Chương 107: Cặp sinh đôi
Ngưu Giác Cung
17/01/2018
Đối với Đông Chí mà nói, giữa tháng tám là một tháng không yên tĩnh.
Đầu tiên là Trang Châu và anh em Hòa gia âm thầm tính kế phá chuyện hôn sự của Hạ Mạt, khiến cho mấy người này luôn túm tụm lại một chỗ với nhau, ăn cơm uống rượu trao đổi tình báo, thương lượng làm thế nào để xúi giục Tào Minh Hà gây chuyện, gây chuyện ầm ĩ xong lại không quên tới tìm cái tên Hạ Mạt coi tiền như rác… A, không, là anh rể tốt đi dọn dẹp cho gã.
Đông Chí rảnh rỗi không có việc gì ngẫu nhiên cũng đọc báo chí của thành phố, cơ hội Hạ Mạt lộ diện không nhiều lắm, ngẫu nhiên tin tức kinh tế giới thiệu về khoa học kỹ thuật mới hoặc xí nghiệp ngoại lai đặt ở Tân Hải thì có nhắc tới tên gã. Tào Minh Châu vẫn như cũ phách lối vô cùng, hôm nay mặc cái gì đeo cái gì tới tham dự tuần lễ thời trang, ngày mai tham dự tiệc rượu từ thiện. Nhưng gần đây nhiều ảnh chụp bị đưa ra trước ánh sáng, bạn trai đi cùng cô ta tới tham dự sự kiện đều không phải Hạ Mạt. Điều này khiến Đông Chí có chút nghi ngờ chẳng lẽ bọn Trang Châu có phương thức phá rối mới?
Kỳ thật ngày đó ăn cơm ở nhà chính, những gì Trang Thành Ngôn và Trang lão gia tử nói, Đông Chí đều nghe hiểu, đều muốn khuyên nhủ Hạ Mạt nhớ tới cốt nhục tình thân, có lẽ Hạ Mạt từ giữa bị dẫn dắt, quyết định buông tha ý định kết hôn ngu xuẩn này, ngược lại toàn tâm toàn ý đi ôm đùi Trang gia?
Đông Chí nghĩ không ra liền lười nghĩ tiếp, bởi vì lực chú ý của anh đã bị chuyện trọng yếu sau đây hấp dẫn: Thanh Thụ gọi điện cho anh nói Tiểu Lục và Tiểu Thất sẽ chuyển tới đây.
Đông Chí nhanh chóng trở về thu dọn nhà cũ của mình, các vật dụng cá nhân đều chuyển hết tới Ngự Cảnh Uyển. Vốn là một phòng ngủ, một phòng vẽ đều được sửa chữa lại, đổi thành hai phòng ngủ. Một lần nữa sắm sửa lại toàn bộ gia cụ mới, rèm cửa, giường chiếu cũng thay mới, lại nhờ người tới dọn dẹp vệ sinh một lần.
Tất cả những chuyện thượng vàng hạ cám này bận rộn làm xong hết cũng tới cuối tháng tám, chỉ còn chờ người tới nữa là đủ.
Không thể không nói, tưởng tượng và hiện thực vẫn có chút khác biệt. Đông Chí não bổ hình ảnh Tiểu Lục Tiểu Thất đều là gương mặt thuần phác hàm hậu, quần áo ăn mặc tương đối quê mùa… khụ…
Nhưng khi đứng giữa biển người ở sân bay chờ đón người, trong đầu lăn qua lộn lại vẫn là hình ảnh diễn viên ăn mặc kiểu nông thôn như trong phim ‘Thu Cúc lên tòa án’, có quàng khăn trùm đầu gì đó… cho nên khi hai thanh niên dáng người cao lớn, tướng mạo xuất chúng đồng thời xuất hiện trước mặt anh, Đông Chí có chút trợn tròn mắt. Anh cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cặp anh em sinh đôi nào đẹp mắt tới vậy, anh trai nho nhã tuấn tú, em trai thần thái phi dương.
Bất đồng với vẻ ngoài tinh xảo ôn hòa của Đông Chí, vẻ đẹp của cặp anh em này có chút khác biệt, là kiểu anh tuấn bức nhân. Quan trọng nhất là trên người bọn họ đều mang theo chút cổ phong nhã vận nào đó không thể nói rõ. Đông Chí từ xa nhìn lại, trong lòng khó hiểu cảm thấy đứng ở trước mặt mình chính là kiểu thư sinh của thời đại trước. Loại ý vị tác phong này rất có thể đã bị ảnh hưởng sâu sắc trong quá trình trưởng thành ở Mộ Dung gia tộc gần như phong bế hoàn cảnh.
Cảm giác này giống như người bước ra từ trong tranh, hoàn toàn không hòa hợp với vạn vật xung quanh.
Người anh hào hoa phong nhã bắt tay với Đông Chí: “Tôi là Mộ Dung Lục, em trai tôi là Mộ Dung Khinh. Làm phiền cậu rồi.”
Lục? Khinh (nhẹ)? hai chữ này kỳ thật vẫn là từ biệt danh Tiểu Lục Tiểu Thất thuận miệng gọi ra đi? Đông Chí nhớ tới hoàn cảnh trưởng thành của cả hai, đột nhiên cảm thấy xót xa trong lòng.
“Tôi là Lăng Đông Chí, phiền toái gì đó không cần nhắc tới, chúng ta vốn là những người thân cận nhất còn lại, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm.” Đông Chí bắt tay hai anh em họ, lúc đầu còn thấy xa lạ dè dặt, sau đó một loại tình cảm nồng đậm hơn cả huyết mạch tương liên chậm rãi dâng trào, ba đại nam nhân nhìn nhau, đáy mắt đều bất giác có chút phiếm hồng.
Đông Chí vươn tay xách hai cái túi du lịch vừa nhìn cũng biết không có nhiều đồ: “Đi thôi, về nhà trước, tắm rửa nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ làm tiệc đón gió tẩy trần cho hai người.”
Hai anh em nhìn nhau mỉm cười, ăn ý mười phần đi theo Đông Chí.
Kết quả ra tới bãi đỗ xe, vừa nhìn thấy chiếc xe cũ của Đông Chí, Mộ Dung Khinh liền ai nha một tiếng kêu lên: “Cái xe này là của cậu sao, tôi từng thấy nó một lần trong trấn.”
Đông Chí giật mình: “Trấn? Thanh Thạch trấn? sẽ không trùng hợp thế đi…cậu nhìn qua là nhớ?”
Mộ Dung Khinh lắc đầu, có thâm ý khác liếc nhìn Đông Chí một cái: “Cậu nhìn biển số xe của cậu đi, hai số cuối một cái là 6 một cái là 9, đặt cạnh nhau nhìn thế nào cũng thấy rất không đứng đắn. Lúc ấy tôi còn nghĩ, không biết ai là chủ chiếc xe này… thật không ngờ, hắc hắc hắc.” (Jer: em cũng thấy nó không đứng đắn =))))))
Đông Chí: “….”
Mộ Dung Lục đầu đầy hắc tuyến, vươn tay cốc một cái thật mạnh lên đầu em trai, miệng quát lớn: “Người không đứng đắn nhất chính là em đấy.”
Mộ Dung Khinh xoa xoa đầu cười hắc hắc.
Đông Chí lau mặt một phen, mình có thể giả bộ nghe không hiểu không?
Hùng hài tử này thật là!
Đông Chí lên xe, hỏi hai anh em: “Hai người biết lái xe không? Tôi để chiếc xe này lại cho hai người đi, về sau…”
Mộ Dung Lục còn chưa kịp lên tiếng, Mộ Dung Khinh đã cười nói: “Bọn tôi đều biết lái, chỉ là không có bằng. Xe cậu cứ dùng đi, kẻo chúng tôi vừa ra đường đã bị cảnh sát tóm, vậy càng phiền toái.”
Đông Chí ngẫm lại hoàn cảnh hai anh em, dường như người trên núi không để ý tới chuyện có bằng hay không, chủ yếu cũng chẳng có ai tới kiểm tra. Đành gật đầu: “Vậy chờ hai người ổn định xong, thi lấy cái bằng rồi đi. Gần tiểu khu có trạm xe buýt, cũng có tàu điện ngầm, tôi mua bản đồ, hai người hảo hảo nhìn xem.”
Mộ Dung Lục vội vàng nói cảm ơn, vững vàng ngồi trên ghế.
Từ chi tiết có thể nhìn ra tính cách hai anh em hoàn toàn trái ngược, anh trai trầm tĩnh, em trai có chút không cố kỵ. Đông Chí đối với điểm này thoáng có chút nghi hoặc, anh nhớ rõ người em luôn làm việc bên người lão đương gia, tính cách bắng nhắng này thật sự không thành vấn đề chứ?
Mộ Dung Khinh ghé vào cửa sổ xe hết nhìn đông tới nhìn tây, một chút cũng không che dấu sự tò mò trong mắt: “A, anh, kia là cái gì?”
