Chương 15
Tg Ngạn Nhi
13/10/2019
Bà quản gia thở dài lắc đầu nhẹ rồi dẫn hai người vào một căn phòng vắng lặng.
Trước mặt Thiên Dịch và Thiên Băng là một ông lão đang nằm trên giường bệnh, gương mặt thật gầy gò và yếu ớt, mắt ông lão nhắm lịm đi trông thật mệt mỏi như thời gian tồn tại của ông sắp kết thúc vậy.
Thiên Băng sửng sờ to mắt nhìn lấp mấp
"đây là..."
Bà quản gia đến cạnh giường Ấn lão gia, ánh mắt buồn rũ rượi nói
"đây là Ấn lão gia, người mà hai người cần tìm"
Thiên Dịch cũng không ngờ được mà lên tiếng:
"vậy ra bao nhiêu năm qua ông ấy đã trở nên như thế này sao?"
Bà quản gia lại tiếp lời
"tuổi của Ấn lão gia đã cao, không còn khỏe mạnh như trước, bao nhiêu năm qua ông ấy phải chịu bệnh tật và nằm trên giường bệnh mà lại không có đến một người tới thăm, tôi cũng rất vui mừng vì hai người cũng đã đến, mặc dù không phải con cháu ruột nhà Ấn Gia, nhưng như vậy là đã có phúc lắm rồi"
Bà quản gia mỉm cười nhẹ nhàng,gương mặt như mừng thay cho Ấn lão gia vậy.
Thiên Băng và Thiên Dịch tiến tới gần chiếc giường lạnh lẽo, cô ngồi nhẹ nhàng uống nệm giường, tay giơ đến sờ nhẹ lên gò má gầy nhô của Ấn lão gia. Ngay lúc ấy, đôi mắt đầy nếp nhăn của ông cũng mở dần ra, một đôi mắt thật yếu ớt, ông mấp máy chiếc miệng móm mém nhìn người phụ nữ lạ lẫm trước mặt mình, cố hỏi nhưng giọng đã không còn mạnh mẽ như trước.
"cô là...ai?"
Thiên Băng cười nhẹ lên tiếng
"cháu là Ấn Thiên Băng, con gái nuôi của ba Ấn Nhật Thiên, cháu đến đây là để tìm người"
Ấn lão gia cố mở mắt nhìn kĩ Thiên Băng, sực bỡ ngỡ tiếp lời
"cháu là...cháu gái của ta chăng?"
Ông nhìn nét mặt cô vì trí nhớ đã hơi mập mờ, chỉ nhớ duy nhất lấp ló hình ảnh cháu gái ruột của mình đã mất rất nhiều năm, nhiều năm trước. Cô chỉ biết ngạc nhiên trước lời nói của ông, có lẽ vì ông đang tưởng cô là cháu gái ruột của mình, cũng chính là con ruột của ba mẹ nuôi cô đã chết dưới tay bọn bắt cóc chăng?
Cô mỉm cười dịu dàng nói
"vâng, là cháu đây, ông nội"
Ấn lão gia bật rơi nước mắt, giọt lệ đó bỗng chảy dài xuống cằm, ông lấp mấp:
"không, cháu không phải, cháu gái ta... không bao giờ gọi ta là ông nội, cháu gái ta chỉ gọi ta một tiếng duy nhất..."
Ấn lão gia nói đến đây liền hụt hơi nói tiếp
"nó chỉ gọi ta...là ông thôi"
Cô liền ngạc nhiên rồi mỉm cười nói thật nhẹ nhàng
"đương nhiên rồi, vì cháu không phải là cô ấy"
Ấn lão gia lại nhắm lịm mắt rồi mở ra mỉm cười nhẹ, một nụ cười thật hiền dịu trên khuôn mặt của ông, lòng ông bây giờ như được cảm hóa, ông lại nói trong giọng ngập ngừng ấy.
"ta biết...các cháu là ai, ta đã nghe nói sau khi cháu gái ruột của ta mất, Nhật Thiên con trai ta đã nhận nuôi thêm ba đứa con khác ở cô nhi viện, vậy ra...đây chính là các cháu"
Mắt ông bắt đầu lờ mờ, vì không nhìn rõ được như ban đầu nữa, biểu hiện của một người lão hóa và đã già đi, Thiên Dịch ngồi cạnh đấy nói khẽ:
"Cháu là Ấn Thiên Dịch, cũng được ba Nhật Thiên nhận nuôi, xin lỗi vì đã đến đây thăm Ấn lão gia thật muộn màng"
Ấn lão gia bật cười trong hơi thở yếu ớt, ông lấp mấp:
"đã mang họ Ấn, thì cũng là con cháu của Ấn Gia rồi, hà tất gì...phải gọi cả một tiếng Ấn lão gia"
Thiên Dịch mỉm cười nhẹ tiếp lời
"nói vậy, thì có lẽ nên gọi là ông nội nhỉ?"
Ông mỉm cười dịu dàng, thật không thể ai tin được ông lại là một người tàn bạo khi còn trẻ, với bản lĩnh tài giỏi của ông đã xây dựng cho Ấn Gia một cơ đồ sự nghiệp, sở hữu cả một tổ chức lớn mạnh, lại còn rất thông minh và đa trí chưa bị ai đánh bại hay lật đổ, nhưng mà ai lại nghĩ bây giờ ông đã già đi,lại trở nên thảm hại như thế, phải nằm trên giường bệnh chờ đợi ngày qua ngày. Nhưng là vì lí do gì mà ông lại không thể yên lòng mà rời đi.
Thiên Băng cất giọng nghẹn ngào
"rất tiếc là không có Phàm ca đến cùng, nếu không cả ba chúng cháu đều sẽ đông đủ đến thăm ông, đã nhiều năm rồi, bọn cháu thật đáng trách"
Ấn lão gia thở dài nhẹ, mắt vẫn nhắm lịm tiếp lời
"không sao, nhưng...ta rất vui vì đã có những đứa cháu không cùng huyết thống với mình, lại quan tâm ta trước khi ta chuẩn bị rời khỏi thế giới này"
Thiên Băng tiếp lời
"ông nội, ông có thể cho cháu biết vì sao bác Nhật Đông lại không được thừa kế tài sản của Ấn Gia? Tại sao người lại giao toàn bộ cho ba nuôi Nhật Thiên của chúng con?"
Ấn lão gia trầm giọng nói
"Nhật Đông không phải con ruột ta"
Nghe thế Thiên Dịch và Thiên Băng liền ngạc nhiên tột độ lẩm bẩm theo
"Không phải con ruột?"
Ấn lão gia lại nói tiếp
"Khi xưa Nhật Đông cũng là đứa con ta mang về chăm sóc từ một người bạn đã mất, sau đó thì vợ ta mang thai và sinh ra Nhật Thiên, ta thật có lỗi vì đã xem trọng con ruột của mình hơn nên thường dạy bảo Nhật Đông rất nghiêm khắc, có một lần ta đã vô tình ném dao vào mặt nó,kể từ đó nó sinh ra lòng thù hận và căm ghét Nhật Thiên nên ta đã cấm túc và đuổi nó ra khỏi nhà Ấn Gia một cách không thương tiếc. Về sau ta nghe tin cháu gái ta đột nhiên bị bắt cóc, cả chuyện con trai ruột ta và con dâu cũng bị chết cháy trong phòng thí nghiệm, nó giống như...là cùng một người làm vậy"
Lúc này Thiên Băng lẩm bẩm
"Con gái ruột của ba Nhật Thiên cũng bị chết vì nổ bom trong xe, phòng thí nghiệm của ba mẹ nuôi cũng bị nổ thiêu rụi, không lẽ mọi chuyện đều là do một người làm?"
Ấn lão gia thở dài
"Ta đã quá tuổi để có khả năng điều tra chuyện này, nhưng ta biết...tất cả mọi chuyện là ai làm, ta chỉ quan tâm gia sản nhà Ấn gia, hi vọng các cháu không làm ta thất vọng"
Thiên Dịch nhíu mày
"Ông nội, nhưng người làm tất cả chuyện này là ai?"
