Chương 10: Đi chơi (3)
Ếch
02/03/2024
Mọi người đi dạo xung quanh, bỗng nhiên thấy có cửa hàng bán đồ lưu niệm do một bé gái mở hàng. Thấy vậy, họ lại gần hỏi han xem…
- Tiểu cô nương, em làm gì ở đây vậy? - Uyển Hạ cúi người xuống, bỏ mũ đội ra, tiện tay nhìn trúng chiếc móc khoá hình ngôi sao được khắc tinh xảo
Cô bé vừa nói vừa lấy hàng ra trưng bày từ những chiếc giỏ đầy ắp đồ thủ công của mình: “Em ở đây coi hàng phụ mẹ ạ”
Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, họ mới biết được là mẹ của cô bé vốn là người mở hàng, mẹ cô bé ngày ngày ở khu vui chơi kiếm tiền nuôi gia đình. Nay mẹ bận, cô bé liền giúp mẹ mở hàng
- Từ sáng tới giờ em bán được nhiều không? - Uyển Hạ cười thân thiện nói
- Cũng kha khá ạ, tại mẹ em là người tạo ra chiếc móc khoá mà, em với mẹ ở đây lâu rồi, nhiều khách quen đến mua lắm
- Được rồi, vậy chị mua cái….
Uyển Hạ chưa nói dứt câu, đã có một cô gái tới chen, giật chiếc móc khoá từ tay cô “Tôi muốn mua cái này”
Những người bạn vừa bất ngờ, cũng vừa tức giận, vì không muốn có chút xích mích nào, nên đành tìm và mua chiếc móc khoá khác
Khi Sara nhìn trúng chiếc móc khoá bằng nhựa trong suốt hình trái tim, bên trong còn mở được đèn “Đây rồi, cô bé, em gói lại giúp chị nhé” Sara vừa hớn hở vừa chìa tay đưa móc khoá cho cô bé
Nhưng kì lạ ở chỗ, cô gái vừa tranh đồ của Uyển Hạ kia, lại bất ngờ tiến tới và giật chiếc móc khoá từ tay Sara. Người bạn trai cao to bên cạnh của cô ta tiện tay lấy tiền móc ra từ ví
Quán Nhĩ cáu gắt, lườm cô ta mà nói “Này, cậu làm gì vậy?”
Cao Lãng cũng bất bình mà nói chèn thêm “Bộ cậu không có chút liêm sỉ nào à? Sao cứ giật đồ người ta thế”
“Làm sao?” Giọng nói của bạn trai bên cạnh cô gái vừa tranh đồ kia vang lên làm im lặng hết tiếng nói của mọi người
Những người bạn thấy chàng trai có vẻ là dân xã hội, không phải dạng vừa nên không dám làm gì. Nhưng cô gái ấy càng ngày càng quá đáng hơn, hễ như họ chọn trúng món đồ nào thì cô gái đó lại tranh và đòi trả tiền trước. Cô bé bán hàng thì nhỏ tuổi, không dám dây dưa mà lúng túng đồng ý thanh toán với cô gái
Càng ngày càng quá quắt hơn, Uyển Hạ không nhịn được nữa mà nói “Nài, mấy người quá đáng lắm rồi nhé!” Giọng cô lạnh nhạt, đôi mắt không kìm được mà toát lên sự căm ghét chưa từng có
“Cô làm sao?Thích ý kiến gì với bọn tôi?” Chàng trai dân xã hội kia liền tiến tới, để lộ hình xăm, họ càng chắc chắn anh ta không dễ chọc, cô gái kia thì núp sau anh ta tỏ vẻ đáng thương. Chàng trai kia càng tiến tới Uyển Hạ, bộ mắt thì toả ra sát khí, như chuẩn bị đánh nhau, anh ta đã chuẩn bị sẵn tư thế. Vốn là 1 nơi ít người qua lại nên rất khó rằng không có chuyện gì xảy ra
Bỗng có một chiếc cốc nước đá vị trà xanh tạt thẳng về phía anh chàng xăm trổ đó
“Mày định làm gì?”
Mọi người đều đồng loạt quay về phía cô gái đó. Cô gái xoã tóc, đội chiếc mũ đen che kín mặt và bộ quần áo thể thao vô cùng năng động.
