Bí Mật Của Cô Vợ Tổng Giám Đốc
Chương 80: Để xem chúng nó ngang ngược tới đâu!
Gia Tộc Tiểu Ly
19/01/2023
Một chiếc xe ô tô màu trắng rẽ mưa, phóng nhanh tới biệt thư nhà họ
Trần. Bác Đào che ô chạy ra mở cổng. Tiếng mưa át cả tiếng động cơ xe,
nhưng vì đang chờ người nên không khó để phát hiện ra nó đã đến.
Từ trên xe một cô gái có vóc dáng cao ráo nam tính bước xuống. Nếu như không phải cô ấy đang mặc một chiếc váy y tá trùng tới đầu gối, thì có lẽ ai cũng sẽ nghĩ đó là một chàng trai anh tuấn.
“Chào bác, anh Nam điều cháu tới đây ạ.” Thảo mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền đáng yêu, đưa tay cầm lấy cái ô rồi ôm lấy vai bác Đào đi vào nhà.
Cô ấy là một bác sĩ thông thạo các loại dược liệu, chất độc, cũng như có thân thủ tốt. Một thành viên trong đội nghiên cứu thuốc giải độc của Tuấn Phong.
Hai người vừa vào tới trong nhà, bác Đào vội vàng nói nhỏ: “Cô ta đang ở trên lầu, tầng ba, căn phòng cuối cùng bên phải.”
Thảo đưa tay vuốt mái tóc ngắn hơi ướt của mình rồi đi lên chỗ của Minh Châu.
“Ổn không bác?”
“Chắc là ổn đấy!” Bác Đào nghiến răng đáp.
Con nhỏ chít tiệt dám chạy tới đây ăn vạ.
Không biết chừng nào thì biến nữa.
Bác Đào nhẹ bước dẫn Thảo đi lên.
Căn phòng khá rộng, có đầy đủ đồ dùng. Nhiệt độ ấm áp cùng ánh sáng đèn vàng đang soi lên trên giường. Ở đấy có một cô gái tóc tai xõa xượi, gương mặt dữ tợn đang ngủ.
Thảo đặt tay lên trán của cô ta, lấy tai nghe, soi đèn đồng tử và kẹp nhiệt độ. Lát sau khẽ nói: “Chắc cô ta bị cảm. Cháu tiêm một liều hạ sốt và kháng sinh luôn.”
“Ừ, bác đi chuẩn bị phòng cho cháu.” Bác Đào thở phào nhẹ nhõm rời khỏi phòng.
Minh Châu nghe thấy có tiếng người nói chuyện, chỉ hơi cau mày khó chịu rồi lại an ổn ngủ.
Một tiếng trước cô ta đã ngất đi ngay tại cổng, vậy là bác Đào phải phải mặc áo mưa chạy ra kéo người vào nhà. Cả người cô ta ngấm nước mưa, lạnh toát như một pho tượng. Môi tím tái hơi thở mong manh. Sau khi bác Đào lau người bằng nước gừng thì cô ả mới đỡ hơn chút ít.
Quả là liều mạng!
Nghĩ lại bây giờ bác Đào vẫn còn run sợ. Cô ta mà ngoẻo ở đây chả phải chính là ăn vạ nhà họ Trần hay sao?
Nghĩ vậy lòng bác ấy càng thêm chán ghét. Chuyện giữa cô ta và Gia Ly đã không có thiện cảm rồi, lại thêm chuyện khác… Lúc nãy, khi nhìn thấy khuôn mặt đau đớn của Minh Châu, bác ấy liền cẩn trọng quay lại hỏi Thảo thêm một câu: “Hay là… hay là chúng ta đưa cô ta về lại bệnh viện đi! Bác thấy bộ quần áo cô ta mặc là của bệnh viện đấy.”
Thảo lắc nhẹ đầu kéo tay bác Đào ra ngoài nhỏ giọng nói: “Cô ta cố tình muốn vào đây ở. Chúng ta giăng lưới chờ đợi sẵn xem cô ta muốn làm cái gì. Cô ta ngoài sáng, chúng ta trong tối sẽ thuận lợi hơn.”
Nghe vậy, bác Đào cũng hiểu ra vấn đề, lạnh lùng nói: “Được rồi, để xem chúng nó ngang ngược tới đâu!”
Trong quan niệm của bác ấy, ngoài bà chủ và Gia Ly ra không có ai là quan trọng hơn. Có lẽ đến cả chính Gia Ly cũng không hề biết bản thân mình vì sao lại được mọi người yêu thương như vậy. Đặc biệt là bà Lam Anh.
Mọi người không biết, nhưng bác Đào biết.
Vậy nên việc bảo vệ an toàn cho cô ấy đã trở thành một loại bản năng của bà ấy.
***
Xuân Lan ngồi sau bàn làm việc nhìn đứa con trai yêu quý của bà ta. Đến bây giờ bà ta vẫn còn chưa nguôi cơn giận dữ. Kẻ chít tiệt nào đã hại Quốc Dũng? Ngoài Minh Châu ra Xuân Lan không nghĩ được ai.
Nhưng rõ ràng con ranh đó không có lá gan này. Mạng của cô ta còn nằm trong tay của bà ta nữa. Chỉ là… hay Tuấn Phong?
Nghĩ tới đây sắc mặt Xuân Lan càng đen lại. Ánh mắt nhìn Quốc Dũng lại thêm ác liệt.
Thằng con trai này chẳng khác nào một loại gà công nghiệp, sống quá an nhàn sung sướng nên đã trở nên vô dụng mất rồi. Để xảy ra chuyện mất mặt kia, thằng con trời đánh này cũng phải chịu lỗi. Cái chính là bà ta không lỡ xuống tay với anh ta. Mà chỉ có thể trưng ra một vẻ mặt khó chịu, và khó chịu.
Đây lại càng khiến Quốc Dũng khó chịu hơn.
“Mẹ, mẹ không thấy con như thế này đã đủ thảm rồi à? Suy nghĩ muốn nhảy lầu cũng có rồi đấy. Nhưng con là vì thương mẹ nên mới cố gắng vượt qua, mẹ có thể vui vẻ cười một cái được không!”
Xuân Lan lừ mắt lườm anh ta. Bà ta tức muốn điên rồi, bây giờ tất cả mọi người đều biết con trai của bà ta bị người ta cưỡi. Đi tới đâu cũng nghe nói về chuyện ấy. Nếu không có biện pháp nào khác để xóa đi, bọn họ còn sống thế nào được ở cái thành phố T này?
Xuân Lan lừ mắt, lạnh giọng nói: “Sắp đến thời khắc quan trọng. Tốt nhất con an phận cho mẹ.”
“Mẹ có chắc lần này sẽ thành công không? Hay để con…”
Xuân Lan cắt ngang lời anh ta: “Tốt nhất con ngồi im cho mẹ. Cha con mà tìm được tới đây. Ông ta bắt mẹ về chịu tội, mụ đàn bà kia cũng sẽ không để con được yên đâu. Chúng ta cần nắm trọn thế lực nhà họ Vũ trong tay trước. Có thế lực rồi, con muốn làm gì thì làm.”
Quốc Dũng ngồi thẳng lưng hỏi: “Mẹ, tại sao năm đó mẹ bỏ trốn khỏi cha?”
Xuân Lan bật cười, tiếng cười của bà ta vang vọng khắp căn phòng. Mãi lâu sau cũng không thấy ngừng. Quốc Dũng thở dài đứng lên đi khỏi đó.
