Chương 2: Chương thứ nhất
Nguyên Viện
02/07/2013
Lần đầu tiên nhìn anh, tôi nghĩ mình đã gặp hoàng tử, còn với anh, tôi chỉ là
cô bé lọ lem.
‚Bối Nhã! Bối Nhã!‛
Ai đang gọi cô?
An Bối Nhã cảm thấy tay mình bị lay cang lúc cang mạnh hơn.
‚Bối nhã! Bối nhã. An –‛ người gọi dường như không chịu nổi, dứtkhoat ở bên tai cô rống to, ‚Cậu còn ngủ a? Mau tỉnh lại đi!‛
‚A<‛ Lỗ tai An Bối Nhã thiếu chút nữa điếc, cô nhanh chóng mở tomắt, thống khổ che lỗ tai lại.
Trời ạ, cô còn nghe thấy cả tiếng vọng.
‚Đồ đầu heo nay, rốt cuộc cậu cũng tỉnh.‛ Người gọi cô hai tay chốngnạnh, chừng mười tam, mười chín tuổi, mắt xanh, tóc nau cột thanh hìnhđuôi ngựa.
‚Cậu<‛ An Bối Nhã ngẩng đầu, anh mắt giật mình sững sờ.
‛ Lam sao?‛ Y Ti bị cô nhìn ma thấy quai lạ, nghĩ cô còn chưa tỉnh ngủ,không nhịn được ma trợn trắng mắt, ‚An tiểu thư,bay giờ không phải lalúc ngẩn người, mau tỉnh tao lại đi!‛
Nói xong cô liền dùng ngón trỏ ra sức chọc vao tran An Bối Nhã.
‚Y, Y Ti?‛ An Bối Nhã trừng mắt nhìn, xac định chính mình không nhìnlầm, ‚Trời ơi, cậu cũng đã chết rồi sao? Quai lạ, cậu chết rồi, sao lại trẻ ravậy?‛
‚Ai đã chết?‛ Y Ti trừng mắt. Nha đầu chết tiệt kia, tỉnh ngủ liềnnguyền rủa cô chết. Ngón tay vốn đang chọc ở tran đổi thanh chụp vao gayAn Bối Nhã, ‚Nguyền rủa tớ ít thôi, cậu có treo tớ lên thì tớ vẫn sống tốt.Tỉnh rồi thì mau đứng lên, đừng quên hôm nay chính la ngay tổng vệsinh.‛
‚Tổng vệ sinh?‛ An Bối Nhã ngay ngô lặp lại, cô nhìn Y Ti, quay đầuquan sat bốn phía –
Phòng nhỏ giản đơn, vach tường loang lổ, giường tầng cao thấp, phíatrước cửa sổ đặt hai ban sach cũ, bên cạnh la hai cai tủ gỗ đựng quần ao.
Không gian nho nhỏ, lại vô cùng quen thuộc.
Cô nhớ rõ<.. Đay la căn phòng nơi cô nhi viện cô đã sống sau năm liền.
Ma Y Ti, la người bạn tốt cùng cô lớn lên từ nhỏ, Y Ti lớn hơn cô haituổi, trong cô nhi viện họ la hai đứa trẻ lớn nhất. Cho dù cô có rời khỏi cônhi viện thì hai người vẫn không cắt đứt liên lạc với nhau.
Thế nhưng... Sao cô lại ở đay?
Chẳng phải cô đang ở trên may bay sao? Hơn nữa không phải may bayrơi sao? Cô vẫn nhớ rõ khoảng khắc trước khi mọi chuyện xảy ra, than thểvô cùng đau đớn, ma hiện tại<
An Bối Nhã cúi đầu nhìn bản than: Áo phông rộng thùng thình, quầnđùi thể thao, chan tay nhỏ nhắn yếu ớt<. Không đúng, cảm giac vô cùngbất thường.
Cô hấp tấp bò xuống giường, vội vã chạy đến trước cai gương ở tủquần ao, ngẩn người đứng sững.
Mai tóc ngắn ap vao tai, ngũ quan thanh tú non nớt, than mình khô cằngầy gò, tựa như một nam sinh chưa trưởng thanh.
Đay la cô — la cô năm mười sau tuổi.
‚Trời ơi<‛ An Bối Nhã sợ tới mức lùi lại.
‚Bối nhã, cậu sao vậy?‛ Y Ti nhìn hanh động kì lạ của cô ma nhíu may,sắc mặt khó coi của cô cũng lam cho Y Ti lo lắng, ‚Lam sao vậy? Trông cậulà lạ‛
‚Y Ti...‛ An Bối Nhã chậm rãi quay đầu lại, giọng nói yếu ớt, cô run rẩybắt lấy hai tay của Y Ti, ‚ Cậu có thể đanh tớ một cai không?‛
‚Hả?‛ Loại yêu cầu gì đay? Tuy rằng Y Ti chẳng hiểu ra sao, nhưng macai tay lại chẳng khach khí một chút nao, lập tức hướng đầu An Bối Nhãgiang xuống, ‚Như vậy được chưa?‛
‚Ui...‛ An Bối Nhã bưng đầu. Con bé đang chết nay, cai tay vẫn đanhđau như hồi trước vậy, đúng la rất đau, thật sự rất đau.
Cho nên, đay không phải la mơ?
‚Trời ơi! Đay la sự thực.‛ An Bối Nhã cúi đầu lẩm bẩm. Cô không chết,cô trở lại năm mười sau tuổi. ‚Trời ơi! Trời ơi!‛ Cô nghĩ việc nay chỉ có ởTV hay trong tiểu thuyết mới xảy ra, không ngờ rằng hiện tại cô lại gặpphải nó.
Y Ti đứng ở một bên nhìn ma chả hiểu gì, chỉ cảm thấy hôm nay An BốiNhã thật kì quai.
‚Bối Nhã...‛ Y Ti đang muốn mở miệng, ngoai cửa sổ đột nhiên truyềnđến tiếng trẻ con ồn ao.
‚Sao lại ầm ĩ như vậy?‛ Y Ti chạy đến phía trước cửa sổ nhìn, ‚Oa!Rolls-Royce nha! La kẻ có tiền nha! Sao lại đến chỗ chúng ta? La muốnnhận con nuôi sao?‛
Rolls-Royce?
An Bối Nhã sửng sốt. Cô ở trong cô nhi viện chỉ có một lần duy nhấtnhìn thấy Rolls-Royce, cũng chỉ có<
‚Y Ti, hôm nay la ngay mười sau thang tam sao?‛
‚Đúng vậy!‛ Y Ti gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoai.
‚Ngay mười sau thang tam năm hai nghìn linh một?‛ An Bối Nhã hỏilại, tim đập cực nhanh.
‚Đúng vậy.. Oa! Còn có lai xe mở cửa kìa! Người đứng đầu hang ghêgớm thật, không biết la ai nhỉ? Bối Nhã, cậu nói...‛
Hoan toan không đem lời nói của Y Ti vao trong tai, đầu An Bối Nhãgiờ la một mảnh hỗn loạn, trước khi thần trí khôi phục, cô đã lao ra khỏicửa.
An Bối Nhã vĩnh viễn nhớ rõ ngay đó.
Chiếc Rolls-Royce xa hoa nhanh chóng tiến vao cô nhi viện, bọn họ đềuđoan người tới la một nha phú hao nao đó, muốn nhận nuôi bọn trẻ.
Cô biết sẽ không có phần của cô, cô đã qua tuổi được nhận nuôi từ lau.
Nhưng cô vẫn quan tam, dù sao trong cô nhi viện từng đứa trẻ đều laem trai em gai của cô, nếu bọn chúng có thể được nhận nuôi, trải quanhững thang ngay hạnh phúc, cô cũng thấy vui vẻ.
Bởi vậy ngay đó, cô bị Y Ti lôi tới cửa, đứng ở bên cạnh viện trưởng, mởto mắt chờ xem la ai.
Sau đó, cô nhìn thấy anh –
Toan than tay trang phẳng phiu, chất liệu cao quý vốn chỉ lam theo đơnđặt hang, ma anh cũng cho người ta cai cảm giac tôn quý.
Quý tộc đó có khuôn mặt cực kỳ tuấn tú đẹp đẽ, nhưng cũng cực lạnhlùng, thần sắc của đôi mắt la vẻ ngạo nghễ, tuy rằng trẻ tuổi, lại tản matmột khí thế bức người, như trầm trong băng tửu.
An Bối Nhã thở hồng hộc chạy tới cửa, nhìn ra, chính la điều đã khắcsau trong kí ức cô –
Cô nhớ rõ, lúc đó cô ngơ ngẩn y như một con ngốc, ngay ngô ma nhìnanh, tầm mắt anh cũng liền dừng trên người cô, thuận tiện liếc tới, la mộtanh mắt sắc bén<.
A! Chính la như bay giờ.
Thấy anh mắt lạnh như băng chiếu đến, An Bối Nhã nhịn không đượcxả môi bật cười, tất cả, tất cả, giống y như đúc trong kí ức cô.
Người nay, vẫn có cai bộ dang cao ngạo ấy, gay cho người khac chútcảm giac bị đè bẹp.
Mãi đến giờ nay khắc nay, An Bối Nhã mới có cảm giac chan thật, côngồi xổm xuống, vùi đầu cười.
Ngoại trừ cười, cô không biết mình còn có thể có phản ứng gì nữa.
Cô không chết,cô trở lại qua khứ. Cô rõ rang đã hai mươi lăm tuổi,nhưng cô hiện tại, lại la hình dang năm mười sau tuổi.
Ma năm nay anh hai mươi mốt tuổi, hôm nay, la lần đầu tiên cô cùnganh gặp gỡ.
Cũng chính la hôm nay. Cuộc đời cô thay đổi.
‚Bối Nhã, con lam sao vậy?‛ Tự nhiên sao lại cười rộ lên? Viện trưởngkhông khỏi cảm thấy kỳ quai.
Y Ti lúc nay cũng đi tới cửa, thấy An Bối Nhã ngồi chồm hổm trên mặtđất cười, không nhịn được giơ chan đa cô.
‚Nay! Bối Nhã, hôm nay cậu rốt cuộc bị lam sao thế?‛ Cứ như biếnthanh người khac vậy, hanh vi cũng không giống bình thường.
‚Em chính la An Bối Nhã?‛ Một giọng nói trầm thấp có từ tính đặc thùcủa nam giới cũng cất lên, nói tiếng Trung kha chuẩn, tuy rõ rang, nhưngvẫn mang chút khẩu am của Anh quốc.
Tề Thiên Kiêu nhìn cô gai đang ngồi xổm trên mặt đất. Khi thấy cô lầnđầu tiên, anh chỉ biết rằng cô chính la người ma anh đang tìm, mặc dù côthoạt nhìn không giống mười sau tuổi một chút nao, ngược lại giống mộtbé trai mười ba, mười bốn tuổi hơn.
Hai người nhìn nhau, anh thấy được điểm kích động trong mắt cô,đang muốn xem xét rõ rang thì đột nhiên cô lại cô lại ngồi xổm xuống cườito, cử chỉ kì quai đó lam anh nghi hoặc, có điều khuôn mặt tuấn mĩ cũngkhông dậy lên một chút dao động gì, con ngươi đen nhìn chằm chằm vaođầu cô, giọng nói lạnh nhạt không mang theo một tia ấm ap.
A! Anh luôn dùng loại giọng điệu nay nói chuyện với cô.
An Bối Nhã ngừng cười. Cô luôn chan ngan giọng điệu của anh, ngoàìra khi anh nhìn vao mắt cô, từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã biết anh ghét cô— không chút giấu diếm.
Tư thai cao ngạo của anh lam cô bất mãn; từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên,tuy cô nghèo nan, nhưng trong lòng vẫn luôn có niềm kiêu hãnh riêng, loạibộ dang cao cao tại thượng nay của anh lam cô phản cảm.
Từ lần gặp đầu tiên, bọn họ đã như nước với lửa.
Có điều hiện tại<
An Bối Nhã đứng lên, cô ngẩng đầu,đối diện với vẻ mặt lãnh ngạo củaanh, canh môi lại gợi lên nét cười.
‚Đúng vậy, em la An Bối Nhã.‛ Cô trả lời, cũng dùng tiếng Trung.
Đap lời, là cô An Bối Nhã, la An Bối Nhã hai mươi lăm tuổi, đối mặt vớitiểu tử hai mươi mốt tuổi thai độ hiếu chiến, cô so đo lam gì?
‚Bối Nhã, hai người đang nói cai gì vậy? Cậu biết anh ta?‛ Y Ti hiếu kỳhỏi. Bối Nhã biết người vừa có tiền vừa đẹp trai như vậy từ khi nao?
An Bối Nhã vẫn chưa đap lại, Tề Thiên Kiêu đã hướng về phía việntrưởng mở lời, dùng tiếng Anh nói: ‚Ba la viện trưởng của nơi nay sao? Tôimuốn mang An Bối Nhã đi.‛
Viện trưởng sửng sốt, còn chưa kịp nói gì thì người đan ông trung niênđứng ở bên cạnh đã tiến lên, ‚Xin chao, tôi la luật sư của ngai Tề, cứ gọi tôila Mike.‛
Viện trưởng nhận lấy danh thiếp của đối phương, nhìn danh hiệu ở mặttrên, lại nhìn người xa lạ nay, ‚Cac ông la...‛
‚Tề lão tiên sinh, cũng chính la cha của ngai Tề đay, muốn nhận nuôiAn tiểu thư.‛ Mike cười trả lời, lại từ túi lấy ra một tờ chi phiếu, ‚Đay latam ý của Tề lão tiên sinh đối với cô nhi viện, cũng la cam ơn ba đã chiếucố tới An tiểu thư mấy năm qua.‛
‚Trời! Ba nghìn vạn!‛ Nhìn số tiền trên tờ chi phiếu, Y Ti sợ tới mứckinh hô. Ba nghìn vạn USD nha! Lần đầu tiên cô thấy số tiền lớn như vậy,cô nhìn về phía An Bối Nhã, lay lay tay An Bối Nhã,: ‚Bối Nhã, Sao lại cóchuyện như vậy?‛
‚Ai biết?‛ An Bối Nhã nhún vai. Đối mặt với chuyện xảy ra ngoai ýmuốn nay, thai độ của cô vẫn thật bình tĩnh, dù sao cô đã trải qua điều naychín năm trước rồi.
Ánh mắt của cô dời về phía Tề Thiên Kiêu, ma anh cũng nhìn cô, khianh mắt hai người chạm nhau, tròng mắt anh lạnh hơn, như thể hiện sựkhinh thường.
Cô nhỡ rõ khi cô mười sau tuổi, cô bị chính anh mắt nay của anh chọcgiận, tức đến mức đứng trước mặt anh, hất cằm lên, lấy thai độ kiêu ngạohỏi bọn họ la ai, muốn nhận nuôi cô la có mục đích gì?
Ma cau trả lời của anh lại la nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng gợilên ý cười khinh miệt, trực tiếp tỏ ý cau hỏi của cô với anh thật buồn cười.
Ma hiện tại –
An Bối Nhã thu anh mắt về, không nhìn Tề Thiên Kiêu, tiến về phíatrước, hướng về phía luật sư, ‚Tề lão tiên sinh vì cai gì muốn nhận nuôichau? Chau cũng không biết ông ấy.‛
‚Tề lão tiên sinh có quen biết với mẹ chau.‛ Mike lấy ra một tấm ảnhchụp đã cũ.
An Bối Nhã nhận lấy tấm ảnh, trên ảnh la một phụ nữ phương đôngdịu dang, diện mạo cùng cô có vai phần giống nhau, cô gai được mộtngười đan ông cao lớn ôm vao trong ngực, hai người cười đối mặt với ốngkính, cử chỉ vô cùng than mật, đủ thấy quan hệ đôi nam nữ nay gần gũiđến thế nao.
‚Bối nhã, đay không phải la mẹ cậu sao?‛ Y Ti kêu nhỏ. Ban học của AnBối Nhã để một bức ảnh chụp cùng cha mẹ trước đay, nhìn vao cũng biếtngay người ma mẹ An Bối Nhã ôm không phải cha cô.
‚Bên cạnh chính la Tề lão tiên sinh,ông cùng mẹ chau trước kia la bạntốt, tuy rằng sau mất liên lạc, nhưng Tề lão tiên sinh vẫn nhớ mẹ chau,cũng luôn muốn đến tìm ba ấy, không nghĩ rằng cuối cùng lúc biết đượctin tức cũng la tin ba gặp tai nạn xe cộ qua đời, sau lại biết được ba còn đểlại một đứa con gai, Tề lão tiên sinh vẫn muốn tìm đến chau, ông muốnthay thế mẹ chau chăm sóc chau thật tốt.‛
Bạn tốt?! Chú Mike vẫn nói dối giống như thế, đôi nam nữ trong ảnhchụp, nhìn thế nao cũng không giống bạn ‚tốt‛.
Ngay cả thời điểm cô mười sau tuổi lúc cô xem ảnh chụp cũng khôngtin, còn dùng một giọng điệu hoai nghi hỏi ‚Bọn họ chỉ la bạn tốt?‛
Ma chú Mike thì lại cười tủm tỉm, ‚Đương nhiên, bạn bè thì đối tốt vớinhau la chuyện thường.‛
Khi đó, anh còn vươn ngón trỏ ngón trỏ cùng ngón cai so ra mộtkhoảng nho nhỏ, như cười như không nói ‚Luật sư cac chú nói dối như ăncơm.‛
Mike thoang sửng sốt, liếc nhìn tấm ảnh một cai, sau đó đẩy kính mắt,thực đứng đắn mở miệng, ‚Đương nhiên, đay la điều kiện hang đầu củanghề luật sư.‛
An Bối Nhã lập tức phì cười.
Mike cũng cười, đưa tay xoa đầu An Bối Nhã, ‚Bối Nhã, chau va KhảTam rất giống nhau.‛
Khả Tam la tên mẹ An Bối Nhã, bọn họ từng la bạn bè cũ, nhưng khôngnghĩ tới ba đi sớm như vậy, chỉ để lại một đứa con gai.
Cô đương nhiên biết, chú Mike va Tề thúc la học trưởng của mẹ ở đạihọc, ma Tề thúc va mẹ cô mến nhau, nhưng lại bị người nha Tề thúc phảnđối< Tóm lại, chính la một bộ phim truyền hình cẩu huyết, hoang tử va côbé lọ lem nghèo túng, mặc dù yêu nhau nhưng bị ngăn cấm, lại đúng lúcgia sản nha hoang tử đột nhiên cần quay vòng (vốn), buộc phải hỏi cướimột thiên kim nha giau.
Hai người chia tay, nhưng hoang tử lại vẫn nhớ mãi không quên mốitình đầu, sau đó... Tìm được cô.
‚Thực xin lỗi, thưa ngai, xin hỏi người trong miệng của Tề lão tiên sinhcó đúng la<‛ Nhìn ảnh chụp trên tay An Bối Nhã, viện trưởng cũng tintưởng lời Mike nói, nhưng ba vẫn thấp thỏm chưa yên.
Biết viện trưởng lo lắng, Mike cười ôn hòa, ‚Viện trưởng, ba từng nghequa Tề thị tai phiệt chưa?‛
‚Tề thị tai phiệt?‛ Y Ti mắt trừng lớn, kinh hô: ‚Chú đang nói về Tề thịtai phiệt? Tề thị tai phiệt ma có chi nhanh ở khắp nơi trên thế giới?‛
Thấy Mike gật đầu, Y Ti lập tức lôi kéo An Bối Nhã, ‚Trời ơi! Bối nhã,tớ còn nghe nói bọn họ va hoang gia Anh có cùng nguồn gốc, hơn nữađược phong tước hiệp sĩ, Tề thị không chỉ la phú hao, ma còn la quý tộc!‛
Cô đương nhiên biết, suy cho cùng chín năm qua cô sống ở nơi nao.
An Bối Nhã tự giễu trong lòng. Mọi điều về Tề gia, cô tinh tường hơnbất cứ ai, cũng cang hiểu rõ mình không được hoan nghênh bao nhiêu.
Cô cũng chú ý, anh nhìn kia vẫn chăm chăm chiếu thẳng vao mắt cô, dùcô lam bộ không biết. Sau khi thấy cô phớt lờ, anh mắt kia cang sắc bén.
Rốt cục, đối phương mở miệng.
‚Thế nao? Biết gia thế bối cảnh rồi. Đã bằng lòng đi chưa?‛ Bên môilạnh nhạt la nét trao phúng không chút che giấu.
Tề Thiên Kiêu nhìn chằm chằm An Bối Nhã, muốn cô dời sự chú ý tớianh, anh không phải không nhận thấy, cô đang lờ anh đi.
Rõ rang anh mắt hai người đối nhau, cô lại chẳng thèm đếm xỉa đến, cứthế cùng Mike nói chuyện, lam như không thấy anh đang nhìn.
Anh chưa từng bị coi thường như vậy, nên anh cố ý nói ra một lờikhinh thị, anh cũng chẳng chú ý tới thai độ của mình. Trực tiếp ma cho côbiết, anh không hề chao đón cô.
Anh vốn không muốn mang cô đi, nếu không phải la mệnh lệnh củacha, anh căn bản sẽ không đến nơi nay.
‚Thiên Kiêu.‛ Mike nhíu may. Ngay từ đầu, thai độ của Tề Thiên Kiêuđã kém vô cùng, đương nhiên ông hiểu được, cũng lên tiếng hoa giải.
‚Đừng như vậy.‛ Mike nói nhỏ, không muốn anh khiến tình thế trở nênkhó xử.
Nhưng Tề Thiên Kiêu không quan tam, anh phớt lờ Mike, con ngươiđen nhìn chằm chằm vao An Bối Nhã, môi mỏng gợi lên nét đùa cợt khôngchút che giấu.
An Bối Nhã nhìn về phía anh, đối mặt với thai độ khiêu khích của anh,cô lấy lại nụ cười, khuôn mặt xinh xắn bình thường vì nét cười ấy ma sangngời, nhìn anh khiến mắt anh híp lại.
‚Đương nhiên, em nghĩ ‘bạn tốt’ của mẹ hẳn la sẽ không cho em cơ hộitừ chối.‛ Cô dương dương tự đắc nhìn tấm ảnh trên tay, giọng điệu lại hếtsức bất đắc dĩ, nhưng ý cười trong mắt lại chợt lóe.
Cô rất lễ phép khom người chao, ngọt ngao mở lời ‚Ngai Tề, An BốiNhã đanh lam phiền ngai và chú Mike vậy.‛
‚Được được, không phiền không phiền.‛ Mike cười ha ha, liếc nhìn vẻkinh ngạc của Tề Thiên Kiêu. Không ngờ rằng An Bối Nhã tuy nhỏ tuổi,cach xử sự lại tuyệt như vậy!
Tề Thiên Kiêu biết anh mắt mình khac thường, anh khẽ nhíu may. Loạicảm giac nay tựa như< Tựa như đang nhìn một đứa em trai nhỏ cố tìnhgay sự.
Em trai nhỏ?
Anh?
***
Nói thật, muốn một người vừa trải qua tai nạn may bay lên may bay,An Bối Nhã có sợ hay không?
Tất-nhiên-rồi!
Lúc lên may bay, sắc mặt cô bắt đầu trắng bệch, khi cất canh, cô siết lấyhai bên tay vịn, nhắm chặt mắt, gắng sức nín thở.
Cho rằng vì đay la lần đầu tiên cô đi may bay nên hoảng sợ, Mike ngồibên cạnh vỗ vỗ lên tay cô, muốn cô thả lỏng.
An Bối Nhã mở to mắt, thấy ngoai cửa sổ la khoảng không xanh thẳm,biết may bay đã cất canh an toan, lòng cô liền thả lỏng, liếm liếm môi,chậm rãi thả những ngón tay đang gắt gao nắm chặt ra.
‚Ngồi nhiều rồi sẽ quen thôi.‛ Mike cười động viên cô, ‚Có muốn uốngnước không?‛
An Bối Nhã gật đầu, khuôn mặt tai nhợt miễn cưỡng cười một cai. ChúMike vốn không biết cô đã phải trải qua chuyện gì, ma cô cũng chẳng thểnói thanh lời.
Chuyện nay qua thần kỳ, nếu không phải nó xảy đến với cô, e rằng côcũng chẳng tin, ngay cả khi cô chấp nhận đay la sự thật, cô vẫn cảm thấythật huyền diệu.
‚An tiểu thư, nước của cô đay.‛ Tiếp viên hang không bưng nước ấm,an cần ma đưa cho cô.
‚Cam ơn.‛ An Bối Nhã nhận lấy cốc giấy.
‚Đừng khach khí, nếu cần phục vụ những thứ khac, em có thể ấnchuông gọi tôi bất cứ lúc nao.‛ Tiếp viên hang không tươi cười ngọt ngaonói, sau đó xoay người hướng về Tề Thiên Kiêu, nụ cười trên mặt còn đẹphơn.
‚Ngai Tề, ngai có cần nước, nước trai cay, thức ăn hay đồ uống gì khackhông?‛
‚Ca phê.‛ Tề Thiên Kiêu chỉ nhìn chằm chằm tai liệu trên tay, lật xemtừng tờ từng tờ, không nhìn nụ cười xinh đẹp của cô tiếp viên hang không.
‚Được.‛ Tiếp viên hang không không vì anh không chú ý đến mình manổi giận, giọng nói lại cang mềm mại hơn, ‚Vậy xin ngai chờ một chút.‛
Uống nước, An Bối Nhã nhìn chăm chú mọi việc.
Hình ảnh nay cô cũng không thấy lạ, trước kia đi may bay cùng anh,tiếp viên hang không đối với anh luôn đặc biệt an cần. Than la người thừakế của Tề thị tai phiệt, lại có được một dung mạo đẹp, những người phụnữ bên cạnh anh từ trước đến nay đều không tồi.
Cô nhớ rõ, hang năm anh còn được tạp chí phụ nữ tuyển chọn la ngườiđan ông độc than hoang kim hạng nhất, nếu tin tức anh kết hôn truyền ra,khẳng định sẽ lam tan nat trai tim của biết bao thiên kim xinh đẹp.
Ma cô, ở New York, khi nghe được tin anh muốn kết hôn, thực ra cũngkhông bất ngờ chút nao.
Người đan ông lạnh lùng cao ngạo nay, cũng chỉ có khi đối mặt với côgai ma anh ta yêu, mới mới có thể lộ ra một chút dịu dang, ma cô, vẫn luônnhìn thấy.
Cô, luôn nhìn anh.
Bọn họ luôn đối đầu gay gắt, anh chan ghét cô. Đối mặt với chan ghétcủa anh, cô giống như một con nhím, xù gai lên tự phòng vệ, chưa bao giờchịu thua.
Chẳng qua la, anh không biết, cô luôn nhìn anh.
Bí mật trong lòng cô, chỉ có Y Ti biết. La Y Ti khích lệ cô, la Y Ti luônuống rượu cùng cô, lấy nước hắt cho cô tỉnh lại, nói với cô —— muốn cô rasức tranh đoạt.
An Bối Nhã mà tớ biết là một cô gái từ trước đến nay chưa bao giờ nao núng,cô gái ấy luôn can đảm xông lên, cô ấy không sợ tiến về phía trước, cho dù bịthương, liếm một cái, đứng lên, cô ấy lại là sư tử cái kiêu ngạo như ban đầu.
Y Ti đang yêu, người chị em tốt nhất của cô, tay chống nạnh, thở phìphì nói như vậy với cô, cô nở nụ cười. Sau đó, quyết định cho mình một cơhội.
Dù cho cô đã sớm biết kết quả.
Nhưng ma, ít nhất cô cũng muốn thử một lần, vì vậy cô xin nghỉ phép.Bỏ lại mọi thứ, lên may bay, lại không ngờ rằng cuối cùng kết quả so vớinhững gì cô dự đoan còn hỏng bét hơn.
May bay rơi, sống lại trở về mười sau tuổi, so với phim ảnh không phảicang kịch tính hơn sao?
‚Nhìn đủ chưa‛ Để văn kiện xuống, Tề Thiên Kiêu quay đầu, conngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Mặc dù la con lai —— mẹ của anh la một thiên kim tiểu thư quý tộc tócvang mắt xanh, chú Tề thì lại có tóc đen mắt nau, ma anh lại hoan toangiống người phương đông, tóc đen mắt đen, có điều đường nét tương đốisau, ngũ quan dung hợp những ưu điểm của cha mẹ. La một vẻ đẹp namtính.
Còn tính cách thì —— kém vô cùng, đặc biệt la với cô.
Cô rũ mắt xuống, nhìn nhìn bốn phía. Khoang hạng nhất chỉ có bọn họ,chú Mike không biết đã đi đau mất, có lẽ lên đằng trước ngủ rồi, cô nghĩ,đay la ý tưởng của chú Mike, có thể ông muốn để cho hai người một cơ hộigay dựng chút cảm tình.
Rõ rang la luật sư, sao lại khờ khạo như vậy chứ?
Với sự chan ghét của Tề Thiên Kiêu đối với cô, không lấy dao giết cô lamay rồi, còn gay dựng tình cảm.
Cắn cốc giấy, An Bối Nhã giương mắt cùng anh nhìn nhau.
‚Anh ghét tôi.‛ Cô nói thẳng, về nguyên nhan vì sao lại ghét, cô cũnghiểu được.
‚Đúng vậy.‛ Tề Thiên Kiêu cũng không phủ nhận, nhìn thẳng vao mắtcô mà không chút che giấu sự ghét bỏ bên trong, ‚An Bối Nhã, cô đừngtưởng rằng Tề gia sẽ chao đón cô.‛
Ngoại trừ ông ấy, không ai mong cô xuất hiện.
‚Ồ!‛ An Bối Nhã gật đầu.
Phản ứng phớt lờ của cô lam anh cau may, ‚Xem ra cô cũng rất hiểubiết, ngay cả lí do sao mình không được hoan nghênh cũng không rõ.‛
An Bối Nhã trong chớp mắt nở nụ cười với anh, thai độ ngả ngớn,‚Anh muốn nói cho tôi biết sao?‛
Ầy! Hai mươi mốt tuổi đúng la hai mươi mốt tuổi, thật thiếu kiên nhẫn.
Tề Thiên Kiêu nheo con ngươi đen lại. Chẳng biết tại sao, anh có cảmgiac mình đang lép vế, rõ rang trước mắt la một con bé mười sau tuổi, saoanh lại cảm thấy như mình đang bị xem thường?
Ma cô, đối mặt với địch ý của anh, vẫn la cười cười như vậy, đôi mắtcong cong, lúc nay anh mới phat hiện, khi cô cười rộ lên, bên ma phải cómột lúm đồng tiền nho nhỏ, lam cho khuôn mặt bình thường trở nên ngọtngao hơn.
An Bối Nhã cũng không thấy sao cả, cô dựa lưng vao ghế dựa, nhắmmắt lại.
Lần nay trọng sinh, la cơ hội ông trời ban cho cô, nếu có thể lam lại cuộcđời mình, cô tuyệt đối sẽ không như trước kia nữa.
Cô không muốn sau nay mình phải hối hận.
Bối Nhã, nếu cậu muốn thì phải giành lấy. Đay la lời Y Ti nói với cô.
Canh môi cô gợi lên một nụ cười, một nụ cười chắc chắn.
Đúng vậy, cô phải gianh lấy.
cô bé lọ lem.
‚Bối Nhã! Bối Nhã!‛
Ai đang gọi cô?
An Bối Nhã cảm thấy tay mình bị lay cang lúc cang mạnh hơn.
‚Bối nhã! Bối nhã. An –‛ người gọi dường như không chịu nổi, dứtkhoat ở bên tai cô rống to, ‚Cậu còn ngủ a? Mau tỉnh lại đi!‛
‚A<‛ Lỗ tai An Bối Nhã thiếu chút nữa điếc, cô nhanh chóng mở tomắt, thống khổ che lỗ tai lại.
Trời ạ, cô còn nghe thấy cả tiếng vọng.
‚Đồ đầu heo nay, rốt cuộc cậu cũng tỉnh.‛ Người gọi cô hai tay chốngnạnh, chừng mười tam, mười chín tuổi, mắt xanh, tóc nau cột thanh hìnhđuôi ngựa.
‚Cậu<‛ An Bối Nhã ngẩng đầu, anh mắt giật mình sững sờ.
‛ Lam sao?‛ Y Ti bị cô nhìn ma thấy quai lạ, nghĩ cô còn chưa tỉnh ngủ,không nhịn được ma trợn trắng mắt, ‚An tiểu thư,bay giờ không phải lalúc ngẩn người, mau tỉnh tao lại đi!‛
Nói xong cô liền dùng ngón trỏ ra sức chọc vao tran An Bối Nhã.
‚Y, Y Ti?‛ An Bối Nhã trừng mắt nhìn, xac định chính mình không nhìnlầm, ‚Trời ơi, cậu cũng đã chết rồi sao? Quai lạ, cậu chết rồi, sao lại trẻ ravậy?‛
‚Ai đã chết?‛ Y Ti trừng mắt. Nha đầu chết tiệt kia, tỉnh ngủ liềnnguyền rủa cô chết. Ngón tay vốn đang chọc ở tran đổi thanh chụp vao gayAn Bối Nhã, ‚Nguyền rủa tớ ít thôi, cậu có treo tớ lên thì tớ vẫn sống tốt.Tỉnh rồi thì mau đứng lên, đừng quên hôm nay chính la ngay tổng vệsinh.‛
‚Tổng vệ sinh?‛ An Bối Nhã ngay ngô lặp lại, cô nhìn Y Ti, quay đầuquan sat bốn phía –
Phòng nhỏ giản đơn, vach tường loang lổ, giường tầng cao thấp, phíatrước cửa sổ đặt hai ban sach cũ, bên cạnh la hai cai tủ gỗ đựng quần ao.
Không gian nho nhỏ, lại vô cùng quen thuộc.
Cô nhớ rõ<.. Đay la căn phòng nơi cô nhi viện cô đã sống sau năm liền.
Ma Y Ti, la người bạn tốt cùng cô lớn lên từ nhỏ, Y Ti lớn hơn cô haituổi, trong cô nhi viện họ la hai đứa trẻ lớn nhất. Cho dù cô có rời khỏi cônhi viện thì hai người vẫn không cắt đứt liên lạc với nhau.
Thế nhưng... Sao cô lại ở đay?
Chẳng phải cô đang ở trên may bay sao? Hơn nữa không phải may bayrơi sao? Cô vẫn nhớ rõ khoảng khắc trước khi mọi chuyện xảy ra, than thểvô cùng đau đớn, ma hiện tại<
An Bối Nhã cúi đầu nhìn bản than: Áo phông rộng thùng thình, quầnđùi thể thao, chan tay nhỏ nhắn yếu ớt<. Không đúng, cảm giac vô cùngbất thường.
Cô hấp tấp bò xuống giường, vội vã chạy đến trước cai gương ở tủquần ao, ngẩn người đứng sững.
Mai tóc ngắn ap vao tai, ngũ quan thanh tú non nớt, than mình khô cằngầy gò, tựa như một nam sinh chưa trưởng thanh.
Đay la cô — la cô năm mười sau tuổi.
‚Trời ơi<‛ An Bối Nhã sợ tới mức lùi lại.
‚Bối nhã, cậu sao vậy?‛ Y Ti nhìn hanh động kì lạ của cô ma nhíu may,sắc mặt khó coi của cô cũng lam cho Y Ti lo lắng, ‚Lam sao vậy? Trông cậulà lạ‛
‚Y Ti...‛ An Bối Nhã chậm rãi quay đầu lại, giọng nói yếu ớt, cô run rẩybắt lấy hai tay của Y Ti, ‚ Cậu có thể đanh tớ một cai không?‛
‚Hả?‛ Loại yêu cầu gì đay? Tuy rằng Y Ti chẳng hiểu ra sao, nhưng macai tay lại chẳng khach khí một chút nao, lập tức hướng đầu An Bối Nhãgiang xuống, ‚Như vậy được chưa?‛
‚Ui...‛ An Bối Nhã bưng đầu. Con bé đang chết nay, cai tay vẫn đanhđau như hồi trước vậy, đúng la rất đau, thật sự rất đau.
Cho nên, đay không phải la mơ?
‚Trời ơi! Đay la sự thực.‛ An Bối Nhã cúi đầu lẩm bẩm. Cô không chết,cô trở lại năm mười sau tuổi. ‚Trời ơi! Trời ơi!‛ Cô nghĩ việc nay chỉ có ởTV hay trong tiểu thuyết mới xảy ra, không ngờ rằng hiện tại cô lại gặpphải nó.
Y Ti đứng ở một bên nhìn ma chả hiểu gì, chỉ cảm thấy hôm nay An BốiNhã thật kì quai.
‚Bối Nhã...‛ Y Ti đang muốn mở miệng, ngoai cửa sổ đột nhiên truyềnđến tiếng trẻ con ồn ao.
‚Sao lại ầm ĩ như vậy?‛ Y Ti chạy đến phía trước cửa sổ nhìn, ‚Oa!Rolls-Royce nha! La kẻ có tiền nha! Sao lại đến chỗ chúng ta? La muốnnhận con nuôi sao?‛
Rolls-Royce?
An Bối Nhã sửng sốt. Cô ở trong cô nhi viện chỉ có một lần duy nhấtnhìn thấy Rolls-Royce, cũng chỉ có<
‚Y Ti, hôm nay la ngay mười sau thang tam sao?‛
‚Đúng vậy!‛ Y Ti gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoai.
‚Ngay mười sau thang tam năm hai nghìn linh một?‛ An Bối Nhã hỏilại, tim đập cực nhanh.
‚Đúng vậy.. Oa! Còn có lai xe mở cửa kìa! Người đứng đầu hang ghêgớm thật, không biết la ai nhỉ? Bối Nhã, cậu nói...‛
Hoan toan không đem lời nói của Y Ti vao trong tai, đầu An Bối Nhãgiờ la một mảnh hỗn loạn, trước khi thần trí khôi phục, cô đã lao ra khỏicửa.
An Bối Nhã vĩnh viễn nhớ rõ ngay đó.
Chiếc Rolls-Royce xa hoa nhanh chóng tiến vao cô nhi viện, bọn họ đềuđoan người tới la một nha phú hao nao đó, muốn nhận nuôi bọn trẻ.
Cô biết sẽ không có phần của cô, cô đã qua tuổi được nhận nuôi từ lau.
Nhưng cô vẫn quan tam, dù sao trong cô nhi viện từng đứa trẻ đều laem trai em gai của cô, nếu bọn chúng có thể được nhận nuôi, trải quanhững thang ngay hạnh phúc, cô cũng thấy vui vẻ.
Bởi vậy ngay đó, cô bị Y Ti lôi tới cửa, đứng ở bên cạnh viện trưởng, mởto mắt chờ xem la ai.
Sau đó, cô nhìn thấy anh –
Toan than tay trang phẳng phiu, chất liệu cao quý vốn chỉ lam theo đơnđặt hang, ma anh cũng cho người ta cai cảm giac tôn quý.
Quý tộc đó có khuôn mặt cực kỳ tuấn tú đẹp đẽ, nhưng cũng cực lạnhlùng, thần sắc của đôi mắt la vẻ ngạo nghễ, tuy rằng trẻ tuổi, lại tản matmột khí thế bức người, như trầm trong băng tửu.
An Bối Nhã thở hồng hộc chạy tới cửa, nhìn ra, chính la điều đã khắcsau trong kí ức cô –
Cô nhớ rõ, lúc đó cô ngơ ngẩn y như một con ngốc, ngay ngô ma nhìnanh, tầm mắt anh cũng liền dừng trên người cô, thuận tiện liếc tới, la mộtanh mắt sắc bén<.
A! Chính la như bay giờ.
Thấy anh mắt lạnh như băng chiếu đến, An Bối Nhã nhịn không đượcxả môi bật cười, tất cả, tất cả, giống y như đúc trong kí ức cô.
Người nay, vẫn có cai bộ dang cao ngạo ấy, gay cho người khac chútcảm giac bị đè bẹp.
Mãi đến giờ nay khắc nay, An Bối Nhã mới có cảm giac chan thật, côngồi xổm xuống, vùi đầu cười.
Ngoại trừ cười, cô không biết mình còn có thể có phản ứng gì nữa.
Cô không chết,cô trở lại qua khứ. Cô rõ rang đã hai mươi lăm tuổi,nhưng cô hiện tại, lại la hình dang năm mười sau tuổi.
Ma năm nay anh hai mươi mốt tuổi, hôm nay, la lần đầu tiên cô cùnganh gặp gỡ.
Cũng chính la hôm nay. Cuộc đời cô thay đổi.
‚Bối Nhã, con lam sao vậy?‛ Tự nhiên sao lại cười rộ lên? Viện trưởngkhông khỏi cảm thấy kỳ quai.
Y Ti lúc nay cũng đi tới cửa, thấy An Bối Nhã ngồi chồm hổm trên mặtđất cười, không nhịn được giơ chan đa cô.
‚Nay! Bối Nhã, hôm nay cậu rốt cuộc bị lam sao thế?‛ Cứ như biếnthanh người khac vậy, hanh vi cũng không giống bình thường.
‚Em chính la An Bối Nhã?‛ Một giọng nói trầm thấp có từ tính đặc thùcủa nam giới cũng cất lên, nói tiếng Trung kha chuẩn, tuy rõ rang, nhưngvẫn mang chút khẩu am của Anh quốc.
Tề Thiên Kiêu nhìn cô gai đang ngồi xổm trên mặt đất. Khi thấy cô lầnđầu tiên, anh chỉ biết rằng cô chính la người ma anh đang tìm, mặc dù côthoạt nhìn không giống mười sau tuổi một chút nao, ngược lại giống mộtbé trai mười ba, mười bốn tuổi hơn.
Hai người nhìn nhau, anh thấy được điểm kích động trong mắt cô,đang muốn xem xét rõ rang thì đột nhiên cô lại cô lại ngồi xổm xuống cườito, cử chỉ kì quai đó lam anh nghi hoặc, có điều khuôn mặt tuấn mĩ cũngkhông dậy lên một chút dao động gì, con ngươi đen nhìn chằm chằm vaođầu cô, giọng nói lạnh nhạt không mang theo một tia ấm ap.
A! Anh luôn dùng loại giọng điệu nay nói chuyện với cô.
An Bối Nhã ngừng cười. Cô luôn chan ngan giọng điệu của anh, ngoàìra khi anh nhìn vao mắt cô, từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã biết anh ghét cô— không chút giấu diếm.
Tư thai cao ngạo của anh lam cô bất mãn; từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên,tuy cô nghèo nan, nhưng trong lòng vẫn luôn có niềm kiêu hãnh riêng, loạibộ dang cao cao tại thượng nay của anh lam cô phản cảm.
Từ lần gặp đầu tiên, bọn họ đã như nước với lửa.
Có điều hiện tại<
An Bối Nhã đứng lên, cô ngẩng đầu,đối diện với vẻ mặt lãnh ngạo củaanh, canh môi lại gợi lên nét cười.
‚Đúng vậy, em la An Bối Nhã.‛ Cô trả lời, cũng dùng tiếng Trung.
Đap lời, là cô An Bối Nhã, la An Bối Nhã hai mươi lăm tuổi, đối mặt vớitiểu tử hai mươi mốt tuổi thai độ hiếu chiến, cô so đo lam gì?
‚Bối Nhã, hai người đang nói cai gì vậy? Cậu biết anh ta?‛ Y Ti hiếu kỳhỏi. Bối Nhã biết người vừa có tiền vừa đẹp trai như vậy từ khi nao?
An Bối Nhã vẫn chưa đap lại, Tề Thiên Kiêu đã hướng về phía việntrưởng mở lời, dùng tiếng Anh nói: ‚Ba la viện trưởng của nơi nay sao? Tôimuốn mang An Bối Nhã đi.‛
Viện trưởng sửng sốt, còn chưa kịp nói gì thì người đan ông trung niênđứng ở bên cạnh đã tiến lên, ‚Xin chao, tôi la luật sư của ngai Tề, cứ gọi tôila Mike.‛
Viện trưởng nhận lấy danh thiếp của đối phương, nhìn danh hiệu ở mặttrên, lại nhìn người xa lạ nay, ‚Cac ông la...‛
‚Tề lão tiên sinh, cũng chính la cha của ngai Tề đay, muốn nhận nuôiAn tiểu thư.‛ Mike cười trả lời, lại từ túi lấy ra một tờ chi phiếu, ‚Đay latam ý của Tề lão tiên sinh đối với cô nhi viện, cũng la cam ơn ba đã chiếucố tới An tiểu thư mấy năm qua.‛
‚Trời! Ba nghìn vạn!‛ Nhìn số tiền trên tờ chi phiếu, Y Ti sợ tới mứckinh hô. Ba nghìn vạn USD nha! Lần đầu tiên cô thấy số tiền lớn như vậy,cô nhìn về phía An Bối Nhã, lay lay tay An Bối Nhã,: ‚Bối Nhã, Sao lại cóchuyện như vậy?‛
‚Ai biết?‛ An Bối Nhã nhún vai. Đối mặt với chuyện xảy ra ngoai ýmuốn nay, thai độ của cô vẫn thật bình tĩnh, dù sao cô đã trải qua điều naychín năm trước rồi.
Ánh mắt của cô dời về phía Tề Thiên Kiêu, ma anh cũng nhìn cô, khianh mắt hai người chạm nhau, tròng mắt anh lạnh hơn, như thể hiện sựkhinh thường.
Cô nhỡ rõ khi cô mười sau tuổi, cô bị chính anh mắt nay của anh chọcgiận, tức đến mức đứng trước mặt anh, hất cằm lên, lấy thai độ kiêu ngạohỏi bọn họ la ai, muốn nhận nuôi cô la có mục đích gì?
Ma cau trả lời của anh lại la nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng gợilên ý cười khinh miệt, trực tiếp tỏ ý cau hỏi của cô với anh thật buồn cười.
Ma hiện tại –
An Bối Nhã thu anh mắt về, không nhìn Tề Thiên Kiêu, tiến về phíatrước, hướng về phía luật sư, ‚Tề lão tiên sinh vì cai gì muốn nhận nuôichau? Chau cũng không biết ông ấy.‛
‚Tề lão tiên sinh có quen biết với mẹ chau.‛ Mike lấy ra một tấm ảnhchụp đã cũ.
An Bối Nhã nhận lấy tấm ảnh, trên ảnh la một phụ nữ phương đôngdịu dang, diện mạo cùng cô có vai phần giống nhau, cô gai được mộtngười đan ông cao lớn ôm vao trong ngực, hai người cười đối mặt với ốngkính, cử chỉ vô cùng than mật, đủ thấy quan hệ đôi nam nữ nay gần gũiđến thế nao.
‚Bối nhã, đay không phải la mẹ cậu sao?‛ Y Ti kêu nhỏ. Ban học của AnBối Nhã để một bức ảnh chụp cùng cha mẹ trước đay, nhìn vao cũng biếtngay người ma mẹ An Bối Nhã ôm không phải cha cô.
‚Bên cạnh chính la Tề lão tiên sinh,ông cùng mẹ chau trước kia la bạntốt, tuy rằng sau mất liên lạc, nhưng Tề lão tiên sinh vẫn nhớ mẹ chau,cũng luôn muốn đến tìm ba ấy, không nghĩ rằng cuối cùng lúc biết đượctin tức cũng la tin ba gặp tai nạn xe cộ qua đời, sau lại biết được ba còn đểlại một đứa con gai, Tề lão tiên sinh vẫn muốn tìm đến chau, ông muốnthay thế mẹ chau chăm sóc chau thật tốt.‛
Bạn tốt?! Chú Mike vẫn nói dối giống như thế, đôi nam nữ trong ảnhchụp, nhìn thế nao cũng không giống bạn ‚tốt‛.
Ngay cả thời điểm cô mười sau tuổi lúc cô xem ảnh chụp cũng khôngtin, còn dùng một giọng điệu hoai nghi hỏi ‚Bọn họ chỉ la bạn tốt?‛
Ma chú Mike thì lại cười tủm tỉm, ‚Đương nhiên, bạn bè thì đối tốt vớinhau la chuyện thường.‛
Khi đó, anh còn vươn ngón trỏ ngón trỏ cùng ngón cai so ra mộtkhoảng nho nhỏ, như cười như không nói ‚Luật sư cac chú nói dối như ăncơm.‛
Mike thoang sửng sốt, liếc nhìn tấm ảnh một cai, sau đó đẩy kính mắt,thực đứng đắn mở miệng, ‚Đương nhiên, đay la điều kiện hang đầu củanghề luật sư.‛
An Bối Nhã lập tức phì cười.
Mike cũng cười, đưa tay xoa đầu An Bối Nhã, ‚Bối Nhã, chau va KhảTam rất giống nhau.‛
Khả Tam la tên mẹ An Bối Nhã, bọn họ từng la bạn bè cũ, nhưng khôngnghĩ tới ba đi sớm như vậy, chỉ để lại một đứa con gai.
Cô đương nhiên biết, chú Mike va Tề thúc la học trưởng của mẹ ở đạihọc, ma Tề thúc va mẹ cô mến nhau, nhưng lại bị người nha Tề thúc phảnđối< Tóm lại, chính la một bộ phim truyền hình cẩu huyết, hoang tử va côbé lọ lem nghèo túng, mặc dù yêu nhau nhưng bị ngăn cấm, lại đúng lúcgia sản nha hoang tử đột nhiên cần quay vòng (vốn), buộc phải hỏi cướimột thiên kim nha giau.
Hai người chia tay, nhưng hoang tử lại vẫn nhớ mãi không quên mốitình đầu, sau đó... Tìm được cô.
‚Thực xin lỗi, thưa ngai, xin hỏi người trong miệng của Tề lão tiên sinhcó đúng la<‛ Nhìn ảnh chụp trên tay An Bối Nhã, viện trưởng cũng tintưởng lời Mike nói, nhưng ba vẫn thấp thỏm chưa yên.
Biết viện trưởng lo lắng, Mike cười ôn hòa, ‚Viện trưởng, ba từng nghequa Tề thị tai phiệt chưa?‛
‚Tề thị tai phiệt?‛ Y Ti mắt trừng lớn, kinh hô: ‚Chú đang nói về Tề thịtai phiệt? Tề thị tai phiệt ma có chi nhanh ở khắp nơi trên thế giới?‛
Thấy Mike gật đầu, Y Ti lập tức lôi kéo An Bối Nhã, ‚Trời ơi! Bối nhã,tớ còn nghe nói bọn họ va hoang gia Anh có cùng nguồn gốc, hơn nữađược phong tước hiệp sĩ, Tề thị không chỉ la phú hao, ma còn la quý tộc!‛
Cô đương nhiên biết, suy cho cùng chín năm qua cô sống ở nơi nao.
An Bối Nhã tự giễu trong lòng. Mọi điều về Tề gia, cô tinh tường hơnbất cứ ai, cũng cang hiểu rõ mình không được hoan nghênh bao nhiêu.
Cô cũng chú ý, anh nhìn kia vẫn chăm chăm chiếu thẳng vao mắt cô, dùcô lam bộ không biết. Sau khi thấy cô phớt lờ, anh mắt kia cang sắc bén.
Rốt cục, đối phương mở miệng.
‚Thế nao? Biết gia thế bối cảnh rồi. Đã bằng lòng đi chưa?‛ Bên môilạnh nhạt la nét trao phúng không chút che giấu.
Tề Thiên Kiêu nhìn chằm chằm An Bối Nhã, muốn cô dời sự chú ý tớianh, anh không phải không nhận thấy, cô đang lờ anh đi.
Rõ rang anh mắt hai người đối nhau, cô lại chẳng thèm đếm xỉa đến, cứthế cùng Mike nói chuyện, lam như không thấy anh đang nhìn.
Anh chưa từng bị coi thường như vậy, nên anh cố ý nói ra một lờikhinh thị, anh cũng chẳng chú ý tới thai độ của mình. Trực tiếp ma cho côbiết, anh không hề chao đón cô.
Anh vốn không muốn mang cô đi, nếu không phải la mệnh lệnh củacha, anh căn bản sẽ không đến nơi nay.
‚Thiên Kiêu.‛ Mike nhíu may. Ngay từ đầu, thai độ của Tề Thiên Kiêuđã kém vô cùng, đương nhiên ông hiểu được, cũng lên tiếng hoa giải.
‚Đừng như vậy.‛ Mike nói nhỏ, không muốn anh khiến tình thế trở nênkhó xử.
Nhưng Tề Thiên Kiêu không quan tam, anh phớt lờ Mike, con ngươiđen nhìn chằm chằm vao An Bối Nhã, môi mỏng gợi lên nét đùa cợt khôngchút che giấu.
An Bối Nhã nhìn về phía anh, đối mặt với thai độ khiêu khích của anh,cô lấy lại nụ cười, khuôn mặt xinh xắn bình thường vì nét cười ấy ma sangngời, nhìn anh khiến mắt anh híp lại.
‚Đương nhiên, em nghĩ ‘bạn tốt’ của mẹ hẳn la sẽ không cho em cơ hộitừ chối.‛ Cô dương dương tự đắc nhìn tấm ảnh trên tay, giọng điệu lại hếtsức bất đắc dĩ, nhưng ý cười trong mắt lại chợt lóe.
Cô rất lễ phép khom người chao, ngọt ngao mở lời ‚Ngai Tề, An BốiNhã đanh lam phiền ngai và chú Mike vậy.‛
‚Được được, không phiền không phiền.‛ Mike cười ha ha, liếc nhìn vẻkinh ngạc của Tề Thiên Kiêu. Không ngờ rằng An Bối Nhã tuy nhỏ tuổi,cach xử sự lại tuyệt như vậy!
Tề Thiên Kiêu biết anh mắt mình khac thường, anh khẽ nhíu may. Loạicảm giac nay tựa như< Tựa như đang nhìn một đứa em trai nhỏ cố tìnhgay sự.
Em trai nhỏ?
Anh?
***
Nói thật, muốn một người vừa trải qua tai nạn may bay lên may bay,An Bối Nhã có sợ hay không?
Tất-nhiên-rồi!
Lúc lên may bay, sắc mặt cô bắt đầu trắng bệch, khi cất canh, cô siết lấyhai bên tay vịn, nhắm chặt mắt, gắng sức nín thở.
Cho rằng vì đay la lần đầu tiên cô đi may bay nên hoảng sợ, Mike ngồibên cạnh vỗ vỗ lên tay cô, muốn cô thả lỏng.
