Chương 12: "Anh...chẳng lẽ là..." (H)
Tiểu Hy Bạch
28/03/2023
Tối hôm đó, xe vừa vào đến cổng Angel thì trời đã đổ mưa lâm râm, Hàn Minh liền vào trong và bước vào phòng khác tắm. Bình thường thì Vũ Bạch Y thường lên giường ngủ trước anh, vì từ lúc ngủ chung cô ngại mà nhắm mắt ngủ trước nên anh mới đi rồi về.
Lúc Hàn Minh tắm xong thì trời đột nhiên mưa lớn hơn 'ầm' tiếng sét lớn như đánh thức cô gái đang ngủ yên trên giường bỗng bật dậy, tay cô hoảng sợ ôm lấy đầu nhưng vẫn cố kìm chế nỗi sợ là đưa mắt nhìn xung quanh rồi bước xuống giường vì cô không thấy chồng mình đâu...nửa đêm thì anh có thể đi đâu chứ.
Không thấy anh cô lại càng lo hơn, ở bên cạnh Hàn Minh không lâu nhưng bản thân Vũ Bạch Y biết rằng trái tim cô bây giờ chỉ có mình anh.
" Minh, anh đâu rồi? "
Vũ Bạch Y vừa sợ hãi vừa gọi tên anh thật to để lấn át tiếng sét ngoài kia.
Bỗng một tiếng nổ thật lớn vang lên, điện trong nhà vụt tắt, trở nên tối tăm vô cùng đáng sợ.
" Á "
Vũ Bạch Y quá sợ hãi mà ôm lấy đầu khụy xuống một góc tường. Nghe tiếng hét của cô, Hàn Minh từ phòng tắm chạy vụt như cơn gió bang ra. Xung quanh tối đen như mực anh vừa đi vừa gọi tên cô trong lo lắng.
" Tiểu Y, em đâu rồi? "
" Hức...hức..."
Nghe thấy tiếng thút thít của cô, anh cố xác định phương hướng rồi đến bên ôm lấy cô vào lòng.
" Á ..buông ra ngươi là ai? " Cô cứ ngỡ là kẻ đột nhập nào đó định sàm sỡ mình liền phản kháng.
" Là anh...là anh ". Hàn Minh dùng giọng diệu dàng nhất trấn an cô vợ bé bỏng của mình. Như nghe được giọng nói cùng mùi hương quen thuộc cô liền vùi đầu vào ngực anh thút thít nhưng miệng nhỏ vẫn lí nhí chất vấn.
" Anh đi đâu thế...đã khuya rồi...anh có biết em lo lắm không? "
" Anh xin lỗi, là anh không tốt khiến em lo lắng"
Rất nhanh đèn cũng được bật sáng lại, Vũ Bạch Y mới từ lòng anh chui ra. Bỗng cô thấy được vết bớt hình trái tim ở giữa lồng ngực, vết bớt không quá to nhưng cô lại rất ấn tượng với nó.
"Anh...chẳng lẽ là..." Phải! Cô nhận ra anh, chàng trai năm ấy mà cô gặp rồi giữ trọn ký ức của cô cho đến khi gặp Hàn Minh.
" Phải, là anh "
" Anh...anh không bị ...ưm "
Chưa nói xong môi liền bị môi anh ngậm lấy, lúc này cô thật sự biết rằng anh không ngốc. Chỉ có cô là kẻ ngốc mới sơ ý không nhận ra thôi. Rất nhanh, Vũ Bạch Y đã bị anh kéo vào phòng rồi đóng cửa lại, anh đè sát cô vào cửa mà tận tình ngậm mút.
Chiếc lưỡi của cô lại bị lưỡi anh thâm nhập quấn lấy, cô có cảm giác khó thở, một chút tê dại, cô còn cảm nhận được vị rượu vang còn đọng lại trong khoang miệng khiến cô như say rượu mà muốn đắm chìm.
Trong lúc Vũ Bạch Y gần như không thở nổi nữa, anh mới thả môi cô ra rồi ôm lấy cô vào lòng. Cô hít lấy hít để không khí đến một lúc sau hô hấp mới dần trở lại bình thường.
" Anh không bị...ngốc...thật sao? "
Vũ Bạch Y hỏi trong hoang mang, chuyện này thật khó tin. Cả trong và ngoài, ai cũng bảo rằng anh bị ngốc hơn 13 năm nay và khó để chữa khỏi.
Thế mà người đàn ông đang ôm lấy cô vào lòng rồi hôn cô nhiệt tình như thế khiến cô có chút khó tin mà nghĩ là mình mơ.
" Em không vui sao? "
" Em dĩ nhiên là vui chứ, chỉ là...mọi người đều nói...ưm "
Chưa kịp nói xong thì môi đã bị anh mổ 1 cái.
" Anh sẽ giải thích cho em sau, còn bây giờ chúng ta làm chuyện khác " Vẻ mặt anh dần lộ ra vẻ nham hiểm vô cùng.
" Chuyện gì cơ? "
" Tiểu Y à, em còn nợ anh 3 ngày ngủ sofa cùng với đêm tân hôn. Hôm nay anh sẽ đòi lại nhé! "
Anh rất thản nhiên mà kể ra chuyện cô từng làm để lừa một người có suy nghĩ...'con nít'
"Em...ưm"
Không cho cô có cơ hội từ chối, Hàn Minh liền áp môi xuống môi cô mà mút mát, tay rất? nhanh vòng qua eo nhấc bổng cô lên đi về phía giường.
Lưng cô đã đặt xuống giường mà nụ hôn vẫn chưa dứt...
" Tiểu Y, cho anh...được không? "
Hàn Minh dùng 2 tiếng 'tiểu Y' gọi khiến cô có chút không quen nhưng cô lại không để tâm. Cái cô quan tâm là vế sau, chuyện này sớm hay muộn gì cũng sẽ đến, huống gì anh là người năm ấy cũng là người giữ trái tim cô bây giờ. Cô hoàn toàn không do dự mà gật đầu đồng ý. Anh rất nhanh tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Đêm nay có lẽ là một đêm rất dài, ngoài trời mưa tầm tã nhưng lại không bằng nhịp đập trái tim của cô và anh lúc này.
Lúc Hàn Minh tắm xong thì trời đột nhiên mưa lớn hơn 'ầm' tiếng sét lớn như đánh thức cô gái đang ngủ yên trên giường bỗng bật dậy, tay cô hoảng sợ ôm lấy đầu nhưng vẫn cố kìm chế nỗi sợ là đưa mắt nhìn xung quanh rồi bước xuống giường vì cô không thấy chồng mình đâu...nửa đêm thì anh có thể đi đâu chứ.
Không thấy anh cô lại càng lo hơn, ở bên cạnh Hàn Minh không lâu nhưng bản thân Vũ Bạch Y biết rằng trái tim cô bây giờ chỉ có mình anh.
" Minh, anh đâu rồi? "
Vũ Bạch Y vừa sợ hãi vừa gọi tên anh thật to để lấn át tiếng sét ngoài kia.
Bỗng một tiếng nổ thật lớn vang lên, điện trong nhà vụt tắt, trở nên tối tăm vô cùng đáng sợ.
" Á "
Vũ Bạch Y quá sợ hãi mà ôm lấy đầu khụy xuống một góc tường. Nghe tiếng hét của cô, Hàn Minh từ phòng tắm chạy vụt như cơn gió bang ra. Xung quanh tối đen như mực anh vừa đi vừa gọi tên cô trong lo lắng.
" Tiểu Y, em đâu rồi? "
" Hức...hức..."
Nghe thấy tiếng thút thít của cô, anh cố xác định phương hướng rồi đến bên ôm lấy cô vào lòng.
" Á ..buông ra ngươi là ai? " Cô cứ ngỡ là kẻ đột nhập nào đó định sàm sỡ mình liền phản kháng.
" Là anh...là anh ". Hàn Minh dùng giọng diệu dàng nhất trấn an cô vợ bé bỏng của mình. Như nghe được giọng nói cùng mùi hương quen thuộc cô liền vùi đầu vào ngực anh thút thít nhưng miệng nhỏ vẫn lí nhí chất vấn.
" Anh đi đâu thế...đã khuya rồi...anh có biết em lo lắm không? "
" Anh xin lỗi, là anh không tốt khiến em lo lắng"
Rất nhanh đèn cũng được bật sáng lại, Vũ Bạch Y mới từ lòng anh chui ra. Bỗng cô thấy được vết bớt hình trái tim ở giữa lồng ngực, vết bớt không quá to nhưng cô lại rất ấn tượng với nó.
"Anh...chẳng lẽ là..." Phải! Cô nhận ra anh, chàng trai năm ấy mà cô gặp rồi giữ trọn ký ức của cô cho đến khi gặp Hàn Minh.
" Phải, là anh "
" Anh...anh không bị ...ưm "
Chưa nói xong môi liền bị môi anh ngậm lấy, lúc này cô thật sự biết rằng anh không ngốc. Chỉ có cô là kẻ ngốc mới sơ ý không nhận ra thôi. Rất nhanh, Vũ Bạch Y đã bị anh kéo vào phòng rồi đóng cửa lại, anh đè sát cô vào cửa mà tận tình ngậm mút.
Chiếc lưỡi của cô lại bị lưỡi anh thâm nhập quấn lấy, cô có cảm giác khó thở, một chút tê dại, cô còn cảm nhận được vị rượu vang còn đọng lại trong khoang miệng khiến cô như say rượu mà muốn đắm chìm.
Trong lúc Vũ Bạch Y gần như không thở nổi nữa, anh mới thả môi cô ra rồi ôm lấy cô vào lòng. Cô hít lấy hít để không khí đến một lúc sau hô hấp mới dần trở lại bình thường.
" Anh không bị...ngốc...thật sao? "
Vũ Bạch Y hỏi trong hoang mang, chuyện này thật khó tin. Cả trong và ngoài, ai cũng bảo rằng anh bị ngốc hơn 13 năm nay và khó để chữa khỏi.
Thế mà người đàn ông đang ôm lấy cô vào lòng rồi hôn cô nhiệt tình như thế khiến cô có chút khó tin mà nghĩ là mình mơ.
" Em không vui sao? "
" Em dĩ nhiên là vui chứ, chỉ là...mọi người đều nói...ưm "
Chưa kịp nói xong thì môi đã bị anh mổ 1 cái.
" Anh sẽ giải thích cho em sau, còn bây giờ chúng ta làm chuyện khác " Vẻ mặt anh dần lộ ra vẻ nham hiểm vô cùng.
" Chuyện gì cơ? "
" Tiểu Y à, em còn nợ anh 3 ngày ngủ sofa cùng với đêm tân hôn. Hôm nay anh sẽ đòi lại nhé! "
Anh rất thản nhiên mà kể ra chuyện cô từng làm để lừa một người có suy nghĩ...'con nít'
"Em...ưm"
Không cho cô có cơ hội từ chối, Hàn Minh liền áp môi xuống môi cô mà mút mát, tay rất? nhanh vòng qua eo nhấc bổng cô lên đi về phía giường.
Lưng cô đã đặt xuống giường mà nụ hôn vẫn chưa dứt...
" Tiểu Y, cho anh...được không? "
Hàn Minh dùng 2 tiếng 'tiểu Y' gọi khiến cô có chút không quen nhưng cô lại không để tâm. Cái cô quan tâm là vế sau, chuyện này sớm hay muộn gì cũng sẽ đến, huống gì anh là người năm ấy cũng là người giữ trái tim cô bây giờ. Cô hoàn toàn không do dự mà gật đầu đồng ý. Anh rất nhanh tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Đêm nay có lẽ là một đêm rất dài, ngoài trời mưa tầm tã nhưng lại không bằng nhịp đập trái tim của cô và anh lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.