Khi bị hất nước ướt hết người, cô gái tranh đồ đó liền chạy lại gần “Mày dám hất nước vào bạn trai tao?” Giọng cô gái gằn xuống, khuôn mặt trở nên cáu bẩn và giơ tay định đánh cô gái thể thao kia
Cô gái thể thao liền lấy tay tát mạnh vào người đang tiến lại gần mình, một tiếng “Bốp!” như sấm vang giữa trời, cô gái kia liền ngã quỵ xuống, mặt ôm lấy chiếc má đang sưng tấy vì đau của mình
Chàng bàn trai kia thấy vậy, liền lập tức giơ cú đấm liên, trực tiếp đấm về phía đối phương. Cô gái nhanh nhẹn né được, lập tức tát cho hắn ta 1 cú đau điếng, rồi liên hoàn cước đá vào người anh ta.
Chàng trai xăm trổ ngã quỵ xuống, vội vội vàng vàng quỳ xuống xin lỗi mọi người, trả lại đồ và vội vàng khập khiễng dìu bạn gái mình đi
Cô gái kia chạy đến, bỏ mũ ra ai cũng kinh ngạc
- Uyển Ngữ, sao em ở đây? - Uyển Hạ bất ngờ, lấy khăn lau mồ hôi cho Uyển Ngữ
Uyển Thần lại gần, cúi xuống và cười gượng, 2 tay xoa xoa vào nhau “Là em bảo chị ý đến đây chơi:>>”
Uyển Ngữ vừa lấy khăn lau mồ hôi, giọng điệu khẽ vang lên “Chả thế thì sao? Không thì sao em biết được người chị ở nhà suốt ngày mắng em lại bị người ta bắt nạt thế này chứ?”
Trạch Dương lại gần tiến tới, ngờ vực hỏi “Sao em đánh được tên côn đồ đó hay vậy”
Uyển Ngữ lau xong mồ hôi, cất mũ vào trong balo nhỏ của mình, thản nhiên đáp: “Bộ anh hổng biết hả, em vô địch quốc gia karate mà anh, chị Uyển Hạ không kể anh nghe à?”
“Hả” mọi người đồng thanh hốt hoảng nói. Đúng thật là 3 người bạn kia của Uyển Hạ chỉ từng được cô kể rằng em mình thi karate chứ không được nghe là vô địch quốc gia, các chàng trai kia còn bất ngờ hơn, vì không ngờ cô có người em tài giỏi như vậy
Cao Lãng nhìn Uyển Hạ “Thế cậu có học võ gì không?”
- Võ mồm
- Tiểu cô nương, em làm gì ở đây vậy? - Uyển Hạ cúi người xuống, bỏ mũ đội ra, tiện tay nhìn trúng chiếc móc khoá hình ngôi sao được khắc tinh xảo
Cô bé vừa nói vừa lấy hàng ra trưng bày từ những chiếc giỏ đầy ắp đồ thủ công của mình: “Em ở đây coi hàng phụ mẹ ạ”
Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, họ mới biết được là mẹ của cô bé vốn là người mở hàng, mẹ cô bé ngày ngày ở khu vui chơi kiếm tiền nuôi gia đình. Nay mẹ bận, cô bé liền giúp mẹ mở hàng
- Từ sáng tới giờ em bán được nhiều không? - Uyển Hạ cười thân thiện nói
- Cũng kha khá ạ, tại mẹ em là người tạo ra chiếc móc khoá mà, em với mẹ ở đây lâu rồi, nhiều khách quen đến mua lắm
- Được rồi, vậy chị mua cái….
Uyển Hạ chưa nói dứt câu, đã có một cô gái tới chen, giật chiếc móc khoá từ tay cô “Tôi muốn mua cái này”
Những người bạn vừa bất ngờ, cũng vừa tức giận, vì không muốn có chút xích mích nào, nên đành tìm và mua chiếc móc khoá khác
Khi Sara nhìn trúng chiếc móc khoá bằng nhựa trong suốt hình trái tim, bên trong còn mở được đèn “Đây rồi, cô bé, em gói lại giúp chị nhé” Sara vừa hớn hở vừa chìa tay đưa móc khoá cho cô bé
Nhưng kì lạ ở chỗ, cô gái vừa tranh đồ của Uyển Hạ kia, lại bất ngờ tiến tới và giật chiếc móc khoá từ tay Sara. Người bạn trai cao to bên cạnh của cô ta tiện tay lấy tiền móc ra từ ví
Quán Nhĩ cáu gắt, lườm cô ta mà nói “Này, cậu làm gì vậy?”
Cao Lãng cũng bất bình mà nói chèn thêm “Bộ cậu không có chút liêm sỉ nào à? Sao cứ giật đồ người ta thế”
“Làm sao?” Giọng nói của bạn trai bên cạnh cô gái vừa tranh đồ kia vang lên làm im lặng hết tiếng nói của mọi người
Những người bạn thấy chàng trai có vẻ là dân xã hội, không phải dạng vừa nên không dám làm gì. Nhưng cô gái ấy càng ngày càng quá đáng hơn, hễ như họ chọn trúng món đồ nào thì cô gái đó lại tranh và đòi trả tiền trước. Cô bé bán hàng thì nhỏ tuổi, không dám dây dưa mà lúng túng đồng ý thanh toán với cô gái
Càng ngày càng quá quắt hơn, Uyển Hạ không nhịn được nữa mà nói “Nài, mấy người quá đáng lắm rồi nhé!” Giọng cô lạnh nhạt, đôi mắt không kìm được mà toát lên sự căm ghét chưa từng có
“Cô làm sao?Thích ý kiến gì với bọn tôi?” Chàng trai dân xã hội kia liền tiến tới, để lộ hình xăm, họ càng chắc chắn anh ta không dễ chọc, cô gái kia thì núp sau anh ta tỏ vẻ đáng thương. Chàng trai kia càng tiến tới Uyển Hạ, bộ mắt thì toả ra sát khí, như chuẩn bị đánh nhau, anh ta đã chuẩn bị sẵn tư thế. Vốn là 1 nơi ít người qua lại nên rất khó rằng không có chuyện gì xảy ra
Bỗng có một chiếc cốc nước đá vị trà xanh tạt thẳng về phía anh chàng xăm trổ đó
“Mày định làm gì?”
Mọi người đều đồng loạt quay về phía cô gái đó. Cô gái xoã tóc, đội chiếc mũ đen che kín mặt và bộ quần áo thể thao vô cùng năng động.
Khi bị hất nước ướt hết người, cô gái tranh đồ đó liền chạy lại gần “Mày dám hất nước vào bạn trai tao?” Giọng cô gái gằn xuống, khuôn mặt trở nên cáu bẩn và giơ tay định đánh cô gái thể thao kia
Cô gái thể thao liền lấy tay tát mạnh vào người đang tiến lại gần mình, một tiếng “Bốp!” như sấm vang giữa trời, cô gái kia liền ngã quỵ xuống, mặt ôm lấy chiếc má đang sưng tấy vì đau của mình
Chàng bàn trai kia thấy vậy, liền lập tức giơ cú đấm liên, trực tiếp đấm về phía đối phương. Cô gái nhanh nhẹn né được, lập tức tát cho hắn ta 1 cú đau điếng, rồi liên hoàn cước đá vào người anh ta.
Chàng trai xăm trổ ngã quỵ xuống, vội vội vàng vàng quỳ xuống xin lỗi mọi người, trả lại đồ và vội vàng khập khiễng dìu bạn gái mình đi
Cô gái kia chạy đến, bỏ mũ ra ai cũng kinh ngạc
- Uyển Ngữ, sao em ở đây? - Uyển Hạ bất ngờ, lấy khăn lau mồ hôi cho Uyển Ngữ
Uyển Thần lại gần, cúi xuống và cười gượng, 2 tay xoa xoa vào nhau “Là em bảo chị ý đến đây chơi:>>”
Uyển Ngữ vừa lấy khăn lau mồ hôi, giọng điệu khẽ vang lên “Chả thế thì sao? Không thì sao em biết được người chị ở nhà suốt ngày mắng em lại bị người ta bắt nạt thế này chứ?”
Trạch Dương lại gần tiến tới, ngờ vực hỏi “Sao em đánh được tên côn đồ đó hay vậy”
Uyển Ngữ lau xong mồ hôi, cất mũ vào trong balo nhỏ của mình, thản nhiên đáp: “Bộ anh hổng biết hả, em vô địch quốc gia karate mà anh, chị Uyển Hạ không kể anh nghe à?”
“Hả” mọi người đồng thanh hốt hoảng nói. Đúng thật là 3 người bạn kia của Uyển Hạ chỉ từng được cô kể rằng em mình thi karate chứ không được nghe là vô địch quốc gia, các chàng trai kia còn bất ngờ hơn, vì không ngờ cô có người em tài giỏi như vậy
Cao Lãng nhìn Uyển Hạ “Thế cậu có học võ gì không?”
- Võ mồm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.