Chương 4: Chương 2.2
Phi Yên
23/11/2016
Đêm càng khuya, người đứng trước của thiện ác đường cũng càng nhiều. Hôm nay, hai người Dung Úc Ảnh và Nhạn Hành Sơ coi như là chính thức trở
mặt, không thể vãn hồi. Mà các trong cốc, rõ ràng chia làm hai phái,
thần sắc đều khẩn trương chờ đợi hai nhân vật chính đến.
Hình như là chờ rất lâu sau, trong đám người chợt rối loạn tưng bừng, rốt cuộc Dung Úc Ảnh xuất hiện ở trước mặt mọi người. Nàng mặc một bộ trang phục màu xanh dương, tuy là một cô gái nhưng giữa hai lông mày lại có anh khí không thể bỏ qua .
Đông Phương Duyệt đi theo rất sát ở phía sau nàng, ánh mắt quét qua mọi người đang ở đây, không ngờ phát hiện đường chủ ba đường khác đều vừa giận vừa sợ nhìn hắn chằm chằm. Không để ý lắm mà nhìn chỗ khác, mọi người đều vì chủ của mình, hắn không có cái gì phải áy náy.
Gã sai vặt Tiêu Vũ của Nhạn Hành Sơ đã sớm đứng ở trong đám người, đôi mắt nhìn nơi này một chút, nhìn nơi đó một chút, thật giống như chốc lát cũng không an tĩnh được. Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, giờ hợi đã qua một khắc, vậy mà, Nhạn Hành Sơ vẫn còn chưa có tới.
Dung Úc Ảnh nhăn mày lại, nhiều người như vậy đều đang đợi một mình hắn, hắn coi đây là cái gì, yếu thế sao? Hay là thị uy? Nàng khẽ cười lạnh một tiếng, vẫy vẫy tay, đang muốn để cho người đi mời hắn ra ngoài thì khóe mắt cũng đã liếc thấy một bóng dáng tím nhạt của —— Nhạn Hành Sơ.
Trong nháy mắt này, chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt của mỗi người cũng khóa thật chặt trên người của hắn. Vậy mà, hắn hơi ngước mắt, cứ nhàn nhạt như vậy nhìn về phía trong sân một cái, trái tim của tất cả mọi người trong đều ngưng lại, kìm lòng không được mà cúi đầu.
Trừ Dung Úc Ảnh. Nàng vẫn nhìn chằm chằm hắn như cũ, lạnh lùng ném ra một câu, "Ngươi đã muộn."
"Ừ." Nhạn Hành Sơ chậm rãi đi tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng đáp một tiếng. Không giải thích gì, càng không hề áy náy mà đáp một tiếng.
Đè nén lửa giận trong lòng, Dung Úc Ảnh nói: "Đã đến như vậy rồi, trước mặt tất cả đang ở đây lúc này, chúng ta làm kết thúc."
"Giá cao đấy? Ngươi hiểu rõ chứ?" Nhạn Hành Sơ nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói.
"Hôm nay giữa rừng hoa hạnh, ta đã nói rất rõ ràng với ngươi. Ngươi thắng, Dung Úc Ảnh tự vẫn trước mặt. Từ đó, Cốc chủ tuyệt Vân Cốc chính là Nhạn Hành Sơ ngươi. Nếu như ngươi thua. . . . . . ."
"Nếu ta thua, tùy ngươi xử trí là được." Ánh mắt Nhạn Hành Sơ lành lạnh, theo thứ tự quét qua những người quan trọng trong cốc, nói tiếp: "Trận chiến ngày hôm nay bất kể thắng bại, sau này trên dưới Tuyệt Vân Cốc không thể có hai lòng."
"Phi, ngươi nói thật là mệt quá đi." Đường chủ Hình đường Cừu Diễm càng nghe càng giận, giọng tức tối mắng, " Nhạn Hành Sơ, lão Cốc chủ đối đãi với ngươi không bạc, hôm nay ngươi lại dám công khai động thủ với Cốc chủ, mưu đoạt quyền hành trong Tuyệt Vân Cốc, còn đường hoàng nói ra như vậy. Trên dưới Tuyệt Vân Cốc, nếu bàn về hai lòng, ai so sánh được với Nhạn Đại công tử ngươi."
"Cừu lão, đồng ý với hắn đi, chớ làm cho người ta khinh thường." Dung Úc Ảnh vuốt nhuyễn kiếm bên hông, vẻ mặt kiên quyết nói.
