Bí Mật Kết Hôn Với Thần Tượng, Tôi Nổi Tiếng
Chương 14: "Chúng ta rất xứng đôi."
Sơn Dữu Tử
24/07/2021
Editor: Thy - 24.7.2021.
Thích, đương nhiên là thích.
Cậu từ sơ trung đã thích người kia, nhưng trước mặt là camera, Quý Duy không biết nên trả lời như thế nào, cậu đối với Lục Thận Hành hẳn là một loại tình cảm phức tạp, phức tạp đến nỗi không có cách nào dùng một câu mà miêu tả được.
Chưa bao giờ thấy Lục Thận Hành lúc còn nhỏ, sợ anh không tốt như trong tưởng tượng, lại sợ anh tốt hơn cả trong tưởng tượng, quang mang vạn trượng, còn cậu chỉ là một hạt bụi bên dưới, ngửa đầu lên mới có thể nhìn thấy anh.
Chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn anh.
Quý Duy trầm mặc.
"Không trêu cậu." Lục ảnh đế bỗng nhiên cười nhẹ, yên lặng chăm chú nhìn cậu: "Khẩn trương sao?"
Sao thần tượng lại biết cậu đang khẩn trương chứ!
Quý Duy bỗng nhiên ngẩng đầu liếc mắt qua ngắm Lục Thận Hành một cái, phát hiện nam nhân vẫn duy trì bộ dáng ôn hoà như cũ, cậu nhỏ giọng mà "Ừm" một tiếng.
Xác nhận không có khẩn trương nha.
Lục Thận Hành vui đùa hoà tan không khí xa cách, giống như giữa hai người không hề có khoảng cách, cậu cũng có dũng khí mở miệng nói chuyện với Lục Thận Hành.
"A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a, tôi cũng muốn bị Lục ảnh đế đùa kiểu vậy."
"Lục ảnh đế vừa man vừa cẩn thận, chủ động chiếu cố hậu bối, chưa nói tới kỹ thuật diễn hay nhân phẩm, may mắn lắm mới thấy được bộ mặt này."
"Nổi lửa lên em, Lục ảnh đế cùng ai đóng phim có cũng không có cảm giác CP, mà sao lúc nào cùng tiểu ca ca cũng có cảm giác CP zạyyyyy."
"Không phải chỉ mỗi mình cô! Fans CP muốn ngất luôn nè, Lục Duy is real!"
Từ sân bay Yến Thành đến Pháp tổng cộng hết mười một tiếng đồng hồ, lúc xuống máy bay mọi người đều cực kỳ mệt mỏi, nhưng gió biển tươi mát ập vào mặt, cơn buồn ngủ cũng trở thành hư không.
"Được đi nghỉ phép thích ghê."
Đỗ Nhược Tùng cười cười, bộ dáng thập phần thích ý.
Tô Văn cũng hơi gật gật đầu.
Tâm tình mọi người đều vô cùng tốt, thẳng cho đến khi đạo diễn Trương cầm loa của đài truyền hình Yến Thành hô: "Hoan nghênh mọi người tới thành phố ven biển Nice mỹ lệ, mời các vị khách mời tự giác nộp di động cũng ví tiền."
Đỗ Nhược Tùng lập tức than ngắn thở dài: "Đạo diễn Trương, bọn tôi không có quen thuộc địa sinh nước Pháp, mà cũng không biết nói tiếng Pháp, không di động không ví tiền là muốn lấy mạng hả!"
Đại thần Mã Lập Thanh cũng lo lắng vuốt vuốt râu dài, ông khong chỉ không biết tiếng Pháp, mà tiếng Anh cũng không biết, chỉ biết mỗi tiếng Nga.
"Nhiệm vụ thứ nhất của các bạn là tìm người ở cửa hàng nhạc cụ."
Đạo diễn Trương cho bọn họ nhìn một tấm ảnh chụp, nam nhân trên ảnh đại khái khoảng năm mươi tuổi, diện mạo điển hình của người Pháp, tóc màu tối, tròng mắt nâu, ở trên hai má có tàn nhang nhàn nhạt.
Người như vậy, ở Nice không có cả vạn cũng phải có mấy ngàn.
Sau khi nhân viên công tác thu hồi ảnh chụp, Triệu Việt nhìn Quý Duy một bên nhắm mắt một bên dùng tay giống như đang tính toán gì đó, nhịn không được cười nhạo nói: "Cậu nhớ lại như thế nào cũng vô dụng, Nice lớn như vậy, khó nhất chính là tìm người."
Đỗ Nhược Tùng nhíu nhíu mày: "Không có điện thoại cũng có đồng xu dính túi, tìm người như mò kim đáy bể, tổ tiết mục biết cách làm khó người khác quá."
Có lé bởi vì oán niệm của khách mời quá lớn, tổ tiết mục nhượng bộ, cho phép hai người chung một đội, thông qua bốc thăm để phân tổ.
"Gì, tôi cảm thấy quyết định của tổ tiết mục nhắm vào Lục ảnh đế đúng hơn, có thể cho tôi vào chung đội với người nào giỏi giỏi được hong?"
"Ha ha ha ha ha ha ha bốc thăm chia đội, thật xin lỗi lão Lục nhà tôi và Âu hoàng* không có liên quan nào, năm nay ở lien hoan phim Cannes chắc trúng đội với Tử Thần, không đoạt giải đau lòng chết tôi, nhân vật tốt như vậy mà."
*Mình nghĩ là người ra ngoài vớ đại đồ cũng nhặt được bảo vật, nhưng mà thôi giữ nguyên.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha đây là hình thức phân tổ sợ hãi tự nguyện của Lục dân chủ sao!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi cảm nhận được nguyện cầu được sống nồng nàn mãnh liệt của tổ tiết mục, cười chết tôi."
Sáu tấm card viết ba con số.
Người bốc cùng một số sẽ vào chung một tổ.
Sau khi mọi người đều nhận được card, Tô Văn nhìn thoáng qua card của mình, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Quý Duy, cậu số mấy?"
Tất cả mọi người còn nhớ tới biểu hiện trời thần đất lở của Quý Duy ở tập trước, toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người cậu, chờ đợi cậu trả lời.
Quý Duy lại không phát hiện, ngữ khí tùy ý: "Số 3."
"Số 3 sao——"
Lục Thận Hành rũ mắt, ngữ khí nhàn nhạt.
"Tôi là số 3! Tôi là số 3! Tôi là số 3!" Đỗ Nhược Tùng cao hứng đến mức từ trên mặt đất nhảy lên, đem tấm card nắm chặt ở trên tay, mở ra hai tay, muốn cùng Quý Duy ôm một cái thật nhiệt tình.
Lục Thận Hành lại vươn tay, túm chặt Quý Duy, muốn làm thiếu niên chao đảo ngã về phía mình, Đỗ Nhược Tùng xông thẳng tới mỗi khoảng trống.
Hắn vừa định nói chuyện, liền nghe được Lục Thận Hành thong thả ung dung mà mở miệng: "Muốn nói chuyện gì thì nói, đừng động thủ."
Đỗ Nhược Tùng:............
"Lời này của Lục ảnh đế vừa nghe rất có đạo lý đó, nhưng mà tay anh ấy còn nắm tay tiểu ca ca kìa, không thuyết phục không thuyết phục."
"Lục ảnh đế tiêu chuẩn kép! Tùng Tùng còn chưa đụng được, anh đã dắt tay tiểu ca ca rồi đó!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha fans CP đâu hết rồi, ra nhìn tay bọn họ kìa!"
"A a a! Mặc kệ người khác nói thế nào, trong mắt tôi đây chính là tình yêu!"
Một lát sau, Lục Thận Hành mới buông tay.
Quý Duy lắc lư tay một cái, tuy rằng cách ống tay áo, nhưng chỗ bị Lục Thận Hành nắm lấy hình như có chút...... nóng lên.
Kết quả phân đội nhanh được xác định, cậu cùng Đỗ Nhược Tùng một đội, Lục Thận Hành cùng Triệu Việt một đội, Tô Văn cùng đại thần Mã Lập Thanh một đội.
"Hai tổ trước khá tốt, còn tổ sau cùng không phải hơi trầm mặc sao? Số người coi phát sóng trực tiếp không biết có nhiều được hay không?"
"Ở trên Weibo có người tổng hợp số lần Tô Văn nói chuyện ở tập trước, toàn bộ hành trình chỉ nói có mười câu, trong đó bảy câu là nói với Quý Duy, thảm."
"Cũng không đến mức đó, nhân số phòng phát sóng trực tiếp của đội tiểu ca ca cộng lại mới có 10.4 vạn, cả đội thiên hậu là 584 vạn, thiên hậu không cần làm gì cũng có người xem."
Sau khi ba đội khởi hành, Đỗ Nhược Tùng vô cùng hưng phấn, cuối cùng hắn cũng có thể cảm thụ trải nghiệm là thành viên đội chiến thắng rồi.
"Chúng ta bây giờ đi đâu? Đi cửa hàng nhạc cụ hả?" Đỗ Nhược Tùng hỏi.
Quý Duy lắc lắc đầu: "Tôi muốn tìm giấy và bút."
Cái này hơi khó.
Tuy rằng bọn họ xác thực đang đứng ở trung tâm quảng trường, nhưng Đỗ Nhược Tùng không chắc có người nào nguyện ý mượn giấy bút cho bọ họ hay không.
Bỗng nhiên, trước mặt Đỗ Nhược Tùng xuất hiện một tờ giấy và một cây bút chì.
Thật giống như đang buồn ngủ thì có người đưa gối đầu!
Đỗ Nhược Tùng vừa định nói cảm ơn, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện thế mà lại là Lục Thận Hành, trong lòng hắn có dự cảm không tốt lắm: "Lục ảnh đế sao lại ở đây, không phải đã nói tôi với Duy Duy chung một đội sao."
Lục Thận Hành liếc nhìn Đỗ Nhược Tùng một cái, chậm rì rì mà nói: "Chưa ai nói hai đội không thể hợp tác làm."
Đỗ Nhược Tùng:............
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Cầu trang bị thêm máy quay cho đạo diễn, tôi muốn xem đạo diễn hiện tại đang bày ra biểu tình gì!!"
"Lão Đỗ: Tôi tự bế rồi."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lục ảnh đế đúng là người khiến người khác vô pháp cự tuyệt."
"Hoài nghi lúc nãy hợp lý đó, chính là hàm ý của Lục ảnh đế, một mũi tên trúng nhiều con nhạn."
Vì đang hấp thụ ké nhiệt độ, Triệu Việt không thể không đi theo Lục Thận Hành, hắn không kiên nhẫn mà nhìn Quý Duy: "Không phải chứ, cậu lấy giấy bút làm gì, chẳng lẽ đi vẽ mặt hả?"
"Ừm."
Quý Duy gật gật đầu.
Triệu Việt:............Mẹ, nổ vl.
Hắn căn bản không tin, nhưng ngại Lục Thận Hành đứng bên cạnh, không thể biểu hiện mình thông mình hơn người, cũng không tiện nói lời trong lòng ra, mà uyển chuyển kiến nghị: "Tôi cảm thấy bây giờ chúng ta phải đến từng cửa hàng nhạc cụ hỏi, phân chia khu vực ra tìm."
"Không cần thiết."
Quý Duy bắt đầu phác hoạ bản vẽ, nhẹ nhàng mà nói.
Triệu Việt buông tay, cũng không tức giận: "Là cậu tự nói."
Hắn có thể đoán được sau khi tiết mục phát sóng bình luận về Quý Duy sẽ có bao nhiêu sự chuyển biến, không ai lại thích một người khăng khăng làm theo ý mình.
Xác thật, làn đạn cũng đồng ý với cách làm của Triệu Việt hơn.
"Sinh viên mỹ thuật tới nói một chút, vẽ lại chân dung người rất tinh tế và công phu, đều là nhìn người mẫu vẽ từng nét một, thời gian quan sát có năm phút thật sự chỉ đủ phác hoạ, đương nhiên cũng sẽ ra được chút nét, nhưng mà dựa vào cái này tìm người cũng hơi miễn cưỡng."
"Tôi cảm thấy Triệu Việt nói rất có đạo lý, lùi lại một bước xem, nếu vẽ được người ra đi, cũng phải đến từng cửa hàng nhạc cụ mà tìm thôi à."
"Tiểu ca ca lần này có chút lớn mật, khả năng do tập một hoàn thành nhiệm vụ quá thuận lợi."
Quý Duy không biết các võng hữu đều không xem trọng biểu hiện của cậu trong tập này, cậu nhắm mắt lại hồi tượng ảnh chụp một chút, sau đó chậm rãi phác hoạ ra một hình dáng, vừa đặt bút đã ổn lại còn chuẩn, cơ hồ không cần chỉnh sửa.
"Đậu má! Không biết có phải tôi bị ảo giác hay không chứ tôi thấy bản nháp thôi cũng đã rất giống rồi, quỳ tiểu ca ca."
"Sinh viên khoa học tự nhiên cạn lời."
"Tôi xin phép rút lại lời nói ban nãy! Lúc nãy cho rằng tiểu ca ca là dân nghiệp dư yêu thích vẽ tranh thôi, không coi trọng cách cậu ấy dùng bức tranh để tìm người, nhưng mà xem lại thì thủ pháp này đúng là lão đại chính hiệu, trình độ này lấy ra đem đi thi cũng có thể đoạt giải."
"Đánh giá sao như vậy hả? Nhìn y chang cái giấy nháp, không nhìn ra được cái gì."
Phòng phát sóng trực tiếp vẫn có người còn đang nghi ngờ, nhưng theo thời gian từng phút từng phút trôi qua, giấy nháp ban đầu bị vô số chi tiết hình ảnh lấp đầy, phác hoạ chân dung nhân vật hoàn chỉnh ngay trước mắt, nhìn không khác gì ảnh chụp, mấy người còn đang nghi ngờ liền chuyển sang kinh ngạc cảm thán.
"Đậu má đậu má! Này là người thật hả, gọi là máy in hình người con mẹ nó luôn đi!"
"Trí nhớ cùng sức quan sát cao đến đáng sợ, hơn nữa đặt bút một lần thôi không có cần tẩy xoá chỗ nào, tôi muốn tua video lại xem một lần, quá lợi hại!"
"Đừng hỏi tôi vì sao vừa quỳ vừa xem video, vì đầu gối tôi không xứng!"
Rất nhanh chóng liền có người đăng video cắt nối biên tập đoạn Quý Duy vẽ tranh lên Weibo, không lâu sau liền lên hot search, càng ngày càng nhiều người lũ lượt vào phòng phát sóng trực tiếp của Quý Duy, từ lúc bắt đầu chỉ có 4.3 vạn người bây giờ không ngừng tăng vọt, nhanh chóng liền quá 15 vạn người xem, hơn nữa tốc độ tăng trưởng vẫn luôn không quá chậm.
Ngay từ khi Quý Duy bắt đầu vẽ tranh, Đỗ Nhược Tùng đã không chớp mắt mà nhìn chằm chằm tay cậu, hắn không hiểu rõ về hội hoá lắm, nhưng mà cảm thấy Quý Duy vẽ tranh giống như nước chảy mây trôi, vừa mơ hồ vừa thoải mái.
Hắn cảm khái nói: "Về sau nhất định phải cho nhóc con đi học vẽ tranh."
Bởi vì, khí chất quá rõ ràng.......
Thiếu niên ngồi ở đầu ghế dài, phía sau là cao ốc mang đậm hơi thở hiện đại, cậu cúi đầu, cầm bút mà nghiêm túc vẽ lên giấy, lộ ra cái cổ trắng nõn, tựa hồ sự vật sự việc xung quanh đều vì cậu mà yên tĩnh.
Một màn này thật sự quá đẹp.
Quý Duy ngồi vẽ tranh hấp dẫn rất nhiều người Pháp đang nghỉ chân xung quanh, đại bộ phận là những người biết thưởng thức, một ít người lấy di động ra chụp ảnh.
Quý Duy đi một nét bút cuối cùng, đứng lên.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng.
Quý Duy có chút kinh ngạc, cậu vẽ đến nhập tâm, căn bản không biết từ khi nào lại có nhiều người nước ngoài tụ tập lại như vậy, cậu đối với đám đông thẹn thùng mà cười.
Lục Thận hành lẳng lặng nhìn thiếu niên bên cạnh, lần đầu tiên anh nhìn thấy Quý Duy..... Cũng là cảnh tượng này.
Có lẽ ánh mắt anh nhìn cậu quá mức chăm chú, một chàng trai người Pháp đứng bên cạnh lấy hết can đảm hỏi anh: "Cậu ấy là gì của anh?"
Thần thái Lục Thận Hành thả lỏng, dùng tiếng Pháp lười biếng mà nói: "Bạn trai nhỏ."
Bởi vì âm thanh quá thấp, không bị microphone thu vào.
Chỉ có Quý Duy đang đứng gần anh nhất nghe được, cậu không hiểu tiếng Pháp, bởi vậy tò mò hỏi: "Anh ta nói gì với anh vậy?"
"Anh ta nói ——" Ánh mắt của nam nhân dừng trên mặt Quý Duy một lát, dừng một chút nói: "Chúng ta rất xứng đôi."
____________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nói trước một câu không phải spoil, lần đầu gặp mặt của Lục ảnh đế và Quý Duy xác thật không phải là xem mắt.
Thích, đương nhiên là thích.
Cậu từ sơ trung đã thích người kia, nhưng trước mặt là camera, Quý Duy không biết nên trả lời như thế nào, cậu đối với Lục Thận Hành hẳn là một loại tình cảm phức tạp, phức tạp đến nỗi không có cách nào dùng một câu mà miêu tả được.
Chưa bao giờ thấy Lục Thận Hành lúc còn nhỏ, sợ anh không tốt như trong tưởng tượng, lại sợ anh tốt hơn cả trong tưởng tượng, quang mang vạn trượng, còn cậu chỉ là một hạt bụi bên dưới, ngửa đầu lên mới có thể nhìn thấy anh.
Chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn anh.
Quý Duy trầm mặc.
"Không trêu cậu." Lục ảnh đế bỗng nhiên cười nhẹ, yên lặng chăm chú nhìn cậu: "Khẩn trương sao?"
Sao thần tượng lại biết cậu đang khẩn trương chứ!
Quý Duy bỗng nhiên ngẩng đầu liếc mắt qua ngắm Lục Thận Hành một cái, phát hiện nam nhân vẫn duy trì bộ dáng ôn hoà như cũ, cậu nhỏ giọng mà "Ừm" một tiếng.
Xác nhận không có khẩn trương nha.
Lục Thận Hành vui đùa hoà tan không khí xa cách, giống như giữa hai người không hề có khoảng cách, cậu cũng có dũng khí mở miệng nói chuyện với Lục Thận Hành.
"A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a, tôi cũng muốn bị Lục ảnh đế đùa kiểu vậy."
"Lục ảnh đế vừa man vừa cẩn thận, chủ động chiếu cố hậu bối, chưa nói tới kỹ thuật diễn hay nhân phẩm, may mắn lắm mới thấy được bộ mặt này."
"Nổi lửa lên em, Lục ảnh đế cùng ai đóng phim có cũng không có cảm giác CP, mà sao lúc nào cùng tiểu ca ca cũng có cảm giác CP zạyyyyy."
"Không phải chỉ mỗi mình cô! Fans CP muốn ngất luôn nè, Lục Duy is real!"
Từ sân bay Yến Thành đến Pháp tổng cộng hết mười một tiếng đồng hồ, lúc xuống máy bay mọi người đều cực kỳ mệt mỏi, nhưng gió biển tươi mát ập vào mặt, cơn buồn ngủ cũng trở thành hư không.
"Được đi nghỉ phép thích ghê."
Đỗ Nhược Tùng cười cười, bộ dáng thập phần thích ý.
Tô Văn cũng hơi gật gật đầu.
Tâm tình mọi người đều vô cùng tốt, thẳng cho đến khi đạo diễn Trương cầm loa của đài truyền hình Yến Thành hô: "Hoan nghênh mọi người tới thành phố ven biển Nice mỹ lệ, mời các vị khách mời tự giác nộp di động cũng ví tiền."
Đỗ Nhược Tùng lập tức than ngắn thở dài: "Đạo diễn Trương, bọn tôi không có quen thuộc địa sinh nước Pháp, mà cũng không biết nói tiếng Pháp, không di động không ví tiền là muốn lấy mạng hả!"
Đại thần Mã Lập Thanh cũng lo lắng vuốt vuốt râu dài, ông khong chỉ không biết tiếng Pháp, mà tiếng Anh cũng không biết, chỉ biết mỗi tiếng Nga.
"Nhiệm vụ thứ nhất của các bạn là tìm người ở cửa hàng nhạc cụ."
Đạo diễn Trương cho bọn họ nhìn một tấm ảnh chụp, nam nhân trên ảnh đại khái khoảng năm mươi tuổi, diện mạo điển hình của người Pháp, tóc màu tối, tròng mắt nâu, ở trên hai má có tàn nhang nhàn nhạt.
Người như vậy, ở Nice không có cả vạn cũng phải có mấy ngàn.
Sau khi nhân viên công tác thu hồi ảnh chụp, Triệu Việt nhìn Quý Duy một bên nhắm mắt một bên dùng tay giống như đang tính toán gì đó, nhịn không được cười nhạo nói: "Cậu nhớ lại như thế nào cũng vô dụng, Nice lớn như vậy, khó nhất chính là tìm người."
Đỗ Nhược Tùng nhíu nhíu mày: "Không có điện thoại cũng có đồng xu dính túi, tìm người như mò kim đáy bể, tổ tiết mục biết cách làm khó người khác quá."
Có lé bởi vì oán niệm của khách mời quá lớn, tổ tiết mục nhượng bộ, cho phép hai người chung một đội, thông qua bốc thăm để phân tổ.
"Gì, tôi cảm thấy quyết định của tổ tiết mục nhắm vào Lục ảnh đế đúng hơn, có thể cho tôi vào chung đội với người nào giỏi giỏi được hong?"
"Ha ha ha ha ha ha ha bốc thăm chia đội, thật xin lỗi lão Lục nhà tôi và Âu hoàng* không có liên quan nào, năm nay ở lien hoan phim Cannes chắc trúng đội với Tử Thần, không đoạt giải đau lòng chết tôi, nhân vật tốt như vậy mà."
*Mình nghĩ là người ra ngoài vớ đại đồ cũng nhặt được bảo vật, nhưng mà thôi giữ nguyên.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha đây là hình thức phân tổ sợ hãi tự nguyện của Lục dân chủ sao!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi cảm nhận được nguyện cầu được sống nồng nàn mãnh liệt của tổ tiết mục, cười chết tôi."
Sáu tấm card viết ba con số.
Người bốc cùng một số sẽ vào chung một tổ.
Sau khi mọi người đều nhận được card, Tô Văn nhìn thoáng qua card của mình, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Quý Duy, cậu số mấy?"
Tất cả mọi người còn nhớ tới biểu hiện trời thần đất lở của Quý Duy ở tập trước, toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người cậu, chờ đợi cậu trả lời.
Quý Duy lại không phát hiện, ngữ khí tùy ý: "Số 3."
"Số 3 sao——"
Lục Thận Hành rũ mắt, ngữ khí nhàn nhạt.
"Tôi là số 3! Tôi là số 3! Tôi là số 3!" Đỗ Nhược Tùng cao hứng đến mức từ trên mặt đất nhảy lên, đem tấm card nắm chặt ở trên tay, mở ra hai tay, muốn cùng Quý Duy ôm một cái thật nhiệt tình.
Lục Thận Hành lại vươn tay, túm chặt Quý Duy, muốn làm thiếu niên chao đảo ngã về phía mình, Đỗ Nhược Tùng xông thẳng tới mỗi khoảng trống.
Hắn vừa định nói chuyện, liền nghe được Lục Thận Hành thong thả ung dung mà mở miệng: "Muốn nói chuyện gì thì nói, đừng động thủ."
Đỗ Nhược Tùng:............
"Lời này của Lục ảnh đế vừa nghe rất có đạo lý đó, nhưng mà tay anh ấy còn nắm tay tiểu ca ca kìa, không thuyết phục không thuyết phục."
"Lục ảnh đế tiêu chuẩn kép! Tùng Tùng còn chưa đụng được, anh đã dắt tay tiểu ca ca rồi đó!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha fans CP đâu hết rồi, ra nhìn tay bọn họ kìa!"
"A a a! Mặc kệ người khác nói thế nào, trong mắt tôi đây chính là tình yêu!"
Một lát sau, Lục Thận Hành mới buông tay.
Quý Duy lắc lư tay một cái, tuy rằng cách ống tay áo, nhưng chỗ bị Lục Thận Hành nắm lấy hình như có chút...... nóng lên.
Kết quả phân đội nhanh được xác định, cậu cùng Đỗ Nhược Tùng một đội, Lục Thận Hành cùng Triệu Việt một đội, Tô Văn cùng đại thần Mã Lập Thanh một đội.
"Hai tổ trước khá tốt, còn tổ sau cùng không phải hơi trầm mặc sao? Số người coi phát sóng trực tiếp không biết có nhiều được hay không?"
"Ở trên Weibo có người tổng hợp số lần Tô Văn nói chuyện ở tập trước, toàn bộ hành trình chỉ nói có mười câu, trong đó bảy câu là nói với Quý Duy, thảm."
"Cũng không đến mức đó, nhân số phòng phát sóng trực tiếp của đội tiểu ca ca cộng lại mới có 10.4 vạn, cả đội thiên hậu là 584 vạn, thiên hậu không cần làm gì cũng có người xem."
Sau khi ba đội khởi hành, Đỗ Nhược Tùng vô cùng hưng phấn, cuối cùng hắn cũng có thể cảm thụ trải nghiệm là thành viên đội chiến thắng rồi.
