Chương 24: Vụ nổ kinh hoàng
Bạc Hà
27/02/2020
Triệu Khả vội vàng chạy xuống dưới biệt thự. Những người giúp việc khác đang dọn dẹp, ai nấy đều làm công việc của mình.
Đúng lúc này, Trần Mặc vừa đúng lúc từ phòng khách đi ra, cô vội vàng chạy đến chạy đường anh, thở hổn hển...
- Diz... tất... cả mau rời khỏi đây... nguy hiểm...
Hàng lông mày của Trần Mặc hơi nhíu lại. Lại nhầm anh với Diz?
- E... hèm... tôi là Trần Mặc!
Triệu Khả dường như không còn quan tâm tới vấn đề khác. Cô túm lấy cổ áo của anh gằn giọng
- Nghe cho rõ đây! Biệt thự này đã được gài bom! 10 phút nữa sẽ phát nổ... chúng ta phải mau rời khỏi nơi nguy hiểm này nhanh!!!
Cả người Trần Mặc cứng đờ. Nét mặt anh ta biến đổi phức tạp.
- Sao cô biết?
- Vừa nãy tôi vô tình nghe thấy 2 người bảo vệ nói chuyện với nhau. Giờ này chắc bọn họ đã rời khỏi biệt thự rồi!
Trần Mặc lập tức quay người, hét to
- Tất cả những ai trong biệt thự này chạy ngay đi! Biệt thự này đã bị gài bom. 10 phút nữa sẽ nổ...
Mặt người giúp việc nào cũng tái nhợt. Chỉ trong vài giây, một cảnh hỗn loạn xảy. Ai nấy che lấn xô đẩy nhau chạy ra khỏi biệt thự. Lúc này, Nặc Ân, Nã Nhĩ và Diz chạy ra.
- Có chuyện gì vậy?- Diz hỏi
- Biệt thự này đã bị gài bom rồi... chúng ta mau rời khỏi đây...- Trần Mặc giải thích
Khi bọn họ định chạy đi, bỗng Triệu Khả đứng lại.
- Cô còn không mau đi?- Nặc Ân lên tiếng
- Nhưng... Lam Ngạo đâu?
Cả 4 người họ cũng đứng hình. Đúng rồi, từ nãy tới giờ cô không có thấy anh.
- Thiếu gia dùng bữa xong thì đi đâu rồi.. Tất cả chia nhau ra tìm!- Nã Nhĩ nói
Bọn họ không chần chừ, nhanh chóng đi tìm Lam Ngạo. Triệu Khả chạy tới phòng ngủ của anh, không có ai. Mỗi lần như vậy, tim cô như muốn thắt lại. Chạy hết tất cả các phòng, rồi đến sân thượng... Triệu Khả không kìm được mà bật khóc. Chỉ còn vài phút nữa thôi. Thời gian đối với cô bây giờ 1 giây thôi cũng là quý giá...
Đột nhiên, cô nhớ ra. Còn 1 nơi nữa, là bể bơi? Cô chạy theo lối tắt qua khu vườn hoa hồng, thông đến chỗ bể bơi. Đúng như cô khẳng định, Lam Ngạo ở chỗ này...
Buổi tối, dưới ánh đèn nhập nhòe yên tĩnh, Lam Ngạo bình thản tựa vào chiếc ghế cao ngắm nhìn những làn nước dưới bể bơi....
Cô thở dốc, vội chạy đến chỗ anh.
- Lam... Ngạo.... anh.... chúng ta đi thôi... nơi này sắp nổ rồi...
Bị cô là cho bất ngờ, ánh mắt anh nhìn chằm cô
- Có chuyện gì?
- Biệt... thự... này... bị gài bom?
Lam Ngạo nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh cầm lấy tay cô
- Tôi biết thể nào bọn chúng sẽ không tha cho tôi mà... đi thôi!
Cô bị Lam Ngạo kéo chạy nhanh về phía cổng chính. Vừa ra đúng lúc này, Nặc Ân, Nã Nhĩ, Trần Mặc và Diz cũng vừa chạy ra.
Nhìn cổng chính bị khóa chặt, Lam Ngạo không khỏi tức giận. Diz đi tới, xem ổ khóa, nói
- Người của bọn chúng lẩn trong đám người giúp việc vừa chạy ra... xong nhốt chúng ta lại...
Trần Mặc đưa tay nhìn đồng hồ, sốt ruột
- Còn 3 phút nữa...
Bây giờ súng của họ đang ở trong phòng vũ khí. Vừa nãy chạy đi mà quên mang theo. Bây giờ không kịp quay lại vào trong lấy ra....
- Để tôi đạp cửa! Mọi người lui về phía sau
Nặc Ân bước lên trước. Trong 4 người thì Nặc Ân là người giỏi karate nhất. 4 người họ có những sở trường riêng để giúp đỡ cho Lam Ngạo... cũng là 4 thuộc hạ thân cận. Diz là trợ lí khiêm bác sĩ. Trần Mặc là xạ thủ. Nã Nhã là vua tốc độ. Còn Nặc Ân là ông hoàng Vi Tính.
Nặc Ân giơ 1 cú đá vào kìm sắt của ổ khóa to. Hứng trọn cú đá của Nặc Ân, ổ khóa bị méo một đoạn. Nặc Ân giáng liên tiếp vào ổ khóa. Chỉ còn 1 đoạn cuối cùng, bỗng tiếng súng vang lên. Gương mặt Nặc Ân biến sắc ôm chân.
- Nặc Ân... không sao chứ?- Diz vội vàng chạy lại đỡ
- Bọn chúng bắn lén...
Nã Nhĩ tức tối muốn chửi thề
- Không kịp rồi... để tôi!
Triệu Khả đi lên
- Cô biết karate?- Trần Mặc nghi ngờ
Không còn thời gian, Triệu Khả không nói. Cô lấy đà giơ chân lên đạp mạnh khiến ổ khóa rơi xuống đất... Ngay lúc này, tiếng súng trường lại vang lên. Lam Ngạo phi người ôm trọn lấy cô ngã xuống đất.
Viên đạn kia lập tức ghi sâu vào bức tường đối diện. Triệu Khả chỉ kịp hoảng hồn thì Lam Ngạo đỡ cô dậy
- Mau... mở cửa chạy ra!
Trần Mặc đi lên mở cửa. Anh lắm tay cô kéo đi, còn Nã Nhĩ và Diz dìu Nặc Ân ra khỏi biệt thự.
Vừa lao ra ngoài được không xa. Một tiếng nổ kinh hoàng dường như bao trùm mọi thứ. Theo bản năng, Lam Ngạo ôm lấy cô, tay che chắn cho tai của cô khỏi ảnh hưởng của vụ nổ.
Biệt thự hoa hồng rộng lớn thoáng chốc nổ tan chỉ còn lại mảnh vụn nhỏ và đám cháy lớn.
- Suýt nữa thì....
Cô thở phào. Nhưng vẫn chưa hết, những tiếng súng lại vang lên dồn dập.
- Mau lên xe! Trần Mặc, liên lạc với người của chúng ta tới cứu hộ. ...
Lam Ngạo dặn dò xong lại kéo cô lên chiếc xe đen gần đó. Trần Mặc, Diz, Nặc Ân và Nã Nhĩ lên chiếc xe đằng sau. Đến khi anh đạp chân ga, chiếc xe phóng vụt đi thì đằng sau lại có mấy chiếc xe khác kèm theo sau...
Rốt cuộc là bị tập kích rồi....
Đúng lúc này, Trần Mặc vừa đúng lúc từ phòng khách đi ra, cô vội vàng chạy đến chạy đường anh, thở hổn hển...
- Diz... tất... cả mau rời khỏi đây... nguy hiểm...
Hàng lông mày của Trần Mặc hơi nhíu lại. Lại nhầm anh với Diz?
- E... hèm... tôi là Trần Mặc!
Triệu Khả dường như không còn quan tâm tới vấn đề khác. Cô túm lấy cổ áo của anh gằn giọng
- Nghe cho rõ đây! Biệt thự này đã được gài bom! 10 phút nữa sẽ phát nổ... chúng ta phải mau rời khỏi nơi nguy hiểm này nhanh!!!
Cả người Trần Mặc cứng đờ. Nét mặt anh ta biến đổi phức tạp.
- Sao cô biết?
- Vừa nãy tôi vô tình nghe thấy 2 người bảo vệ nói chuyện với nhau. Giờ này chắc bọn họ đã rời khỏi biệt thự rồi!
Trần Mặc lập tức quay người, hét to
- Tất cả những ai trong biệt thự này chạy ngay đi! Biệt thự này đã bị gài bom. 10 phút nữa sẽ nổ...
Mặt người giúp việc nào cũng tái nhợt. Chỉ trong vài giây, một cảnh hỗn loạn xảy. Ai nấy che lấn xô đẩy nhau chạy ra khỏi biệt thự. Lúc này, Nặc Ân, Nã Nhĩ và Diz chạy ra.
- Có chuyện gì vậy?- Diz hỏi
- Biệt thự này đã bị gài bom rồi... chúng ta mau rời khỏi đây...- Trần Mặc giải thích
Khi bọn họ định chạy đi, bỗng Triệu Khả đứng lại.
- Cô còn không mau đi?- Nặc Ân lên tiếng
- Nhưng... Lam Ngạo đâu?
Cả 4 người họ cũng đứng hình. Đúng rồi, từ nãy tới giờ cô không có thấy anh.
- Thiếu gia dùng bữa xong thì đi đâu rồi.. Tất cả chia nhau ra tìm!- Nã Nhĩ nói
Bọn họ không chần chừ, nhanh chóng đi tìm Lam Ngạo. Triệu Khả chạy tới phòng ngủ của anh, không có ai. Mỗi lần như vậy, tim cô như muốn thắt lại. Chạy hết tất cả các phòng, rồi đến sân thượng... Triệu Khả không kìm được mà bật khóc. Chỉ còn vài phút nữa thôi. Thời gian đối với cô bây giờ 1 giây thôi cũng là quý giá...
Đột nhiên, cô nhớ ra. Còn 1 nơi nữa, là bể bơi? Cô chạy theo lối tắt qua khu vườn hoa hồng, thông đến chỗ bể bơi. Đúng như cô khẳng định, Lam Ngạo ở chỗ này...
Buổi tối, dưới ánh đèn nhập nhòe yên tĩnh, Lam Ngạo bình thản tựa vào chiếc ghế cao ngắm nhìn những làn nước dưới bể bơi....
Cô thở dốc, vội chạy đến chỗ anh.
- Lam... Ngạo.... anh.... chúng ta đi thôi... nơi này sắp nổ rồi...
Bị cô là cho bất ngờ, ánh mắt anh nhìn chằm cô
- Có chuyện gì?
- Biệt... thự... này... bị gài bom?
Lam Ngạo nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh cầm lấy tay cô
- Tôi biết thể nào bọn chúng sẽ không tha cho tôi mà... đi thôi!
Cô bị Lam Ngạo kéo chạy nhanh về phía cổng chính. Vừa ra đúng lúc này, Nặc Ân, Nã Nhĩ, Trần Mặc và Diz cũng vừa chạy ra.
Nhìn cổng chính bị khóa chặt, Lam Ngạo không khỏi tức giận. Diz đi tới, xem ổ khóa, nói
- Người của bọn chúng lẩn trong đám người giúp việc vừa chạy ra... xong nhốt chúng ta lại...
Trần Mặc đưa tay nhìn đồng hồ, sốt ruột
- Còn 3 phút nữa...
Bây giờ súng của họ đang ở trong phòng vũ khí. Vừa nãy chạy đi mà quên mang theo. Bây giờ không kịp quay lại vào trong lấy ra....
- Để tôi đạp cửa! Mọi người lui về phía sau
Nặc Ân bước lên trước. Trong 4 người thì Nặc Ân là người giỏi karate nhất. 4 người họ có những sở trường riêng để giúp đỡ cho Lam Ngạo... cũng là 4 thuộc hạ thân cận. Diz là trợ lí khiêm bác sĩ. Trần Mặc là xạ thủ. Nã Nhã là vua tốc độ. Còn Nặc Ân là ông hoàng Vi Tính.
Nặc Ân giơ 1 cú đá vào kìm sắt của ổ khóa to. Hứng trọn cú đá của Nặc Ân, ổ khóa bị méo một đoạn. Nặc Ân giáng liên tiếp vào ổ khóa. Chỉ còn 1 đoạn cuối cùng, bỗng tiếng súng vang lên. Gương mặt Nặc Ân biến sắc ôm chân.
- Nặc Ân... không sao chứ?- Diz vội vàng chạy lại đỡ
- Bọn chúng bắn lén...
Nã Nhĩ tức tối muốn chửi thề
- Không kịp rồi... để tôi!
Triệu Khả đi lên
- Cô biết karate?- Trần Mặc nghi ngờ
Không còn thời gian, Triệu Khả không nói. Cô lấy đà giơ chân lên đạp mạnh khiến ổ khóa rơi xuống đất... Ngay lúc này, tiếng súng trường lại vang lên. Lam Ngạo phi người ôm trọn lấy cô ngã xuống đất.
Viên đạn kia lập tức ghi sâu vào bức tường đối diện. Triệu Khả chỉ kịp hoảng hồn thì Lam Ngạo đỡ cô dậy
- Mau... mở cửa chạy ra!
Trần Mặc đi lên mở cửa. Anh lắm tay cô kéo đi, còn Nã Nhĩ và Diz dìu Nặc Ân ra khỏi biệt thự.
Vừa lao ra ngoài được không xa. Một tiếng nổ kinh hoàng dường như bao trùm mọi thứ. Theo bản năng, Lam Ngạo ôm lấy cô, tay che chắn cho tai của cô khỏi ảnh hưởng của vụ nổ.
Biệt thự hoa hồng rộng lớn thoáng chốc nổ tan chỉ còn lại mảnh vụn nhỏ và đám cháy lớn.
- Suýt nữa thì....
Cô thở phào. Nhưng vẫn chưa hết, những tiếng súng lại vang lên dồn dập.
- Mau lên xe! Trần Mặc, liên lạc với người của chúng ta tới cứu hộ. ...
Lam Ngạo dặn dò xong lại kéo cô lên chiếc xe đen gần đó. Trần Mặc, Diz, Nặc Ân và Nã Nhĩ lên chiếc xe đằng sau. Đến khi anh đạp chân ga, chiếc xe phóng vụt đi thì đằng sau lại có mấy chiếc xe khác kèm theo sau...
Rốt cuộc là bị tập kích rồi....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.