Chương 66
Tg Ngạn Nhi
26/12/2020
Trên tầng bảy, sân thượng mát mẻ, không khí chan hòa ấm áp của buổi sáng đúng là không thua kém gì khi ăn ở nhà hàng.
Thiên Băng cầm con dao, lát miếng thịt bò trên đĩa rồi cho vào miệng nhai một cách từ tốn, nhưng vì một cảm giác khó chịu nào đó, cô chợt nhướn mày hỏi:
"Mặt tôi dính gì sao?"
Dực Phàm ngồi đối diện, ung dung vắt chéo chân ngắm nhìn cô đã một hồi. Khi bị cô phát hiện ra, anh mới bật cười khẽ rồi rã lưng ra sau ghế, liếc mắt sang khung trời trong lành đang dịu nắng vàng kia, giả vờ hờn dỗi.
"Nếu không được nhìn em, thì anh sẽ nhìn sang nơi khác cho em vừa lòng"
Thiên Băng không nói gì, chỉ nâng ly nước cam lên miệng uống một ngụm, sau đó mới cười cợt nhả.
"Anh nói sao cũng được, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh, là tôi luôn cảm thấy rất chướng mắt"
Anh ngạc nhiên, rồi lại nhìn cô hỏi:
"Em không thể nói những điều tốt đẹp với anh một chút sao? Giống như lúc trước vậy"
Thiên Băng vừa uống cạn hết nước cam, sau đó thẳng tay ném ly đi, hành động rất dứt khoác. Mấy hồi đã có một tiếng "rốp rộp" vang lên, chiếc ly bị vỡ văng tứ tung, biến thành đống mảnh vụn thủy tinh bén liễm nằm dưới sàn.
Dực Phàm có hơi nhíu mày vì thái độ của cô, không cần đợi anh hỏi, cô đã ngửa mắt nhìn anh nói:
"Suy nghĩ của tôi đối với anh cũng giống như chiếc ly kia vậy, nếu đã bị vỡ ra rồi, anh nghĩ có thể lành lại sao?"
Dực Phàm hơi đơ ra vài giây, bất ngờ trước sự kiên quyết chống đối của cô.
Nhưng lời nói đó chẳng hề dung động đến thâm tâm anh, đối với anh, dù suy nghĩ của cô như thế nào, có ghét và hận anh đến sâu ngàn vực thẳm, chỉ cần trong tay anh có cô, thì cô sẽ mãi mãi thuộc về anh, như thế là đủ.
Anh chợt nhếch mép, giương mắt đánh giá:
"Em đúng là kiêu ngạo, nhưng anh thích điều đó"
Rồi anh đứng dậy đi vòng ra sau lưng cô, hạ thấp người xuống, hai tay đặt lên hai bờ vai mảnh khảnh của người con gái xinh đẹp, kề môi tới bên tai cô, khẽ thì thầm:
"Băng Băng, chúng ta...kết hôn đi"
Cô sực ngạc nhiên, rồi cau mày lại, tay dẩy đầu anh ra một cách chán ghét.
"Tôi không muốn, bởi vì tôi không yêu anh"
Dực Phàm hơi nhướn mày, trong lòng đã có chút khó chịu, nhưng anh vẫn gắng nhẫn nhịn sự ương bướng của cô, tiếp tục dùng lời lẽ nhu mì, khẽ giọng hỏi:
"Thế em nói đi, làm sao em mới yêu anh?"
Cô không cười, mà lại tiếp tục cầm con dao lát miếng thịt bò trên đĩa bỏ vào miệng nhai, lạnh lùng đáp:
"Nếu anh chết đi, ít ra tôi còn có thể bố thí một ít thương cảm cho anh đấy"
Nghe câu trả lời của cô, Dực Phàm đã im lặng một lúc, đơn giản vì lời nói của cô thoát ra rất nhẹ nhàng, nhưng nó lại khiến trái tim anh tái thắt lại và tuyệt vọng.
Để che đi cảm xúc buồn bực trong lòng, anh mới ngước mặt lên trời cao, bật cười khẩy bảo:
"Em thật biết đùa, chúng ta đã sống chung với nhau mười năm, anh không tin em đành lòng muốn anh chết"
Thiên Băng bất chợt dừng ăn.
Anh nói đúng, mười năm là một khoảng thời gian dài, chính xác hơn là từ khi gặp được anh lần đầu tiên, năm đó cô chỉ mới bảy tuổi.
"Không phải mười năm, mà là mười lăm năm"
Giọng cô bỗng trầm đi, rồi đứng dậy quay lại nhìn anh, ánh mắt cô đầy sự buồn lòng, muốn trực tiếp dùng lời lẽ khẩn xin này đối với anh, chấp nhận hạ thấp bản thân, nói:
"Dực Phàm, anh buông tha cho tôi đi, trả lại cuộc sống cho tôi lúc trước, không làm hại Tiểu Dịch, có như thế thì tôi sẽ hết ghét anh"
Dực Phàm vẫn hờ hửng nhìn cô, rồi chợt nhếch mép nhạo báng:
"Xem ra em rất quan tâm đến thằng nhóc đó, em trai yêu quý của em cũng đang khao khát có được em như anh, nhưng nó chẳng biết giới hạn của mình ở đâu cả, ngay cả việc giết một con chim sẻ nó cũng không dám, chẳng làm được tích sự gì"
CHÁT!
Đột nhiên Thiên Băng kích động, bất ngờ giáng một bàn tay thật mạnh vào má anh.
Sau cái tát ấy, mặt Dực Phàm bị lệch sang một bên, hai mắt anh căng cứng vì kinh ngạc, bên gò má đã có một vết đỏ hồng và trở nên nóng rát.
Anh còn chưa kịp ngộ nhận ra thái độ nổi giận bất thường của cô, thì đã bị cô lớn giọng cảnh cáo:
"Tôi cấm anh nói mấy lời đó với Tiểu Dịch. Tiểu Dịch là một người tốt nên em ấy sẽ không bao giờ làm hại hay tổn thương bất kì ai. Còn anh, một tên cặn bã như anh cái gì cũng dám làm, anh không xứng đáng chê bai người khác"
Dực Phàm sực ngạc nhiên, vì anh vốn không ngờ cô lại tức giận đột ngột chỉ vì anh đã xem thường và chế giễu Thiên Dịch.
Anh cảm thấy nực cười, nên nhếch mép uất phẫn nói lớn:
"Phải, anh và cậu ta hoàn toàn khác nhau, từ nhỏ anh đã đi học rất nhiều thứ, mọi người đều kì vọng vào anh, còn em lúc nào cũng quanh quẩn chăm sóc bảo vệ thằng nhóc đó. Trong khi anh đã bỏ ra rất nhiều thời gian, làm việc cật lực cho đến ngày hôm nay tất cả cũng chỉ vì cuộc sống và tương lai của hai chúng ta, nhà họ Ấn sau này là do anh làm chủ"
Rồi anh hạ giọng đi, bất cần nhìn cô nói tiếp:
"Băng Băng, có lẽ bây giờ em không hiểu, nhưng một ngày nào đó, em sẽ chấp nhận và yêu anh"
Thiên Băng bỗng bật cười nửa miệng, trừng con ngươi hết sức kinh hãi nhìn anh.
"Gì chứ? Anh muốn tôi yêu anh trong khi anh đã giết ba mẹ nuôi của tôi, giết đi dì Linh mà tôi yêu quý sao? Thật nhảm nhí, Ấn Dực Phàm, lời anh nói ra chẳng khác gì để người khác phỉ báng vào mặt cả"
Dực Phàm bỗng nhíu mày lại, trong lòng anh đã kiên nhẫn với cô quá sức chịu đựng, anh liền đột ngột bóp mạnh lấy cổ cô, tức giận nói:
"Anh không thiếu cách để dạy dỗ em đâu, đừng làm anh nổi giận"
Cô không chịu thua, bèn bắt lấy cổ tay anh đang bóp chặt cổ mình, răng nghiếng lại, tay kia mò mẫm cái bàn ăn bên cạnh để vớ lấy con dao cắt thịt bò mà cô dùng lúc nãy.
Vừa cầm được con dao, cô đã cười đắc ý nói:
"Thế anh biết khi làm tôi nổi giận, anh sẽ như thế nào không?"
Vẻ mặt Dực Phàm vẫn dửng dưng hiếu thắng, tưởng rằng trong tình thế này thì cô sẽ không làm gì được anh.
Nhưng đột nhiên, cô đã dùng con dao rồi đâm thật mạnh vào bụng anh khiến anh sực kinh động.
