Chương 7: Nguy hiểm!
Bạc Hà
27/02/2020
Lam Thiện giận tím tái mặt. Anh ta nhìn chằm cô và Lam Ngạo xong vội bỏ đi. Lam Ngạo nhích về phía cô, dụi dụi đầu vào vai cô
" Vợ... Tiểu Ngạo sợ..."
Cô vỗ đầu Tiểu Ngạo gật gật. Do chiều cao của anh hơn cô lên mỗi lần cúi xuống vào vai cô anh lại phải nhún người xuống.
" Không phải sợ, trừ khi nào vẫn còn ông nội thì anh sẽ không gặp nguy hiểm"
Anh tỏ ra không hiểu gì gật đầu lia lịa. Đúng lúc này có vài người vệ sĩ mặc áo đen từ đâu đi tới trước mặt cô và Lam Ngạo cúi đầu
" Thiếu gia, thiếu phu nhân. Lam lão gia sai chúng tôi đến đón hai người về biệt thự! Thủ tục xuất viện đã làm xong..."
Triệu Khả vẫy tay cho bọn họ vào trong giúp cô thu dọn đồ. Xong cả hai người được đưa về biệt thự.
Khi cô và Lam Ngạo vừa xuống xe, ngay lập tức một đoàn người giúp việc chạy ra. Người bê đồ, người đỡ cô vào trong,... Lam Trấn đứng oai nghiêm trước cửa. Mái tóc bạc trắng của ông bay trong gió. Tuy chắc đã ngoài 70 nhưng sự oai nghiêm của vương giả vẫn không thế mà tụt giảm. " Cháu dâu, cháu có sao không? Tại sao lại ra nông nỗi này... Sức khỏe phải biết giữ gìn một chút mới sớm sinh chắt cho ta được..." Mặt cô thoáng chốc lại đỏ bừng. Cô vừa mới bị thương về nha! Vậy mà ông nội vẫn còn nhắc được những vấn đề này. Không phải nói, trong lòng Lam Ngạo rất thích nhưng lại tỏ vẻ ngây thơ " Tiểu Ngạo cũng thích em bé... vợ! Chúng ta sớm sinh bảo bối nha!!" " Tốt.. tốt..." "...." Triệu Khả đến bó tay với hai ông cháu nhà này..... Cô được người giúp việc dẫn về phòng của mình. Vừa đặt người nằm xuống chiếc đệm êm ái, tên ngốc kia lại đứng bên cạnh lải nhải linh tinh khiến cô cảm thấy loạn cả óc. Cuối cùng không thể chịu nổi nữa, Triệu Khả nắm lấy tay Lam Ngạo vỗ vỗ " Tiểu Ngạo, tôi đói rồi" " Vậy để Tiểu Ngạo xuống mang đồ ăn lên cho vợ!" Lam Ngạo nhanh chóng ra khỏi phòng đóng cửa lại. Căn phòng bây giờ mới trở lên yên tĩnh. Triệu Khả thoải mái nằm xuống giường dưỡng thần. Điện thoại của cô trên bàn đột nhiên đổ chuông. Hàng lông mày thanh tú của cô hơi nhíu lại. Cô nhanh chóng ngồi dậy, vơ lấy điện thoại lên xem. Trong điện thoại hiện lên 1 dãy số lạ. Triệu Khả suy nghĩ một hồi rồi nhấn nút nghe " Alo?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc. Tay Triệu Khả nắm chặt lấy điện thoại. Ánh mắt hiện tia căm phẫn " Con gái à! Ba hết tiền rồi!" Không sai. Đây chính là ba dượng của cô. Người đàn ông nhẫn tâm bán cô đi để kiếm tiền\- Mã Thuận " Ông hết tiền thì liên quan gì tới tôi?" " Con gái à, chẳng phải nhờ ta mà bây giờ con mới có được cuộc sống sung sướng sao? Chẳng lẽ con lại quên..." " Đúng! Chính ông! Loại người chỉ biết nghĩ đến tiền. Mấy năm qua tôi đã nhẫn nhịn đủ rồi. Tiền tôi thà cho người khác còn hơn là cho ông!" " Con khốn! Mày...." Không để cho ông ta nói hết câu, cô lập tức cúp máy. Ông ta chính là loại người ma quỷ. Mẹ cô bị bệnh nặng, cần tiền phẫu thuật. Vậy mà ông ta lại