An Bối Nhã mở to mắt, thấy ngoai cửa sổ la khoảng không xanh thẳm,biết may bay đã cất canh an toan, lòng cô liền thả lỏng, liếm liếm môi,chậm rãi thả những ngón tay đang gắt gao nắm chặt ra.
‚Ngồi nhiều rồi sẽ quen thôi.‛ Mike cười động viên cô, ‚Có muốn uốngnước không?‛
An Bối Nhã gật đầu, khuôn mặt tai nhợt miễn cưỡng cười một cai. ChúMike vốn không biết cô đã phải trải qua chuyện gì, ma cô cũng chẳng thểnói thanh lời.
Chuyện nay qua thần kỳ, nếu không phải nó xảy đến với cô, e rằng côcũng chẳng tin, ngay cả khi cô chấp nhận đay la sự thật, cô vẫn cảm thấythật huyền diệu.
‚An tiểu thư, nước của cô đay.‛ Tiếp viên hang không bưng nước ấm,an cần ma đưa cho cô.
‚Cam ơn.‛ An Bối Nhã nhận lấy cốc giấy.
‚Đừng khach khí, nếu cần phục vụ những thứ khac, em có thể ấnchuông gọi tôi bất cứ lúc nao.‛ Tiếp viên hang không tươi cười ngọt ngaonói, sau đó xoay người hướng về Tề Thiên Kiêu, nụ cười trên mặt còn đẹphơn.
‚Ngai Tề, ngai có cần nước, nước trai cay, thức ăn hay đồ uống gì khackhông?‛
‚Ca phê.‛ Tề Thiên Kiêu chỉ nhìn chằm chằm tai liệu trên tay, lật xemtừng tờ từng tờ, không nhìn nụ cười xinh đẹp của cô tiếp viên hang không.
‚Được.‛ Tiếp viên hang không không vì anh không chú ý đến mình manổi giận, giọng nói lại cang mềm mại hơn, ‚Vậy xin ngai chờ một chút.‛
Uống nước, An Bối Nhã nhìn chăm chú mọi việc.
Hình ảnh nay cô cũng không thấy lạ, trước kia đi may bay cùng anh,tiếp viên hang không đối với anh luôn đặc biệt an cần. Than la người thừakế của Tề thị tai phiệt, lại có được một dung mạo đẹp, những người phụnữ bên cạnh anh từ trước đến nay đều không tồi.
Cô nhớ rõ, hang năm anh còn được tạp chí phụ nữ tuyển chọn la ngườiđan ông độc than hoang kim hạng nhất, nếu tin tức anh kết hôn truyền ra,khẳng định sẽ lam tan nat trai tim của biết bao thiên kim xinh đẹp.
Ma cô, ở New York, khi nghe được tin anh muốn kết hôn, thực ra cũngkhông bất ngờ chút nao.
Người đan ông lạnh lùng cao ngạo nay, cũng chỉ có khi đối mặt với côgai ma anh ta yêu, mới mới có thể lộ ra một chút dịu dang, ma cô, vẫn luônnhìn thấy.
Cô, luôn nhìn anh.
Bọn họ luôn đối đầu gay gắt, anh chan ghét cô. Đối mặt với chan ghétcủa anh, cô giống như một con nhím, xù gai lên tự phòng vệ, chưa bao giờchịu thua.
Chẳng qua la, anh không biết, cô luôn nhìn anh.
Bí mật trong lòng cô, chỉ có Y Ti biết. La Y Ti khích lệ cô, la Y Ti luônuống rượu cùng cô, lấy nước hắt cho cô tỉnh lại, nói với cô —— muốn cô rasức tranh đoạt.
An Bối Nhã mà tớ biết là một cô gái từ trước đến nay chưa bao giờ nao núng,cô gái ấy luôn can đảm xông lên, cô ấy không sợ tiến về phía trước, cho dù bịthương, liếm một cái, đứng lên, cô ấy lại là sư tử cái kiêu ngạo như ban đầu.
Y Ti đang yêu, người chị em tốt nhất của cô, tay chống nạnh, thở phìphì nói như vậy với cô, cô nở nụ cười. Sau đó, quyết định cho mình một cơhội.
Dù cho cô đã sớm biết kết quả.
Nhưng ma, ít nhất cô cũng muốn thử một lần, vì vậy cô xin nghỉ phép.Bỏ lại mọi thứ, lên may bay, lại không ngờ rằng cuối cùng kết quả so vớinhững gì cô dự đoan còn hỏng bét hơn.
May bay rơi, sống lại trở về mười sau tuổi, so với phim ảnh không phảicang kịch tính hơn sao?
‚Nhìn đủ chưa‛ Để văn kiện xuống, Tề Thiên Kiêu quay đầu, conngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Mặc dù la con lai —— mẹ của anh la một thiên kim tiểu thư quý tộc tócvang mắt xanh, chú Tề thì lại có tóc đen mắt nau, ma anh lại hoan toangiống người phương đông, tóc đen mắt đen, có điều đường nét tương đốisau, ngũ quan dung hợp những ưu điểm của cha mẹ. La một vẻ đẹp namtính.
Còn tính cách thì —— kém vô cùng, đặc biệt la với cô.
Cô rũ mắt xuống, nhìn nhìn bốn phía. Khoang hạng nhất chỉ có bọn họ,chú Mike không biết đã đi đau mất, có lẽ lên đằng trước ngủ rồi, cô nghĩ,đay la ý tưởng của chú Mike, có thể ông muốn để cho hai người một cơ hộigay dựng chút cảm tình.
Rõ rang la luật sư, sao lại khờ khạo như vậy chứ?
Với sự chan ghét của Tề Thiên Kiêu đối với cô, không lấy dao giết cô lamay rồi, còn gay dựng tình cảm.
Cắn cốc giấy, An Bối Nhã giương mắt cùng anh nhìn nhau.
‚Anh ghét tôi.‛ Cô nói thẳng, về nguyên nhan vì sao lại ghét, cô cũnghiểu được.
‚Đúng vậy.‛ Tề Thiên Kiêu cũng không phủ nhận, nhìn thẳng vao mắtcô mà không chút che giấu sự ghét bỏ bên trong, ‚An Bối Nhã, cô đừngtưởng rằng Tề gia sẽ chao đón cô.‛
Ngoại trừ ông ấy, không ai mong cô xuất hiện.
‚Ồ!‛ An Bối Nhã gật đầu.
Phản ứng phớt lờ của cô lam anh cau may, ‚Xem ra cô cũng rất hiểubiết, ngay cả lí do sao mình không được hoan nghênh cũng không rõ.‛
An Bối Nhã trong chớp mắt nở nụ cười với anh, thai độ ngả ngớn,‚Anh muốn nói cho tôi biết sao?‛
Ầy! Hai mươi mốt tuổi đúng la hai mươi mốt tuổi, thật thiếu kiên nhẫn.
Tề Thiên Kiêu nheo con ngươi đen lại. Chẳng biết tại sao, anh có cảmgiac mình đang lép vế, rõ rang trước mắt la một con bé mười sau tuổi, saoanh lại cảm thấy như mình đang bị xem thường?
Ma cô, đối mặt với địch ý của anh, vẫn la cười cười như vậy, đôi mắtcong cong, lúc nay anh mới phat hiện, khi cô cười rộ lên, bên ma phải cómột lúm đồng tiền nho nhỏ, lam cho khuôn mặt bình thường trở nên ngọtngao hơn.
An Bối Nhã cũng không thấy sao cả, cô dựa lưng vao ghế dựa, nhắmmắt lại.
Lần nay trọng sinh, la cơ hội ông trời ban cho cô, nếu có thể lam lại cuộcđời mình, cô tuyệt đối sẽ không như trước kia nữa.
Cô không muốn sau nay mình phải hối hận.
Bối Nhã, nếu cậu muốn thì phải giành lấy. Đay la lời Y Ti nói với cô.
Canh môi cô gợi lên một nụ cười, một nụ cười chắc chắn.
Đúng vậy, cô phải gianh lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.