Bí Mật Của Tóc Tiên

Chương 2: Chương 02 - Phần 01

Nguyễn Nhật Ánh

13/12/2016

Thằn Lằn đọc xong xuýt xoa ngay:

- Thật là cao kiến.

Thợ Săn chỉ cười khẩy, hắn sánh vai cùng cô bé bước vào lớp, tiếng chuông đã kết thúc giờ ra chơi, đã đến lúc phải đấu trí cùng các thầy, cô giáo. Việc đó không hề hấn lắm, làm người lớn khó hơn nhiều. Còn thế nào là một Thảo Cầm Viên à? Đối với con nít còn chơi bong bóng thì tất nhiên đó là Sở Thú. Đối với vị giám đốc Sở Thú thì đích thị đó là một khu vườn khổng lồ gồm đủ mọi thành phần cây lá và sinh vật trên trái đất, trong đó có chính ông ta và các nhân viên chứ sao. Còn đối với Thợ Săn ư? Đó là lớp mười hai kỳ quái của thành phố đầy tiếng ồn này.

- o O o -

Hôm nay Thảo Cầm Viên xôn xao vì một thông báo của thầy Khoa, chủ nhiệm lớp: "Sau Tết Nguyên Đán, quỹ xã hội của lớp ta còn một số tiền kha khá - do bữa tiệc tất niên được xài giới hạn. Số tiền trên sẽ được chuyển thành quà tặng cho một trường nuôi dạy thiếu niên ở Bình Chánh. Ngày Chủ Nhật tới, tôi sẽ hướng dẫn các em đến đó vào buổi sáng, em nào muốn đi thì ghi tên ở... Thợ Săn".

A, té ra Thợ Săn đã đi vào lịch sử giáo án, ngay cả thầy Khoa còn tham gia cuộc chơi toàn biệt danh này thì... hoan hô, một tràng pháo tay tập thể vang lên làm thầy Khoa trẻ lại đúng hai mươi tuổi.

Lúc tan trường vừa dắt xe ra, Tóc Tiên bất ngờ nhận được một bịch xí muội từ tay Thằn Lằn.

- Cha chả, tiền đâu nhỏ mua?

Thằn Lằn cười đờ mi:

- Của Thợ Săn tặng đó.

Tóc Tiên giẫy nẫy:

- Tao không nhận đâu, bộ nhỏ không thuộc "định đề Euclide" à?

- Sao?

- Thì "từ một điểm ở ngoài một đường thẳng, ta chỉ có thể kẻ một đường thẳng song song với đường thẳng đó, và chỉ một mà thôi".

- Hắn không thuộc diện "một điểm ở ngoài một đường thẳng" sao?

Tóc Tiên chớp mắt ba cái, lắc đầu ba lần, nhưng nói tới sáu chữ:

- "Điểm đó" dành cho cổ tích!

Hai chiếc xe đạp chạy song song ra đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Thằn Lằn cố tìm cách phủ nhận cái định đề cũ mèm kia:

- Tụi mình hợp tác với nhau chủ nhật này nghe.

- Đương nhiên rồi nhỏ.

- Nhóm Tam Cô Nương và nhóm Ngũ Long Công Chúa bắt tay chứ?

- Tao đã nói là đương nhiên, tao với Mèo với Thỏ đều nghĩ như vậy.

- Phải có hòa bình vùng Vịnh tại Bình Chánh.

- Nhỏ không hiểu sao Thằn Lằn, chỉ có bọn con trai là thích chiến tranh thôi.

- Nhà ngươi ám chỉ kẻ "húi cua" nào thế?

Tự nhiên Tóc Tiên sững sờ, cô vừa buột miệng nói một điều bí mật chỉ mình cô biết. Hình ảnh hai tên công tử bột chạy trên chiếc Dream II mặt đỏ gay vì rượu và hình ảnh Thổ Phỉ ngồi kiểu nước lụt kiên nhẫn chờ vá từng cái xe bị thương cho người đi đường. Cô sẽ chọn thái độ nào trong cuộc sống? Tiếng của Thằn Lằn tiếp tục vang lên:

- Không lẽ ngươi ám chỉ Thợ Săn sao?

- Cũng có thể.

-...

Tóc Tiên bừng tỉnh, cô nói như chỉ mình cô nghe:

- Hắn nên học cách khiêm tốn, chỉ có khiêm tốn mới làm con trai có nam tính hơn.

Cô giơ tay chào Thằn Lằn và rẽ sang đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa khiến vị sứ giả của nhóm Ngũ Long Công Chúa ngơ ngác. Cô bé giơ cao bịch xí muội:

- Còn cái này?

- Hãy trả lại cho Thợ Săn, nói rằng có khi tao cần bài thơ hơn.

- Trời đất!

- o O o -

Tứ quái Đăng-Tông chờ Thợ Săn ở quán cà phê nhạc nằm khuất trong một con hẻm rộng. Bốn đứa buông một câu vỏn vẹn:

- Uống đi, hồi nãy hai thằng em út của mày ghé vào đây tìm mà không gặp.

- Đám nào?

- Hai thằng chạy Dream có lần đi với mày lên Star Hill đó.

- Ơ, nhớ rồi... Có gì đặc biệt không?



- Nó quăng lại một lá thư cứu viện.

- Đâu?

Gã anh cả trong nhóm đưa lá thư cho Thợ Săn. Gã và ba người bạn học đều mê bốn tay anh chị Đăng-Tông miền Viễn Tây này như điếu đổ từ lúc vô thư viện đọc truyện tranh Lucky Luckẹ Biết đến bao giờ đụng độ hiệp sĩ Lucky Lucke thật ở trong cuộc đời, riêng thằng bạn Thợ Săn lẫm liệt của gã ư? Cái thằng chỉ được nước máu lạnh với bạn bè chứ luôn bủn rủn chân tay trước đám con gái, nó làm sao có tác phong của Lucky Lucke được.

- Chuyện này chỉ riêng tao giải quyết.

- Không cần Tứ Quái à?

- Cần cái con khỉ mốc, lo ôn bài chuẩn bị thi tốt nghiệp đi các chú, tao là chuyên viên về trật tự mà.

Thợ Săn ngả đầu về ghế đốt một điếu thuốc rồi cố nhả ra những ngụm khói vòng tròn, lại thất bại. Đây là điếu thuốc thứ ba trong ngày dù rằng hắn chưa sờ đến chiếc "cơ" trên bàn bi dạ Một điếu thuốc hút ngược thời khắc biểu. Một trường hợp ngoại lệ. Hắn lẩm bẩm:

- Tại bãi ký túc xá sinh viên, nghề sửa xe... Thổ Phỉ... Này Thổ Phỉ, bạn là ông trời con nào vậy?

Vừa học xong lớp 9, Vũ phải khai man tuổi để đăng ký đi Thanh niên xung phong. Không còn con đường nào khác hơn. Má của Vũ mới qua đời. Cuộc chôn cất má do hàng xóm thu xếp. Vũ có hai tay mà như cụt, nó thừa sức gia nhập vào đạo quân vỉa hè bán vé số, nhặt bao ny lông, hoặc nếu cần thiết thì sử dụng nắm đấm mưu sinh như bất cứ đứa bé mồ côi có sức khỏe nào trên trần gian hay gây sự này. Nhưng Vũ là một "đại ca" đặc biệt trong xóm Chuồng Ngựa. Nó yếu đuối...

Có lần, qua nhà ông Sáu láng giềng xem ké tivi đen trắng, thấy cảnh những nông dân bị bức hiếp trong vở "Máu thắm đồng Nọc Nạn", Vũ nước mắt đầm đìa. Nó cắn răng không để cảm xúc bật thành tiếng nức nở, cho đến khi nước mắt chảy xuống tay con Hoa ngồi bên cạnh. Con bé cũng không hơn gì Vũ, hai mắt đỏ hoẹ Nó lôi thằng bạn lớn tuổi ra ngoài gốc mận.

- Sao mày khóc?

- Tao tức quá.

- Nhưng mày là con trai mà.

- Con trai là cái quái gì, có là "đàn ông" tao cũng khóc.

Con Hoa nổi tiếng là "mít ướt" cũng phải đầu hàng trước sự xác định kỳ cục ấy. Đâu đã hết, thằng Vũ còn trội hơn bạn bè ở tính.. lãng mạn. Có lần, đang chơi "năm, mười" ban đêm với đám con trai, thằng Vũ bị úp mặt vào tường. Nó có bổn phận phải tìm ra những nạn nhân thay thế trong cuộc chơi trốn tìm này. Vài đứa nhóc đã "tùng" trước Vũ bằng cách đập tay vào tường, chỗ mà nó úp mặt. Tuy nhiên chưa đến nỗi tuyệt vọng, Vũ có khả năng "gỡ" nếu nó chụp dính đứa còn lại sau cùng. Tất cả mọi ngóc ngách đều được nó lục soát, chỉ chừa nhà con Hoa, - chuyên gia đánh đũa nhảy dây của xóm Chuồng Ngựa. Trăng lên đẹp như chuyện cổ tích của ông Sáu, thằng Vũ phập phồng vén bức rèm chiếc giường con Hoa, đừng hòng chui xuống gầm giường con bé mà trốn, tao bất chấp... phụ nữ.

