Bí Mật Biển Đông

Chương 13: ???

Vong Linh Phiêu Lãng

02/12/2013

Bầu trời khoác lên mình tấm áo đen của buổi đêm, dòng xe cộ vẫn cứ hối hả lăn bánh. Từng dãy đèn dài nối tiếp nhau tỏa sáng thay thế cho ánh nắng, khẽ bước đi trên vỉa hè rộng lớn, hít thở từng ngụm khí mát lạnh thật dễ chịu. Lần đầu tiên hưởng thụ cảm giác này khiến Nguyễn Hải thấy rất khác lạ, nhìn từng ô gạch bên dưới hắn nhẹ nhàng đặt chân vào chính giữa từng viên một, miệng lẩm bẩm đếm.

Hắn đã đi như thế được gần một tiếng rồi, sau khi chia tay Lý Mỹ Hạnh ở cổng Đường Viên bản thân cũng không có về phòng mà tiếp tục dạo phố. Phải nói rằng sự náo nhiệt của Hồng Kông vào ban đêm vô cùng tuyệt.

- Sao?

- Cậu nhớ về sớm tí nghen, ngày mai là lễ mừng thọ ông Đường đấy!

- Em biết rồi. - Nguyễn Hải điểm lên nút đỏ, thuận tiện bỏ điện thoại vào túi quần. Người vừa mới gọi cho hắn là Lý Mỹ Hạnh, dù sao cũng do bản thân dẫn thằng nhóc tới đây nên phải có trách nhiệm chút xíu.

Tới trước một quán bar mang tên "Sky", Nguyễn Hải bước vào trong mang theo nỗi tò mò, khám phá. Cái không khí ngột ngàt với âm thanh sập sình cùng những ánh đèn xanh đỏ tập trung lại đầy hỗn tạp. Bên phía đối diện cửa chính, thằng DJ gào lên mấy câu vô nghĩa đồng thời ở dưới các vị khách hưởng ứng rất nhiệt tình, bọn họ lắc lư theo tiếng nhạc.

Nhìn sang tay trái, nơi đây hoàn toàn yên tĩnh chúng được ngăn cách với nhau bằng lớp kính dày. Nguyễn Hải tiến đến, sau khi qua hai cái cửa cuối cùng cũng nghe được âm thanh dịu nhẹ của tiếng đàn. Đến trước quầy bar, chưa kịp mở miệng thì ông lão lớn tuổi đang đứng tại đó giành nói:

- Một ly đặc biệt nhé?

Nguyễn Hải nhíu mày, tuy khó hiểu nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Ánh mắt hắn đảo một vòng, căn phòng này không quá rộng lớn, khách ở đây toàn là những trung niên, hiếm lắm mới thấy được vài bóng người trẻ tuổi.

- Nếm thử xem! - Ông già sau khi lắc lắc vài lượt, rồi đưa cho thằng nhóc cái ly lớn bên trong chứa một thứ dung dịch màu xanh nhạt, chắc tại do ánh đèn trên trần tác động cũng nên.

Nguyễn Hải cần lên ngửi, mùi bạc hà thoang thoảng kèm theo hương quế ẩn chứa sau hơi rượu nồng thật kỳ lạ.

Ngước nhìn người nọ, vẻ mặt Nguyễn Hải vô cùng ngạc nhiên, thấy ông ấy ra hiệu cho mình uống hắn mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.

- Thấy sao? - Ông già chăm chú xem phản ứng của tên thanh niên, mỉm cười hỏi.

- Nóng. - Nguyễn Hải ngẫm nghĩ trả lời:

- Có vị ngọt, khi đầu khô rát, nhưng sau đó mau chóng tan ra ngập tràn ẩm ướt. Hơi nóng thấm đẫm như muốn xé cuống họng, rồi trôi xuống cổ "đốt cháy" bên dưới. - Nguyễn Hải hồi tưởng lại:

- Ngoài mùi quế và bạc hà còn có hương của loại cây khác như thể gợi mở cảm xúc. Chiết suất thứ này đa phần là thảo dược.

Nói xong, thằng nhóc một hơi cạn sạch chẳng thèm ngó đến ai.

- Bây giờ cậu có cảm giác ra sao? - Ông già hứng thú trước cách uống của thằng nhóc, ly cocktail tốn không ít công sức của mình vậy mà bị dùng thô bạo như thế.

- Rất kích thích. - Nguyễn Hải nhàn nhạt đáp. Hắn đứng dậy rời đi trước vẻ mặt ngẩn tò te của người nọ, được vài bước chợt sửng lại như nhớ tới điều gì:

- Loại cây kích thích này là gì?

- Artemisia absinthium (ngải đắng)

Tùy ý chọn cho mình một chỗ ngồi xuống, tiếng nhạc ầm ầm khiến thằng nhóc hơi lâng lâng, phải công nhận thứ nước uống của thằng cha kia thật tuyệt.

- Dùng gì thưa anh? - Gã bồi bàn xuất hiện với cái "menu" trên tay.

Căn phòng với sàn nhảy ở giữa, mấy cái bàn được bố trí vây quanh cho nên sự ảnh hưởng cũng giảm bớt, Nguyễn Hải gọi bừa một chai "Remy Martin Club" kèm dĩa trái cây do hắn chưa ăn gì lúc tối.

Gã bồi bàn mỉm cười, mau lẹ xoay người đi chuẩn bị, khi bước ngang qua một cô nàng ăn mặc bốc lửa khẽ nói:

- Bàn số 23.

Nhận được tín hiệu, Bốc Lửa bắt đầu di chuyển, khi đến gần bàn số 23, một thanh niên xuất hiện trong mắt nàng. Tên này khá trẻ con, mặc bộ vest đen trầm tư ngồi quan sát, với loại người này cô ta vui vẻ áp sát mục tiêu.

- Anh đẹp trai lần đầu đến đây sao? - Bốc Lửa mỉm cười xà vào lòng thằng nhóc, quàng lấy cổ hắn ngả ngớn nói:

- Đêm nay em cũng đang cô đơn, trái tim nhỏ bé cần một ai đó chăm sóc.

Nàng cầm lấy tay hắn áp vào bộ ngực khủng bố của mình, miệng rên rỉ theo tiếng nhạc.