"Chúng ta bây giờ đi đâu? Đi cửa hàng nhạc cụ hả?" Đỗ Nhược Tùng hỏi.
Quý Duy lắc lắc đầu: "Tôi muốn tìm giấy và bút."
Cái này hơi khó.
Tuy rằng bọn họ xác thực đang đứng ở trung tâm quảng trường, nhưng Đỗ Nhược Tùng không chắc có người nào nguyện ý mượn giấy bút cho bọ họ hay không.
Bỗng nhiên, trước mặt Đỗ Nhược Tùng xuất hiện một tờ giấy và một cây bút chì.
Thật giống như đang buồn ngủ thì có người đưa gối đầu!
Đỗ Nhược Tùng vừa định nói cảm ơn, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện thế mà lại là Lục Thận Hành, trong lòng hắn có dự cảm không tốt lắm: "Lục ảnh đế sao lại ở đây, không phải đã nói tôi với Duy Duy chung một đội sao."
Lục Thận Hành liếc nhìn Đỗ Nhược Tùng một cái, chậm rì rì mà nói: "Chưa ai nói hai đội không thể hợp tác làm."
Đỗ Nhược Tùng:............
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Cầu trang bị thêm máy quay cho đạo diễn, tôi muốn xem đạo diễn hiện tại đang bày ra biểu tình gì!!"
"Lão Đỗ: Tôi tự bế rồi."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lục ảnh đế đúng là người khiến người khác vô pháp cự tuyệt."
"Hoài nghi lúc nãy hợp lý đó, chính là hàm ý của Lục ảnh đế, một mũi tên trúng nhiều con nhạn."
Vì đang hấp thụ ké nhiệt độ, Triệu Việt không thể không đi theo Lục Thận Hành, hắn không kiên nhẫn mà nhìn Quý Duy: "Không phải chứ, cậu lấy giấy bút làm gì, chẳng lẽ đi vẽ mặt hả?"
"Ừm."
Quý Duy gật gật đầu.
Triệu Việt:............Mẹ, nổ vl.
Hắn căn bản không tin, nhưng ngại Lục Thận Hành đứng bên cạnh, không thể biểu hiện mình thông mình hơn người, cũng không tiện nói lời trong lòng ra, mà uyển chuyển kiến nghị: "Tôi cảm thấy bây giờ chúng ta phải đến từng cửa hàng nhạc cụ hỏi, phân chia khu vực ra tìm."
"Không cần thiết."
Quý Duy bắt đầu phác hoạ bản vẽ, nhẹ nhàng mà nói.
Triệu Việt buông tay, cũng không tức giận: "Là cậu tự nói."
Hắn có thể đoán được sau khi tiết mục phát sóng bình luận về Quý Duy sẽ có bao nhiêu sự chuyển biến, không ai lại thích một người khăng khăng làm theo ý mình.
Xác thật, làn đạn cũng đồng ý với cách làm của Triệu Việt hơn.
"Sinh viên mỹ thuật tới nói một chút, vẽ lại chân dung người rất tinh tế và công phu, đều là nhìn người mẫu vẽ từng nét một, thời gian quan sát có năm phút thật sự chỉ đủ phác hoạ, đương nhiên cũng sẽ ra được chút nét, nhưng mà dựa vào cái này tìm người cũng hơi miễn cưỡng."
"Tôi cảm thấy Triệu Việt nói rất có đạo lý, lùi lại một bước xem, nếu vẽ được người ra đi, cũng phải đến từng cửa hàng nhạc cụ mà tìm thôi à."
"Tiểu ca ca lần này có chút lớn mật, khả năng do tập một hoàn thành nhiệm vụ quá thuận lợi."
Quý Duy không biết các võng hữu đều không xem trọng biểu hiện của cậu trong tập này, cậu nhắm mắt lại hồi tượng ảnh chụp một chút, sau đó chậm rãi phác hoạ ra một hình dáng, vừa đặt bút đã ổn lại còn chuẩn, cơ hồ không cần chỉnh sửa.
"Đậu má! Không biết có phải tôi bị ảo giác hay không chứ tôi thấy bản nháp thôi cũng đã rất giống rồi, quỳ tiểu ca ca."
"Sinh viên khoa học tự nhiên cạn lời."
"Tôi xin phép rút lại lời nói ban nãy! Lúc nãy cho rằng tiểu ca ca là dân nghiệp dư yêu thích vẽ tranh thôi, không coi trọng cách cậu ấy dùng bức tranh để tìm người, nhưng mà xem lại thì thủ pháp này đúng là lão đại chính hiệu, trình độ này lấy ra đem đi thi cũng có thể đoạt giải."
"Đánh giá sao như vậy hả? Nhìn y chang cái giấy nháp, không nhìn ra được cái gì."
Phòng phát sóng trực tiếp vẫn có người còn đang nghi ngờ, nhưng theo thời gian từng phút từng phút trôi qua, giấy nháp ban đầu bị vô số chi tiết hình ảnh lấp đầy, phác hoạ chân dung nhân vật hoàn chỉnh ngay trước mắt, nhìn không khác gì ảnh chụp, mấy người còn đang nghi ngờ liền chuyển sang kinh ngạc cảm thán.
"Đậu má đậu má! Này là người thật hả, gọi là máy in hình người con mẹ nó luôn đi!"
"Trí nhớ cùng sức quan sát cao đến đáng sợ, hơn nữa đặt bút một lần thôi không có cần tẩy xoá chỗ nào, tôi muốn tua video lại xem một lần, quá lợi hại!"
"Đừng hỏi tôi vì sao vừa quỳ vừa xem video, vì đầu gối tôi không xứng!"
Rất nhanh chóng liền có người đăng video cắt nối biên tập đoạn Quý Duy vẽ tranh lên Weibo, không lâu sau liền lên hot search, càng ngày càng nhiều người lũ lượt vào phòng phát sóng trực tiếp của Quý Duy, từ lúc bắt đầu chỉ có 4.3 vạn người bây giờ không ngừng tăng vọt, nhanh chóng liền quá 15 vạn người xem, hơn nữa tốc độ tăng trưởng vẫn luôn không quá chậm.
Ngay từ khi Quý Duy bắt đầu vẽ tranh, Đỗ Nhược Tùng đã không chớp mắt mà nhìn chằm chằm tay cậu, hắn không hiểu rõ về hội hoá lắm, nhưng mà cảm thấy Quý Duy vẽ tranh giống như nước chảy mây trôi, vừa mơ hồ vừa thoải mái.
Hắn cảm khái nói: "Về sau nhất định phải cho nhóc con đi học vẽ tranh."
Bởi vì, khí chất quá rõ ràng.......
Thiếu niên ngồi ở đầu ghế dài, phía sau là cao ốc mang đậm hơi thở hiện đại, cậu cúi đầu, cầm bút mà nghiêm túc vẽ lên giấy, lộ ra cái cổ trắng nõn, tựa hồ sự vật sự việc xung quanh đều vì cậu mà yên tĩnh.
Một màn này thật sự quá đẹp.
Quý Duy ngồi vẽ tranh hấp dẫn rất nhiều người Pháp đang nghỉ chân xung quanh, đại bộ phận là những người biết thưởng thức, một ít người lấy di động ra chụp ảnh.
Quý Duy đi một nét bút cuối cùng, đứng lên.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng.
Quý Duy có chút kinh ngạc, cậu vẽ đến nhập tâm, căn bản không biết từ khi nào lại có nhiều người nước ngoài tụ tập lại như vậy, cậu đối với đám đông thẹn thùng mà cười.
Lục Thận hành lẳng lặng nhìn thiếu niên bên cạnh, lần đầu tiên anh nhìn thấy Quý Duy..... Cũng là cảnh tượng này.
Có lẽ ánh mắt anh nhìn cậu quá mức chăm chú, một chàng trai người Pháp đứng bên cạnh lấy hết can đảm hỏi anh: "Cậu ấy là gì của anh?"
Thần thái Lục Thận Hành thả lỏng, dùng tiếng Pháp lười biếng mà nói: "Bạn trai nhỏ."
Bởi vì âm thanh quá thấp, không bị microphone thu vào.
Chỉ có Quý Duy đang đứng gần anh nhất nghe được, cậu không hiểu tiếng Pháp, bởi vậy tò mò hỏi: "Anh ta nói gì với anh vậy?"
"Anh ta nói ——" Ánh mắt của nam nhân dừng trên mặt Quý Duy một lát, dừng một chút nói: "Chúng ta rất xứng đôi."
____________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nói trước một câu không phải spoil, lần đầu gặp mặt của Lục ảnh đế và Quý Duy xác thật không phải là xem mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.