Bí Mật Của Đại Tiểu Thư

Chương 6

Y Phương

21/05/2014

"Tôi còn tưởng rằng bà đã thông suốt hoàn toàn rồi, không nghĩ tới bà đúng là chết không hối cải, cư nhiên đem con gái chúng ta bức đến đường cùng!"

"Tôi không phải cố ý, tôi chỉ là muốn. . . . . ."

"Hiện tại tôi không có ý kiến gì đối với bà, nếu như bà còn tiếp tục dây dưa với Tiểu Nặc, tôi nhất định sẽ làm bà hối hận! Bà cũng coi như cùng ta chung sống, nên biết thủ đoạn của tôi, tôi có 100 loại phương thức có thể làm cho bà không bao giờ xuất hiện tại trước mặt chúng ta nữa!"

"Ông không uy hiếp được tôi , không có nó, tôi cũng không sống được!"

"Bà cho rằng chết là một chuyện dễ dàng sao?"

"Ông"

Bên ngoài hai người làm cho khí thế ngất trời, Diệp Hân Dương cái gì cũng không nghe được, anh nắm tay Đường Y Nặc, rõ ràng nghe được bác sĩ cấp cứu nói không có gì đáng ngại, bởi vì đầu óc bị đụng nên có lẽ chờ một đoạn thời gian mới có thể tỉnh lại, không cần lo lắng, vậy mà anh không tận mắt thấy cô tỉnh lại, như thế nào cũng không thể an tâm.

Đường Trung Đường giải quyết xong chuyện tình của Doãn Á Lan, lúc đi vào liền nhìn thấy người đàn ông đã gần 30 tuổi, sắc mặt lạnh nhạt không nhận ra là vui hay buồn một tay chống gương mặt, ánh mắt đen nhánh của anh có một loại như sắc thái lưu ly, rất đẹp,sáng long lanh, lại lộ ra một chút yếu ớt không nói được, giống như vừa đụng liền vỡ.

"Đây là sơ sót của cháu, nếu cháu đề cao cảnh giác là có thể sớm phát hiện ý đồ của Doãn Á Lan, cũng không để bà ta thương tổn được Tiểu Nặc." Nhìn trên đầu con gái tầng tầng băng gạc, lại ảo não lại tự trách.

Diệp Hân Dương không có lên tiếng.

Đường Trung Đường nhìn thời gian không còn sớm, đi xuống lầu mua bữa ăn tối, bởi vì bữa trưa thời điểm Đường Y Nặc vẫn đang làm giải phẫu, bọn họ vẫn đứng ở ngoài phòng mổ, căn bản không chú ý đến việc ăn cơm trưa, thân thể cũng đã mất đi tri giác, cho dù kéo dài tới hiện tại cũng không thấy đói.

Chỉ là, nhìn Đường Trung Đường đưa tới hộp cơm, Diệp Hân Dương trừng lên mí mắt không nói hai lời liền lấy qua, cúi đầu lặng yên không lên tiếng bắt đầu nhét thức ăn vào miệng.

Ngược lại Đường Trung Đường có chút kinh ngạc, bởi vì nhìn bộ dạng ủ dột của anh, còn tưởng rằng anh sẽ nói không có tâm tình ăn cơm, ai ngờ anh mở ra hộp cơm ăn. Ông cầm đôi đũa ở trong hộp cơm khuấy khuấy, chỉ cảm thấy vô vị tẻ nhạt, liền đem chiếc đũa buông xuống, cầm lên hộp cơm liền muốn ném vào thùng rác.

"Không cho phép ném, bác sĩ nói ngày mai Tiểu Nặc mới tỉnh dậy, có phải chú muốn vẫn đói bụng hay không? Thân là một người cha, không phải muốn con gái mới vừa tỉnh lại, lo lắng tại sao sắc mặt của chú không tốt sao?"

Động tác của Đường Trung Đường dừng lại một lát, cuối cùng thu hồi cử động vứt bỏ hộp cơm, "Thật xin lỗi."

Mặc dù Diệp hân Dương không có một chút buồn ngủ, nhưng vì có thể lấy trạng thái tốt nhất nghênh đón Đường Y Nặc thức tỉnh, lúc tối còn phải cùng Đường Trung Đường thay ca, cưỡng bách mình ngủ ba giờ.