Ấn lão gia im lặng, hơi thở bắt đầu thoi thóp, Thiên Băng lây người ông gọi
"Ông nội, sao ông không nói gì cả, người hại chết cả nhà ba Nhật Thiên là ai? Ông nói cho cháu biết đi"
Ông bắt đầu mấp máy vài chữ trong miệng không rõ, cô cố hỏi
"Ông nói gì? Cháu nghe không rõ"
Ông mấp máy xong, im lặng dần, miệng cong nhẹ lên nở ra một nụ cười thanh thản, mái tóc bạc phơ lất phất theo gió bay vào từ cửa sổ, bầu không khí bắt đầu ảm đạm nghẹn ngào co thắt trong lòng ngực từng người.Ông đã đi thật im lặng, không một lo lắng, không một hối tiếc, vì hối tiếc của ông chính là không có ai đến thăm mình trước khi mất, nhưng vì đã có người đến thăm mình nên ông đã cảm thấy mãn nguyện. Bà quản gia cũng mỉm cười mừng thay khi người chủ mình tận tình chăm sóc bây giờ cũng được như ý nguyện. Bà lau nhẹ nước mắt trên khóe mi,Thiên Băng bây giờ cảm thấy khô hốc trong cổ họng, cô lại tự trách mình, nếu như cô đến sớm hơn thì có phải ông sẽ không chờ đợi lâu như thế này không?
Cô muốn khóc vì sự xúc động này nhưng bản thân lại không cho phép, vì nếu khóc, ông nội sẽ buồn lòng vì có người khóc vì mình, cũng không ngờ được buổi gặp mặt đầu tiên thì cũng là lần cuối cùng được nhìn thấy ông.
Thiên Dịch đặt nhẹ tay lên lưng cô an ủi
"nhị tỷ, ông nội đã ra đi thanh thản, chúng ta nên chúc mừng ông ấy"
Thiên Băng cố mỉm cười gật nhẹ đầu rồi đứng dậy nói
"chúng ta sẽ làm lễ tang cho ông ấy, với tư cách như những người cháu ruột"
Vài ngày sau, mọi người hay tin Ấn lão gia đã qua đời, trước đám tang chỉ có bốn người Thiên Băng, Thiên Dịch và Dực Phàm có mặt và bà quản gia lâu năm đã phục vụ tận tình cho Ấn Gia.
Dực Phàm lên tiếng, ánh mắt buồn nhẹ
"không ngờ trước khi ông ấy mất, anh lại không có mặt với tư cách là ảnh cả"
Thiên Băng đặt tay lên vai Dực Phàm mỉm cười
"Phàm ca, phải trách bọn em vì đã tự mình đến đây tìm ông ấy, trước khi mất ông ấy đã mỉm cười thật tươi"
Rồi cô đi đến để cành hoa hồng trắng cho sự biệt ly, để lên quan tài của Ấn lão gia rồi chắp tay lẩm bẩm
"ông nội, cháu và Thiên Dịch, cả Phàm ca nữa, sẽ thay mặt Ấn Gia duy trì quản lí thật tốt, tuyệt đối không để công sức của ông và ba Nhật Thiên mất đi vô ích, tuy Ấn Gia bây giờ không còn người thừa kế dòng máu chính gốc nữa, nhưng chúng cháu rất biết ơn Ấn Gia về tất cả, đã chăm sóc và cho chúng cháu một gia đình"
Cô nói đến đây, rồi quay sang nhìn Thiên Dịch và Dực Phàm phía sau, cười nói
" Phàm ca, tiểu Dịch, hai người cũng đến đây thăm ông nội lần cuối đi"
Rồi Thiên Dịch đi đến trước quan tài nói khẽ
"ông nội, bọn cháu sẽ thừa kế dòng máu Ấn Gia tiếp theo, có chết cũng là người của Ấn Gia, vậy nên ông yên tâm an nghĩ nhé"
Dực Phàm cũng tiếp lời
"cháu là Dực Phàm, tuy không được gặp ông lần cuối nhưng cháu sẽ thay mặt Ấn gia, là một người anh trưởng, vĩnh viễn không để Ấn Gia rơi vào tay kẻ khác"
Anh nói xong,Thiên Băng và Thiên Dịch mỉm cười nhìn, cuối cùng Ấn lão gia cũng được chôn cất đàng hoàng trong cạnh mộ của ba mẹ nuôi cô, cạnh cả mộ đứa cháu ruột của ông ấy, cả gia đình nhà Ấn Gia cũng được chôn cất đoàn tụ cùng nhau. Nhưng cũng là một trang mới được bắt đầu, cũng là lúc mọi chuyện bắt đầu được khơi dậy, mối thù của Ấn Gia cũng sẽ được mở ra và vạch trần.
Trước mặt Thiên Dịch và Thiên Băng là một ông lão đang nằm trên giường bệnh, gương mặt thật gầy gò và yếu ớt, mắt ông lão nhắm lịm đi trông thật mệt mỏi như thời gian tồn tại của ông sắp kết thúc vậy.
Thiên Băng sửng sờ to mắt nhìn lấp mấp
"đây là..."
Bà quản gia đến cạnh giường Ấn lão gia, ánh mắt buồn rũ rượi nói
"đây là Ấn lão gia, người mà hai người cần tìm"
Thiên Dịch cũng không ngờ được mà lên tiếng:
"vậy ra bao nhiêu năm qua ông ấy đã trở nên như thế này sao?"
Bà quản gia lại tiếp lời
"tuổi của Ấn lão gia đã cao, không còn khỏe mạnh như trước, bao nhiêu năm qua ông ấy phải chịu bệnh tật và nằm trên giường bệnh mà lại không có đến một người tới thăm, tôi cũng rất vui mừng vì hai người cũng đã đến, mặc dù không phải con cháu ruột nhà Ấn Gia, nhưng như vậy là đã có phúc lắm rồi"
Bà quản gia mỉm cười nhẹ nhàng,gương mặt như mừng thay cho Ấn lão gia vậy.
Thiên Băng và Thiên Dịch tiến tới gần chiếc giường lạnh lẽo, cô ngồi nhẹ nhàng uống nệm giường, tay giơ đến sờ nhẹ lên gò má gầy nhô của Ấn lão gia. Ngay lúc ấy, đôi mắt đầy nếp nhăn của ông cũng mở dần ra, một đôi mắt thật yếu ớt, ông mấp máy chiếc miệng móm mém nhìn người phụ nữ lạ lẫm trước mặt mình, cố hỏi nhưng giọng đã không còn mạnh mẽ như trước.
"cô là...ai?"
Thiên Băng cười nhẹ lên tiếng
"cháu là Ấn Thiên Băng, con gái nuôi của ba Ấn Nhật Thiên, cháu đến đây là để tìm người"
Ấn lão gia cố mở mắt nhìn kĩ Thiên Băng, sực bỡ ngỡ tiếp lời
"cháu là...cháu gái của ta chăng?"
Ông nhìn nét mặt cô vì trí nhớ đã hơi mập mờ, chỉ nhớ duy nhất lấp ló hình ảnh cháu gái ruột của mình đã mất rất nhiều năm, nhiều năm trước. Cô chỉ biết ngạc nhiên trước lời nói của ông, có lẽ vì ông đang tưởng cô là cháu gái ruột của mình, cũng chính là con ruột của ba mẹ nuôi cô đã chết dưới tay bọn bắt cóc chăng?
Cô mỉm cười dịu dàng nói
"vâng, là cháu đây, ông nội"
Ấn lão gia bật rơi nước mắt, giọt lệ đó bỗng chảy dài xuống cằm, ông lấp mấp:
"không, cháu không phải, cháu gái ta... không bao giờ gọi ta là ông nội, cháu gái ta chỉ gọi ta một tiếng duy nhất..."
Ấn lão gia nói đến đây liền hụt hơi nói tiếp
"nó chỉ gọi ta...là ông thôi"
Cô liền ngạc nhiên rồi mỉm cười nói thật nhẹ nhàng
"đương nhiên rồi, vì cháu không phải là cô ấy"
Ấn lão gia lại nhắm lịm mắt rồi mở ra mỉm cười nhẹ, một nụ cười thật hiền dịu trên khuôn mặt của ông, lòng ông bây giờ như được cảm hóa, ông lại nói trong giọng ngập ngừng ấy.
"ta biết...các cháu là ai, ta đã nghe nói sau khi cháu gái ruột của ta mất, Nhật Thiên con trai ta đã nhận nuôi thêm ba đứa con khác ở cô nhi viện, vậy ra...đây chính là các cháu"
Mắt ông bắt đầu lờ mờ, vì không nhìn rõ được như ban đầu nữa, biểu hiện của một người lão hóa và đã già đi, Thiên Dịch ngồi cạnh đấy nói khẽ:
"Cháu là Ấn Thiên Dịch, cũng được ba Nhật Thiên nhận nuôi, xin lỗi vì đã đến đây thăm Ấn lão gia thật muộn màng"
Ấn lão gia bật cười trong hơi thở yếu ớt, ông lấp mấp:
"đã mang họ Ấn, thì cũng là con cháu của Ấn Gia rồi, hà tất gì...phải gọi cả một tiếng Ấn lão gia"
Thiên Dịch mỉm cười nhẹ tiếp lời
"nói vậy, thì có lẽ nên gọi là ông nội nhỉ?"
Ông mỉm cười dịu dàng, thật không thể ai tin được ông lại là một người tàn bạo khi còn trẻ, với bản lĩnh tài giỏi của ông đã xây dựng cho Ấn Gia một cơ đồ sự nghiệp, sở hữu cả một tổ chức lớn mạnh, lại còn rất thông minh và đa trí chưa bị ai đánh bại hay lật đổ, nhưng mà ai lại nghĩ bây giờ ông đã già đi,lại trở nên thảm hại như thế, phải nằm trên giường bệnh chờ đợi ngày qua ngày. Nhưng là vì lí do gì mà ông lại không thể yên lòng mà rời đi.
Thiên Băng cất giọng nghẹn ngào
"rất tiếc là không có Phàm ca đến cùng, nếu không cả ba chúng cháu đều sẽ đông đủ đến thăm ông, đã nhiều năm rồi, bọn cháu thật đáng trách"
Ấn lão gia thở dài nhẹ, mắt vẫn nhắm lịm tiếp lời
"không sao, nhưng...ta rất vui vì đã có những đứa cháu không cùng huyết thống với mình, lại quan tâm ta trước khi ta chuẩn bị rời khỏi thế giới này"
Thiên Băng tiếp lời
"ông nội, ông có thể cho cháu biết vì sao bác Nhật Đông lại không được thừa kế tài sản của Ấn Gia? Tại sao người lại giao toàn bộ cho ba nuôi Nhật Thiên của chúng con?"
Ấn lão gia trầm giọng nói
"Nhật Đông không phải con ruột ta"
Nghe thế Thiên Dịch và Thiên Băng liền ngạc nhiên tột độ lẩm bẩm theo
"Không phải con ruột?"
Ấn lão gia lại nói tiếp
"Khi xưa Nhật Đông cũng là đứa con ta mang về chăm sóc từ một người bạn đã mất, sau đó thì vợ ta mang thai và sinh ra Nhật Thiên, ta thật có lỗi vì đã xem trọng con ruột của mình hơn nên thường dạy bảo Nhật Đông rất nghiêm khắc, có một lần ta đã vô tình ném dao vào mặt nó,kể từ đó nó sinh ra lòng thù hận và căm ghét Nhật Thiên nên ta đã cấm túc và đuổi nó ra khỏi nhà Ấn Gia một cách không thương tiếc. Về sau ta nghe tin cháu gái ta đột nhiên bị bắt cóc, cả chuyện con trai ruột ta và con dâu cũng bị chết cháy trong phòng thí nghiệm, nó giống như...là cùng một người làm vậy"
Lúc này Thiên Băng lẩm bẩm
"Con gái ruột của ba Nhật Thiên cũng bị chết vì nổ bom trong xe, phòng thí nghiệm của ba mẹ nuôi cũng bị nổ thiêu rụi, không lẽ mọi chuyện đều là do một người làm?"
Ấn lão gia thở dài
"Ta đã quá tuổi để có khả năng điều tra chuyện này, nhưng ta biết...tất cả mọi chuyện là ai làm, ta chỉ quan tâm gia sản nhà Ấn gia, hi vọng các cháu không làm ta thất vọng"
Thiên Dịch nhíu mày
"Ông nội, nhưng người làm tất cả chuyện này là ai?"
Ấn lão gia im lặng, hơi thở bắt đầu thoi thóp, Thiên Băng lây người ông gọi
"Ông nội, sao ông không nói gì cả, người hại chết cả nhà ba Nhật Thiên là ai? Ông nói cho cháu biết đi"
Ông bắt đầu mấp máy vài chữ trong miệng không rõ, cô cố hỏi
"Ông nói gì? Cháu nghe không rõ"
Ông mấp máy xong, im lặng dần, miệng cong nhẹ lên nở ra một nụ cười thanh thản, mái tóc bạc phơ lất phất theo gió bay vào từ cửa sổ, bầu không khí bắt đầu ảm đạm nghẹn ngào co thắt trong lòng ngực từng người.Ông đã đi thật im lặng, không một lo lắng, không một hối tiếc, vì hối tiếc của ông chính là không có ai đến thăm mình trước khi mất, nhưng vì đã có người đến thăm mình nên ông đã cảm thấy mãn nguyện. Bà quản gia cũng mỉm cười mừng thay khi người chủ mình tận tình chăm sóc bây giờ cũng được như ý nguyện. Bà lau nhẹ nước mắt trên khóe mi,Thiên Băng bây giờ cảm thấy khô hốc trong cổ họng, cô lại tự trách mình, nếu như cô đến sớm hơn thì có phải ông sẽ không chờ đợi lâu như thế này không?
Cô muốn khóc vì sự xúc động này nhưng bản thân lại không cho phép, vì nếu khóc, ông nội sẽ buồn lòng vì có người khóc vì mình, cũng không ngờ được buổi gặp mặt đầu tiên thì cũng là lần cuối cùng được nhìn thấy ông.
Thiên Dịch đặt nhẹ tay lên lưng cô an ủi
"nhị tỷ, ông nội đã ra đi thanh thản, chúng ta nên chúc mừng ông ấy"
Thiên Băng cố mỉm cười gật nhẹ đầu rồi đứng dậy nói
"chúng ta sẽ làm lễ tang cho ông ấy, với tư cách như những người cháu ruột"
Vài ngày sau, mọi người hay tin Ấn lão gia đã qua đời, trước đám tang chỉ có bốn người Thiên Băng, Thiên Dịch và Dực Phàm có mặt và bà quản gia lâu năm đã phục vụ tận tình cho Ấn Gia.
Dực Phàm lên tiếng, ánh mắt buồn nhẹ
"không ngờ trước khi ông ấy mất, anh lại không có mặt với tư cách là ảnh cả"
Thiên Băng đặt tay lên vai Dực Phàm mỉm cười
"Phàm ca, phải trách bọn em vì đã tự mình đến đây tìm ông ấy, trước khi mất ông ấy đã mỉm cười thật tươi"
Rồi cô đi đến để cành hoa hồng trắng cho sự biệt ly, để lên quan tài của Ấn lão gia rồi chắp tay lẩm bẩm
"ông nội, cháu và Thiên Dịch, cả Phàm ca nữa, sẽ thay mặt Ấn Gia duy trì quản lí thật tốt, tuyệt đối không để công sức của ông và ba Nhật Thiên mất đi vô ích, tuy Ấn Gia bây giờ không còn người thừa kế dòng máu chính gốc nữa, nhưng chúng cháu rất biết ơn Ấn Gia về tất cả, đã chăm sóc và cho chúng cháu một gia đình"
Cô nói đến đây, rồi quay sang nhìn Thiên Dịch và Dực Phàm phía sau, cười nói
" Phàm ca, tiểu Dịch, hai người cũng đến đây thăm ông nội lần cuối đi"
Rồi Thiên Dịch đi đến trước quan tài nói khẽ
"ông nội, bọn cháu sẽ thừa kế dòng máu Ấn Gia tiếp theo, có chết cũng là người của Ấn Gia, vậy nên ông yên tâm an nghĩ nhé"
Dực Phàm cũng tiếp lời
"cháu là Dực Phàm, tuy không được gặp ông lần cuối nhưng cháu sẽ thay mặt Ấn gia, là một người anh trưởng, vĩnh viễn không để Ấn Gia rơi vào tay kẻ khác"
Anh nói xong,Thiên Băng và Thiên Dịch mỉm cười nhìn, cuối cùng Ấn lão gia cũng được chôn cất đàng hoàng trong cạnh mộ của ba mẹ nuôi cô, cạnh cả mộ đứa cháu ruột của ông ấy, cả gia đình nhà Ấn Gia cũng được chôn cất đoàn tụ cùng nhau. Nhưng cũng là một trang mới được bắt đầu, cũng là lúc mọi chuyện bắt đầu được khơi dậy, mối thù của Ấn Gia cũng sẽ được mở ra và vạch trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.