Chương 6: Có chọn sai đường hay không?
Tiểu Hy Bạch
28/03/2023
Trong căn phòng nhìn thì trang trọng nhưng lại đầy sự lạnh lẽo. Liên Hoa đưa mắt nhìn căn phòng rồi bất chợt nghĩ đến điều lúc sáng mình nghe được như tiếng sấm bên tai mà nước mắt bỗng tuôn trào.
Từ sáng Hàn Văn đã rời giường sớm rồi khuất dạng, Liên Hoa ngồi dậy vô cùng chật vật và đau đớn. Nhìn thân thể không một mảnh vải, vết xanh đỏ đầy trên người. Không cần nói cũng biết Hàn Văn cùng cô ta đã làm chuyện gì. Mệt mỏi rời giường vệ sinh cá nhân, xuống nhà liền gặp được mẹ chồng cô ta - Tuyết Cầm. Liên Hoa liền gượng cười chào hỏi mẹ chồng.
" Dạ con chào mẹ, mẹ qua đây sớm là có chuyện gì ạ "
Tuyết Cầm nhìn bộ dạng đi khập khiễng của Liên Hoa liền biết hôm qua con trai bà ta đã hành hạ cô ta như thế nào nhưng cũng thôi để tâm hay hỏi han gì.
" À, mẹ qua thông báo cho vợ chồng con. Tối nay về nhà chính ăn cơm "
" Có khách sao mẹ "
" Là vợ của Hàn Minh, tối nay ông nội sẽ giới thiệu với mọi người "
" Dạ "
" Hàn Văn đâu rồi con, đến sớm mà mẹ vẫn không thấy nó? "
" Dạ anh ấy ra ngoài từ sớm rồi ạ "
" Vậy mẹ về chuẩn bị, tối hai vợ chồng con nhớ đến đúng giờ "
" Vâng ạ "
Nói rồi Tuyết Cầm rời đi, Liên Hoa liền ngồi thụp xuống khóc nức nở... Liên Hoa không tin chuyện này là sự thật, cô ta không muốn Hàn Minh lấy vợ và cô ta nghĩ sẽ không có người con gái nào chịu lấy anh. Nhưng bây giờ chính miệng mẹ chồng của Liên Hoa nói ra, làm sao cô ta không tin cho được. Và phải nói, gần đây tình cảm của Hàn Văn hình như không còn đặt trên người cô ta nữa... nhiều lúc anh ta đi làm về thì quần áo nhăn nheo, vết son cùng mùi nước hoa phụ nữ đầy trên áo nhưng khi Liên Hoa hỏi thì Hàn Văn chỉ trả lời qua loa.
" Đó là do phụ nữ va trúng anh thôi, anh đi tiếp khách bị va trúng là chuyện thường tình "
Mỗi lần hỏi ra thì câu trả lời nhận được đều giống nhau, cô ta không cam lòng nhưng cũng không hỏi nữa. Từ khi cưới nhau về, Hàn Văn mỗi đêm đều hành hạ cô ta như một con người nghiện tình dục khiến cho Liên Hoa cảm thấy sợ hãi tột độ.
Liên Hoa tự hỏi bản thân, có phải mình chọn sai đường hay không, không biết do hối hận hay nhục nhã, buồn tủi mà Liên Hoa chỉ biết khóc thật to rồi nhốt mình trong phòng đến tối.
Khoảng 5h, Liên Hoa tỉnh dậy nhìn đồng hồ rồi không biết mình đã ngủ quên khi nào. Liên Hoa liền ngồi dậy tắm rửa rồi dùng kem dưỡng che đi mí mắt đang sưng lên do khóc quá nhiều. Một lúc sau Hàn Văn về, bộ dạng chẳng khác gì hôm trước nhưng Liên Hoa chẳng còn tâm trạng mà quan tâm.
" Sao thế, nghe tin người thương có vợ không vui sao? " Hàn Văn nói với Liên Hoa bằng giọng mỉa mai vô cùng.
" Sao anh lại nói thế, tình cảm em dành cho anh, anh còn không biết sao "
" Được, vậy thì tốt "
" Anh lên tắm rửa đi rồi mình qua nhà chính "
" Được, chờ anh một chút "
*
*
*
*
*
Đến tối, mọi người đều tập trung đầy đủ tại nhà chính của Hàn gia. Trên bàn ăn rộng lớn, có đầy đủ các món ăn từ rau cải đến thịt cá. Hàn Triết là người chủ của Hàn gia và ngồi ở vị trí trung tâm. Hàn Kiên (ba Hàn Minh) và Tuyết Cầm ngồi ở bên tay phải của ông. Kế bên Tuyết Cầm là Liên Hoa cùng với Hàn Văn, bây giờ 5 người chỉ còn chờ 2 vợ chồng Hàn Minh và Vũ Bạch Y nữa thôi.
Không để mọi người chờ lâu, hai vợ chồng liền nắm tay nhau ngồi vào chỗ trống bên tay trái của Hàn lão gia. Hàn Minh rất nhanh nhập vai liền như đứa con nít phấn khích nói chuyện
" Dạ con chào ông, ba mẹ và anh chị hai ạ. Đây là vợ của con, ông ơi hôm nay vợ con dẫn con đi chơi vui lắm "
Hàn lão gia nghe xong liền nở nụ cười vui vẻ, hoàn toàn chẳng quan tâm đến việc anh qua trễ mà bắt mọi người chờ lâu. Vũ Bạch Y cũng rất nhanh nói lời chào hỏi để không gây ấn tượng xấu cho mọi người.
" Dạ con chào ông, ba mẹ và anh chị. Con là vợ của anh Minh, tên con là Vũ Bạch Y "
" Cháu không cần phải đa lễ. Nào mọi người, cứ ăn tự nhiên "
Bữa ăn đang diễn ra rất rôm rả vì Hàn Minh bắt chuyện để nói như một đứa trẻ, bỗng Tuyết Cầm nói ra một câu khiến mọi người phải chú ý đến.
" Con năm nay bao nhiêu tuổi? "
" Dạ con 21 tuổi ạ "
" Vậy con đang học về ngành gì? "
" Dạ con hiện đang học Quản Trị Kinh Doanh năm thứ 3, con sẽ sớm làm đề án tốt nghiệp trong vài tháng tới "
" À ta nói con nghe, thì con cũng biết Hàn gia cũng chẳng thiếu tiền cho nên ta nghĩ là...con không cần phải học chi cho nhiều. Chỉ cần con ở bên cạnh chăm sóc và làm cho tiểu Minh vui vẻ là được "
" Dạ thưa mẹ, chuyện này ..." Nghe xong câu nói này của mẹ chồng mà Vũ Bạch Y hoang mang, cô muốn học ngành này vì cô còn phải lấy lại gia sản của mẹ và ông.
Hàn Kiên ngồi kế bên nghe vợ mình nói liền châu mày, khều tay nhắc khéo Tuyết Cầm. Hàn Minh vốn biết mẹ anh đang nghĩ gì nên liền giải nguy giúp vợ.
" Mẹ ơi, vợ con muốn học sao mẹ không cho. Vợ con buồn con cũng sẽ không vui "
Tuyết Cầm nghe đến việc anh không vui lại cảm thấy ngữ khí có chút lạnh lùng nhưng chỉ là thoáng qua rồi cũng liền gật đầu chấp nhận ý của anh.
Còn Liên Hoa lúc này mắt chỉ nhìn vào người đàn ông cô ta yêu, người đàn ông mà cô ta ngày đêm mong nhớ nhưng lại chẳng thể chạm đến. Mùi vị thức ăn bây giờ ra sao cô ta cũng chẳng rõ, bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc. Hai vợ chồng Hàn Văn và Vũ Bạch Y chào mọi người rồi dắt tay nhau quay về Angel. Hàn Văn cũng không chần chừ liền đứng dậy chào rồi kéo tay Liên Hoa đi khỏi nhà chính. Trong tích tắc, căn nhà liền chẳng còn tiếng vui đùa như lúc nãy.
Từ sáng Hàn Văn đã rời giường sớm rồi khuất dạng, Liên Hoa ngồi dậy vô cùng chật vật và đau đớn. Nhìn thân thể không một mảnh vải, vết xanh đỏ đầy trên người. Không cần nói cũng biết Hàn Văn cùng cô ta đã làm chuyện gì. Mệt mỏi rời giường vệ sinh cá nhân, xuống nhà liền gặp được mẹ chồng cô ta - Tuyết Cầm. Liên Hoa liền gượng cười chào hỏi mẹ chồng.
" Dạ con chào mẹ, mẹ qua đây sớm là có chuyện gì ạ "
Tuyết Cầm nhìn bộ dạng đi khập khiễng của Liên Hoa liền biết hôm qua con trai bà ta đã hành hạ cô ta như thế nào nhưng cũng thôi để tâm hay hỏi han gì.
" À, mẹ qua thông báo cho vợ chồng con. Tối nay về nhà chính ăn cơm "
" Có khách sao mẹ "
" Là vợ của Hàn Minh, tối nay ông nội sẽ giới thiệu với mọi người "
" Dạ "
" Hàn Văn đâu rồi con, đến sớm mà mẹ vẫn không thấy nó? "
" Dạ anh ấy ra ngoài từ sớm rồi ạ "
" Vậy mẹ về chuẩn bị, tối hai vợ chồng con nhớ đến đúng giờ "
" Vâng ạ "
Nói rồi Tuyết Cầm rời đi, Liên Hoa liền ngồi thụp xuống khóc nức nở... Liên Hoa không tin chuyện này là sự thật, cô ta không muốn Hàn Minh lấy vợ và cô ta nghĩ sẽ không có người con gái nào chịu lấy anh. Nhưng bây giờ chính miệng mẹ chồng của Liên Hoa nói ra, làm sao cô ta không tin cho được. Và phải nói, gần đây tình cảm của Hàn Văn hình như không còn đặt trên người cô ta nữa... nhiều lúc anh ta đi làm về thì quần áo nhăn nheo, vết son cùng mùi nước hoa phụ nữ đầy trên áo nhưng khi Liên Hoa hỏi thì Hàn Văn chỉ trả lời qua loa.
" Đó là do phụ nữ va trúng anh thôi, anh đi tiếp khách bị va trúng là chuyện thường tình "
Mỗi lần hỏi ra thì câu trả lời nhận được đều giống nhau, cô ta không cam lòng nhưng cũng không hỏi nữa. Từ khi cưới nhau về, Hàn Văn mỗi đêm đều hành hạ cô ta như một con người nghiện tình dục khiến cho Liên Hoa cảm thấy sợ hãi tột độ.
Liên Hoa tự hỏi bản thân, có phải mình chọn sai đường hay không, không biết do hối hận hay nhục nhã, buồn tủi mà Liên Hoa chỉ biết khóc thật to rồi nhốt mình trong phòng đến tối.
Khoảng 5h, Liên Hoa tỉnh dậy nhìn đồng hồ rồi không biết mình đã ngủ quên khi nào. Liên Hoa liền ngồi dậy tắm rửa rồi dùng kem dưỡng che đi mí mắt đang sưng lên do khóc quá nhiều. Một lúc sau Hàn Văn về, bộ dạng chẳng khác gì hôm trước nhưng Liên Hoa chẳng còn tâm trạng mà quan tâm.
" Sao thế, nghe tin người thương có vợ không vui sao? " Hàn Văn nói với Liên Hoa bằng giọng mỉa mai vô cùng.
" Sao anh lại nói thế, tình cảm em dành cho anh, anh còn không biết sao "
" Được, vậy thì tốt "
" Anh lên tắm rửa đi rồi mình qua nhà chính "
" Được, chờ anh một chút "
*
*
*
*
*
Đến tối, mọi người đều tập trung đầy đủ tại nhà chính của Hàn gia. Trên bàn ăn rộng lớn, có đầy đủ các món ăn từ rau cải đến thịt cá. Hàn Triết là người chủ của Hàn gia và ngồi ở vị trí trung tâm. Hàn Kiên (ba Hàn Minh) và Tuyết Cầm ngồi ở bên tay phải của ông. Kế bên Tuyết Cầm là Liên Hoa cùng với Hàn Văn, bây giờ 5 người chỉ còn chờ 2 vợ chồng Hàn Minh và Vũ Bạch Y nữa thôi.
Không để mọi người chờ lâu, hai vợ chồng liền nắm tay nhau ngồi vào chỗ trống bên tay trái của Hàn lão gia. Hàn Minh rất nhanh nhập vai liền như đứa con nít phấn khích nói chuyện
" Dạ con chào ông, ba mẹ và anh chị hai ạ. Đây là vợ của con, ông ơi hôm nay vợ con dẫn con đi chơi vui lắm "
Hàn lão gia nghe xong liền nở nụ cười vui vẻ, hoàn toàn chẳng quan tâm đến việc anh qua trễ mà bắt mọi người chờ lâu. Vũ Bạch Y cũng rất nhanh nói lời chào hỏi để không gây ấn tượng xấu cho mọi người.
" Dạ con chào ông, ba mẹ và anh chị. Con là vợ của anh Minh, tên con là Vũ Bạch Y "
" Cháu không cần phải đa lễ. Nào mọi người, cứ ăn tự nhiên "
Bữa ăn đang diễn ra rất rôm rả vì Hàn Minh bắt chuyện để nói như một đứa trẻ, bỗng Tuyết Cầm nói ra một câu khiến mọi người phải chú ý đến.
" Con năm nay bao nhiêu tuổi? "
" Dạ con 21 tuổi ạ "
" Vậy con đang học về ngành gì? "
" Dạ con hiện đang học Quản Trị Kinh Doanh năm thứ 3, con sẽ sớm làm đề án tốt nghiệp trong vài tháng tới "
" À ta nói con nghe, thì con cũng biết Hàn gia cũng chẳng thiếu tiền cho nên ta nghĩ là...con không cần phải học chi cho nhiều. Chỉ cần con ở bên cạnh chăm sóc và làm cho tiểu Minh vui vẻ là được "
" Dạ thưa mẹ, chuyện này ..." Nghe xong câu nói này của mẹ chồng mà Vũ Bạch Y hoang mang, cô muốn học ngành này vì cô còn phải lấy lại gia sản của mẹ và ông.
Hàn Kiên ngồi kế bên nghe vợ mình nói liền châu mày, khều tay nhắc khéo Tuyết Cầm. Hàn Minh vốn biết mẹ anh đang nghĩ gì nên liền giải nguy giúp vợ.
" Mẹ ơi, vợ con muốn học sao mẹ không cho. Vợ con buồn con cũng sẽ không vui "
Tuyết Cầm nghe đến việc anh không vui lại cảm thấy ngữ khí có chút lạnh lùng nhưng chỉ là thoáng qua rồi cũng liền gật đầu chấp nhận ý của anh.
Còn Liên Hoa lúc này mắt chỉ nhìn vào người đàn ông cô ta yêu, người đàn ông mà cô ta ngày đêm mong nhớ nhưng lại chẳng thể chạm đến. Mùi vị thức ăn bây giờ ra sao cô ta cũng chẳng rõ, bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc. Hai vợ chồng Hàn Văn và Vũ Bạch Y chào mọi người rồi dắt tay nhau quay về Angel. Hàn Văn cũng không chần chừ liền đứng dậy chào rồi kéo tay Liên Hoa đi khỏi nhà chính. Trong tích tắc, căn nhà liền chẳng còn tiếng vui đùa như lúc nãy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.