***
Lúc này Tuấn Phong đang ngồi trước màn hình máy tính. Trên đó là kết quả khám tổng quan sức khoẻ của Gia Ly. Sau đầu cô ấy đang có một con chíp điện tử. Anh không hề xa lạ với loại này. Nhưng nó xuất hiện ở trên người Gia Ly lại khiến Tuấn Phong vô cùng khó hiểu. Cứ như kẻ đứng sau đang xem bọn họ là con rối mà chơi đùa vậy.
Từ trên xe một cô gái có vóc dáng cao ráo nam tính bước xuống. Nếu như không phải cô ấy đang mặc một chiếc váy y tá trùng tới đầu gối, thì có lẽ ai cũng sẽ nghĩ đó là một chàng trai anh tuấn.
“Chào bác, anh Nam điều cháu tới đây ạ.” Thảo mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền đáng yêu, đưa tay cầm lấy cái ô rồi ôm lấy vai bác Đào đi vào nhà.
Cô ấy là một bác sĩ thông thạo các loại dược liệu, chất độc, cũng như có thân thủ tốt. Một thành viên trong đội nghiên cứu thuốc giải độc của Tuấn Phong.
Hai người vừa vào tới trong nhà, bác Đào vội vàng nói nhỏ: “Cô ta đang ở trên lầu, tầng ba, căn phòng cuối cùng bên phải.”
Thảo đưa tay vuốt mái tóc ngắn hơi ướt của mình rồi đi lên chỗ của Minh Châu.
“Ổn không bác?”
“Chắc là ổn đấy!” Bác Đào nghiến răng đáp.
Con nhỏ chít tiệt dám chạy tới đây ăn vạ.
Không biết chừng nào thì biến nữa.
Bác Đào nhẹ bước dẫn Thảo đi lên.
Căn phòng khá rộng, có đầy đủ đồ dùng. Nhiệt độ ấm áp cùng ánh sáng đèn vàng đang soi lên trên giường. Ở đấy có một cô gái tóc tai xõa xượi, gương mặt dữ tợn đang ngủ.
Thảo đặt tay lên trán của cô ta, lấy tai nghe, soi đèn đồng tử và kẹp nhiệt độ. Lát sau khẽ nói: “Chắc cô ta bị cảm. Cháu tiêm một liều hạ sốt và kháng sinh luôn.”
“Ừ, bác đi chuẩn bị phòng cho cháu.” Bác Đào thở phào nhẹ nhõm rời khỏi phòng.
Minh Châu nghe thấy có tiếng người nói chuyện, chỉ hơi cau mày khó chịu rồi lại an ổn ngủ.
Một tiếng trước cô ta đã ngất đi ngay tại cổng, vậy là bác Đào phải phải mặc áo mưa chạy ra kéo người vào nhà. Cả người cô ta ngấm nước mưa, lạnh toát như một pho tượng. Môi tím tái hơi thở mong manh. Sau khi bác Đào lau người bằng nước gừng thì cô ả mới đỡ hơn chút ít.
Quả là liều mạng!
Nghĩ lại bây giờ bác Đào vẫn còn run sợ. Cô ta mà ngoẻo ở đây chả phải chính là ăn vạ nhà họ Trần hay sao?
Nghĩ vậy lòng bác ấy càng thêm chán ghét. Chuyện giữa cô ta và Gia Ly đã không có thiện cảm rồi, lại thêm chuyện khác… Lúc nãy, khi nhìn thấy khuôn mặt đau đớn của Minh Châu, bác ấy liền cẩn trọng quay lại hỏi Thảo thêm một câu: “Hay là… hay là chúng ta đưa cô ta về lại bệnh viện đi! Bác thấy bộ quần áo cô ta mặc là của bệnh viện đấy.”
Thảo lắc nhẹ đầu kéo tay bác Đào ra ngoài nhỏ giọng nói: “Cô ta cố tình muốn vào đây ở. Chúng ta giăng lưới chờ đợi sẵn xem cô ta muốn làm cái gì. Cô ta ngoài sáng, chúng ta trong tối sẽ thuận lợi hơn.”
