Bí Mật Của Hoa Hạnh

Chương 19: Chương 10.3

Phi Yên

27/11/2016

Một giấc ngủ sâu, tỉnh lại đã là buổi trưa.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào, bình thản yên tĩnh như vậy. Đã bao lâu chưa từng có cuộc sống như thế rồi? Hắn không có ở đây ba năm, mỗi một ngày nàng đều buộc mình lớn lên, chính là vì có thể sớm trở lại bên cạnh hắn. Nhưng mà thực sự đón lấy trọng trách này, mới biết đến cỡ nào nặng nề, rốt cuộc cũng hiểu rõ, người nọ đã từng sống khổ cực cỡ nào bất đắc dĩ cỡ nào.

Tất cả đều chỉ là vì thủ hộ, vậy mà trả giá cao, là quá nhiều quá nặng.

"Đang suy nghĩ gì?"

Nàng nghe được một giọng nói ôn hòa, ngước mắt.

Hắn quay lưng về phía mặt trời, ánh mắt sáng như nước sơn, mang theo sự ấm áp nhàn nhạt.

Nhìn hắn, nàng hơi chần chờ, cuối cùng nói: " Muội truyền vị trí Cốc chủ cho Duyệt đại ca."

"Ừ." Hắn khẽ mỉm cười.

"Huynh không phản đối sao?"

"Những năm này tất cả những gì muội làm, ta đều thấy được. Ảnh nhi, muội thực sự trưởng thành rồi. Ta tin tưởng quyết định hiện giờ của muội, đều đã nghĩ sâu tính kỹ."

"Ba năm qua, muội thấy rõ ràng, Duyệt đại ca ở trong cốc rất được lòng người, võ công tài trí đều không thua muội, để Tuyệt Vân Cốc trong tay hắn, muội rất yên tâm." Cắn cắn môi, nhìn hắn, từ từ nói, "Huynh biết, muội cũng không quyến luyến vị trí Cốc chủ. Ở Tuyệt Vân Cốc ba năm, là vì để cho mình trở thành cô gái đủ để sánh vai với huynh. Mà bây giờ, muội cảm thấy đã đủ, cho dù vĩnh viễn không đuổi kịp huynh thì như thế nào? Muội không muốn đợi thêm, chờ đợi thêm nữa muội muốn điên rồi."

"Duyên quân duyên ta duyên chưa dứt, duyên sâu duyên cạn duyên hiểu nhau. Thư của muội, mỗi một phong ta đều đọc, ba năm này, muội đã làm rất khá. Tuyệt Vân Cốc ở trong tay muội phát dương quang đại, sư phụ lão nhân gia trên trời có linh thiêng cũng cảm thấy an ủi."

Nhạn Hành Sơ khẽ mỉm cười, nói tiếp, "Muội vốn là một đứa bé sung sướng, vui buồn tùy tâm, cũng sẽ không suy tính được mất, ta vẫn rất hâm mộ."

"Vậy muội —— có thể lưu lại sao?" Trong ánh mắt có một tia khiếp ý, sợ hắn cự tuyệt.

"Trong tiểu lâu này, vẫn giữ lại cho muội một gian."

Hoan hô một tiếng nhào qua, ôm chặt lấy hắn.



"Được rồi, đi xuống rửa mặt, chốc lát nữa cùng nhau ăn cơm."

"Vâng" một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, tinh thần sảng khoái xuất hiện ở hậu viện, Dung Úc Ảnh vô cùng hứng thú quan sát phòng bếp lò bếp.

"Chớ nhìn, ăn trước một ít trước kẻo đói. Một lát đi Thái Bạch lâu trong thành, mấy món tủ của đầu bếp bên đó cũng không tệ." Nhạn Hành Sơ cười nhạt, đưa cho nàng mấy khối bánh hạnh nhân, đó là mới làm sáng sớm ngày hôm nay.

"À? Tại sao không dùng cơm ở nhà?" Liếc một cái trong thùng nước có một con cá tươi, nhìn lại một chút trên bếp lò đặt dầu muối hành gừng, còn có mấy quả trứng gà. Trong sân trồng rau cải, còn nuôi hai con gà béo. Thấy thế nào cũng có thể làm được một bàn thức ăn ngon phong phú.

Theo ánh mắt của nàng nhìn sang, Nhạn Hành Sơ sợ một trận hết hồn hết vía. Nha đầu này chẳng lẽ muốn. . . . . . ? Cá này là hắn tự tay bắt, vẫn nuôi đến bây giờ, chưa từng bao giờ nghĩ đến lấy nấu ăn. Về phần hai con gà mẹ mập mạp này, là Gà thôn nhân đưa, thật vất vả mới nuôi khỏe mạnh như vậy, hôm nay thế nào cũng phải bảo vệ bọn họ.

Quan trọng nhất là, tay nghề của hắn thật sự chưa ra hình dáng gì, trong ngày thường mình tạm chấp nhận thì không sao, lại không thể để cho nàng uất ức. Sau khi suy tính nhiều lần vẫn cảm thấy đi ra ngoài ăn là tốt nhất.

Vì vậy nói thật, cười xấu hổ nói: " Ảnh nhi, muội biết ta từ trước đến giờ không quen làm những thứ này."

"Không sao, muội sẽ làm." Dung Úc Ảnh nhẹ nhàng nói.

Làm sao có thể? Hắn chần chờ nhìn nàng. Nha đầu đã từng nhếch nhác chạy trối chết từ phòng bếp, bảo hắn có thể có bao nhiêu lòng tin?

Cũng không đi để ý hắn, cuộn tay áo lên, lấy xuống mấy cây rau cải. Lại lấy hai quả trứng gà tới đây. Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp đã bay ra mùi thơm thức ăn.

"Đến, nếm thử một chút." Gắp một miếng vào trong miệng hắn, Dung Úc Ảnh cười hỏi, "Dễ ăn hay không."

"Rất ngon." Thơm mà không ngán, trong mịn màng lộ ra mùi thơm ngát.

"Ừ, huynh thích là tốt rồi." Không uổng phí nàng học lâu như vậy, thõa mãn mỉm cười, Dung Úc Ảnh nói: " ừ, huynh còn muốn ăn cái gì?"

Mắt lại kìm lòng không được nhìn lại đuôi cá trong thùng gỗ, lại liếc qua gà mẹ chạy loạn dưới đất, nói: " không bằng muội làm cá kho tàu đơn giản, lại thêm nồi một cháo gà ăn buổi tối thì sao?"

Đằng hắng một cái, Nhạn Hành Sơ kéo nàng, "Không cần, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài ăn."

"Không cần không muốn. Huynh đã không thích cá kho tàu, vậy muội làm món ăn thanh đạm cho huynh, vậy là được chứ?"



"Không thể động cá của ta." Hắn đã nói trước.

"Ừ, nhất định."

"Cũng không thể làm thịt hai con gà béo này để ăn."

Như vậy à? Rất đáng tiếc liếc gà mẹ một cái, gật đầu nói, "Được rồi. Ta chỉ dùng trứng gà vậy được rồi chứ."

Mỉm cười gật đầu, Nhạn Hành Sơ nhường chỗ ngồi bên lò bếp.

Một nồi nước sôi, đánh vào hai quả trứng, đợi đến khi chín năm phần nhanh chóng vung lên, rắc vào hai cây hành lá nhỏ dài cắt nhỏ, thêm gia vị. Cuối cùng, lại lấy một mảnh vỏ trứng cong cong ném vào.

Trứng gà vàng óng, trắng như tuyết, hành lá cắt nhỏ xanh biếc, lại thêm một mảnh vỏ trứng trên mặt nước, một chén súp trứng bình thường lại trông rất đẹp mắt.

Khẽ mỉm cười, Nhạn Hành Sơ nói: " 《 tuyệt cú 》của Đỗ Phủ, quả nhiên cực kì Phong Nhã."

" Lưỡng cá hoàng ly minh thúy liễu, nhất hành bạch lộc thượng thanh thiên. Song hàm tây lĩnh thiên thu tuyết, môn bạc đông ngô vạn lý thuyền.*" Nhìn này phiến nho nhỏ vỏ trứng, Dung Úc Ảnh nói: " hay nhất còn là một chiếc thuyền nho nhỏ. Ban đầu lúc học làm món ăn này, muội suy nghĩ, nếu có thể chèo thuyền nhỏ này xuống đường đi Giang Nam tìm huynh thì tốt biết bao?"

*Bài “Tuyệt cú” của Đỗ Phủ. Dịch nghĩa: Hai con chim vàng oanh hót trong hàng liễu biếc/ Một hàng cò trắng bay vút lên trời xanh/ Trước song cửa ngậm tuyết ngàn năm nủi Tây Lĩnh/ Trước cưa thuyền Đông Ngô từ muôn dặm đến đỗ .

Nhạn Hành Sơ khẽ mỉm cười, lấy ra vỏ trứng này, đặt ở một bên, nói: " bây giờ đã không cần."

Dùng sức gật đầu, Dung Úc Ảnh mỉm cười, "Ừ, không cần."

Một bàn rau xào tầm thường nhất, lại có tên phong nhã vậy, kì thực chỉ là một chén canh đánh trứng gà suông, hai người lại ăn say sưa ngon lành.

Sau một bữa, Nhạn Hành Sơ hoàn toàn có lòng tin với nàng nghề của tay, cảm thấy ngoài uất ức, lại có chút đau lòng. Nữ oa nhi trước mắt, đã từng sợ không kịp tránh phòng bếp, hôm nay lại một tay làm thức ăn ngon như vậy, trong đó cam khổ như thế nào người ngoài có thể hiểu.

Dung Úc Ảnh lại hoàn toàn không để ý tới tâm tư của hắn, thẳng chạy đi giúp hắn thu dọn nhà cửa. Lấy vị trí Cốc chủ của nàng, lại làm lên những chuyện vặt này, lại cũng làm cho ngay ngắn rõ ràng. Trong lòng nàng, chỉ cần có thể làm gì đó cho hắn, nàng đã vui mừng.

Thấy nàng làm

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Mật Của Hoa Hạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook