Chương 20: Lời cảnh cáo
Lão Tiêu
06/06/2024
Ngày 8 tháng 1 năm 2023.
Ở phía đường chân trời, từng tia sáng vàng nhạt bắt đầu len lỏi qua những áng mây trắng sữa tạo nên một khung trời vàng nhạt đầy mới mẻ.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, làn sương trắng nhạt dần tan biến. Chỉ còn chút giọt sương đọng lại trên lá cây xanh mơn mởn, tiếng chim từ đâu vọng tới kêu ríu rít làm cho khung cảnh càng thêm Xuân.
Trời đang chuyển mùa, vạn vật bắt đầu có sự thay đổi. Một con đường dẫn thẳng đến trường phổ thông, hai bên đường trồng hai hàng phong đỏ lửa. Dưới tán cây mát mẻ, từng tốp học sinh đang di chuyển về phía trường học, họ vừa đi vừa nói chuyện rôm rả làm tăng vẻ đẹp của bức tranh nhân sinh.
Chuyến xe buýt đầu tiên trong ngày đã đến trạm, từng lứa học sinh chen chúc trên xe bắt đầu đổ ào xuống. Lục Bằng vừa bước xuống xe đã bắt đầu thở hổn hển, một tay chống hông, một tay ôm ngực rồi cố gắng hít từng ngụm không khí trong lành.
Dương Nhất Hoàng đứng phía sau, cẩn thận vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ, nhẹ giọng hỏi han.
"Không sao chứ?"
"Không sao." Lục Bằng đứng thẳng người lên, hít một hơi sâu rồi nói: "Ngày nào cũng chen chúc thế này chắc tao ngộp thở chết sớm mất."
"Nếu buổi sáng mày siêng năng dậy sớm một chút thì có thể đi bộ để hít thở không khí trong lành đấy."
Lục Bằng bĩu môi, vẻ mặt lộ ra chán nản. Cậu bắt đầu bước về phía cổng trường, vừa đi vừa than thở.
"Nhưng đi bộ thì mỏi chân lắm. Không muốn."
Dương Nhất Hoàng đưa tay đỡ trán mà thở một hơi bất lực, thật sự hắn cũng không biết phải làm sao với loại người vừa lười vừa khó chiều Lục Bằng đây.
Khóe môi Dương Nhất Hoàng khẽ nhếch lên, hắn thản nhiên nói: "Vậy mày xứng đáng nghỉ học ở nhà lấy vợ đi."
"Cũng muốn lắm chứ." Lục Bằng thở một hơi bất mãn: "Nhưng mà có vợ nào chịu lấy tao đâu?"
Dương Nhất Hoàng nghe vậy thì giấu được nụ cười, hắn thản nhiên nói: "Cái mặt mày xứng đáng ế tới già nhé." Hắn khoác tay lên vai Lục Bằng, vừa kéo đi vừa nói: "Đi thôi. Sắp trễ rồi."
Cơ thể nhỏ bé bị Dương Nhất Hoàng đè nén khiến Lục Bằng cảm thấy bản thân thật nặng nề, cậu buột miệng chửi thề: "Con mẹ nó, mày là heo à?"
"Có heo nào chịu bám vào người mày như tao không?" Dương Nhất Hoàng cười ha hả, dứt khoát kéo Lục Bằng rời đi.
Lục Bằng nghiến răng ken két, khuôn mặt nhăn nhó như con mèo đang xù lông chuẩn bị cắn chủ. Dương Nhất Hoàng thấy vậy thì bật cười thành tiếng rồi vẫn như thói cũ mà chọc ghẹo không thôi.
Lục Bằng "..." Dương Nhất Hoàng này, mày làm bạn tao hơi lâu rồi đấy.
__
Những tia sáng vàng nhạt bắt đầu ló ra khỏi áng mây trắng sữa nhẹ nhàng bao trùm cả thành phố nhộn nhịp.
Tiếng chuông vào lớp vang lên một tiếng dài, lứa học sinh ồ ạt trở về lớp. Dương Nhất Hoàng và Lục Bằng vừa đặt chân vào cổng trường, trước mắt hai người là hình ảnh Cố Diễn và Bạc Sở Tiêu đi cùng nhau. Thấy vậy, bước chân của Dương Nhất Hoàng sững lại, đôi mắt không cảm xúc nhìn về hướng Cố Diễn và Bạc Sở Tiêu ở phía xa.
Lục Bằng cũng nhận ra điều này, cậu nắm cánh tay Dương Nhất Hoàng, rú hàng mi lên nhìn hắn.
"Nhất Hoàng, mày bình tĩnh đi." Lục Bằng nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt của Dương Nhất Hoàng rất nghiêm túc, đôi mắt cứng rắn cứ nhìn chằm chằm vào Cố Diễn và Bạc Sở Tiêu đang đi cùng nhau. Một hồi lâu, hắn cũng chỉ "hừm" một tiếng trong cổ họng rồi cùng Lục Bằng trở về lớp.
Lục Bằng biết tâm tư của Dương Nhất Hoàng, hắn cũng chỉ vì lo lắng Bạc Sở Tiêu bị người khác lừa rồi bắt nạt. Bởi từ nhỏ tới lớn, ngoài Dương Nhất Hoàng và Lục Bằng ra thì Bạc Sở Tiêu chẳng còn ai được xem là bạn bè. Nhưng giờ đây, bên cạnh Bạc Sở Tiêu lại có một thiếu niên được liệt vào danh sách tệ hại nhất cứ bám lấy Bạc Sở Tiêu cả ngày. Điều ấy lại khiến Dương Nhất Hoàng rất lo lắng cho cậu bạn của mình.
Từ lúc bắt gặp hình ảnh đó cho đến khi leo lên hết các bậc cầu thang, Dương Nhất Hoàng chẳng nói một lời nào. Điều này làm Lục Bằng cảm thấy trong lòng có chút bối rối, cậu sợ sự lo lắng của Dương Nhất Hoàng sẽ đi quá giới hạn của bản thân hắn rồi lại xảy ra những hiểu lầm không mong muốn. Vậy nên cả dọc đường, Lục Bằng không ngừng nói giúp cho Bạc Sở Tiêu.
Khi Dương Nhất Hoàng và Lục Bằng đi đến phía cuối hành lang rồi chuẩn bị leo lên tiếp lầu thứ ba. Dương Nhất Hoàng bỗng dưng dừng bước lại, hắn quay lại nhìn Lục Bằng với đôi mắt tràn đầy sát khí, giọng nói lại pha lẫn một chút sắc trầm nghe rất nghiêm trọng.
"Lục Bằng, chúng ta không thể để Bạc Sở Tiêu bị nó lừa như vậy được."
"Tất nhiên, Cố Diễn đó có tiếng xấu như vậy. Không thể để Bạc Sở Tiêu bị ảnh hưởng bởi nó." Lục Bằng không nhưng nhị gì, liền đáp.
"Được. Vậy thì chúng ta phải làm những việc nên làm rồi." Dương Nhất Hoàng nói xong, kéo tay Lục Bằng leo lên cầu thang.
Lục Bằng cũng không nói gì, một tay ôm cặp, tay còn lại bị Dương Nhất Hoàng kéo đi về lớp của hai người.
__
Tiếng chuông hết tiết vang lên, giờ giải lao đã đến. Từng lứa học sinh lần lượt kéo ra khỏi lớp rồi tách ra nhiều hướng rẽ. Thoáng chốc, ngôi trường yên tĩnh đang bắt đầu trở nên nhộn nhịp.
Ở phía nhà vệ sinh nam, tiếng nước chảy vang vọng khắp căn phòng. Cố Diễn xếp hai bàn tay lại hứng từng dòng nước mát lạnh đang đổ ào xuống rồi thực hiện sáu bước rửa tay thật kĩ càng. Xong xuôi, hắn nhẹ nhàng đóng vòi nước rồi dùng khăn giấy bên cạnh lau đôi tay thật ráo. Trước khi rời đi, hắn còn không quên ngước lên nhìn vào gương để chỉnh lại mái tóc bồng bềnh của mình.
Cố Diễn vừa mở cửa phòng vệ sinh ra thì liền có một cánh tay rắn chắc đẩy mạnh Cố Diễn trở ngược vào nhà vệ sinh.
Người đó không nói không rằng liền trực tiếp đóng sầm cửa lại rồi khóa chốt. Hắn từ từ tiến về phía Cố Diễn đang đứng, đôi mắt sắc bén như con dao găm ghim chặt vào người Cố Diễn.
"Lại muốn làm gì đây?" Đôi chân mày của Cố Diễn khẽ nhíu lại, hắn trầm giọng hỏi.
"Cố Diễn, làm ơn buông tha cho Bạc Sở Tiêu đi." Dương Nhất Hoàng gằn giọng, chậm rãi nói: "Sở Tiêu không thể làm bạn với người như mày được."
"Tại sao?" Cố Diễn hỏi.
"Còn hỏi nữa?" Dương Nhất Hoàng cười nhếch mép, hắn nói: "Mày xem lại mày đi, thành tích không có, lại thêm cái tính ngông cuồng bắt nạt người khác. Mày xem có chỗ nào xứng làm bạn với Bạc Sở Tiêu không?"
Giọng nói Dương Nhất Hoàng vang vọng khắp căn phòng. Cố Diễn hơi trầm mặc, hai tay siết chặt thành nắm đấm nhưng rồi cũng thả lỏng ra.
Hắn chậm rãi nói: "Tôi sẽ thay đổi."
Dương Nhất Hoàng hơi bất ngờ: "Cái gì?"
"Phải. Tôi sẽ cố gắng thay đổi." Cố Diễn nói: "Vì tôi muốn làm bạn với Bạc Sở Tiêu."
"Thằng khốn, tao đã nói là mày tránh xa nó ra." Dương Nhất Hoàng hét lên, bàn tay nắm thành cú giơ thẳng về phía Cố Diễn.
Cố Diễn nhanh nhạy bắt lấy nắm đấm của Dương Nhất Hoàng, đôi mắt hiện lên ánh lửa đỏ bừng trông đến đáng sợ.
"Dương Nhất Hoàng, mày đừng có quá đáng."
Dương Nhất Hoàng tức giận, dùng đầu gối đá vào bụng Cố Diễn. Hắn nắm lấy cổ áo Cố Diễn, tiếng gầm gừ từ cuống họng phát lên để cảnh cáo Cố Diễn.
"Đừng làm cái đuôi bám theo Sở Tiêu nữa. Nó còn có tương lai xán lạn, mày là vết đen trong cuộc đời đó đấy. Thằng khốn !!!"
Cố Diễn nhịn cơn đau xuống, đôi mắt mang một màu u ám đến đáng sợ. Dương Nhất Hoàng không biết đây là vẻ mặt gì, chỉ thấy Cố Diễn gắng gượng nở nụ cười nhạt, từ cuống họng phát ra giọng nói trầm khàn rất khó nghe.
"Tao chỉ muốn giúp cậu ấy giải tỏa áp lực thôi. Như vậy là sai sao?"
"Giải tỏa?" Dương Nhất Hoàng nói: "Nếu không đi với mày, khoảng thời gian đó Sở Tiêu đã giải mấy bộ đề rồi đấy."
Cố Diễn cười khẩy, đôi tay nắm lấy hai cổ tay Dương Nhất Hoàng rồi dùng sức tách ra khỏi cổ áo của mình. Hắn nhỏ giọng, chậm rãi nói từng chữ:
"Suy cho cùng, mày cũng giống như mẹ của Sở Tiêu."
"Gì chứ?" Dương Nhất Hoàng có chút bất ngờ.
Cố Diễn nói tiếp: "Các người chỉ biết đặt áp lực lên người cậu ấy mà không cần biết cậu ấy sẽ giải quyết áp lực đó như thế nào."
Dương Nhất Hoàng im lặng không nói gì, Cố Diễn tiếp tục nói.
"Mày nói mày là bạn tốt của Sở Tiêu sao? Vậy mày có biết cậu ấy đang bị áp lực học tập không hả? Mày có biết mỗi lần kết thúc một buổi học, cậu ấy sẽ nhốt mình ở trong phòng rồi giải đề như một cái máy không hả? Nếu cậu ấy không học, cậu ấy sẽ bị mẹ cậu ấy phạt, mắng nhiếc, đem cậu ấy ra so sánh người này người kia. Mày có biết cậu ấy ghét ngôi nhà đó đến mức nào không?"
Cố Diễn lớn giọng hét lên: "Không hề! Các người chưa hề biết gì về cậu ấy cả."
Dương Nhất Hoàng sững sờ trước vô vàn câu nói của Cố Diễn, đôi mắt hắn đỏ ngầu ứa ra hai hàng nước mắt, đôi tay run rẩy nắm chặt thành nắm đấm nhưng nắm đấm này chẳng có tí sức lực nào.
Cố Diễn cũng vậy, hắn dựa vào bồn rửa tay, tiếng cười bi thương phát ra từ cổ họng, giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má gầy, hắn cười khổ nói.
"Sở Tiêu nói đúng, những đứa trẻ sống trong hạnh phúc sao có thể hiểu hết được đứa trẻ như chúng tôi đã trải qua những gì."
Dương Nhất Hoàng mím môi thật chặt cố giữ bản thân không để run rẩy. Cố Diễn ngước mắt nhìn lên trần nhà, hai tay gạt đi hai hàng nước mắt. Hắn bước tới trước mặt Dương Nhất Hoàng, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Dương Nhất Hoàng xem như lời an ủi.
"Bạc Sở Tiêu mệt mỏi lắm rồi, các người đừng ép cậu ấy nữa."
Cố Diễn nói xong liền trực tiếp rời đi. Tiếng cửa phòng vệ sinh cuối cùng cũng được mở.
Cánh cửa vừa mở, thứ đầu tiên mà Cố Diễn nhìn thấy là vẻ mặt lo lắng của Lục Bằng. Cố Diễn chẳng thèm để ý liền xoay người rời đi luôn.
Lục Bằng mang máng nhìn thấy đôi mắt Cố Diễn đỏ ửng, hàng lông mi vẫn còn ướt đẫm. Cậu cảm giác mọi chuyện không đơn giản như ban đầu, liền trực tiếp mở cửa xông vào phòng vệ sinh.
Thấy Dương Nhất Hoàng đứng sững ở đó, vẻ mặt nhạt nhòa trông rất khó coi. Lục Bằng vội vã chạy đến, hai tay áp lên hai gò má của Dương Nhất Hoàng, cậu nhỏ giọng hỏi.
"Sao...Sao vậy? Nó...đánh mày sao?" Thấy vẻ mặt bơ phờ của Dương Nhất Hoàng, Lục Bằng không thể giữ bình tĩnh, cậu muốn xông ra ngoài bắt tên Cố Diễn rồi dạy cho một trận. "Không thể để như vậy được. Tao phải tìm nó..."
Dương Nhất Hoàng vội nắm cánh tay Lục Bằng kéo lại, đôi mắt không cảm xúc của Dương Nhất Hoàng khiến Lục Bằng càng thêm lo lắng.
"Sao lại cản tao?" Lục Bằng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện giải quyết thế nào rồi?"
"Lục Bằng à." Dương Nhất Hoàng nhẹ nhàng đặt hai tay lên hai vai của Lục Bằng, chậm rãi nói: "Hình như chúng ta sai rồi?"
"Là sao? Mày nói gì vậy?" Lục Bằng ngơ ngác hỏi.
"Cố Diễn nói đúng, là do chúng ta ép Sở Tiêu mà chưa từng nghĩ về cảm nhận của nó."
Lục Bằng "???" Rốt cuộc mọi chuyện như thế nào?
Dương Nhất Hoàng ngồi xổm xuống đất, khoảng một lúc sau hắn mới cân bằng được cảm xúc trở về mức ổn định. Sau đó, hắn bắt đầu kể về cuộc trò chuyện vừa rồi giữa hắn và Cố Diễn.
Lục Bằng nghe xong, cảm xúc cũng rơi vào khủng hoảng.
"Nhất Hoàng, chúng ta phải làm sao đây?"
"Mày đừng lo. Tao sẽ gặp riêng Sở Tiêu để nói chuyện này." Dương Nhất Hoàng nắm chặt hai bàn tay thon nhỏ của Lục Bằng để an ủi.
Lục Bằng nghe vậy cũng chỉ biết khẽ gật đầu đồng ý. Sau đó, tiếng chuông vào lớp vang lên, Dương Nhất Hoàng đỡ Lục Bằng đứng dậy. Cả hai rời khỏi phòng vệ sinh rồi trở về lớp học của mình.
Ở phía đường chân trời, từng tia sáng vàng nhạt bắt đầu len lỏi qua những áng mây trắng sữa tạo nên một khung trời vàng nhạt đầy mới mẻ.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, làn sương trắng nhạt dần tan biến. Chỉ còn chút giọt sương đọng lại trên lá cây xanh mơn mởn, tiếng chim từ đâu vọng tới kêu ríu rít làm cho khung cảnh càng thêm Xuân.
Trời đang chuyển mùa, vạn vật bắt đầu có sự thay đổi. Một con đường dẫn thẳng đến trường phổ thông, hai bên đường trồng hai hàng phong đỏ lửa. Dưới tán cây mát mẻ, từng tốp học sinh đang di chuyển về phía trường học, họ vừa đi vừa nói chuyện rôm rả làm tăng vẻ đẹp của bức tranh nhân sinh.
Chuyến xe buýt đầu tiên trong ngày đã đến trạm, từng lứa học sinh chen chúc trên xe bắt đầu đổ ào xuống. Lục Bằng vừa bước xuống xe đã bắt đầu thở hổn hển, một tay chống hông, một tay ôm ngực rồi cố gắng hít từng ngụm không khí trong lành.
Dương Nhất Hoàng đứng phía sau, cẩn thận vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ, nhẹ giọng hỏi han.
"Không sao chứ?"
"Không sao." Lục Bằng đứng thẳng người lên, hít một hơi sâu rồi nói: "Ngày nào cũng chen chúc thế này chắc tao ngộp thở chết sớm mất."
"Nếu buổi sáng mày siêng năng dậy sớm một chút thì có thể đi bộ để hít thở không khí trong lành đấy."
Lục Bằng bĩu môi, vẻ mặt lộ ra chán nản. Cậu bắt đầu bước về phía cổng trường, vừa đi vừa than thở.
"Nhưng đi bộ thì mỏi chân lắm. Không muốn."
Dương Nhất Hoàng đưa tay đỡ trán mà thở một hơi bất lực, thật sự hắn cũng không biết phải làm sao với loại người vừa lười vừa khó chiều Lục Bằng đây.
Khóe môi Dương Nhất Hoàng khẽ nhếch lên, hắn thản nhiên nói: "Vậy mày xứng đáng nghỉ học ở nhà lấy vợ đi."
"Cũng muốn lắm chứ." Lục Bằng thở một hơi bất mãn: "Nhưng mà có vợ nào chịu lấy tao đâu?"
Dương Nhất Hoàng nghe vậy thì giấu được nụ cười, hắn thản nhiên nói: "Cái mặt mày xứng đáng ế tới già nhé." Hắn khoác tay lên vai Lục Bằng, vừa kéo đi vừa nói: "Đi thôi. Sắp trễ rồi."
Cơ thể nhỏ bé bị Dương Nhất Hoàng đè nén khiến Lục Bằng cảm thấy bản thân thật nặng nề, cậu buột miệng chửi thề: "Con mẹ nó, mày là heo à?"
"Có heo nào chịu bám vào người mày như tao không?" Dương Nhất Hoàng cười ha hả, dứt khoát kéo Lục Bằng rời đi.
Lục Bằng nghiến răng ken két, khuôn mặt nhăn nhó như con mèo đang xù lông chuẩn bị cắn chủ. Dương Nhất Hoàng thấy vậy thì bật cười thành tiếng rồi vẫn như thói cũ mà chọc ghẹo không thôi.
Lục Bằng "..." Dương Nhất Hoàng này, mày làm bạn tao hơi lâu rồi đấy.
__
Những tia sáng vàng nhạt bắt đầu ló ra khỏi áng mây trắng sữa nhẹ nhàng bao trùm cả thành phố nhộn nhịp.
Tiếng chuông vào lớp vang lên một tiếng dài, lứa học sinh ồ ạt trở về lớp. Dương Nhất Hoàng và Lục Bằng vừa đặt chân vào cổng trường, trước mắt hai người là hình ảnh Cố Diễn và Bạc Sở Tiêu đi cùng nhau. Thấy vậy, bước chân của Dương Nhất Hoàng sững lại, đôi mắt không cảm xúc nhìn về hướng Cố Diễn và Bạc Sở Tiêu ở phía xa.
Lục Bằng cũng nhận ra điều này, cậu nắm cánh tay Dương Nhất Hoàng, rú hàng mi lên nhìn hắn.
"Nhất Hoàng, mày bình tĩnh đi." Lục Bằng nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt của Dương Nhất Hoàng rất nghiêm túc, đôi mắt cứng rắn cứ nhìn chằm chằm vào Cố Diễn và Bạc Sở Tiêu đang đi cùng nhau. Một hồi lâu, hắn cũng chỉ "hừm" một tiếng trong cổ họng rồi cùng Lục Bằng trở về lớp.
Lục Bằng biết tâm tư của Dương Nhất Hoàng, hắn cũng chỉ vì lo lắng Bạc Sở Tiêu bị người khác lừa rồi bắt nạt. Bởi từ nhỏ tới lớn, ngoài Dương Nhất Hoàng và Lục Bằng ra thì Bạc Sở Tiêu chẳng còn ai được xem là bạn bè. Nhưng giờ đây, bên cạnh Bạc Sở Tiêu lại có một thiếu niên được liệt vào danh sách tệ hại nhất cứ bám lấy Bạc Sở Tiêu cả ngày. Điều ấy lại khiến Dương Nhất Hoàng rất lo lắng cho cậu bạn của mình.
Từ lúc bắt gặp hình ảnh đó cho đến khi leo lên hết các bậc cầu thang, Dương Nhất Hoàng chẳng nói một lời nào. Điều này làm Lục Bằng cảm thấy trong lòng có chút bối rối, cậu sợ sự lo lắng của Dương Nhất Hoàng sẽ đi quá giới hạn của bản thân hắn rồi lại xảy ra những hiểu lầm không mong muốn. Vậy nên cả dọc đường, Lục Bằng không ngừng nói giúp cho Bạc Sở Tiêu.
Khi Dương Nhất Hoàng và Lục Bằng đi đến phía cuối hành lang rồi chuẩn bị leo lên tiếp lầu thứ ba. Dương Nhất Hoàng bỗng dưng dừng bước lại, hắn quay lại nhìn Lục Bằng với đôi mắt tràn đầy sát khí, giọng nói lại pha lẫn một chút sắc trầm nghe rất nghiêm trọng.
"Lục Bằng, chúng ta không thể để Bạc Sở Tiêu bị nó lừa như vậy được."
"Tất nhiên, Cố Diễn đó có tiếng xấu như vậy. Không thể để Bạc Sở Tiêu bị ảnh hưởng bởi nó." Lục Bằng không nhưng nhị gì, liền đáp.
"Được. Vậy thì chúng ta phải làm những việc nên làm rồi." Dương Nhất Hoàng nói xong, kéo tay Lục Bằng leo lên cầu thang.
Lục Bằng cũng không nói gì, một tay ôm cặp, tay còn lại bị Dương Nhất Hoàng kéo đi về lớp của hai người.
__
Tiếng chuông hết tiết vang lên, giờ giải lao đã đến. Từng lứa học sinh lần lượt kéo ra khỏi lớp rồi tách ra nhiều hướng rẽ. Thoáng chốc, ngôi trường yên tĩnh đang bắt đầu trở nên nhộn nhịp.
Ở phía nhà vệ sinh nam, tiếng nước chảy vang vọng khắp căn phòng. Cố Diễn xếp hai bàn tay lại hứng từng dòng nước mát lạnh đang đổ ào xuống rồi thực hiện sáu bước rửa tay thật kĩ càng. Xong xuôi, hắn nhẹ nhàng đóng vòi nước rồi dùng khăn giấy bên cạnh lau đôi tay thật ráo. Trước khi rời đi, hắn còn không quên ngước lên nhìn vào gương để chỉnh lại mái tóc bồng bềnh của mình.
Cố Diễn vừa mở cửa phòng vệ sinh ra thì liền có một cánh tay rắn chắc đẩy mạnh Cố Diễn trở ngược vào nhà vệ sinh.
Người đó không nói không rằng liền trực tiếp đóng sầm cửa lại rồi khóa chốt. Hắn từ từ tiến về phía Cố Diễn đang đứng, đôi mắt sắc bén như con dao găm ghim chặt vào người Cố Diễn.
"Lại muốn làm gì đây?" Đôi chân mày của Cố Diễn khẽ nhíu lại, hắn trầm giọng hỏi.
"Cố Diễn, làm ơn buông tha cho Bạc Sở Tiêu đi." Dương Nhất Hoàng gằn giọng, chậm rãi nói: "Sở Tiêu không thể làm bạn với người như mày được."
"Tại sao?" Cố Diễn hỏi.
"Còn hỏi nữa?" Dương Nhất Hoàng cười nhếch mép, hắn nói: "Mày xem lại mày đi, thành tích không có, lại thêm cái tính ngông cuồng bắt nạt người khác. Mày xem có chỗ nào xứng làm bạn với Bạc Sở Tiêu không?"
Giọng nói Dương Nhất Hoàng vang vọng khắp căn phòng. Cố Diễn hơi trầm mặc, hai tay siết chặt thành nắm đấm nhưng rồi cũng thả lỏng ra.
Hắn chậm rãi nói: "Tôi sẽ thay đổi."
Dương Nhất Hoàng hơi bất ngờ: "Cái gì?"
"Phải. Tôi sẽ cố gắng thay đổi." Cố Diễn nói: "Vì tôi muốn làm bạn với Bạc Sở Tiêu."
"Thằng khốn, tao đã nói là mày tránh xa nó ra." Dương Nhất Hoàng hét lên, bàn tay nắm thành cú giơ thẳng về phía Cố Diễn.
Cố Diễn nhanh nhạy bắt lấy nắm đấm của Dương Nhất Hoàng, đôi mắt hiện lên ánh lửa đỏ bừng trông đến đáng sợ.
"Dương Nhất Hoàng, mày đừng có quá đáng."
Dương Nhất Hoàng tức giận, dùng đầu gối đá vào bụng Cố Diễn. Hắn nắm lấy cổ áo Cố Diễn, tiếng gầm gừ từ cuống họng phát lên để cảnh cáo Cố Diễn.
"Đừng làm cái đuôi bám theo Sở Tiêu nữa. Nó còn có tương lai xán lạn, mày là vết đen trong cuộc đời đó đấy. Thằng khốn !!!"
Cố Diễn nhịn cơn đau xuống, đôi mắt mang một màu u ám đến đáng sợ. Dương Nhất Hoàng không biết đây là vẻ mặt gì, chỉ thấy Cố Diễn gắng gượng nở nụ cười nhạt, từ cuống họng phát ra giọng nói trầm khàn rất khó nghe.
"Tao chỉ muốn giúp cậu ấy giải tỏa áp lực thôi. Như vậy là sai sao?"
"Giải tỏa?" Dương Nhất Hoàng nói: "Nếu không đi với mày, khoảng thời gian đó Sở Tiêu đã giải mấy bộ đề rồi đấy."
Cố Diễn cười khẩy, đôi tay nắm lấy hai cổ tay Dương Nhất Hoàng rồi dùng sức tách ra khỏi cổ áo của mình. Hắn nhỏ giọng, chậm rãi nói từng chữ:
"Suy cho cùng, mày cũng giống như mẹ của Sở Tiêu."
"Gì chứ?" Dương Nhất Hoàng có chút bất ngờ.
Cố Diễn nói tiếp: "Các người chỉ biết đặt áp lực lên người cậu ấy mà không cần biết cậu ấy sẽ giải quyết áp lực đó như thế nào."
Dương Nhất Hoàng im lặng không nói gì, Cố Diễn tiếp tục nói.
"Mày nói mày là bạn tốt của Sở Tiêu sao? Vậy mày có biết cậu ấy đang bị áp lực học tập không hả? Mày có biết mỗi lần kết thúc một buổi học, cậu ấy sẽ nhốt mình ở trong phòng rồi giải đề như một cái máy không hả? Nếu cậu ấy không học, cậu ấy sẽ bị mẹ cậu ấy phạt, mắng nhiếc, đem cậu ấy ra so sánh người này người kia. Mày có biết cậu ấy ghét ngôi nhà đó đến mức nào không?"
Cố Diễn lớn giọng hét lên: "Không hề! Các người chưa hề biết gì về cậu ấy cả."
Dương Nhất Hoàng sững sờ trước vô vàn câu nói của Cố Diễn, đôi mắt hắn đỏ ngầu ứa ra hai hàng nước mắt, đôi tay run rẩy nắm chặt thành nắm đấm nhưng nắm đấm này chẳng có tí sức lực nào.
Cố Diễn cũng vậy, hắn dựa vào bồn rửa tay, tiếng cười bi thương phát ra từ cổ họng, giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má gầy, hắn cười khổ nói.
"Sở Tiêu nói đúng, những đứa trẻ sống trong hạnh phúc sao có thể hiểu hết được đứa trẻ như chúng tôi đã trải qua những gì."
Dương Nhất Hoàng mím môi thật chặt cố giữ bản thân không để run rẩy. Cố Diễn ngước mắt nhìn lên trần nhà, hai tay gạt đi hai hàng nước mắt. Hắn bước tới trước mặt Dương Nhất Hoàng, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Dương Nhất Hoàng xem như lời an ủi.
"Bạc Sở Tiêu mệt mỏi lắm rồi, các người đừng ép cậu ấy nữa."
Cố Diễn nói xong liền trực tiếp rời đi. Tiếng cửa phòng vệ sinh cuối cùng cũng được mở.
Cánh cửa vừa mở, thứ đầu tiên mà Cố Diễn nhìn thấy là vẻ mặt lo lắng của Lục Bằng. Cố Diễn chẳng thèm để ý liền xoay người rời đi luôn.
Lục Bằng mang máng nhìn thấy đôi mắt Cố Diễn đỏ ửng, hàng lông mi vẫn còn ướt đẫm. Cậu cảm giác mọi chuyện không đơn giản như ban đầu, liền trực tiếp mở cửa xông vào phòng vệ sinh.
Thấy Dương Nhất Hoàng đứng sững ở đó, vẻ mặt nhạt nhòa trông rất khó coi. Lục Bằng vội vã chạy đến, hai tay áp lên hai gò má của Dương Nhất Hoàng, cậu nhỏ giọng hỏi.
"Sao...Sao vậy? Nó...đánh mày sao?" Thấy vẻ mặt bơ phờ của Dương Nhất Hoàng, Lục Bằng không thể giữ bình tĩnh, cậu muốn xông ra ngoài bắt tên Cố Diễn rồi dạy cho một trận. "Không thể để như vậy được. Tao phải tìm nó..."
Dương Nhất Hoàng vội nắm cánh tay Lục Bằng kéo lại, đôi mắt không cảm xúc của Dương Nhất Hoàng khiến Lục Bằng càng thêm lo lắng.
"Sao lại cản tao?" Lục Bằng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện giải quyết thế nào rồi?"
"Lục Bằng à." Dương Nhất Hoàng nhẹ nhàng đặt hai tay lên hai vai của Lục Bằng, chậm rãi nói: "Hình như chúng ta sai rồi?"
"Là sao? Mày nói gì vậy?" Lục Bằng ngơ ngác hỏi.
"Cố Diễn nói đúng, là do chúng ta ép Sở Tiêu mà chưa từng nghĩ về cảm nhận của nó."
Lục Bằng "???" Rốt cuộc mọi chuyện như thế nào?
Dương Nhất Hoàng ngồi xổm xuống đất, khoảng một lúc sau hắn mới cân bằng được cảm xúc trở về mức ổn định. Sau đó, hắn bắt đầu kể về cuộc trò chuyện vừa rồi giữa hắn và Cố Diễn.
Lục Bằng nghe xong, cảm xúc cũng rơi vào khủng hoảng.
"Nhất Hoàng, chúng ta phải làm sao đây?"
"Mày đừng lo. Tao sẽ gặp riêng Sở Tiêu để nói chuyện này." Dương Nhất Hoàng nắm chặt hai bàn tay thon nhỏ của Lục Bằng để an ủi.
Lục Bằng nghe vậy cũng chỉ biết khẽ gật đầu đồng ý. Sau đó, tiếng chuông vào lớp vang lên, Dương Nhất Hoàng đỡ Lục Bằng đứng dậy. Cả hai rời khỏi phòng vệ sinh rồi trở về lớp học của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.