Chương 20
Blair Sky
29/12/2021
Khi chiếc xe dừng lại, Lạc Thần mới có thể hoàn hồn.
"Trung tá!" - Một đám người mặc quân phục kính cẩn đi ra đón bọn họ.
Bỏ qua các nghi thức rườm rà của quân đội, bọn họ mới vội vã nói với nhau một cách bình thường.
"Ngài không sao chứ?".
Lạc Thần ngầm đoán ra, đây chính là căn cứ hải quân của bọn họ.
"Không sao!" - Đông Dương gỡ bỏ nón, nói với vẻ vô cùng lãnh đạm.
"Đây... chính là em gái của Ngài sao?".
Bây giờ thì mọi cặp mắt đều hướng về phía cô. Lạc Thần bỗng cảm thấy có chút hồi hộp. Vì dẫu sao, bọn họ trông mặt mũi vẫn vô cùng nghiêm túc.
Đông Dương một lần nữa gật đầu cho qua chuyện, rồi không ai nói với ai câu nào.
Lạc Thần chỉ biết bẽn lẽn đi theo Đông Dương, không biết phải làm sao.
Bọn họ đi đến một toà nhà rồi đi lên lầu. Mãi đến lúc vào phòng đóng cửa lại rồi, Lạc Thần mới cảm thấy nhẹ nhõm mà ngồi phịch xuống sàn. Hai chân cô sớm đã rã ra từ lâu.
Đông Dương vẫn cứ thảnh thơi như không, dường như những việc vừa rồi không mảy may ảnh hưởng gì đến anh ta vậy, đến độ Lạc Thần cảm thấy mình cần phải mở miệng để hỏi cho rõ.
"Anh làm ơn có thể giải thích cho tôi biết việc gì vừa xảy ra có được không?".
Cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Bí mật quân sự. Không thể giải thích!".
Mặt Lạc Thần nhăn hết cả lại, cô đang cố kiềm chế để không phát cáu.
Nói chuyện với một người anh ta, chẳng khác nào cô đang tự nói chuyện với bức tường. Anh ta coi thường cô! Thì mắc gì cô phải nghe lời anh ta chứ!
Lạc Thần đứng dậy, muốn ra khỏi đây.
"Muốn đi đâu?" - Anh ta quát ngay lúc tay cô chạm đến tay nắm cửa.
"Không liên quan đến anh!".
Cô cố để không tỏ ra mình đang phát điên tới mức mất bình tĩnh. Lạc Thần chạy xuống cầu thang, cảm giác như có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo mình.
"Dừng lại!" - Đông Dương giật người cô lại.
Cô vốn không muốn dừng lại nhưng đột nhiên lại nghĩ nếu cãi nhau ngay lúc này, người khác nhìn vào sẽ mất mặt biết chừng nào. Huống hồ, Đông Dương còn là chỉ huy cấp cao ở đây. Nói cô điên đi, giờ phút này còn nghĩ tới thể diện của hắn.
"Trung tá! Ngài bị thương rồi!".
Cô giật mình ngoái đầu lại nhìn, mới để ý thấy trên bộ quân phục màu xanh đậm của hắn, có một lỗ hõm vào rất sâu.
"Bị trúng đạn rồi!".
Đám binh sĩ cứ thế vây lấy hắn. Mà hắn vẫn như vậy, bình thản, nét mặt không biểu lộ một tí đau đớn nào.
Không phải là nói căm ghét cô sao? Không phải là nói không muốn nhận cô làm em gái sao? Không phải là tìm trăm phương ngàn kế để chà đạp cô sao?
Bao nhiêu người vây lấy hắn như thế khiến cô nhất thời không nhìn thấu được hắn.
Nếu đã như vậy, hà tất phải liều mạng cứu cô?
Còn nhớ, cách đây nhiều năm, cô cũng đã từng có cảm giác này.
Trời hôm đó mưa rơi ngập trời, đến tối muộn thì rét đậm. Lạc Thần một mình đứng co quắp dưới mái hiên trường như mọi khi. Nước thấm ướt đẫm một bên vai áo cô. Cái lạnh theo đó mà ngấm vào từng tế bào thần kinh một. Hôm nay đến cả trường cô cũng không chịu được nữa mà khép chặt cửa lại. Chút ánh sáng cuối cùng nơi cô đứng cũng đã bị mất đi.
Lạc Thần cố ngăn mình không được sợ hãi.
Bỗng dưng ở phía cuối mép đường bên kia có động tĩnh lạ, dường như là có người đang đi tới.
"Anh trai!" - Cô mừng rỡ.
Có phải là anh trai cô không?
Câu trả lời là không. Đó là băng đảng của anh trai Tố Như - Vĩnh Tú.
Bọn họ trông vẫn bặm trợn như lần đầu cô gặp bọn họ. Dưới lớp mưa gió dữ dội thì vẻ mặt đó trông còn dữ dội hơn lần trước.
Chắc chắn là đang đi đánh nhau ở đâu đó rồi.
Dù sao với cái danh là bạn của Tố Như, cô cũng khá yên tâm cô không phải là con mồi của họ. Cái băng này chỉ nguy hiểm và quậy sau ông anh của cô thôi.
Lạc Thần có hơi ngạc nhiên khi thấy họ đi đến chỗ cô, vậy nên cô nghĩ mình cũng nên chào hỏi một chút cho phải phép.
"Em chào anh ạ!".
Đáp lại lời chào lễ phép của cô là một thái độ không hề thân thiện một chút nào.
"May quá!" - Vĩnh Tú và băng đảng lúc này đã vây lấy cô - "Mày vẫn ở đây. Mặc dù tao đoán là mày vẫn ở đây như mọi ngày!".
Đôi mày cô hơi nhíu lại. Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một cú đánh trời giáng xuống mặt. Lạc Thần ngã nhào ra nền đất lạnh. Đầu óc cô vẫn còn đang choáng váng.
"BẮT LẤY NÓ!".
Trước mắt cô bỗng chốc tối sầm lại. Tay cô lần để tìm ra thứ gì đang bịt lấy cô thì đã bị ai đó bẻ quặp lại và khoá chặt ở sau lưng. Cô rất nhanh chóng nhận ra mình đã bị trói chặt.
Sau đó bọn họ nâng cô lên như nhấc một bao tải. Cô la lên suốt dọc đường đi nhưng chẳng có lấy một ai tới giúp.
Trời mưa tầm tã thế này, sợ là tiếng gió rít, tiếng sấm gầm còn to hơn tiếng của cô.
"Khoan đã! Vĩnh Tú!" - Cô hét lên, cố cầu xin sự thương xót cuối cùng. Lúc đó, trong lòng cô hoảng loạn biết mấy - "Vĩnh Tú, em với em gái anh, Tố Như, là bạn thân kia mà!".
Cánh cửa xe đóng lại đánh sầm. Cả tay và chân cô đều đã bị khoá chặt. Biết làm sao bây giờ.
"Bạn thân ư? Anh trai mày đưa em tao vào khách sạn hại đời gái của nó. Cái loại bạn thân như mày đáng bị trừng phạt, đáng bị nếm mùi!".
Dù Lạc Thần không thấy gì, nhưng tiếng la mắng đó tát thẳng vào mặt cô còn lạnh hơn cả màn mưa ngoài trời.
"Tao sẽ cho thằng anh mày biết cái mùi vị em gái mình bị ăn mất là như thế nào. Thằng chó chết đó! Nó sẽ biết tay tao!".
Lạc Thần nuốt khan, nghe vậy cũng đủ hiểu sắp tới cô phải đối diện với chuyện gì rồi. Cô cố vùng lên tìm tay nắm cửa và nhanh chóng bị khống chế.
Bị dồn đến đường cùng, Lạc Thần buộc phải đe doạ.
"Nếu anh trai tôi biết chuyện này, ảnh sẽ không tha cho mấy người đâu!".
Bọn họ cười rú lên kỳ dị.
"Vậy à? Ban nãy tao có nói chuyện này với nó, nó đâu có nổi sùng lên như mày nói đâu, nó thậm chí bảo tao đánh chết mày đi cho khuất mắt nó!".
Đêm hôm đó tối đen như mực.
Lạc Thần sợ hãi, không cho phép mình được nhớ thêm gì nữa.
"Đừng lo, trung tá đã ổn rồi!" - Một anh lính vỗ vai cô, thật thà nói - "Cũng may, viên đạn không sâu, không có gì nguy hiểm!".
Cô cố gắng gật gù vẻ như tình cảm anh em giữa họ sâu đậm lắm.
"Đám người đó nguy hiểm thật. Trung tá hạ lệnh tấn công trả đũa họ và thế là họ tìm đến nhà đòi bắt cô làm con tin luôn. Nghe thấy tin đó, trung tá đã vô cùng lo lắng".
Lo lắng ư? Sao cô nghe có cảm giác giống như một câu chuyện cười vậy nhỉ?
"Trung tá đã hạ lệnh cho tôi đưa cô về phòng nghỉ ngơi trước. Đi theo tôi!".
Cô cứ nghĩ bọn họ sẽ sắp xếp một căn phòng nào đó trong doanh trại cho cô, trong ký túc xá nữ chẳng hạn?
Theo cô thấy thì căn phòng này giống phòng của Đông Dương hơn. Bộ quân phục màu xanh dương thẳng thớm được treo ở trong phòng đã khiến cô chẳng còn nghi ngờ gì về điều đó nữa.
Phòng của hắn cũng rộng gớm. Trên kệ đầu giường còn để ảnh, là ảnh của gia đình, không có cô. Có vẻ như hắn dành thời gian để sống ở đây còn nhiều hơn ở nhà.
Đồ đạc hằng ngày đều ở đây hết cả.
Hắn cứ phải về nhà để hành hạ cô làm gì chứ?
Sau một ngày mệt mỏi, Lạc Thần nghĩ mình nên tắm rồi đánh một giấc thật ngon lành thôi. Không ngờ khi bước ra khỏi phòng tắm thì đã gặp lại người anh trai yêu quý đang ngồi ôm một bên bụng đang bị quấn băng chi chít.
Cô cố lờ đi như không thấy gì.
Lúc nãy cô đã kiếm thấy một tấm đệm mỏng để ngủ dưới đất. Nhường giường cho thương binh là một hành vi cao thượng mà nhỉ?
Vừa yên vị được trên chiếc đệm nhắm mắt dưỡng thần chưa được bao lâu thì cô lại bị hắn phá bĩnh.
"Cái loại vô ơn! Cô không thấy tôi vì cứu cô mà bị thương hay sao, đến một câu hỏi thăm cũng không có?".
Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng là đây mà. Cô xoay người trực tiếp nói với hắn.
"Tôi đang không có tâm trạng cãi nhau với anh. Để yên cho nhau nghỉ ngơi đi!".
Hắn lại cười. Cái giọng cười khẩy ra đểu giả vô cùng thương hiệu của hắn.
"Đáng ra tôi nên để cô bị bắn chết đi cho rồi!".
Một câu nói này của hắn thôi cũng đã đủ xoá sạch mọi cảm kích trong lòng cô.
"Tôi chẳng phải là em gái anh, và cũng không là gì của anh cả. Sống hay chết là chuyện của tôi, không cần anh phải đến cứu để giờ lên mặt. Tôi không thấy mình cần phải biết ơn về điều đó!".
Sau đó thì cả gian phòng chìm vào yên lặng, cô nhắm mắt, mặc kệ hắn muốn làm gì. Có một tiếng "tách" rất nhỏ, mở mắt ra thì đã thấy đèn trong phòng đã tắt hết cả rồi.
Hắn chắc đau, chẳng muốn đôi co gì thêm với cô nữa. Lạc Thần thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Trung tá!" - Một đám người mặc quân phục kính cẩn đi ra đón bọn họ.
Bỏ qua các nghi thức rườm rà của quân đội, bọn họ mới vội vã nói với nhau một cách bình thường.
"Ngài không sao chứ?".
Lạc Thần ngầm đoán ra, đây chính là căn cứ hải quân của bọn họ.
"Không sao!" - Đông Dương gỡ bỏ nón, nói với vẻ vô cùng lãnh đạm.
"Đây... chính là em gái của Ngài sao?".
Bây giờ thì mọi cặp mắt đều hướng về phía cô. Lạc Thần bỗng cảm thấy có chút hồi hộp. Vì dẫu sao, bọn họ trông mặt mũi vẫn vô cùng nghiêm túc.
Đông Dương một lần nữa gật đầu cho qua chuyện, rồi không ai nói với ai câu nào.
Lạc Thần chỉ biết bẽn lẽn đi theo Đông Dương, không biết phải làm sao.
Bọn họ đi đến một toà nhà rồi đi lên lầu. Mãi đến lúc vào phòng đóng cửa lại rồi, Lạc Thần mới cảm thấy nhẹ nhõm mà ngồi phịch xuống sàn. Hai chân cô sớm đã rã ra từ lâu.
Đông Dương vẫn cứ thảnh thơi như không, dường như những việc vừa rồi không mảy may ảnh hưởng gì đến anh ta vậy, đến độ Lạc Thần cảm thấy mình cần phải mở miệng để hỏi cho rõ.
"Anh làm ơn có thể giải thích cho tôi biết việc gì vừa xảy ra có được không?".
Cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Bí mật quân sự. Không thể giải thích!".
Mặt Lạc Thần nhăn hết cả lại, cô đang cố kiềm chế để không phát cáu.
Nói chuyện với một người anh ta, chẳng khác nào cô đang tự nói chuyện với bức tường. Anh ta coi thường cô! Thì mắc gì cô phải nghe lời anh ta chứ!
Lạc Thần đứng dậy, muốn ra khỏi đây.
"Muốn đi đâu?" - Anh ta quát ngay lúc tay cô chạm đến tay nắm cửa.
"Không liên quan đến anh!".
Cô cố để không tỏ ra mình đang phát điên tới mức mất bình tĩnh. Lạc Thần chạy xuống cầu thang, cảm giác như có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo mình.
"Dừng lại!" - Đông Dương giật người cô lại.
Cô vốn không muốn dừng lại nhưng đột nhiên lại nghĩ nếu cãi nhau ngay lúc này, người khác nhìn vào sẽ mất mặt biết chừng nào. Huống hồ, Đông Dương còn là chỉ huy cấp cao ở đây. Nói cô điên đi, giờ phút này còn nghĩ tới thể diện của hắn.
"Trung tá! Ngài bị thương rồi!".
Cô giật mình ngoái đầu lại nhìn, mới để ý thấy trên bộ quân phục màu xanh đậm của hắn, có một lỗ hõm vào rất sâu.
"Bị trúng đạn rồi!".
Đám binh sĩ cứ thế vây lấy hắn. Mà hắn vẫn như vậy, bình thản, nét mặt không biểu lộ một tí đau đớn nào.
Không phải là nói căm ghét cô sao? Không phải là nói không muốn nhận cô làm em gái sao? Không phải là tìm trăm phương ngàn kế để chà đạp cô sao?
Bao nhiêu người vây lấy hắn như thế khiến cô nhất thời không nhìn thấu được hắn.
Nếu đã như vậy, hà tất phải liều mạng cứu cô?
Còn nhớ, cách đây nhiều năm, cô cũng đã từng có cảm giác này.
Trời hôm đó mưa rơi ngập trời, đến tối muộn thì rét đậm. Lạc Thần một mình đứng co quắp dưới mái hiên trường như mọi khi. Nước thấm ướt đẫm một bên vai áo cô. Cái lạnh theo đó mà ngấm vào từng tế bào thần kinh một. Hôm nay đến cả trường cô cũng không chịu được nữa mà khép chặt cửa lại. Chút ánh sáng cuối cùng nơi cô đứng cũng đã bị mất đi.
Lạc Thần cố ngăn mình không được sợ hãi.
Bỗng dưng ở phía cuối mép đường bên kia có động tĩnh lạ, dường như là có người đang đi tới.
"Anh trai!" - Cô mừng rỡ.
Có phải là anh trai cô không?
Câu trả lời là không. Đó là băng đảng của anh trai Tố Như - Vĩnh Tú.
Bọn họ trông vẫn bặm trợn như lần đầu cô gặp bọn họ. Dưới lớp mưa gió dữ dội thì vẻ mặt đó trông còn dữ dội hơn lần trước.
Chắc chắn là đang đi đánh nhau ở đâu đó rồi.
Dù sao với cái danh là bạn của Tố Như, cô cũng khá yên tâm cô không phải là con mồi của họ. Cái băng này chỉ nguy hiểm và quậy sau ông anh của cô thôi.
Lạc Thần có hơi ngạc nhiên khi thấy họ đi đến chỗ cô, vậy nên cô nghĩ mình cũng nên chào hỏi một chút cho phải phép.
"Em chào anh ạ!".
Đáp lại lời chào lễ phép của cô là một thái độ không hề thân thiện một chút nào.
"May quá!" - Vĩnh Tú và băng đảng lúc này đã vây lấy cô - "Mày vẫn ở đây. Mặc dù tao đoán là mày vẫn ở đây như mọi ngày!".
Đôi mày cô hơi nhíu lại. Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một cú đánh trời giáng xuống mặt. Lạc Thần ngã nhào ra nền đất lạnh. Đầu óc cô vẫn còn đang choáng váng.
"BẮT LẤY NÓ!".
Trước mắt cô bỗng chốc tối sầm lại. Tay cô lần để tìm ra thứ gì đang bịt lấy cô thì đã bị ai đó bẻ quặp lại và khoá chặt ở sau lưng. Cô rất nhanh chóng nhận ra mình đã bị trói chặt.
Sau đó bọn họ nâng cô lên như nhấc một bao tải. Cô la lên suốt dọc đường đi nhưng chẳng có lấy một ai tới giúp.
Trời mưa tầm tã thế này, sợ là tiếng gió rít, tiếng sấm gầm còn to hơn tiếng của cô.
"Khoan đã! Vĩnh Tú!" - Cô hét lên, cố cầu xin sự thương xót cuối cùng. Lúc đó, trong lòng cô hoảng loạn biết mấy - "Vĩnh Tú, em với em gái anh, Tố Như, là bạn thân kia mà!".
Cánh cửa xe đóng lại đánh sầm. Cả tay và chân cô đều đã bị khoá chặt. Biết làm sao bây giờ.
"Bạn thân ư? Anh trai mày đưa em tao vào khách sạn hại đời gái của nó. Cái loại bạn thân như mày đáng bị trừng phạt, đáng bị nếm mùi!".
Dù Lạc Thần không thấy gì, nhưng tiếng la mắng đó tát thẳng vào mặt cô còn lạnh hơn cả màn mưa ngoài trời.
"Tao sẽ cho thằng anh mày biết cái mùi vị em gái mình bị ăn mất là như thế nào. Thằng chó chết đó! Nó sẽ biết tay tao!".
Lạc Thần nuốt khan, nghe vậy cũng đủ hiểu sắp tới cô phải đối diện với chuyện gì rồi. Cô cố vùng lên tìm tay nắm cửa và nhanh chóng bị khống chế.
Bị dồn đến đường cùng, Lạc Thần buộc phải đe doạ.
"Nếu anh trai tôi biết chuyện này, ảnh sẽ không tha cho mấy người đâu!".
Bọn họ cười rú lên kỳ dị.
"Vậy à? Ban nãy tao có nói chuyện này với nó, nó đâu có nổi sùng lên như mày nói đâu, nó thậm chí bảo tao đánh chết mày đi cho khuất mắt nó!".
Đêm hôm đó tối đen như mực.
Lạc Thần sợ hãi, không cho phép mình được nhớ thêm gì nữa.
"Đừng lo, trung tá đã ổn rồi!" - Một anh lính vỗ vai cô, thật thà nói - "Cũng may, viên đạn không sâu, không có gì nguy hiểm!".
Cô cố gắng gật gù vẻ như tình cảm anh em giữa họ sâu đậm lắm.
"Đám người đó nguy hiểm thật. Trung tá hạ lệnh tấn công trả đũa họ và thế là họ tìm đến nhà đòi bắt cô làm con tin luôn. Nghe thấy tin đó, trung tá đã vô cùng lo lắng".
Lo lắng ư? Sao cô nghe có cảm giác giống như một câu chuyện cười vậy nhỉ?
"Trung tá đã hạ lệnh cho tôi đưa cô về phòng nghỉ ngơi trước. Đi theo tôi!".
Cô cứ nghĩ bọn họ sẽ sắp xếp một căn phòng nào đó trong doanh trại cho cô, trong ký túc xá nữ chẳng hạn?
Theo cô thấy thì căn phòng này giống phòng của Đông Dương hơn. Bộ quân phục màu xanh dương thẳng thớm được treo ở trong phòng đã khiến cô chẳng còn nghi ngờ gì về điều đó nữa.
Phòng của hắn cũng rộng gớm. Trên kệ đầu giường còn để ảnh, là ảnh của gia đình, không có cô. Có vẻ như hắn dành thời gian để sống ở đây còn nhiều hơn ở nhà.
Đồ đạc hằng ngày đều ở đây hết cả.
Hắn cứ phải về nhà để hành hạ cô làm gì chứ?
Sau một ngày mệt mỏi, Lạc Thần nghĩ mình nên tắm rồi đánh một giấc thật ngon lành thôi. Không ngờ khi bước ra khỏi phòng tắm thì đã gặp lại người anh trai yêu quý đang ngồi ôm một bên bụng đang bị quấn băng chi chít.
Cô cố lờ đi như không thấy gì.
Lúc nãy cô đã kiếm thấy một tấm đệm mỏng để ngủ dưới đất. Nhường giường cho thương binh là một hành vi cao thượng mà nhỉ?
Vừa yên vị được trên chiếc đệm nhắm mắt dưỡng thần chưa được bao lâu thì cô lại bị hắn phá bĩnh.
"Cái loại vô ơn! Cô không thấy tôi vì cứu cô mà bị thương hay sao, đến một câu hỏi thăm cũng không có?".
Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng là đây mà. Cô xoay người trực tiếp nói với hắn.
"Tôi đang không có tâm trạng cãi nhau với anh. Để yên cho nhau nghỉ ngơi đi!".
Hắn lại cười. Cái giọng cười khẩy ra đểu giả vô cùng thương hiệu của hắn.
"Đáng ra tôi nên để cô bị bắn chết đi cho rồi!".
Một câu nói này của hắn thôi cũng đã đủ xoá sạch mọi cảm kích trong lòng cô.
"Tôi chẳng phải là em gái anh, và cũng không là gì của anh cả. Sống hay chết là chuyện của tôi, không cần anh phải đến cứu để giờ lên mặt. Tôi không thấy mình cần phải biết ơn về điều đó!".
Sau đó thì cả gian phòng chìm vào yên lặng, cô nhắm mắt, mặc kệ hắn muốn làm gì. Có một tiếng "tách" rất nhỏ, mở mắt ra thì đã thấy đèn trong phòng đã tắt hết cả rồi.
Hắn chắc đau, chẳng muốn đôi co gì thêm với cô nữa. Lạc Thần thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.