Nghe vậy, bác Đào cũng hiểu ra vấn đề, lạnh lùng nói: “Được rồi, để xem chúng nó ngang ngược tới đâu!”
Trong quan niệm của bác ấy, ngoài bà chủ và Gia Ly ra không có ai là quan trọng hơn. Có lẽ đến cả chính Gia Ly cũng không hề biết bản thân mình vì sao lại được mọi người yêu thương như vậy. Đặc biệt là bà Lam Anh.
Mọi người không biết, nhưng bác Đào biết.
Vậy nên việc bảo vệ an toàn cho cô ấy đã trở thành một loại bản năng của bà ấy.
***
Xuân Lan ngồi sau bàn làm việc nhìn đứa con trai yêu quý của bà ta. Đến bây giờ bà ta vẫn còn chưa nguôi cơn giận dữ. Kẻ chít tiệt nào đã hại Quốc Dũng? Ngoài Minh Châu ra Xuân Lan không nghĩ được ai.
Nhưng rõ ràng con ranh đó không có lá gan này. Mạng của cô ta còn nằm trong tay của bà ta nữa. Chỉ là… hay Tuấn Phong?
Nghĩ tới đây sắc mặt Xuân Lan càng đen lại. Ánh mắt nhìn Quốc Dũng lại thêm ác liệt.
Thằng con trai này chẳng khác nào một loại gà công nghiệp, sống quá an nhàn sung sướng nên đã trở nên vô dụng mất rồi. Để xảy ra chuyện mất mặt kia, thằng con trời đánh này cũng phải chịu lỗi. Cái chính là bà ta không lỡ xuống tay với anh ta. Mà chỉ có thể trưng ra một vẻ mặt khó chịu, và khó chịu.
Đây lại càng khiến Quốc Dũng khó chịu hơn.
“Mẹ, mẹ không thấy con như thế này đã đủ thảm rồi à? Suy nghĩ muốn nhảy lầu cũng có rồi đấy. Nhưng con là vì thương mẹ nên mới cố gắng vượt qua, mẹ có thể vui vẻ cười một cái được không!”
Xuân Lan lừ mắt lườm anh ta. Bà ta tức muốn điên rồi, bây giờ tất cả mọi người đều biết con trai của bà ta bị người ta cưỡi. Đi tới đâu cũng nghe nói về chuyện ấy. Nếu không có biện pháp nào khác để xóa đi, bọn họ còn sống thế nào được ở cái thành phố T này?
Xuân Lan lừ mắt, lạnh giọng nói: “Sắp đến thời khắc quan trọng. Tốt nhất con an phận cho mẹ.”
“Mẹ có chắc lần này sẽ thành công không? Hay để con…”
Xuân Lan cắt ngang lời anh ta: “Tốt nhất con ngồi im cho mẹ. Cha con mà tìm được tới đây. Ông ta bắt mẹ về chịu tội, mụ đàn bà kia cũng sẽ không để con được yên đâu. Chúng ta cần nắm trọn thế lực nhà họ Vũ trong tay trước. Có thế lực rồi, con muốn làm gì thì làm.”
Quốc Dũng ngồi thẳng lưng hỏi: “Mẹ, tại sao năm đó mẹ bỏ trốn khỏi cha?”
Xuân Lan bật cười, tiếng cười của bà ta vang vọng khắp căn phòng. Mãi lâu sau cũng không thấy ngừng. Quốc Dũng thở dài đứng lên đi khỏi đó.
***
Lúc này Tuấn Phong đang ngồi trước màn hình máy tính. Trên đó là kết quả khám tổng quan sức khoẻ của Gia Ly. Sau đầu cô ấy đang có một con chíp điện tử. Anh không hề xa lạ với loại này. Nhưng nó xuất hiện ở trên người Gia Ly lại khiến Tuấn Phong vô cùng khó hiểu. Cứ như kẻ đứng sau đang xem bọn họ là con rối mà chơi đùa vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.