"Chuyện này. . . . . . Vâng" Cừu Diễm hận trợn mắt nhìn Nhạn Hành Sơ một cái, cúi đầu nói.
"Các ngươi cũng đều nghe được chứ? Không cần ta lại nói nữa chứ." Ánh mắt của Nhạn Hành Sơ rơi vào người Tam đại Đường chủ, hỏi.
"Công tử yên tâm, bọn ta chắc chắn tận trung vì Tuyệt Vân Cốc."
Hài lòng gật đầu, tròng mắt Nhạn Hành Sơ cười một tiếng, nói với Dung Úc Ảnh: " Xin lỗi. Đã kéo dài thời gian, giờ Tý rồi."
Cười dịu dàng như vậy, nàng giống như lại gặp được Nhạn ca ca dắt tay của nàng, thương yêu nàng năm đó. Trong lòng Dung Úc Ảnh tràn đầy đau xót, quả thật muốn nhào vào ngực hắn, khóc lớn một trận, sau đó mặc cho hắn an ủi thương yêu cưng chiều.
"Cốc chủ đây là sao? Chẳng lẽ là sợ. Vậy cũng không sao, chỉ cần ngươi đồng ý rời khỏi Tuyệt Vân Cốc, vĩnh viễn không trở về nữa, ta cũng sẽ không làm khó ngươi, thả ngươi đi là được." Lời nói lạnh lùng truyền ào trong tai, lôi nàng trở về hiện thực. Không trở về được nữa rồi, hắn vĩnh viễn sẽ không phải là Nhạn ca ca thương nàng yêu nàng ấy nữa.
Mọi người trong Tuyệt Vân Cốc đã sớm tự động lui về đến hành lang, nhường lại một khoảng lớn trống trải.
Dung Úc Ảnh mỉm cười chua chát, đi vào trong sân.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói gì nữa, thậm chí ngay cả lễ nghi khách sáo cũng giảm bớt, đã đồng thời ra tay.
Nhuyễn kiếm của Dung Úc Ảnh run lên, sử dụng nội lực, mang theo một tia hàn ý bắn nhanh về phái Nhạn Hành Sơ. Chợt lắc mình, bay nghiêng nghiêng ra ba trượng, bóng dáng tím nhạt giống như dung nhập vào bóng đêm. Thoải mái mà tránh thoát 18 kiếm quang, song chưởng của Nhạn Hành Sơ đều xuất hiện, trong thời gian nháy mắt, 7749 chưởng hoa trắng muốt như ngọc xuyên qua đan vào quang ảnh, bao vây Dung Úc Ảnh thật chặt bên trong. Chỉ nghe "Xích" một tiếng, một mảnh vải vụn màu xanh dương bay xuống theo gió, đó là tay áo của Dung Úc Ảnh đang tránh né không kịp bị chưởng phong sắc bén cắt rơi
Bên ngoài, mọi người đều ngưng mắt nín thở, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chăm chú hai người, lòng bàn tay từng người một đều đầy mồ hôi, mà bản thân mình lại hoàn toàn không biết. Cho dù là đang ở bên trong hành lang, cách nơi hai người giao thủ có một đoạn cự ly, nhưng kiếm khí chưởng phong vẫn trực đánh tới đây như cũ, làm trên mặt đau nhức. Thanh niên có một chút công lực kém cõi càng lui ra ngoài cách mười trượng, lúc này mới đứng vững chân.
Trong nháy mắt đã giao thủ mấy trăm chiêu, tóc mai Dung Úc Ảnh đều bay loạn, sắc mặt ửng hồng, đã hơi thở dốc. Chóp mũi Nhạn Hành sơ tràn mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt kinh người. Trừ mảnh tay áo bị cắt rơi kia, hai người cũng không có ai bị thương. Cao thủ như bọn họ chỉ cần đánh phải đối phương một kiếm một chưởng, trận tranh đấu dài này có thể kết thúc. Bởi vì, cao thủ đánh nhau, một chiêu thường thường có thể quyết định sống chết.Lại qua trăm chiêu, kiếm pháp của Dung Úc Ảnh chợt biến đổi, đường kiếm từ nhẹ nhàng linh hoạt đổi thành mạnh mẽ trầm ổn. Trong lúc nhất thời, kiếm quang đầy trời, giống như sấm chớp chợt nổi lên, trời đất nghiêng ngả. thân hình Nhạn Hành Sơ không ngừng di chuyển trong võng kiếm nhuyễn kiếm, sắc bén nhiều lần cũng suýt nữa đâm trúng thân thể của hắn, tuy nhiên cũng bị hắn hữu kinh vô hiểm* tránh ra.
*hữu kinh vô hiểm: Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.
Trải qua 900 chiêu, bỗng nhiên, thân hình Nhạn Hành Sơ dừng lại, thay đổi cách di chuyển, ở giữa không trung xẹt qua từng tia kiếm quang, 36 chưởng đều xuất hiện, xuất ra chưởng phong lại hóa thành từng đóa Tử Sắc Liên Hoa (hoa sen tím).
"Thiên địa Cửu Trọng!" Không biết là người nào kêu lên một tiếng. Tám năm trước ba chiêu Cửu Trọng đánh gục Võ Lâm Minh Chủ Nam Cung Trác Thiên rốt cuộc lần nữa tái hiện ở trước mặt mọi người.
Dung Úc Ảnh nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, mũi kiếm trong tay dài ra, lại như Tử Sắc Du Long cùng với Thiên Địa Chi Uy, chao liệng ở giữa Tử Liên. Lại là Thiên địa Cửu Trọng! Dung Úc Ảnh cũng dùng Thiên địa Cửu Trọng. . . . . .
Hai bóng người lam tím, lần lượt thay đổi nhanh như điện, chưởng phong kiếm ảnh đầy trời bỗng nhiên biến mất.
Nhuyễn kiếm của Dung Úc Ảnh đã gãy, trong tay chỉ còn lại chuôi kiếm ngắn ngủn. Mũi kiếm sắc nhọn, nhỏ dài đã xuyên qua vai, đang rung rung trên vai phải của Nhạn Hành Sơ.
"Phu nhân ở Lạc Hà thôn cách đây ba mươi dặm." Hắn lẳng lặng nhìn nàng, chỉ nói một câu nói như vậy, rồi phun ra một ngụm máu tươi ngai ngái, chìm vào trong bóng tối vô biên.
* * * * * * * *
Sau khi tỉnh dậy, cảm giác duy nhất là lạnh, lạnh quá. Hắn không hiểu tại sao cuối mùa xuân đầu mùa hạ lại vẫn rét lạnh như vậy. Vết thương trên bả vai cũng đau đớn mà co quắp lại, máu là tạm thời dừng lại, cũng không được bôi thuốc băng bó.
Ngước mắt nhìn chung quanh, đầu tiên đập vào mi mắt là một hàng song sắt thô như cánh tay trẻ em phía trước, cùng với hai cây đuốc phát ra ánh sáng yếu ớt treo nghiêng nghiêng bên ngoài song sắt. Cả phòng đều là mùi thối rữa ẩm thấp, không khí vẩn đục hết sức. Đây nên là địa lao của Hình đường, Nhạn Hành Sơ tự giễu cười cười, không nghĩ tới có một ngày hắn cũng sẽ bị cầm tù ở chỗ này. Trước kia là thượng khách, nay là tù nhân, chính là như vậy. Hắn khẽ giật giật, trên người lập tức truyền đến một tiếng "Đinh đang" nhỏ nhẹ, cúi đầu nhìn, phát hiện hai cổ tay cùng mắt cá chân cũng bị khóa thật chặt. Chung Nam hàn thiết, khó trách hắn có thể cảm thấy lạnh như vậy, thì ra là toàn nhờ công lao của ổ khóa này. Bọn họ quá để ý hắn, kỳ thật với tình trạng của hắn bây giờ chính là dưới tình hình cửa tù mở rộng ra thân thể không hề trói buộc hắn cũng không chống đỡ được ba bước.
Nhẹ giọng ho khan, từng giọt máu tươi từ trong miệng tràn ra. Hắn giơ tay muốn lau, bị còng sắt trói buộc cổ tay lại như vậy không nhấc lên được. Hắn cười khổ, tựa thân thể trên tường gạch, chậm rãi nhắm hai mắt. Dù sao nàng vẫn không đủ hung ác, tàn nhẫn, một kiếm kia vốn có thể đâm qua tim hắn, nhưng một khắc sau cùng nàng vẫn di chuyển kiếm phong, lựa chọn vai phải của hắn. Quả nhiên nàng là một võ học kỳ tài, trong vài năm ngắn ngủn, chỉ dựa vào thực lực của mình đánh bại hắn. Nàng bản lĩnh như vậy, muốn đón lấy Tuyệt Vân Cốc đã đủ năng lực rồi. Chỉ là, rốt cục nàng vẫn quá mức thiện lương, quá mức mềm lòng, tính tình như vậy trong giang hồ, là chắc chắn sẽ bị tổn thương.
Mặc cho tinh thần thư giãn, hình như là qua thật lâu, trong lúc mông lung, hắn nghe thấy một loạt tiếng bước chân chầm chậm, ngay sau đó là tiếng kim loại va chạm. Cố sức mở mi mắt, gò má trẻ tuổi mà tuấn tú xuất hiện trong tầm mắt mơ hồ của hắn. Cố hết sức cong cong khóe môi, Nhạn Hành Sơ cười cười với hắn, "Đông Phương, không nghĩ tới, người đầu tiên ta nhìn thấy lại là ngươi."
"Không tệ, là ta." Đông Phương Duyệt ngồi xuống bên cạnh hắn, trông thấy cổ tay hắn bị xiềng xích, nhíu nhíu mày, đưa tay sờ, chạm tay vào là giá rét thấu xương. Hắn thu bàn tay về, chân mày nhíu sâu hơn, "Là Chung Nam hàn thiết."
Lẳng lặng rũ mắt xuống, Nhạn Hành Sơ nói: "Đúng vậy, bộ xiềng xích hàn thiết này chỉ sợ bị Hình đường đã cất thật lâu, đến hôm nay mới có đất dụng võ."
"Ngươi. . . . . ." Thái độ khinh thường như vậy bất giác làm cho Đông Phương Duyệt hơi giận, hắn lạnh lùng thốt lên: "Ngươi nghĩ như thế nào thì như thế đó, muốn tự chịu tội, ta không xen vào, cũng không muốn quan tâm. Chỉ là, ta muốn biết, đến tột cùng ngươi đang diễn tuồng gì vậy, diễn cho ai nhìn?"
"Ta không hiểu rõ." Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt nói.
"Ngươi có cái gì không hiểu, tất cả sự tình, đều là ngươi một tay che trời, ngươi vẫn không rõ?" Đông Phương Duyệt giễu cợt hỏi ngược lại.
Liếc nhìn hắn một cái, Nhạn Hành Sơ không có nói gì, chỉ là nhẹ nhàng khép lại con ngươi.
Đông Phương Duyệt cầm giữ chặt đầu vai hắn, cứng rắn nói: "Ngươi mở mắt, chẳng lẽ ngay cả nhìn người khác một cái ngươi cũng khinh thường sao? Là ta đang hỏi ngươi đó, ngươi có nghe thấy không?"
Vết thương do kiếm gây ra trên vai phải bị hắn dùng lực bóp mạnh như vậy, nhất thời rách ra, làm đau đớn toàn thân. Máu tươi không ngừng phun ra khỏi miệng, sắc mặt của Nhạn Hành Sơ tức khắc trở nên trắng bệch, hắn(NHS) lạnh lùng nhìn Đông Phương Duyệt một cái, cứ nhìn như vậy khiến cho lòng Đông Phương Duyệt ngày càng lạnh.
Hắn rút tay về, lòng bàn tay đầy máu tươi ấm áp, ướt nhẹp, hắn âm thầm thấy may mắn, trong địa lao u ám không thấy rõ màu sắc, nếu không, màu máu đỏ tươi thê diễm (thê lương+đẹp đẽ) này sẽ đem hắn ép đến điên. Gầm nhẹ một tiếng, Đông Phương Duyệt hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái, chạy nhanh như gió bay ra khỏi địa lao, không quay đầu lại nữa.
Nhìn phương hướng hắn rời đi, Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt nở một nụ cười, thanh u (thanh tịnh +đẹp đẽ) mà chua chát. Cười một tiếng, rồi lại không nhịn được ho sặc sụa một trận. Tầm mắt rơi vào bóng tối, ý thức cũng dần dần mơ hồ, mà cảnh tượng cuối cùng lưu lại trong đầu là hình ảnh mơ hồ vạn dặm xuân sắc Giang Nam.
Mười dặm đê dài, tơ liễu phất phơ, chín cây hạnh này cũng sớm nên nở hoa đẹp đẽ. Vậy mà, cuối cùng hắn không kịp đi Yên Vũ Giang Nam, nhìn hoa bay khắp trời.
Mười năm ước hẹn, sẽ thành ước hẹn chưa xong,.....
Hình như là chờ rất lâu sau, trong đám người chợt rối loạn tưng bừng, rốt cuộc Dung Úc Ảnh xuất hiện ở trước mặt mọi người. Nàng mặc một bộ trang phục màu xanh dương, tuy là một cô gái nhưng giữa hai lông mày lại có anh khí không thể bỏ qua .
Đông Phương Duyệt đi theo rất sát ở phía sau nàng, ánh mắt quét qua mọi người đang ở đây, không ngờ phát hiện đường chủ ba đường khác đều vừa giận vừa sợ nhìn hắn chằm chằm. Không để ý lắm mà nhìn chỗ khác, mọi người đều vì chủ của mình, hắn không có cái gì phải áy náy.
Gã sai vặt Tiêu Vũ của Nhạn Hành Sơ đã sớm đứng ở trong đám người, đôi mắt nhìn nơi này một chút, nhìn nơi đó một chút, thật giống như chốc lát cũng không an tĩnh được. Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, giờ hợi đã qua một khắc, vậy mà, Nhạn Hành Sơ vẫn còn chưa có tới.
Dung Úc Ảnh nhăn mày lại, nhiều người như vậy đều đang đợi một mình hắn, hắn coi đây là cái gì, yếu thế sao? Hay là thị uy? Nàng khẽ cười lạnh một tiếng, vẫy vẫy tay, đang muốn để cho người đi mời hắn ra ngoài thì khóe mắt cũng đã liếc thấy một bóng dáng tím nhạt của —— Nhạn Hành Sơ.
Trong nháy mắt này, chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt của mỗi người cũng khóa thật chặt trên người của hắn. Vậy mà, hắn hơi ngước mắt, cứ nhàn nhạt như vậy nhìn về phía trong sân một cái, trái tim của tất cả mọi người trong đều ngưng lại, kìm lòng không được mà cúi đầu.
Trừ Dung Úc Ảnh. Nàng vẫn nhìn chằm chằm hắn như cũ, lạnh lùng ném ra một câu, "Ngươi đã muộn."
"Ừ." Nhạn Hành Sơ chậm rãi đi tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng đáp một tiếng. Không giải thích gì, càng không hề áy náy mà đáp một tiếng.
Đè nén lửa giận trong lòng, Dung Úc Ảnh nói: "Đã đến như vậy rồi, trước mặt tất cả đang ở đây lúc này, chúng ta làm kết thúc."
"Giá cao đấy? Ngươi hiểu rõ chứ?" Nhạn Hành Sơ nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói.
"Hôm nay giữa rừng hoa hạnh, ta đã nói rất rõ ràng với ngươi. Ngươi thắng, Dung Úc Ảnh tự vẫn trước mặt. Từ đó, Cốc chủ tuyệt Vân Cốc chính là Nhạn Hành Sơ ngươi. Nếu như ngươi thua. . . . . . ."
"Nếu ta thua, tùy ngươi xử trí là được." Ánh mắt Nhạn Hành Sơ lành lạnh, theo thứ tự quét qua những người quan trọng trong cốc, nói tiếp: "Trận chiến ngày hôm nay bất kể thắng bại, sau này trên dưới Tuyệt Vân Cốc không thể có hai lòng."
"Phi, ngươi nói thật là mệt quá đi." Đường chủ Hình đường Cừu Diễm càng nghe càng giận, giọng tức tối mắng, " Nhạn Hành Sơ, lão Cốc chủ đối đãi với ngươi không bạc, hôm nay ngươi lại dám công khai động thủ với Cốc chủ, mưu đoạt quyền hành trong Tuyệt Vân Cốc, còn đường hoàng nói ra như vậy. Trên dưới Tuyệt Vân Cốc, nếu bàn về hai lòng, ai so sánh được với Nhạn Đại công tử ngươi."
"Cừu lão, đồng ý với hắn đi, chớ làm cho người ta khinh thường." Dung Úc Ảnh vuốt nhuyễn kiếm bên hông, vẻ mặt kiên quyết nói.
"Chuyện này. . . . . . Vâng" Cừu Diễm hận trợn mắt nhìn Nhạn Hành Sơ một cái, cúi đầu nói.
"Các ngươi cũng đều nghe được chứ? Không cần ta lại nói nữa chứ." Ánh mắt của Nhạn Hành Sơ rơi vào người Tam đại Đường chủ, hỏi.
"Công tử yên tâm, bọn ta chắc chắn tận trung vì Tuyệt Vân Cốc."
Hài lòng gật đầu, tròng mắt Nhạn Hành Sơ cười một tiếng, nói với Dung Úc Ảnh: " Xin lỗi. Đã kéo dài thời gian, giờ Tý rồi."
Cười dịu dàng như vậy, nàng giống như lại gặp được Nhạn ca ca dắt tay của nàng, thương yêu nàng năm đó. Trong lòng Dung Úc Ảnh tràn đầy đau xót, quả thật muốn nhào vào ngực hắn, khóc lớn một trận, sau đó mặc cho hắn an ủi thương yêu cưng chiều.
"Cốc chủ đây là sao? Chẳng lẽ là sợ. Vậy cũng không sao, chỉ cần ngươi đồng ý rời khỏi Tuyệt Vân Cốc, vĩnh viễn không trở về nữa, ta cũng sẽ không làm khó ngươi, thả ngươi đi là được." Lời nói lạnh lùng truyền ào trong tai, lôi nàng trở về hiện thực. Không trở về được nữa rồi, hắn vĩnh viễn sẽ không phải là Nhạn ca ca thương nàng yêu nàng ấy nữa.
Mọi người trong Tuyệt Vân Cốc đã sớm tự động lui về đến hành lang, nhường lại một khoảng lớn trống trải.
Dung Úc Ảnh mỉm cười chua chát, đi vào trong sân.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói gì nữa, thậm chí ngay cả lễ nghi khách sáo cũng giảm bớt, đã đồng thời ra tay.
Nhuyễn kiếm của Dung Úc Ảnh run lên, sử dụng nội lực, mang theo một tia hàn ý bắn nhanh về phái Nhạn Hành Sơ. Chợt lắc mình, bay nghiêng nghiêng ra ba trượng, bóng dáng tím nhạt giống như dung nhập vào bóng đêm. Thoải mái mà tránh thoát 18 kiếm quang, song chưởng của Nhạn Hành Sơ đều xuất hiện, trong thời gian nháy mắt, 7749 chưởng hoa trắng muốt như ngọc xuyên qua đan vào quang ảnh, bao vây Dung Úc Ảnh thật chặt bên trong. Chỉ nghe "Xích" một tiếng, một mảnh vải vụn màu xanh dương bay xuống theo gió, đó là tay áo của Dung Úc Ảnh đang tránh né không kịp bị chưởng phong sắc bén cắt rơi
Bên ngoài, mọi người đều ngưng mắt nín thở, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chăm chú hai người, lòng bàn tay từng người một đều đầy mồ hôi, mà bản thân mình lại hoàn toàn không biết. Cho dù là đang ở bên trong hành lang, cách nơi hai người giao thủ có một đoạn cự ly, nhưng kiếm khí chưởng phong vẫn trực đánh tới đây như cũ, làm trên mặt đau nhức. Thanh niên có một chút công lực kém cõi càng lui ra ngoài cách mười trượng, lúc này mới đứng vững chân.
Trong nháy mắt đã giao thủ mấy trăm chiêu, tóc mai Dung Úc Ảnh đều bay loạn, sắc mặt ửng hồng, đã hơi thở dốc. Chóp mũi Nhạn Hành sơ tràn mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt kinh người. Trừ mảnh tay áo bị cắt rơi kia, hai người cũng không có ai bị thương. Cao thủ như bọn họ chỉ cần đánh phải đối phương một kiếm một chưởng, trận tranh đấu dài này có thể kết thúc. Bởi vì, cao thủ đánh nhau, một chiêu thường thường có thể quyết định sống chết.Lại qua trăm chiêu, kiếm pháp của Dung Úc Ảnh chợt biến đổi, đường kiếm từ nhẹ nhàng linh hoạt đổi thành mạnh mẽ trầm ổn. Trong lúc nhất thời, kiếm quang đầy trời, giống như sấm chớp chợt nổi lên, trời đất nghiêng ngả. thân hình Nhạn Hành Sơ không ngừng di chuyển trong võng kiếm nhuyễn kiếm, sắc bén nhiều lần cũng suýt nữa đâm trúng thân thể của hắn, tuy nhiên cũng bị hắn hữu kinh vô hiểm* tránh ra.
*hữu kinh vô hiểm: Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.
Trải qua 900 chiêu, bỗng nhiên, thân hình Nhạn Hành Sơ dừng lại, thay đổi cách di chuyển, ở giữa không trung xẹt qua từng tia kiếm quang, 36 chưởng đều xuất hiện, xuất ra chưởng phong lại hóa thành từng đóa Tử Sắc Liên Hoa (hoa sen tím).
"Thiên địa Cửu Trọng!" Không biết là người nào kêu lên một tiếng. Tám năm trước ba chiêu Cửu Trọng đánh gục Võ Lâm Minh Chủ Nam Cung Trác Thiên rốt cuộc lần nữa tái hiện ở trước mặt mọi người.
Dung Úc Ảnh nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, mũi kiếm trong tay dài ra, lại như Tử Sắc Du Long cùng với Thiên Địa Chi Uy, chao liệng ở giữa Tử Liên. Lại là Thiên địa Cửu Trọng! Dung Úc Ảnh cũng dùng Thiên địa Cửu Trọng. . . . . .
Hai bóng người lam tím, lần lượt thay đổi nhanh như điện, chưởng phong kiếm ảnh đầy trời bỗng nhiên biến mất.
Nhuyễn kiếm của Dung Úc Ảnh đã gãy, trong tay chỉ còn lại chuôi kiếm ngắn ngủn. Mũi kiếm sắc nhọn, nhỏ dài đã xuyên qua vai, đang rung rung trên vai phải của Nhạn Hành Sơ.
"Phu nhân ở Lạc Hà thôn cách đây ba mươi dặm." Hắn lẳng lặng nhìn nàng, chỉ nói một câu nói như vậy, rồi phun ra một ngụm máu tươi ngai ngái, chìm vào trong bóng tối vô biên.
* * * * * * * *
Sau khi tỉnh dậy, cảm giác duy nhất là lạnh, lạnh quá. Hắn không hiểu tại sao cuối mùa xuân đầu mùa hạ lại vẫn rét lạnh như vậy. Vết thương trên bả vai cũng đau đớn mà co quắp lại, máu là tạm thời dừng lại, cũng không được bôi thuốc băng bó.
Ngước mắt nhìn chung quanh, đầu tiên đập vào mi mắt là một hàng song sắt thô như cánh tay trẻ em phía trước, cùng với hai cây đuốc phát ra ánh sáng yếu ớt treo nghiêng nghiêng bên ngoài song sắt. Cả phòng đều là mùi thối rữa ẩm thấp, không khí vẩn đục hết sức. Đây nên là địa lao của Hình đường, Nhạn Hành Sơ tự giễu cười cười, không nghĩ tới có một ngày hắn cũng sẽ bị cầm tù ở chỗ này. Trước kia là thượng khách, nay là tù nhân, chính là như vậy. Hắn khẽ giật giật, trên người lập tức truyền đến một tiếng "Đinh đang" nhỏ nhẹ, cúi đầu nhìn, phát hiện hai cổ tay cùng mắt cá chân cũng bị khóa thật chặt. Chung Nam hàn thiết, khó trách hắn có thể cảm thấy lạnh như vậy, thì ra là toàn nhờ công lao của ổ khóa này. Bọn họ quá để ý hắn, kỳ thật với tình trạng của hắn bây giờ chính là dưới tình hình cửa tù mở rộng ra thân thể không hề trói buộc hắn cũng không chống đỡ được ba bước.
Nhẹ giọng ho khan, từng giọt máu tươi từ trong miệng tràn ra. Hắn giơ tay muốn lau, bị còng sắt trói buộc cổ tay lại như vậy không nhấc lên được. Hắn cười khổ, tựa thân thể trên tường gạch, chậm rãi nhắm hai mắt. Dù sao nàng vẫn không đủ hung ác, tàn nhẫn, một kiếm kia vốn có thể đâm qua tim hắn, nhưng một khắc sau cùng nàng vẫn di chuyển kiếm phong, lựa chọn vai phải của hắn. Quả nhiên nàng là một võ học kỳ tài, trong vài năm ngắn ngủn, chỉ dựa vào thực lực của mình đánh bại hắn. Nàng bản lĩnh như vậy, muốn đón lấy Tuyệt Vân Cốc đã đủ năng lực rồi. Chỉ là, rốt cục nàng vẫn quá mức thiện lương, quá mức mềm lòng, tính tình như vậy trong giang hồ, là chắc chắn sẽ bị tổn thương.
Mặc cho tinh thần thư giãn, hình như là qua thật lâu, trong lúc mông lung, hắn nghe thấy một loạt tiếng bước chân chầm chậm, ngay sau đó là tiếng kim loại va chạm. Cố sức mở mi mắt, gò má trẻ tuổi mà tuấn tú xuất hiện trong tầm mắt mơ hồ của hắn. Cố hết sức cong cong khóe môi, Nhạn Hành Sơ cười cười với hắn, "Đông Phương, không nghĩ tới, người đầu tiên ta nhìn thấy lại là ngươi."
"Không tệ, là ta." Đông Phương Duyệt ngồi xuống bên cạnh hắn, trông thấy cổ tay hắn bị xiềng xích, nhíu nhíu mày, đưa tay sờ, chạm tay vào là giá rét thấu xương. Hắn thu bàn tay về, chân mày nhíu sâu hơn, "Là Chung Nam hàn thiết."
Lẳng lặng rũ mắt xuống, Nhạn Hành Sơ nói: "Đúng vậy, bộ xiềng xích hàn thiết này chỉ sợ bị Hình đường đã cất thật lâu, đến hôm nay mới có đất dụng võ."
"Ngươi. . . . . ." Thái độ khinh thường như vậy bất giác làm cho Đông Phương Duyệt hơi giận, hắn lạnh lùng thốt lên: "Ngươi nghĩ như thế nào thì như thế đó, muốn tự chịu tội, ta không xen vào, cũng không muốn quan tâm. Chỉ là, ta muốn biết, đến tột cùng ngươi đang diễn tuồng gì vậy, diễn cho ai nhìn?"
"Ta không hiểu rõ." Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt nói.
"Ngươi có cái gì không hiểu, tất cả sự tình, đều là ngươi một tay che trời, ngươi vẫn không rõ?" Đông Phương Duyệt giễu cợt hỏi ngược lại.
Liếc nhìn hắn một cái, Nhạn Hành Sơ không có nói gì, chỉ là nhẹ nhàng khép lại con ngươi.
Đông Phương Duyệt cầm giữ chặt đầu vai hắn, cứng rắn nói: "Ngươi mở mắt, chẳng lẽ ngay cả nhìn người khác một cái ngươi cũng khinh thường sao? Là ta đang hỏi ngươi đó, ngươi có nghe thấy không?"
Vết thương do kiếm gây ra trên vai phải bị hắn dùng lực bóp mạnh như vậy, nhất thời rách ra, làm đau đớn toàn thân. Máu tươi không ngừng phun ra khỏi miệng, sắc mặt của Nhạn Hành Sơ tức khắc trở nên trắng bệch, hắn(NHS) lạnh lùng nhìn Đông Phương Duyệt một cái, cứ nhìn như vậy khiến cho lòng Đông Phương Duyệt ngày càng lạnh.
Hắn rút tay về, lòng bàn tay đầy máu tươi ấm áp, ướt nhẹp, hắn âm thầm thấy may mắn, trong địa lao u ám không thấy rõ màu sắc, nếu không, màu máu đỏ tươi thê diễm (thê lương+đẹp đẽ) này sẽ đem hắn ép đến điên. Gầm nhẹ một tiếng, Đông Phương Duyệt hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái, chạy nhanh như gió bay ra khỏi địa lao, không quay đầu lại nữa.
Nhìn phương hướng hắn rời đi, Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt nở một nụ cười, thanh u (thanh tịnh +đẹp đẽ) mà chua chát. Cười một tiếng, rồi lại không nhịn được ho sặc sụa một trận. Tầm mắt rơi vào bóng tối, ý thức cũng dần dần mơ hồ, mà cảnh tượng cuối cùng lưu lại trong đầu là hình ảnh mơ hồ vạn dặm xuân sắc Giang Nam.
Mười dặm đê dài, tơ liễu phất phơ, chín cây hạnh này cũng sớm nên nở hoa đẹp đẽ. Vậy mà, cuối cùng hắn không kịp đi Yên Vũ Giang Nam, nhìn hoa bay khắp trời.
Mười năm ước hẹn, sẽ thành ước hẹn chưa xong,.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.