Bí Mật Của Cô Vợ Tổng Giám Đốc
Chương 64: Em nên gọi anh là gì?
Gia Tộc Tiểu Ly
19/01/2023
Ở trong một hộp đêm cao cấp, Minh Châu đang ngồi bên cạnh một gã đàn ông có vẻ ngoài hung ác, gương mặt cô ta tươi cười không ngừng buông lời
đưa đẩy lấy lòng, chẳng biết gã đàn ông đó vừa nói gì, chỉ thấy đám
thanh niên ngồi xung quanh liên tục gật gù rối rít hùa theo.
“Anh Đông, lần này em có thể đổi vận được hay không đều nhờ cả vào anh đấy, đừng để nó thoát như lần trước nhé!” Minh Châu khôn khéo nói.
“Ván này tao sẽ đòi lại cả món nợ lúc trước, dám làm đám anh em của tao mất hứng. Bà nó!” Đông nốc một hơi cạn sạch cốc bia, bàn tay anh ta không e dè chụp lấy Minh Châu kéo sát cô ta vào lòng. Cái miệng với hàm răng ố vàng do hút nhiều thuốc lá chu lên nham nhở cười.
Minh Châu nhịn xuống cảm giác buồn nôn thành thục mở cúc quần Đông ra, tiếp đó luồn tay vào sục sạo trước ánh mắt thèm thuồng và tiếng vỗ tay cổ vũ của đám đàn em bên cạnh.
Chẳng có trò quái dị nào mà cô ta chưa từng tham gia, 3P, 4P cũng đâu có gì xa lạ, đánh đổi một chút để nhận lại nhiều lợi ích hơn cô ta luôn sẵn sàng. Huống chi đám đàn ông này cũng chỉ như hòn đá kê chân, là đám nam sủng trong hậu cung bẩn thỉu của cô ta mà thôi.
Không bao lâu sau, gian phòng bao vang lên từng trận reo hò phấn khích, âm thanh dâm loạn hỗn tạp liên tục vọng ra ngoài.
***
Sáng sớm hôm sau, Gia Ly theo thói quen dậy sớm mà mơ màng tỉnh giấc. Cô hé mắt nhìn thời gian trên điện thoại, mới hơn năm giờ nhưng trời đã sáng rõ như vậy rồi. Bởi vì là chủ nhật nên Gia Ly lại yên tâm ngủ tiếp. Thời gian này dường như cô đã quá mệt mỏi mà lúc nào lơ mơ buồn ngủ, có lẽ cho cô ngủ cả ngày quên ăn quên uống cũng được. (Mọi người biết vì sao không à?)
Nhưng ngay khi cô nhắm mắt lại giây trước, giây sau đã mở bừng ra, rồi lập tức xoay người nhìn sang phần giường bên cạnh.
Mắt cô trừng lớn, chớp chớp.
Người đàn ông với gương mặt của Phong Vũ đang nằm đó, ung dung nghiêng người chống tay vào thái dương mỉm cười với cô.
Trong thoáng chốc Gia Ly không biết nên xưng hô như thế nào. Ngay cả phản ứng cô cũng quên luôn rồi.
Phong Vũ - Tổng giám đốc tập đoàn Hoành Phi mấy năm nay vẫn luôn là tâm điểm chú ý của những nhà quyền quý muốn mai mối thân cận. Anh chính là mẫu người đàn ông lý tưởng của các cô gái tại thành phố T rộng lớn và phồn hoa này. Không những nhiều tiền mà lý lịch lại sạch sẽ, chưa từng thấy bên cạnh anh có người phụ nữ nào, ngay đến một chút xíu chuyện xấu của anh cũng chưa từng nghe nói qua.
Ai có thể nghĩ tới, anh với cậu cả phế vật của nhà họ Vũ kia lại là một. Người trước thì tựa như thần tiên ở trên trời, người sau lại vô dụng chẳng khiến bất cứ ai chú ý.
Nhưng mà cái người đàn ông xuất sắc này lại lừa cô.
Nghĩ đến bản thân mình bị anh xoay vòng, Gia Ly liền nghiến răng chẳng nói chẳng rằng giơ tay véo mạnh vào má anh một cái, giọng nói the thé cũng đồng thời vang lên: “Phong tổng, anh làm gì ở trên giường của tôi thế?”
Tuấn Phong bị véo má đau chảy cả nước mắt ra, nhất thời hoang mang chẳng biết nói gì, xưng hô như thế này là Gia Ly đã nhận ra anh hay chưa? Giờ thì diễn tiếp hay là thôi.
Gia Ly thấy anh vẫn nằm bất động nhìn chằm chằm vào mình lại càng thêm bất mãn, ngón tay trên mặt anh tiếp tục tăng thêm lực, nhất định đã để lại vết bầm.
Cô quát lớn: “Anh nhìn cái gì đó?”
Tuấn Phong chớp chớp mắt, phục hồi lại tinh thần tỉnh bơ đáp: “À, không có gì.”
Gia Ly: [Vẫn chưa chịu hối cải, không dám thừa nhận, ngang bướng đến tận cùng hay sao?]
“Sao anh vào được đây, anh chán sống rồi à?” Cô diễn cùng anh.
Không để cho Tuấn Phong có cơ hội nói chuyện, Gia Ly lại nói tiếp: “Anh đúng là cái đồ hồ ly tinh chuyên quen thói xấu. Anh có biết anh xuất hiện ở đây giờ này thể hiện điều gì không?”
“Anh nhớ em!” Tuấn Phong mỉm cười đáp. Ánh mắt long lanh cố tỏ ra là bản thân đang tủi thân vì bị bắt nạt.
Gia Ly buông má anh ra, nhìn đầu ngón tay bị dính một lớp mỏng phấn trang điểm liền không cam lòng. Cô trào phúng cười nói:“Tôi đã kết hôn, không thể say mê quấn quýt với một người như anh, hiện tại anh lại leo lên giường của tôi, ở ngay chỗ này? Anh nghĩ xem so với cái loại tiện nhân bì ổi tôi còn đáng xấu hổ hơn gấp bao nhiêu lần!”
Nghe chính miệng cô nói ra những điều như thế, sắc mặt tuấn Phong chợt thay đổi.
Ạnh nhìn vào ánh mắt cô, đáy lòng liền cảm thấy hối hận và đau đớn. Nhưng quả thực anh không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Biểu cảm đau khổ của Tuấn Phong đều bị Gia Ly nhận ra, dù vậy cô không muốn lật tẩy anh nhanh như thế. Tuy rằng cô vẫn cố chấp muốn nghe chính anh thừa nhận mọi chuyện, nhưng cục tức khi bị anh coi như con ngốc mà đùa bỡn thời gian qua cô nuốt không trôi.
Tuấn Phong nghĩ giây lát, trong khi người bên cạnh đang mong chờ được nghe câu trả lời từ anh thì người đàn ông bất ngờ nhào sang đè cô xuống rồi hôn lên đôi môi anh đào ấy. Nụ hôn qua đi, Gia Ly liền thở dài lộ ra biểu tình tủi thân khổ sở, người ta nói đúng, trong tình yêu, phụ nữ thường hay thua thiệt bởi luôn yêu quá sâu đậm và bao dung quá nhiều. Với Gia Ly, sự tức giận của cô lớn nhường ấy, thế mà chỉ một nụ hôn nó đã tan tành như mây khói, có sót lại chắc là chỉ một chút hờn tủi mà thôi.
Tuy là thế cũng chưa thể tha thứ ngay được.
Cô đỏ mắt, nũng nịu kéo cổ áo anh kìm giọng hỏi: “Em nên gọi anh là gì?”
“Gọi là chồng.” Tuấn Phong tỉnh bơ đáp.
Gia Ly bật cười, rồi bất chợt cô vùng lên lật người áp chế Tuấn Phong ở dưới: “Anh chơi có vui không? Còn muốn dối lừa em đến bao giờ?”
Tuấn phong đưa tay lên chạm vào gò má cô, trầm giọng nói: “Anh xuất hiện trong bộ dáng này là em hiểu rồi còn gì!”
Anh vừa nói xong, thì liền chống tay ngồi dậy, sau đó vươn người lấy lọ nước tẩy trang và bông thuần thục đặt cô ngồi ổn định trong lòng mình sau đó bắt đầu lau đi nhưng nốt tàn nhang, mụn thịt trên mặt. Có thể nói là đã có sự chuẩn bị từ trước.
Gia Ly chợt sửng sốt, nhìn gương mặt Tuấn Phong xuất hiện ngay sau đó, nỗi tức giận lại ùa đến làm cô tức phát run.
“Tên khốn! Anh có biết thời gian qua đối với em kinh khủng như thế nào không?
“Anh Đông, lần này em có thể đổi vận được hay không đều nhờ cả vào anh đấy, đừng để nó thoát như lần trước nhé!” Minh Châu khôn khéo nói.
“Ván này tao sẽ đòi lại cả món nợ lúc trước, dám làm đám anh em của tao mất hứng. Bà nó!” Đông nốc một hơi cạn sạch cốc bia, bàn tay anh ta không e dè chụp lấy Minh Châu kéo sát cô ta vào lòng. Cái miệng với hàm răng ố vàng do hút nhiều thuốc lá chu lên nham nhở cười.
Minh Châu nhịn xuống cảm giác buồn nôn thành thục mở cúc quần Đông ra, tiếp đó luồn tay vào sục sạo trước ánh mắt thèm thuồng và tiếng vỗ tay cổ vũ của đám đàn em bên cạnh.
Chẳng có trò quái dị nào mà cô ta chưa từng tham gia, 3P, 4P cũng đâu có gì xa lạ, đánh đổi một chút để nhận lại nhiều lợi ích hơn cô ta luôn sẵn sàng. Huống chi đám đàn ông này cũng chỉ như hòn đá kê chân, là đám nam sủng trong hậu cung bẩn thỉu của cô ta mà thôi.
Không bao lâu sau, gian phòng bao vang lên từng trận reo hò phấn khích, âm thanh dâm loạn hỗn tạp liên tục vọng ra ngoài.
***
Sáng sớm hôm sau, Gia Ly theo thói quen dậy sớm mà mơ màng tỉnh giấc. Cô hé mắt nhìn thời gian trên điện thoại, mới hơn năm giờ nhưng trời đã sáng rõ như vậy rồi. Bởi vì là chủ nhật nên Gia Ly lại yên tâm ngủ tiếp. Thời gian này dường như cô đã quá mệt mỏi mà lúc nào lơ mơ buồn ngủ, có lẽ cho cô ngủ cả ngày quên ăn quên uống cũng được. (Mọi người biết vì sao không à?)
Nhưng ngay khi cô nhắm mắt lại giây trước, giây sau đã mở bừng ra, rồi lập tức xoay người nhìn sang phần giường bên cạnh.
Mắt cô trừng lớn, chớp chớp.
Người đàn ông với gương mặt của Phong Vũ đang nằm đó, ung dung nghiêng người chống tay vào thái dương mỉm cười với cô.
Trong thoáng chốc Gia Ly không biết nên xưng hô như thế nào. Ngay cả phản ứng cô cũng quên luôn rồi.
Phong Vũ - Tổng giám đốc tập đoàn Hoành Phi mấy năm nay vẫn luôn là tâm điểm chú ý của những nhà quyền quý muốn mai mối thân cận. Anh chính là mẫu người đàn ông lý tưởng của các cô gái tại thành phố T rộng lớn và phồn hoa này. Không những nhiều tiền mà lý lịch lại sạch sẽ, chưa từng thấy bên cạnh anh có người phụ nữ nào, ngay đến một chút xíu chuyện xấu của anh cũng chưa từng nghe nói qua.
Ai có thể nghĩ tới, anh với cậu cả phế vật của nhà họ Vũ kia lại là một. Người trước thì tựa như thần tiên ở trên trời, người sau lại vô dụng chẳng khiến bất cứ ai chú ý.
Nhưng mà cái người đàn ông xuất sắc này lại lừa cô.
Nghĩ đến bản thân mình bị anh xoay vòng, Gia Ly liền nghiến răng chẳng nói chẳng rằng giơ tay véo mạnh vào má anh một cái, giọng nói the thé cũng đồng thời vang lên: “Phong tổng, anh làm gì ở trên giường của tôi thế?”
Tuấn Phong bị véo má đau chảy cả nước mắt ra, nhất thời hoang mang chẳng biết nói gì, xưng hô như thế này là Gia Ly đã nhận ra anh hay chưa? Giờ thì diễn tiếp hay là thôi.
Gia Ly thấy anh vẫn nằm bất động nhìn chằm chằm vào mình lại càng thêm bất mãn, ngón tay trên mặt anh tiếp tục tăng thêm lực, nhất định đã để lại vết bầm.
Cô quát lớn: “Anh nhìn cái gì đó?”
Tuấn Phong chớp chớp mắt, phục hồi lại tinh thần tỉnh bơ đáp: “À, không có gì.”
Gia Ly: [Vẫn chưa chịu hối cải, không dám thừa nhận, ngang bướng đến tận cùng hay sao?]
“Sao anh vào được đây, anh chán sống rồi à?” Cô diễn cùng anh.
Không để cho Tuấn Phong có cơ hội nói chuyện, Gia Ly lại nói tiếp: “Anh đúng là cái đồ hồ ly tinh chuyên quen thói xấu. Anh có biết anh xuất hiện ở đây giờ này thể hiện điều gì không?”
“Anh nhớ em!” Tuấn Phong mỉm cười đáp. Ánh mắt long lanh cố tỏ ra là bản thân đang tủi thân vì bị bắt nạt.
Gia Ly buông má anh ra, nhìn đầu ngón tay bị dính một lớp mỏng phấn trang điểm liền không cam lòng. Cô trào phúng cười nói:“Tôi đã kết hôn, không thể say mê quấn quýt với một người như anh, hiện tại anh lại leo lên giường của tôi, ở ngay chỗ này? Anh nghĩ xem so với cái loại tiện nhân bì ổi tôi còn đáng xấu hổ hơn gấp bao nhiêu lần!”
Nghe chính miệng cô nói ra những điều như thế, sắc mặt tuấn Phong chợt thay đổi.
Ạnh nhìn vào ánh mắt cô, đáy lòng liền cảm thấy hối hận và đau đớn. Nhưng quả thực anh không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Biểu cảm đau khổ của Tuấn Phong đều bị Gia Ly nhận ra, dù vậy cô không muốn lật tẩy anh nhanh như thế. Tuy rằng cô vẫn cố chấp muốn nghe chính anh thừa nhận mọi chuyện, nhưng cục tức khi bị anh coi như con ngốc mà đùa bỡn thời gian qua cô nuốt không trôi.
Tuấn Phong nghĩ giây lát, trong khi người bên cạnh đang mong chờ được nghe câu trả lời từ anh thì người đàn ông bất ngờ nhào sang đè cô xuống rồi hôn lên đôi môi anh đào ấy. Nụ hôn qua đi, Gia Ly liền thở dài lộ ra biểu tình tủi thân khổ sở, người ta nói đúng, trong tình yêu, phụ nữ thường hay thua thiệt bởi luôn yêu quá sâu đậm và bao dung quá nhiều. Với Gia Ly, sự tức giận của cô lớn nhường ấy, thế mà chỉ một nụ hôn nó đã tan tành như mây khói, có sót lại chắc là chỉ một chút hờn tủi mà thôi.
Tuy là thế cũng chưa thể tha thứ ngay được.
Cô đỏ mắt, nũng nịu kéo cổ áo anh kìm giọng hỏi: “Em nên gọi anh là gì?”
“Gọi là chồng.” Tuấn Phong tỉnh bơ đáp.
Gia Ly bật cười, rồi bất chợt cô vùng lên lật người áp chế Tuấn Phong ở dưới: “Anh chơi có vui không? Còn muốn dối lừa em đến bao giờ?”
Tuấn phong đưa tay lên chạm vào gò má cô, trầm giọng nói: “Anh xuất hiện trong bộ dáng này là em hiểu rồi còn gì!”
Anh vừa nói xong, thì liền chống tay ngồi dậy, sau đó vươn người lấy lọ nước tẩy trang và bông thuần thục đặt cô ngồi ổn định trong lòng mình sau đó bắt đầu lau đi nhưng nốt tàn nhang, mụn thịt trên mặt. Có thể nói là đã có sự chuẩn bị từ trước.
Gia Ly chợt sửng sốt, nhìn gương mặt Tuấn Phong xuất hiện ngay sau đó, nỗi tức giận lại ùa đến làm cô tức phát run.
“Tên khốn! Anh có biết thời gian qua đối với em kinh khủng như thế nào không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.