Chương 18: Cố chịu đựng
Bạc Hà
27/02/2020
Lam Ngạo trừng mắt. Miệng anh hơi nhếch lên vẻ kinh bỉ
- Cô thật là lắm lời! Tốt nhất im!
Từng câu nói của anh như con dao sắc cứa vào trái tim cô đau buốt. Miệng Triệu Khả lắp bắp, định nói gì đó nhưng lại thôi. Lam lão gia thấy vậy thì lên tiếng
- Lam Ngạo, cháu sao lại ăn nói như vậy? Con bé chính là vợ cháu?
Căn phòng trở lên căng thẳng. Lam Ngạo không nói gì, trong lòng khó chịu. Lam lão gia cũng biết anh vừa trải qua ảnh hưởng lớn. Không ngờ sau phẫu thuật, cháu trai của ông lại thay đổi tính cách nhanh như vậy.
- Thôi được rồi, ta sẽ sắp xếp cho người đón cháu về Lam Gia ngay sau khi vết thương của cháu lành...
Nói xong, Lam lão gia lập tức ra ngoài đi trước. Trong phòng chỉ còn Lam Thiện, Lam Dực, cô và anh cùng với Diz bên cạnh. Lam Thiện đã xác định Lam Lão gia đã đi, anh ta thản nhiên đứng dậy, đi đến gần chỗ Lam Ngạo
- Còn bước thêm 1 bước, tôi bắn nát sọ anh!
Không biết từ đâu, Lam Ngạo rút ra khẩu súng nhằm thẳng vào Lam Thiện. Anh ta thấy vậy không dám nhúc nhích. Lam Dực ngồi phía sau hơi nhíu mày nói
- Có vẻ từ sau khi phẫu thuật mày ... quá thay đổi rồi!
Lam Ngạo cư nhiên nhìn hai người họ bằng con mắt căm phẫu kèm theo tia lạnh lùng
- Vậy sao? Tôi thấy hai người thật ngu ngốc!
Thấy Lam Ngạo chế giễu mình, Lam Thiện trừng mắt nắm chặt hai tay thành nắm đấm
- Mày nói gì hả? Mày đừng tưởng mày...
Lam Thiện muốn lao đến đấm Lam Ngạo, nhưng cũng may Lam Dực ngăn lại. Con người Lam Dực thâm sâu, mưu kế hiểm. Anh ta biết nếu Lam Thiện xông đến đánh Lam Ngạo thì sẽ bị bắn nên kịp thời ngăn Lam Thiện lại.
- Mày cứ đợi đấy!
Những con mắt đối chọi nhau. Lam Dực buông lời cảnh cáo rồi kéo Lam Thiện ra khỏi phòng bệnh.
Triệu Khả vừa chứng kiến 1 cảnh khiếp sợ, chân tay cô run run. Cô không ngờ Lam Ngạo lại có thể biến thành 1 người tàn nhẫn như vậy. Hoàn toàn khác
- Cô còn không mau ra ngoài?
Vứt khẩu súng về phía Diz, Lam Ngạo lạnh lùng nhìn cô. Diz đứng bên không đành lòng lên tiếng
- Thiếu gia, cô ấy là vợ anh... có cô ấy bên cạnh chăm sóc thì thiếu gia sẽ sớm mau lành vết thương!
Diz đang cố gắng giúp cô có thể ở bên cạnh Lam Ngạo. Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Mai Dai Dai cùng 2 người giúp việc bước vào mang theo giỏ hoa quả
- Anh Ngạo, anh tỉnh rồi sao?
Mai Dai Dai kích động khi thấy Lam Ngạo đã tỉnh lại. Cô ta định chạy tới chỗ anh nhưng không may lại bị ánh mắt sắc lạnh của anh làm cho đứng lại
- Tránh xa tôi!
Lam Ngạo nói. Mai Dai Dai dường như bị sốc
- Anh... Ngạo?
- Ra ngoài!
Diz thấy vậy cũng không giải thích cho Mai Dai Dai biết là Lam Ngạo bị mất trí nhớ. Dù sao cũng là để cho cô ta đỡ xen vào giữa Triệu Khả và Lam Ngạo....
Mai Dai Dai tỏ ra vẻ mặt miễn cưỡng. Cô ta quay ngắt, nhìn chằm cô. Triệu Khả bị cái nhìn của cô ta làm cho suýt sặc cười. Mà thôi kệ!
Mai Dai Dai tức tối ra ngoài đóng sầm cửa lại. Lam Ngạo cảm thấy trong người hơi mệt, nằm xuống nhắm mắt.
- Đừng gây tiếng động gì!
Diz vội vàng đi ngoài. Triệu Khả đưa tay bịt mồm lại, nhẹ nhàng đi về phía chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống. Phải ngồi nhẹ,... cô tự nhủ như vậy. Cô không muốn anh tỉnh giấc.
Căn phòng trở lên yên tĩnh lạ thường. Triệu Khả có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của anh. Từ khoảng cách chỗ cô ngồi cũng không xa giường bệnh lắm. Cô hơi nhổm người, theo bản năng định chạm nhẹ lên gương mặt của Lam Ngạo.
Khi chỉ còn khoảng 1 xentimet nữa, bỗng dưng cô dừng lại động tác. Cũng may, cô chưa chạm. Bị vẻ đẹp của anh hút hồn, suýt nữa cô quên anh mất trí nhớ....
Triệu Khả nuốt 1 ngụm nước bọt, cô hết sức cẩn thận thu tay lại. Không may, chân cô bỗng dưng bị mắc vào ghế. Cả người loạng choạng lao xuống đè lên người anh... môi chạm môi...
Hàng lông mày của Lam Ngạo bất giác nhíu lại. Mắt anh hé mở, 4 mắt chạm nhau.
1 giây, 2 giây, 3 giây,....
Bàn tay rắn chắc của anh nắm chặt hai vai cô, đẩy ra. Gương mặt không rõ biểu cảm.
- Em... xin lỗi... chỉ tại....
- Cô ra ngoài đi!
Giọng nói lạnh lùng của anh cất lên. Nếu là trước kia thì chắc có lẽ Lam Ngạo đã vui đến mức hồn lìa khỏi xác cũng không biết. Nhưng bây giờ, đối với anh, cô chỉ là rắc rối.
Triệu Khả im bặt, mắt cô hơi rủ xuống đi ra ngoài đóng cửa phòng lại. Lam Ngạo lúc này mới yên tĩnh nhắm mắt. Bất giác, anh đưa tay chạm nhẹ lên môi mình, cảm nhận được cảm giác quen thuộc...
Sau gần 1 tháng nằm viện, cuối cùng vết thương của Lam Ngạo cũng đã khôi phục chút ít. Diz làm thủ tục xuất viện, còn Nặc Ân và Nã Nhĩ có nhiệm vụ đưa anh trở về Lam Gia theo đoàn thuộc hạ mà Lam Lão gia đã chuẩn bị sẵn. Triệu Khả nhiều lúc muốn tự tay chăm sóc anh nhưng đều bị anh thẳng thừng từ chối. Có thể nói, mối quan hệ của cô và anh cũng chẳng khá hơn là bao. Thẩm Dực cũng thường xuyên cho người mang đồ tẩm bổ tới, Mai Dai Dai nhiều lần mượn cớ đó để gặp Lam Ngạo. Ai ngờ cô ta lúc nào cũng phải đứng bên ngoài phòng bệnh vì Lam Ngạo không cho vào..... Khi đã về Lam Gia, hơn chục người giúp việc ai nấy đều vội vàng ra đón và bê đồ cho cô và Lam Ngạo. Đến khi quản gia định mang vali của cô lên phòng thì Lam Ngạo đột nhiên lên tiếng \- Mang đồ đạc của cô ta dọn sang phòng bên cạnh. Tôi không muốn phòng tôi có bất kì đồ của ai khác!
- Cô thật là lắm lời! Tốt nhất im!
Từng câu nói của anh như con dao sắc cứa vào trái tim cô đau buốt. Miệng Triệu Khả lắp bắp, định nói gì đó nhưng lại thôi. Lam lão gia thấy vậy thì lên tiếng
- Lam Ngạo, cháu sao lại ăn nói như vậy? Con bé chính là vợ cháu?
Căn phòng trở lên căng thẳng. Lam Ngạo không nói gì, trong lòng khó chịu. Lam lão gia cũng biết anh vừa trải qua ảnh hưởng lớn. Không ngờ sau phẫu thuật, cháu trai của ông lại thay đổi tính cách nhanh như vậy.
- Thôi được rồi, ta sẽ sắp xếp cho người đón cháu về Lam Gia ngay sau khi vết thương của cháu lành...
Nói xong, Lam lão gia lập tức ra ngoài đi trước. Trong phòng chỉ còn Lam Thiện, Lam Dực, cô và anh cùng với Diz bên cạnh. Lam Thiện đã xác định Lam Lão gia đã đi, anh ta thản nhiên đứng dậy, đi đến gần chỗ Lam Ngạo
- Còn bước thêm 1 bước, tôi bắn nát sọ anh!
Không biết từ đâu, Lam Ngạo rút ra khẩu súng nhằm thẳng vào Lam Thiện. Anh ta thấy vậy không dám nhúc nhích. Lam Dực ngồi phía sau hơi nhíu mày nói
- Có vẻ từ sau khi phẫu thuật mày ... quá thay đổi rồi!
Lam Ngạo cư nhiên nhìn hai người họ bằng con mắt căm phẫu kèm theo tia lạnh lùng
- Vậy sao? Tôi thấy hai người thật ngu ngốc!
Thấy Lam Ngạo chế giễu mình, Lam Thiện trừng mắt nắm chặt hai tay thành nắm đấm
- Mày nói gì hả? Mày đừng tưởng mày...
Lam Thiện muốn lao đến đấm Lam Ngạo, nhưng cũng may Lam Dực ngăn lại. Con người Lam Dực thâm sâu, mưu kế hiểm. Anh ta biết nếu Lam Thiện xông đến đánh Lam Ngạo thì sẽ bị bắn nên kịp thời ngăn Lam Thiện lại.
- Mày cứ đợi đấy!
Những con mắt đối chọi nhau. Lam Dực buông lời cảnh cáo rồi kéo Lam Thiện ra khỏi phòng bệnh.
Triệu Khả vừa chứng kiến 1 cảnh khiếp sợ, chân tay cô run run. Cô không ngờ Lam Ngạo lại có thể biến thành 1 người tàn nhẫn như vậy. Hoàn toàn khác
- Cô còn không mau ra ngoài?
Vứt khẩu súng về phía Diz, Lam Ngạo lạnh lùng nhìn cô. Diz đứng bên không đành lòng lên tiếng
- Thiếu gia, cô ấy là vợ anh... có cô ấy bên cạnh chăm sóc thì thiếu gia sẽ sớm mau lành vết thương!
Diz đang cố gắng giúp cô có thể ở bên cạnh Lam Ngạo. Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Mai Dai Dai cùng 2 người giúp việc bước vào mang theo giỏ hoa quả
- Anh Ngạo, anh tỉnh rồi sao?
Mai Dai Dai kích động khi thấy Lam Ngạo đã tỉnh lại. Cô ta định chạy tới chỗ anh nhưng không may lại bị ánh mắt sắc lạnh của anh làm cho đứng lại
- Tránh xa tôi!
Lam Ngạo nói. Mai Dai Dai dường như bị sốc
- Anh... Ngạo?
- Ra ngoài!
Diz thấy vậy cũng không giải thích cho Mai Dai Dai biết là Lam Ngạo bị mất trí nhớ. Dù sao cũng là để cho cô ta đỡ xen vào giữa Triệu Khả và Lam Ngạo....
Mai Dai Dai tỏ ra vẻ mặt miễn cưỡng. Cô ta quay ngắt, nhìn chằm cô. Triệu Khả bị cái nhìn của cô ta làm cho suýt sặc cười. Mà thôi kệ!
Mai Dai Dai tức tối ra ngoài đóng sầm cửa lại. Lam Ngạo cảm thấy trong người hơi mệt, nằm xuống nhắm mắt.
- Đừng gây tiếng động gì!
Diz vội vàng đi ngoài. Triệu Khả đưa tay bịt mồm lại, nhẹ nhàng đi về phía chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống. Phải ngồi nhẹ,... cô tự nhủ như vậy. Cô không muốn anh tỉnh giấc.
Căn phòng trở lên yên tĩnh lạ thường. Triệu Khả có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của anh. Từ khoảng cách chỗ cô ngồi cũng không xa giường bệnh lắm. Cô hơi nhổm người, theo bản năng định chạm nhẹ lên gương mặt của Lam Ngạo.
Khi chỉ còn khoảng 1 xentimet nữa, bỗng dưng cô dừng lại động tác. Cũng may, cô chưa chạm. Bị vẻ đẹp của anh hút hồn, suýt nữa cô quên anh mất trí nhớ....
Triệu Khả nuốt 1 ngụm nước bọt, cô hết sức cẩn thận thu tay lại. Không may, chân cô bỗng dưng bị mắc vào ghế. Cả người loạng choạng lao xuống đè lên người anh... môi chạm môi...
Hàng lông mày của Lam Ngạo bất giác nhíu lại. Mắt anh hé mở, 4 mắt chạm nhau.
1 giây, 2 giây, 3 giây,....
Bàn tay rắn chắc của anh nắm chặt hai vai cô, đẩy ra. Gương mặt không rõ biểu cảm.
- Em... xin lỗi... chỉ tại....
- Cô ra ngoài đi!
Giọng nói lạnh lùng của anh cất lên. Nếu là trước kia thì chắc có lẽ Lam Ngạo đã vui đến mức hồn lìa khỏi xác cũng không biết. Nhưng bây giờ, đối với anh, cô chỉ là rắc rối.
Triệu Khả im bặt, mắt cô hơi rủ xuống đi ra ngoài đóng cửa phòng lại. Lam Ngạo lúc này mới yên tĩnh nhắm mắt. Bất giác, anh đưa tay chạm nhẹ lên môi mình, cảm nhận được cảm giác quen thuộc...
Sau gần 1 tháng nằm viện, cuối cùng vết thương của Lam Ngạo cũng đã khôi phục chút ít. Diz làm thủ tục xuất viện, còn Nặc Ân và Nã Nhĩ có nhiệm vụ đưa anh trở về Lam Gia theo đoàn thuộc hạ mà Lam Lão gia đã chuẩn bị sẵn. Triệu Khả nhiều lúc muốn tự tay chăm sóc anh nhưng đều bị anh thẳng thừng từ chối. Có thể nói, mối quan hệ của cô và anh cũng chẳng khá hơn là bao. Thẩm Dực cũng thường xuyên cho người mang đồ tẩm bổ tới, Mai Dai Dai nhiều lần mượn cớ đó để gặp Lam Ngạo. Ai ngờ cô ta lúc nào cũng phải đứng bên ngoài phòng bệnh vì Lam Ngạo không cho vào..... Khi đã về Lam Gia, hơn chục người giúp việc ai nấy đều vội vàng ra đón và bê đồ cho cô và Lam Ngạo. Đến khi quản gia định mang vali của cô lên phòng thì Lam Ngạo đột nhiên lên tiếng \- Mang đồ đạc của cô ta dọn sang phòng bên cạnh. Tôi không muốn phòng tôi có bất kì đồ của ai khác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.