Bí Mật Của Ông Xã Lời Nói Dối Ngọt Ngào
Chương 37
Hoa Sơn Trà
17/12/2015
Mấy ngày nay, Mục Cẩn không thường ở nhà như trước, CL đang có một hạng mục hợp tác với Bạch
thị, nên anh phải đi công ty. Trong những ngày này, thím Trần là người
hay đưa thức ăn cho cô, hoặc nếu cô muốn đi vệ sinh thì sẽ gọi thím.
Nhưng việc tắm rửa cho cô, anh vẫn tự làm, chỉ cần anh về tới nhà, anh sẽ nhận hết mọi việc chăm sóc cô. Anh vẫn thường xuyên gợi chuyện để nói với cô, nhưng đổi lại chỉ là sự tức giận của cô, thậm chí có lúc cô không chịu được, ra tay đánh anh, nhưng anh không hề tránh né, mà để mặc cho cô phát tiết.
Mấy ngày nay, anh không dám chạm vào cô. Cô hiện tại đã như vầy, nếu như còn bị kích thích, anh sợ mình sẽ vĩnh viễn mất cô. Vì vậy, dù tối nào anh cũng ôm cô ngủ, nhưng lại không có hành động gì.
*-*
Mục Cẩn đến 11 giờ mới về tới nhà, trên người anh đầy mùi rượu. Tuy dáng đi của anh vẫn rất đoan chính, nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ thấy gương mặt anh ửng đỏ, đôi mắt đầy vẻ mơ màng.
Anh bước đến bên giường, cô vẫn chưa ngủ, cô đang đợi anh. Mục Cẩn như thường lệ đặt một nụ hôn lên môi cô, điều này khiến cô càng thêm ngửi rõ trên người anh nặng mùi rượu bao nhiêu, anh nói câu nói quen thuộc: “Tiểu Linh, anh về rồi !”
Thấy không có sự đáp lại như mong đợi, anh hơi nhăn mày, bàn tay nắm lấy cằm cô, giơ lên đối mặt với mình, anh hỏi:
-“Vì sao em không nói: mừng anh đã về.’”
Đỗ Mạn Linh vẫn không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn anh.
Đột nhiên, Mục Cẩn lộ ra vẻ mặt mà cô rất khó thấy. Đôi mắt anh ảm đạm, như thể không còn chút ánh sáng nào, cả người như mất hết sức lực, hai vai buông thỏng xuống, xong quanh anh bao đầy không khí ưu thương.
Nhìn anh lúc này chẳng khác gì những kẻ chán nản cuộc đời vì thất bại trong cuộc sống, anh thếu thào lên tiếng:
-“Vì sao em lại không để ý đến anh, em giận anh phải không. Tiểu Linh, bà xã, em đừng giận anh được không.”
Giờ phút này, trông anh rất đáng thương, đâu còn bộ dạng chủ tịch CL trẻ tuổi tài cao, nghiêm túc, lãnh ngạo như thường ngày. Anh cầm lấy tay cô, đặt lện ngực mình:
-“Em không quan tâm anh, em chán ghét anh, anh biết. Vì vậy, anh đau lắm, Tiểu Linh. Nhưng anh sợ lại mất em một lần nữa. Em nhớ lại tất cả rồi, em từng yêu hắn ta như vậy, anh sợ… em sẽ bỏ lại anh, trở về bên cạnh hắn.
Tiểu Linh, đừng đi có được không, đừng đi. Em muốn gì cũng được, anh đều có thể cho em, chỉ xin em đừng rời khỏi anh.”
Đỗ Mạn Linh nhìn anh nỉ non từng câu nói, van xin cô đừng đi, đôi mắt cô đỏ lên. Anh bây giờ như một con thú cưng bị chủ nhân vứt bỏ, van xin người ấy đừng bỏ rơi mình. Trông anh tội nghiệp, thảm hại như vậy.
Chồng của cô, anh luôn cao cao tại thượng, nhưng bây giờ, chỉ vì thái độ của cô, anh lại đau khổ như vậy, luôn bất an, luôn lo sợ sẽ mất cô. Từ khi nào, anh lại không có tự tin như vậy.
Anh từ từ hôn lấy đôi mắt cô, cái mũi, hai bên má, sau đó là đôi môi, vừa hôn, anh vừa thỏ thẻ:
-“Tiểu Linh, em từng nói, em yêu anh mà. Đó là sự thật đúng không. Em nói em yêu anh, vì sao bây giờ em lại lạnh lùng với anh như vậy. Hạnh phúc mà anh có, là do anh tranh thủ có được, anh không có trôm đi. Em rõ ràng nói yêu anh, đúng không ?”
Giọt nước mắt cuối cùng cũng lăn xuống, Đỗ Mạn Linh nghẹn ngào nói: “Ừm, em yêu anh !”
Trên mặt anh hiện lên nụ cười hạnh phúc, anh mút lấy môi cô: “Em sẽ không rời khỏi anh đúng không ?”
Đỗ Mạn Linh: “Sẽ không.”
Anh cười, nói: “Thật tốt quá! Tiểu Linh, anh muốn nghe em nói, mừng anh về nhà, được không ?”
Đỗ Mạn Linh cũng thuận theo, khẽ nói: “Mừng anh về nhà… ông xã.”
Cô vừa dứt lời, thì môi anh đã đáp xuống, chặn lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô. Lần này anh hôn cô rất nhiệt tình, mà không phải dạng chuồn chuồn lướt nước khí nãy.
Từng món quần áo dần dần bị anh cởi bỏ. Thân thể cô bị anh quen thuộc trêu chọc, nhanh chóng ẩm ướt. Cho đến khi anh tiến vào mình, cô có thể nghe được tiếng thở dài thỏa mãn của anh. Đỗ Mạn Linh nhanh chóng lâm vào mê loạn mà không để ý, đôi mắt mơ màng vì say rượu kia, lúc này lại trông tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Nhưng việc tắm rửa cho cô, anh vẫn tự làm, chỉ cần anh về tới nhà, anh sẽ nhận hết mọi việc chăm sóc cô. Anh vẫn thường xuyên gợi chuyện để nói với cô, nhưng đổi lại chỉ là sự tức giận của cô, thậm chí có lúc cô không chịu được, ra tay đánh anh, nhưng anh không hề tránh né, mà để mặc cho cô phát tiết.
Mấy ngày nay, anh không dám chạm vào cô. Cô hiện tại đã như vầy, nếu như còn bị kích thích, anh sợ mình sẽ vĩnh viễn mất cô. Vì vậy, dù tối nào anh cũng ôm cô ngủ, nhưng lại không có hành động gì.
*-*
Mục Cẩn đến 11 giờ mới về tới nhà, trên người anh đầy mùi rượu. Tuy dáng đi của anh vẫn rất đoan chính, nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ thấy gương mặt anh ửng đỏ, đôi mắt đầy vẻ mơ màng.
Anh bước đến bên giường, cô vẫn chưa ngủ, cô đang đợi anh. Mục Cẩn như thường lệ đặt một nụ hôn lên môi cô, điều này khiến cô càng thêm ngửi rõ trên người anh nặng mùi rượu bao nhiêu, anh nói câu nói quen thuộc: “Tiểu Linh, anh về rồi !”
Thấy không có sự đáp lại như mong đợi, anh hơi nhăn mày, bàn tay nắm lấy cằm cô, giơ lên đối mặt với mình, anh hỏi:
-“Vì sao em không nói: mừng anh đã về.’”
Đỗ Mạn Linh vẫn không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn anh.
Đột nhiên, Mục Cẩn lộ ra vẻ mặt mà cô rất khó thấy. Đôi mắt anh ảm đạm, như thể không còn chút ánh sáng nào, cả người như mất hết sức lực, hai vai buông thỏng xuống, xong quanh anh bao đầy không khí ưu thương.
Nhìn anh lúc này chẳng khác gì những kẻ chán nản cuộc đời vì thất bại trong cuộc sống, anh thếu thào lên tiếng:
-“Vì sao em lại không để ý đến anh, em giận anh phải không. Tiểu Linh, bà xã, em đừng giận anh được không.”
Giờ phút này, trông anh rất đáng thương, đâu còn bộ dạng chủ tịch CL trẻ tuổi tài cao, nghiêm túc, lãnh ngạo như thường ngày. Anh cầm lấy tay cô, đặt lện ngực mình:
-“Em không quan tâm anh, em chán ghét anh, anh biết. Vì vậy, anh đau lắm, Tiểu Linh. Nhưng anh sợ lại mất em một lần nữa. Em nhớ lại tất cả rồi, em từng yêu hắn ta như vậy, anh sợ… em sẽ bỏ lại anh, trở về bên cạnh hắn.
Tiểu Linh, đừng đi có được không, đừng đi. Em muốn gì cũng được, anh đều có thể cho em, chỉ xin em đừng rời khỏi anh.”
Đỗ Mạn Linh nhìn anh nỉ non từng câu nói, van xin cô đừng đi, đôi mắt cô đỏ lên. Anh bây giờ như một con thú cưng bị chủ nhân vứt bỏ, van xin người ấy đừng bỏ rơi mình. Trông anh tội nghiệp, thảm hại như vậy.
Chồng của cô, anh luôn cao cao tại thượng, nhưng bây giờ, chỉ vì thái độ của cô, anh lại đau khổ như vậy, luôn bất an, luôn lo sợ sẽ mất cô. Từ khi nào, anh lại không có tự tin như vậy.
Anh từ từ hôn lấy đôi mắt cô, cái mũi, hai bên má, sau đó là đôi môi, vừa hôn, anh vừa thỏ thẻ:
-“Tiểu Linh, em từng nói, em yêu anh mà. Đó là sự thật đúng không. Em nói em yêu anh, vì sao bây giờ em lại lạnh lùng với anh như vậy. Hạnh phúc mà anh có, là do anh tranh thủ có được, anh không có trôm đi. Em rõ ràng nói yêu anh, đúng không ?”
Giọt nước mắt cuối cùng cũng lăn xuống, Đỗ Mạn Linh nghẹn ngào nói: “Ừm, em yêu anh !”
Trên mặt anh hiện lên nụ cười hạnh phúc, anh mút lấy môi cô: “Em sẽ không rời khỏi anh đúng không ?”
Đỗ Mạn Linh: “Sẽ không.”
Anh cười, nói: “Thật tốt quá! Tiểu Linh, anh muốn nghe em nói, mừng anh về nhà, được không ?”
Đỗ Mạn Linh cũng thuận theo, khẽ nói: “Mừng anh về nhà… ông xã.”
Cô vừa dứt lời, thì môi anh đã đáp xuống, chặn lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô. Lần này anh hôn cô rất nhiệt tình, mà không phải dạng chuồn chuồn lướt nước khí nãy.
Từng món quần áo dần dần bị anh cởi bỏ. Thân thể cô bị anh quen thuộc trêu chọc, nhanh chóng ẩm ướt. Cho đến khi anh tiến vào mình, cô có thể nghe được tiếng thở dài thỏa mãn của anh. Đỗ Mạn Linh nhanh chóng lâm vào mê loạn mà không để ý, đôi mắt mơ màng vì say rượu kia, lúc này lại trông tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.