Nguyễn Hải khó chịu nhìn ả, bàn tay cảm nhận sức nóng của vật nọ không tự chủ được mà xoa nắn. Tuy người này khá đẹp, nhưng hắn ta lại thấy đầy giả tạo, ngẫm nghĩ một lúc thôi thì đành hưởng thụ qua mùa đông khi cỏ cây xanh mát vắng bóng.

- "Cắn" không anh? - Bốc Lửa lấy ra cái bì bóng, bên trong đựng hơn chục viên thuốc xanh đỏ.

Nguyễn Hải lắc đầu, vẫn tập trung vào việc "xoa nắn" của mình. Mấy đồ yêu này bản thân không phải lần đầu được thấy, trên phim ảnh đã từng xem qua rất nhiều.

- Thử đi, thú vị lắm đấy. - Người đẹp thì thầm, nếu so với nghè bán thân, kinh doanh "thuốc" vẫn tốt hơn. Vừa có thu nhập cao lại không tổn thương thể xác, mỗi tội ở Hồng Kông tệ nạn đó nếu bị bắt sẽ xử rất nặng.

- Thôi đi đi. - Nguyễn Hải mất hứng, rút một xấp tiền đưa cho cô gái đồng thời thu bì bóng kia lại xem như tích góp công đức.

- Của anh đây. - Gã bồi bàn ban nãy bưng cái khay lên đặt xuống bàn dĩa trái cây cùng chai rượu, ánh mắt hắn tham lam nhìn đống giấy bạc.

- Anh không cần em nữa sao? - Bốc Lửa mừng húm vội vàng cất tiền, nhưng không có rời đi mà tiếp tục cưa cẩm. Hai chân nàng giang ra ngồi trên đùi thằng nhóc, rồi chụp lấy bàn tay hắn trượt xuống phần mông căng đét đầy sức sống của mình. Với kinh nghiệm hai năm làm nghề này, nàng biết con mồi trước mặt đúng là người mới bước vào đời chưa từng nếm qua "trái cấm", thứ mà đàn ông trên thế giới đều thèm muốn.

- Biến. - Nguyễn Hải đẩy mạnh ả, nhanh nhẹn bật nắp chai rượu tìm kiếm niềm vui.

Bốc Lửa hoảng hốt, trên đời còn có loại đàn ông thô bạo thế này sao? Ánh mắt nhìn "mỏ vàng" đang ngồi ăn trái cây đầy tức tối, nàng nghiến răng, nghiến lợi đi tìm nhân viên quán bar chia tiền.

Thằng nhóc nhàm chán ngồi uống rượu, tay cầm bì bóng đựng chục viên xanh đỏ quan sát tỉ mỉ. Rất nhiều người xung quanh nhìn hắn như gặp quái vật, do đây không phải sàn nhảy cho nên ánh đèn chỉ có một màu ai ai cũng đều thấy thứ kia là gì. "Giống thuốc bình thường" Vứt vật nọ qua một bên, Nguyễn Hải đảo mắt tìm gã bồi bàn định kêu thêm dĩa trái cây nữa.

- Anh đẹp trai, ngồi một mình sao?

"Xinh!" Nguyễn Hải quay đầu ngắm người đẹp vừa lên tiếng. Nàng ta cao tầm mét bảy, thân thể mặc váy liền bó sát, nó không có tay chỉ đủ che khuất hơn phân nửa bộ ngực. Khuôn mặt "make up" khá đậm nhưng dưới ánh mắt của thằng nhóc nó như bị lột bỏ hiện ra vẻ non nớt của cô gái mới vào đời, chiếc eo mảnh khẽ lắc lư làm cho cặp mông di chuyển qua lại rất cuốn hút.

- Nhìn gì như muốn ăn thịt người ta thế? - Tiếng nói nũng nịu truyền tới, cô gái xinh kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh thằng nhóc.

- Sao cưng? - Nguyễn Hải hớn hở đáp, nhanh nhẹn nắm lấy bàn tay cô gái.

- Anh này, chưa gì đã đụng chạm người ta rồi. - Người đẹp uyển chuyển rút tay về, hờn dỗi nói:

- Anh đẹp trai tên gì nè?

- Nguyễn Hải. - Thằng nhóc vui vẻ hỏi:

- Còn cưng tên gì?

- Em tên Lộ Lộ, tối nay nhiều người ghê anh nhỉ? - Cô gái nói ra từng chữ một nghe rất dễ thương.

- Chẳng biết, khi nào anh tới thì mới đến đây thôi cưng ạ. - Nguyễn Hải nói rất ảo, quả thật hắn tới Hồng Kông mới có thể đến đây được, nhưng e rằng cô nàng kia chẳng thể hiểu nổi.

- Anh Hải làm nghề gì vậy? Em thấy anh trẻ thế, chắc còn đang đi học nhỉ? - Lộ Lộ cầm bì thuốc trên bàn, than thở:

- Em cũng hay dùng thứ này lắm, nhưng chẳng ai bán cho em!

Vẻ mặt nàng buồn rầu đặt vật nọ xuống, ánh mắt nhìn thằng nhóc đầy bi thương.

- Anh không đi học. - Nguyễn Hải trả lời:

- Còn thứ này anh lấy từ chỗ người khác.

- Vậy à! Ủa, anh mua để dùng hay là bán mà nhiều thế? - Lộ Lộ niềm nở hỏi tiếp.

- Anh không dùng. Hay là cưng sang ngồi cùng ghế với anh cho dễ "tâm sự", tiếng nhạc ở đây lớn quá. - Nguyễn Hải dùng ngay lý do chính đáng nhất tại quán bar, con ngươi dán chặt vào bộ ngực tuyệt vời kia.

- Anh lại đùa rồi, người ta không thích. - Lộ Lộ xấu hổ không dám nhìn vào mặt thằng nhóc:

- Anh mua "hàng" ở đâu vậy? Chỉ cho em với có được chăng?

- Tất nhiên là được, nhưng trước hết qua đây cái đã. - Nguyễn Hải thấy cô nàng pha trò "nghiệp dư" tới nổi muốn bật cười, đã ngây thơ thật thì diễn ngây thơ làm gì cho nó giả tạo thế không biết.