Sáng ngày thứ hai lúc mười giờ, Đường Y Nặc đã tỉnh lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị chụp dưỡng khí cố định, con ngươi đen nhánh lại rất linh hoạt, cho đến khi phát hiện Diệp Hân Dương ngồi ở bên trái mép giường, mới ngưng chuyển động, cô cố chấp nhìn tới trước Diệp Hân Dương, hàm răng cắn chặt môi dưới, ánh mắt vô cùng sáng, mơ hồ có thủy quang lóe lên.

Diệp Hân Dương nhẹ nhàng đụng cái đầu nhỏ bị băng gạc vây tầng tầng xung quanh, nhỏ giọng hỏi: "Mi Mi, có phải rất đau hay không?" Ngày hôm qua có thuốc tê, hôm nay thuốc tê hoàn toàn mất đi hiệu lực, là một ngày khó chịu nhất phải không.

Thật đơn giản bảy chữ, lại giống như làm cho cô nhận được cực lớn rung chuyển, con mắt sáng trong thật nhanh thoáng qua cái gì, cuối cùng biến thành một giọt lệ rơi xuống khóe mắt.

Diệp Hân Dương đang muốn nói những gì, bên cạnh một bóng dáng khổng lồ đem anh đẩy ra, "Mi Mi đừng lo lắng, ba kêu bác sĩ cho con thêm một liều thuốc mê , liền hết đau."

"Người là gia súc à, muốn thuốc mê liền thuốc mê! Toàn thân gây mê đối với đại não tổn thương lớn lắm, có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể tưởng tượng được." Diệp Hân Dương tức giận phản bác cái ý kiến không có tính thực tế này.

"A, đúng rồi, chú quên cháu là bác sĩ, vậy cháu tới nghĩ biện pháp, có cách nào mới có thể không làm cho nó đau?" Giọng nói Đường Trung Đường rất nôn nóng, không để cho con gái nhìn thấy ông đầu tiên, làm cho ông bị thương hết sức.

Diệp Hân Dương không lên tiếng, bệnh nhân toàn thân gây mê chỉ có thể nhịn đau, đau đớn sẽ làm cô thanh tỉnh, ngược lại khôi phục được nhanh hơn, nhưng anh biết đạo lý này cùng Đường Trung Đường nói cũng không thông.

Đường Trung Đường thấy anh không nói tiếng nào, lại cảm thấy căn bản là Diệp Hân Dương có tiếng không có miếng, không nhìn nổi con gái chịu khổ, vội vàng đi tìm bác sĩ chủ trì nghĩ biện pháp xem một chút có thể giảm bớt thống khổ hay không.

Diệp Hân Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, do dự hỏi: "Đau đến khó có thể chịu được sao?"

Đột nhiên cảm thấy trên tay ấm áp, cầm lấy cái tay nhỏ nhắn, giương mắt nhìn, vừa đúng nhìn thấy cặp mắt hồn nhiên tin tưởng kia của Đường Y Nặc, cô há miệng, không có thanh âm.

Nhưng Diệp Hân Dương nghe hiểu ý của cô, cô muốn nói: Diệp ca ca ở đây, Mi Mi cũng không đau.

Đột nhiên Diệp Hân Dương cảm thấy tim đau không cách nào giải thích được, trong đau đớn lại xen lẫn sự sảng khoái nào đó, trước nay chưa có cảm giác xa lạ này, lại làm anh trong lúc nhất thời im bặt đi.

Một hồi lâu, anh mới nhỏ giọng nói: "Anh sẽ luôn luôn ở đây."

Người phía dưới trong nháy mắt nở một nụ cười với lúm đồng tiền thật tươi, giống như là ban đêm hoa quỳnh nở rộ, đẹp đến trình độ không chút kiêng kỵ , ánh mắt sáng lóng lánh , giống như thủy tinh sáng long lanh.

Đường Y Nặc khôi phục rất nhanh, gần như mỗi ngày Diệp Hân Dương đều ở trong bệnh viện theo giúp cô, thỉnh thoảng lấy ra từ chỗ Đường Trung Đường văn kiện trị liệu, phía trên viết đều là một cách nói của bác sĩ, "Bệnh chứng tương tự này rất khó nói, không biết từ lúc nào sẽ khôi phục như cũ, có thể là ngày mai, cũng có thể có thể là mười ngày nửa tháng, thậm chí cả đời đều là trạng thái như vậy " , Diệp Hân Dương là chuyên gia khoa tim mạch, đối với khoa não bộ và khoa thần kinh cũng không am hiểu, cuối cùng anh nghĩ tới muốn đi, người đáng giá tín nhiệm chỉ có một, Vệ Đoan.

Cũng rất nhiều người nói Diệp Hân Dương là thiên tài, anh mới từ đại học y khoa nổi tiếng tốt nghiệp, liền bị bệnh viện lớn nhất Đài Bắc trúng tuyển, công việc một năm, liền trở thành một trong chủ lực của khoa tim mạch.

Mà Vệ Đoan, cái người lôi thôi lếch thếch, tùy tùy tiện tiện, cũng là thiên tài trong thiên tài, đời xưng Quỷ Tài. Hắn ra đời tựa như nhất định vì giới y học cống hiến, tinh thông các lĩnh vực giới y học, lúc ở tại đại học liền được giới quý tộc thuê làm bác sĩ tư nhân với lương cao, tốt nghiệp không mấy năm, liền có được danh hiệu "Quỷ y" .

Diệp Hân Dương liên lạc Vệ Đoan thì mới phát hiện thiếu gia không chịu được đã chạy đi Singapore rồi, cẩn thận nói với hắn tình trạng hiện tại của Đường EY Nặc, hỏi hắn có biện pháp nào tốt hay không.

"Diệp tiểu tử, nếu như mà mình nhớ không lầm, cậu phải là một tiểu nhân có thù oán tất báo chứ?"



Điểm này hắn lại thấm sâu trong người, bị hại sâu sắc, phải nói chuyện có lỗi Đường đại tiểu thư làm so với hắn rất nhiều, đó cũng không phải là một chuyện nhỏ chút xíu, không lý do để cho anh tích cực như vậy vì bệnh tình của cô bôn ba, hay là nói. . . . . .

"Này,chẳng lẽ cậu có chủ ý xấu gì? Mình đã nói với cậu a, người ta Đường đại tiểu thư coi như thật rất có lỗi, nhưng bây giờ cũng nhận được báo ứng, cậu hãy để xuống chứ?" Vệ Đoan mau bị chính mình cảm động, thân là một học trưởng, hắn thật là vừa thiện lương vừa có thể mẹ nó, còn có thể đảm đương nhân vật thân thiết tri kỷ .

Cái trán Diệp Hân Dương xuất hiện ba đường hắc tuyến, lạnh lùng nói: "Cậu rốt cuộc có giúp hay không?"

"Diệp tiểu tử, làm sao ngươi không đem lời nói của học trưởng nghe vào vậy, ta là nói. . . . . ."

"Giúp tôi, làm ơn!"

Vệ Đoan chịu không nổi khẩn cầu trịnh trọng như vậy của Diệp Hân Dương, nắm tóc, đem tình ý sâu xa bên trong cổ họng lại nuốt trở vào, "Cậu biết rõ mình chịu không nổi nhất là giọng điệu như vậy của cậu."

"Cảm ơn." Diệp Hân Dương tự đáy lòng cảm kích.

"Khách khí như vậy làm cái gì, ha ha." Mặc dù Vệ Đoan cứng mềm đều ăn, vậy mà thế công mềm hoá càng có thể đạt tới hiệu quả không tưởng tượng được , cảm giác bị bạn tốt lệ thuộc vào thật sâu làm cho hắn cảm thấy tâm tình rất thoải mái, "Mình tiếp xúc qua bệnh như vậy, quả thật tương đối đặc thù, phương pháp trị liệu không có lệ mà theo, nhưng tương đối có hiệu quả chính là thật sâu thôi miên, mình không xác thực hữu hiệu trăm phần trăm, nhưng cũng lấy thử một lần. mình gần đây ở Singapore có một người già làm kiểm tra thân thể,thời gian tương đối rãnh rỗi hơn, lúc cần thời điểm trực tiếp điện thoại cho mình."

Chín ngày sau, Đường Y Nặc liền không chịu ở lại trong bệnh viện, la hét phải ra khỏi viện.

Đường Trung Đường theo lệnh con gái mà làm, dĩ nhiên không có hai lời.

Diệp Hân Dương tìm y sĩ trưởng của cô, lấy được "Đã không có vấn đề, hai tuần lễ sau lại làm kiểm tra theo lệ là tốt rồi" sau khi trả lời, cũng không nhắc lại dị nghị.

Gần đây Đường Trung Đường vì chuyện của con gái làm trễ nãi không ít công việc, biết con giá không việc gì, hơn nữa có Diệp Hân Dương chăm sóc hộ tống, liền trực tiếp đi ô-tô tới công ty.

Vừa về tới nhà, đầu tiên Đường Y Nặc ngoan ngoãn ngồi ở trên sofa phòng khách, chớp mắt to nhìn Diệp Hân Dương, một bộ khéo léo, "Diệp ca ca, Mi Mi muốn xem TV."

Diệp Hân Dương cười, "Em muốn xem, không cần thiết nói với anh."

Anh đi tới thay cô mở TV lên, màn ảnh bị cố định tại đó lập tức xuất hiện giọng nói vui sướng quen thuộc, Diệp Hân Dương ở phía sau nhìn thấy, khóe miệng không nhịn được kéo ra. Này không phải là mục đích chân thực mà cô la hét phải về nhà đấy chứ? Tuy nói trong bệnh viện có TV, nhưng vì Đường Y Nặc nghỉ ngơi thật tốt, Diệp Hân Dương đem hộp điều khiển ti vi dấu đi, lừa gạt cô nói hộp điều khiển ti vi mất.

Diệp Hân Dương trở về thư phòng, mở ra Laptop tìm kiếm một chút thôi miên, về thôi miên có rất nhiều, nhưng có tác dụng thì có thể đếm được rất ít.

Nhìn anh đang nhập thần, hoàn toàn không có chú ý tới ngoài cửa chưa có khép lại, nhiều lần xuất hiện bóng dáng mảnh khảnh, lén lén lút lút hướng vào phía trong thò đầu nhỏ ra, thấy bộ dạng anh hết sức chăm chú, cô nhẹ chân nhẹ tay từ trên ghế sa lon đi tới, chỉ là thanh âm của TV bị hạ xuống thấp rất nhiều, băng tần từ Vui vẻ cũng sói đổi thành tiết mục giải trí.

Day day huyệt thái dương, Diệp Hân Dương nhìn thời gian bên cạnh một chút, cũng sắp mười hai giờ, anh đứng lên ra khỏi phòng, nhìn thấy Đường Y Nặc có chút không yên lòng chơi đùa với đồ điều khiển ti vi, cúi đầu, gò má nhìn qua rất an tĩnh.

"Thế nào không xem hoạt hình nữa ?" Anh thuận miệng vừa hỏi.

"A!" Không nghĩ tới cô lại giống như là bị kinh sợ, chợt từ trên ghế salon té xuống, dùng một đôi mắt to hoang mang sợ hãi nhìn ạnh, hộp điều khiển ti vi "Gõ" một tiếng ở nơi này ném tới trên đất.

"Anh không đáng sợ như vậy chứ?" Diệp Hân Dương không rõ chân tướng, đi tới nhặt lên điều khiển ti vi nghĩ giao cho cô, mới phát hiện một đôi tay của cô đặt tại cùng nhau, cũng có chút bóp đỏ.

Hắn đem hộp điều khiển ti vi ném tới bàn trà nhỏ trước sô pha, đưa ra đôi tay đặt trên vai Đường Y Nặc, ấn cô đến trên ghế sofa ngồi xuống, cho ra bảo đảm: "Thật xin lỗi, lần sau anh cẩn thận một chút, tận lực không hù đến em." Mặc dù anh cũng không cho là từ nãy giờ có hành động gì hù dọa đến cô, nhưng Đường Y Nặc hôm nay mới ra viện, có thể có chút hậu di chứng, vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục như cũ, quả thật anh càng nên chú ý một chút.

"Ngoan, thời gian không còn sớm, anh sẽ xuống lầu mua thức ăn chuẩn bị bữa trưa."

Anh trấn an một hồi, đi phòng ngủ lấy ví tiền, vừa đi đến cửa, phía sau chợt truyền đến tế tế giọng nói: "Mới vừa rồi Hôi Thái Lang đang làm quảng cáo."

Diệp Hân Dương sửng sốt một lúc, mới hiểu được cô đang trả lời vấn đề của anh, chuyện này thật không cần thiết phải giải thích, ánh mắt khẽ nheo, như có điều suy nghĩ, khóe miệng lại nâng lên nhất mạt nụ cười, "Ừ, anh biết rồi."

Trước kia Đường Y Nặc mê Vui vẻ cùng hôi thái lang muốn chết, cho dù là giữa chừng có quảng cáo chen, cũng không chịu xem những kênh khác, chỉ sợ không canh tốt thời gian 1 2 giây, mà bây giờ cô đâu rồi, mặc dù vẫn nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào màn ảnh TV, nhưng mắt sẽ không tỏa sáng lấp lánh giống như trước kia, ngược lại luôn ngáp nhiều cái.

Đầu bị đập hư, hứng thú cũng bắt đầu thay đổi sao?

Diệp Hân Dương nhíu mày, chứng kiến đến Đường Y Nặc ngáp lần thứ tám, đề nghị nói: "Xế chiều hôm nay khí trời thật tốt, chúng ta tùy tiện ra ngoài đi dạo thôi."

"Có thật không?" Rốt cuộc ánh mắt của Đường Y Nặc lại lóe sáng lên giống như kim cương lần nữa.

Bị vui sướng đơn giản và rõ rành rành lây sang, sâu trong tròng mắt đen của Diệp Hân Dương cũng dậy lên một chút đau xót nhẹ nhàng.

Mặc dù nói tùy ý đi một chút, Diệp Hân Dương cũng có kế hoạch rất cẩn thận, đầu tiên là đi vườn cây nhìn xem trời thu sặc sỡ màu sắc, lại đến thế giới đáy biển đi một lượt, ở bên ngoài dừng lại ăn bữa tối, sau khi ăn xong đi xem một buổi biểu diễn kịch rất có tiếng, từ đầu đến cuối Đường Y Nặc cũng cười hết sức vui vẻ, làm cho người ta nhìn cũng sinh lòng vui vẻ.

Vào đến cửa nhà, nụ cười trên mặt của Đường Y Nặc cũng chưa từng thối lui, cũng đem ánh trăng sánh bằng, cùng lúc đó , Diệp Hân Dương sẽ không may mắn như vậy, từ khi bắt đầu lái xe về nhà, trong đầu của anh liền kéo lên báo động.

Quả nhiên, buổi tối lúc ngủ, không có Diệp Hân Dương chủ động mời, Đường Bảo Bảo try kỷ chủ động rút vào trong ngực của anh, cảm giác thân thể anh cứng đờ, một hồi lâu vẫn không nhúc nhích giống như một cọc gỗ, động tác ủn tới ủn lui dừng lại, buồn buồn nói: "Diệp ca ca, không muốn ngủ chung cùng Mi Mi sao?"

Người này có điểm tức giận lại có điểm uất ức, thời điểm oán trách cũng không ngẩng đầu lên, vẫn chôn ở trong ngực của anh, hơi thở quen thuộc xuyên thấu qua áo ngủ thật mỏng, mang tới cảm giác tê dại làm cả người anh rét run.

"Làm sao có thể? Không nên suy nghĩ nhiều, nghe lời, ngủ." Diệp Hân Dương mắt xem mũi, mũi xem tâm, vẫn khống chế không được sóng nhiệt trong thân thể dâng lên, gần như là mấy chữ này từ trong kẽ răng nặn ra, thật hung tợn .

Đường Y Nặc trong ngực không nói nữa, cũng không lộn xộn nữa.



Vốn là một buổi tối này Diệp Hân Dương không có ý định ngủ, ai biết anh ngủ có thể làm ra chuyện tình không bằng cầm thú hay không, vậy mà chính anh bồi ở bệnh viện chừng mười ngày thật sự mệt muốn chết rồi, nghe bên tai tiếng hít thở từ từ chậm rãi rất nhỏ, bất tri bất giác liền mất đi ý thức.

Mà Đường Y Nặc vốn là nên ngủ lại mở mắt, cẩn thận từng li từng tí từ trong ngực Diệp Hân Dương thò đầu ra, ánh mắt lóe sáng mà nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai đã mất đi phòng bị trước mắt này, khẽ chạm vào hàng lông mi dài, lông mi dài mà thẳng . . . . . Ánh mắt một đường đi xuống, cuối cùng rơi vào hai mảnh cánh môi thật mỏng, trong lúc nhất thời khó kìm lòng nổi, cúi đầu hôn lên môi của anh, lại sợ đánh thức anh, động tác lại nhẹ nhàng lại chậm chạp, nhưng dần dần động tác lướt qua rồi dừng không cách nào làm cô thỏa mãn, ôm tư tưởng may mắn, cô cúi đầu học phương thức bị hôn lần trước, theo dạng vẽ hồ lô (*đồ lên vật có sẵn mà ra hình vẽ) mà đưa ra đầu lưỡi tinh tế liếm lấy, giống như trước mắt là mỹ vị đệ nhất thiên hạ.

Không biết qua bao lâu, cô liếm liếm môi, có chút lưu luyến, nhưng rốt cuộc quyết định thu tay lại, người phía dưới bất mãn kêu một tiếng, lật người cư nhiên đem Đường Y Nặc áp đảo phía dưới.

Bị trêu chọc không hề tiết chế lâu như vậy, anh hôn vừa vội lại hung, đầu Đường Y Nặc "Oanh" một tiếng nổ, nhất thời trống rỗng, theo bản năng vụng về mà đáp lại tiến công của anh.

Diệp Hân Dương vung lên áo ngủ của cô, vô cùng thuần thục mà trượt vào thân thể mềm mại mà chưa bao giờ bị ai đụng đến, khoái cảm xa lạ Đường Y Nặc lâm vào hỗn độn đột nhiên thanh tỉnh, cô nhìn nam nhân trên người vẫn đang nhắm mắt lại, mặc dù chưa bao giờ biết kinh nghiệm chuyện nam nữ, nhưng cũng không phải là cô gái ngu ngốc, cô biết những động tác này ý nghĩa như thế nào.

Trong con ngươi thoáng qua cảm xúc khắc cốt ghi tâm, cô chậm chạp mà nhắm hai mắt lại, đưa ra đôi tay ôm cổ của anh, không tiếng động bày đi ra tư thế hiến tế.

Trên bàn tay cầm dao giải phẫu có một tầng chai thật mỏng, da thịt mềm mại thế nào chống lại anh lặp lại vỗ về chơi đùa, đến mức đều là phấn hồng phấn hồng một mảnh, mềm mại động lòng người.

Đường Y Nặc nhỏ giọng rên rỉ, tuy nhiên cũng bị nuốt vào trong miệng người đàn ông, anh lặp đi lặp lại hôn cô, theo nguyên thủy các bước nam nữ làm tình, đây là một nụ hôn trần trụi theo kiểu người trưởng thành.

Động tác của anh thành thạo như vậy, mấy động tác liền đem cô trêu ghẹo không kềm chế được, Đường Y Nặc không nhịn được thương tâm , biết rất rõ ràng anh ưu tú như vậy, một người đàn ông gần ba mươi tuổi từng có qua những nữ nhân khác cũng là chuyện bình thường , nhưng cô vẫn khống chế không được chua xót ngập tràn.

Chỉ là, rất nhanh, cảm xúc khô sở của cô lập tức bởi vì động tác của người đàn ông mà không cách nào bận tâm.

Tay của anh trượt vào vùng cấm địa, ở vòng ngoài nhạy cảm vỗ về chơi đùa không biết bao nhiêu lần, giống như khảy một khúc nhạc dương cầm, ngón tay thon dài ở trên thân thể của cô bay múa, mang tình triều xa lạ cùng cảm giác xấu hổ cơ hồ muốn đem Đường Y Nặc ép điên khùng.

Cô theo bản năng muốn khép lại hai chân, giống như phát hiện ý đồ của cô, Diệp Hân Dương dùng đầu gối chống đỡ tại chính giữa hai chân của cô, đầu lưỡi trấn an mà liếm qua khoang miệng của cô, cho đến khi cô từ từ mềm hoá lần nữa.

Mãi cho đến khi miệng huyệt dần dần phân tán ra một chút chất lỏng trong suốt, ngón tay thon dài chợt dời đi Chiến Địa, mượn chất lỏng trơn trượt, anh từ từ dò vào cấm địa phái nữ, cho dù là một ngón tay, địa phương chưa bao giờ tiếp nạp qua vật thể vẫn phát ra gào thét, từ thói quen khoái cảm lập tức biến thành thống khổ xé rách, Đường Y Nặc ứng phó không kịp theo bản năng muốn cắn môi chịu đựng, quên mất cái lưỡi một mực trong cổ họng cô đang hoành hành ngang dọc.

"È hèm!"

Diệp Hân Dương cứ tưởng đang gặp mộng xuân cực kỳ hương diễm, cái giấc mộng này từ sau mười bốn tuổi, anh sớm đã thành thói quen rồi, mà nữ chính của giấc mơ cũng vĩnh viễn chỉ có một. . . . . . Đường Y Nặc.

Mặc dù mỗi lần tỉnh lại nhìn quần lót dính ướt, cũng áy náy đến không cách nào đối mặt cô, nhưng cho dù ở trong hiện thực cuộc sống xa lánh cô, vẫn không thể ở ban đêm kéo cô vào trong mộng, theo Đường Y Nặc lớn lên, biến thành một cô gái xinh xắn đáng yêu, giấc mộng của anh càng xuất hiện thường xuyên hơn, thậm chí ngay cả trên thực tế cũng muốn trực tiếp đem cô đụng ngã, hung hăng chận lại miệng của cô, để cho cô không thể tiếp tục nói ra những thứ đả thương người kia.

Anh chính là một người cầm thú như vậy.

Mãi cho đến sáu năm trước, anh tức giận trong tuyệt vọng đi Nhật Bản, vì để cho mình có thể đem cô gái kia hoàn toàn trục xuất từ trong đầu anh ra, anh cưỡng bách mình không được ngủ, nhưng người thì dù sao cũng không phải làm bằng sắt , lần thứ nhất anh đang lim dim trong phòng trực thì phát hiện thế nhưng mình lợi dụng hơn một giờ này lại mơ thấy đang tạm biệt Đường Y Nặc, anh cũng có chút nhận mệnh, dù thế nào đi nữa anh cùng cô đại khái cả đời sẽ không bao giờ có thể gặp nhau nữa .

Có lẽ là bởi vì thái độ thuận theo tự nhiên này, sau này anh cũng không hề thường xuyên mơ thấy những giấc mộng đó nữa, từ Nhật Bản trở lại Đài Loan, giấc mộng này đối với anh mà nói, vẫn là lần đầu tiên.

Chỉ là, giấc mộng lần này cùng lúc trước có chút bất đồng, chân thật đến quá mức, liền đến khoái cảm cũng lần lần gia tăng, nhưng lại có thể cảm thấy đau đớn? Liếm miệng một cái, thậm chí nếm đến mùi vị máu tươi.

Trong não hỗn độn thoáng qua một tia ánh sáng, Diệp Hân Dương chợt có một loại dự cảm xấu, anh hốt hoảng mở mắt, cô gái nhỏ phía dưới nhắm chặt hai mắt, lông mi xoăn mà dài run rẩy như cánh bướm nghịch ngợm bay theo gió, đôi môi đỏ mọng phiếm ướt át Thủy Quang, một bộ đã bị hung hăng thương yêu.

Tình cảnh giống như đã từng quen biết, buổi tối đầu tiên anh ôm cô ngủ, cũng là như thế, nhưng hôm nay hiển nhiên tình huống nghiêm trọng hơn, anh đem cái tay không đúng đắn rút về, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn, thậm chí có thể nhìn thấy chất lỏng trong suốt sềnh sệch, anh cuống quít từ trên người cô nhảy xuống, vừa muốn xuống giường, lại bị cô gái nhỏ sau lưng kéo lấy cánh tay.

Thì ra là, Đường Y Nặc phát hiện động tác của Diệp Hân Dương chậm chạp không hề động đậy, thân thể đã bị trêu chọc có chút khó nhịn mà nghĩ đòi hỏi nhiều hơn, lại không dám mở miệng yêu cầu, đợi một lát sau, thế nhưng anh trực tiếp rời đi, cũng nữa cố bất cập quá nhiều, cô theo bản năng mở mắt, bắt được anh.

"Diệp ca ca, Mi Mi thích việc làm anh đối với em lúc nãy, tiếp tục có được hay không?" Nói đến đây dạng lời nói không biết thẹn, liền bên tai cũng đỏ.

Bị một đôi mắt to ngập nước nhìn, Diệp Hân Dương chỉ cảm thấy trong bụng tà hỏa cháy sạch càng phát ra lợi hại, nhưng anh biết hiện tại không phải lúc.

Anh ngăn cái tay nhỏ bé không ngừng run rẩy kia, mặt bất đắc dĩ nói: "Mi Mi, bây giờ em quên mất rất nhiều chuyện, mặc dù tuổi thật là hai mươi ba tuổi, thực sự số tuổi cũng chỉ có năm, cho nên không hiểu ý nghĩa của loại chuyện như vậy, đây là chuyện giữa người lớn với nhau mới có thể làm, nếu quả thật anh đối với em tiếp tục làm, vậy thì thật là đang bắt nạt em."

"Cái gì số tuổi thật, Mi Mi không hiểu, Mi Mi không sợ Diệp ca ca bắt nạt." Đường Y Nặc từ trên giường bò dậy, nắm tay Diệp Hân Dương chính là một hồi loạn hôn.

Theo lòng bàn tay hiện mở một hồi tê dại, giống như đạo lam sắc dòng điện trực đạt trái tim, Diệp Hân Dương định trụ bất động, cúi đầu lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ xinh đẹp, thanh âm mười phần không thể làm gì: "Bởi vì em không hiểu, cho nên anh mới không thể đụng vào em a." Đối mặt hấp dẫn như vậy, anh lại còn không có biến thành một con sói nhào tới, Diệp Hân Dương cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.(e đây cũng khâm phục a thật,đã nói là quân tử động khẩu bất động thủ mà,a này đúng là quân tử,trên giường mà nãy h cái miệng cứ tía lia,nhào vô đi a, s nói nhiều zị ba)

Đường Y Nặc không nghĩ tới chính mình đã để xuống e thẹn vẫn sẽ bị cự tuyệt, hơn nữa còn là lý do như vậy, cô cảm thấy hoang đường cực kỳ, trong lòng khổ sở thành hoạ, trong lúc nhất thời nói không ra lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Hân Dương sải bước mà đi vào phòng rửa tay, cửa"Pằng" một tiếng vô tình khép lại.

Cho dù như vậy bị cự tuyệt, cô cũng không có dũng khí nói cho Diệp Hân Dương, thật ra thì khi tỉnh lại ở bệnh viện, cũng đã đem toàn bộ chuyện tình nhớ ra.(đó thấy k,k có thịt ăn r,làm mấy bạn đọc của tui ăn chay bữa h=))))))))))))))))))

Cô là Đường Y Nặc, là Diệp Hân Dương ghét nhất, ghét nhất đại tiểu thư.

Nhìn Diệp Hân Dương dịu dàng gọi cô "Mi Mi" , cô chỉ cảm thấy giống như bị tưới một bụng không khí lạnh lẽo, tứ chi trong nháy mắt lạnh thấu, ngay cả hít thở cũng khó khăn, cố tình đại não đầy máu, nhìn bộ dáng chưa bao giờ đối với cô biểu lộ nụ cười dịu dàng, liền không ngừng được một hồi tim đập.

Cô nhớ đoạn mấy ngày này cô mất trí nhớ tự xưng là "Mi Mi" , Diệp Hân Dương vẫn không thích cô chung quy lại dùng thanh âm dịu dàng dụ dỗ cô, thậm chí sẽ cho cô nụ hôn ngủ ngon, thậm chí sẽ ôm cô ngủ chung.

Đãi ngộ như vậy đều là ước mơ tha thiết đã lâu của cô, còn không dám hy vọng xa vời sẽ có một ngày có thể phủ xuống tại trên người của chính mình, cho dù đãi ngộ này là thành lập khi cô mất trí nhớ, trí lực thoái hóa, cùng tự xưng là "Thư Mi" , cô cũng không cách nào bỏ qua.

Cho nên, nghe Diệp Hân Dương mặt ân cần nói: "Mi Mi, có phải hay không rất đau?" Thì cô tự nhiên nói : "Diệp ca ca ở đây, Mi Mi cũng không đau."

Thật, chỉ có anh đang ở đây, cô cũng không đau, chỉ cần anh ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Mật Của Đại Tiểu Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook