Chương 53: Nhớ lại hồi ức xưa [1]
Bạc Hà
01/03/2020
Lam Ngạo vội vã bế cô vào bệnh viện. Máu chảy càng nhiều ướt đẫm cả một
mảng áo của anh. Các bác sĩ, y tá thấy cảnh tượng như vậy thì ai nấy đều vội vàng chạy ra đưa cô vào phòng cấp cứu.
Đến trước cửa phòng cấp cứu, anh bị một người y tá chặn lại.
- Thưa anh, phiền anh ở bên ngoài đợi...
- Tránh ra!
Dường như Lam Ngạo quá kích động, anh không để lời cô y tá kia vào tai. Không nhân nhượng đẩy cô y tá sang bên rồi bước vào. Các bác sĩ bên trong đang chuẩn bị tiến hành phẫu thuật, thấy Lam Ngạo bước vào thì ngạc nhiên. Định nói gì đó nhưng đúng lúc vị giám đốc của bệnh viện vội chạy vào.
- Đây... chẳng phải Lam Gia sao? Xin lỗi vì sự bất cẩn không chuẩn bị của tôi.
Cái bệnh viện này được nổi tiếng rạng danh như hôm nay thì phải kể đến sự đóng góp của Tứ đại gia tộc. Không ai dại gì mà đắc tội với họ, đặc biệt là Lam Gia.
- Nói nhiều! Mau điều động tất cả các bác sĩ giỏi tới đây. Hôm nay, vợ tôi mà xảy ra chuyện gì. Tôi sẽ cho người tịch thu khoản vốn, phá hủy cái bệnh viện này!
Lời đe dọa này khiến ai nấy nghe được đều toát mồ hôi. Nếu bệnh viện bị phá hủy thì tất cả các bác sĩ, y tá đều sẽ mất việc. Đặc biệt là giám đốc bệnh viện, ông ta chắc sẽ sống không nổi mất. Lão giám đốc già nua cười cười rồi quay ra mấy người phụ trách phía sau lớn tiếng
- Còn không mau đi điều động người phẫu thuật? Nhanh lên!
Xong quay về phía Lam Ngạo
- Lam Gia chớ kích động quá, hay ngài vào phòng tôi nghỉ một lát. Phu nhân chắc chắn sẽ không sao đâu!
- Không cần. Tôi muốn bên cạnh cô ấy!
Lão giám đốc không dám lên tiếng nữa đành miễn cưỡng ra ngoài chờ. Lúc này, Tư Điền và Khương Nhạn cũng vừa đến nơi.
Tư Điền định vào trong phòng cấp cứu thì bị Khương Nhạn kéo lại ngăn cản.
- Vết thương của anh phải xử lí đã!
- Tôi muốn đảm bảo cô ấy an toàn.- Tư Điền lo lắng
- Dù anh vào đấy cũng chẳng giải quyết được gì, để các bác sĩ xử lí thì hơn!.... Dù sao cũng cầu mong.. hai mẹ con cô ấy không sao...
Ánh mắt Khương Nhạn hơi cúi xuống dấy lên tia cảm xúc khó đoán. Tư Điền khó hiểu, quay sang nhìn chằm Khương Nhạn
- Hai mẹ con? Ý anh nói....
- Cô ấy có thai rồi!
Lúc này Từ Điền mới chợt nhớ lại sự việc lúc hai người ở khách sạn. Khi đó cô có uống rượu mạnh xong đau bụng, và anh đã bảo Khương Nhạn vào xem tình hình của cô....
- Sao lại giấu tôi?
Tim của anh bỗng thắt lại. Anh loạng choạng ngồi xuống dãy ghế ngoài hành lang. Khương Nhạn thật sự rất khó nói. Đột nhiên một y tá đùn chiếc khay đi qua, Khương Nhạn đi lại đó, không biết nói cái gì. Cô y tá kia liền lấy cho anh một cuộn băn dán.
Tư Điền ngồi im không nói. Khương Nhạn quay lại cầm lấy bả vai của anh, hơi dùng lực xé rách phần áo bị thương rồi thành thạo băng lại vết thương cho anh.
- Tại sao lại giấu tôi?
Tư Điền hỏi lại.
- Là cô ấy bảo tôi không nói cho anh biết, cô ấy sợ anh lo....
Thế sao? Lúc trước, anh đã từng ước sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc với cô sau khi khôi phục lại gia tộc của cả hai. Nhưng... anh đã chậm một bước rồi. Anh đã sai! Ngay từ đầu anh không nên để ba ruột cô sắp xếp cho cô thành thân phận khác. Phải chi lúc đó anh đủ mạnh mẽ hơn để đưa cô đi... Anh rất muốn cô sinh cho anh một đứa con, rất muốn được gọi là ba... thật sự, là anh đã quá hi vọng rồi sao?
Phía xa, Viên Trác và Lâm Khiêm vội vàng chạy tới. Gương mặt hai người hai người họ đỏ bừng, áo ướt đẫm mồ hôi.
