Chương 2: Điềm báo
Trà Vị Bơ
18/02/2023
Tôi là Nguyên, hai mươi tám tuổi, sau ngày đám cưới chính thức trở thành một bà nội trợ đúng nghĩa.
Lão chồng tôi tên Vũ, hiện đang công tác trong nước. Có người gọi lão là quái thai trên thông thiên văn, dưới tường địa lý. Tôi lấy lão chính là chó ngáp phải ruồi.
Dù sao mấy lời này cũng đã nghe quen tai. Tôi không thèm để ý tới nữa.
Lão chuyển vào trường tôi vào năm học cấp ba. Phải nói là lúc ấy, giống như có ánh mặt trời giữa cơn giông bão. Nữ sinh trong trường đều hận không thể nhào đến như con thiêu thân.
Thành tích học kì một, lão đứng đầu toàn trường, sau đó được thầy cô gọi là con cưng hạng nhất. Con cưng và con ghẻ khác nhau như thế nào? Lão chồng đứng nhất còn tôi vất vả lắm mới bò lên xếp hạng trung bình. Một hôm, sau giờ tan trường lão hỏi tôi:
- Đợt trước tớ giúp chủ nhiệm Khoa nhập điểm, thấy cậu môn Toán chỉ được 3,5.
Tôi nghiến răng:
- Thế thì làm sao?
- Cậu cần tớ ôn tập cho không, dù sao thành tích cậu cũng kém, như này không thể qua nổi ba năm cấp ba được.
Lúc đó, ý chí thù địch của tôi với lão ta chính thức bước lên một tầm cao mới. Tôi đấm lão ta một cái, sau đó bỏ đi.
Nhưng lão ta không bỏ cuộc, kiên quyết giúp tôi học tập, hơn nữa trên vẻ mặt còn tỏa ra một niềm tự hào rất chói mắt. Tôi vì ánh hào quang này, càng tỏ ra chán ghét, cực kì khinh thường.
- Đánh nhau đi, cậu đánh thắng tôi, tôi để cậu kèm.
Sau đó, chúng tôi đến một vùng ngoại ô hoang vu.
Cậu ta đại bại.
Quả nhiên con mọt sách như cậu ta không thể nào thắng một kẻ chuyên môn đi khắp nơi diệt trừ yêu quái như tôi được.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Thánh thời gian, hôm nay ngài lại đi chợ à
- Thổ địa bà bà
- Uầy, đừng gọi tôi như thế. Tôi chỉ mới 500 năm tuổi thôi
Thổ địa bà bà hóa hình người là một phụ nữ trung niên, còn mặc cả sườn xám tím hoa cà. Xem ra hôm nay là có chuyện vui.
- À mà, tôi tính gặp ngài nói chuyện này.
- Sao cơ?
Thổ địa ghé sát tai tôi nói nhỏ.
- Ông chồng tôi mới đi họp về, không biết đã xảy ra chuyện gì, pháp trận quanh khu vực này lại dày thêm một lớp. Nghe nói cả hội đồng đều đang lo lắng, có người dự báo sắp tới sẽ xảy ra đại họa.
Tôi cười cười, bảo bà bà không nên lo lắng quá. Nếu thật sự có chuyện xảy ra, hội đồng cấp cao sẽ không ngồi yên đâu.
Nghe được tên của hội đồng cấp cao, bà bà thở phào một cái, sau đó tạm biệt tôi rời đi.
Trong khu vực lớn như thành phố hay thủ đô, số lượng thần thánh và pháp sư sống gần con người ngày càng nhiều. Đương nhiên sẽ không tránh khỏi những thành phần tà ý, nhỏ thì cụm năm ba, lớn hơn thì một tổ chức, mà chung quy lại tất cả đều nằm phần kiểm soát của ảo không gian thứ 3.
- Hôm nay ăn món gì thế?
Lão chồng vừa về đến nhà đã quăng cả máy tính lên bàn, thở dài một lượt. Lúc ăn cơm còn chống cằm nhìn xa xăm
Y hệt như thiếu nữ tương tư bạn trai.
- Cậu không thể bỏ bộ mặt đó đi được à?!!
Lão chồng gõ đầu tôi
- Gọi là anh.
Tôi bĩu môi
- Sao anh họp thánh chức lại không nói với em?
- Thổ địa kể em nghe à.
Tôi nhai một miếng đậu hũ chiên. Đâu nhất thiết là thổ địa, cái pháp trận trên trời kia, toàn bộ đều mang khí của pháp sư bậc cao, lão là người trong đấy đương nhiên không thể thiếu phần. Có dùng đầu ngón chân tôi cũng nghĩ ra, hơn nữa cái ma pháp đó chắc chắn do lão viết
- Anh không tính nói với em, cũng tại chưa có thông báo cụ thể. Nếu có việc gì anh sẽ thông báo sau
Lão chồng tôi tên Vũ, hiện đang công tác trong nước. Có người gọi lão là quái thai trên thông thiên văn, dưới tường địa lý. Tôi lấy lão chính là chó ngáp phải ruồi.
Dù sao mấy lời này cũng đã nghe quen tai. Tôi không thèm để ý tới nữa.
Lão chuyển vào trường tôi vào năm học cấp ba. Phải nói là lúc ấy, giống như có ánh mặt trời giữa cơn giông bão. Nữ sinh trong trường đều hận không thể nhào đến như con thiêu thân.
Thành tích học kì một, lão đứng đầu toàn trường, sau đó được thầy cô gọi là con cưng hạng nhất. Con cưng và con ghẻ khác nhau như thế nào? Lão chồng đứng nhất còn tôi vất vả lắm mới bò lên xếp hạng trung bình. Một hôm, sau giờ tan trường lão hỏi tôi:
- Đợt trước tớ giúp chủ nhiệm Khoa nhập điểm, thấy cậu môn Toán chỉ được 3,5.
Tôi nghiến răng:
- Thế thì làm sao?
- Cậu cần tớ ôn tập cho không, dù sao thành tích cậu cũng kém, như này không thể qua nổi ba năm cấp ba được.
Lúc đó, ý chí thù địch của tôi với lão ta chính thức bước lên một tầm cao mới. Tôi đấm lão ta một cái, sau đó bỏ đi.
Nhưng lão ta không bỏ cuộc, kiên quyết giúp tôi học tập, hơn nữa trên vẻ mặt còn tỏa ra một niềm tự hào rất chói mắt. Tôi vì ánh hào quang này, càng tỏ ra chán ghét, cực kì khinh thường.
- Đánh nhau đi, cậu đánh thắng tôi, tôi để cậu kèm.
Sau đó, chúng tôi đến một vùng ngoại ô hoang vu.
Cậu ta đại bại.
Quả nhiên con mọt sách như cậu ta không thể nào thắng một kẻ chuyên môn đi khắp nơi diệt trừ yêu quái như tôi được.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Thánh thời gian, hôm nay ngài lại đi chợ à
- Thổ địa bà bà
- Uầy, đừng gọi tôi như thế. Tôi chỉ mới 500 năm tuổi thôi
Thổ địa bà bà hóa hình người là một phụ nữ trung niên, còn mặc cả sườn xám tím hoa cà. Xem ra hôm nay là có chuyện vui.
- À mà, tôi tính gặp ngài nói chuyện này.
- Sao cơ?
Thổ địa ghé sát tai tôi nói nhỏ.
- Ông chồng tôi mới đi họp về, không biết đã xảy ra chuyện gì, pháp trận quanh khu vực này lại dày thêm một lớp. Nghe nói cả hội đồng đều đang lo lắng, có người dự báo sắp tới sẽ xảy ra đại họa.
Tôi cười cười, bảo bà bà không nên lo lắng quá. Nếu thật sự có chuyện xảy ra, hội đồng cấp cao sẽ không ngồi yên đâu.
Nghe được tên của hội đồng cấp cao, bà bà thở phào một cái, sau đó tạm biệt tôi rời đi.
Trong khu vực lớn như thành phố hay thủ đô, số lượng thần thánh và pháp sư sống gần con người ngày càng nhiều. Đương nhiên sẽ không tránh khỏi những thành phần tà ý, nhỏ thì cụm năm ba, lớn hơn thì một tổ chức, mà chung quy lại tất cả đều nằm phần kiểm soát của ảo không gian thứ 3.
- Hôm nay ăn món gì thế?
Lão chồng vừa về đến nhà đã quăng cả máy tính lên bàn, thở dài một lượt. Lúc ăn cơm còn chống cằm nhìn xa xăm
Y hệt như thiếu nữ tương tư bạn trai.
- Cậu không thể bỏ bộ mặt đó đi được à?!!
Lão chồng gõ đầu tôi
- Gọi là anh.
Tôi bĩu môi
- Sao anh họp thánh chức lại không nói với em?
- Thổ địa kể em nghe à.
Tôi nhai một miếng đậu hũ chiên. Đâu nhất thiết là thổ địa, cái pháp trận trên trời kia, toàn bộ đều mang khí của pháp sư bậc cao, lão là người trong đấy đương nhiên không thể thiếu phần. Có dùng đầu ngón chân tôi cũng nghĩ ra, hơn nữa cái ma pháp đó chắc chắn do lão viết
- Anh không tính nói với em, cũng tại chưa có thông báo cụ thể. Nếu có việc gì anh sẽ thông báo sau
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.