- Em không thích mà, anh nói đi mua "hàng" ở đâu vậy nè? - Lộ Lộ hơi nghiêng người tựa đầu lên vai Nguyễn Hải, xem như bỏ chút vốn để làm việc cho dễ.

- Ngoan, chiều anh xíu rồi anh mách nước cho. - Nguyễn Hải quàng qua eo kéo nàng ta sát lại, bàn tay vô thức vuốt ve phần bụng không có lấy một chút mỡ thừa.

Lộ Lộ cắn hàm răng ngà, ánh mắt lóe lên một tia căm phẫn, cố gắng giữ bình tĩnh:

- Nói ra được chưa anh?

- Thằng nào bán "thuốc" ở chỗ đây?

- Bàn số 23 thưa anh Long.

- Thằng nhóc, có phải là mày không?

Một đám người cơ bắp, tay chân xăm rồng rắn hùng hổ xông tới. Kẻ đi đầu khẽ đá nhẹ vào ghế Nguyễn Hải đang ngồi, vẻ mặt bất thiện:

- Điếc hả, có phải mày bán "thuốc" không?

- Cút. - Nguyễn Hải khó chịu, tay ôm chặt người đẹp nhổm dậy xoay một vòng tại chỗ, đối diện với tên điên.

- A... - Lộ Lộ duyên dáng kêu lên, chẳng biết từ khi nào cơ thể nàng đã ngồi trên người thằng nhóc, trông thấy ánh mắt lém lỉnh của hắn là biết bản thân bị chơi khăm rồi.

- Đ!t mẹ, đi chơi quên uống thuốc hả mày? - "Anh Long" nóng mặt, mau chóng xắn tay áo toan đánh người.

- Bộp...xoảng. - Tên Điên vừa bước tới khu vực "nửa mét năm phân" lập tức ăn ngay một đạp, thân hình to lớn bay ra xa đập trúng cái bàn kính vỡ tan tành.

- Đập chết mẹ nó cho tao. - "Anh Long" gầm to lấn áp cả tiếng nhạc, mấy gã đàn em đi cùng hò hét xuất trận.

Nguyễn Hải thấy tình thế có vẻ căng thẳng, đắn đo đôi chút rồi đứng dậy, hai tay bợ nách người đẹp dùng sức quay mạnh. Đôi chân thon dài của Lộ Lộ chạm trúng tên nào là tên đó ngã nhào xuống đất, nhìn hai ống trúc mảnh khảnh thế kia mà sức lực lại khủng bố đến vậy.

- Theo em. - Lộ Lộ cởi đôi giày cao gót ra, kéo thằng nhóc chạy trốn. Hai người vừa khuất bóng, bên trong lập tức có hơn ba mươi gã đàn ông xách kiếm, mã tấu... đuổi theo, với một quán bar nhỏ xíu loáng cái đã huy động được từng này người xem chừng thế lực rất lớn.

Lộ Lộ dẫn hắn chạy qua vài con hẻm, đến khi tới một ngõ nhỏ tránh xa khu vực quán bar mới dừng lại. Nàng lấy từ trong ví một khẩu súng lục, bất ngờ xuất cước khiến thằng nhóc ngã nhào lưng đập vào tường:

- White T, anh đã bị bắt.

Nguyễn Hải nhất thời không đề phòng bị ăn đạp oan uổng, ánh mắt khó hiểu nhìn cái nòng đen đang chỉa vào mặt mình:

- White T? Ủa, mà em bắt anh làm gì? Nếu làm "nô lệ tình dục" thì anh đây nguyện ý, không cần phải làm thế này đâu. - Nói xong, hắn phủi phủi quần áo định đứng dậy.

- Giơ hai tay ra sau gáy, ngồi im tại chỗ cho tôi. - Lộ Lộ hung hăng đá vào bắp đùi thằng nhóc, thấy hắn làm theo lời mình nàng hài lòng hỏi tiếp:

- Nói cho tôi biết, Hùng Xám có còn trong quán bar không? Thêm nữa, "hàng" anh bỏ đâu?

- Tất nhiên là trong quần! Em muốn kiểm tra "hàng" ngay sao? - Nguyễn Hải thành thật nói:



- Còn Hùng Xám nếu chưa rời quán bar thì anh chắc chắn nó đang ở đó. - Câu trả lời nhảm của thằng nhóc dẫn tới hậu quả bị "chân trần thon dài" tiếp xúc da thịt.

- Được rồi, tưởng rằng anh không nói thì tôi không có cách à? - Lộ Lộ đạp thêm vài cái cho hã giận, mau chóng lấy ra điện thoại định gọi về cục tìm kiếm đồng đội trợ giúp.

- Ây! Cô em, không nên dùng thứ đấy. - Âm thanh bất ngờ từ đầu ngõ truyền tới, Lộ Lộ vội vàng lùi lại phía sau để tiện cho việc quan sát thằng nhóc lẫn người vừa lên tiếng.

- Ai? - Nàng lạnh lùng nói, con ngươi chăm chú quan sát động tĩnh.

- Là anh, cô em thấy sao? - Tiếng nói cợt nhả đáp lời, đồng thời một con quái thú xuất hiện. Thân thể đầy lông lá, mặt mũi giống trâu, bò nhưng lại di chuyển bằng hai chân.

- Thôi đi. - Một người khác tiến tới đứng song song với con quái thú, nhíu mày hỏi thằng nhóc:

- Mày có phải Đường Dần?

- Không, anh tên White T. - Nguyễn Hải bị nhận nhầm hai lần, thôi thì để người đẹp nhầm còn sướng hơn hai thằng đực rựa kia.

- Hỏi nó làm gì, tao nghe kể thằng này thần tượng Khang Hy tới nổi để tóc tương tự ngày xưa. Lúc trước nó rời khỏi Đường Viên tao đã quan sát kỹ rồi, nhầm cmn thế nào được. - Đầu Trâu chẳng thèm nhìn, cái mũi dài "khịt khịt" ngửi:

- Cô em, anh đây cũng muốn làm "nô lệ tình dục" giống nó, "hàng" anh rất lớn em cứ yên tâm mà sung sướng.

- Đứng im cho tôi. - Lộ Lộ bắn chỉ thiên một phát, quát lớn:

- Ai còn tiến lên nữa thì coi chừng súng cướp cò.

- Caracal. - Đầu Trâu nhếch mép khinh thường:

- Cô em còn có hai viên, tôi đoán không sai chứ?

- Nhầm, còn mười bảy viên lận. - Lộ Lộ tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đang gào thét, mồ hôi lạnh tuôn chảy làm nhòe đi lớp phấn dày trên mặt.

- Lính anh làm cảnh sát không phải một hai thằng em ạ. - Đầu Trâu ngông nghênh áp sát mục tiêu.

- Bùm...bùm... Cạch, cạch. - Lộ Lộ liên tục siết cò tới khi hết hai viên đạn mới thôi.

- Con điếm, mày bắn thật à? - Bên kia, sắc mặc Đầu Trâu tái mét, một đống máu nơi bụng chảy ra nhưng cũng không quá nặng. Lúc trước hắn chỉ muốn mạnh miệng cộng với bộ dạng khủng bố của mình để hù dọa đối phương bỏ cuộc, ai dè lại phản tác dụng.

- Tao đã bảo rồi, đừng chủ quan quá. - Người đứng gần Đầu Trâu lên tiếng, hắn nhẹ nhàng bước đến trước mặt thằng nhóc giơ tay tóm cổ.

Nguyễn Hải đang trong tư thế ngồi, thân thể ngã ngửa ra sau hai chân giơ cao đạp vào bụng người nọ rồi thuận đà lộn ngược lại đứng lên.

- Kỳ Phong, tao với mày cùng ra tay bắt thằng nhóc rồi về cho nhanh. - Đầu Trâu nhăn nhó nói, ánh mắt sắc bén nhìn Nguyễn Hải không còn vẻ cợt nhả như trước nữa.

Lộ Lộ nhặt khúc gỗ dựng sát tường lên làm vũ khí, trong đầu ngập ngừng không biết xử lý sao cho đúng. Nhìn thằng nhóc lúc nãy mình đạp mấy phát không dám hó hé, vậy mà bây giờ lại đánh nhau hăng máu đến thế. Cảnh tượng trước mặt khiến nàng choáng váng, bộ dạng ngơ ngác quan sát tình huống.

Con hẻm nhỏ rộng khoảng mét rưỡi này đang có ba bóng hình quấn lấy nhau. Trong đó gồm một quái thú và hai người nam giới, tên thanh niên trẻ tuổi đối mặt với Đầu Trâu cùng Kỳ Phong, hắn ta đón đỡ đòn tấn công dồn dập từ hai phía đầy tự tin.

Tốc độ xuất chiêu của Kỳ Phong rất nhanh, còn Đầu Trâu thì ngược lại hoàn toàn, có thể do ảnh hưởng của mấy viên đạn hồi nãy. Âm thanh tay, chân va chạn vào nhau vang vọng khắp nơi, thậm chí còn nghe thấy tiếng gió khi bọn họ tấn công.

Dưới màn đêm tối tăm, một quầng sáng đỏ rực xẹt qua mặt Nguyễn Hải, "Hỏa?" hắn nhếch mép cười nhạt, xuất vội một cướp đạp ngay chỗ đạn bắn trên bụng Đầu Trâu, đồng thời song quyền siết chặt đấm tới Kỳ Phong.

Lớp băng mỏng lấp lánh màu xanh nhạt phủ ngoài hai bàn tay dần dần tiếp xúc với đối phương, một luồng năng lượng vô hình tỏa ra ngay khi đôi bên va chạm. Lửa gặp băng nháy mắt đã mất ưu thế, miệng Kỳ Phong trào máu phun vô mặt thằng nhóc, thân thể hắn bị lực đẩy mạnh về sau.

Đầu Trâu thấy bạn mình không ổn lập tức lao nhanh tiếp ứng, cả bốn chi chạy trên mặt đất cúi đầu đâm tới. Trận chiến bây giờ đã chuyển sang thể loại "đấu bò tót", tay chân Nguyễn Hải luống cuống không biết ứng phó với chiêu "bò húc" này ra sao. Thời gian gấp rút, hắn hoảng hốt xoay người định bỏ trốn, nhưng Đầu Trâu chợt tăng tốc, màn "xe tải tông đít xe con" khiến thằng nhóc ngã dúi dụi không biết bến bờ ở đâu.

Lộ Lộ đứng ngoài thấy UFO bay tới rồi đè lên người, cả cơ thể nàng cứng đờ khi cảm nhận bộ phận nào đó của bản thân đang được bàn tay lạ lẫm chăm sóc. Cặp mắt nàng trợn trừng nhìn khuôn mặt thằng nhóc cách mình có vài cm, hơn nửa hơi thở nam giới phả vào càng làm tâm hồn thiếu nữ kinh sợ.

- Lau đi có phải dễ thương hơn không! - Nguyễn Hải lấy ống áo lau đi lớp phấn, son trên mặt cô gái, nhờ có sự trợ giúp của mồ hôi và năng lượng băng trong cơ thể nên việc ấy khá dễ dàng.

Lộ Lộ choàng tỉnh, miệng há to muốn hét lên nhưng chỉ phát ra âm thanh "ú, ớ" vì đôi môi của thằng nhóc đã bao trùm hết lại. Hai con ngươi như muốn bay khỏi tròng, toàn thân nàng ta giãy giụa vùng thoát.

- Đợi anh xíu nghen cưng. - Nguyễn Hải bật dậy, xoay người đối diện với Đầu Trâu. Sau màn "bổ sung sức mạnh tình yêu", hắn hùng hổ lao tới đáp trả bằng chiêu "người húc".

- Gừ... - Quái thú gầm nhẹ, bốn chi tiếp tục hoạt động.

Hai hình bóng dần dần thu hẹp khoảng cách, mắt thấy đối phương còn xa mình có ba mét, Nguyễn Hải mau lẹ ngã người về sau, hai chân duỗi thẳng tới trước nằm ngửa trượt dài trên nền bê tông. Cả cơ thể hắn tài tình lọt vào giữa thân quái thú, đầu gối nâng lên nhằm ngay cổ Đầu Trâu thúc mạnh.

Một ngụm nước ọc ra, Đầu Trâu bay cao chổng vó, miệng "hú" dài đầy đau đớn rồi chật vật rớt xuống đất cái "bịch".

- Phập. - Nguyễn Hải hốt hoảng giang chân, một vật sắc bén cắm sâu xuống nền bê tông cách háng hắn có hai mươi phân. Kẻ cầm dao là Kỳ Phong, vừa đâm hụt hắn lập tức rút lại, tiếp tục tấn công bằng những đòn tương tự.

Nguyễn Hải thụt lùi như cái máy, thằng chó chết kia toàn tấn công vào chỗ hiểm, đúng là không có chút lương tâm nghề nghiệp nào.

- Phập. - Tới nhát đâm thứ mười bốn, chân trái thằng nhóc chắn ngang qua chặn cánh tay Kỳ Phong, đồng thời xuất cước đạp mạnh vô đầu hắn.

- Gừ... - Hết Kỳ Phong lại tới Đầu Trâu, hai mắt quái thú đỏ ngàu lao tới. Vẫn chiêu "bò húc" mà dùng đến ba lần, ánh mắt Nguyễn Hải liếc sang phải, cả cơ thể nhảy lên chân chạm vô tường lấy đà từ trên cao giẫm xuống lưng Đầu Trâu.

- Hự. - Bốn chi Đầu Trâu muốn gãy làm đôi, nó khụy gối miệng nhả ra từng ngụm khí nặng nhọc như đang gánh hàng tấn thép.

Nguyễn Hải khẽ "hừ" một tiếng, cặp chân dùng sức nhảy khỏi vị trí cũ đối mặt với Kỳ Phong. Quầng lửa đỏ rực vờn quanh làm thằng nhóc ngứa mắt, cánh tay hắn xoay tròn lập tức bao phủ một màu lam đậm.

- Bộp. - "Ôi mẹ ơi" Nguyễn Hải thầm than, Đầu Trâu đang hấp hối tưởng chừng sắp chết lại có thể đạp ngược về sau, trúng ngay gót chân hắn. Đôi tay lệch khỏi mục tiêu ban đầu hạ thấp xuống áp sát vào bụng, nhưng trên vai hắn cũng bị kẻ định đánh trúng.

- Phụt... - Nếu lúc trước chỉ đơn giản mất một chút máu, thì giờ đây dung dịch màu đỏ kia đang phun trào như vòi nước, Kỳ Phong co quắp nằm trên mặt đất giẫy đành đạch.

Quay ngoắt lại, Nguyễn Hải nhảy cao cả cơ thể bùng nổ một luồng năng lượng to lớn trông cứ như tòa núi khổng lồ đổ ập xuống người con quái thú. Cái cùi trỏ chẳng chút tình cảm giọng thẳng vào đầu phát ra âm thanh "răng rắc" vỡ vụn của xương cốt, Đầu Trâu từ từ trở về hình dạng loài người chết không kịp ngáp.

Lộ Lộ ngồi co ro không dám nhìn trận chiến, não niếc, máu me be bét của Đầu Trâu tỏa ra mùi nồng nặc như lò mổ. Bụng nàng sôi "òng ọc", miệng nôn thốc, nôn tháo bữa tối của mình ra ngoài. Chưa dừng tại đây, cô ta bây giờ bấn loạn cực điểm, đầu óc cứ bị mấy hình ảnh của con quái thú ám ảnh chẳng thể nào xua tan đi được.

- Nói, ai sai chú theo dõi anh? - Nguyển Hải xách cổ người đàn ông để hắn dựa lưng vào tường, tay vỗ vỗ vào má cho tỉnh táo, rồi hỏi.

Nguyễn Hải thấy Kỳ Phong nhìn mình không chút sợ hãi thì bất mãn, tùy ý chụp lấy cái chân gã đó tháo khớp dùm. Kỳ Phong rú dài, miệng lẩm bẩm một mình như đọc kinh, nhưng thằng nhóc vẫn tiếp tục làm việc, hết cổ chân bên này lại tới bên kia rồi đến đầu gối.

- Aaa... Mày...giết...tao...đi. - Kỳ Phong vô cùng đau đớn, cố gắng gằn từng chữ cầu xin tên thanh niên.

- Chú đéo nói đúng không? - Nguyễn Hải đạp mạnh vào giữa háng thằng cha lì lợm, "mẹ, lúc nãy định phế anh à?" càng nghĩ hắn càng điên tiết, xuất thêm một cước nữa cho hã giận.

- Ực. - Cuống họng Kỳ Phong khô rát, nước mắt, nước mũi trào ra như mưa, vẻ mặt tái mét không còn giọt máu.

- Cho chú cơ hội cuối, anh sẽ đập nát hai tay, rồi tháo quai hàm của chú ra. Đảm bảo không chết, chỉ có điều...lúc đó muốn cắn lưỡi tự sát hay nói chuyện cũng chẳng được. - Nguyễn Hải dứt lời lập tức xuất đòn, nhưng mới làm việc một tay thì gã kia đã xin phát biểu.

- Mày phải hứa...cho tao chết...nhẹ nhàng. - Kỳ Phong há mồm phun một ngụm máu, cố gắng trình bày nguyện vọng cuối đời của mình.

- Ừ. - Nguyễn Hải gật đầu đồng ý, tay cởi áo vest ngoài ra lau chùi khuôn mặt dính đầy máu của mình. "Mẹ, bộ đồ anh mới mua!" Hai lỗ hổng do bị cháy trên bả vai khiến hắn tức giận, xém tý nữa một quyền đập nát đầu thằng kia rồi.

- Thật sự lúc đầu tụi tao không theo dõi mày, chủ yếu là chú ý động tĩnh của Đường gia mà thôi. Nhưng vô tình thấy mày bước xuống taxi, mà theo bọn tao được biết mày vừa mới từ nước ngoài trở về dự lễ mừng thọ của Đường Thiên Phong, cho nên...

- Khoan, ý chú anh là Đường Dần? - Thằng nhóc cắt ngang, nhíu mày hỏi.

- Lừa tao làm gì nữa, mạng tao đã nằm trong tay mày rồi. - Kỳ Phong nghiêm trang nói:

- Cho nên bọn tao định bắt mày rồi uy hiếp Đường gia nhập vào tổ chức.

