Chương 3: Lời ông Phan căn dặn.
Đại Nương
12/09/2023
Cậu Phúc đứng nép mình vào cạnh gian phòng thờ tối om. Nơi đây nếu không phải cố tình bước đến thì trong cái không gian tăm tối này sẽ không thể nhận ra có người đang ẩn nấp.
Cậu hướng mặt nhìn về phía đèn đuốc sáng trưng cùng tiếng bước chân dồn dập. Là cậu Hai, và cả ông Phan. Chuyện cậu Hai đến mở cửa cho chị dâu là một chuyện thường tình trong nhà này. Bởi vì những mợ Cả trước đó cũng đều là một tay cậu Hai dắt ra. Chuyện này có vẻ không đúng thuần phong nhưng anh Cả bắt đầu từ 10 năm trước đã rất yếu ớt, nên đành để cậu Hai đại diện.
Chỉ có điều hôm nay lại thêm cả ông Phan. Cậu Phúc chưa từng nghe bất kỳ ai nhắc đến chuyện ông Phan cũng tới. Chẳng lẽ bên trong này vẫn còn những gì không sạch sẽ? Chẳng phải thằng Khuyết nói rằng ông Phan đã một lượt gội sạch mới để đón mợ Cả này sao?
Ông Phan cầm lấy cây đuốc từ tay tên hầu, cất giọng:
"Cậu cảm thấy không ổn sao?"
"Là không hợp! Tôi đã thử qua nhưng không hợp. Nếu đã không hợp thì cũng không cần giữ lại."
Cậu Hai lạnh lùng lên tiếng khiến cậu Phúc núp dưới góc phòng thờ mà toàn thân lạnh toát.
Cái gì không hợp kia chứ? Bây giờ họ đứng trước cửa phòng thờ như vậy, liệu có phải là nói mợ kia không hợp? Nhưng không hợp thì không giữ lại là gì?
Cái hình ảnh mợ đầu tiên được gả về đây đến khi chết toàn thân chuyển một màu trắng bệch, khuôn mặt sợ hãi không nhắm mắt lại hiện lên trong đầu cậu Phúc. Mợ ấy cũng là không hợp như thế sao?
Nhưng chắc không phải hai người này có làm những chuyện trái với luân thường đạo lý chứ?
Ông Phan cầm cây đuốc, tiến lên một bước:
"Tôi thấy vẫn nên giữ cô ấy lại! Không hợp thì ta đi tìm người mới. Một người sống sờ như vậy mà vừa nói không hợp đã...thì không hay. Còn chưa kể ông Chu sắp từ kinh trở về, nhà có thêm hỷ không phải tốt hơn sao?"
Cậu Hai đứng nghiêm trang, gương mặt nhọn hoắt trắng bệnh:
"Vậy ông Phan tìm người cho anh Cả. Sáng mai bái lễ mà không thấy người, tôi..."
"Vâng thưa cậu! Tôi nhất định tìm được! Vậy cậu mau về phòng nghỉ đi. Đêm nay cậu vất vả nhiều rồi!"
Ông Phan chặn ngay họng cậu Hai không để nói tiếp. Một mạch đuổi thẳng cậu về. Đến khi bóng lưng khuất thẳng, tiếng bước chân của đám người xa dần, ông Phan mới hua cây đuốc một lượt xuống dưới đất thành đường thẳng kéo dài chặn ngay lối vào phòng thờ. Rồi tiến đến bên vại nước, múc một bát đầy ngậm trong miệng, mắt nhắm chặt, một tay đưa lên trước ngực thành dấu, lúc sau mới phun vào đúng chỗ ngọn lửa vừa lướt qua.
Ông Phan đứng bên ngoài đường kẻ vừa được tạo thành, ánh mắt dáo dác quan sát xung quanh một hồi mới lên tiếng:
“Cậu ở lại đây đêm nay đi! Sáng sớm mai tôi sẽ tới đón cậu!”
