Chương 21: Cải thìa địa lý hoàng*
Ngưu Giác Cung
17/01/2018
(Cải thìa là một bài dân ca Hà Bắc Trung Quốc, nội dung chính kể về một cô gái nghè khổ, tuổi ấu thơ bất hạnh, ba tuổi mất mẹ, sống cùng cha. Sau đó cha cưới mẹ kế ác độc, sinh được em trai, cuộc sống cô bé liền trở nên thống khổ, cô bé không được yêu thương, cô độc buồn đau chỉ biết tưởng niệm mẹ ruột mình. Nhưng không một ai hay biết được. cuối cùng cô dùng tiếng ca và nước mắt đã khô cạn để kể lại cuộc đời mình. Ca từ có đoạn như sau:
Cải thìa nha, địa lý hoàng nha, hai ba tuổi nha, không có nương nha, mẹ ruột nha, mẹ ruột nha!
Đi theo phụ thân, hoàn hảo quá nha; chỉ sợ phụ thân, thú mẹ kế nha, mẹ ruột nha, mẹ ruột nha!…)
********
Trong phòng khách, một người một cẩu vẫn còn cãi nhau ầm ĩ, trong bếp cơm chiều đã nấu xong. Trừ bỏ nồi canh gà vẫn đang bốc khói, còn có bốn đĩa đồ ăn ba nóng một lạnh: tôm bóc vỏ chiên, thịt bò xào cần tây, hành tây, rau xào, và món kho Hòa Khoan đưa tới. Tuy rằng không thể so với tay nghề bên ngoài nhà hàng, nhưng nhìn chung sắc hương vị câu toàn. Đông Chí bị gây sức ép cả tối lại cùng Hắc Đường tốn nước miếng một hồi đã sớm đói tới độ da bụng dán da lưng. Trang Châu đang mải múc canh cho Đông Chí, bên này nửa bát cơm đã chui vào bụng anh. Trang Châu hoảng sợ, vội vàng nói: “Em uống chút canh trước đi, cẩn thận nghẹn.”
Hắc Đường ngồi xổm một bên gặm xương hừ hừ rủa xả một câu: “Cái đồ tham ăn! Ăn so với ta còn nhanh hơn!”
Đông Chí một miếng cơm nhất thời tắc nghẹn trong khí quản, đỡ bàn liên tục ho khan kinh thiên động địa.
Trang Châu vội vàng buông bát canh xuống, chạy tới nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng thuận khí cho Đông Chí. Hắc Đường lại gặm cục xương đi ra một chỗ xa xa né tránh, vừa đi vừa ghét bỏ lẩm bẩm: “Ghê tởm chết người! nước miếng đều phun hết ra!”
Đông Chí nước mắt vì ho mà chảy ra, nước mắt lưng tròng lườm đồng chí Hắc Đường nguyên nhân của mọi tội lỗi, hận không thể xông lên đá cho nó hai cái.
Trang Châu không hiểu rõ, còn tưởng Hắc Đường bị tiếng ho khan của Đông Chí dọa tới, lúc này tạm thời không nhìn tới nó, thấy Đông Chí đã đỡ ho, lại cầm bát canh lên cho anh thông họng.
Đông Chí như thế nào cũng không ngờ được lần đầu tiên cùng Trang Châu ăn cơm, chính mình lại mất mặt như vậy, còn bị Hắc Đường chê cười, trong lòng xấu hổ cực kỳ. Hơn nữa Hắc Đường còn nằm một chỗ mắt đổ mắt xịt theo dõi anh, thi thoảng còn phun ra mấy câu hại anh ăn cơm nuốt không trôi, trước mặt Trang Châu, Đông Chí lại không thể đáp trả được câu nào, nghẹn một cục tức trong bụng không biết xả đi đâu.
Đồ ăn có ngon tới mấy vào miệng cũng chả còn vị gì, trong lòng bỗng thấy hối hận đã theo Trang Châu về nhà hắn ăn cơm. Đến lúc này, anh rốt cục cũng cảm nhận được vài phần cảm giác mẹ kế thân thiết tới cửa, kết quả lại bị con của vợ trước gây khó dễ. Liếc thấy Hắc Đường mắt to mắt nhỏ trừng tới đây, Đông Chí không thể nhịn được nữa, giành trước mở miệng: “Sao Hắc Đường nhà anh hôm nay lại ầm ĩ như vậy?”
Trang Châu cũng thấy Hắc Đường hôm nay có chút ầm ĩ, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều. Chó Husky mà, hoạt bát hiếu động vốn là bản năng, ngày thường cũng chơi đùa như điên, hơn nữa chỗ hắn trừ bỏ người nhà ra chưa từng có người ngoài tới chơi, nó hưng phấn một chút cũng là bình thường. Nhưng làm ầm ĩ cả tối như thế này, hắn cũng có chút chống đỡ không nổi, hơn nữa nhìn tư thế Hắc Đường, còn rất có tinh thần muốn tiếp tục ầm ĩ với Đông Chí nữa, thực sự có chút quái dị. Chẳng lẽ là độc chiếm dục đối với chủ nhân hoặc là ý thức chiếm giữ địa bàn của động vật bùng phát?
Trang Châu ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Hắc Đường: “Lại đây, con trai.”
Hắc Đường ném cục xương mới gặm được một nửa xuống, vẫy vẫy cái đuôi bông xù thí điên thí điên xán lại gần.
Trang Châu vỗ vỗ nhẹ lên đầu nó nói: “Nhà chúng ta có khách tới chơi, con phải hảo hảo chiêu đãi, không thể gây ầm ĩ ảnh hưởng người khác, biết không?”
Hắc Đường ánh mắt căm giận. Đồ cáo trạng tinh!
Trang Châu nói tiếp: “Được rồi, đừng ở đây ầm ĩ nữa, ăn xong rồi thì ra ngoài chạy hai vòng đi. Con xem người con béo núc ních toàn thịt là thịt, khó tránh Đông Chí nói nên cho con ăn uống điều độ.”
Hắc Đường ủy khuất làm nũng với lão cha: “Gâu gâu gâu!”
Đông Chí mừng rỡ, cắn đầu đũa hắc hắc hắc cười ra tiếng.
Hắc Đường trong lòng hận không chịu nổi, thừa dịp Trang Châu buông lỏng, hướng về phía Đông Chí nhào tới, móng vuốt đặt trên lưng ghế dựa. Hắc Đường là một con chó rất lớn, thể trọng của nó ít nhất cũng phải sáu bảy mươi cân, bất ngờ nhảy lên, hai móng vuốt để lên vai Đông Chí, thế nhưng anh lại không chút giãy dụa.
Trang Châu giật mình hoảng sợ, vội vàng hô to: “Hắc Đường! xuống ngay!”
Hắc Đường nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên cúi đầu, ở trên mặt Đông Chí liều mạng liếm liếm.
Trang Châu: “…”
Đông Chí ở cùng với đám miêu miêu cẩu cẩu lâu ngày, chuyện bị liếm mặt cũng thường xuyên xảy ra, không phải không thể chấp nhận được. Còn tưởng Hắc Đường đang muốn tìm người chơi cùng. Kết quả Hắc Đường vừa mở miệng đã khiến anh tức gần chết: “Vừa rồi nước miếng của mi đều phun hết lên xương của ta, hiện tại ta cũng hảo hảo ghê tởm, ghê tởm chết mi!” (Jer: bé trả thù cũng đáng eo chớt mất >///
Cải thìa nha, địa lý hoàng nha, hai ba tuổi nha, không có nương nha, mẹ ruột nha, mẹ ruột nha!
Đi theo phụ thân, hoàn hảo quá nha; chỉ sợ phụ thân, thú mẹ kế nha, mẹ ruột nha, mẹ ruột nha!…)
********
Trong phòng khách, một người một cẩu vẫn còn cãi nhau ầm ĩ, trong bếp cơm chiều đã nấu xong. Trừ bỏ nồi canh gà vẫn đang bốc khói, còn có bốn đĩa đồ ăn ba nóng một lạnh: tôm bóc vỏ chiên, thịt bò xào cần tây, hành tây, rau xào, và món kho Hòa Khoan đưa tới. Tuy rằng không thể so với tay nghề bên ngoài nhà hàng, nhưng nhìn chung sắc hương vị câu toàn. Đông Chí bị gây sức ép cả tối lại cùng Hắc Đường tốn nước miếng một hồi đã sớm đói tới độ da bụng dán da lưng. Trang Châu đang mải múc canh cho Đông Chí, bên này nửa bát cơm đã chui vào bụng anh. Trang Châu hoảng sợ, vội vàng nói: “Em uống chút canh trước đi, cẩn thận nghẹn.”
Hắc Đường ngồi xổm một bên gặm xương hừ hừ rủa xả một câu: “Cái đồ tham ăn! Ăn so với ta còn nhanh hơn!”
Đông Chí một miếng cơm nhất thời tắc nghẹn trong khí quản, đỡ bàn liên tục ho khan kinh thiên động địa.
Trang Châu vội vàng buông bát canh xuống, chạy tới nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng thuận khí cho Đông Chí. Hắc Đường lại gặm cục xương đi ra một chỗ xa xa né tránh, vừa đi vừa ghét bỏ lẩm bẩm: “Ghê tởm chết người! nước miếng đều phun hết ra!”
Đông Chí nước mắt vì ho mà chảy ra, nước mắt lưng tròng lườm đồng chí Hắc Đường nguyên nhân của mọi tội lỗi, hận không thể xông lên đá cho nó hai cái.
Trang Châu không hiểu rõ, còn tưởng Hắc Đường bị tiếng ho khan của Đông Chí dọa tới, lúc này tạm thời không nhìn tới nó, thấy Đông Chí đã đỡ ho, lại cầm bát canh lên cho anh thông họng.
Đông Chí như thế nào cũng không ngờ được lần đầu tiên cùng Trang Châu ăn cơm, chính mình lại mất mặt như vậy, còn bị Hắc Đường chê cười, trong lòng xấu hổ cực kỳ. Hơn nữa Hắc Đường còn nằm một chỗ mắt đổ mắt xịt theo dõi anh, thi thoảng còn phun ra mấy câu hại anh ăn cơm nuốt không trôi, trước mặt Trang Châu, Đông Chí lại không thể đáp trả được câu nào, nghẹn một cục tức trong bụng không biết xả đi đâu.
Đồ ăn có ngon tới mấy vào miệng cũng chả còn vị gì, trong lòng bỗng thấy hối hận đã theo Trang Châu về nhà hắn ăn cơm. Đến lúc này, anh rốt cục cũng cảm nhận được vài phần cảm giác mẹ kế thân thiết tới cửa, kết quả lại bị con của vợ trước gây khó dễ. Liếc thấy Hắc Đường mắt to mắt nhỏ trừng tới đây, Đông Chí không thể nhịn được nữa, giành trước mở miệng: “Sao Hắc Đường nhà anh hôm nay lại ầm ĩ như vậy?”
Trang Châu cũng thấy Hắc Đường hôm nay có chút ầm ĩ, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều. Chó Husky mà, hoạt bát hiếu động vốn là bản năng, ngày thường cũng chơi đùa như điên, hơn nữa chỗ hắn trừ bỏ người nhà ra chưa từng có người ngoài tới chơi, nó hưng phấn một chút cũng là bình thường. Nhưng làm ầm ĩ cả tối như thế này, hắn cũng có chút chống đỡ không nổi, hơn nữa nhìn tư thế Hắc Đường, còn rất có tinh thần muốn tiếp tục ầm ĩ với Đông Chí nữa, thực sự có chút quái dị. Chẳng lẽ là độc chiếm dục đối với chủ nhân hoặc là ý thức chiếm giữ địa bàn của động vật bùng phát?
Trang Châu ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Hắc Đường: “Lại đây, con trai.”
Hắc Đường ném cục xương mới gặm được một nửa xuống, vẫy vẫy cái đuôi bông xù thí điên thí điên xán lại gần.
Trang Châu vỗ vỗ nhẹ lên đầu nó nói: “Nhà chúng ta có khách tới chơi, con phải hảo hảo chiêu đãi, không thể gây ầm ĩ ảnh hưởng người khác, biết không?”
Hắc Đường ánh mắt căm giận. Đồ cáo trạng tinh!
Trang Châu nói tiếp: “Được rồi, đừng ở đây ầm ĩ nữa, ăn xong rồi thì ra ngoài chạy hai vòng đi. Con xem người con béo núc ních toàn thịt là thịt, khó tránh Đông Chí nói nên cho con ăn uống điều độ.”
Hắc Đường ủy khuất làm nũng với lão cha: “Gâu gâu gâu!”
Đông Chí mừng rỡ, cắn đầu đũa hắc hắc hắc cười ra tiếng.
Hắc Đường trong lòng hận không chịu nổi, thừa dịp Trang Châu buông lỏng, hướng về phía Đông Chí nhào tới, móng vuốt đặt trên lưng ghế dựa. Hắc Đường là một con chó rất lớn, thể trọng của nó ít nhất cũng phải sáu bảy mươi cân, bất ngờ nhảy lên, hai móng vuốt để lên vai Đông Chí, thế nhưng anh lại không chút giãy dụa.
Trang Châu giật mình hoảng sợ, vội vàng hô to: “Hắc Đường! xuống ngay!”
Hắc Đường nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên cúi đầu, ở trên mặt Đông Chí liều mạng liếm liếm.
Trang Châu: “…”
Đông Chí ở cùng với đám miêu miêu cẩu cẩu lâu ngày, chuyện bị liếm mặt cũng thường xuyên xảy ra, không phải không thể chấp nhận được. Còn tưởng Hắc Đường đang muốn tìm người chơi cùng. Kết quả Hắc Đường vừa mở miệng đã khiến anh tức gần chết: “Vừa rồi nước miếng của mi đều phun hết lên xương của ta, hiện tại ta cũng hảo hảo ghê tởm, ghê tởm chết mi!” (Jer: bé trả thù cũng đáng eo chớt mất >///
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.