Chương 47
Tg Ngạn Nhi
22/10/2019
Tại căn cứ, Dực Phàm đang ngồi họp ở phòng bàn
giao. Xung quanh là các nhân vật lớn không tưởng, bọn họ đều là người
của giới xã hội đen ngầm. Dực Phàm cười nhạt đứng dậy lên tiếng:
"Hiện tại tổ chức Ấn Thiên chỉ còn một mình tôi cai quản, tôi xin hứa sẽ không để mọi người thất vọng dù chỉ một chút"
Nghe vậy ai nấy đều bật cười, một người phụ nữ trong số đó có nét mặt thật kiều diễm, ba vòng đầy đặn với chiếc áo hở một bầu ngực căng đầy trông thật quyến rũ. Cô ta tiến tới với chiếc giày cao gót cùng nét mặt dụ dỗ đàn ông thường ngày. Bàn tay vuốt nhẹ lên cằm Dực Phàm lên tiếng:
"Đúng là người đàn ông bản lĩnh, vừa đẹp trai lại tài giỏi quản lí cả một tổ chức lớn mạnh, đúng là mẫu người tôi thích"
Dực Phàm lạnh nhạt hất tay cô ta ra nói khẽ:
"Nếu cô còn dùng hành động kinh tởm này đối với tôi thì mời cô về cho"
Nghe vậy cô ta sực nheo mắt nói:
"Anh dám đuổi tôi sao? Anh có tin tôi chỉ cần nói một tiếng với ngài Leon đây thì anh sẽ khó hợp tác với ông ấy không hả?"
Bỗng một người đàn ông ngoại quốc đứng dậy, ông ta nheo mày lên tiếng hỏi:
"Cậu và mỹ nhân của tôi của vấn đề gì sao?"
Dực Phàm bật cười nhạt nói:
"Mỹ nhân của ngài khá là phóng túng đấy, tôi khuyên ngài Leon đây giữ cô ta thật kĩ kẻo lại đi dụ dỗ người khác"
Nghe vậy cô ta nghiếng răng:
"Anh dám"
Sau đó anh quay lưng trước mọi người tiếp lời:
"Cuộc họp đến đây là kết thúc, mọi người có thể ra về"
Đột nhiên những người khác bật hỏi:
"Lâu quá bọn tôi không gặp cô gái đó, cô ấy không còn quản lí tổ chức nữa sao?"
"Mà kể cũng lạ, cô gái đó rất bí ẩn, tôi chưa bao giờ nhìn rõ mặt cô ta"
"Tôi cũng vậy, nhưng nhìn vóc dáng thì có thể đoán hẳn rất xinh đẹp, có dịp cậu giới thiệu cho bọn tôi được không?"
Những tên háo sắc cứ cười cợt nói, anh nghiêm mặt đáp:
"Một mình tôi có thể gánh vác mọi chuyện, cô ấy không cần phải nhúng tay vào và đến đây nữa"
Bỗng một tên lên tiếng hỏi:
"Nhưng anh và cô ấy có quan hệ gì? Vì bọn tôi rất tò mò không biết cô ấy là ai mà có thể đứng thứ hai trong bang tổ chức?"
Anh nheo mày vì đám người này đang cố tra hỏi thân thế của Thiên Băng, đành bật cười đáp:
"Cô ấy là bạn gái tôi"
Đột nhiên cánh cửa bật mở, Thiên Băng bước vào lên tiếng:
"Dực Phàm ca, anh đang họp sao?"
Trong phút chốc mọi người đều ngỡ ngàng, Dực Phàm to mắt nhìn cô lên tiếng:
"Băng Băng sao em..."
Bỗng ai nấy đều xôn xao đứng dậy nói:
"Cô gái xinh đẹp này là ai?"
Trong số đó có những tên háo sắc không tưởng, chúng bắt đầu để ý đến cô thì Thiên Băng đi vào nhìn mọi người mỉm cười đáp:
"Xin lỗi mọi người, tôi đến đây tìm Dực Phàm ca"
Sau đó cô chuyển mắt sang Dực Phàm hỏi:
"Được chứ?"
Anh nghe vậy liền kéo tay cô đi ra ngoài mất trước sự chứng kiến của bao người. Mọi người đều bàn tán xôn xao:
"Đó có phải là bạn gái của Dực Phàm không?"
"Xinh đẹp như vậy mà bị anh ta cướp mất rồi đúng là lãng phí"
Bỗng những người còn lại xì xầm nói:
"Mấy người không xem tin tức à? Cô ta là đại mỹ nữ minh tinh Ấn Thiên Băng đang hot lừng lẫy khắp nước và cũng là em gái của anh ta chứ không phải bạn gái, đồ ngốc"
Mọi người đều trầm trồ to nhỏ:
"Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy xuất hiện ở đây, đúng là nữ thần xinh đẹp có khác"
Lúc ấy người phụ nữ kia cũng tức tối nghẫm nghĩ:
(Thảo nào anh ta cứ luôn lạnh nhạt và từ chối mình, ra là đã có bạn gái còn cô gái lúc nãy là em gái anh ta sao?)
Lúc này ngài Leon cũng cảm thấy thú vị, lòng ông lại bùng lên sự hưng phấn vuốt cằm mình nghẫm nghĩ:
(Cô gái đó đúng là tuyệt thật, so với đám nữ nhân khác thì cô ta thuần khiết hơn nhiều)
Sau đó ông ta cười thâm hiểm, đứng dậy bước ra cửa thì người phụ nữ kia lên tiếng:
"Ngài Leon, ngài đi đâu vậy? Không chờ em sao?"
Ông ta quay lại đáp:
"Cô tự bắt xe về một mình đi"
Sau đó ông ta bước ra cửa mất khiến cô ta sực ngạc nhiên vì thái độ của ông ta không còn cưng chiều cô như lúc nãy nữa, cũng đoán được ông ta đã tìm được thứ mới mẻ hơn nên đá cô sang một bên. Cô ta nghiếng răng tức tối:
(Hừ, lão già háo sắc này lại chuyển mắt sang thứ mới và đá mình sang một bên, cô ả đó có gì hay chứ)
Một lúc sau trong một căn phòng trống, Dực Phàm nheo mày nhìn Thiên Băng trong bộ dạng không hóa trang lên tiếng:
"Băng Băng, sao em lại đến đây, còn ở trong bộ dạng thật này? Em có biết những kẻ trong phòng họp kia đều là những người không tầm thường không? Một khi chúng để ý đến em thì sao hả? Em có biết một khi lọt vào mắt xanh của vài tên thôi là đủ làm anh cảm thấy phát điên, sao em lại làm như vậy chứ?"
Thiên Băng ngạc nhiên, cô bật cười nói:
"Dực Phàm ca, trước khi đến đây em cũng biết là sẽ bị để ý nhưng hiện tại em lại không mang theo dụng cụ hóa trang với lại...em chỉ muốn đến tìm anh một lát thôi"
Anh ngạc nhiên, lòng lại có chút ngỡ ngàng nên quay lưng lạnh nhạt:
"Em về nhà đi, có chuyện gì thì chúng ta hẳn sẽ nói sau"
Thấy vậy cô chợt kéo tay anh nói:
"Em xin lỗi, hôm qua là em quá tức giận nên mới lỡ tay đánh anh, em rất muốn gặp và xin lỗi anh nhưng không bao giờ thấy anh ở nhà cả, đành đến đây tìm anh cho bằng được"
Anh rút tay mình ra khỏi tay cô, ánh mắt
lẫn tránh đáp:
"Tóm lại em cứ về đi, với bộ dạng này của em thì không thể ở đây lâu được"
Lúc này anh lo cho sự an toàn của cô hơn hết, cô thở dài đáp:
"Em sẽ về, nhưng mà em chỉ muốn nói chuyện hôm qua...tại sao anh lại đánh Tiểu Dịch?"
Anh sực giật mình trước câu hỏi ấy, quay lưng lại nói:
"Băng Băng, anh đã dặn dò em thật kĩ, bất cứ là Thiên Dịch hay ai khác thì hãy cẩn thận"
Sau đó anh vuốt nhẹ tóc cô khẽ tiếp lời:
"Em thông minh nên sẽ nhận ra điều anh nói mà đúng không?"
Cô ngạc nhiên nhìn anh, rồi bật cười nhạt đáp:
"Em không hiểu, chúng ta là gia đình mà, tại sao phải dè chừng lẫn nhau chứ?"
Anh im lặng rồi bật cười nhạt:
"Gia đình? Gia đình là cái quỷ gì chứ?"
"Ơ..."
Cô ngạc nhiên, anh tiếp lời:
"Băng Băng, anh không muốn mất em, vì thế em đừng làm anh thất vọng có được không?"
Cô sững sờ, khóe mắt có chút cay cay, tự hỏi đó có phải lời nói của một người anh dành cho em gái không?
Cô mấp môi bật hỏi:
"Anh...anh nói vậy là sao?"
Bỗng tiếng cánh cửa bật mở, hai người giật mình nhìn về một hướng. Ngài Leon bước vào cười cợt lên tiếng hỏi:
"A...xin lỗi, tôi làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người sao?"
Dực Phàm nheo mày không vui:
"Sao ông lại tùy tiện bước vào đây?"
Lúc này anh ngẫm nghĩ:
(Ông ta đứng bên ngoài nghe lén từ nãy giờ sao?)
Nghe vậy ngài Leon bật cười nhẹ đáp:
"Tôi chỉ là đi nhầm phòng, không ngờ lại vào đây và thấy hai người thôi, xem ra là đang nói chuyện gì đó cảm động đến mức..."
Ông ta nói đến đây tiến tới sờ nhẹ khóe mắt Thiên Băng đang vẫn còn đọng nước mắt, giương ánh mắt háo sắc của mình nhìn cô khẽ nói:
"Đến mức làm đôi mắt long lanh của vị tiểu thư xinh đẹp đây phải rơi lệ rồi"
Dực Phàm nheo mày không vui hơn, anh kéo tay ông ta ra khỏi mặt Thiên Băng mạnh miệng lên tiếng:
"Mời ông về cho, đây là em gái tôi, đừng dùng mấy hành động như ông dùng với những người phụ nữ khác với em ấy"
Ông ta bật cười:
"Tôi chỉ lau khóe mắt cô ấy thôi, đã làm gì đâu mà cậu tức giận thế?"
Thiên Băng lên tiếng:
"Dực Phàm ca, em sẽ nói chuyện với anh sau, bây giờ thì em về đây"
Dứt lời cô lướt qua anh vì biết mình không nên ở lại lâu, bóng dáng cô đi ra cửa mất. Ngài Leon nhìn Dực Phàm bật hỏi:
"Tôi nghe nói em gái cậu làm đại minh tinh, không ngờ bây giờ mới được gặp ngoài đời, xinh đẹp không tưởng, chi bằng...cậu giao em gái cậu cho tôi thì một vùng đất ở phía Bắc tôi chuyển nhượng cho cậu quản lí, thấy sao hả?"
Nghe vậy Dực Phàm bật cười nhạt đáp:
"Rất tiếc là tôi không cần, phần đất mà ông nói chỉ là một dạng nhỏ so với địa bàn của tôi thôi"
Ông ta nheo trán tiếp lời:
"Đúng là tôi không thể so đo với Ấn Thiên cậu, nhưng khi ba mẹ nuôi cậu còn sống thì bọn họ rất nể tôi đấy, không lẽ cậu vì em gái cậu mà dám thất lễ với tôi sao?"
Anh bật cười nhạt lướt qua ông ta đáp:
"Hưm...hưm, đó là ba mẹ nuôi tôi nhưng họ đã không còn quyền hạn gì và đang nằm dưới đống đất rồi,chỗ này là do tôi nắm, mời ông đi cho"
Nghe vậy ông ta ngạc nhiên hỏi:
"Tôi không ngờ Dực Phàm cậu là người như vậy, ngay cả ba mẹ nuôi, người cho mình chỗ đứng ngày hôm nay mà lại nói chuyện vô lễ như thế"
Cậu cười nhạt quay lại nhìn ông ta mấp môi từng chữ:
"Ha, ông...là...đang muốn biết điều gì?"
Ông ta đáp:
"Tôi chỉ muốn em gái cậu thôi, tôi chưa bao giờ bỏ qua bất cứ thứ gì mình thích, cậu cũng biết đó"
Anh lại quay lưng lạnh lùng nói:
"Nếu ông muốn, thì cứ việc"
Sau đó anh đi mất khiến ông ta ngạc nhiên tự hỏi:
(Cậu ta đồng ý nhanh vậy sao?)
Ngoài dãy hành lang, ánh mắt anh thật sắc lạnh, chợt lấy điện thoại ra gọi cho một người bí ẩn với giọng điệu đáng sợ lên tiếng:
"Ta muốn ngươi làm một chuyện ngay bây giờ"
Sau một hồi anh tắt máy, lại bước tiếp trong suy nghĩ:
(Chỉ cần những kẻ nào để ý đến em, anh sẽ không ngại nương tay tiễn chúng xuống địa ngục)
Sang ngày hôm sau, mọi người trong các giới ngầm đồn thổi nhanh như gió. Vì ai nấy đều ngỡ ngàng khi chỉ mới một ngày, chiếc xe đưa đón ngài Leon trên đường đã bị tai nạn giao thông trong đêm và nổ một cách bí ẩn. Cô ả tình nhân của ông ta sau khi hay tin ông ta đã chết liền không còn chỗ nương tựa, đành đến tổ chức Ấn Thiên tìm Dực Phàm với giọng điệu nũng nịu.
Lúc này Dực Phàm đang trong nhà giam quan sát Ấn Nhật Đông đã bị ngấm thuốc hơn một tuần, anh lại còn sai khiến người hành hạ ông ta một cách dã man ngày qua ngày khiến ông ta sống không bằng chết mà phát điên. Anh nhìn ông ta qua song sắt vênh đôi mắt vui vẻ nghẫm nghĩ:
(Đã nhiều năm nay mình chưa bao giờ thấy vui mắt đến vậy)
Ấn Nhật Đông bộ dạng quyền lực độc tính ngày nào bây giờ không khác gì một kẻ tù ngục, thân xác ông đầy những vết bầm tím và đau đớn. Đột nhiên một tên thuộc hạ chạy vào nói khẽ qua tai anh:
"Lão đại, người phụ nữ của ngài Leon ngày nào cũng đến đây và nói muốn tìm anh suốt, hôm nay cô ta lại đến"
Nghe vậy anh quay lưng đáp:
"Hôm nay cho cô ta vào đi"
"Vâng"
Tên thuộc hạ gật đầu rồi đi ra ngoài mất.
Một lát sau anh bước ra cánh cửa lớn thì thấy cô ta đang đứng ở đó, nhìn thấy anh đi ra cô ta vui mừng lên tiếng:
"Cuối cùng anh cũng chịu gặp tôi rồi"
Anh lạnh lùng hỏi:
"Cô tìm tôi làm gì?"
Cô ta nũng nịu đi đến ôm cánh tay anh đáp:
"Anh cũng biết ngài Leon vừa bị tai nạn qua đời rồi nên hiện tại tôi không có chỗ nương thân, tôi đến đây là muốn theo làm người của anh có được không?"
Anh im lặng vì sự kinh tởm của người phụ nữ ấy bèn hất người cô ra quay lưng nói:
"Rất tiếc là chỗ tôi không tiếp nhận loại phụ nữ rẻ tiền như cô, cút đi"
Nghe vậy cô ta nghiếng răng thì anh đã đi vào trong mất. Sau đó đám thuộc hạ đẩy người cô nói:
"Mời cô đi cho, lão đại không tiếp đón cô nên bọn tôi không thể để cô đứng ở đây được"
Sau đó đám thuộc hạ ấy lôi kéo cô ta và đẩy ra ngoài mất, cô ta vừa bị kéo vừa nhăn mặt nói lớn:
"Mấy người đúng là không có mắt nhìn, đường đường ngài Leon là ân nhân của tổ chức mấy người, ít nhất cũng phải nể mặt Vu Nhuệ Lam tôi chứ"
Sau khi bị đẩy ngã ra ngoài mất, cô đứng dậy nhăn mặt lẩm bẩm:
"Ấn Dực Phàm, anh đúng là đồ khốn, Vu Nhuệ Lam tôi thề nếu không bước vào trong được thì nhất định không quay về"
"Hiện tại tổ chức Ấn Thiên chỉ còn một mình tôi cai quản, tôi xin hứa sẽ không để mọi người thất vọng dù chỉ một chút"
Nghe vậy ai nấy đều bật cười, một người phụ nữ trong số đó có nét mặt thật kiều diễm, ba vòng đầy đặn với chiếc áo hở một bầu ngực căng đầy trông thật quyến rũ. Cô ta tiến tới với chiếc giày cao gót cùng nét mặt dụ dỗ đàn ông thường ngày. Bàn tay vuốt nhẹ lên cằm Dực Phàm lên tiếng:
"Đúng là người đàn ông bản lĩnh, vừa đẹp trai lại tài giỏi quản lí cả một tổ chức lớn mạnh, đúng là mẫu người tôi thích"
Dực Phàm lạnh nhạt hất tay cô ta ra nói khẽ:
"Nếu cô còn dùng hành động kinh tởm này đối với tôi thì mời cô về cho"
Nghe vậy cô ta sực nheo mắt nói:
"Anh dám đuổi tôi sao? Anh có tin tôi chỉ cần nói một tiếng với ngài Leon đây thì anh sẽ khó hợp tác với ông ấy không hả?"
Bỗng một người đàn ông ngoại quốc đứng dậy, ông ta nheo mày lên tiếng hỏi:
"Cậu và mỹ nhân của tôi của vấn đề gì sao?"
Dực Phàm bật cười nhạt nói:
"Mỹ nhân của ngài khá là phóng túng đấy, tôi khuyên ngài Leon đây giữ cô ta thật kĩ kẻo lại đi dụ dỗ người khác"
Nghe vậy cô ta nghiếng răng:
"Anh dám"
Sau đó anh quay lưng trước mọi người tiếp lời:
"Cuộc họp đến đây là kết thúc, mọi người có thể ra về"
Đột nhiên những người khác bật hỏi:
"Lâu quá bọn tôi không gặp cô gái đó, cô ấy không còn quản lí tổ chức nữa sao?"
"Mà kể cũng lạ, cô gái đó rất bí ẩn, tôi chưa bao giờ nhìn rõ mặt cô ta"
"Tôi cũng vậy, nhưng nhìn vóc dáng thì có thể đoán hẳn rất xinh đẹp, có dịp cậu giới thiệu cho bọn tôi được không?"
Những tên háo sắc cứ cười cợt nói, anh nghiêm mặt đáp:
"Một mình tôi có thể gánh vác mọi chuyện, cô ấy không cần phải nhúng tay vào và đến đây nữa"
Bỗng một tên lên tiếng hỏi:
"Nhưng anh và cô ấy có quan hệ gì? Vì bọn tôi rất tò mò không biết cô ấy là ai mà có thể đứng thứ hai trong bang tổ chức?"
Anh nheo mày vì đám người này đang cố tra hỏi thân thế của Thiên Băng, đành bật cười đáp:
"Cô ấy là bạn gái tôi"
Đột nhiên cánh cửa bật mở, Thiên Băng bước vào lên tiếng:
"Dực Phàm ca, anh đang họp sao?"
Trong phút chốc mọi người đều ngỡ ngàng, Dực Phàm to mắt nhìn cô lên tiếng:
"Băng Băng sao em..."
Bỗng ai nấy đều xôn xao đứng dậy nói:
"Cô gái xinh đẹp này là ai?"
Trong số đó có những tên háo sắc không tưởng, chúng bắt đầu để ý đến cô thì Thiên Băng đi vào nhìn mọi người mỉm cười đáp:
"Xin lỗi mọi người, tôi đến đây tìm Dực Phàm ca"
Sau đó cô chuyển mắt sang Dực Phàm hỏi:
"Được chứ?"
Anh nghe vậy liền kéo tay cô đi ra ngoài mất trước sự chứng kiến của bao người. Mọi người đều bàn tán xôn xao:
"Đó có phải là bạn gái của Dực Phàm không?"
"Xinh đẹp như vậy mà bị anh ta cướp mất rồi đúng là lãng phí"
Bỗng những người còn lại xì xầm nói:
"Mấy người không xem tin tức à? Cô ta là đại mỹ nữ minh tinh Ấn Thiên Băng đang hot lừng lẫy khắp nước và cũng là em gái của anh ta chứ không phải bạn gái, đồ ngốc"
Mọi người đều trầm trồ to nhỏ:
"Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy xuất hiện ở đây, đúng là nữ thần xinh đẹp có khác"
Lúc ấy người phụ nữ kia cũng tức tối nghẫm nghĩ:
(Thảo nào anh ta cứ luôn lạnh nhạt và từ chối mình, ra là đã có bạn gái còn cô gái lúc nãy là em gái anh ta sao?)
Lúc này ngài Leon cũng cảm thấy thú vị, lòng ông lại bùng lên sự hưng phấn vuốt cằm mình nghẫm nghĩ:
(Cô gái đó đúng là tuyệt thật, so với đám nữ nhân khác thì cô ta thuần khiết hơn nhiều)
Sau đó ông ta cười thâm hiểm, đứng dậy bước ra cửa thì người phụ nữ kia lên tiếng:
"Ngài Leon, ngài đi đâu vậy? Không chờ em sao?"
Ông ta quay lại đáp:
"Cô tự bắt xe về một mình đi"
Sau đó ông ta bước ra cửa mất khiến cô ta sực ngạc nhiên vì thái độ của ông ta không còn cưng chiều cô như lúc nãy nữa, cũng đoán được ông ta đã tìm được thứ mới mẻ hơn nên đá cô sang một bên. Cô ta nghiếng răng tức tối:
(Hừ, lão già háo sắc này lại chuyển mắt sang thứ mới và đá mình sang một bên, cô ả đó có gì hay chứ)
Một lúc sau trong một căn phòng trống, Dực Phàm nheo mày nhìn Thiên Băng trong bộ dạng không hóa trang lên tiếng:
"Băng Băng, sao em lại đến đây, còn ở trong bộ dạng thật này? Em có biết những kẻ trong phòng họp kia đều là những người không tầm thường không? Một khi chúng để ý đến em thì sao hả? Em có biết một khi lọt vào mắt xanh của vài tên thôi là đủ làm anh cảm thấy phát điên, sao em lại làm như vậy chứ?"
Thiên Băng ngạc nhiên, cô bật cười nói:
"Dực Phàm ca, trước khi đến đây em cũng biết là sẽ bị để ý nhưng hiện tại em lại không mang theo dụng cụ hóa trang với lại...em chỉ muốn đến tìm anh một lát thôi"
Anh ngạc nhiên, lòng lại có chút ngỡ ngàng nên quay lưng lạnh nhạt:
"Em về nhà đi, có chuyện gì thì chúng ta hẳn sẽ nói sau"
Thấy vậy cô chợt kéo tay anh nói:
"Em xin lỗi, hôm qua là em quá tức giận nên mới lỡ tay đánh anh, em rất muốn gặp và xin lỗi anh nhưng không bao giờ thấy anh ở nhà cả, đành đến đây tìm anh cho bằng được"
Anh rút tay mình ra khỏi tay cô, ánh mắt
lẫn tránh đáp:
"Tóm lại em cứ về đi, với bộ dạng này của em thì không thể ở đây lâu được"
Lúc này anh lo cho sự an toàn của cô hơn hết, cô thở dài đáp:
"Em sẽ về, nhưng mà em chỉ muốn nói chuyện hôm qua...tại sao anh lại đánh Tiểu Dịch?"
Anh sực giật mình trước câu hỏi ấy, quay lưng lại nói:
"Băng Băng, anh đã dặn dò em thật kĩ, bất cứ là Thiên Dịch hay ai khác thì hãy cẩn thận"
Sau đó anh vuốt nhẹ tóc cô khẽ tiếp lời:
"Em thông minh nên sẽ nhận ra điều anh nói mà đúng không?"
Cô ngạc nhiên nhìn anh, rồi bật cười nhạt đáp:
"Em không hiểu, chúng ta là gia đình mà, tại sao phải dè chừng lẫn nhau chứ?"
Anh im lặng rồi bật cười nhạt:
"Gia đình? Gia đình là cái quỷ gì chứ?"
"Ơ..."
Cô ngạc nhiên, anh tiếp lời:
"Băng Băng, anh không muốn mất em, vì thế em đừng làm anh thất vọng có được không?"
Cô sững sờ, khóe mắt có chút cay cay, tự hỏi đó có phải lời nói của một người anh dành cho em gái không?
Cô mấp môi bật hỏi:
"Anh...anh nói vậy là sao?"
Bỗng tiếng cánh cửa bật mở, hai người giật mình nhìn về một hướng. Ngài Leon bước vào cười cợt lên tiếng hỏi:
"A...xin lỗi, tôi làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người sao?"
Dực Phàm nheo mày không vui:
"Sao ông lại tùy tiện bước vào đây?"
Lúc này anh ngẫm nghĩ:
(Ông ta đứng bên ngoài nghe lén từ nãy giờ sao?)
Nghe vậy ngài Leon bật cười nhẹ đáp:
"Tôi chỉ là đi nhầm phòng, không ngờ lại vào đây và thấy hai người thôi, xem ra là đang nói chuyện gì đó cảm động đến mức..."
Ông ta nói đến đây tiến tới sờ nhẹ khóe mắt Thiên Băng đang vẫn còn đọng nước mắt, giương ánh mắt háo sắc của mình nhìn cô khẽ nói:
"Đến mức làm đôi mắt long lanh của vị tiểu thư xinh đẹp đây phải rơi lệ rồi"
Dực Phàm nheo mày không vui hơn, anh kéo tay ông ta ra khỏi mặt Thiên Băng mạnh miệng lên tiếng:
"Mời ông về cho, đây là em gái tôi, đừng dùng mấy hành động như ông dùng với những người phụ nữ khác với em ấy"
Ông ta bật cười:
"Tôi chỉ lau khóe mắt cô ấy thôi, đã làm gì đâu mà cậu tức giận thế?"
Thiên Băng lên tiếng:
"Dực Phàm ca, em sẽ nói chuyện với anh sau, bây giờ thì em về đây"
Dứt lời cô lướt qua anh vì biết mình không nên ở lại lâu, bóng dáng cô đi ra cửa mất. Ngài Leon nhìn Dực Phàm bật hỏi:
"Tôi nghe nói em gái cậu làm đại minh tinh, không ngờ bây giờ mới được gặp ngoài đời, xinh đẹp không tưởng, chi bằng...cậu giao em gái cậu cho tôi thì một vùng đất ở phía Bắc tôi chuyển nhượng cho cậu quản lí, thấy sao hả?"
Nghe vậy Dực Phàm bật cười nhạt đáp:
"Rất tiếc là tôi không cần, phần đất mà ông nói chỉ là một dạng nhỏ so với địa bàn của tôi thôi"
Ông ta nheo trán tiếp lời:
"Đúng là tôi không thể so đo với Ấn Thiên cậu, nhưng khi ba mẹ nuôi cậu còn sống thì bọn họ rất nể tôi đấy, không lẽ cậu vì em gái cậu mà dám thất lễ với tôi sao?"
Anh bật cười nhạt lướt qua ông ta đáp:
"Hưm...hưm, đó là ba mẹ nuôi tôi nhưng họ đã không còn quyền hạn gì và đang nằm dưới đống đất rồi,chỗ này là do tôi nắm, mời ông đi cho"
Nghe vậy ông ta ngạc nhiên hỏi:
"Tôi không ngờ Dực Phàm cậu là người như vậy, ngay cả ba mẹ nuôi, người cho mình chỗ đứng ngày hôm nay mà lại nói chuyện vô lễ như thế"
Cậu cười nhạt quay lại nhìn ông ta mấp môi từng chữ:
"Ha, ông...là...đang muốn biết điều gì?"
Ông ta đáp:
"Tôi chỉ muốn em gái cậu thôi, tôi chưa bao giờ bỏ qua bất cứ thứ gì mình thích, cậu cũng biết đó"
Anh lại quay lưng lạnh lùng nói:
"Nếu ông muốn, thì cứ việc"
Sau đó anh đi mất khiến ông ta ngạc nhiên tự hỏi:
(Cậu ta đồng ý nhanh vậy sao?)
Ngoài dãy hành lang, ánh mắt anh thật sắc lạnh, chợt lấy điện thoại ra gọi cho một người bí ẩn với giọng điệu đáng sợ lên tiếng:
"Ta muốn ngươi làm một chuyện ngay bây giờ"
Sau một hồi anh tắt máy, lại bước tiếp trong suy nghĩ:
(Chỉ cần những kẻ nào để ý đến em, anh sẽ không ngại nương tay tiễn chúng xuống địa ngục)
Sang ngày hôm sau, mọi người trong các giới ngầm đồn thổi nhanh như gió. Vì ai nấy đều ngỡ ngàng khi chỉ mới một ngày, chiếc xe đưa đón ngài Leon trên đường đã bị tai nạn giao thông trong đêm và nổ một cách bí ẩn. Cô ả tình nhân của ông ta sau khi hay tin ông ta đã chết liền không còn chỗ nương tựa, đành đến tổ chức Ấn Thiên tìm Dực Phàm với giọng điệu nũng nịu.
Lúc này Dực Phàm đang trong nhà giam quan sát Ấn Nhật Đông đã bị ngấm thuốc hơn một tuần, anh lại còn sai khiến người hành hạ ông ta một cách dã man ngày qua ngày khiến ông ta sống không bằng chết mà phát điên. Anh nhìn ông ta qua song sắt vênh đôi mắt vui vẻ nghẫm nghĩ:
(Đã nhiều năm nay mình chưa bao giờ thấy vui mắt đến vậy)
Ấn Nhật Đông bộ dạng quyền lực độc tính ngày nào bây giờ không khác gì một kẻ tù ngục, thân xác ông đầy những vết bầm tím và đau đớn. Đột nhiên một tên thuộc hạ chạy vào nói khẽ qua tai anh:
"Lão đại, người phụ nữ của ngài Leon ngày nào cũng đến đây và nói muốn tìm anh suốt, hôm nay cô ta lại đến"
Nghe vậy anh quay lưng đáp:
"Hôm nay cho cô ta vào đi"
"Vâng"
Tên thuộc hạ gật đầu rồi đi ra ngoài mất.
Một lát sau anh bước ra cánh cửa lớn thì thấy cô ta đang đứng ở đó, nhìn thấy anh đi ra cô ta vui mừng lên tiếng:
"Cuối cùng anh cũng chịu gặp tôi rồi"
Anh lạnh lùng hỏi:
"Cô tìm tôi làm gì?"
Cô ta nũng nịu đi đến ôm cánh tay anh đáp:
"Anh cũng biết ngài Leon vừa bị tai nạn qua đời rồi nên hiện tại tôi không có chỗ nương thân, tôi đến đây là muốn theo làm người của anh có được không?"
Anh im lặng vì sự kinh tởm của người phụ nữ ấy bèn hất người cô ra quay lưng nói:
"Rất tiếc là chỗ tôi không tiếp nhận loại phụ nữ rẻ tiền như cô, cút đi"
Nghe vậy cô ta nghiếng răng thì anh đã đi vào trong mất. Sau đó đám thuộc hạ đẩy người cô nói:
"Mời cô đi cho, lão đại không tiếp đón cô nên bọn tôi không thể để cô đứng ở đây được"
Sau đó đám thuộc hạ ấy lôi kéo cô ta và đẩy ra ngoài mất, cô ta vừa bị kéo vừa nhăn mặt nói lớn:
"Mấy người đúng là không có mắt nhìn, đường đường ngài Leon là ân nhân của tổ chức mấy người, ít nhất cũng phải nể mặt Vu Nhuệ Lam tôi chứ"
Sau khi bị đẩy ngã ra ngoài mất, cô đứng dậy nhăn mặt lẩm bẩm:
"Ấn Dực Phàm, anh đúng là đồ khốn, Vu Nhuệ Lam tôi thề nếu không bước vào trong được thì nhất định không quay về"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.