Nhưng Vũ không còn thời gian để đưa cái nhìn xuống gầm giường, kìa con bé Hoa vừa gội đầu xong, nó đang thẹn thùng soi gương chải tóc, mày mới 13 tuổi mà Hoa, sao cười múm mím coi dễ ghét quá vậy. Vũ tự nhiên thấy mặt mình đỏ au, nó lùi lại vừa lúc một bóng đen chui từ xó nhà ra nhanh như sóc. Tiếng con Hoa cười nắc nẻ:

- Mày bị lừa rồi Vũ ơi, thằng Phi "tùng" vô tường trước nhé.

Thằng Vũ đứng như trời trồng, nó vụng về cười theo:

- Tại mày hết.

Con Hoa chu mỏ lên:

- Sao mày không khóc đi, giống hôm coi "Máu thắm đồng Nọc Nạn" đó...

- Mày giỡn mặt tao hả?

Vũ phản xạ nhanh như máy, nó phóng một cú kí đầu đau điếng lên mái tóc đầy hương bồ kết của con bé, máu giang hồ đã nổi lên. Mặc con bé la toáng, thằng Vũ ung dung bước ra... nhìn trăng mơ màng. Những thằng bé chiến thắng lao nhao:

- "Năm, mười" nữa đi mày.

Thằng Vũ vung cùi chỏ:

- Năm... con khỉ mốc, xê ra cho tao nhìn trăng đã.

Mấy đứa nhóc hoảng sợ lùi lại, Vũ có cảm tưởng mấy ngón tay mình mềm mại hẵn đi, cái đầu của con Hoa nó thơm thơm mùi gì vậy, mày "điệu" lắm nghe Hoa, nhưng đừng đùa với tao, tao sẽ còn kí đầu mày nữa, nước mắt là trái tim đau khổ của tao đó mày biết không?

Sau trận đòn do con Hoa "điệu" mét má Vũ hôm đó, vài tháng sau, Vũ không còn cơ hội nào được thấy ngọn roi mây dịu dàng của má. Nó vĩnh viễn mất người thân yêu nhất trên đời. Đám bạn bè xúm xít:

- Mày đi bán bánh cam với tao.

- Mày dám chơi xe kẹo kéo dạo không?

- Đi bán bong bóng ở các trường mẫu giáo là hợp lý nhất.

Vũ hét muốn bể xóm:

- Dẹp!

Ông Sáu xoa đầu Vũ an ủi:

- Mày bỏ học thiệt sao?

Vũ để yên cho nước mắt trào ra, ngón chân cái nó dí trên viên sỏi nhỏ mạnh đến nỗi viên sỏi thụt biến vào trong đất.

- Bỏ, con bỏ ông Sáu ơi.

Ông Sáu ngậm ngùi:

- Hay mày qua phụ học nghề điện lạnh của tao, tao nuôi ăn học.

Vũ hất bàn tay ông Sáu, nó mím môi:

- Không, con đã quyết định.

- Cái gì?



- Ra phường.

Một cuộc hội nghị bất thường thiếu niên xóm Chuồng Ngựa được tồ chức khi thằng Vũ từ Ủy ban phường về. Bầy choai choai bu quanh một nồi chè và một nồi xí quách bốc hơi nghi ngút. Trong khi đám con gái múc chè ra từng chén thì thằng Vũ bật nắp chai rượu Nàng Hương. Nó tuyên bố:

- Mai tao lên Daknong, hôm nay tụi mình bắt chước người lớn một bữa.

Đám con gái mặt mày xanh lè:

- Một bữa nhậu duy nhất xóm mình thôi nghe Vũ.

Thằng bé mười lăm tuổi ngó về những mái tóc dài có, bím có, thắt nơ có, đang lắc lư quanh nồi chè mà ngơ ngẩn. Trời ơi, không lẽ nó lại... lãng mạn. Này Vũ, sao không thấy con Hoa ra tiễn mày kìa?

- o O o -

Hai năm Daknong biến Vũ từ một thiếu niên trở thành "người lớn" hẳn hoi mà không cần phải dùng đến chai rượu đế Nàng Hương. Nó biết múa sạp, nhảy lăm thôn và chơi guitar nữa. Vũ rất có uy trong đơn vị với bài hát "Giàn thiên lý đã xa" vào những đêm sinh hoạt. Tội nghiệp thằng bé nhớ quê nhà, giàn thiên lý đã xa quá là xa... Xóm Chuồng Ngựa làm gì, có giàn thiên lý, nó mù mịt như số tuổi khai man của Vũ, nó lăn vào trong bàn tay cứng như sắt của Vũ mùi hương bồ kết hoang đường. Vũ ở lì suốt hai năm tại đây. Yếu đuối, lãng mạn trốn mất. Mọi người gọi Vũ bằng biệt danh đầy tính chất chiến đấu... ngoài vòng pháp luật: Thổ Phỉ.

