Chương 59
Blair Sky
29/12/2021
Có ai đoán trước được, sự tình ra đến nông nỗi này, lòng hận thù của Vũ Hán đối với Đông Dương càng trở nên sâu đậm. Lạc Thần cũng không ngờ, sau khi tất cả đã qua đi, Đông Dương trở về nhà vẫn nhất quyết muốn đâm đơn ly dị với Quan Thục.
Khí thế của anh khiến cho Quan Thục như ngồi trên lò lửa, hằng ngày phải trở về nhà để tránh bị anh bắt gặp, ép ký đơn ly dị.
Lạc Thần bị đưa vào tình cảnh khó xử hơn bao giờ hết.
"Nếu đã vậy, chi bằng chúng ta cắt đứt hoàn toàn hi vọng của anh ta đi" - Vũ Hán nói - "Nếu anh ta đã nhất quyết không tin anh và Lạc Thần là một cặp, chúng ta làm anh ta sáng mắt là được thôi!".
"Anh có cách gì?" - Quan Thục nghiêm túc hỏi.
"Anh sẽ cưới Lạc Thần!".
Cô nghe vậy thì rùng mình, suýt thì đánh rơi cái ly đang cầm trên tay.
"Không được!" - Lạc Thần run rẩy - "Sao tôi có thể cưới anh được?".
"Sao lại không được chứ? Nếu em mà không cưới anh, Đông Dương sẽ vẫn nghĩ là hắn ta còn cơ hội, chắc chắn sẽ còn làm tới cùng. Ngày nào đó hắn ta điên lên muốn điều tra hết bệnh án của em thì phải làm sao?".
"Em...".
"Yên tâm đi, chỉ là một đám cưới giả mà thôi. Chúng ta sẽ chẳng có nghĩa lý gì trên luật pháp cả. Làm như vậy ba mẹ em cũng sẽ đỡ muối mặt vì cô con gái chửa hoang của họ chứ?!".
Lạc Thần há hốc mồm. Tuy rằng, cô thừa nhận Vũ Hán và Quan Thục đều rất tốt với cô, nhưng có những lúc lời lẽ bọn họ dành cho cô và Đông Dương thật sự chẳng khác nào một nhát dao đâm vào tim.
Nhắc thì mới nhớ, tính ra từ lần qua ăn chung đó đến giờ, cô vẫn chưa liên hệ lại với họ. Không biết khi họ biết tin sẽ phản ứng như thế nào đây?
"Lạc Thần, nếu thật sự điều không may xảy ra, chẳng nhẽ em không hi vọng mình được mặc qua váy cưới một lần trong đời ư?" - Quan Thục nhẹ nhàng khuyên bảo cô.
Lạc Thần tất nhiên vẫn muốn. Cô vẫn còn nhớ cái váy cưới ngày đó Quan Thục đã tự tay làm rách, cô vẫn còn giữ. Giá trị của chiếc váy đó không nằm ở việc nó đẹp hay xấu, mà nó được mua bởi Đông Dương. Nếu một ngày cô bước vào lễ đường, cô hi vọng cô có thể bước vào cùng với Đông Dương, chứ không phải bất cứ một ai khác.
"Lạc Thần, lần trước Đông Dương có nói về việc anh ấy đã phản bội chị ngay trước ngày cưới với em...".
Đột nhiên Quan Thục nhắc lại chuyện này, khiến Lạc Thần có chút ngây ngốc không hiểu.
"Em có từng nghĩ qua là em phải bù đắp cho chị không? Đây là một cơ hội tốt để em bù đắp đấy. Chị muốn Đông Dương phải biết được cảm giác bị phản bội nó đau đến cỡ nào. Còn không thì cũng tốt, lòng chị cũng nguội lạnh rồi, nếu em không muốn thì để chị về ký đơn ly dị cũng được".
Lạc Thần tái mặt khi nghe vậy. Đó chẳng khác nào một lời đe doạ với cô.
"Làm một đám cưới giả với Hán Vũ, rốt cuộc em mất điều gì chứ? Hay là em vẫn... còn hi vọng về chuyện của em và Đông Dương?".
Lạc Thần lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
"Em không có... em không có... Em chỉ là..." - Lạc Thần không có cách nào đành thở hắt ra bỏ cuộc - "Nếu một cái đám cưới có thể giải quyết hết mọi vấn đề... thì cũng được ạ".
Đời cô cũng đâu thể đau khổ hơn đâu, chỉ vì một cái đám cưới mà có thể làm khác đi được sao?
Cô sờ trên làn vải váy trắng ngần, mát rượi đó, cảm thấy đó chỉ là một giấc mơ mà bản thân không sao với tới được. Số phận trớ trêu, dường như mỗi thứ cô muốn có được lại đang dần vụt mất đi trước mắt.
Cô nhớ được đi diễn. Cô nhớ ánh đèn và máy quay. Cô nhớ cả con búp bê mà Hoán Lôi đã mua cho. Cô nhớ mùi hương trên người của Đông Dương.
Có những sáng cô một mình thức giấc, vẫn nghe đâu đó thoang thoảng mùi hương của anh. Cho dù đó chỉ là trí tưởng tượng của chính mình, cô vẫn muốn chìm đắm trong đó như một cách để xoa dịu chính bản thân mình.
"Đông Dương!".
Cô tưởng rằng mình nghe nhầm. Có phải là do nhớ anh quá nên cô mới bật tiếng gọi?!
"Đông Dương! Anh đừng có lên đó!".
Cô giật mình, vừa quay đầu thì cửa phòng bật mở. Rất rõ ràng, không phải do cô nghe nhầm. Đông Dương đang đứng trước mặt cô, là người thật, bằng xương bằng thịt.
Cô ước gì cô có thể chạy đến ôm lấy anh. Nhưng thay vì thế, hai chân cô lại cứng đờ, nặng trĩu như bị đá đè vậy.
Quan Thục cũng chạy lên theo anh, nhưng không kịp ngăn anh lại.
Bọn họ nhìn nhau một lúc lâu, chẳng nói năng gì. Ánh mắt của Đông Dương cứ nhìn cô chòng chọc, cô nhất thời chẳng thể đoán ra anh đang suy nghĩ gì. Chỉ khi ánh mắt anh tối sầm lại, miệng nhếch lên.
"Hoá ra em thật sự ở cùng phòng với hắn!" - Anh nói đầy cay đắng.
"Đông Dương, giờ giải thích những điều này, còn quan trọng nữa không?" - Cô nhỏ giọng, quay lưng thu lại chiếc váy cưới, sợ anh phát hiện ra điều gì đó.
Đông Dương chạy đến, túm chặt lấy tay cô.
"Em còn định đám cưới với hắn ư?".
Cô nhìn vẻ mặt đầy oán trách của anh, không tài nào nói nên lời. Làm sao cô có thể tổn thương anh đây? Nhưng cô cũng không cách nào thừa nhận rằng, đây chính là chiếc váy mà anh từng mua cho Quan Thục mà cô đã lượm về.
"Phải thì sao? Đông Dương, tôi đã có thai với anh ấy rồi. Có cưới hay không thì cũng có làm sao đâu chứ?".
Cô cố tình lờ đi anh, chuyên tâm vào việc thu lại chiếc váy cưới.
Đông Dương tự dưng nổi sùng, giật phăng làm gãy chiếc móc treo váy, khiến chiếc váy trắng rơi xuống đất.
"Đông Dương, anh có phải phát điên rồi không?".
"Phải, tôi thật sự phát điên rồi. Vì em, tôi từ bỏ hết cả sự nghiệp, gia đình. Đổi lại, em phản bội tôi đi theo người khác!".
"Tôi có bảo anh làm vậy sao?" - Lạc Thần thở dài một cái - "Giữa chúng ta đâu còn gì, mà anh lại bảo rằng tôi phản bội anh? Anh có biết phản bội là gì không?".
Anh chưa từng hứa hẹn với cô điều gì, mà cô cũng thế. Nếu đã chưa từng hứa hẹn gì, mong đợi gì ở nhau, sao có thể nói đây là phản bội?
"Vậy nếu tôi nói rằng tôi cần em, em có thể đừng cưới hắn nữa không?".
"Đông Dương, cho dù là vậy, đứa bé vẫn cần có cha!".
Đông Dương buông thõng tay.
Cô cũng mặc, chuyên tâm thâu gọn tấm váy, không muốn để tâm đến anh. Chuyện càng đi đến nước này lại càng giống như một màn kịch vậy. Cô càng đóng lại càng trở nên chân thật, lời thoại không biết ở đâu cứ tuôn ra. Nhập vai đến nỗi, chính bản thân cũng không nhớ ra, hiện thực có hình dạng như thế nào nữa.
"Lạc Thần, ba mẹ đang ở dưới nhà".
Cô kinh ngạc, lúc này mới nhìn anh.
"Anh điên à? Sao lại gọi ba mẹ đến đây?".
Anh là thế! Mỗi khi không trị được cô. Anh lại tung ra tuyệt chiêu. Đó là ba mẹ.
Cô mặc dù đã quá rõ sự thật. Nhưng bọn họ vẫn là những người theo cô từ nhỏ đến lớn, nuôi dạy cô nên người. Hơn một nửa ký ức của cô, đều đã công nhận họ chính là cha mẹ ruột của mình.
"Chỉ cần em không ở cạnh hắn nữa. Chuyện gì anh cũng có thể làm!".
Cô còn cách gì với anh đây? Thật sự có thể phản kháng anh kiểu gì nữa đây?
"Đông Dương, rốt cuộc anh muốn sao đây?".
"Anh muốn em về nhà! Ba mẹ cũng muốn em về nhà!".
"Nhà? Tôi còn có nhà sao?" - Cô liếc nhìn Quan Thục liền nói - "Đó bây giờ là nhà của vợ chồng hai người, tôi không muốn đến nữa!".
"Bọn anh ly hôn rồi!" - Đông Dương lạnh lùng nhìn Quan Thục - "Cô ấy sẽ không về nhà nữa!".
Lạc Thần trông bộ dạng của Quan Thục cực kỳ sửng sốt, giống như là mới biết là mình không được về đó nữa vậy.
"Đông Dương, anh...".
"Giấy ly hôn đã ký xong xuôi. Chúng ta không còn gì để nói nữa. Quan Thục, em cứ mãi không chịu ký tên. Anh cũng chẳng còn cách nào khác nữa!".
Lạc Thần há hốc mồm. Đây rõ ràng không phải là kết quả cô muốn. Hai bọn họ, thế nào lại vẫn ly hôn chứ?!
"Đông Dương, anh đừng bướng bỉnh nữa. Chúng ta... Chúng ta là không thể nào. Ba mẹ cũng sẽ không cho phép đâu!".
Họng cô như có một hòn đá chặn ở giữa, lời nói thoát ra cứ mãi nghẹn ngào. Tại sao bây giờ lời giả dối cô nói với anh lại có thể trôi chảy đến thế? Còn lời chân thật thì cứ...
"Anh không quan tâm, anh sẽ có cách thuyết phục ba mẹ! Chúng ta không phải anh em ruột. Em hãy nhớ cho kỹ điều đó!".
Lạc Thần giằng tay ra khỏi tay anh, không để anh lôi đi. Cô hạ mình quỳ xuống.
"Đông Dương, coi như đây là lần đầu tiên em cầu xin anh, buông tha em đi có được không? Đừng ly hôn nữa có được không?".
Cô chỉ hi vọng, chút tha thiết và chân thành này có thể đủ sức lay động anh. Một phần nào đó thôi cũng được. Biết thế, cô đã ở nước ngoài, hoặc trốn đi một nơi nào đó thật xa.
Không về đây làm rối tung lên mọi chuyện.
"Em nghĩ, nếu tôi có thể buông tha em thật, chúng ta còn có ngày hôm nay sao?".
Khí thế của anh khiến cho Quan Thục như ngồi trên lò lửa, hằng ngày phải trở về nhà để tránh bị anh bắt gặp, ép ký đơn ly dị.
Lạc Thần bị đưa vào tình cảnh khó xử hơn bao giờ hết.
"Nếu đã vậy, chi bằng chúng ta cắt đứt hoàn toàn hi vọng của anh ta đi" - Vũ Hán nói - "Nếu anh ta đã nhất quyết không tin anh và Lạc Thần là một cặp, chúng ta làm anh ta sáng mắt là được thôi!".
"Anh có cách gì?" - Quan Thục nghiêm túc hỏi.
"Anh sẽ cưới Lạc Thần!".
Cô nghe vậy thì rùng mình, suýt thì đánh rơi cái ly đang cầm trên tay.
"Không được!" - Lạc Thần run rẩy - "Sao tôi có thể cưới anh được?".
"Sao lại không được chứ? Nếu em mà không cưới anh, Đông Dương sẽ vẫn nghĩ là hắn ta còn cơ hội, chắc chắn sẽ còn làm tới cùng. Ngày nào đó hắn ta điên lên muốn điều tra hết bệnh án của em thì phải làm sao?".
"Em...".
"Yên tâm đi, chỉ là một đám cưới giả mà thôi. Chúng ta sẽ chẳng có nghĩa lý gì trên luật pháp cả. Làm như vậy ba mẹ em cũng sẽ đỡ muối mặt vì cô con gái chửa hoang của họ chứ?!".
Lạc Thần há hốc mồm. Tuy rằng, cô thừa nhận Vũ Hán và Quan Thục đều rất tốt với cô, nhưng có những lúc lời lẽ bọn họ dành cho cô và Đông Dương thật sự chẳng khác nào một nhát dao đâm vào tim.
Nhắc thì mới nhớ, tính ra từ lần qua ăn chung đó đến giờ, cô vẫn chưa liên hệ lại với họ. Không biết khi họ biết tin sẽ phản ứng như thế nào đây?
"Lạc Thần, nếu thật sự điều không may xảy ra, chẳng nhẽ em không hi vọng mình được mặc qua váy cưới một lần trong đời ư?" - Quan Thục nhẹ nhàng khuyên bảo cô.
Lạc Thần tất nhiên vẫn muốn. Cô vẫn còn nhớ cái váy cưới ngày đó Quan Thục đã tự tay làm rách, cô vẫn còn giữ. Giá trị của chiếc váy đó không nằm ở việc nó đẹp hay xấu, mà nó được mua bởi Đông Dương. Nếu một ngày cô bước vào lễ đường, cô hi vọng cô có thể bước vào cùng với Đông Dương, chứ không phải bất cứ một ai khác.
"Lạc Thần, lần trước Đông Dương có nói về việc anh ấy đã phản bội chị ngay trước ngày cưới với em...".
Đột nhiên Quan Thục nhắc lại chuyện này, khiến Lạc Thần có chút ngây ngốc không hiểu.
"Em có từng nghĩ qua là em phải bù đắp cho chị không? Đây là một cơ hội tốt để em bù đắp đấy. Chị muốn Đông Dương phải biết được cảm giác bị phản bội nó đau đến cỡ nào. Còn không thì cũng tốt, lòng chị cũng nguội lạnh rồi, nếu em không muốn thì để chị về ký đơn ly dị cũng được".
Lạc Thần tái mặt khi nghe vậy. Đó chẳng khác nào một lời đe doạ với cô.
"Làm một đám cưới giả với Hán Vũ, rốt cuộc em mất điều gì chứ? Hay là em vẫn... còn hi vọng về chuyện của em và Đông Dương?".
Lạc Thần lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
"Em không có... em không có... Em chỉ là..." - Lạc Thần không có cách nào đành thở hắt ra bỏ cuộc - "Nếu một cái đám cưới có thể giải quyết hết mọi vấn đề... thì cũng được ạ".
Đời cô cũng đâu thể đau khổ hơn đâu, chỉ vì một cái đám cưới mà có thể làm khác đi được sao?
Cô sờ trên làn vải váy trắng ngần, mát rượi đó, cảm thấy đó chỉ là một giấc mơ mà bản thân không sao với tới được. Số phận trớ trêu, dường như mỗi thứ cô muốn có được lại đang dần vụt mất đi trước mắt.
Cô nhớ được đi diễn. Cô nhớ ánh đèn và máy quay. Cô nhớ cả con búp bê mà Hoán Lôi đã mua cho. Cô nhớ mùi hương trên người của Đông Dương.
Có những sáng cô một mình thức giấc, vẫn nghe đâu đó thoang thoảng mùi hương của anh. Cho dù đó chỉ là trí tưởng tượng của chính mình, cô vẫn muốn chìm đắm trong đó như một cách để xoa dịu chính bản thân mình.
"Đông Dương!".
Cô tưởng rằng mình nghe nhầm. Có phải là do nhớ anh quá nên cô mới bật tiếng gọi?!
"Đông Dương! Anh đừng có lên đó!".
Cô giật mình, vừa quay đầu thì cửa phòng bật mở. Rất rõ ràng, không phải do cô nghe nhầm. Đông Dương đang đứng trước mặt cô, là người thật, bằng xương bằng thịt.
Cô ước gì cô có thể chạy đến ôm lấy anh. Nhưng thay vì thế, hai chân cô lại cứng đờ, nặng trĩu như bị đá đè vậy.
Quan Thục cũng chạy lên theo anh, nhưng không kịp ngăn anh lại.
Bọn họ nhìn nhau một lúc lâu, chẳng nói năng gì. Ánh mắt của Đông Dương cứ nhìn cô chòng chọc, cô nhất thời chẳng thể đoán ra anh đang suy nghĩ gì. Chỉ khi ánh mắt anh tối sầm lại, miệng nhếch lên.
"Hoá ra em thật sự ở cùng phòng với hắn!" - Anh nói đầy cay đắng.
"Đông Dương, giờ giải thích những điều này, còn quan trọng nữa không?" - Cô nhỏ giọng, quay lưng thu lại chiếc váy cưới, sợ anh phát hiện ra điều gì đó.
Đông Dương chạy đến, túm chặt lấy tay cô.
"Em còn định đám cưới với hắn ư?".
Cô nhìn vẻ mặt đầy oán trách của anh, không tài nào nói nên lời. Làm sao cô có thể tổn thương anh đây? Nhưng cô cũng không cách nào thừa nhận rằng, đây chính là chiếc váy mà anh từng mua cho Quan Thục mà cô đã lượm về.
"Phải thì sao? Đông Dương, tôi đã có thai với anh ấy rồi. Có cưới hay không thì cũng có làm sao đâu chứ?".
Cô cố tình lờ đi anh, chuyên tâm vào việc thu lại chiếc váy cưới.
Đông Dương tự dưng nổi sùng, giật phăng làm gãy chiếc móc treo váy, khiến chiếc váy trắng rơi xuống đất.
"Đông Dương, anh có phải phát điên rồi không?".
"Phải, tôi thật sự phát điên rồi. Vì em, tôi từ bỏ hết cả sự nghiệp, gia đình. Đổi lại, em phản bội tôi đi theo người khác!".
"Tôi có bảo anh làm vậy sao?" - Lạc Thần thở dài một cái - "Giữa chúng ta đâu còn gì, mà anh lại bảo rằng tôi phản bội anh? Anh có biết phản bội là gì không?".
Anh chưa từng hứa hẹn với cô điều gì, mà cô cũng thế. Nếu đã chưa từng hứa hẹn gì, mong đợi gì ở nhau, sao có thể nói đây là phản bội?
"Vậy nếu tôi nói rằng tôi cần em, em có thể đừng cưới hắn nữa không?".
"Đông Dương, cho dù là vậy, đứa bé vẫn cần có cha!".
Đông Dương buông thõng tay.
Cô cũng mặc, chuyên tâm thâu gọn tấm váy, không muốn để tâm đến anh. Chuyện càng đi đến nước này lại càng giống như một màn kịch vậy. Cô càng đóng lại càng trở nên chân thật, lời thoại không biết ở đâu cứ tuôn ra. Nhập vai đến nỗi, chính bản thân cũng không nhớ ra, hiện thực có hình dạng như thế nào nữa.
"Lạc Thần, ba mẹ đang ở dưới nhà".
Cô kinh ngạc, lúc này mới nhìn anh.
"Anh điên à? Sao lại gọi ba mẹ đến đây?".
Anh là thế! Mỗi khi không trị được cô. Anh lại tung ra tuyệt chiêu. Đó là ba mẹ.
Cô mặc dù đã quá rõ sự thật. Nhưng bọn họ vẫn là những người theo cô từ nhỏ đến lớn, nuôi dạy cô nên người. Hơn một nửa ký ức của cô, đều đã công nhận họ chính là cha mẹ ruột của mình.
"Chỉ cần em không ở cạnh hắn nữa. Chuyện gì anh cũng có thể làm!".
Cô còn cách gì với anh đây? Thật sự có thể phản kháng anh kiểu gì nữa đây?
"Đông Dương, rốt cuộc anh muốn sao đây?".
"Anh muốn em về nhà! Ba mẹ cũng muốn em về nhà!".
"Nhà? Tôi còn có nhà sao?" - Cô liếc nhìn Quan Thục liền nói - "Đó bây giờ là nhà của vợ chồng hai người, tôi không muốn đến nữa!".
"Bọn anh ly hôn rồi!" - Đông Dương lạnh lùng nhìn Quan Thục - "Cô ấy sẽ không về nhà nữa!".
Lạc Thần trông bộ dạng của Quan Thục cực kỳ sửng sốt, giống như là mới biết là mình không được về đó nữa vậy.
"Đông Dương, anh...".
"Giấy ly hôn đã ký xong xuôi. Chúng ta không còn gì để nói nữa. Quan Thục, em cứ mãi không chịu ký tên. Anh cũng chẳng còn cách nào khác nữa!".
Lạc Thần há hốc mồm. Đây rõ ràng không phải là kết quả cô muốn. Hai bọn họ, thế nào lại vẫn ly hôn chứ?!
"Đông Dương, anh đừng bướng bỉnh nữa. Chúng ta... Chúng ta là không thể nào. Ba mẹ cũng sẽ không cho phép đâu!".
Họng cô như có một hòn đá chặn ở giữa, lời nói thoát ra cứ mãi nghẹn ngào. Tại sao bây giờ lời giả dối cô nói với anh lại có thể trôi chảy đến thế? Còn lời chân thật thì cứ...
"Anh không quan tâm, anh sẽ có cách thuyết phục ba mẹ! Chúng ta không phải anh em ruột. Em hãy nhớ cho kỹ điều đó!".
Lạc Thần giằng tay ra khỏi tay anh, không để anh lôi đi. Cô hạ mình quỳ xuống.
"Đông Dương, coi như đây là lần đầu tiên em cầu xin anh, buông tha em đi có được không? Đừng ly hôn nữa có được không?".
Cô chỉ hi vọng, chút tha thiết và chân thành này có thể đủ sức lay động anh. Một phần nào đó thôi cũng được. Biết thế, cô đã ở nước ngoài, hoặc trốn đi một nơi nào đó thật xa.
Không về đây làm rối tung lên mọi chuyện.
"Em nghĩ, nếu tôi có thể buông tha em thật, chúng ta còn có ngày hôm nay sao?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.