Nói xong ông lặng lẽ quay người đi, không liếc về phía cậu Phúc lấy một cái.
Cậu Phúc rón rén bước, vừa thoát khỏi bóng đen trùm kín đã nhanh chóng chạy lại khe cửa nhỏ, gọi với vào bên trong:
“Chị Thi, chị nghỉ ngơi đi, tôi ngồi ngoài này đợi tới khi trời sáng sẽ về!”
“Tôi không dám ngủ cậu ạ! Lúc vào đây mệt quá, có thiếp đi một lát nhưng…bây giờ có đánh tôi cũng không dám.”
Cậu Phúc ngồi ngay dưới bậc cửa, hướng mặt lên bầu trời. Bây giờ cũng là đầu canh 5, chưa chắc có thể ngủ thêm giấc nữa, thức sớm cung khá tốt.
“Vậy chị thắp lại nhanh cho ấm phòng!”
Tiếng bên trong im lặng, chỉ nghe thấy từng bước chân nhẹ nhàng dạo quanh một lúc rồi im bặt. Tiếng gió thổi mang theo những giá lạnh chạm tới tận xương tuỷ người ngoài cửa. Cậu Phúc cứ mông lung nhìn ngắm mọi cảnh vật như thể lời nói của ông Phan vừa rồi chính là lời nhắn nhủ cuối cùng cho cậu thấy nơi đây đêm nay.
Tiếng bước chân từ xa lại vọng vào trong đêm tối. Là tiếng hớt hãi mệt nhọc nhiều phần nặng nề của một thân hình phì nhiêu. Thằng Khuyết chạy tới trước mặt cậu Phúc, lắp bắp không ra hơi:
“Cậu đi nhanh thế, làm con tưởng cậu bị lạc trong đó, phải quay lại mấy lần tìm cậu.”
Cậu Phúc đứng dậy, tiến về phía trước, cổ họng chuẩn sẵn từng âm thanh phát ra nhưng bước chân lại một ngày lùi lại. Thằng bé sau lưng thằng Khuyết thò đầu ú oà trong mập mờ trăng sáng. Nó nhe răng nhọn hoắt lên cười với cậu.
Cậu Phúc quay mặt, chạy thẳng về phía phòng thờ, đập cửa liên hoàn:
“Mở cửa! Mở cửa! Chị mở cửa cho tôi với!”
Vừa nói cậu vừa liếc mắt nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của thằng Khuyết. Nhưng cái dáng vẻ không hiểu chuyện ấy cứ từng bước tiến lại, bước qua vạch ngăn ông Phan vừa tạo nên.
-Chết rồi! Sao thằng Khuyết vẫn đi vào được như thế? Không phải cái này ông Phan vừa làm phép hay sao? Chẳng lẽ ông ấy dùng mấy trò huyền bí như thế để làm màu sao?
“Mở cửa! Mở cho tôi với!”
Mợ Cả nói vọng ra ngoài:
“Mở chỗ tay cậu! Trong này tôi không mở được!”
Cậu Phúc sờ soạng hoảng loạn một hồi mới thấy cài cửa. Nhưng cánh tay chưa kịp giật tung đã thấy nặng nề bên vai.
Hơi ấm truyền qua từ vai chạy thẳng xuống thân thể run cầm cập. Cậu Phúc mặt thành mếu máo:
“Tao xin mày đấy Khuyết! Mày đừng đi theo tao nữa. Tao sợ cái thứ sau lưng mày lắm!”
Cậu Phúc vừa nói vừa cúi vái thằng Khuyết trong inh ỏi trong inh ỏi.
Chờ tới khi cậu Phúc im lặng, thằng Khuyết mới hỏi:
“Con có gì sau lưng hả cậu?”
“Thì đây này!”
Cậu Phúc chỉ thẳng về phía sau. Nhưng không hề có khuôn mặt trắng bệch xuất hiện, không có thằng nhỏ bám chặt cổ thằng Khuyết đung đưa. Cậu Phúc xoay xoay người thằng Khuyết một vòng mới cười lớn:
“Không có! Không có thật! Tao mơ ngủ sao? Không có gì cả!”
“Nó đứng bên ngoài kia kìa!”
Tiếng trong gian phòng thờ lạnh lùng vang lên.
Cậu Phúc đưa mắt nhìn theo câu nói. Thằng nhỏ trên cổ thằng Khuyết bây giờ đang lăn lộn cắn xé thứ gì đó phía ngoài sân. Trông dáng ma trắng bệch như vậy nhưng có vẻ thứ gì đó đang làm nó đau đớn lắm. Nó cứ lăn lộn trên sân, lăn về phía phòng thờ rồi lại nhanh chóng bị bật về phía sau. Nó chỉ bé bằng chừng bát tô lớn, còn chưa hoàn chỉnh tay chân mặt mũi nhưng tiếng thét vang bên tai cậu Phúc lại vô cùng thống thiết.
“Cậu đang nhìn gì ngoài kia vậy?”
Thằng Khuyết tò mò lên tiếng hỏi.
“Là thằng nhỏ trên cổ mày! Tao thấy nó bây giờ đang vật lộn ngoài kia!”
Thằng Khuyết nhìn quanh một hồi mới lắc đầu nguây nguẩy:
“Làm gì có thằng nhỏ nào? Cậu đang đùa con sao?”
“Ở giữa sân đó! Nó đang bị cái gì đó đánh thì phải. Trông mặt còn nổi sợ gì xanh luôn!”
Cậu Phúc càng cố chỉ về giữa sân thì thằng Khuyết lại càng lắc đầu. Rốt cuộc làm gì có thứ gì mà cậu lại nhìn trân trân không chớp mắt tới vậy.
“Nó không thấy đâu! Người có căn cơ mới thấy được. Cậu có căn thấy nó còn thằng hầu của cậu lại có căn theo.”
Cách một lớp cửa nhưng tiếng nói bên tai lại rõ ràng rành mạch như thể mợ Thi có thể nhìn xuyên qua. Cậu Phúc bây giờ mới bất giác giật lùi về phía sau từng bước cẩn trọng:
“Bên trong đó là ma hay người? Ông Phan vừa nãy làm phép chặn không cho ma vào đây nhưng hoá ra nó lại ở trong nhà sao?”
Gian phòng thờ vẫn im lặng, thi thoảng bùng lên tiếng lửa cháy thật nhỏ. Mùi hương vẫn không ngừng lan xuyên khe cửa nhỏ, lọt vào tầm cậu Phúc.
Cậu hét lớn:
“Là ma hay người trả lời đi để ta còn biết!”
Lời nói vừa xong, bước chân cậu đã chạm sát vạch ngăn ông Phan vừa vẽ. Thằng nhỏ lúc nãy trên cổ thằng Khuyết ngửi thấy hương sợ hãi trên người cậu Phúc mà lao tới chờ chực chỉ cần cậu tự bước ra thì nhất định là tới số.
“Cậu ơi! Con còn chưa lấy vợ! Cậu đừng hù con sợ như thế! Con chưa hiểu chuyện gì cả!”
Cậu cũng thế, nào đã một mối tình văt vai nhưng vẫn phải kiên cường chấp nhận. Chỉ cần…
“Cậu có thấy con ma nào tự thắp hương hay không? Cậu từng thấy con ma nào thắp nhang cho quỷ hay chưa?”
Sáng sớm hôm sau…
Mặt trời còn chưa tỏ, gà chưa gáy đã thấy tiếng bước chân vội vã nặng nhọc của ông Phan đi tới:
“Cậu! Cậu!…mau về thôi!”
Cậu Phúc lay lay thằng Khuyết vài cái mới lững thững tiến tới chỗ ông Phan:
“Thầy tới sớm thế!”
“Tôi tới sớm đón cậu kẻo cậu Hai thấy lại không hay!
Cậu Phúc nhớ lại thằng nhỏ trên cổ Khuyết mới quay lại nhìn xung quanh một hồi, dáng vẻ nghi hoặc lại quay sang ông Phan:
“Thầy đêm qua có ngủ không?”
Ông Phan chẳng nói chẳng rằng cứ thế lủi thủi quay người bước đi. Đến đoạn rẽ sang phong cậu Phúc mới dừng lại:
“Cậu lo bốc thuốc cứu đời, đừng bận tâm những chuyện xung quanh!”
Ông Phan bình thường cũng chẳng nói nhiều với cậu, bây giờ lại vài lời khuyên nhủ làm cậu càng khó hiểu.
Bóng ông Phan đi khuất mới thấy tên nô chạy tới:
“Bẩm cậu Phúc! Lễ đón dâu sắp bắt đầu, bà Cả nhắc cậu mau tới sớm!”
“Tao biết rồi!”
Cậu Phúc đứng sát bên mép cửa phòng thờ để nhường chỗ cho bà Cả cùng cậu Cả Chu Anh Dương và mợ Cả Khúc Kim Thi. Bà Cả thắp bốn nén nhang, đưa cho mợ Thi một nén, cậu Cả một nén còn lại cầm trên tay khấn bái. Ngoại trừ không gian im lặng nghi ngút hương nhang có phần trịnh trọng thì hết thảy mọi người đều mang khuôn mặt đăm chiêu nhìn về cậu Hai Chu Anh Toàn.
Bà Cả khấn bái xong mới cắm nên bát hương một nén trước rồi quay hỏi cậu Hai:
“Thế khi nào tới?”
Ông Phan đứng bên bậc cửa nói vọng vào:
“Nhà họ đang qua đây! Bà đợi thêm chút nữa!”
Nghe thấy xong, bà Cả chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi trưng ra bộ mặt đưa đám nhìn mợ Thi:
“Sắp thành con dâu cả nhà này rồi, mợ thấy tiền nhà mợ cuối cùng sắp hoàn vốn, có vui không?”
Mới nói xong đã thấy một đám người nô bộc dẫn theo một cô gái mang hỷ phục đỏ tươi tiến vào. Bà Cả vừa thấy người đã liếc mắt về cậu Hai, dáng vẻ lập tức đon đả:
“Mợ là Nguyễn Thu Hương đúng không?”
Cô gái gật đầu.
“Đúng là tên giống người! Vừa nhìn đã thấy hợp đôi! Để mợ phải vào sau như này, ta cũng thấy có lỗi, nhưng không sao, sau này chúng ta từ từ bù đắp cho mợ.”
Vừa cầm tay làm thân, bà Cả vừa đặt vào lòng tay mợ mới nén nhang còn đượm.
“Mợ Hương mau đứng vào, cúi đầu một vái tổ tiên rồi thắp nhang!”
Bà Cả đẩy mợ Thi ra một phía, đặt mợ Hương đứng gần ngay bên cậu Cả, lớn tiếng:
“Cúi đầu thành tâm!”
Hai mợ nhanh chóng đặt nén nhang trước ngực, cúi đầu kính cẩn.
Cậu Hai cắm nén nhang đầu tiên cho cậu Cả, mợ Hương tiếp sau rồi cuối cùng là mợ Thi. Nhang vừa cắm xuống, bước chân chưa lùi về sau, lư hương đã vội bùng cháy. Ngọn lửa đỏ rực bùng lên trong tích tắc thiêu rụi tất cả hương trong lư, thiêu rụi tất cả lời hứa hẹn thề độc, tất cả ân vọng cầu xin thành tâm.
Bà Cả hoảng hốt nói với cậu Hai:
“Mau! Mau đưa cậu Cả về phòng! Những chuyện không may sau này một lượt tính cả!”
Ngọn lửa tiếp tục bùng cháy, ánh mắt mờ đục ngoái lại chăm chú nhìn theo. Là bùng trong đáy mắt, bùng lên trong thâm tâm nhưng con người vô lực chỉ có thể để mặc linh hồn thối rữa chiếm hữu.
Cậu hướng mặt nhìn về phía đèn đuốc sáng trưng cùng tiếng bước chân dồn dập. Là cậu Hai, và cả ông Phan. Chuyện cậu Hai đến mở cửa cho chị dâu là một chuyện thường tình trong nhà này. Bởi vì những mợ Cả trước đó cũng đều là một tay cậu Hai dắt ra. Chuyện này có vẻ không đúng thuần phong nhưng anh Cả bắt đầu từ 10 năm trước đã rất yếu ớt, nên đành để cậu Hai đại diện.
Chỉ có điều hôm nay lại thêm cả ông Phan. Cậu Phúc chưa từng nghe bất kỳ ai nhắc đến chuyện ông Phan cũng tới. Chẳng lẽ bên trong này vẫn còn những gì không sạch sẽ? Chẳng phải thằng Khuyết nói rằng ông Phan đã một lượt gội sạch mới để đón mợ Cả này sao?
Ông Phan cầm lấy cây đuốc từ tay tên hầu, cất giọng:
"Cậu cảm thấy không ổn sao?"
"Là không hợp! Tôi đã thử qua nhưng không hợp. Nếu đã không hợp thì cũng không cần giữ lại."
Cậu Hai lạnh lùng lên tiếng khiến cậu Phúc núp dưới góc phòng thờ mà toàn thân lạnh toát.
Cái gì không hợp kia chứ? Bây giờ họ đứng trước cửa phòng thờ như vậy, liệu có phải là nói mợ kia không hợp? Nhưng không hợp thì không giữ lại là gì?
Cái hình ảnh mợ đầu tiên được gả về đây đến khi chết toàn thân chuyển một màu trắng bệch, khuôn mặt sợ hãi không nhắm mắt lại hiện lên trong đầu cậu Phúc. Mợ ấy cũng là không hợp như thế sao?
Nhưng chắc không phải hai người này có làm những chuyện trái với luân thường đạo lý chứ?
Ông Phan cầm cây đuốc, tiến lên một bước:
"Tôi thấy vẫn nên giữ cô ấy lại! Không hợp thì ta đi tìm người mới. Một người sống sờ như vậy mà vừa nói không hợp đã...thì không hay. Còn chưa kể ông Chu sắp từ kinh trở về, nhà có thêm hỷ không phải tốt hơn sao?"
Cậu Hai đứng nghiêm trang, gương mặt nhọn hoắt trắng bệnh:
"Vậy ông Phan tìm người cho anh Cả. Sáng mai bái lễ mà không thấy người, tôi..."
"Vâng thưa cậu! Tôi nhất định tìm được! Vậy cậu mau về phòng nghỉ đi. Đêm nay cậu vất vả nhiều rồi!"
Ông Phan chặn ngay họng cậu Hai không để nói tiếp. Một mạch đuổi thẳng cậu về. Đến khi bóng lưng khuất thẳng, tiếng bước chân của đám người xa dần, ông Phan mới hua cây đuốc một lượt xuống dưới đất thành đường thẳng kéo dài chặn ngay lối vào phòng thờ. Rồi tiến đến bên vại nước, múc một bát đầy ngậm trong miệng, mắt nhắm chặt, một tay đưa lên trước ngực thành dấu, lúc sau mới phun vào đúng chỗ ngọn lửa vừa lướt qua.
Ông Phan đứng bên ngoài đường kẻ vừa được tạo thành, ánh mắt dáo dác quan sát xung quanh một hồi mới lên tiếng:
“Cậu ở lại đây đêm nay đi! Sáng sớm mai tôi sẽ tới đón cậu!”
Nói xong ông lặng lẽ quay người đi, không liếc về phía cậu Phúc lấy một cái.
Cậu Phúc rón rén bước, vừa thoát khỏi bóng đen trùm kín đã nhanh chóng chạy lại khe cửa nhỏ, gọi với vào bên trong:
“Chị Thi, chị nghỉ ngơi đi, tôi ngồi ngoài này đợi tới khi trời sáng sẽ về!”
“Tôi không dám ngủ cậu ạ! Lúc vào đây mệt quá, có thiếp đi một lát nhưng…bây giờ có đánh tôi cũng không dám.”
Cậu Phúc ngồi ngay dưới bậc cửa, hướng mặt lên bầu trời. Bây giờ cũng là đầu canh 5, chưa chắc có thể ngủ thêm giấc nữa, thức sớm cung khá tốt.
“Vậy chị thắp lại nhanh cho ấm phòng!”
Tiếng bên trong im lặng, chỉ nghe thấy từng bước chân nhẹ nhàng dạo quanh một lúc rồi im bặt. Tiếng gió thổi mang theo những giá lạnh chạm tới tận xương tuỷ người ngoài cửa. Cậu Phúc cứ mông lung nhìn ngắm mọi cảnh vật như thể lời nói của ông Phan vừa rồi chính là lời nhắn nhủ cuối cùng cho cậu thấy nơi đây đêm nay.
Tiếng bước chân từ xa lại vọng vào trong đêm tối. Là tiếng hớt hãi mệt nhọc nhiều phần nặng nề của một thân hình phì nhiêu. Thằng Khuyết chạy tới trước mặt cậu Phúc, lắp bắp không ra hơi:
“Cậu đi nhanh thế, làm con tưởng cậu bị lạc trong đó, phải quay lại mấy lần tìm cậu.”
Cậu Phúc đứng dậy, tiến về phía trước, cổ họng chuẩn sẵn từng âm thanh phát ra nhưng bước chân lại một ngày lùi lại. Thằng bé sau lưng thằng Khuyết thò đầu ú oà trong mập mờ trăng sáng. Nó nhe răng nhọn hoắt lên cười với cậu.
Cậu Phúc quay mặt, chạy thẳng về phía phòng thờ, đập cửa liên hoàn:
“Mở cửa! Mở cửa! Chị mở cửa cho tôi với!”
Vừa nói cậu vừa liếc mắt nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của thằng Khuyết. Nhưng cái dáng vẻ không hiểu chuyện ấy cứ từng bước tiến lại, bước qua vạch ngăn ông Phan vừa tạo nên.
-Chết rồi! Sao thằng Khuyết vẫn đi vào được như thế? Không phải cái này ông Phan vừa làm phép hay sao? Chẳng lẽ ông ấy dùng mấy trò huyền bí như thế để làm màu sao?
“Mở cửa! Mở cho tôi với!”
Mợ Cả nói vọng ra ngoài:
“Mở chỗ tay cậu! Trong này tôi không mở được!”
Cậu Phúc sờ soạng hoảng loạn một hồi mới thấy cài cửa. Nhưng cánh tay chưa kịp giật tung đã thấy nặng nề bên vai.
Hơi ấm truyền qua từ vai chạy thẳng xuống thân thể run cầm cập. Cậu Phúc mặt thành mếu máo:
“Tao xin mày đấy Khuyết! Mày đừng đi theo tao nữa. Tao sợ cái thứ sau lưng mày lắm!”
Cậu Phúc vừa nói vừa cúi vái thằng Khuyết trong inh ỏi trong inh ỏi.
Chờ tới khi cậu Phúc im lặng, thằng Khuyết mới hỏi:
“Con có gì sau lưng hả cậu?”
“Thì đây này!”
Cậu Phúc chỉ thẳng về phía sau. Nhưng không hề có khuôn mặt trắng bệch xuất hiện, không có thằng nhỏ bám chặt cổ thằng Khuyết đung đưa. Cậu Phúc xoay xoay người thằng Khuyết một vòng mới cười lớn:
“Không có! Không có thật! Tao mơ ngủ sao? Không có gì cả!”
“Nó đứng bên ngoài kia kìa!”
Tiếng trong gian phòng thờ lạnh lùng vang lên.
Cậu Phúc đưa mắt nhìn theo câu nói. Thằng nhỏ trên cổ thằng Khuyết bây giờ đang lăn lộn cắn xé thứ gì đó phía ngoài sân. Trông dáng ma trắng bệch như vậy nhưng có vẻ thứ gì đó đang làm nó đau đớn lắm. Nó cứ lăn lộn trên sân, lăn về phía phòng thờ rồi lại nhanh chóng bị bật về phía sau. Nó chỉ bé bằng chừng bát tô lớn, còn chưa hoàn chỉnh tay chân mặt mũi nhưng tiếng thét vang bên tai cậu Phúc lại vô cùng thống thiết.
“Cậu đang nhìn gì ngoài kia vậy?”
Thằng Khuyết tò mò lên tiếng hỏi.
“Là thằng nhỏ trên cổ mày! Tao thấy nó bây giờ đang vật lộn ngoài kia!”
Thằng Khuyết nhìn quanh một hồi mới lắc đầu nguây nguẩy:
“Làm gì có thằng nhỏ nào? Cậu đang đùa con sao?”
“Ở giữa sân đó! Nó đang bị cái gì đó đánh thì phải. Trông mặt còn nổi sợ gì xanh luôn!”
Cậu Phúc càng cố chỉ về giữa sân thì thằng Khuyết lại càng lắc đầu. Rốt cuộc làm gì có thứ gì mà cậu lại nhìn trân trân không chớp mắt tới vậy.
“Nó không thấy đâu! Người có căn cơ mới thấy được. Cậu có căn thấy nó còn thằng hầu của cậu lại có căn theo.”
Cách một lớp cửa nhưng tiếng nói bên tai lại rõ ràng rành mạch như thể mợ Thi có thể nhìn xuyên qua. Cậu Phúc bây giờ mới bất giác giật lùi về phía sau từng bước cẩn trọng:
“Bên trong đó là ma hay người? Ông Phan vừa nãy làm phép chặn không cho ma vào đây nhưng hoá ra nó lại ở trong nhà sao?”
Gian phòng thờ vẫn im lặng, thi thoảng bùng lên tiếng lửa cháy thật nhỏ. Mùi hương vẫn không ngừng lan xuyên khe cửa nhỏ, lọt vào tầm cậu Phúc.
Cậu hét lớn:
“Là ma hay người trả lời đi để ta còn biết!”
Lời nói vừa xong, bước chân cậu đã chạm sát vạch ngăn ông Phan vừa vẽ. Thằng nhỏ lúc nãy trên cổ thằng Khuyết ngửi thấy hương sợ hãi trên người cậu Phúc mà lao tới chờ chực chỉ cần cậu tự bước ra thì nhất định là tới số.
“Cậu ơi! Con còn chưa lấy vợ! Cậu đừng hù con sợ như thế! Con chưa hiểu chuyện gì cả!”
Cậu cũng thế, nào đã một mối tình văt vai nhưng vẫn phải kiên cường chấp nhận. Chỉ cần…
“Cậu có thấy con ma nào tự thắp hương hay không? Cậu từng thấy con ma nào thắp nhang cho quỷ hay chưa?”
Sáng sớm hôm sau…
Mặt trời còn chưa tỏ, gà chưa gáy đã thấy tiếng bước chân vội vã nặng nhọc của ông Phan đi tới:
“Cậu! Cậu!…mau về thôi!”
Cậu Phúc lay lay thằng Khuyết vài cái mới lững thững tiến tới chỗ ông Phan:
“Thầy tới sớm thế!”
“Tôi tới sớm đón cậu kẻo cậu Hai thấy lại không hay!
Cậu Phúc nhớ lại thằng nhỏ trên cổ Khuyết mới quay lại nhìn xung quanh một hồi, dáng vẻ nghi hoặc lại quay sang ông Phan:
“Thầy đêm qua có ngủ không?”
Ông Phan chẳng nói chẳng rằng cứ thế lủi thủi quay người bước đi. Đến đoạn rẽ sang phong cậu Phúc mới dừng lại:
“Cậu lo bốc thuốc cứu đời, đừng bận tâm những chuyện xung quanh!”
Ông Phan bình thường cũng chẳng nói nhiều với cậu, bây giờ lại vài lời khuyên nhủ làm cậu càng khó hiểu.
Bóng ông Phan đi khuất mới thấy tên nô chạy tới:
“Bẩm cậu Phúc! Lễ đón dâu sắp bắt đầu, bà Cả nhắc cậu mau tới sớm!”
“Tao biết rồi!”
Cậu Phúc đứng sát bên mép cửa phòng thờ để nhường chỗ cho bà Cả cùng cậu Cả Chu Anh Dương và mợ Cả Khúc Kim Thi. Bà Cả thắp bốn nén nhang, đưa cho mợ Thi một nén, cậu Cả một nén còn lại cầm trên tay khấn bái. Ngoại trừ không gian im lặng nghi ngút hương nhang có phần trịnh trọng thì hết thảy mọi người đều mang khuôn mặt đăm chiêu nhìn về cậu Hai Chu Anh Toàn.
Bà Cả khấn bái xong mới cắm nên bát hương một nén trước rồi quay hỏi cậu Hai:
“Thế khi nào tới?”
Ông Phan đứng bên bậc cửa nói vọng vào:
“Nhà họ đang qua đây! Bà đợi thêm chút nữa!”
Nghe thấy xong, bà Cả chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi trưng ra bộ mặt đưa đám nhìn mợ Thi:
“Sắp thành con dâu cả nhà này rồi, mợ thấy tiền nhà mợ cuối cùng sắp hoàn vốn, có vui không?”
Mới nói xong đã thấy một đám người nô bộc dẫn theo một cô gái mang hỷ phục đỏ tươi tiến vào. Bà Cả vừa thấy người đã liếc mắt về cậu Hai, dáng vẻ lập tức đon đả:
“Mợ là Nguyễn Thu Hương đúng không?”
Cô gái gật đầu.
“Đúng là tên giống người! Vừa nhìn đã thấy hợp đôi! Để mợ phải vào sau như này, ta cũng thấy có lỗi, nhưng không sao, sau này chúng ta từ từ bù đắp cho mợ.”
Vừa cầm tay làm thân, bà Cả vừa đặt vào lòng tay mợ mới nén nhang còn đượm.
“Mợ Hương mau đứng vào, cúi đầu một vái tổ tiên rồi thắp nhang!”
Bà Cả đẩy mợ Thi ra một phía, đặt mợ Hương đứng gần ngay bên cậu Cả, lớn tiếng:
“Cúi đầu thành tâm!”
Hai mợ nhanh chóng đặt nén nhang trước ngực, cúi đầu kính cẩn.
Cậu Hai cắm nén nhang đầu tiên cho cậu Cả, mợ Hương tiếp sau rồi cuối cùng là mợ Thi. Nhang vừa cắm xuống, bước chân chưa lùi về sau, lư hương đã vội bùng cháy. Ngọn lửa đỏ rực bùng lên trong tích tắc thiêu rụi tất cả hương trong lư, thiêu rụi tất cả lời hứa hẹn thề độc, tất cả ân vọng cầu xin thành tâm.
Bà Cả hoảng hốt nói với cậu Hai:
“Mau! Mau đưa cậu Cả về phòng! Những chuyện không may sau này một lượt tính cả!”
Ngọn lửa tiếp tục bùng cháy, ánh mắt mờ đục ngoái lại chăm chú nhìn theo. Là bùng trong đáy mắt, bùng lên trong thâm tâm nhưng con người vô lực chỉ có thể để mặc linh hồn thối rữa chiếm hữu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.