Còn nguyên nhân tại sao ư? Có gì khó hiểu đâu? Đối với một đứa con trai hồn nhiên, không ích kỷ, dám hy sinh vì người khác, bạn sẽ gọi bằng gì? Hiệp sĩ à? Vậy thì đối với một hiệp sĩ biết chơi bài "Giàn thiên lý đã xa", biết bó gối suốt hai tiếng đồng hồ bên bờ suối ngắm trăng rừng để làm thơ đăng báo tường, bạn sẽ gọi bằng gì? Thi sĩ à? Vậy thì đối với một hiệp sĩ kiêm thi sĩ lao động xong là hay ùm xuống suối, cố tình huýt sáo ban đêm để chọc rắn một cách rùng rợn, dám thay mặt đồng bào Thượng đưa giáo vào ức trâu trong lễ đâm trâu, uống rượu cần xong thích leo lên chạng cây cao ngủ... bạn sẽ gọi bằng gì: Phỉ chứ còn gì nữa.

Vũ mang theo biệt danh mới của mình về xóm Chuồng Ngựa để làm đơn đi học lại. Lúc đồng đội lục tục xin chuyển ngành là lúc Thổ Phỉ đâm đầu vào trò chơi kiên nhẫn nhất trong cuộc đời của anh: mười bảy tuổi gia nhập lớp 10 trường bổ túc văn hóa ban đêm đang mở ở nội thành.

Anh gõ cửa nhà con Hoa "điệu" mượn chiếc xe đạp đi dạo nhiều vòng quanh Sài Gòn rồi tỉnh bơ ôm đàn dựa bờ tường nhà cô bé hát ầm ĩ bản "Trở về mái nhà xưa".

Cô bé chịu không nổi ló cái đầu ra:

- Vũ tìm được chỗ làm chưa?

Thổ Phỉ nhún vai:

- Tao chọn bãi trống lề đường ký túc xá sinh viên, tao đã điều đình với ông cảnh sát ngã tư rồi.

Cô bé nhăn như khỉ, cô giơ tay làm nắm đấm:

- Vũ xưng "tui" với tui đi, lớn đầu mày tao kỳ chết.

- Ơ há.

Hai con mắt linh miêu long lanh trong mắt nhỏ Hoa làm Thổ Phỉ nhớ lại "Những ngày xưa thân ái, ai cốc đầu của ai".

- Đồng ý, nhưng... mày phải gọi "tui" bằng "Phỉ" nghe.

- Nữa, "mày" nữa!

- Xin lỗi... Hoa.

Chữ "Hoa" trào ra sao mà nghèn nghẹn trong cổ Vũ.

Rồi Thổ Phỉ ngồi đó sửa xe cho đến bây giờ. Trường bổ túc văn hóa của anh có sáu lớp: hai lớp 11, hai lớp 12. Cũng may đồng môn Thổ Phỉ toàn là các sư huynh, sư tỉ, sư bá, sư thúc. Những người lớn tuổi trên lại tôn Phỉ làm... sư phụ. Anh là "giao liên" số một của lớp 12 trong việc chuyển "mật thư" của các sư huynh, sư tỉ với nhau, chưa kể làm thơ giùm các sư bá, sư thúc để gây điểm phong trào cho lớp.

Anh kể chuyện đó với Hoa điệu:

- Lớp của "mít ướt" có vậy không?

- Em nghỉ học nửa tháng nay rồi.

Tiếng nhỏ Hoa buồn thiu khiến Thổ Phỉ sững sờ:

- Sao?

- Ba em ho lao, ổng nằm bệnh viện Phạm Ngọc Thạch đêm qua.

- Trời ơi!

Trong chớp mắt, hình ảnh người đàn ông gầy gò sửa giầy dép ngoài chợ Nhỏ hiện ra như cuốn phim "Charlot - gà trống nuôi con". Thổ Phỉ lục tung hết các túi áo túi quần. Vỏn vẹn hai chục ngàn đồng. Anh bóp vai Hoa thật mạnh khiến cô bé run bắn lên vì sợ hãi.

- Mày... Hoa, nghe tao... tôi nói không?

- Dạ.

- Lấy tiền này mua thuốc thang cho ổng.

- Dạ.

- Nhớ đưa bà điều dưỡng trực tiếp để bà ấy lo...

- Dạ.

- Còn Hoa...

-...

- Tao quyết định: ngay ngày mốt, mày sẽ ra bán thuốc lá ngay chỗ tao sửa xe. Hiểu chưa, bán thuốc lá có thể sống được, ở đó gần mấy cái quán cà phê cóc, tao sẽ lo cái thùng thuốc lá và cái ghế xếp cho mày. Phải bán, Hoa nghe chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Mật Của Tóc Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook