Chương 18: Trùng Khánh về đêm
Lão Tiêu
06/06/2024
Bóng tối bao trùm cả Trùng Khánh,
vừa hay ánh trăng vàng nhạt cũng len lỏi thoát ra khỏi đám mây đen mù
mịt. Cơn gió nhẹ nhàng hiu hắt thổi qua, cảnh đêm thành phố tràn ngập
đầy ánh sáng lung linh, tiếng còi xe vang lên inh ỏi từng hồi.
Trước tòa chung cư cao cấp là một khu công viên nhỏ, xung quang trồng rất nhiều loại hoa và cây xanh tươi tốt. Ánh đèn vàng xung quanh công viên có lúc rất rõ, nhưng cũng có lúc rất mờ nhạt khiến cảnh đêm có thêm phần tuyệt sắc.
Cố Diễn ngồi đung đưa trên chiếc xích đu cũ, cứ đưa nhẹ là tiếng kêu "két kít" vang lên nhưng chẳng có mấy là đáng sợ. Hắn ngồi một mình, đầu tựa vào một bên dây xích đu, thẫn thờ nghĩ gì đó. Lâu lâu thì rít một hơi thuốc rồi chầm chậm phả vào làn sương nhạt đang tràn về.
Chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng đối với Cố Diễn là lâu dài. Thấy Bạc Sở Tiêu vẫn chưa xuất hiện, trong lòng hắn dấy lên cảm xúc phức tạp. Cảm xúc cứ lân lân trông rất khó chịu, khiến lòng hắn không yên tâm nổi. Cố Diễn vứt đầu lọc thuốc vào thùng rác gần đó, bàn tay từ từ lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra, không suy nghĩ gì liền nhấn vào cuộc trò chuyện giữa hắn và Bạc Sở Tiêu, thế nhưng câu tin nhắn gửi đi vẫn chưa có hồi đáp.
Cố Diễn: Tôi đang ở dưới tòa chung cư này, cậu muốn ra ngoài khuây khỏa không?
Khung tin nhắn chỉ hiện lên Bạc Sở Tiêu đã xem chứ chưa có hồi đáp.
Cố Diễn cứ thoát ra khỏi đoạn tin nhắn, rồi lướt qua lướt lại màn hình như muốn tìm ứng dụng nào đó để giúp hắn khuây khỏa, nhưng thất bại.
Giữa bầu trời đầy sao lấp lánh, thêm ánh trăng vàng nhạt treo lửng lơ giữa tầng mây, khung cảnh về đêm của thành phố rất tuyệt sắc. Gió nhè nhẹ lướt qua từng ngóc ngách, từng con phố khiến lá cây xung quanh đang rạo rực đón chào.
Cố Diễn vẫn cụp mắt nhìn chăm chăm vào điện thoại như đang đợi chờ thứ gì đó xuất hiện. Vài phút sau, tiếng bước chân chậm rãi truyền tới, sau đó, một cái bóng đổ xuống cơ thể Cố Diễn. Hắn ngẩng lên thì thấy Bạc Sở Tiêu đang đứng ngược với ánh sáng đèn đường. Đôi mắt cậu đen láy, lặng tờ như hồ nước sâu thăm thẳm.
"Bạc Sở Tiêu... " Cố Diễn khẽ gọi tên.
"Ừm."
Đôi mắt Cố Diễn chớp chớp vài cái, mang tràn ngập niềm hi vọng. Hắn mỉm cười nhẹ, khẽ nhích người sang một bên, ý muốn Bạc Sở Tiêu ngồi xích đu cùng hắn.
Phần ghế ngồi cũng khá rộng khoảng chừng một mét, đủ để nhét hai con người to lớn này cùng một chỗ. Bạc Sở Tiêu tỏ ra lưỡng lự một chút nhưng rồi cũng ngồi xuống bên cạnh Cố Diễn. Không khí thoạt nhìn rất bình thường nhưng thật ra cũng có phần gượng gạo xen lẫn.
Cố Diễn trộm nhìn Bạc Sở Tiêu một cái, sau đó thì liền giả vờ ho khan một tiếng, hắn nói.
"Tôi cứ tưởng... cậu không đến chứ?"
"Sao lại tưởng?" Bạc Sở Tiêu quay sang nhìn Cố Diễn với ánh mắt ngạc nhiên, cậu nói: "Không phải tôi đã phản hồi cho cậu rồi sao?"
Cố Diễn cũng có chút ngạc nhiên: "Không có." Giọng nói hơi cứng đơ: "Cậu đã xem nhưng không trả lời mà."
Nói dứt câu, đôi lông mi hắn rũ xuống, giống như đang chịu dáng vẻ ấm ức. Hắn vội mở khóa điện thoại rồi đưa cho Bạc Sở Tiêu xem đoạn tin nhắn của hắn và cậu.
Quả nhiên, câu hỏi trong phần tin nhắn của Cố Diễn vẫn chưa có hồi đáp.
Bạc Sở Tiêu "chậc" một tiếng, đôi chân mày bị nhíu chặt vào nhau: "Rõ ràng tôi đã trả lời rồi mà?"
Vừa nói, Bạc Sở Tiêu vừa móc chiếc điện thoại từ túi quần ra, nhẹ nhàng mở khóa rồi nhấn vào phần tin nhắn của hai người.
Khi mở ra xong, khuôn mặt Bạc Sở Tiêu bị cứng đờ, nói không nên lời. Còn Cố Diễn không kiềm được liền khẽ cười.
Hóa ra, Bạc Sở Tiêu đã soạn tin nhắn, vốn định gửi cho Cố Diễn rồi. Thế nhưng chẳng hiểu sao, nội dung tin nhắn vẫn còn hiện trên phần soạn tin, vẫn chưa gửi đi được. Thảo nào, Cố Diễn đợi cả buổi tối cũng chẳng thấy lời phản hồi nào từ Bạc Sở Tiêu.
"Rõ ràng là tôi đã..."
Bạc Sở Tiêu hơi luống cuống, cậu định mở miệng giải thích nhưng lời chưa nói xong đã bị Cố Diễn cướp mất.
Hắn cười cười, nói với giọng bỡn cợt: "Tôi hiểu. Tôi hiểu mà. Tôi có trách gì cậu đâu?"
Bạc Sở Tiêu: "..." Phải, không trách gì đâu. Nhưng có cần phải nhấn mạnh vậy không?
Trên nét mặt Cố Diễn vẫn còn ý cười, hắn cảm thấy con người Bạc Sở Tiêu đôi khi như thế này cũng dễ thương đến chết mất. Thế mà trái tim Cố Diễn từ nãy đến giờ cứ đập mạnh liên hồi không ngừng.
"Cười? Cậu có ý gì?" Bạc Sở Tiêu rõ đã không vui, thấy Cố Diễn còn cười, cậu càng cảm thấy bực bội: "Đang trách tôi là con sâu hậu đậu chứ gì?"
Cố Diễn đột nhiên im bặt lại, cũng chẳng nói lời nào, lại càng không dám cười nữa. Có lẽ vì hắn sợ Bạc Sở Tiêu giận dỗi nên mới chịu ngồi ngay ngắn.
Bạc Sở Tiêu tỏ ra như vậy nhưng lúc sau cũng chẳng buồn giữ trong bụng, gió thoảng qua, cậu liền cho câu chuyện bay theo gió, xem như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Cố Diễn âm thầm giơ ngón cái tặng Bạc Sở Tiêu: "..." Bạc Sở Tiêu, cậu thật là đỉnh mà. Biết mượn sức gió để giảm bớt phần gượng gạo, đáng nể thật đấy.
Bạc Sở Tiêu không nói gì, Cố Diễn cũng vậy. Có hai lại rơi vào không gian ồn ào từ thế giới bên ngoài truyền đến. Cố Diễn thở hắt một hơi, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời đêm, trong lòng cảm thấy rất dễ chịu. Cả hai vẫn im lặng, Cố Diễn thấy Bạc Sở Tiêu không còn vấn đề gì, hắn bèn lên tiếng.
"Tôi tưởng rằng, mẹ cậu không cho cậu ra ngoài."
"Tôi nói rằng tôi đến hiệu sách." Bạc Sở Tiêu đáp lời.
"Vậy cũng được luôn?" Cố Diễn nghiêng đầu nhìn Bạc Sở Tiêu, hắn hỏi: "Lỡ mẹ cậu phát hiện cậu nói dối thì sao?"
"Không biết." Bạc Sở Tiêu chầm chậm cúi mặt xuống, đôi tay trắng trẻo đan xen vào nhau, nói: "Chắc là bắt tôi ở trong phòng giải đề thôi."
Nghe vậy, Cố Diễn có chút lặng người. Hắn từ trước đến nay chưa bao giờ bị áp lực học hành. Lúc trước, dù gia đình có khá giả nhưng bố mẹ hắn chẳng bao giờ đặt nặng vấn đề học tập lên hàng đầu cả.
Mỗi người đều sẽ có thành công, nhưng không duy nhất một con đường đến thành công là học tập.
Cố Diễn nhẹ nhàng đưa tay đặt lên bờ vai nhỏ gầy của Bạc Sở Tiêu, ân cần nói: "Khi làm một điều gì đó, hãy nghĩ về cảm nhận của bản thân mình trước đã."
Bạc Sở Tiêu không đáp, âm thầm ghi nhận câu nói này. Bạc Sở Tiêu hít một hơi sâu rồi ngồi thẳng người dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn Cố Diễn và nói: "Cảm ơn."
Cố Diễn cũng khẽ cười lại, nhưng nhìn vẻ mặt nhạt nhòa của Bạc Sở Tiêu, hắn lại cảm thấy đau lòng.
__
Trời càng lúc càng tối đen như mực, ánh trăng vàng nhạt chiếu sáng cả một khoảng trời mờ mịt. Lá cây đang vươn mình theo gió, không khí mát mẻ bao trùm cả thành phố khiến ai nấy đều dễ chịu.
Cố Diễn và Bạc Sở Tiêu ngồi dưới tòa chung cư trò chuyện rất hăng say, đa phần đều nói về cuộc sống trước đây cả hai ngươi. Lúc đầu Bạc Sở Tiêu vẫn còn cứng miệng, một câu cũng không nhắc đến gia đình mình, chỉ toàn đổi chủ đề rồi hỏi ngược lại Cố Diễn. Nhưng với tính cách tò mò và kiên nhẫn của Cố Diễn, Bạc Sở Tiêu cũng đành thở dài rồi từ từ kể về cuộc sống của mình.
Bạc Sở Tiêu kể về bản thân một cách nhạt nhẽo, chỉ ngắn gọn rằng bố mẹ không hòa hợp. Từ lúc Bạc Sở Tiêu lên mười lăm tuổi, vì tính chất công việc nên bố mẹ mỗi người một ngả, nhưng thực chất là vì không ai sống nổi với ai nên mới chọn cách tránh né. Dần dà, chỉ còn mỗi mình cậu sống cô độc trong căn nhà đó mà lớn lên, rồi bị những nguyên tắc nghiêm khắc của người mẹ áp đặt lên người cậu một cách vô hình. Mệt mỏi với thái độ người mẹ, thiếu thốn tình cảm gia đình... Như vậy đâu thể gọi là hạnh phúc.
Nếu một đứa trẻ không có hạnh phúc mà vẫn vô tư hồn nhiên lớn lên thì đó là lời nói dối...
Cố Diễn thật ra cũng hiểu được, hắn chỉ là muốn Bạc Sở Tiêu nói ra hết để trong lòng nhẹ nhõm hơn thôi. Nỗi buồn tích tụ lâu ngày cũng sẽ thành tâm bệnh không thể cứu chữa được. Cố Diễn ngồi bên cạnh, ánh mắt hắn luôn chứa đựng hình ảnh của Bạc Sở Tiêu, hắn cẩn thận lắng tai nghe từng nỗi niềm mà Bạc Sở Tiêu đang chia sẻ rồi cũng ân cần vỗ vai Bạc Sở Tiêu mà nói lời an ủi.
Khoảng đến chín giờ tối, bầu trời đen che đi vầng trăng khuyết, cũng chẳng còn mấy ngôi sao nhỏ lấp lánh chi chít trên khoảng trời cuối Đông. Gió nhẹ thoang thoảng hương mùa Xuân đến, cảm thấy trong lòng thật yên bình và tràn ngập màu sắc.
Cố Diễn và Bạc Sở Tiêu ngồi tâm sự một lúc thì chợt nhận ra cả buổi tối cả hai vẫn chưa ăn gì. Cố Diễn chủ động mời Bạc Sở Tiêu ra ngoài ăn để dễ dàng phai lãng nỗi buồn khổ của mình.
Lúc đầu, Bạc Sở Tiêu khá do dự nhưng khi nhìn về tòa chung cư đang thắp sáng đèn thì lập tức đồng ý với Cố Diễn.
Bạc Sở Tiêu không muốn về nhà, càng chẳng muốn gặp người mẹ đang say xỉn của mình. Cậu dần dần nhận ra từ lúc có Cố Diễn bầu bạn, tính tình của mình cũng đã dần thay đổi. Ngoại trừ thường xuyên chịu đựng cơn đau đầu muốn nổ tung não thì mọi chuyện khác đều phát triển theo hướng tốt lành.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Bạc Sở Tiêu, Cố Diễn không nhanh không chậm liền kéo cánh tay Bạc Sở Tiêu rồi cả hai cùng đi đến một quán ăn lề đường.
Trước tòa chung cư cao cấp là một khu công viên nhỏ, xung quang trồng rất nhiều loại hoa và cây xanh tươi tốt. Ánh đèn vàng xung quanh công viên có lúc rất rõ, nhưng cũng có lúc rất mờ nhạt khiến cảnh đêm có thêm phần tuyệt sắc.
Cố Diễn ngồi đung đưa trên chiếc xích đu cũ, cứ đưa nhẹ là tiếng kêu "két kít" vang lên nhưng chẳng có mấy là đáng sợ. Hắn ngồi một mình, đầu tựa vào một bên dây xích đu, thẫn thờ nghĩ gì đó. Lâu lâu thì rít một hơi thuốc rồi chầm chậm phả vào làn sương nhạt đang tràn về.
Chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng đối với Cố Diễn là lâu dài. Thấy Bạc Sở Tiêu vẫn chưa xuất hiện, trong lòng hắn dấy lên cảm xúc phức tạp. Cảm xúc cứ lân lân trông rất khó chịu, khiến lòng hắn không yên tâm nổi. Cố Diễn vứt đầu lọc thuốc vào thùng rác gần đó, bàn tay từ từ lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra, không suy nghĩ gì liền nhấn vào cuộc trò chuyện giữa hắn và Bạc Sở Tiêu, thế nhưng câu tin nhắn gửi đi vẫn chưa có hồi đáp.
Cố Diễn: Tôi đang ở dưới tòa chung cư này, cậu muốn ra ngoài khuây khỏa không?
Khung tin nhắn chỉ hiện lên Bạc Sở Tiêu đã xem chứ chưa có hồi đáp.
Cố Diễn cứ thoát ra khỏi đoạn tin nhắn, rồi lướt qua lướt lại màn hình như muốn tìm ứng dụng nào đó để giúp hắn khuây khỏa, nhưng thất bại.
Giữa bầu trời đầy sao lấp lánh, thêm ánh trăng vàng nhạt treo lửng lơ giữa tầng mây, khung cảnh về đêm của thành phố rất tuyệt sắc. Gió nhè nhẹ lướt qua từng ngóc ngách, từng con phố khiến lá cây xung quanh đang rạo rực đón chào.
Cố Diễn vẫn cụp mắt nhìn chăm chăm vào điện thoại như đang đợi chờ thứ gì đó xuất hiện. Vài phút sau, tiếng bước chân chậm rãi truyền tới, sau đó, một cái bóng đổ xuống cơ thể Cố Diễn. Hắn ngẩng lên thì thấy Bạc Sở Tiêu đang đứng ngược với ánh sáng đèn đường. Đôi mắt cậu đen láy, lặng tờ như hồ nước sâu thăm thẳm.
"Bạc Sở Tiêu... " Cố Diễn khẽ gọi tên.
"Ừm."
Đôi mắt Cố Diễn chớp chớp vài cái, mang tràn ngập niềm hi vọng. Hắn mỉm cười nhẹ, khẽ nhích người sang một bên, ý muốn Bạc Sở Tiêu ngồi xích đu cùng hắn.
Phần ghế ngồi cũng khá rộng khoảng chừng một mét, đủ để nhét hai con người to lớn này cùng một chỗ. Bạc Sở Tiêu tỏ ra lưỡng lự một chút nhưng rồi cũng ngồi xuống bên cạnh Cố Diễn. Không khí thoạt nhìn rất bình thường nhưng thật ra cũng có phần gượng gạo xen lẫn.
Cố Diễn trộm nhìn Bạc Sở Tiêu một cái, sau đó thì liền giả vờ ho khan một tiếng, hắn nói.
"Tôi cứ tưởng... cậu không đến chứ?"
"Sao lại tưởng?" Bạc Sở Tiêu quay sang nhìn Cố Diễn với ánh mắt ngạc nhiên, cậu nói: "Không phải tôi đã phản hồi cho cậu rồi sao?"
Cố Diễn cũng có chút ngạc nhiên: "Không có." Giọng nói hơi cứng đơ: "Cậu đã xem nhưng không trả lời mà."
Nói dứt câu, đôi lông mi hắn rũ xuống, giống như đang chịu dáng vẻ ấm ức. Hắn vội mở khóa điện thoại rồi đưa cho Bạc Sở Tiêu xem đoạn tin nhắn của hắn và cậu.
Quả nhiên, câu hỏi trong phần tin nhắn của Cố Diễn vẫn chưa có hồi đáp.
Bạc Sở Tiêu "chậc" một tiếng, đôi chân mày bị nhíu chặt vào nhau: "Rõ ràng tôi đã trả lời rồi mà?"
Vừa nói, Bạc Sở Tiêu vừa móc chiếc điện thoại từ túi quần ra, nhẹ nhàng mở khóa rồi nhấn vào phần tin nhắn của hai người.
Khi mở ra xong, khuôn mặt Bạc Sở Tiêu bị cứng đờ, nói không nên lời. Còn Cố Diễn không kiềm được liền khẽ cười.
Hóa ra, Bạc Sở Tiêu đã soạn tin nhắn, vốn định gửi cho Cố Diễn rồi. Thế nhưng chẳng hiểu sao, nội dung tin nhắn vẫn còn hiện trên phần soạn tin, vẫn chưa gửi đi được. Thảo nào, Cố Diễn đợi cả buổi tối cũng chẳng thấy lời phản hồi nào từ Bạc Sở Tiêu.
"Rõ ràng là tôi đã..."
Bạc Sở Tiêu hơi luống cuống, cậu định mở miệng giải thích nhưng lời chưa nói xong đã bị Cố Diễn cướp mất.
Hắn cười cười, nói với giọng bỡn cợt: "Tôi hiểu. Tôi hiểu mà. Tôi có trách gì cậu đâu?"
Bạc Sở Tiêu: "..." Phải, không trách gì đâu. Nhưng có cần phải nhấn mạnh vậy không?
Trên nét mặt Cố Diễn vẫn còn ý cười, hắn cảm thấy con người Bạc Sở Tiêu đôi khi như thế này cũng dễ thương đến chết mất. Thế mà trái tim Cố Diễn từ nãy đến giờ cứ đập mạnh liên hồi không ngừng.
"Cười? Cậu có ý gì?" Bạc Sở Tiêu rõ đã không vui, thấy Cố Diễn còn cười, cậu càng cảm thấy bực bội: "Đang trách tôi là con sâu hậu đậu chứ gì?"
Cố Diễn đột nhiên im bặt lại, cũng chẳng nói lời nào, lại càng không dám cười nữa. Có lẽ vì hắn sợ Bạc Sở Tiêu giận dỗi nên mới chịu ngồi ngay ngắn.
Bạc Sở Tiêu tỏ ra như vậy nhưng lúc sau cũng chẳng buồn giữ trong bụng, gió thoảng qua, cậu liền cho câu chuyện bay theo gió, xem như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Cố Diễn âm thầm giơ ngón cái tặng Bạc Sở Tiêu: "..." Bạc Sở Tiêu, cậu thật là đỉnh mà. Biết mượn sức gió để giảm bớt phần gượng gạo, đáng nể thật đấy.
Bạc Sở Tiêu không nói gì, Cố Diễn cũng vậy. Có hai lại rơi vào không gian ồn ào từ thế giới bên ngoài truyền đến. Cố Diễn thở hắt một hơi, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời đêm, trong lòng cảm thấy rất dễ chịu. Cả hai vẫn im lặng, Cố Diễn thấy Bạc Sở Tiêu không còn vấn đề gì, hắn bèn lên tiếng.
"Tôi tưởng rằng, mẹ cậu không cho cậu ra ngoài."
"Tôi nói rằng tôi đến hiệu sách." Bạc Sở Tiêu đáp lời.
"Vậy cũng được luôn?" Cố Diễn nghiêng đầu nhìn Bạc Sở Tiêu, hắn hỏi: "Lỡ mẹ cậu phát hiện cậu nói dối thì sao?"
"Không biết." Bạc Sở Tiêu chầm chậm cúi mặt xuống, đôi tay trắng trẻo đan xen vào nhau, nói: "Chắc là bắt tôi ở trong phòng giải đề thôi."
Nghe vậy, Cố Diễn có chút lặng người. Hắn từ trước đến nay chưa bao giờ bị áp lực học hành. Lúc trước, dù gia đình có khá giả nhưng bố mẹ hắn chẳng bao giờ đặt nặng vấn đề học tập lên hàng đầu cả.
Mỗi người đều sẽ có thành công, nhưng không duy nhất một con đường đến thành công là học tập.
Cố Diễn nhẹ nhàng đưa tay đặt lên bờ vai nhỏ gầy của Bạc Sở Tiêu, ân cần nói: "Khi làm một điều gì đó, hãy nghĩ về cảm nhận của bản thân mình trước đã."
Bạc Sở Tiêu không đáp, âm thầm ghi nhận câu nói này. Bạc Sở Tiêu hít một hơi sâu rồi ngồi thẳng người dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn Cố Diễn và nói: "Cảm ơn."
Cố Diễn cũng khẽ cười lại, nhưng nhìn vẻ mặt nhạt nhòa của Bạc Sở Tiêu, hắn lại cảm thấy đau lòng.
__
Trời càng lúc càng tối đen như mực, ánh trăng vàng nhạt chiếu sáng cả một khoảng trời mờ mịt. Lá cây đang vươn mình theo gió, không khí mát mẻ bao trùm cả thành phố khiến ai nấy đều dễ chịu.
Cố Diễn và Bạc Sở Tiêu ngồi dưới tòa chung cư trò chuyện rất hăng say, đa phần đều nói về cuộc sống trước đây cả hai ngươi. Lúc đầu Bạc Sở Tiêu vẫn còn cứng miệng, một câu cũng không nhắc đến gia đình mình, chỉ toàn đổi chủ đề rồi hỏi ngược lại Cố Diễn. Nhưng với tính cách tò mò và kiên nhẫn của Cố Diễn, Bạc Sở Tiêu cũng đành thở dài rồi từ từ kể về cuộc sống của mình.
Bạc Sở Tiêu kể về bản thân một cách nhạt nhẽo, chỉ ngắn gọn rằng bố mẹ không hòa hợp. Từ lúc Bạc Sở Tiêu lên mười lăm tuổi, vì tính chất công việc nên bố mẹ mỗi người một ngả, nhưng thực chất là vì không ai sống nổi với ai nên mới chọn cách tránh né. Dần dà, chỉ còn mỗi mình cậu sống cô độc trong căn nhà đó mà lớn lên, rồi bị những nguyên tắc nghiêm khắc của người mẹ áp đặt lên người cậu một cách vô hình. Mệt mỏi với thái độ người mẹ, thiếu thốn tình cảm gia đình... Như vậy đâu thể gọi là hạnh phúc.
Nếu một đứa trẻ không có hạnh phúc mà vẫn vô tư hồn nhiên lớn lên thì đó là lời nói dối...
Cố Diễn thật ra cũng hiểu được, hắn chỉ là muốn Bạc Sở Tiêu nói ra hết để trong lòng nhẹ nhõm hơn thôi. Nỗi buồn tích tụ lâu ngày cũng sẽ thành tâm bệnh không thể cứu chữa được. Cố Diễn ngồi bên cạnh, ánh mắt hắn luôn chứa đựng hình ảnh của Bạc Sở Tiêu, hắn cẩn thận lắng tai nghe từng nỗi niềm mà Bạc Sở Tiêu đang chia sẻ rồi cũng ân cần vỗ vai Bạc Sở Tiêu mà nói lời an ủi.
Khoảng đến chín giờ tối, bầu trời đen che đi vầng trăng khuyết, cũng chẳng còn mấy ngôi sao nhỏ lấp lánh chi chít trên khoảng trời cuối Đông. Gió nhẹ thoang thoảng hương mùa Xuân đến, cảm thấy trong lòng thật yên bình và tràn ngập màu sắc.
Cố Diễn và Bạc Sở Tiêu ngồi tâm sự một lúc thì chợt nhận ra cả buổi tối cả hai vẫn chưa ăn gì. Cố Diễn chủ động mời Bạc Sở Tiêu ra ngoài ăn để dễ dàng phai lãng nỗi buồn khổ của mình.
Lúc đầu, Bạc Sở Tiêu khá do dự nhưng khi nhìn về tòa chung cư đang thắp sáng đèn thì lập tức đồng ý với Cố Diễn.
Bạc Sở Tiêu không muốn về nhà, càng chẳng muốn gặp người mẹ đang say xỉn của mình. Cậu dần dần nhận ra từ lúc có Cố Diễn bầu bạn, tính tình của mình cũng đã dần thay đổi. Ngoại trừ thường xuyên chịu đựng cơn đau đầu muốn nổ tung não thì mọi chuyện khác đều phát triển theo hướng tốt lành.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Bạc Sở Tiêu, Cố Diễn không nhanh không chậm liền kéo cánh tay Bạc Sở Tiêu rồi cả hai cùng đi đến một quán ăn lề đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.