- Ông chủ, anh không sao chứ?
Lâm Khiêm đi lên gặng hỏi.
- Ông chủ, tay anh bị thương nặng không?
Thấy bả vai Tư Điền đã được băng bó nhưng phía dưới phần tay áo dính rất nhiều máu khiến Viên Trác không khỏi lo lắng.
Tư Điều chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
- Không sao!
Lúc này, Viên Trác mới lấy từ trong túi ra xấp thẻ vàng đưa cho Tư Điền xem.
- Đây là tất cả vé thông cảng trên người Liễu Lệ....
Lâm Khiên trầm giọng lên tiếng
- Liễu Ngạn Di đã chết. Liễu Gia bây giờ đang trong sự hỗn loạn nội bộ. Thẩm Gia và Long Gia vừa mới tuyên bố, tất cả tài sản của Liễu Gia sẽ bị tịch thu, chia làm 3 phần cho Tam Gia còn lại! Dù vậy nhưng bến cảnh vẫn phải có vé thông cảng nên tôi đã cho người đi lấy trên thi thể của Liễu Lệ.
Thật sự khó lường. Một gia tộc mất đi người đứng đầu, ngay lập tức sẽ trở thành món ăn béo bở cho các gia tộc còn lại. Việc bây giờ quan trọng nhất của Tư Điền chính là chờ cô tỉnh lại.
______
Bên trong phòng cấp cứu.
Sự căng thẳng bao trùm cả căn phòng. Lam Ngạo mặc đồ bảo hộ bác sĩ ngồi cạnh nắm chặt lấy bàn tay của cô. Các bác sĩ thì tập trung vào ca phẫu thuật. Bỗng nhiên, máy tín hiệu lập tức kêu lên khiến ai nấy như giật mình.
- Bác sĩ, không hay rồi. Túi máu đã hết! Bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch!
Y tá vừa kiểm tra vừa thông báo.
Ngay lập tức, 7 vị bác sĩ dừng lại động tác.
- Viên đạn ghim sâu vào lồng ngực, ảnh hưởng xấu. Vả lại, bệnh nhân lại đang mang thai, không thể chịu nổi nữa. Mau đi chuẩn bị tiếp máu!
Một y tá nam mở cửa chạy vào, giọng nói có chút hấp tấp
- Bác sĩ... máu... máu của bệnh nhân là máu hiếm, trong bệnh viện đã hết....
Vừa nghe xong, bàn tay Lam Ngạo xiết chặt lấy tay cô. Không... thể thể thế được!
- Các người mau tìm người hiến máu phù hợp cho tôi! Hôm nay vợ tôi mà có mệnh hệ gì thì... không những bệnh viện bị phá bỏ mà... các người đều phải đi theo cô ấy!!!
Đến trước cửa phòng cấp cứu, anh bị một người y tá chặn lại.
- Thưa anh, phiền anh ở bên ngoài đợi...
- Tránh ra!
Dường như Lam Ngạo quá kích động, anh không để lời cô y tá kia vào tai. Không nhân nhượng đẩy cô y tá sang bên rồi bước vào. Các bác sĩ bên trong đang chuẩn bị tiến hành phẫu thuật, thấy Lam Ngạo bước vào thì ngạc nhiên. Định nói gì đó nhưng đúng lúc vị giám đốc của bệnh viện vội chạy vào.
- Đây... chẳng phải Lam Gia sao? Xin lỗi vì sự bất cẩn không chuẩn bị của tôi.
Cái bệnh viện này được nổi tiếng rạng danh như hôm nay thì phải kể đến sự đóng góp của Tứ đại gia tộc. Không ai dại gì mà đắc tội với họ, đặc biệt là Lam Gia.
- Nói nhiều! Mau điều động tất cả các bác sĩ giỏi tới đây. Hôm nay, vợ tôi mà xảy ra chuyện gì. Tôi sẽ cho người tịch thu khoản vốn, phá hủy cái bệnh viện này!
Lời đe dọa này khiến ai nấy nghe được đều toát mồ hôi. Nếu bệnh viện bị phá hủy thì tất cả các bác sĩ, y tá đều sẽ mất việc. Đặc biệt là giám đốc bệnh viện, ông ta chắc sẽ sống không nổi mất. Lão giám đốc già nua cười cười rồi quay ra mấy người phụ trách phía sau lớn tiếng
- Còn không mau đi điều động người phẫu thuật? Nhanh lên!
Xong quay về phía Lam Ngạo
- Lam Gia chớ kích động quá, hay ngài vào phòng tôi nghỉ một lát. Phu nhân chắc chắn sẽ không sao đâu!
- Không cần. Tôi muốn bên cạnh cô ấy!
Lão giám đốc không dám lên tiếng nữa đành miễn cưỡng ra ngoài chờ. Lúc này, Tư Điền và Khương Nhạn cũng vừa đến nơi.
Tư Điền định vào trong phòng cấp cứu thì bị Khương Nhạn kéo lại ngăn cản.
- Vết thương của anh phải xử lí đã!
- Tôi muốn đảm bảo cô ấy an toàn.- Tư Điền lo lắng
- Dù anh vào đấy cũng chẳng giải quyết được gì, để các bác sĩ xử lí thì hơn!.... Dù sao cũng cầu mong.. hai mẹ con cô ấy không sao...
Ánh mắt Khương Nhạn hơi cúi xuống dấy lên tia cảm xúc khó đoán. Tư Điền khó hiểu, quay sang nhìn chằm Khương Nhạn
- Hai mẹ con? Ý anh nói....
- Cô ấy có thai rồi!
Lúc này Từ Điền mới chợt nhớ lại sự việc lúc hai người ở khách sạn. Khi đó cô có uống rượu mạnh xong đau bụng, và anh đã bảo Khương Nhạn vào xem tình hình của cô....
- Sao lại giấu tôi?
Tim của anh bỗng thắt lại. Anh loạng choạng ngồi xuống dãy ghế ngoài hành lang. Khương Nhạn thật sự rất khó nói. Đột nhiên một y tá đùn chiếc khay đi qua, Khương Nhạn đi lại đó, không biết nói cái gì. Cô y tá kia liền lấy cho anh một cuộn băn dán.
Tư Điền ngồi im không nói. Khương Nhạn quay lại cầm lấy bả vai của anh, hơi dùng lực xé rách phần áo bị thương rồi thành thạo băng lại vết thương cho anh.
- Tại sao lại giấu tôi?
Tư Điền hỏi lại.
- Là cô ấy bảo tôi không nói cho anh biết, cô ấy sợ anh lo....
Thế sao? Lúc trước, anh đã từng ước sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc với cô sau khi khôi phục lại gia tộc của cả hai. Nhưng... anh đã chậm một bước rồi. Anh đã sai! Ngay từ đầu anh không nên để ba ruột cô sắp xếp cho cô thành thân phận khác. Phải chi lúc đó anh đủ mạnh mẽ hơn để đưa cô đi... Anh rất muốn cô sinh cho anh một đứa con, rất muốn được gọi là ba... thật sự, là anh đã quá hi vọng rồi sao?
Phía xa, Viên Trác và Lâm Khiêm vội vàng chạy tới. Gương mặt hai người hai người họ đỏ bừng, áo ướt đẫm mồ hôi.
- Ông chủ, anh không sao chứ?
Lâm Khiêm đi lên gặng hỏi.
- Ông chủ, tay anh bị thương nặng không?
Thấy bả vai Tư Điền đã được băng bó nhưng phía dưới phần tay áo dính rất nhiều máu khiến Viên Trác không khỏi lo lắng.
Tư Điều chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
- Không sao!
Lúc này, Viên Trác mới lấy từ trong túi ra xấp thẻ vàng đưa cho Tư Điền xem.
- Đây là tất cả vé thông cảng trên người Liễu Lệ....
Lâm Khiên trầm giọng lên tiếng
- Liễu Ngạn Di đã chết. Liễu Gia bây giờ đang trong sự hỗn loạn nội bộ. Thẩm Gia và Long Gia vừa mới tuyên bố, tất cả tài sản của Liễu Gia sẽ bị tịch thu, chia làm 3 phần cho Tam Gia còn lại! Dù vậy nhưng bến cảnh vẫn phải có vé thông cảng nên tôi đã cho người đi lấy trên thi thể của Liễu Lệ.
Thật sự khó lường. Một gia tộc mất đi người đứng đầu, ngay lập tức sẽ trở thành món ăn béo bở cho các gia tộc còn lại. Việc bây giờ quan trọng nhất của Tư Điền chính là chờ cô tỉnh lại.
______
Bên trong phòng cấp cứu.
Sự căng thẳng bao trùm cả căn phòng. Lam Ngạo mặc đồ bảo hộ bác sĩ ngồi cạnh nắm chặt lấy bàn tay của cô. Các bác sĩ thì tập trung vào ca phẫu thuật. Bỗng nhiên, máy tín hiệu lập tức kêu lên khiến ai nấy như giật mình.
- Bác sĩ, không hay rồi. Túi máu đã hết! Bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch!
Y tá vừa kiểm tra vừa thông báo.
Ngay lập tức, 7 vị bác sĩ dừng lại động tác.
- Viên đạn ghim sâu vào lồng ngực, ảnh hưởng xấu. Vả lại, bệnh nhân lại đang mang thai, không thể chịu nổi nữa. Mau đi chuẩn bị tiếp máu!
Một y tá nam mở cửa chạy vào, giọng nói có chút hấp tấp
- Bác sĩ... máu... máu của bệnh nhân là máu hiếm, trong bệnh viện đã hết....
Vừa nghe xong, bàn tay Lam Ngạo xiết chặt lấy tay cô. Không... thể thể thế được!
- Các người mau tìm người hiến máu phù hợp cho tôi! Hôm nay vợ tôi mà có mệnh hệ gì thì... không những bệnh viện bị phá bỏ mà... các người đều phải đi theo cô ấy!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.