Chỉ mới vài giây, anh liền nhanh chóng hất người cô ra, cô bị bật đi, ngã cái phịch xuống đất.
"Băng Băng, em dám..."
Anh lùi người ra sau mấy bước, con dao vẫn còn cắm sâu trên bụng, máu rỉ ra đỏ cả một vùng áo sơ mi đang mặc trên người.
Mặt anh bây giờ lãnh đạm hơn ban đầu, hai mắt căng cứng căm phẫn nhìn cô.
Còn cô thì đứng dậy, không chút sợ hãi điều mình vừa làm, lại còn bật cười nhạo báng:
"Ấn Dực Phàm, đó là do anh chuốc lấy, không phải lỗi của tôi, tôi chưa bao giờ làm gì sai với anh, cái sai lớn nhất của tôi đó là tin tưởng anh, tin tưởng mọi thứ, phó thác cả Ấn Gia cho anh, anh phải trả giá cho mọi chuyện mà anh đã làm, đồ khốn"
Dực Phàm im lặng mấy giây, sau đó thì hừ lạnh một tiếng, nhếch mép nói:
"Em đúng là vô tình, không ngờ em lại muốn giết anh"
Rồi anh nắm lấy phần cán của con dao đang đâm trên bụng, rút ra một cái "roẹt" với vẻ mặt vô cảm, sau đó buông lỏng, con dao tự động rơi "lách cách" xuống đất.
"Anh sẽ không bao giờ buông tha cho em đâu, suốt đời này, em mãi mãi cũng đừng hòng làm theo ý mình"
Thiên Băng trừng to cả mắt, cô bắt đầu gần như bị sốc.
"Đùa sao? Anh...anh đúng ma quỷ"
Dực Phàm bèn rút điện thoại trong túi ra, nhấn gọi cho A Kiên, giọng điệu sắc như đao, ra lệnh:
"Mau cho tên đó xử lí Ấn Thiên Dịch đi, làm thế nào cũng được, nhất định phải mang xác hắn đem về cho tôi"
Cuộc điện thoại vừa ngắt đi, Thiên Băng đã rùng cả người, cô bàng hoàng lắp bắp:
"Anh...anh không được làm như vậy, tôi...không..."
Cô bắt đầu nhấp đôi chân run rẩy đi tới gần Dực Phàm, gương mặt đắc ý khi nãy đã trở nên biến sắc sợ hãi, cô ghì tay lên áo anh, ngẩn mặt nói:
"Dực...Dực Phàm, đừng làm hại Tiểu Dịch, tôi sẽ nghe theo anh, sẽ nghe theo anh mà"
Dực Phàm lạnh lùng hất cô sang một bên, sau đó lườm mắt bảo:
"Băng Băng, em hãy chấp nhận đi, mạng sống của những người em yêu thương đều nằm trong tay anh, chỉ cần anh muốn, những người đó đều sẽ bị vùi dập"
Ngay lập tức, cô liền quỳ hai gối xuống trước anh, nhíp đôi mắt dung lệ tuôn trào, giọng nức nở van xin trong sợ hãi, nói:
"Tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi, anh không được làm hại Tiểu Dịch, tôi sẽ toàn tâm toàn ý nghe theo anh, anh mau gọi lại A Kiên đi, tôi sẽ không làm thế với anh nữa, tôi không muốn...Tiểu Dịch có mệnh hệ gì, nếu không...tôi..."
Dực Phàm bây giờ khá ngạc nhiên, trong lòng anh đã thầm nghi thầm hoặc.
( Băng Băng, tại sao em lại lo lắng như vậy? Tại sao em có thể tự hạ thấp sự kiêu ngạo của mình chỉ vì mạng sống của Ấn Thiên Dịch? Rốt cuộc em đang nghĩ gì?)
Dực Phàm vô cùng khó hiểu, nhìn thấy cô đang quỳ gối trước mặt anh, anh mới biết đây là điểm yếu lớn nhất của cô, đúng là lật ngược tình thế, anh bèn nhếch mép.
"Em mới nhận ra mình sai rồi à? Thế...em muốn chuộc lỗi như thế nào?"
Nghe anh hỏi, cô mới ngước mặt lên, vành mắt bây giờ ươn ướt đến đỏ lịm, tựa như con mèo con bất lực, cô đáp:
"Anh muốn thế nào cũng được, tôi sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của anh"
Trong lòng cô đang cảm thấy tuyệt vọng, chẳng biết làm gì nữa, cô không thể chống đối lại Dực Phàm. Người đàn ông này, quyền lực đến nỗi chẳng ai dám đối đầu, trước mắt chỉ có thể hạ mặt van xin, ngoan ngoãn nghe lời, cô chỉ biết như thế.
Dực Phàm cuối cùng cũng nghĩ ra một ý, anh giương mắt nhìn cô dưới chân, bảo:
"Băng Băng, tha cho Ấn Thiên Dịch cũng được, nhưng anh muốn em làm một chuyện này"
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, anh bèn tiếp lời:
"Trở về chung cư đó, nói với cậu ta rằng em muốn đi theo anh, là do em tự nguyện theo anh, làm đi"
Nghe vậy cô bèn rũ mắt, gật đầu chấp thuận.
"Được, tôi làm"
...
Tối đến. Cô được A Kiên lái xe đưa về khu chung cư, tất nhiên Dực Phàm cũng sẽ đi theo để chờ cô bên ngoài, còn bắt cô phải mang thiết bị nghe lén vào người để anh có thể kiểm tra.
Thiên Băng đội mũ kết đen, vừa đi tới trước cửa căn hộ của Thiên Dịch, cô phải lưỡng lự một hồi mới có can đảm, cuối cùng cũng giơ tay lên ấn chuông.
Tíng Tong! Tíng Tong!
Tiểu Tuyết đang ngồi ăn bim bim và xem TV ở phòng khách, nghe thấy tiếng chuông, cô hơi ngạc nhiên rồi dùng điều khiển tắt TV đi.
Đi tới cánh cửa, vì không an tâm nên cô phải nhìn qua một chiếc lỗ nhỏ trên đó để có thể kiểm tra xem là ai.
Khi vừa thấy Thiên Băng đứng bên ngoài, cô đã sực ngạc nhiên, vội mở cửa ra, hỏi trong mừng rỡ.
"Băng tỷ, là chị thật sao?"
Thiên Băng nhìn Tiểu Tuyết, không muốn vòng vo lâu nên vào thẳng vấn đề.
"Tiểu Dịch đâu rồi? Chị muốn gặp em ấy"
Tiểu Tuyết ngạc nhiên, đáp:
"Chị sao vậy? Đã về nhà rồi thì vào trong đi, Dịch ca bây giờ rất suy sụp, cả ngày nay anh ấy đã không ăn gì vì lo lắng và đi tìm chị đấy, anh ấy đang ở trong phòng"
Nghe vậy trong lòng Thiên Băng chợt cảm thấy đau buồn, cô rũ mắt bảo:
"Tiểu Tuyết, em có thể gọi em ấy ra đây gặp chị lần cuối không?"
Tiểu Tuyết sực kinh ngạc, cô run giọng lên hỏi:
"Lần cuối? Ý chị là sao?"
Trong lúc này, Thiên Dịch nằm ngược trên giường, tay gác lên mặt trong tuyệt vọng, đèn cũng không được bật, căn phòng tối không một chút ánh sáng.
Cậu vô cùng bất lực, cả ngày nay tìm kiếm cô khắp nơi, trong lòng bây giờ chỉ thầm trách bản thân sao lại để cô bỏ đi mất.
Cậu liên tục lẩm bẩm trong miệng, không ngừng uất phẫn.
"Ấn Thiên Băng, chị thật đáng ghét, sao lại bỏ rơi tôi chứ?"
Cốc! Cốc!
Bất chợt có tiếng gõ cửa, vang lên rất đều đặn. Cậu ngỡ là Tiểu Tuyết nên chẳng thèm quan tâm tới, bèn trở người tức bực, đắp chăn trùm kín đầu.
"Tiểu Dịch, em ra ngoài đi, chị muốn gặp em"
Giọng Thiên Băng vang lên rất rõ rệt trong tai cậu, cậu liền sực ngạc nhiên, bất chập ngồi dậy, trạng thái như bừng tỉnh.
"Giọng nói này...lẽ nào..."
Cậu vội vã nhảy toạc xuống giường, mở cửa phòng mình ra, vừa thấy bóng dáng cô, cậu đã vui mừng đến mức phải kéo cô thật chặt ôm vào người mình, cắn răng nói:
"Đồ ngốc! Sao lại bỏ đi như thế hả? Tôi đã rất lo lắng, rất lo cho chị đó có biết không?"
