đoàn Enron, một tập đoàn năng lượng, dẫn tới 85.000 người mất việc làm. Mặc dù sau đó, Tòa án Tối cao Mỹ đã gỡ bỏ buộc tội, Arthur Andersen đã không thể hoạt động trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí mật bị thời gian vùi lấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook