Chương 44: Không Còn Bối Rối
Lâm Mĩ Thi
12/12/2016
- Lộ Phi, con thấy bộ đồ trang sức này như thế nào? Có đẹp không? Con thích nó không?
Từ phu nhân quay sang hỏi Phùng Lộ Phi. Cô hơi giật mình, mỉm cười nói với Từ phu nhân:
- Mẹ, bộ đồ trang sức này đúng là rất đẹp, thủ công rất tinh xảo, trông rất hợp với mẹ đấy ạ.
- Ai bảo là mẹ mua cho mẹ chứ. Mẹ mua bộ đồ trang sức này cho con mà. Con rất thích có đúng không?
- Dạ? Mẹ mua bộ đồ trang sức này cho con ạ? Không cần đâu mẹ, con cũng không dùng đến.
Nghe thấy Từ phu nhân nói vậy, Phùng Lộ Phi quả thật rất ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng từ chối. Từ phu nhân nói:
- Sao lại không dùng đến? Cuối tuần sau hội Lệ Hoa do mẹ làm chủ tịch có một bữa tiệc. Mẹ muốn con hôm đấy đeo bộ đồ trang sức này và đến đó cùng với Dịch Phàm.
- Tiệc ạ?
- Ừ.
Tiệc, đúng là có rất nhiều bữa tiệc. Phùng Lộ Phi còn nhớ mẹ đẻ cô cũng tham gia rất nhiều bữa tiệc trước đây nhưng cô chẳng bao giờ đi cùng bà ấy cả, toàn là Phùng Hiểu Nguyệt đi thôi. Phùng Lộ Phi cũng biết đến hội Lệ Hoa mà mẹ chồng làm chủ tịch. Hội Lệ Hoa là hội của những người trong giới thượng lưu, mỗi tháng đều có một bữa tiệc gặp mặt. Mẹ chồng Phùng Lộ Phi đã thành lập ra hội này hình như là 10 năm rồi, nhưng có lẽ đây sẽ là lần đầu tiên mà cô đến bữa tiệc này. Không biết sẽ như thế nào.
- Sao vậy? Con đang nghĩ gì à? – Từ phu nhân thấy Phùng Lộ Phi im lặng nãy giờ bèn hỏi.
- Không ạ, con chỉ suy nghĩ vớ vẩn thôi. Nếu mẹ đã muốn con đeo bộ đồ trang sức này đến hội Lệ Hoa vào cuối tuần sau thì con sẽ đeo ạ. Tâm ý của mẹ, con không thể từ chối.
- Ngoan lắm, đúng là con ngoan của mẹ. Được rồi, anh gói lại bộ đồ trang sức này cho tôi đi.
- Vâng.
Sau đó Từ phu nhân lấy trong túi ra một tập séc, ký rồi đưa luôn cho người quản lý. Người quản lý gói bộ đồ trang sức này thật cẩn thận rồi đưa nó cho Phùng Lộ Phi.
………………………………
Đi mua sắm nửa buổi với Từ phu nhân, sau đó Phùng Lộ Phi trở về nhà. Cô ngủ trưa một lát rồi chuẩn bị đến tối đi gặp Hoắc Tử Minh. Trong lòng Phùng Lộ Phi lúc này có chút bối rối.
- Cháu ra ngoài đây ạ, thím không cần nấu bữa tối cho cháu đâu. Cháu sẽ ăn bên ngoài.
- Vâng. Vậy thiếu phu nhân tối nay có dùng bữa tối ở nhà không để tôi còn chuẩn bị ạ?
- Dạ thôi, cháu ăn ở bên ngoài. Nếu tối nay Từ Dịch Phàm về thì thím chuẩn bị cho anh ấy thôi.
- Tôi biết rồi. Thiếu phu nhân đi chơi vui vẻ.
- Vâng.
Chào thím Vương, Phùng Lộ Phi lái xe đi đến chỗ hẹn với Hoắc Tử Minh – nhà hàng Kiến Vũ.
……………………………………
Nhà hàng Kiến Vũ.
Phùng Lộ Phi đến sớm 15 phút. Khi cô vào bên trong thì đã thấy Hoắc Tử Minh ngồi sẵn đó rồi.
- Em cứ nghĩ là em đến sớm, sẽ phải đợi anh một lúc nhưng không ngờ anh lại đến sớm hơn em tưởng.
Phùng Lộ Phi vừa nói vừa ngồi xuống đối diện với Hoắc Tử Minh. Cô cũng không còn bối rối khi gặp Hoắc Tử Minh nữa, bây giờ cũng cảm thấy tự nhiên hơn nhiều rồi.
- Anh là người mời, đương nhiên là anh phải đến trước rồi. Dạo này em vẫn khỏe chứ?
- Em thì tất nhiên vẫn khỏe. Nhưng mà anh đến đây lâu chưa? Đợi em có lâu không vậy?
- Anh đến từ lúc 6 giờ 30, đợi em cũng không lâu lắm đâu.
- Vậy à…
Mặc dù là nói chuyện rất tự nhiên, nhưng không thể phủ nhận, những câu mà Phùng Lộ Phi lẫn Hoắc Tử Minh vừa nói đều là những câu giao tiếp đơn giản, ai cũng có thể nói.
- Cuộc hẹn ngày hôm nay không khiến em phiền đấy chứ? Anh chỉ sợ là em bận thôi.
- Không sao, không có gì phiền đâu. Anh cũng biết em là cộng tác viên nên công việc rất rảnh.
- Ừ. Chúng ta cũng nên gọi món thôi.
- Vâng.
Hoắc Tử Minh đưa quyển thực đơn cho Phùng Lộ Phi. Nhìn đi nhìn lại, cuối cùng Phùng Lộ Phi chọn vài đón đơn giản. Hoắc Tử Minh sau đó cũng chọn thêm vài món nữa.
Từ phu nhân quay sang hỏi Phùng Lộ Phi. Cô hơi giật mình, mỉm cười nói với Từ phu nhân:
- Mẹ, bộ đồ trang sức này đúng là rất đẹp, thủ công rất tinh xảo, trông rất hợp với mẹ đấy ạ.
- Ai bảo là mẹ mua cho mẹ chứ. Mẹ mua bộ đồ trang sức này cho con mà. Con rất thích có đúng không?
- Dạ? Mẹ mua bộ đồ trang sức này cho con ạ? Không cần đâu mẹ, con cũng không dùng đến.
Nghe thấy Từ phu nhân nói vậy, Phùng Lộ Phi quả thật rất ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng từ chối. Từ phu nhân nói:
- Sao lại không dùng đến? Cuối tuần sau hội Lệ Hoa do mẹ làm chủ tịch có một bữa tiệc. Mẹ muốn con hôm đấy đeo bộ đồ trang sức này và đến đó cùng với Dịch Phàm.
- Tiệc ạ?
- Ừ.
Tiệc, đúng là có rất nhiều bữa tiệc. Phùng Lộ Phi còn nhớ mẹ đẻ cô cũng tham gia rất nhiều bữa tiệc trước đây nhưng cô chẳng bao giờ đi cùng bà ấy cả, toàn là Phùng Hiểu Nguyệt đi thôi. Phùng Lộ Phi cũng biết đến hội Lệ Hoa mà mẹ chồng làm chủ tịch. Hội Lệ Hoa là hội của những người trong giới thượng lưu, mỗi tháng đều có một bữa tiệc gặp mặt. Mẹ chồng Phùng Lộ Phi đã thành lập ra hội này hình như là 10 năm rồi, nhưng có lẽ đây sẽ là lần đầu tiên mà cô đến bữa tiệc này. Không biết sẽ như thế nào.
- Sao vậy? Con đang nghĩ gì à? – Từ phu nhân thấy Phùng Lộ Phi im lặng nãy giờ bèn hỏi.
- Không ạ, con chỉ suy nghĩ vớ vẩn thôi. Nếu mẹ đã muốn con đeo bộ đồ trang sức này đến hội Lệ Hoa vào cuối tuần sau thì con sẽ đeo ạ. Tâm ý của mẹ, con không thể từ chối.
- Ngoan lắm, đúng là con ngoan của mẹ. Được rồi, anh gói lại bộ đồ trang sức này cho tôi đi.
- Vâng.
Sau đó Từ phu nhân lấy trong túi ra một tập séc, ký rồi đưa luôn cho người quản lý. Người quản lý gói bộ đồ trang sức này thật cẩn thận rồi đưa nó cho Phùng Lộ Phi.
………………………………
Đi mua sắm nửa buổi với Từ phu nhân, sau đó Phùng Lộ Phi trở về nhà. Cô ngủ trưa một lát rồi chuẩn bị đến tối đi gặp Hoắc Tử Minh. Trong lòng Phùng Lộ Phi lúc này có chút bối rối.
- Cháu ra ngoài đây ạ, thím không cần nấu bữa tối cho cháu đâu. Cháu sẽ ăn bên ngoài.
- Vâng. Vậy thiếu phu nhân tối nay có dùng bữa tối ở nhà không để tôi còn chuẩn bị ạ?
- Dạ thôi, cháu ăn ở bên ngoài. Nếu tối nay Từ Dịch Phàm về thì thím chuẩn bị cho anh ấy thôi.
- Tôi biết rồi. Thiếu phu nhân đi chơi vui vẻ.
- Vâng.
Chào thím Vương, Phùng Lộ Phi lái xe đi đến chỗ hẹn với Hoắc Tử Minh – nhà hàng Kiến Vũ.
……………………………………
Nhà hàng Kiến Vũ.
Phùng Lộ Phi đến sớm 15 phút. Khi cô vào bên trong thì đã thấy Hoắc Tử Minh ngồi sẵn đó rồi.
- Em cứ nghĩ là em đến sớm, sẽ phải đợi anh một lúc nhưng không ngờ anh lại đến sớm hơn em tưởng.
Phùng Lộ Phi vừa nói vừa ngồi xuống đối diện với Hoắc Tử Minh. Cô cũng không còn bối rối khi gặp Hoắc Tử Minh nữa, bây giờ cũng cảm thấy tự nhiên hơn nhiều rồi.
- Anh là người mời, đương nhiên là anh phải đến trước rồi. Dạo này em vẫn khỏe chứ?
- Em thì tất nhiên vẫn khỏe. Nhưng mà anh đến đây lâu chưa? Đợi em có lâu không vậy?
- Anh đến từ lúc 6 giờ 30, đợi em cũng không lâu lắm đâu.
- Vậy à…
Mặc dù là nói chuyện rất tự nhiên, nhưng không thể phủ nhận, những câu mà Phùng Lộ Phi lẫn Hoắc Tử Minh vừa nói đều là những câu giao tiếp đơn giản, ai cũng có thể nói.
- Cuộc hẹn ngày hôm nay không khiến em phiền đấy chứ? Anh chỉ sợ là em bận thôi.
- Không sao, không có gì phiền đâu. Anh cũng biết em là cộng tác viên nên công việc rất rảnh.
- Ừ. Chúng ta cũng nên gọi món thôi.
- Vâng.
Hoắc Tử Minh đưa quyển thực đơn cho Phùng Lộ Phi. Nhìn đi nhìn lại, cuối cùng Phùng Lộ Phi chọn vài đón đơn giản. Hoắc Tử Minh sau đó cũng chọn thêm vài món nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.