Mộ Dung Lục: “…”
Đông Chí cười nói: “Đó là nhà thi đấu dưới nước, đằng sau kiến trúc màu trắng kia chính là bể bơi chuyên dùng để thi đấu, bình thường không mở cửa cho người ngoài vào. Tòa cao ốc bên này là khách sạn…”
Đông Chí vừa lái xe vừa làm hướng dẫn viên du lịch, hai anh em chăm chú lắng nghe.
Chờ tới khi bọn họ về nhà, hai anh em đều lắp bắp kinh hãi. Tuy rằng trước đó Thanh Thụ từng nói qua chỗ ở sẽ do Đông Chí an bài, nhưng hai người đều không ngờ chỗ này lại tốt như vậy, vách tường, sàn nhà đều được sơn sửa lại, rất nhiều đồ đạc cũng là mới mua, bát đĩa bồn chạn… trong bếp, đồ trong trong phòng vệ sinh, cùng với quần áo trong tủ phòng ngủ… tất cả đều mới tinh.
Cho tới lúc này, sự thấp thỏm không yên trong lòng hai anh em đường xa mà tới mới thoáng yên ổn xuống.
Đông Chí lấy cái siêu nước từ trong phòng bếp, lại tìm hộp trà, lúc pha trà xong đi ra, trong phòng khách chỉ còn một mình Mộ Dung Khinh, nghe tiếng bước chân, Mộ Dung Khinh xoay người hướng về phía anh mỉm cười: “Anh tôi đi tắm rồi.”
Đông Chí đặt bộ ấm chén lên bàn trà, thuận miệng nói: “Hai người có thói quen sinh hoạt thế nào tôi không rõ lắm, đây đều là tôi tự ý sắp xếp, nếu không hợp ý, hai người tự thay đổi nhé.”
Mộ Dung Khinh ngồi xuống đối diện Đông Chí, ánh mắt dừng trên mặt anh, lộ ra vài phần cảm khái: “Đã rất tốt rồi, Mộ Dung gia giải tán, tôi và anh hai không có chỗ để đi. Cậu và Thanh Thụ ca đã giúp chúng tôi rất nhiều, hai anh em chúng tôi cả đời đều nhớ kỹ.”
Đông Chí khoát tay: “Đừng khách sáo. Tình hình tộc chúng ta thế nào các cậu cũng biết, hiện tại chúng ta chỉ còn lại vài người, sao có thể không giúp đỡ lẫn nhau? Đúng rồi, tôi đã hỏi thăm một bệnh viện thú ý cho anh trai cậu, bệnh viện này quy mô lớn, cũng rất chính quy. Quan trọng là người mở bệnh viện là người quen của tôi, sẽ không làm khó anh trai cậu. Còn cậu tôi cũng đã…”
Mộ Dung Khinh hé miệng mỉm cười, bên má lộ ra núm đồng tiền nhợt nhạt lại thu trở về: “Chuyện của tôi, mọi người không cần hao tâm tổn trí, tôi có nghề của mình.”
Đông Chí sợ run một chút: “Nghề gì?”
Mộ Dung Khinh trầm ngâm một khắc, giương mắt nhìn Đông Chí, thanh diễm sóng mắt lộ ra một tia thăm dò: “Tôi không muốn nói dối, nhưng bây giờ thực rất khó nói. Qua mấy ngày nữa tôi sẽ nói cho cậu biết được không?”
Biểu tình trên mặt Đông Chí dần dịu đi, cười gật đầu: “Chuyện của cậu, cậu không muốn nói thì đừng nói. Nhưng đừng coi tôi là người ngoài, có gì cần tôi giúp, cậu cứ nói.”
Mộ Dung Khinh nhìn Đông Chí thật lâu, trong mắt dần trở nên ấm áp, sau đó gật đầu: “Cám ơn nhiều, anh.”
Đông Chí đang định nói chuyện, chỉ thấy Mộ Dung Khinh vươn tay vỗ trán mình một cái: “Không đúng, không thể gọi là anh. Tôi nhớ Thanh Thụ ca có nói, cậu nhỏ hơn hai chúng tôi mà.”
Đông Chí mừng rỡ: “Anh ấy nói vậy?”
“Khi chúng ta bị đưa đi, lúc đó bọn tôi sắp đầy tháng, còn cậu mới sinh được vài ngày.” Mộ Dung Khinh cầm chén trà trước mặt lên nhấp một hơi, trong mắt mang chút thần sắc ghét bỏ: “Trà không được.”
Đông Chí lần nữa cảm thấy trên người Mộ Dung Khinh có loại tư thái chân chính chỉ có ở những người được nuôi dưỡng trong thế gia đại tộc mới có, không nhanh không chậm, tư thế cầm tách trà có thể trực tiếp đi đóng quảng cáo. Tay Mộ Dung Khinh phi thường xinh đẹp, ngón tay thon dài, móng tay nửa vòng tròn nhu thuận sáng bóng, hơn nữa khi ngón tay hơi hơi gấp khúc còn mang theo một loại hương vị hấp dẫn vi diệu không nói nên lời.
Đông Chí ngốc hồ hồ nhìn trong chốc lát, trong lòng đau khổ nghĩ: lão tử sống hơn hai mươi năm, lần đầu biết mình là người luyến thủ phích.
Mộ Dung Khinh lại hỏi: “Chuyện anh của tôi… cậu nói là chỗ người quen?”
Vẻ mặt Tiểu Thất thực nghiêm túc, cặp mắt màu trà có cảm giác nhìn xuyên thấu mọi vật, lúc nhìn người sẽ khiến người ta nhớ tới cánh hoa đào dập dờn sóng sánh trên mặt sông, ánh mắt thanh lãnh lại phiếm vài phần mê mị không rời. Đông Chí bỗng nhiên cảm thấy chắc là do đặc thù sinh lý của bộ tộc mà màu mắt khá nhạt, khi ánh mặt trời chiếu vào lấp lánh rực rỡ đến lóa mắt.
“Là người quen, tên gọi Hòa Thanh, nhà anh ta coi như có chút bối cảnh, có làm kinh doanh. Anh ta làm việc này thuần túy là yêu thích.” Điểm này rất lâu sau Đông Chí mới biết được, nhưng trình độ làm việc của Hòa Thanh không tệ chút nào, nghe nói rất nhiều sủng vật của nhà giàu đều giao cho anh ta chuyên môn phụ trách.
Mộ Dung Khinh lại hỏi: “Quan hệ của hai người rất tốt?”
Đông Chí từ trong lời cậu ta nghe ra ý lo lắng, biết cậu ta là đang lo lắng cho anh trai mình, Đông Chí do dự một chút có cần mở luôn lá bài chưa lật cho cậu ta nhìn không, ngẫm lại cảm thấy thời gian ở chung còn dài, anh em Mộ Dung sớm hay muộn cũng sẽ biết chuyện của mình, không cần phải giấu diếm: “Hòa Thanh còn có một người anh trai, hai anh em họ là bạn từ nhỏ với ông xã tôi, quan hệ đặc biệt thân thiết.”
Mộ Dung Khinh sửng sốt một chút, tựa như không ngờ tới.
Đông Chí ho khan một tiếng, giải thích: “Bạn thân từ nhỏ với bạn trai tôi.”
Mộ Dung Khinh ho khan một tiếng, trên mặt không hề có thần sắc không tiếp thu được, gật đầu: “Vậy tôi an tâm.”
Đông Chí bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, hóa ra hai anh em nhà này vẫn là em trai quản sự, còn thực chủ động bảo hộ anh trai mình.
Như vậy cũng tốt, có chuyện trực tiếp nói với cậu ấy, cũng đỡ phải suy nghĩ xem nói chuyện với ai tương đối hiệu quả hơn. Đông Chí từ trong ví tiền lấy ra một cái thẻ đưa cho Tiểu Thất: “Đây là thẻ ngân hàng tôi mới làm, hai người cầm dùng trước. Nếu cậu có ý kiến gì hoặc muốn kinh doanh gì đó, có thể đề xuất ý kiến với quỹ. Chuyện quỹ hẳn Thanh Thụ đã nói với các cậu rồi đi?”
Mộ Dung Khinh nhìn nhìn tấm thẻ, con ngươi ngưng trụ nhìn Đông Chí, trên mặt chậm rãi tràn ra một nụ cười sáng lạn: “Tiền thật sự không cần. Tôi không phải khách khí với cậu đâu. Nếu có khó khăn gì tôi sẽ nhờ cậu.”
Đông Chí bị nụ cười của cậu ta làm cho hoa mắt, choáng váng thu hồi tấm thẻ, trong lòng đối với Mộ Dung Khinh càng thêm tò mò. Thanh Thụ nói người này tính cách nhanh nhẹn, nhưng khi gặp mặt rồi, Đông Chí lại cảm thấy Tiểu Thất tạo cho anh cảm giác thâm tàng bất lộ.
Đầu tiên là Trang Châu và anh em Hòa gia âm thầm tính kế phá chuyện hôn sự của Hạ Mạt, khiến cho mấy người này luôn túm tụm lại một chỗ với nhau, ăn cơm uống rượu trao đổi tình báo, thương lượng làm thế nào để xúi giục Tào Minh Hà gây chuyện, gây chuyện ầm ĩ xong lại không quên tới tìm cái tên Hạ Mạt coi tiền như rác… A, không, là anh rể tốt đi dọn dẹp cho gã.
Đông Chí rảnh rỗi không có việc gì ngẫu nhiên cũng đọc báo chí của thành phố, cơ hội Hạ Mạt lộ diện không nhiều lắm, ngẫu nhiên tin tức kinh tế giới thiệu về khoa học kỹ thuật mới hoặc xí nghiệp ngoại lai đặt ở Tân Hải thì có nhắc tới tên gã. Tào Minh Châu vẫn như cũ phách lối vô cùng, hôm nay mặc cái gì đeo cái gì tới tham dự tuần lễ thời trang, ngày mai tham dự tiệc rượu từ thiện. Nhưng gần đây nhiều ảnh chụp bị đưa ra trước ánh sáng, bạn trai đi cùng cô ta tới tham dự sự kiện đều không phải Hạ Mạt. Điều này khiến Đông Chí có chút nghi ngờ chẳng lẽ bọn Trang Châu có phương thức phá rối mới?
Kỳ thật ngày đó ăn cơm ở nhà chính, những gì Trang Thành Ngôn và Trang lão gia tử nói, Đông Chí đều nghe hiểu, đều muốn khuyên nhủ Hạ Mạt nhớ tới cốt nhục tình thân, có lẽ Hạ Mạt từ giữa bị dẫn dắt, quyết định buông tha ý định kết hôn ngu xuẩn này, ngược lại toàn tâm toàn ý đi ôm đùi Trang gia?
Đông Chí nghĩ không ra liền lười nghĩ tiếp, bởi vì lực chú ý của anh đã bị chuyện trọng yếu sau đây hấp dẫn: Thanh Thụ gọi điện cho anh nói Tiểu Lục và Tiểu Thất sẽ chuyển tới đây.
Đông Chí nhanh chóng trở về thu dọn nhà cũ của mình, các vật dụng cá nhân đều chuyển hết tới Ngự Cảnh Uyển. Vốn là một phòng ngủ, một phòng vẽ đều được sửa chữa lại, đổi thành hai phòng ngủ. Một lần nữa sắm sửa lại toàn bộ gia cụ mới, rèm cửa, giường chiếu cũng thay mới, lại nhờ người tới dọn dẹp vệ sinh một lần.
Tất cả những chuyện thượng vàng hạ cám này bận rộn làm xong hết cũng tới cuối tháng tám, chỉ còn chờ người tới nữa là đủ.
Không thể không nói, tưởng tượng và hiện thực vẫn có chút khác biệt. Đông Chí não bổ hình ảnh Tiểu Lục Tiểu Thất đều là gương mặt thuần phác hàm hậu, quần áo ăn mặc tương đối quê mùa… khụ…
Nhưng khi đứng giữa biển người ở sân bay chờ đón người, trong đầu lăn qua lộn lại vẫn là hình ảnh diễn viên ăn mặc kiểu nông thôn như trong phim ‘Thu Cúc lên tòa án’, có quàng khăn trùm đầu gì đó… cho nên khi hai thanh niên dáng người cao lớn, tướng mạo xuất chúng đồng thời xuất hiện trước mặt anh, Đông Chí có chút trợn tròn mắt. Anh cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cặp anh em sinh đôi nào đẹp mắt tới vậy, anh trai nho nhã tuấn tú, em trai thần thái phi dương.
Bất đồng với vẻ ngoài tinh xảo ôn hòa của Đông Chí, vẻ đẹp của cặp anh em này có chút khác biệt, là kiểu anh tuấn bức nhân. Quan trọng nhất là trên người bọn họ đều mang theo chút cổ phong nhã vận nào đó không thể nói rõ. Đông Chí từ xa nhìn lại, trong lòng khó hiểu cảm thấy đứng ở trước mặt mình chính là kiểu thư sinh của thời đại trước. Loại ý vị tác phong này rất có thể đã bị ảnh hưởng sâu sắc trong quá trình trưởng thành ở Mộ Dung gia tộc gần như phong bế hoàn cảnh.
Cảm giác này giống như người bước ra từ trong tranh, hoàn toàn không hòa hợp với vạn vật xung quanh.
Người anh hào hoa phong nhã bắt tay với Đông Chí: “Tôi là Mộ Dung Lục, em trai tôi là Mộ Dung Khinh. Làm phiền cậu rồi.”
Lục? Khinh (nhẹ)? hai chữ này kỳ thật vẫn là từ biệt danh Tiểu Lục Tiểu Thất thuận miệng gọi ra đi? Đông Chí nhớ tới hoàn cảnh trưởng thành của cả hai, đột nhiên cảm thấy xót xa trong lòng.
“Tôi là Lăng Đông Chí, phiền toái gì đó không cần nhắc tới, chúng ta vốn là những người thân cận nhất còn lại, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm.” Đông Chí bắt tay hai anh em họ, lúc đầu còn thấy xa lạ dè dặt, sau đó một loại tình cảm nồng đậm hơn cả huyết mạch tương liên chậm rãi dâng trào, ba đại nam nhân nhìn nhau, đáy mắt đều bất giác có chút phiếm hồng.
Đông Chí vươn tay xách hai cái túi du lịch vừa nhìn cũng biết không có nhiều đồ: “Đi thôi, về nhà trước, tắm rửa nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ làm tiệc đón gió tẩy trần cho hai người.”
Hai anh em nhìn nhau mỉm cười, ăn ý mười phần đi theo Đông Chí.
Kết quả ra tới bãi đỗ xe, vừa nhìn thấy chiếc xe cũ của Đông Chí, Mộ Dung Khinh liền ai nha một tiếng kêu lên: “Cái xe này là của cậu sao, tôi từng thấy nó một lần trong trấn.”
Đông Chí giật mình: “Trấn? Thanh Thạch trấn? sẽ không trùng hợp thế đi…cậu nhìn qua là nhớ?”
Mộ Dung Khinh lắc đầu, có thâm ý khác liếc nhìn Đông Chí một cái: “Cậu nhìn biển số xe của cậu đi, hai số cuối một cái là 6 một cái là 9, đặt cạnh nhau nhìn thế nào cũng thấy rất không đứng đắn. Lúc ấy tôi còn nghĩ, không biết ai là chủ chiếc xe này… thật không ngờ, hắc hắc hắc.” (Jer: em cũng thấy nó không đứng đắn =))))))
Đông Chí: “….”
Mộ Dung Lục đầu đầy hắc tuyến, vươn tay cốc một cái thật mạnh lên đầu em trai, miệng quát lớn: “Người không đứng đắn nhất chính là em đấy.”
Mộ Dung Khinh xoa xoa đầu cười hắc hắc.
Đông Chí lau mặt một phen, mình có thể giả bộ nghe không hiểu không?
Hùng hài tử này thật là!
Đông Chí lên xe, hỏi hai anh em: “Hai người biết lái xe không? Tôi để chiếc xe này lại cho hai người đi, về sau…”
Mộ Dung Lục còn chưa kịp lên tiếng, Mộ Dung Khinh đã cười nói: “Bọn tôi đều biết lái, chỉ là không có bằng. Xe cậu cứ dùng đi, kẻo chúng tôi vừa ra đường đã bị cảnh sát tóm, vậy càng phiền toái.”
Đông Chí ngẫm lại hoàn cảnh hai anh em, dường như người trên núi không để ý tới chuyện có bằng hay không, chủ yếu cũng chẳng có ai tới kiểm tra. Đành gật đầu: “Vậy chờ hai người ổn định xong, thi lấy cái bằng rồi đi. Gần tiểu khu có trạm xe buýt, cũng có tàu điện ngầm, tôi mua bản đồ, hai người hảo hảo nhìn xem.”
Mộ Dung Lục vội vàng nói cảm ơn, vững vàng ngồi trên ghế.
Từ chi tiết có thể nhìn ra tính cách hai anh em hoàn toàn trái ngược, anh trai trầm tĩnh, em trai có chút không cố kỵ. Đông Chí đối với điểm này thoáng có chút nghi hoặc, anh nhớ rõ người em luôn làm việc bên người lão đương gia, tính cách bắng nhắng này thật sự không thành vấn đề chứ?
Mộ Dung Khinh ghé vào cửa sổ xe hết nhìn đông tới nhìn tây, một chút cũng không che dấu sự tò mò trong mắt: “A, anh, kia là cái gì?”
Mộ Dung Lục: “…”
Đông Chí cười nói: “Đó là nhà thi đấu dưới nước, đằng sau kiến trúc màu trắng kia chính là bể bơi chuyên dùng để thi đấu, bình thường không mở cửa cho người ngoài vào. Tòa cao ốc bên này là khách sạn…”
Đông Chí vừa lái xe vừa làm hướng dẫn viên du lịch, hai anh em chăm chú lắng nghe.
Chờ tới khi bọn họ về nhà, hai anh em đều lắp bắp kinh hãi. Tuy rằng trước đó Thanh Thụ từng nói qua chỗ ở sẽ do Đông Chí an bài, nhưng hai người đều không ngờ chỗ này lại tốt như vậy, vách tường, sàn nhà đều được sơn sửa lại, rất nhiều đồ đạc cũng là mới mua, bát đĩa bồn chạn… trong bếp, đồ trong trong phòng vệ sinh, cùng với quần áo trong tủ phòng ngủ… tất cả đều mới tinh.
Cho tới lúc này, sự thấp thỏm không yên trong lòng hai anh em đường xa mà tới mới thoáng yên ổn xuống.
Đông Chí lấy cái siêu nước từ trong phòng bếp, lại tìm hộp trà, lúc pha trà xong đi ra, trong phòng khách chỉ còn một mình Mộ Dung Khinh, nghe tiếng bước chân, Mộ Dung Khinh xoay người hướng về phía anh mỉm cười: “Anh tôi đi tắm rồi.”
Đông Chí đặt bộ ấm chén lên bàn trà, thuận miệng nói: “Hai người có thói quen sinh hoạt thế nào tôi không rõ lắm, đây đều là tôi tự ý sắp xếp, nếu không hợp ý, hai người tự thay đổi nhé.”
Mộ Dung Khinh ngồi xuống đối diện Đông Chí, ánh mắt dừng trên mặt anh, lộ ra vài phần cảm khái: “Đã rất tốt rồi, Mộ Dung gia giải tán, tôi và anh hai không có chỗ để đi. Cậu và Thanh Thụ ca đã giúp chúng tôi rất nhiều, hai anh em chúng tôi cả đời đều nhớ kỹ.”
Đông Chí khoát tay: “Đừng khách sáo. Tình hình tộc chúng ta thế nào các cậu cũng biết, hiện tại chúng ta chỉ còn lại vài người, sao có thể không giúp đỡ lẫn nhau? Đúng rồi, tôi đã hỏi thăm một bệnh viện thú ý cho anh trai cậu, bệnh viện này quy mô lớn, cũng rất chính quy. Quan trọng là người mở bệnh viện là người quen của tôi, sẽ không làm khó anh trai cậu. Còn cậu tôi cũng đã…”
Mộ Dung Khinh hé miệng mỉm cười, bên má lộ ra núm đồng tiền nhợt nhạt lại thu trở về: “Chuyện của tôi, mọi người không cần hao tâm tổn trí, tôi có nghề của mình.”
Đông Chí sợ run một chút: “Nghề gì?”
Mộ Dung Khinh trầm ngâm một khắc, giương mắt nhìn Đông Chí, thanh diễm sóng mắt lộ ra một tia thăm dò: “Tôi không muốn nói dối, nhưng bây giờ thực rất khó nói. Qua mấy ngày nữa tôi sẽ nói cho cậu biết được không?”
Biểu tình trên mặt Đông Chí dần dịu đi, cười gật đầu: “Chuyện của cậu, cậu không muốn nói thì đừng nói. Nhưng đừng coi tôi là người ngoài, có gì cần tôi giúp, cậu cứ nói.”
Mộ Dung Khinh nhìn Đông Chí thật lâu, trong mắt dần trở nên ấm áp, sau đó gật đầu: “Cám ơn nhiều, anh.”
Đông Chí đang định nói chuyện, chỉ thấy Mộ Dung Khinh vươn tay vỗ trán mình một cái: “Không đúng, không thể gọi là anh. Tôi nhớ Thanh Thụ ca có nói, cậu nhỏ hơn hai chúng tôi mà.”
Đông Chí mừng rỡ: “Anh ấy nói vậy?”
“Khi chúng ta bị đưa đi, lúc đó bọn tôi sắp đầy tháng, còn cậu mới sinh được vài ngày.” Mộ Dung Khinh cầm chén trà trước mặt lên nhấp một hơi, trong mắt mang chút thần sắc ghét bỏ: “Trà không được.”
Đông Chí lần nữa cảm thấy trên người Mộ Dung Khinh có loại tư thái chân chính chỉ có ở những người được nuôi dưỡng trong thế gia đại tộc mới có, không nhanh không chậm, tư thế cầm tách trà có thể trực tiếp đi đóng quảng cáo. Tay Mộ Dung Khinh phi thường xinh đẹp, ngón tay thon dài, móng tay nửa vòng tròn nhu thuận sáng bóng, hơn nữa khi ngón tay hơi hơi gấp khúc còn mang theo một loại hương vị hấp dẫn vi diệu không nói nên lời.
Đông Chí ngốc hồ hồ nhìn trong chốc lát, trong lòng đau khổ nghĩ: lão tử sống hơn hai mươi năm, lần đầu biết mình là người luyến thủ phích.
Mộ Dung Khinh lại hỏi: “Chuyện anh của tôi… cậu nói là chỗ người quen?”
Vẻ mặt Tiểu Thất thực nghiêm túc, cặp mắt màu trà có cảm giác nhìn xuyên thấu mọi vật, lúc nhìn người sẽ khiến người ta nhớ tới cánh hoa đào dập dờn sóng sánh trên mặt sông, ánh mắt thanh lãnh lại phiếm vài phần mê mị không rời. Đông Chí bỗng nhiên cảm thấy chắc là do đặc thù sinh lý của bộ tộc mà màu mắt khá nhạt, khi ánh mặt trời chiếu vào lấp lánh rực rỡ đến lóa mắt.
“Là người quen, tên gọi Hòa Thanh, nhà anh ta coi như có chút bối cảnh, có làm kinh doanh. Anh ta làm việc này thuần túy là yêu thích.” Điểm này rất lâu sau Đông Chí mới biết được, nhưng trình độ làm việc của Hòa Thanh không tệ chút nào, nghe nói rất nhiều sủng vật của nhà giàu đều giao cho anh ta chuyên môn phụ trách.
Mộ Dung Khinh lại hỏi: “Quan hệ của hai người rất tốt?”
Đông Chí từ trong lời cậu ta nghe ra ý lo lắng, biết cậu ta là đang lo lắng cho anh trai mình, Đông Chí do dự một chút có cần mở luôn lá bài chưa lật cho cậu ta nhìn không, ngẫm lại cảm thấy thời gian ở chung còn dài, anh em Mộ Dung sớm hay muộn cũng sẽ biết chuyện của mình, không cần phải giấu diếm: “Hòa Thanh còn có một người anh trai, hai anh em họ là bạn từ nhỏ với ông xã tôi, quan hệ đặc biệt thân thiết.”
Mộ Dung Khinh sửng sốt một chút, tựa như không ngờ tới.
Đông Chí ho khan một tiếng, giải thích: “Bạn thân từ nhỏ với bạn trai tôi.”
Mộ Dung Khinh ho khan một tiếng, trên mặt không hề có thần sắc không tiếp thu được, gật đầu: “Vậy tôi an tâm.”
Đông Chí bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, hóa ra hai anh em nhà này vẫn là em trai quản sự, còn thực chủ động bảo hộ anh trai mình.
Như vậy cũng tốt, có chuyện trực tiếp nói với cậu ấy, cũng đỡ phải suy nghĩ xem nói chuyện với ai tương đối hiệu quả hơn. Đông Chí từ trong ví tiền lấy ra một cái thẻ đưa cho Tiểu Thất: “Đây là thẻ ngân hàng tôi mới làm, hai người cầm dùng trước. Nếu cậu có ý kiến gì hoặc muốn kinh doanh gì đó, có thể đề xuất ý kiến với quỹ. Chuyện quỹ hẳn Thanh Thụ đã nói với các cậu rồi đi?”
Mộ Dung Khinh nhìn nhìn tấm thẻ, con ngươi ngưng trụ nhìn Đông Chí, trên mặt chậm rãi tràn ra một nụ cười sáng lạn: “Tiền thật sự không cần. Tôi không phải khách khí với cậu đâu. Nếu có khó khăn gì tôi sẽ nhờ cậu.”
Đông Chí bị nụ cười của cậu ta làm cho hoa mắt, choáng váng thu hồi tấm thẻ, trong lòng đối với Mộ Dung Khinh càng thêm tò mò. Thanh Thụ nói người này tính cách nhanh nhẹn, nhưng khi gặp mặt rồi, Đông Chí lại cảm thấy Tiểu Thất tạo cho anh cảm giác thâm tàng bất lộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.