Ánh mắt Thiên Băng có chút cay cay, cô cũng nhắm mắt lại rồi vòng tay ôm lấy cậu, khẽ giọng:
"Chị xin lỗi"
Rồi cậu buông cô ra, vẻ mặt vô cùng thất vọng, bèn cau mày cằn nhằn:
"Chị thật quá đáng, lần này thì đừng hòng đi đâu nữa"
"Tiểu Dịch, thật ra chị trở về là để tạm biệt em"
Cô rũ mắt nói, Thiên Dịch chợt khựng đi, cậu hỏi lại:
"Chị nói gì vậy?"
Cô ngước mặt lên nhìn cậu, cố chế ngự cảm xúc ngậm ngùi trong lòng, đáp:
"Chị đã suy nghĩ lại rồi, chị cũng đã chấp nhận tình cảm của Dực Phàm, những ngày qua khi ở cạnh anh ấy chị đều cảm thấy rất vui vẻ, cho nên..."
Thiên Dịch bỗng cứng mắt, con ngươi cậu không chút động đậy vì kinh ngạc, cậu bèn ghì tay lên hai vai cô, lắc lư tra xét:
"Chị làm sao vậy? Chị đã bị anh ta cho uống thuốc tẩy não rồi sao? Hãy nói với tôi rằng chị chỉ đang bị anh ta khống chế đi, chị nói đi"
Cô biết cậu đang bị sốc, vì chính cô nếu nghe được những lời này cũng sẽ có phản ứng y như vậy.
"Tiểu Dịch, Dực Phàm vô cùng yêu chị, hà cớ gì chị lại không chấp nhận anh ấy"
Thiên Dịch vẫn không thoát khỏi trạng thái hoang mang, cậu truy hỏi:
"Khoan đã, chị phải nghe được sự thật này, chị không thể ở bên anh ta được, anh ta đã giết ba mẹ, như vậy mà chị vẫn còn muốn theo anh ta sao?"
"Chuyện đó là qua lâu lắm rồi, chị không muốn sống trong thù hận, dù em có nói gì đi nữa thì cũng không thể thay đổi được quyết định của chị đâu"
Thiên Dịch bỗng cau mày, liền nghiếng răng, lớn giọng hỏi tiếp:
"Chị không được đi đâu cả, hắn đã uy hiếp chị sao? Có phải hắn đã dùng chiêu trò gì rồi không?"
Thiên Băng bắt đầu trở nên lạnh lùng?
Cô bèn hất tay cậu trên vai mình ra, nhìn đi nơi khác rồi đáp:
"Chẳng có chiêu trò gì cả, là chị tự nguyện"
"Không thể, chuyện đó là không thể, chị đợi tôi một lát"
Nói xong cậu liền chạy vào phòng, muốn lấy quyển sổ nhật kí mình đã tìm được dưới tầng hầm của Ấn Gia đem ra cho cô xem.
Trong khi Thiên Dịch đang lục lọi bên trong, Thiên Băng bèn nhìn sang Tiểu Tuyết đứng gần đó hỏi:
"Tiểu Tuyết, em đã gặp lại ba của mình chưa?"
Tiểu Tuyết ngạc nhiên.
"Ơ...ba sao?"
"Phải, là ba của em"
Tiểu Tuyết ngờ nghệch ra một lúc rồi đáp:
"Ông ấy đã mất tích nhiều tháng nay, tới bây giờ vẫn không rõ ở đâu, em vẫn chưa gặp lại được ông ấy"
Nghe vậy Thiên Băng sực kinh động.
(Gì chứ? Nói vậy là Dực Phàm vẫn chưa thả ba của Tiểu Tuyết ra sao? Nhưng anh ta đã nói là đã thả ra rồi mà, chẳng lẽ...)
Tiểu Tuyết đứng chớp chớp mắt khó hiểu nhìn cô, quan sát rồi hỏi:
"Băng tỷ, chị sao vậy? Sắc mặt của chị không được tốt lắm"
Thiên Băng gắng giữ bình tĩnh, rồi quay bước đi, lướt qua Tiểu Tuyết đáp:
"Không có gì, chị chỉ hơi đau đầu mà thôi"
Thấy cô bước tới cửa, sợ cô sẽ bỏ đi mất, Tiểu Tuyết bèn chạy tới ghì tay áo cô lại, lo lắng nói:
"Chị định bỏ đi thật sao? Chị có lí do phải không? Dịch ca vô cùng lo lắng cho chị, nếu chị rời đi, anh ấy sẽ phát điên lên mất"
Cô bèn gạt nhẹ tay Tiểu Tuyết ra, nhắn nhủ bảo:
"Thế mới nói, nhờ em chăm sóc Tiểu Dịch giúp chị, chị sẽ không về nữa đâu"
Sau đó cô thò tay vào túi áo lấy ra một cây bút đen, nhẹ nhàng cầm lòng bàn tay Tiểu Tuyết lên, viết mấy chữ vào đó khiến cô bé phải ngạc nhiên hiếu kì.
Thiên Băng vừa viết xong, Tiểu Tuyết đã sực kinh ngạc, cho thấy rằng cô không thể nói lên được vì trong người có thiết bị nghe lén.
Mấy dòng chữ Thiên Băng viết, đó là: "Hãy rời đi nơi khác sinh sống, nơi này đã bị Dực Phàm phát hiện"
Tiểu Tuyết chợt hốt hoảng, lấy tay bịt miệng mình thì Thiên Băng cũng quay bước rời đi.
Đúng lúc Thiên Dịch vừa cầm quyển sổ cũ kĩ chạy ra khỏi phòng, không thấy cô đâu nữa, cậu bèn nhìn Tiểu Tuyết đang đứng thất thần ngay cửa giục hỏi:
"Tiểu Tuyết, cô ấy đâu rồi?"
Tiểu Tuyết như người mất hồn quay lại nhìn cậu, đáp:
"Chị ấy đi rồi, Dịch ca, chị ấy..."
"Cái gì chứ? Sao em không giữ cô ấy lại?"
Thiên Dịch bỗng cau mày phàn nàn, chưa nghe xong lời nói của Tiểu Tuyết thì đã vội vã chạy ra ngoài mất.
Phía dưới chung cư, Thiên Băng đi tới chỗ xe Dực Phàm đang đứng đợi, vừa tới trước anh, cô gục mặt bảo:
"Xong rồi, đi thôi"
"Được"
Dực Phàm mỉm cười hài lòng, mở cửa ghế phụ ra cho cô, cô định chui vào, lại nghe thấy có một tiếng thét rất lớn từ phía sau, át đứt bầu không khí.
"Khoan đã!"
Thiên Băng sực ngạc nhiên, cô bèn quay lại thì đã thấy Thiên Dịch đang chạy tới mình, nên lắp bắp gọi tên:
"Tiểu...Dịch"
Cậu bỗng dừng chân cách cô 2m, ánh mắt hình viên đạn liếc ngang qua Dực Phàm đang đứng bên cạnh cô, tức giận hỏi lớn:
"Ấn Dực Phàm, là anh uy hiếp nhị tỷ, bắt chị ấy phải đi theo anh đúng không?"
Dực Phàm cong môi đắc ý, giương mắt trả lời:
"Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi uy hiếp cô ấy"
Rồi anh nhìn sang cô, cô liền gật đầu đáp:
"Phải, chị là hoàn toàn tự nguyện muốn đi theo anh ấy, chị vô cùng tỉnh táo"
Thiên Dịch bỗng nhíu mày lại.
"Nói dối, tôi không tin, tôi không tin chị hoàn toàn chấp nhận anh ta, chị mau nói sự thật đi, rằng anh ta đang cưỡng ép và uy hiếp chị một chuyện gì đó đúng không?"
Thiên Băng sực ngạc nhiên, không ngờ nội tâm của cô lại bị cậu đoán trúng. Đúng vậy, tất cả cũng vì sự an toàn cho cậu nên cô đành phải làm đến nước này, cô quyết định phải diễn cho tròn vai, nên bật cười nhẹ ôn tồn giải thích:
"Em lầm rồi, chị đã nhận ra tình cảm thật sự của mình, chị yêu Dực Phàm nên chị muốn ở cạnh anh ấy, chỉ thế thôi"
Dực Phàm ngạc nhiên, dù biết chỉ là diễn xuất của cô, nhưng nghe những lời đó, lòng anh đã trở nên hoan hỉ.
Thiên Dịch bật cười nhạt, cậu không phải là người dễ bị lừa, cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu về những điều cô nói, cậu nheo mắt lại, sắc khí nóng giận bừng bừng, hai tay nắm chặt thành quyền bảo:
"Đừng đùa nữa, chị nghĩ có thể qua mặt được tôi sao? Hôm qua chị đã hứa sẽ không rời khỏi tôi thêm một lần nào nữa, vậy mà bây giờ chị lại muốn đi cùng Dực Phàm ư? Nực cười, quá nực cười. Tôi cho chị ba giây, mau lập tức bước qua đây cho tôi, nhanh lên!"
Cậu bắt đầu đếm trong giận dữ.
"1..."
Thiên Băng mím môi lại, trong lòng cô đang nghĩ dù có biện minh thế nào Thiên Dịch cũng sẽ không tin, cuối cùng cô cũng chỉ có thể ngẫm ra được cách đó.
"2..."
Bỗng nhiên, cô bất ngờ quay sang Dực Phàm, áp hai tay vào má anh, kéo xuống rồi đặt môi hôn lấy để đánh lừa Thiên Dịch.
Dực Phàm cũng không ngờ cô lại liều mình đến thế này, anh thầm cười đắc ý trong lòng, thay vì chỉ môi chạm môi với cô, anh lại dùng lưỡi của mình rồi lấn sâu vào miệng cô khiến Thiên Băng sực kinh động.
"Ưm..."
Cô bắt đầu có phản ứng muốn đẩy anh ra thì anh đã bắt chặt lấy tay cô rồi rời môi thì thầm:
"Anh đang giúp em, phối hợp chút đi"
Thiên Băng đành gặng lòng, dù bứt rứt gấp mấy cô cũng phải nhắm mắt mặc cho Dực Phàm đang tiếp tục hôn lấy mình thật sâu.
Thiên Dịch vô cùng bàng hoàng, quyển sổ nhật ký trên tay cậu rơi xuống, đầu óc và tâm trí cậu trở nên điên dại.
"Không...không thể nào"
Cậu liền lao tới, lập tức giang hai tay tách người Dực Phàm và Thiên Băng ra, gào tiết thét lên:
"Cút ra cho tôi, hai người cút ra cho tôi!"
Cậu trở nên giận dữ, mất kiểm soát rồi đấm thật mạnh vào má Dực Phàm khiến anh lùi ra sau, vết thương ở bụng anh vừa được băng kín lúc sáng cũng bị động đậy mà lên cơn đau nhói.
Thiên Dịch như mất lí trí, như gã tâm thần điên cuồng, tiếp tục giơ nấm đấm rồi lao đầu tới anh, gào thét đến khàn giọng.
"Sao anh dám...sao anh dám hả?"
Thiên Băng đứng một bên thấy cậu bị kích động, nếu không may khiến Dực Phàm bị thương nặng, cậu sẽ khó bảo tồn tính mạng bản thân.
Thế là cô liền chạy lại, che chắn mình trước mặt Dực Phàm, nhìn cậu cau mày bảo:
"Dừng lại đi!"
Thiên Dịch cắn chặt răng, so với tấn bi kịch trong cuộc đời cậu, điều mà cậu không muốn gặp nhất chính là nhìn thấy người con gái mình yêu đang muốn bảo vệ một gã đàn ông khác.
"Tránh ra, chị đang muốn bảo vệ hắn ta sao?"
"Phải, em đừng hòng đánh anh ấy, nếu không...chị sẽ không khách sáo với em"
Cậu như bị nhát dao găm thọc vào tim, bèn bật cười lạnh trong bi đát.
"Gì chứ? Tôi không hiểu, chị mau tránh ra, tôi sẽ đánh chết tên khốn đó"
Cậu gào lên, sau đó tiếp tục co nấm đấm rồi vồ tới mặc cho cô đang chắn ngang trước mặt. Hết cách, Thiên Băng đành phải giơ tay rồi tát vào má cậu thật mạnh khiến cậu sực khựng lại.
Khi cậu đang trở nên bàng hoàng, cô liền cau mày tức giận nói:
"Em hãy dừng lại đi, giữa em và chị cũng chẳng hề có quan hệ huyết thống, chúng ta chỉ là trên danh nghĩa chị em lớn lên cùng nhau mà thôi, em không có quyền xen vào sự lựa chọn của chị"
Nghe câu nói tuyệt tình đó, trái tim cậu như muốn nứt ra, cậu chuyển mắt nhìn thẳng vào cô, run giọng hỏi:
"Thế là sao? Lựa chọn của chị, chị thật sự yêu tên khốn đó sao? Thế còn tôi...tôi là gì hả?"
Thiên Băng chợt quay đi vì muốn tránh ánh mắt của cậu, cô lạnh lùng đáp:
"Cậu chẳng là gì cả, hãy quên tôi đi, từ nay về sau chúng ta không còn liên quan gì với nhau nữa, tôi...không còn là chị của cậu nữa"
Thiên Dịch bỗng sửng người chết lặng.
Rồi cô nhìn sang Dưc Phàm, vờ lo lắng cho vết đấm trên mặt anh nên khẽ giọng quan tâm hỏi:
"Anh có đau lắm không? Chúng ta về nhà đi"
"Được"
Dực Phàm đáp lại rồi leo vào xe ngồi trước, cô cũng định chui vào thì lại nghe thấy giọng nói trầm khàn của Thiên Dịch ở phía sau.
Khóe mắt cậu đã bắt đầu ươn ướt, nước mắt chảy thành một hàng dọc xuống vẻ mặt ưu tú thăng trầm, cậu nhìn bóng lưng cô, khản đặc lên tiếng:
"Thiên Băng, tôi sẽ nhận câu nói này của cô, tôi không còn là em trai của cô nữa"
Cô ngạc nhiên, trong lòng quặn đau không kém gì cậu, cô không quay lại nhìn cậu nữa mà bèn chui toạc vào trong xe đóng cửa lại.
Khi bóng dáng của chiếc xe ngày càng đi xa, cũng là lúc nước mắt Thiên Băng bất chợt tuôn chảy, rơi từng giọt tí tách xuống đùi.
Dực Phàm ngồi bên cạnh, thấy biểu hiện đau khổ của cô nên bèn đưa tay sang nắm lấy tay cô, nhếch mép bảo:
"Đừng lo, sau này anh sẽ yêu thương em nên hãy quên thằng nhóc đó đi"
Cô liền hất tay anh ra, cau mày nói:
"Đồ khốn, tất cả là tại anh, đây là lần đầu tiên tôi ra tay đánh Tiểu Dịch, nhất định em ấy sẽ rất sốc, em ấy sẽ không tha thứ cho tôi"
Dực Phàm lại tiếp tục cười nhàm nhã.
"Chẳng phải là do em làm sao? Sao lại trách anh chứ? Băng Băng, từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ sống với nhau mỗi ngày, anh vui lắm"
Cô nghiếng răng lại, âm thầm uất phẫn.
(Đúng là tên khốn, rồi có ngày mình sẽ tự tay giết chết anh ta, tên ác quỷ đội lốt người này)
Lúc này ở khu chung cư.
Tiểu Tuyết vừa chạy tọc mạch ra ngoài, đã thấy bóng dáng của một cậu thanh niên đang quỳ gối tuyệt vọng đằng xa.
Cô vội vã chạy tới bên cậu, lo lắng hỏi:
"Dịch ca, anh sao vậy?"
Thiên Dịch chợt nhớ tới cảnh cô và Dực Phàm vừa hôn nhau lúc nãy, sau đó cô vì anh ta mà ra tay đánh cậu, tự miệng cự tuyệt bác bỏ quan hệ với cậu.
Cậu bất chợt cười nửa miệng rồi đứng dậy, gục mặt lẩm bẩm:
"Đúng là giỏi lừa người"
Tiểu Tuyết lo lắng bảo:
"Dịch ca, bây giờ anh Dực Phàm đã phát hiện ra nơi ở của chúng ta, chúng ta rời khỏi đây thôi, lúc nãy Băng tỷ đã âm thầm viết lên tay em, anh xem này"
Cô giơ tay của mình lên cho cậu xem, những dòng chữ vội vã thúc giục chứa đầy sự lo lắng, Thiên Dịch chợt to mắt nhìn rồi kinh ngạc, cậu nghĩ lại nếu Thiên Băng thật sự không lo lắng cho cậu, nhất định sẽ không khuyên cậu rời khỏi đây thật nhanh.
Cậu chợt nắm chặt lòng bàn tay thành quyền, răng hàm ngậm nghiếng.
(Ấn Dực Phàm, trò chơi đoạn tuyệt này là do anh bày ra phải không?)
Thiên Băng cầm con dao, lát miếng thịt bò trên đĩa rồi cho vào miệng nhai một cách từ tốn, nhưng vì một cảm giác khó chịu nào đó, cô chợt nhướn mày hỏi:
"Mặt tôi dính gì sao?"
Dực Phàm ngồi đối diện, ung dung vắt chéo chân ngắm nhìn cô đã một hồi. Khi bị cô phát hiện ra, anh mới bật cười khẽ rồi rã lưng ra sau ghế, liếc mắt sang khung trời trong lành đang dịu nắng vàng kia, giả vờ hờn dỗi.
"Nếu không được nhìn em, thì anh sẽ nhìn sang nơi khác cho em vừa lòng"
Thiên Băng không nói gì, chỉ nâng ly nước cam lên miệng uống một ngụm, sau đó mới cười cợt nhả.
"Anh nói sao cũng được, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh, là tôi luôn cảm thấy rất chướng mắt"
Anh ngạc nhiên, rồi lại nhìn cô hỏi:
"Em không thể nói những điều tốt đẹp với anh một chút sao? Giống như lúc trước vậy"
Thiên Băng vừa uống cạn hết nước cam, sau đó thẳng tay ném ly đi, hành động rất dứt khoác. Mấy hồi đã có một tiếng "rốp rộp" vang lên, chiếc ly bị vỡ văng tứ tung, biến thành đống mảnh vụn thủy tinh bén liễm nằm dưới sàn.
Dực Phàm có hơi nhíu mày vì thái độ của cô, không cần đợi anh hỏi, cô đã ngửa mắt nhìn anh nói:
"Suy nghĩ của tôi đối với anh cũng giống như chiếc ly kia vậy, nếu đã bị vỡ ra rồi, anh nghĩ có thể lành lại sao?"
Dực Phàm hơi đơ ra vài giây, bất ngờ trước sự kiên quyết chống đối của cô.
Nhưng lời nói đó chẳng hề dung động đến thâm tâm anh, đối với anh, dù suy nghĩ của cô như thế nào, có ghét và hận anh đến sâu ngàn vực thẳm, chỉ cần trong tay anh có cô, thì cô sẽ mãi mãi thuộc về anh, như thế là đủ.
Anh chợt nhếch mép, giương mắt đánh giá:
"Em đúng là kiêu ngạo, nhưng anh thích điều đó"
Rồi anh đứng dậy đi vòng ra sau lưng cô, hạ thấp người xuống, hai tay đặt lên hai bờ vai mảnh khảnh của người con gái xinh đẹp, kề môi tới bên tai cô, khẽ thì thầm:
"Băng Băng, chúng ta...kết hôn đi"
Cô sực ngạc nhiên, rồi cau mày lại, tay dẩy đầu anh ra một cách chán ghét.
"Tôi không muốn, bởi vì tôi không yêu anh"
Dực Phàm hơi nhướn mày, trong lòng đã có chút khó chịu, nhưng anh vẫn gắng nhẫn nhịn sự ương bướng của cô, tiếp tục dùng lời lẽ nhu mì, khẽ giọng hỏi:
"Thế em nói đi, làm sao em mới yêu anh?"
Cô không cười, mà lại tiếp tục cầm con dao lát miếng thịt bò trên đĩa bỏ vào miệng nhai, lạnh lùng đáp:
"Nếu anh chết đi, ít ra tôi còn có thể bố thí một ít thương cảm cho anh đấy"
Nghe câu trả lời của cô, Dực Phàm đã im lặng một lúc, đơn giản vì lời nói của cô thoát ra rất nhẹ nhàng, nhưng nó lại khiến trái tim anh tái thắt lại và tuyệt vọng.
Để che đi cảm xúc buồn bực trong lòng, anh mới ngước mặt lên trời cao, bật cười khẩy bảo:
"Em thật biết đùa, chúng ta đã sống chung với nhau mười năm, anh không tin em đành lòng muốn anh chết"
Thiên Băng bất chợt dừng ăn.
Anh nói đúng, mười năm là một khoảng thời gian dài, chính xác hơn là từ khi gặp được anh lần đầu tiên, năm đó cô chỉ mới bảy tuổi.
"Không phải mười năm, mà là mười lăm năm"
Giọng cô bỗng trầm đi, rồi đứng dậy quay lại nhìn anh, ánh mắt cô đầy sự buồn lòng, muốn trực tiếp dùng lời lẽ khẩn xin này đối với anh, chấp nhận hạ thấp bản thân, nói:
"Dực Phàm, anh buông tha cho tôi đi, trả lại cuộc sống cho tôi lúc trước, không làm hại Tiểu Dịch, có như thế thì tôi sẽ hết ghét anh"
Dực Phàm vẫn hờ hửng nhìn cô, rồi chợt nhếch mép nhạo báng:
"Xem ra em rất quan tâm đến thằng nhóc đó, em trai yêu quý của em cũng đang khao khát có được em như anh, nhưng nó chẳng biết giới hạn của mình ở đâu cả, ngay cả việc giết một con chim sẻ nó cũng không dám, chẳng làm được tích sự gì"
CHÁT!
Đột nhiên Thiên Băng kích động, bất ngờ giáng một bàn tay thật mạnh vào má anh.
Sau cái tát ấy, mặt Dực Phàm bị lệch sang một bên, hai mắt anh căng cứng vì kinh ngạc, bên gò má đã có một vết đỏ hồng và trở nên nóng rát.
Anh còn chưa kịp ngộ nhận ra thái độ nổi giận bất thường của cô, thì đã bị cô lớn giọng cảnh cáo:
"Tôi cấm anh nói mấy lời đó với Tiểu Dịch. Tiểu Dịch là một người tốt nên em ấy sẽ không bao giờ làm hại hay tổn thương bất kì ai. Còn anh, một tên cặn bã như anh cái gì cũng dám làm, anh không xứng đáng chê bai người khác"
Dực Phàm sực ngạc nhiên, vì anh vốn không ngờ cô lại tức giận đột ngột chỉ vì anh đã xem thường và chế giễu Thiên Dịch.
Anh cảm thấy nực cười, nên nhếch mép uất phẫn nói lớn:
"Phải, anh và cậu ta hoàn toàn khác nhau, từ nhỏ anh đã đi học rất nhiều thứ, mọi người đều kì vọng vào anh, còn em lúc nào cũng quanh quẩn chăm sóc bảo vệ thằng nhóc đó. Trong khi anh đã bỏ ra rất nhiều thời gian, làm việc cật lực cho đến ngày hôm nay tất cả cũng chỉ vì cuộc sống và tương lai của hai chúng ta, nhà họ Ấn sau này là do anh làm chủ"
Rồi anh hạ giọng đi, bất cần nhìn cô nói tiếp:
"Băng Băng, có lẽ bây giờ em không hiểu, nhưng một ngày nào đó, em sẽ chấp nhận và yêu anh"
Thiên Băng bỗng bật cười nửa miệng, trừng con ngươi hết sức kinh hãi nhìn anh.
"Gì chứ? Anh muốn tôi yêu anh trong khi anh đã giết ba mẹ nuôi của tôi, giết đi dì Linh mà tôi yêu quý sao? Thật nhảm nhí, Ấn Dực Phàm, lời anh nói ra chẳng khác gì để người khác phỉ báng vào mặt cả"
Dực Phàm bỗng nhíu mày lại, trong lòng anh đã kiên nhẫn với cô quá sức chịu đựng, anh liền đột ngột bóp mạnh lấy cổ cô, tức giận nói:
"Anh không thiếu cách để dạy dỗ em đâu, đừng làm anh nổi giận"
Cô không chịu thua, bèn bắt lấy cổ tay anh đang bóp chặt cổ mình, răng nghiếng lại, tay kia mò mẫm cái bàn ăn bên cạnh để vớ lấy con dao cắt thịt bò mà cô dùng lúc nãy.
Vừa cầm được con dao, cô đã cười đắc ý nói:
"Thế anh biết khi làm tôi nổi giận, anh sẽ như thế nào không?"
Vẻ mặt Dực Phàm vẫn dửng dưng hiếu thắng, tưởng rằng trong tình thế này thì cô sẽ không làm gì được anh.
Nhưng đột nhiên, cô đã dùng con dao rồi đâm thật mạnh vào bụng anh khiến anh sực kinh động.
Chỉ mới vài giây, anh liền nhanh chóng hất người cô ra, cô bị bật đi, ngã cái phịch xuống đất.
"Băng Băng, em dám..."
Anh lùi người ra sau mấy bước, con dao vẫn còn cắm sâu trên bụng, máu rỉ ra đỏ cả một vùng áo sơ mi đang mặc trên người.
Mặt anh bây giờ lãnh đạm hơn ban đầu, hai mắt căng cứng căm phẫn nhìn cô.
Còn cô thì đứng dậy, không chút sợ hãi điều mình vừa làm, lại còn bật cười nhạo báng:
"Ấn Dực Phàm, đó là do anh chuốc lấy, không phải lỗi của tôi, tôi chưa bao giờ làm gì sai với anh, cái sai lớn nhất của tôi đó là tin tưởng anh, tin tưởng mọi thứ, phó thác cả Ấn Gia cho anh, anh phải trả giá cho mọi chuyện mà anh đã làm, đồ khốn"
Dực Phàm im lặng mấy giây, sau đó thì hừ lạnh một tiếng, nhếch mép nói:
"Em đúng là vô tình, không ngờ em lại muốn giết anh"
Rồi anh nắm lấy phần cán của con dao đang đâm trên bụng, rút ra một cái "roẹt" với vẻ mặt vô cảm, sau đó buông lỏng, con dao tự động rơi "lách cách" xuống đất.
"Anh sẽ không bao giờ buông tha cho em đâu, suốt đời này, em mãi mãi cũng đừng hòng làm theo ý mình"
Thiên Băng trừng to cả mắt, cô bắt đầu gần như bị sốc.
"Đùa sao? Anh...anh đúng ma quỷ"
Dực Phàm bèn rút điện thoại trong túi ra, nhấn gọi cho A Kiên, giọng điệu sắc như đao, ra lệnh:
"Mau cho tên đó xử lí Ấn Thiên Dịch đi, làm thế nào cũng được, nhất định phải mang xác hắn đem về cho tôi"
Cuộc điện thoại vừa ngắt đi, Thiên Băng đã rùng cả người, cô bàng hoàng lắp bắp:
"Anh...anh không được làm như vậy, tôi...không..."
Cô bắt đầu nhấp đôi chân run rẩy đi tới gần Dực Phàm, gương mặt đắc ý khi nãy đã trở nên biến sắc sợ hãi, cô ghì tay lên áo anh, ngẩn mặt nói:
"Dực...Dực Phàm, đừng làm hại Tiểu Dịch, tôi sẽ nghe theo anh, sẽ nghe theo anh mà"
Dực Phàm lạnh lùng hất cô sang một bên, sau đó lườm mắt bảo:
"Băng Băng, em hãy chấp nhận đi, mạng sống của những người em yêu thương đều nằm trong tay anh, chỉ cần anh muốn, những người đó đều sẽ bị vùi dập"
Ngay lập tức, cô liền quỳ hai gối xuống trước anh, nhíp đôi mắt dung lệ tuôn trào, giọng nức nở van xin trong sợ hãi, nói:
"Tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi, anh không được làm hại Tiểu Dịch, tôi sẽ toàn tâm toàn ý nghe theo anh, anh mau gọi lại A Kiên đi, tôi sẽ không làm thế với anh nữa, tôi không muốn...Tiểu Dịch có mệnh hệ gì, nếu không...tôi..."
Dực Phàm bây giờ khá ngạc nhiên, trong lòng anh đã thầm nghi thầm hoặc.
( Băng Băng, tại sao em lại lo lắng như vậy? Tại sao em có thể tự hạ thấp sự kiêu ngạo của mình chỉ vì mạng sống của Ấn Thiên Dịch? Rốt cuộc em đang nghĩ gì?)
Dực Phàm vô cùng khó hiểu, nhìn thấy cô đang quỳ gối trước mặt anh, anh mới biết đây là điểm yếu lớn nhất của cô, đúng là lật ngược tình thế, anh bèn nhếch mép.
"Em mới nhận ra mình sai rồi à? Thế...em muốn chuộc lỗi như thế nào?"
Nghe anh hỏi, cô mới ngước mặt lên, vành mắt bây giờ ươn ướt đến đỏ lịm, tựa như con mèo con bất lực, cô đáp:
"Anh muốn thế nào cũng được, tôi sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của anh"
Trong lòng cô đang cảm thấy tuyệt vọng, chẳng biết làm gì nữa, cô không thể chống đối lại Dực Phàm. Người đàn ông này, quyền lực đến nỗi chẳng ai dám đối đầu, trước mắt chỉ có thể hạ mặt van xin, ngoan ngoãn nghe lời, cô chỉ biết như thế.
Dực Phàm cuối cùng cũng nghĩ ra một ý, anh giương mắt nhìn cô dưới chân, bảo:
"Băng Băng, tha cho Ấn Thiên Dịch cũng được, nhưng anh muốn em làm một chuyện này"
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, anh bèn tiếp lời:
"Trở về chung cư đó, nói với cậu ta rằng em muốn đi theo anh, là do em tự nguyện theo anh, làm đi"
Nghe vậy cô bèn rũ mắt, gật đầu chấp thuận.
"Được, tôi làm"
...
Tối đến. Cô được A Kiên lái xe đưa về khu chung cư, tất nhiên Dực Phàm cũng sẽ đi theo để chờ cô bên ngoài, còn bắt cô phải mang thiết bị nghe lén vào người để anh có thể kiểm tra.
Thiên Băng đội mũ kết đen, vừa đi tới trước cửa căn hộ của Thiên Dịch, cô phải lưỡng lự một hồi mới có can đảm, cuối cùng cũng giơ tay lên ấn chuông.
Tíng Tong! Tíng Tong!
Tiểu Tuyết đang ngồi ăn bim bim và xem TV ở phòng khách, nghe thấy tiếng chuông, cô hơi ngạc nhiên rồi dùng điều khiển tắt TV đi.
Đi tới cánh cửa, vì không an tâm nên cô phải nhìn qua một chiếc lỗ nhỏ trên đó để có thể kiểm tra xem là ai.
Khi vừa thấy Thiên Băng đứng bên ngoài, cô đã sực ngạc nhiên, vội mở cửa ra, hỏi trong mừng rỡ.
"Băng tỷ, là chị thật sao?"
Thiên Băng nhìn Tiểu Tuyết, không muốn vòng vo lâu nên vào thẳng vấn đề.
"Tiểu Dịch đâu rồi? Chị muốn gặp em ấy"
Tiểu Tuyết ngạc nhiên, đáp:
"Chị sao vậy? Đã về nhà rồi thì vào trong đi, Dịch ca bây giờ rất suy sụp, cả ngày nay anh ấy đã không ăn gì vì lo lắng và đi tìm chị đấy, anh ấy đang ở trong phòng"
Nghe vậy trong lòng Thiên Băng chợt cảm thấy đau buồn, cô rũ mắt bảo:
"Tiểu Tuyết, em có thể gọi em ấy ra đây gặp chị lần cuối không?"
Tiểu Tuyết sực kinh ngạc, cô run giọng lên hỏi:
"Lần cuối? Ý chị là sao?"
Trong lúc này, Thiên Dịch nằm ngược trên giường, tay gác lên mặt trong tuyệt vọng, đèn cũng không được bật, căn phòng tối không một chút ánh sáng.
Cậu vô cùng bất lực, cả ngày nay tìm kiếm cô khắp nơi, trong lòng bây giờ chỉ thầm trách bản thân sao lại để cô bỏ đi mất.
Cậu liên tục lẩm bẩm trong miệng, không ngừng uất phẫn.
"Ấn Thiên Băng, chị thật đáng ghét, sao lại bỏ rơi tôi chứ?"
Cốc! Cốc!
Bất chợt có tiếng gõ cửa, vang lên rất đều đặn. Cậu ngỡ là Tiểu Tuyết nên chẳng thèm quan tâm tới, bèn trở người tức bực, đắp chăn trùm kín đầu.
"Tiểu Dịch, em ra ngoài đi, chị muốn gặp em"
Giọng Thiên Băng vang lên rất rõ rệt trong tai cậu, cậu liền sực ngạc nhiên, bất chập ngồi dậy, trạng thái như bừng tỉnh.
"Giọng nói này...lẽ nào..."
Cậu vội vã nhảy toạc xuống giường, mở cửa phòng mình ra, vừa thấy bóng dáng cô, cậu đã vui mừng đến mức phải kéo cô thật chặt ôm vào người mình, cắn răng nói:
"Đồ ngốc! Sao lại bỏ đi như thế hả? Tôi đã rất lo lắng, rất lo cho chị đó có biết không?"
Ánh mắt Thiên Băng có chút cay cay, cô cũng nhắm mắt lại rồi vòng tay ôm lấy cậu, khẽ giọng:
"Chị xin lỗi"
Rồi cậu buông cô ra, vẻ mặt vô cùng thất vọng, bèn cau mày cằn nhằn:
"Chị thật quá đáng, lần này thì đừng hòng đi đâu nữa"
"Tiểu Dịch, thật ra chị trở về là để tạm biệt em"
Cô rũ mắt nói, Thiên Dịch chợt khựng đi, cậu hỏi lại:
"Chị nói gì vậy?"
Cô ngước mặt lên nhìn cậu, cố chế ngự cảm xúc ngậm ngùi trong lòng, đáp:
"Chị đã suy nghĩ lại rồi, chị cũng đã chấp nhận tình cảm của Dực Phàm, những ngày qua khi ở cạnh anh ấy chị đều cảm thấy rất vui vẻ, cho nên..."
Thiên Dịch bỗng cứng mắt, con ngươi cậu không chút động đậy vì kinh ngạc, cậu bèn ghì tay lên hai vai cô, lắc lư tra xét:
"Chị làm sao vậy? Chị đã bị anh ta cho uống thuốc tẩy não rồi sao? Hãy nói với tôi rằng chị chỉ đang bị anh ta khống chế đi, chị nói đi"
Cô biết cậu đang bị sốc, vì chính cô nếu nghe được những lời này cũng sẽ có phản ứng y như vậy.
"Tiểu Dịch, Dực Phàm vô cùng yêu chị, hà cớ gì chị lại không chấp nhận anh ấy"
Thiên Dịch vẫn không thoát khỏi trạng thái hoang mang, cậu truy hỏi:
"Khoan đã, chị phải nghe được sự thật này, chị không thể ở bên anh ta được, anh ta đã giết ba mẹ, như vậy mà chị vẫn còn muốn theo anh ta sao?"
"Chuyện đó là qua lâu lắm rồi, chị không muốn sống trong thù hận, dù em có nói gì đi nữa thì cũng không thể thay đổi được quyết định của chị đâu"
Thiên Dịch bỗng cau mày, liền nghiếng răng, lớn giọng hỏi tiếp:
"Chị không được đi đâu cả, hắn đã uy hiếp chị sao? Có phải hắn đã dùng chiêu trò gì rồi không?"
Thiên Băng bắt đầu trở nên lạnh lùng?
Cô bèn hất tay cậu trên vai mình ra, nhìn đi nơi khác rồi đáp:
"Chẳng có chiêu trò gì cả, là chị tự nguyện"
"Không thể, chuyện đó là không thể, chị đợi tôi một lát"
Nói xong cậu liền chạy vào phòng, muốn lấy quyển sổ nhật kí mình đã tìm được dưới tầng hầm của Ấn Gia đem ra cho cô xem.
Trong khi Thiên Dịch đang lục lọi bên trong, Thiên Băng bèn nhìn sang Tiểu Tuyết đứng gần đó hỏi:
"Tiểu Tuyết, em đã gặp lại ba của mình chưa?"
Tiểu Tuyết ngạc nhiên.
"Ơ...ba sao?"
"Phải, là ba của em"
Tiểu Tuyết ngờ nghệch ra một lúc rồi đáp:
"Ông ấy đã mất tích nhiều tháng nay, tới bây giờ vẫn không rõ ở đâu, em vẫn chưa gặp lại được ông ấy"
Nghe vậy Thiên Băng sực kinh động.
(Gì chứ? Nói vậy là Dực Phàm vẫn chưa thả ba của Tiểu Tuyết ra sao? Nhưng anh ta đã nói là đã thả ra rồi mà, chẳng lẽ...)
Tiểu Tuyết đứng chớp chớp mắt khó hiểu nhìn cô, quan sát rồi hỏi:
"Băng tỷ, chị sao vậy? Sắc mặt của chị không được tốt lắm"
Thiên Băng gắng giữ bình tĩnh, rồi quay bước đi, lướt qua Tiểu Tuyết đáp:
"Không có gì, chị chỉ hơi đau đầu mà thôi"
Thấy cô bước tới cửa, sợ cô sẽ bỏ đi mất, Tiểu Tuyết bèn chạy tới ghì tay áo cô lại, lo lắng nói:
"Chị định bỏ đi thật sao? Chị có lí do phải không? Dịch ca vô cùng lo lắng cho chị, nếu chị rời đi, anh ấy sẽ phát điên lên mất"
Cô bèn gạt nhẹ tay Tiểu Tuyết ra, nhắn nhủ bảo:
"Thế mới nói, nhờ em chăm sóc Tiểu Dịch giúp chị, chị sẽ không về nữa đâu"
Sau đó cô thò tay vào túi áo lấy ra một cây bút đen, nhẹ nhàng cầm lòng bàn tay Tiểu Tuyết lên, viết mấy chữ vào đó khiến cô bé phải ngạc nhiên hiếu kì.
Thiên Băng vừa viết xong, Tiểu Tuyết đã sực kinh ngạc, cho thấy rằng cô không thể nói lên được vì trong người có thiết bị nghe lén.
Mấy dòng chữ Thiên Băng viết, đó là: "Hãy rời đi nơi khác sinh sống, nơi này đã bị Dực Phàm phát hiện"
Tiểu Tuyết chợt hốt hoảng, lấy tay bịt miệng mình thì Thiên Băng cũng quay bước rời đi.
Đúng lúc Thiên Dịch vừa cầm quyển sổ cũ kĩ chạy ra khỏi phòng, không thấy cô đâu nữa, cậu bèn nhìn Tiểu Tuyết đang đứng thất thần ngay cửa giục hỏi:
"Tiểu Tuyết, cô ấy đâu rồi?"
Tiểu Tuyết như người mất hồn quay lại nhìn cậu, đáp:
"Chị ấy đi rồi, Dịch ca, chị ấy..."
"Cái gì chứ? Sao em không giữ cô ấy lại?"
Thiên Dịch bỗng cau mày phàn nàn, chưa nghe xong lời nói của Tiểu Tuyết thì đã vội vã chạy ra ngoài mất.
Phía dưới chung cư, Thiên Băng đi tới chỗ xe Dực Phàm đang đứng đợi, vừa tới trước anh, cô gục mặt bảo:
"Xong rồi, đi thôi"
"Được"
Dực Phàm mỉm cười hài lòng, mở cửa ghế phụ ra cho cô, cô định chui vào, lại nghe thấy có một tiếng thét rất lớn từ phía sau, át đứt bầu không khí.
"Khoan đã!"
Thiên Băng sực ngạc nhiên, cô bèn quay lại thì đã thấy Thiên Dịch đang chạy tới mình, nên lắp bắp gọi tên:
"Tiểu...Dịch"
Cậu bỗng dừng chân cách cô 2m, ánh mắt hình viên đạn liếc ngang qua Dực Phàm đang đứng bên cạnh cô, tức giận hỏi lớn:
"Ấn Dực Phàm, là anh uy hiếp nhị tỷ, bắt chị ấy phải đi theo anh đúng không?"
Dực Phàm cong môi đắc ý, giương mắt trả lời:
"Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi uy hiếp cô ấy"
Rồi anh nhìn sang cô, cô liền gật đầu đáp:
"Phải, chị là hoàn toàn tự nguyện muốn đi theo anh ấy, chị vô cùng tỉnh táo"
Thiên Dịch bỗng nhíu mày lại.
"Nói dối, tôi không tin, tôi không tin chị hoàn toàn chấp nhận anh ta, chị mau nói sự thật đi, rằng anh ta đang cưỡng ép và uy hiếp chị một chuyện gì đó đúng không?"
Thiên Băng sực ngạc nhiên, không ngờ nội tâm của cô lại bị cậu đoán trúng. Đúng vậy, tất cả cũng vì sự an toàn cho cậu nên cô đành phải làm đến nước này, cô quyết định phải diễn cho tròn vai, nên bật cười nhẹ ôn tồn giải thích:
"Em lầm rồi, chị đã nhận ra tình cảm thật sự của mình, chị yêu Dực Phàm nên chị muốn ở cạnh anh ấy, chỉ thế thôi"
Dực Phàm ngạc nhiên, dù biết chỉ là diễn xuất của cô, nhưng nghe những lời đó, lòng anh đã trở nên hoan hỉ.
Thiên Dịch bật cười nhạt, cậu không phải là người dễ bị lừa, cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu về những điều cô nói, cậu nheo mắt lại, sắc khí nóng giận bừng bừng, hai tay nắm chặt thành quyền bảo:
"Đừng đùa nữa, chị nghĩ có thể qua mặt được tôi sao? Hôm qua chị đã hứa sẽ không rời khỏi tôi thêm một lần nào nữa, vậy mà bây giờ chị lại muốn đi cùng Dực Phàm ư? Nực cười, quá nực cười. Tôi cho chị ba giây, mau lập tức bước qua đây cho tôi, nhanh lên!"
Cậu bắt đầu đếm trong giận dữ.
"1..."
Thiên Băng mím môi lại, trong lòng cô đang nghĩ dù có biện minh thế nào Thiên Dịch cũng sẽ không tin, cuối cùng cô cũng chỉ có thể ngẫm ra được cách đó.
"2..."
Bỗng nhiên, cô bất ngờ quay sang Dực Phàm, áp hai tay vào má anh, kéo xuống rồi đặt môi hôn lấy để đánh lừa Thiên Dịch.
Dực Phàm cũng không ngờ cô lại liều mình đến thế này, anh thầm cười đắc ý trong lòng, thay vì chỉ môi chạm môi với cô, anh lại dùng lưỡi của mình rồi lấn sâu vào miệng cô khiến Thiên Băng sực kinh động.
"Ưm..."
Cô bắt đầu có phản ứng muốn đẩy anh ra thì anh đã bắt chặt lấy tay cô rồi rời môi thì thầm:
"Anh đang giúp em, phối hợp chút đi"
Thiên Băng đành gặng lòng, dù bứt rứt gấp mấy cô cũng phải nhắm mắt mặc cho Dực Phàm đang tiếp tục hôn lấy mình thật sâu.
Thiên Dịch vô cùng bàng hoàng, quyển sổ nhật ký trên tay cậu rơi xuống, đầu óc và tâm trí cậu trở nên điên dại.
"Không...không thể nào"
Cậu liền lao tới, lập tức giang hai tay tách người Dực Phàm và Thiên Băng ra, gào tiết thét lên:
"Cút ra cho tôi, hai người cút ra cho tôi!"
Cậu trở nên giận dữ, mất kiểm soát rồi đấm thật mạnh vào má Dực Phàm khiến anh lùi ra sau, vết thương ở bụng anh vừa được băng kín lúc sáng cũng bị động đậy mà lên cơn đau nhói.
Thiên Dịch như mất lí trí, như gã tâm thần điên cuồng, tiếp tục giơ nấm đấm rồi lao đầu tới anh, gào thét đến khàn giọng.
"Sao anh dám...sao anh dám hả?"
Thiên Băng đứng một bên thấy cậu bị kích động, nếu không may khiến Dực Phàm bị thương nặng, cậu sẽ khó bảo tồn tính mạng bản thân.
Thế là cô liền chạy lại, che chắn mình trước mặt Dực Phàm, nhìn cậu cau mày bảo:
"Dừng lại đi!"
Thiên Dịch cắn chặt răng, so với tấn bi kịch trong cuộc đời cậu, điều mà cậu không muốn gặp nhất chính là nhìn thấy người con gái mình yêu đang muốn bảo vệ một gã đàn ông khác.
"Tránh ra, chị đang muốn bảo vệ hắn ta sao?"
"Phải, em đừng hòng đánh anh ấy, nếu không...chị sẽ không khách sáo với em"
Cậu như bị nhát dao găm thọc vào tim, bèn bật cười lạnh trong bi đát.
"Gì chứ? Tôi không hiểu, chị mau tránh ra, tôi sẽ đánh chết tên khốn đó"
Cậu gào lên, sau đó tiếp tục co nấm đấm rồi vồ tới mặc cho cô đang chắn ngang trước mặt. Hết cách, Thiên Băng đành phải giơ tay rồi tát vào má cậu thật mạnh khiến cậu sực khựng lại.
Khi cậu đang trở nên bàng hoàng, cô liền cau mày tức giận nói:
"Em hãy dừng lại đi, giữa em và chị cũng chẳng hề có quan hệ huyết thống, chúng ta chỉ là trên danh nghĩa chị em lớn lên cùng nhau mà thôi, em không có quyền xen vào sự lựa chọn của chị"
Nghe câu nói tuyệt tình đó, trái tim cậu như muốn nứt ra, cậu chuyển mắt nhìn thẳng vào cô, run giọng hỏi:
"Thế là sao? Lựa chọn của chị, chị thật sự yêu tên khốn đó sao? Thế còn tôi...tôi là gì hả?"
Thiên Băng chợt quay đi vì muốn tránh ánh mắt của cậu, cô lạnh lùng đáp:
"Cậu chẳng là gì cả, hãy quên tôi đi, từ nay về sau chúng ta không còn liên quan gì với nhau nữa, tôi...không còn là chị của cậu nữa"
Thiên Dịch bỗng sửng người chết lặng.
Rồi cô nhìn sang Dưc Phàm, vờ lo lắng cho vết đấm trên mặt anh nên khẽ giọng quan tâm hỏi:
"Anh có đau lắm không? Chúng ta về nhà đi"
"Được"
Dực Phàm đáp lại rồi leo vào xe ngồi trước, cô cũng định chui vào thì lại nghe thấy giọng nói trầm khàn của Thiên Dịch ở phía sau.
Khóe mắt cậu đã bắt đầu ươn ướt, nước mắt chảy thành một hàng dọc xuống vẻ mặt ưu tú thăng trầm, cậu nhìn bóng lưng cô, khản đặc lên tiếng:
"Thiên Băng, tôi sẽ nhận câu nói này của cô, tôi không còn là em trai của cô nữa"
Cô ngạc nhiên, trong lòng quặn đau không kém gì cậu, cô không quay lại nhìn cậu nữa mà bèn chui toạc vào trong xe đóng cửa lại.
Khi bóng dáng của chiếc xe ngày càng đi xa, cũng là lúc nước mắt Thiên Băng bất chợt tuôn chảy, rơi từng giọt tí tách xuống đùi.
Dực Phàm ngồi bên cạnh, thấy biểu hiện đau khổ của cô nên bèn đưa tay sang nắm lấy tay cô, nhếch mép bảo:
"Đừng lo, sau này anh sẽ yêu thương em nên hãy quên thằng nhóc đó đi"
Cô liền hất tay anh ra, cau mày nói:
"Đồ khốn, tất cả là tại anh, đây là lần đầu tiên tôi ra tay đánh Tiểu Dịch, nhất định em ấy sẽ rất sốc, em ấy sẽ không tha thứ cho tôi"
Dực Phàm lại tiếp tục cười nhàm nhã.
"Chẳng phải là do em làm sao? Sao lại trách anh chứ? Băng Băng, từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ sống với nhau mỗi ngày, anh vui lắm"
Cô nghiếng răng lại, âm thầm uất phẫn.
(Đúng là tên khốn, rồi có ngày mình sẽ tự tay giết chết anh ta, tên ác quỷ đội lốt người này)
Lúc này ở khu chung cư.
Tiểu Tuyết vừa chạy tọc mạch ra ngoài, đã thấy bóng dáng của một cậu thanh niên đang quỳ gối tuyệt vọng đằng xa.
Cô vội vã chạy tới bên cậu, lo lắng hỏi:
"Dịch ca, anh sao vậy?"
Thiên Dịch chợt nhớ tới cảnh cô và Dực Phàm vừa hôn nhau lúc nãy, sau đó cô vì anh ta mà ra tay đánh cậu, tự miệng cự tuyệt bác bỏ quan hệ với cậu.
Cậu bất chợt cười nửa miệng rồi đứng dậy, gục mặt lẩm bẩm:
"Đúng là giỏi lừa người"
Tiểu Tuyết lo lắng bảo:
"Dịch ca, bây giờ anh Dực Phàm đã phát hiện ra nơi ở của chúng ta, chúng ta rời khỏi đây thôi, lúc nãy Băng tỷ đã âm thầm viết lên tay em, anh xem này"
Cô giơ tay của mình lên cho cậu xem, những dòng chữ vội vã thúc giục chứa đầy sự lo lắng, Thiên Dịch chợt to mắt nhìn rồi kinh ngạc, cậu nghĩ lại nếu Thiên Băng thật sự không lo lắng cho cậu, nhất định sẽ không khuyên cậu rời khỏi đây thật nhanh.
Cậu chợt nắm chặt lòng bàn tay thành quyền, răng hàm ngậm nghiếng.
(Ấn Dực Phàm, trò chơi đoạn tuyệt này là do anh bày ra phải không?)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.