lấy hết tiền đi đánh cờ bạc. Mẹ cô vì ông ta làm biết bao nhiêu việc, vậy mà... ~~~~~~~~~ Tại sòng bạc Mã Thuận bị cô cúp máy ngắt giữa chừng khiến ông ta tức giận muốn chửi thề. Cả người ông ta run sợ đối diện với người đàn ông đang ngồi trên ghế hoàng kim. Người đàn ông tầm khoảng 25 tuổi. Vóc dáng nhìn thoáng qua rất chuẩn của một Idol. Không phải nói đến gương mặt, đường nét góc cạnh hoàn hảo. Làn da trắng như trứng gà bóc, mái tóc hơi rủ xuống khiến ai càng nhìn càng thấy đẹp. " Thẩm Gia, hãy cho tôi một thời gian, tôi sẽ thu xếp tiền để trả ngài..." Thẩm gia cũng là gia tộc xã hội đen khét tiếng. Người đứng trước mặt Mã Thuận chính là Thẩm Dực, người đứng đầu Thẩm Gia. Nắm trong tay vô số sòng bạc và hộp đêm... Thẩm Dực đặt ly rượu đỏ tươi xuống chiếc khay người hầu bên cạnh đang cầm. Anh ta phẩy tay, hai tên thuộc hạ nghe lệnh liền nhanh chóng đến tóm lấy Mã Thuận. Miệng Thẩm Dực hơi nhếch, lộ rõ hàng răng trắng sáng đều đặn. " Ông biết ông nợ tôi bao nhiêu tiền không? Một khoản đủ để ông không trả nổi!?" " Thẩm... Thẩm .... gia hãy cho tôi xin khất... tôi...." Thẩm Dực định nói gì bỗng một người hầu đưa cung kính đưa điện thoạt cho anh ta.... " Alo?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lãnh đạm khiến Thẩm Dực cười cười nói " Ông ta đang ở chỗ tôi! Cậu muốn tôi xử ông ta?" Thẩm Dực hơi ngạc nhiên. Người bạn của anh lâu lắm mới nhờ anh một việc. Quả thực cũng có một chút bất ngờ. Nghe đầu dây bên kia nói xong, Thẩm Dực lập tức cúp máy. Anh nhìn Mã Thuận đang quỳ dưới đất thản nhiên cất giọng " Khá khen cho ông. Động ai không động lại động đến vợ của bạn thân tôi... kiểu này... có lẽ ông không thoát được rồi... tôi muốn tha cho ông cũng khó...." Mã Thuận rùng mình, cả người ướt đẫm mồ hôi " Tôi... không... động đến ...ai..." Lúc này, Thẩm Dực rút trong túi ra một khẩu súng khiến tim Mã Thuận như ngừng đập " Lam Ngạo\- tên chồng ngốc của Triệu Khả. Hắn ta vừa điện cho tôi là bảo tôi xử ông! Sai lầm lớn nhất của ông chính là tham tiền và động đến vợ của hắn!!!" Ánh mắt của Thẩm Dực hiện lên tia tàn nhẫn. Giơ súng bóp cò. Viên đạn trúng ngay mi tâm của Mã Thuận. Ông ta ngã gục xuống chết tại chỗ. Thẩm Dực vứt khẩu súng xuống chỗ xác của Mã Thuận, dặn dò thuộc hạ... " Liên lạc với Lam Ngạo bảo tôi đã giải quyết xong. Bảo cậu ta nợ tôi một lần!"
" Vợ... Tiểu Ngạo sợ..."
Cô vỗ đầu Tiểu Ngạo gật gật. Do chiều cao của anh hơn cô lên mỗi lần cúi xuống vào vai cô anh lại phải nhún người xuống.
" Không phải sợ, trừ khi nào vẫn còn ông nội thì anh sẽ không gặp nguy hiểm"
Anh tỏ ra không hiểu gì gật đầu lia lịa. Đúng lúc này có vài người vệ sĩ mặc áo đen từ đâu đi tới trước mặt cô và Lam Ngạo cúi đầu
" Thiếu gia, thiếu phu nhân. Lam lão gia sai chúng tôi đến đón hai người về biệt thự! Thủ tục xuất viện đã làm xong..."
Triệu Khả vẫy tay cho bọn họ vào trong giúp cô thu dọn đồ. Xong cả hai người được đưa về biệt thự.
Khi cô và Lam Ngạo vừa xuống xe, ngay lập tức một đoàn người giúp việc chạy ra. Người bê đồ, người đỡ cô vào trong,... Lam Trấn đứng oai nghiêm trước cửa. Mái tóc bạc trắng của ông bay trong gió. Tuy chắc đã ngoài 70 nhưng sự oai nghiêm của vương giả vẫn không thế mà tụt giảm. " Cháu dâu, cháu có sao không? Tại sao lại ra nông nỗi này... Sức khỏe phải biết giữ gìn một chút mới sớm sinh chắt cho ta được..." Mặt cô thoáng chốc lại đỏ bừng. Cô vừa mới bị thương về nha! Vậy mà ông nội vẫn còn nhắc được những vấn đề này. Không phải nói, trong lòng Lam Ngạo rất thích nhưng lại tỏ vẻ ngây thơ " Tiểu Ngạo cũng thích em bé... vợ! Chúng ta sớm sinh bảo bối nha!!" " Tốt.. tốt..." "...." Triệu Khả đến bó tay với hai ông cháu nhà này..... Cô được người giúp việc dẫn về phòng của mình. Vừa đặt người nằm xuống chiếc đệm êm ái, tên ngốc kia lại đứng bên cạnh lải nhải linh tinh khiến cô cảm thấy loạn cả óc. Cuối cùng không thể chịu nổi nữa, Triệu Khả nắm lấy tay Lam Ngạo vỗ vỗ " Tiểu Ngạo, tôi đói rồi" " Vậy để Tiểu Ngạo xuống mang đồ ăn lên cho vợ!" Lam Ngạo nhanh chóng ra khỏi phòng đóng cửa lại. Căn phòng bây giờ mới trở lên yên tĩnh. Triệu Khả thoải mái nằm xuống giường dưỡng thần. Điện thoại của cô trên bàn đột nhiên đổ chuông. Hàng lông mày thanh tú của cô hơi nhíu lại. Cô nhanh chóng ngồi dậy, vơ lấy điện thoại lên xem. Trong điện thoại hiện lên 1 dãy số lạ. Triệu Khả suy nghĩ một hồi rồi nhấn nút nghe " Alo?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc. Tay Triệu Khả nắm chặt lấy điện thoại. Ánh mắt hiện tia căm phẫn " Con gái à! Ba hết tiền rồi!" Không sai. Đây chính là ba dượng của cô. Người đàn ông nhẫn tâm bán cô đi để kiếm tiền\- Mã Thuận " Ông hết tiền thì liên quan gì tới tôi?" " Con gái à, chẳng phải nhờ ta mà bây giờ con mới có được cuộc sống sung sướng sao? Chẳng lẽ con lại quên..." " Đúng! Chính ông! Loại người chỉ biết nghĩ đến tiền. Mấy năm qua tôi đã nhẫn nhịn đủ rồi. Tiền tôi thà cho người khác còn hơn là cho ông!" " Con khốn! Mày...." Không để cho ông ta nói hết câu, cô lập tức cúp máy. Ông ta chính là loại người ma quỷ. Mẹ cô bị bệnh nặng, cần tiền phẫu thuật. Vậy mà ông ta lại lấy hết tiền đi đánh cờ bạc. Mẹ cô vì ông ta làm biết bao nhiêu việc, vậy mà... ~~~~~~~~~ Tại sòng bạc Mã Thuận bị cô cúp máy ngắt giữa chừng khiến ông ta tức giận muốn chửi thề. Cả người ông ta run sợ đối diện với người đàn ông đang ngồi trên ghế hoàng kim. Người đàn ông tầm khoảng 25 tuổi. Vóc dáng nhìn thoáng qua rất chuẩn của một Idol. Không phải nói đến gương mặt, đường nét góc cạnh hoàn hảo. Làn da trắng như trứng gà bóc, mái tóc hơi rủ xuống khiến ai càng nhìn càng thấy đẹp. " Thẩm Gia, hãy cho tôi một thời gian, tôi sẽ thu xếp tiền để trả ngài..." Thẩm gia cũng là gia tộc xã hội đen khét tiếng. Người đứng trước mặt Mã Thuận chính là Thẩm Dực, người đứng đầu Thẩm Gia. Nắm trong tay vô số sòng bạc và hộp đêm... Thẩm Dực đặt ly rượu đỏ tươi xuống chiếc khay người hầu bên cạnh đang cầm. Anh ta phẩy tay, hai tên thuộc hạ nghe lệnh liền nhanh chóng đến tóm lấy Mã Thuận. Miệng Thẩm Dực hơi nhếch, lộ rõ hàng răng trắng sáng đều đặn. " Ông biết ông nợ tôi bao nhiêu tiền không? Một khoản đủ để ông không trả nổi!?" " Thẩm... Thẩm .... gia hãy cho tôi xin khất... tôi...." Thẩm Dực định nói gì bỗng một người hầu đưa cung kính đưa điện thoạt cho anh ta.... " Alo?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lãnh đạm khiến Thẩm Dực cười cười nói " Ông ta đang ở chỗ tôi! Cậu muốn tôi xử ông ta?" Thẩm Dực hơi ngạc nhiên. Người bạn của anh lâu lắm mới nhờ anh một việc. Quả thực cũng có một chút bất ngờ. Nghe đầu dây bên kia nói xong, Thẩm Dực lập tức cúp máy. Anh nhìn Mã Thuận đang quỳ dưới đất thản nhiên cất giọng " Khá khen cho ông. Động ai không động lại động đến vợ của bạn thân tôi... kiểu này... có lẽ ông không thoát được rồi... tôi muốn tha cho ông cũng khó...." Mã Thuận rùng mình, cả người ướt đẫm mồ hôi " Tôi... không... động đến ...ai..." Lúc này, Thẩm Dực rút trong túi ra một khẩu súng khiến tim Mã Thuận như ngừng đập " Lam Ngạo\- tên chồng ngốc của Triệu Khả. Hắn ta vừa điện cho tôi là bảo tôi xử ông! Sai lầm lớn nhất của ông chính là tham tiền và động đến vợ của hắn!!!" Ánh mắt của Thẩm Dực hiện lên tia tàn nhẫn. Giơ súng bóp cò. Viên đạn trúng ngay mi tâm của Mã Thuận. Ông ta ngã gục xuống chết tại chỗ. Thẩm Dực vứt khẩu súng xuống chỗ xác của Mã Thuận, dặn dò thuộc hạ... " Liên lạc với Lam Ngạo bảo tôi đã giải quyết xong. Bảo cậu ta nợ tôi một lần!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.