Chương 20
Mạc Nhan
11/11/2014
Ba Đồ gật đầu, sau đó
bước nhanh ra cửa, Lý Mộ Bạch mỉm cười nhìn thoáng qua đại ca và đại
tẩu, cũng ra theo. Mặc Thanh Vân thấy vẻ mặt Thủy Dao vẫn lo lắng liền
mệnh lệnh cho hai nghĩa đệ.
"Lão tam, lão tứ, hai đệ bí mật tiễn hắn một đoạn đường, đừng để cho quan sai tìm được hắn."
"Vâng, đại ca." Hai vị tổng quản lĩnh mệnh xong cũng nhanh chóng ra cửa, hiện tại, trong phòng rốt cuộc cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đôi mắt to long lanh của Liên Thủy Dao ngượng ngùng đón nhận con ngươi đen sâu thẳm của Mặc Thanh Vân, gương mặt không khỏi ửng đỏ, khẽ trách nói: "Mọi người đi rồi, chàng còn không buông ta ra." Nàng còn bị hắn ôm chứ đâu.
"Khi nào thì biết?" Hắn chẳng những không định buông nàng ra, còn không đầu không đuôi chất vấn nàng, vẻ mặt uy nghiêm nhưng giọng nói thì lại yêu thương.
Nàng biết hắn hỏi là đứa nhỏ trong bụng, nhỏ giọng trả lời. "Trước khi xuất phủ, để cho đại phu bắt mạch mới biết."
"Biết rồi nàng còn ra phủ?"
Thấy hắn lại nghiêm mặt lên, nàng cũng không nghe theo, không nhịn được kháng nghị. "Nếu đã biết ta mang thai, sao chàng lại còn hung dữ với ta?"
Hắn nghẹn giọng, sửa lại: "Ta không hung với nàng, ta......là đang hỏi nàng."
"Cho dù đang hỏi ta, cũng không cần phải giơ cái gương mặt dọa người này ra." Nàng đáng thương lên án hắn.
Mặc Thanh Vân nào dám để nàng tức giận, cộng thêm chuyện nàng có thai, làm trong lòng hắn đầy kinh hỉ, cho dù có tức cũng tan hết, vội vàng trấn an nàng.
"Được, được, được, là ta sai, nàng cảm thấy thế nào rồi?" Vừa rồi nàng giống như chóng mặt làm hắn cực kì lo lắng. "Ta lập tức tìm đại phu tới khám cho nàng."
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, để tay lên bụng. "Ta không sao nữa rồi." Nói xong, lại chảy nước mắt làm Mặc Thanh Vân bị dọa sợ đến toàn thân mồ hôi lạnh.
"Sao lại khóc? Nàng không thoải mái chỗ nào? Mau nói cho ta biết."
"Ta không sao, ta chỉ là....rất cao hứng mà thôi." Nàng gối cằm lên vai hắn, hay tay ôm cổ hắn.
Mặc Thanh Vân vô cùng đau lòng nàng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng. "Thì ra là vậy, đừng khóc, nàng khóc, ta cũng không biết làm sao. Bây giờ ta mang nàng hồi phủ, nàng cần phải nghỉ ngơi thật tốt."
Nàng khẽ gật đầu, để cho hắn ôm mình lên kiệu, Thanh Hà đợi bên ngoài đã bị lão ngũ mang về phủ trước rồi, mà hắn lại cùng ngồi trong kiệu với Thủy Dao, đưa nàng hồi phủ.
Thủy Dao tựa vào trong ngực Mặc Thanh Vân, hai người chia vui với nhau, bàn tay to của hắn đặt trên bụng nàng, trong mắt toàn là ý cười.
Thấy hắn vui vẻ như thế, trong lòng Liên Thủy Dao cũng thật vui vẻ. Nàng như con chim nhỏ nép vào trong ngực hắn, ngửa mặt lên, mở miệng làm nũng.
"Phu quân, ta có thể cầu xin chàng một chuyện không?"
Mặc Thanh Vân thâm tình nhìn nàng. "Ta đáp ứng."
"Hả? Ta còn chưa nói là chuyện gì mà, chàng đáp ứng?"
"Nàng hi vọng cho nghĩa huynh nàng tham gia vào nghiệp lớn báo thù của chúng ta? Đương nhiên là có thể." Vừa nãy giao thủ với Ba Đồ xong, hắn đã biết tài nghệ của nam nhân này không tầm thường, có thể hợp tác với một người như thế, thêm đồng minh thì thêm một phần trợ lực, hắn vui vẻ tán thành.
Nàng vội lắc đầu. "Ta muốn nói không phải chuyện này."
Hắn nhướng mày, trong lòng tỉnh ngộ. "Ta đã hiểu, nàng yên tâm, ta nói rồi, chờ thời cơ chín muồi, ta nhất định sẽ diệt trừ, nhổ tận gốc Điền Quảng Đình và vây cánh của hắn, báo thù cho nhạc phụ, nhạc mẫu cùng đại ca nàng."
Nàng lại lắc đầu. "Chuyện này chàng đã đáp ứng ta rồi, ta muốn nói cũng không phải chuyện này."
"Vậy là chuyện gì? Nàng yên tâm, cho dù là chuyện gì, ta cũng đồng ý với nàng." Hắn hào khí bừng bừng nói, hoàn toàn không sợ nàng đề xuất chuyện mình không làm được. (này thì chết nè
Nụ cười của Mặc Thanh Vân cứng đờ, nghẹn họng nhìn chằm chằm nàng, trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời, vừa nhìn là biết vẻ mặt bị nguyện vọng nàng đề xuất hù sợ.
Liên Thủy Dao sớm đoán được phản ứng của hắn có thể sẽ là như vậy, không đợi hắn cự tuyệt lập tức hai giọt nước mắt trong suốt chảy ra cho hắn coi.
"Chàng vừa rồi nói đáp ứng ta, nếu như chàng không đáp ứng, ta....ta....ta liền không muốn sống nữa!"
Mặc Thanh Vân từ kinh hãi hồi phục tinh thần, vội vàng trả lời: "Ta chưa nói không đồng ý mà!"
Tiếng khóc tạm ngừng trong chốc lát. "Chàng đồng ý?"
Hắn sửa lại. "Ta cũng chưa nói đồng ý."
Gương mặt xinh đẹp lại suy sup, nàng giống như một đứa nhỏ rốt cuộc không ngừng được nước mắt.
"Ơ..ơ!" Hắn luống cuống tay chân, vội vàng giải thích.
"Đừng khóc mà, chuyện này phải bàn bạc kĩ hơn."
"Chàng không giữ lời____" Nàng khóc đến hoa lê đái vũ.
"Đây là chuyện lớn phải mở hội nghị gia tộc____"
"Chàng gạt người____" Nàng khóc đến nước mắt tung hoàng.
Mặc Thanh Vân quả thật muốn hô cứu mạng, trong khoảng thời gian ngắn làm sao kêu hắn đồng ý? Đứa nhỏ còn chưa sinh nàng liền nói chuyện đứa thứ hai với hắn, hắn đương nhiên không rõ ràng, nhất thời không biết chủ ý thế nào.
Hắn không sợ trời, không sợ đất, sợ nhất nàng gặp chuyện không may, nhìn nàng khóc đến đứt ruột đứt gan, khóc đến đau lòng gần chết, khóc đến tim hắn muốn nát ra.
Nếu như ngộ nhỡ, thì đây chính là chuyện một xác hai mạng, bất đắc dĩ, hắn đầu hàng. ( *lau mồ hôi* nước mắt con gái thật đáng sợ, ta cũng sợ nhất con gái khóc ==")
"Được rồi, ta đồng ý với nàng."
Liên Thủy Dao từ buồn bã chuyển sang vui vẻ, hài lòng ôm hắn. "Phu quân, ta biết chàng đối với ta tốt nhất, cám ơn chàng, cả đời ta đều biết ơn chàng, còn có phụ mẫu cùng đại ca, bọn họ cũng sẽ biết ơn chàng."
Mặc Thanh Vân cưng chiều khẽ vuốt mặt nàng. "Nếu ta đã đồng ý, nàng chon khóc cái gì? Đừng khóc nữa, cẩn thận con chúng ta."
Nàng cảm kích tiến vào ngực hắn, lẩm bẩm nói: "Ta không khóc, về sau chàng nói cái gì ta cũng nghe chàng hết, cho dù làm trâu làm ngựa, ta cũng không oán không hối."
"Thật sự?"
Nàng ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên, kiên định hứa hẹn với hắn. "Ta thề."
Đôi mắt hắn mỉm cười, nắn nhẹ chóp mũi của nàng một cái. "Không cần làm trâu làm ngựa, ta muốn nàng làm thê tử của ta, đời này không được có bí mật gì với ta, hiểu chưa?"
Nàng cười gật đầu. "Biết rồi."
Đúng vậy, nàng hiểu rồi, hiểu hắn đối tốt với mình, sủng ái mình, nam nhân này không muốn trong lòng nàng cất giấu bí mật gì để cho mình phải khổ cực.
Nàng sẽ không giấu diếm hắn bất cứ chuyện gì nữa, đời này kiếp này, nàng sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, kính trọng hán, nghe theo hắn, hơn nữa còn yêu hắn, đến chết không đổi.
"Lão tam, lão tứ, hai đệ bí mật tiễn hắn một đoạn đường, đừng để cho quan sai tìm được hắn."
"Vâng, đại ca." Hai vị tổng quản lĩnh mệnh xong cũng nhanh chóng ra cửa, hiện tại, trong phòng rốt cuộc cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đôi mắt to long lanh của Liên Thủy Dao ngượng ngùng đón nhận con ngươi đen sâu thẳm của Mặc Thanh Vân, gương mặt không khỏi ửng đỏ, khẽ trách nói: "Mọi người đi rồi, chàng còn không buông ta ra." Nàng còn bị hắn ôm chứ đâu.
"Khi nào thì biết?" Hắn chẳng những không định buông nàng ra, còn không đầu không đuôi chất vấn nàng, vẻ mặt uy nghiêm nhưng giọng nói thì lại yêu thương.
Nàng biết hắn hỏi là đứa nhỏ trong bụng, nhỏ giọng trả lời. "Trước khi xuất phủ, để cho đại phu bắt mạch mới biết."
"Biết rồi nàng còn ra phủ?"
Thấy hắn lại nghiêm mặt lên, nàng cũng không nghe theo, không nhịn được kháng nghị. "Nếu đã biết ta mang thai, sao chàng lại còn hung dữ với ta?"
Hắn nghẹn giọng, sửa lại: "Ta không hung với nàng, ta......là đang hỏi nàng."
"Cho dù đang hỏi ta, cũng không cần phải giơ cái gương mặt dọa người này ra." Nàng đáng thương lên án hắn.
Mặc Thanh Vân nào dám để nàng tức giận, cộng thêm chuyện nàng có thai, làm trong lòng hắn đầy kinh hỉ, cho dù có tức cũng tan hết, vội vàng trấn an nàng.
"Được, được, được, là ta sai, nàng cảm thấy thế nào rồi?" Vừa rồi nàng giống như chóng mặt làm hắn cực kì lo lắng. "Ta lập tức tìm đại phu tới khám cho nàng."
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, để tay lên bụng. "Ta không sao nữa rồi." Nói xong, lại chảy nước mắt làm Mặc Thanh Vân bị dọa sợ đến toàn thân mồ hôi lạnh.
"Sao lại khóc? Nàng không thoải mái chỗ nào? Mau nói cho ta biết."
"Ta không sao, ta chỉ là....rất cao hứng mà thôi." Nàng gối cằm lên vai hắn, hay tay ôm cổ hắn.
Mặc Thanh Vân vô cùng đau lòng nàng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng. "Thì ra là vậy, đừng khóc, nàng khóc, ta cũng không biết làm sao. Bây giờ ta mang nàng hồi phủ, nàng cần phải nghỉ ngơi thật tốt."
Nàng khẽ gật đầu, để cho hắn ôm mình lên kiệu, Thanh Hà đợi bên ngoài đã bị lão ngũ mang về phủ trước rồi, mà hắn lại cùng ngồi trong kiệu với Thủy Dao, đưa nàng hồi phủ.
Thủy Dao tựa vào trong ngực Mặc Thanh Vân, hai người chia vui với nhau, bàn tay to của hắn đặt trên bụng nàng, trong mắt toàn là ý cười.
Thấy hắn vui vẻ như thế, trong lòng Liên Thủy Dao cũng thật vui vẻ. Nàng như con chim nhỏ nép vào trong ngực hắn, ngửa mặt lên, mở miệng làm nũng.
"Phu quân, ta có thể cầu xin chàng một chuyện không?"
Mặc Thanh Vân thâm tình nhìn nàng. "Ta đáp ứng."
"Hả? Ta còn chưa nói là chuyện gì mà, chàng đáp ứng?"
"Nàng hi vọng cho nghĩa huynh nàng tham gia vào nghiệp lớn báo thù của chúng ta? Đương nhiên là có thể." Vừa nãy giao thủ với Ba Đồ xong, hắn đã biết tài nghệ của nam nhân này không tầm thường, có thể hợp tác với một người như thế, thêm đồng minh thì thêm một phần trợ lực, hắn vui vẻ tán thành.
Nàng vội lắc đầu. "Ta muốn nói không phải chuyện này."
Hắn nhướng mày, trong lòng tỉnh ngộ. "Ta đã hiểu, nàng yên tâm, ta nói rồi, chờ thời cơ chín muồi, ta nhất định sẽ diệt trừ, nhổ tận gốc Điền Quảng Đình và vây cánh của hắn, báo thù cho nhạc phụ, nhạc mẫu cùng đại ca nàng."
Nàng lại lắc đầu. "Chuyện này chàng đã đáp ứng ta rồi, ta muốn nói cũng không phải chuyện này."
"Vậy là chuyện gì? Nàng yên tâm, cho dù là chuyện gì, ta cũng đồng ý với nàng." Hắn hào khí bừng bừng nói, hoàn toàn không sợ nàng đề xuất chuyện mình không làm được. (này thì chết nè
Nụ cười của Mặc Thanh Vân cứng đờ, nghẹn họng nhìn chằm chằm nàng, trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời, vừa nhìn là biết vẻ mặt bị nguyện vọng nàng đề xuất hù sợ.
Liên Thủy Dao sớm đoán được phản ứng của hắn có thể sẽ là như vậy, không đợi hắn cự tuyệt lập tức hai giọt nước mắt trong suốt chảy ra cho hắn coi.
"Chàng vừa rồi nói đáp ứng ta, nếu như chàng không đáp ứng, ta....ta....ta liền không muốn sống nữa!"
Mặc Thanh Vân từ kinh hãi hồi phục tinh thần, vội vàng trả lời: "Ta chưa nói không đồng ý mà!"
Tiếng khóc tạm ngừng trong chốc lát. "Chàng đồng ý?"
Hắn sửa lại. "Ta cũng chưa nói đồng ý."
Gương mặt xinh đẹp lại suy sup, nàng giống như một đứa nhỏ rốt cuộc không ngừng được nước mắt.
"Ơ..ơ!" Hắn luống cuống tay chân, vội vàng giải thích.
"Đừng khóc mà, chuyện này phải bàn bạc kĩ hơn."
"Chàng không giữ lời____" Nàng khóc đến hoa lê đái vũ.
"Đây là chuyện lớn phải mở hội nghị gia tộc____"
"Chàng gạt người____" Nàng khóc đến nước mắt tung hoàng.
Mặc Thanh Vân quả thật muốn hô cứu mạng, trong khoảng thời gian ngắn làm sao kêu hắn đồng ý? Đứa nhỏ còn chưa sinh nàng liền nói chuyện đứa thứ hai với hắn, hắn đương nhiên không rõ ràng, nhất thời không biết chủ ý thế nào.
Hắn không sợ trời, không sợ đất, sợ nhất nàng gặp chuyện không may, nhìn nàng khóc đến đứt ruột đứt gan, khóc đến đau lòng gần chết, khóc đến tim hắn muốn nát ra.
Nếu như ngộ nhỡ, thì đây chính là chuyện một xác hai mạng, bất đắc dĩ, hắn đầu hàng. ( *lau mồ hôi* nước mắt con gái thật đáng sợ, ta cũng sợ nhất con gái khóc ==")
"Được rồi, ta đồng ý với nàng."
Liên Thủy Dao từ buồn bã chuyển sang vui vẻ, hài lòng ôm hắn. "Phu quân, ta biết chàng đối với ta tốt nhất, cám ơn chàng, cả đời ta đều biết ơn chàng, còn có phụ mẫu cùng đại ca, bọn họ cũng sẽ biết ơn chàng."
Mặc Thanh Vân cưng chiều khẽ vuốt mặt nàng. "Nếu ta đã đồng ý, nàng chon khóc cái gì? Đừng khóc nữa, cẩn thận con chúng ta."
Nàng cảm kích tiến vào ngực hắn, lẩm bẩm nói: "Ta không khóc, về sau chàng nói cái gì ta cũng nghe chàng hết, cho dù làm trâu làm ngựa, ta cũng không oán không hối."
"Thật sự?"
Nàng ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên, kiên định hứa hẹn với hắn. "Ta thề."
Đôi mắt hắn mỉm cười, nắn nhẹ chóp mũi của nàng một cái. "Không cần làm trâu làm ngựa, ta muốn nàng làm thê tử của ta, đời này không được có bí mật gì với ta, hiểu chưa?"
Nàng cười gật đầu. "Biết rồi."
Đúng vậy, nàng hiểu rồi, hiểu hắn đối tốt với mình, sủng ái mình, nam nhân này không muốn trong lòng nàng cất giấu bí mật gì để cho mình phải khổ cực.
Nàng sẽ không giấu diếm hắn bất cứ chuyện gì nữa, đời này kiếp này, nàng sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, kính trọng hán, nghe theo hắn, hơn nữa còn yêu hắn, đến chết không đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.