- Tổ chức của mấy chú là gì? - Nguyễn Hải hứng thú với vấn đề này.

- Loạn Giáo. - Kỳ Phong trả lời:

- Tổ chức này sắp được thành lập, nhưng tao không biết nhiều về nó. Chắc vài ngày nữa mới có thông báo.

- Mẹ. Chú nói xàm quá rồi đấy, vì sao Loạn Giáo muốn đối phó với Đường gia? - Nguyễn Hải mất kiên nhẫn, lườm gã đàn ông một cái mang theo vẻ cảnh cáo.

- Được rồi, nhưng mày phải giữ lời hứa đó. - Kỳ Phong do dự đôi chút, trình bày:

- Lâm gia thuộc tổ chức của chúng tao, do không muốn thế lực khác chèn ép nên...

- Bộp. - Cái đầu Kỳ Phong nát bấy sau câu nói, bàn tay thằng nhóc rảy rảy hất bỏ đống bầy nhầy còn dính trên đó, miệng lầm bầm:

- May cho chú anh là người uy tín.

Lộ Lộ rụt rè tiến lại gần thằng nhóc, nhưng khi thấy bộ óc của người đàn ông kia văng tung tóe nàng ta trực tiếp ngất xỉu.

- Ài, thế này sao về đây? - Nguyễn Hải ngáp dài, cởi nốt chiếc áo sơ mi vứt sang bên cạnh. Đang tính bỏ đi thì âm thanh "reng reng" từ xác Kỳ Phong truyền tới.

Lục lọi một chặp, Nguyễn Hải lấy được cái điện thoại áp lên tai nghe:

- Về chuẩn bị lên kế hoạch.

- Kế hoạch nào, tao đang bám theo Đường Dần. - Nguyễn Hải hung hăng quát.

- Ơ, Đm mày điên hả? Tuy tổ chức không yêu cầu, nhưng G5 chúng ta phải chứng minh thực lực sau này còn có chỗ đứng chứ. - Đầu dây bên kia tức giận chửi lại:

- Còn thằng Đường Dần kia không cần thiết, mai trực tiếp xử luôn Đường Thiên Phong.

- Chú chán sống hả? Anh đéo về đấy, kệ mẹ mấy chú. - Dứt lời, Nguyễn Hải trực tiếp đập luôn điện thoại, rồi ẳm người đẹp rời khỏi hiện trường.

Tại khách sạn trong phòng số 51 trên tầng tám đang có ba người thảo luận với nhau.

- Thằng điên. - Gã đàn ông trọc đầu sau khi cúp điện thoại khẽ chửi.

- Sao vậy? Nguyên Tử cùng Kỳ Phong xảy ra chuyện à? - Người phụ nữ tuổi khoảng ba mươi ăn mặc gợi cảm xen vào hỏi.

- Tao gọi nó đéo chịu về. - Đầu Trọc chán nản trả lời:

- Mà chẳng hiểu sao thằng điên Nguyên Tử lại cầm điện thoại của Kỳ Phong, nó còn chửi tao mới láo chứ.

- Kế hoạch có tiếp tục nữa không? - Kẻ cuối cùng trong phòng đeo cặp kính dày, tay cầm điếu thuốc mân mê lên tiếng.

- G5 chúng ta cho dù chỉ còn ba cũng sợ quái gì một Đường Thiên Phong. - Đầu Trọc gầm nhẹ, tay tùy ý đánh vào không khí.

- Bộp. - Một điểm tại bức tường cách đó hai mét truyền tới âm thanh, đồng thời lún sâu vào bên trong in dấu nắm đấm.

***

- Điện với chả thoại. - Nguyễn Hải lưng cõng Lộ Lộ, tay cầm chiếc điện thoại mới mua bị vỡ màn hình mà điên tiết. "Thế này thì biết đường nào lần đây?" Nguyễn Hải khó chịu ngồi xuống dưới đất, ôm chặt lấy cô gái âm thầm tính toán.



Xung quanh hắn toàn nhà hoang, chắc rằng đang bị giải tỏa, ngay đến cả một bóng người cũng chẳng có. Càng đi càng thấy chán, trời không trăng không sao tối đen như mực biết lấy cái gì để định hướng? Tay mân mê bộ ngực mềm mại kia an ủi bản thân, miệng hít hà theo nhịp.

- Ư... - Lộ Lộ rên khẽ, mắt dần dần hé mở, trong con ngươi hiện rõ một niềm mê man, mãi sau mới thấy được hình bóng to lớn đang ôm mình.

- Aaaa. - Nàng hét lên, vội vàng hất đôi tay dơ bẩn của thằng nhóc đang luồn trong áo, vẻ mặt hoảng sợ tới cực điểm đối diện với ác ma.

Nguyễn Hải đang buồn bực lại không được sờ thứ mình thích, miệng lầm bầm:

- Cưng có nhất thiết phải hốt hoảng thế không?

- Anh tránh xa tôi ra. - Lộ Lộ đẩy mạnh thằng nhóc, hai chân vội vã chạy vào ngõ hẻm bỏ trốn.

- Đường cụt. - Nguyễn Hải nói với theo, thân thể đứng dậy tựa lưng vào tường tay cầm cái ví của cô nàng quơ quơ:

- Của cưng nè!

Xung quanh nơi đây toàn là ngõ cụt cứ như mê cung vậy, chỗ tưởng chừng có thể đi lại bị đất, đá, tường sập chặn kín mít, bản thân lần mò còn phải cõng theo người đẹp nên chẳng muốn tìm hiểu.

- Bệnh hoạn, dê xồm... - Âm thanh trả lời của Lộ Lộ truyền tới:

- Anh cút xéo đi đồ giết người. Tôi sẽ bắt anh, bỏ tù anh.

Lộ Lộ nói năng ngày càng lộn xộn nhưng chẳng có chút tác dụng nào khi thằng nhóc vẫn đứng đó, hắn căn bản chẳng để ý lời nàng nói.

- Cưng đã từng nghe đến "Cục An Ninh Quốc Gia" chưa? - Nguyễn Hải dở chiêu bài cũ, khóe miệng nhếch lên đầy tự tin. Nhưng trái ngược với mong đợi của bản thân, cô nàng kia đáp gọn lỏn:

- Chưa từng nghe thấy, anh đừng tưởng lừa được tôi. - Đầu óc Lộ Lộ bấn loạn, phản bác tất cả những gì tên thanh niên ấy nói.

- Cưng xem đi rồi hãy phát biểu. - Nguyễn Hải bỏ vào ví Lộ Lộ hai tấm thẻ vứt qua, với thị giác của bản thân việc này hoàn toàn dễ dàng.

Thận trọng nhặt vật nọ, Lộ Lộ nhanh tay lấy thỏi son, sau khi vặn vặn vài vòng lập tức một luồng ánh sáng bắt đầu tỏa ra từ đuôi thỏi son đó.

"Mẹ kiếp, đèn ở đâu thế nhỉ?" Thằng nhóc than khẽ, cái ví hắn đã lục soát kỹ rồi, chẳng có gì đặc biệt. Không lẽ cô nàng giấu trên người? "Biết thế anh cởi hết đồ của cưng ra kiểm tra rồi" thầm nghĩ, đôi tay thằng nhóc vô thức làm động tác xoa, nắn.

- Anh không phải White T? - Lộ Lộ làm cảnh sát đối với mấy thứ giấy tờ này bản thân đã từng gặp qua, các con dấu đóng trên đây đều là thật, nhưng do e sợ vì hành động giết người dã man của tên thanh niên nàng phải tra xét kỹ.

- Xin thề, tên anh đúng là Nguyễn Hải. - Thằng nhóc lần đầu tiên chứng minh sự thật, chẳng ngại ngùng thêm ngay một câu thề.

- Thế mấy viên "thuốc" kia thì tính sao? - Lộ Lộ gặng hỏi.

- Thuốc nào? Cưng nói tới bì kẹo à? - Nguyễn Hải chém gió:

- Lúc đầu anh cũng thấy là lạ, sao có loại kẹo giống thuốc đến thế. Mấy thứ đó anh mua về để tìm hiểu xem công ty nào sản xuất rồi còn tính biện pháp chấn chỉnh, quyết không cho phép tình trạng tương tự tiếp diễn.

- Sao rồi cưng? Tin anh chưa? - Nguyễn Hải vươn vai, khẽ vặn vẹo cơ thể tỏ ra mệt mỏi. Lúc trước có bị đánh vài cái tuy không ảnh hưởng nhiều lắm nhưng bản thân vẫn đau nhức, nhất là vị trí dính hai quyền của Kỳ Phong. Giờ đây hắn đang rất buồn ngủ,chẳng hơi đâu chém gió cùng người đẹp nữa.

- Tôi tạm tin anh, nhưng mai còn phải điều tra đã. - Lộ Lộ rọi đèn vào người thằng nhóc, hoảng sợ nói:

- Áo anh đâu? Anh đã làm gì tôi?

Mặt nàng tái mét, lật đật kiểm tra thân thể mình xem thử có bị xâm hại không. Nước mắt giàn giũa, quần áo vẫn y nguyên chẳng biết thế nào, nàng khóc như đứa con nít ngồi bệt xuống đất ôm đầu suy nghĩ.

- Không phải chứ, sờ cũng tổn hại sao? - Nguyễn Hải ngạc nhiên hỏi.

- Sờ? Anh đã sờ những chỗ nào? - Nét mặt Lộ Lộ ngày càng xấu đi, nắm tay siết chặt xông tới.

- Ây, khoan đã. Có mỗi phần trên thôi, lúc cưng chưa ngất anh đã sờ rồi còn gì. - Thằng nhóc tránh né, nghiêm trang nói.

- Có thật là chỉ chừng đó? - Người đẹp nhằm hông tên thanh niên đá nhưng không trúng, sau đó tung quyền tấn công tiếp.

- Tất nhiên rồi, nhưng cưng mặc váy mà cứ đá thế này anh sợ mình kiềm chế không nổi. - Nguyễn Hải chụp tay cô gái, ánh mắt mập mờ nhìn đôi chân dài.

- Buông ra. - Lộ Lộ giằng thoát, nhấc chân đạp mạnh vào chiếc giày thằng nhóc đang mang, quát:

- Còn nhìn nữa tôi móc mắt anh nghe rõ chưa?

"Cưng cởi đồ để con ngươi của anh lồi ra à?" Nguyễn Hải thầm nghĩ, chẳng thèm cãi nhau nữa mà đổi chủ đề:

- Biết đường rời khỏi đây không?

- Mắc mớ gì tôi phải chỉ cho anh? - Người đẹp cười ranh ma, định lấy điện thoại xem thử mấy giờ nhưng lại nhớ tới mình quên mang theo mới đau đầu, cũng chính vì điều này mà lúc nãy chẳng thể liên lạc được với đồng đội nhờ trợ giúp.

- Khi con người nguy hiểm và làm điều sai trái nhiều nhất đa phần trong lúc rảnh rỗi. - Nguyễn Hải cười nhạt:

- Thêm nữa, theo khoa học chứng minh trai, gái ở chung một chỗ khi không có lối thoát chắc tới 80% họ sẽ quan hệ...

- Anh im đi. - Lộ Lộ cắt lời, nàng thật sự sợ tên giết người dã man kia có thể làm những chuyện ấy, thôi thì đành lui bước vậy:

- Theo tôi.

- Anh nghĩ hay là chúng ta "tìm hiểu" nhau một chút rồi hẵng đi...

- Cưng có người yêu chưa...?

- Nhà cưng ở đâu...?

- Đêm nay không trăng, trời đẹp cưng nhỉ?

- Anh ngậm miệng lại giùm tôi. - Lộ Lộ điên tiết trước những câu hỏi nhảm của thằng nhóc, hai chân gia tăng tốc độ muốn thoát khỏi nơi đây thật nhanh.

Nguyễn Hải bị người đẹp quát có chút tự ái, nhưng khi thấy đống đá trước mặt không thể không hỏi cho được:

- Đây đâu phải đường!?

- Hừ, không phải do anh đi lòng vòng vô tuốt trong này sao? - Lộ Lộ bất mãn:

- Muốn theo đường kia về thì lâu lắm, nếu anh thích cứ việc tách đi riêng.

"Đường kia toàn ma đẹp, giá như có người đẹp anh đã quay lưng rồi" Nguyễn Hải lặng lẽ nối gót chân dài, ánh mắt ngước lên nhìn Lộ Lộ đang leo phía trên đầy hứng khởi. "Quang cảnh tình yêu!?"

- Phù. - Lộ Lộ vã mồ hôi đầm đìa, cái đống gạch đá này chẳng biết có phải phá nhà trọc trời không mà cao đến thế. Hai bên tường cao chót vót chắn lối, cho dù muốn đi vòng cũng vô vọng.

Ngoái đầu xem thử thằng nhóc sao lại ngoan như vậy nhưng chợt phát hiện hắn đang ngó nghiêng dưới làn váy ngắn của mình, người đẹp thẹn quá hóa giận mắng lớn:

- Anh có phải đàn ông không thế? Tôi đánh chết anh bây giờ!

Vừa nói nàng vừa di chuyển xuống, tay nhặt viên gạch tiếp cận dê xồm.

- Aaa... - Đôi chân trần bất cẩn giẵm phải mảnh bê tông sắc bén, cô ta mất trụ ngã nhào vào thằng nhóc.

"Nguy hiểm thật" Nguyễn Hải vòng tay qua eo giữ chặt người đẹp, vội vàng đạp mạnh xuống nền dùng sức lao tới chống lại lực đẩy về sau.

- Nghịch ngu. - Nguyễn Hải than vãn rời tay khỏi eo Lộ Lộ, khiến hắn khó hiểu khi cô nàng không tiếp tục đi mà lại nhăn nhó ôm chân của mình.

- Sao vậy? - Dê Xồm quan tâm hỏi.

- Anh cút đi. - Người đẹp gào to, đôi mắt rươm rướm lệ quay sang nơi khác.

- Ngoan, anh thương. - Dê Xồm nâng bàn chân Lộ Lộ thận trọng áp tay lên miệng vết thương. Luồng năng lượng từ cơ thể hắn nhẹ nhàng truyền qua, tuy không có tác dụng quá lớn với người bình thường nhưng cầm máu thì dư sức.

Lộ Lộ im lặng không nói câu nào, vẻ mặt tỏ ra bình tĩnh, hỏi:

- Anh có "khả năng đặc biệt"?

- Ừ. - Nguyễn Hải chẳng thèm giấu giếm, người hơi khom xuống, nói:

- Anh cõng cưng nhé?

Lộ Lộ vẫn im lặng, khẽ gật đầu sau đó làm theo lời thằng nhóc, nàng thật sự quá mệt mỏi rồi giờ đây hai mí mắt nặng trĩu cơn buồn ngủ đang vờn quanh mình.

- Đừng sờ tôi nữa. - Lộ Lộ thì thào, hai tay quàng cổ thằng nhóc buông thõng, đầu tựa lưng hắn nửa tỉnh, nửa mơ.

- Đi hường nào? - Nguyễn Hải thận trọng bước đi, đôi tay ngoan ngoãn không rờ mó cặp mông co dãn kia nữa. Miệng ngậm cái đèn thỏi son rọi đường, đôi lông mày nhíu chặt nhìn khung cảnh trước mặt.

- Tôi không biết. - Dứt lời người đẹp lâm vào trạng thái ngủ say, hơi thở đều đều cho dù thằng nhóc gặng hỏi thế nào cũng không có đáp án.

"Đường thẳng chẳng bao giờ lạc" An ủi bản thân, Nguyễn Hải hùng hổ xông tới, tốc độ đẩy nhanh hết mức.

Bầu trời bắt đầu lờ mờ sáng, từng làn gió khẽ thổi khiến thằng nhóc phải truyền năng lượng từ người mình qua cho Lộ Lộ để nàng khỏi lạnh. Cũng không tốn quá nhiều thời gian, sau vài lần "trèo đèo, lội suối" cuối cùng đã thấy được sự sống của loài động vật bậc cao tồn tại trên trái đất.

Dọc theo con đường vắng, tuy có khá nhiều nhà cửa nhưng ai nấy đều đóng kín mít, Nguyễn Hải buồn chán cứ thế mà đi.

"Bíp bíp" Ánh đèn ôtô rọi sáng một khoảng không gian, đồng thời tiếng còi đinh tai nhức óc truyền tới làm thằng nhóc bực bội.

Cửa kính hạ xuống, gã đàn ông ngồi bên trong cười bỉ ổi nhìn Nguyễn Hải:

- Chú em đang kiếm phòng trọ hay khách sạn vậy? - Gã ta tỏ ra hiểu biết, nháy mắt với thằng nhóc:

- Anh biết một chỗ rất tuyệt, đảm bảo an toàn.

- Chú còn gọi anh như thế nữa anh đập nát đầu đó. - Nguyễn Hải co chân đá nhè nhẹ vào chiếc xe:

- Mở nhanh lên.

- À vâng, mời quý khách. - Vì miếng cơm manh áo, tên tài xế tạm thời bỏ qua sỹ diện của bản thân vội vàng làm theo lệnh.

Chiếc xe lăn bánh, khung cảnh bên đường liên tục thay đổi chở hai người khách đi. Những giọt sương đêm dần tích tụ trên cánh lá, trong sự tĩnh lặng ở nơi đây. Gần tới khu dân cư đông đúc, với các cửa hàng, quán xá mọi người vẫn hoạt động dưới màn trời tràn ngập ánh đèn. Hồng Kông chưa bao giờ ngủ.

- Số 23 đường Nathan. - Thân thể Lộ Lộ khẽ run, chợt mở miệng nói. Nàng rúc đầu vào lồng ngực Nguyễn Hải tận hưởng hơi ấm đang tỏa ra, đôi mắt lim dim dường như rất thoải mái.

Gã tài xế thấy thằng nhóc không nói gì thì lẵng lặng làm theo, vẻ mặt khó hiểu liếc qua cặp trai gái đầy quái dị.

- Cưng cho anh sờ nhé? - Nguyễn Hải cúi thấp, mũi hít hà mùi hương trên tóc, đề nghị.

- Anh dám, tôi sẽ đánh chết anh. - Giọng Lộ Lộ khàn khàn, nắm tay đưa cao quơ quơ cảnh cáo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Mật Biển Đông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook