Chương 6
alwaysb4by
17/05/2013
“A...” – vừa về đến nhà thì Nhi ngay lập tức vui sướng chạy đến ôm
người đàn ông đang đứng trước cửa. Đó là một người khá đứng
tuổi, nhưng khí thế toát lên ở ông dũng mãnh như một con hổ.
Mái tóc hoa râm cắt ngắn, được vuốt lên ôm lấy khuôn mặt tuấn
tú mặc dù đã điểm vài nếp nhăn trên khoé mắt sắc bén. Thân
hính thiêu sái ôm lấy Nhi trong tay.
“Ba...Con nhớ ba lắm!” – Nhi ôm chặt người cha nuôi của mình – Phương Long Vỹ, đầu dụi dụi vào lòng ông tìm hơi ấm. Cảm giác này đã lâu lắm rồi cô không được chạm qua, nơi khoé mắt dưng dưng rơi lệ.
“Sao thế con? Gặp ba không vui à?” – ông nhẹ nhàng xoa đầu cô con gái, mỉm cười ấm áp.
Đến lúc này, Nhi mới buông ba mình ra, đưa tay lau nước mắt.
“Con khóc hồi nào? Tại có hạt cát bay vào mắt thôi!” – Nhi nũng nịu, mang ánh mắt thấm lệ kia nhìn ông. Thật đáng yêu mà! Ông không nhịn được mà ôm trầm đứa con bé bỏng này vỗ về, yêu thương.
“Được rồi, công chúa của ba, chúng ta vào nhà thôi!”
Theo sau ba, Nhi bỗng cảm thấy một mùi hương rất quen thuộc thoang thoảng đâu đây. Nếu cô không nhầm thì hương vị này đích thực là canh tàu hủ – món ăn mà Nhi thích nhất.
Từ khi lên mười tuổi, Nhi – một đứa trẻ mồ côi trong phút chốc biến thành một nàng công chúa được sống trong nhung lụa và sự yêu quý của ba mình. Mặc dù vậy cô không hề ra oai hay bắt nạt với bất cứ ai. Nhi không ra dáng điệu của một vị tiểu thư mà cô thích những món ăn bình dị, mặc những bộ đồ đơn giản không quá nổi bật. Tính cách Nhi lại luôn hoà đồng, vui vẻ nên rất được mọi người yêu mến.
“Oa...yêu ba thiệt ha!” – Nhi nhìn một lượt những món ăn cô thích trên bàn và rất cảm động. Đúng là ba vẫn là người hiểu cô nhất.
“Ngồi xuống đi con.”
Ông nhẹ nhàng kéo ghế ra cho con gái rồi ngồi xuông cạch đó. Còn Nhi vừa thấy thức ăn đã sáng mắt không để ý gì nữa. Ông nở một nụ cười hạnh phúc nhìn đứa con. Hai năm rồi mới gặp, con bé vẫn như xưa, nghịch ngợm, háu ăn và luôn biết cách để ông phải yêu thương, âu yếm. Mặc dù không phải con ruột của mình nhưng cô đã trở thành món bảo vật mà ông luôn nâng niu, bảo vệ. Tạ chúa đã mang báu vật này đến cho ông! Nhìn con, ông xoa đầu yêu thương trìu mến.
Bảy năm trước
“Vỹ à, anh thích con chúng ta là trai hay gái?”
“Dù là ai thì đều là con chúng ta, là sự kết tinh của tình yêu chúng mình” – người con trai tên Vỹ nhìn người phụ nữ đang đi bên cạnh mỉm cười âu yếm. Khoan đã, Vỹ khực lại:
“Sao em lạ hỏi anh chuyện đó?...Chẳng lẽ...?”
Người phụ nữ cúi thấp mỉm cười e thẹn nhìn nam nhân của mình.
Nhìn biểu cảm của vợ, Vỹ vô cùng kinh ngạc và vui sướng, nắm lấy tay run run. Cứ như là một giấc mơ vậy – một giấc mơ thật đẹp và tuyệt vời, Vỹ cảm giác thấy mình lâng lâng, anh muốn mãi chìm trong mộng này không tỉnh dậy.
“Chúng ta đến bệnh viện đi” – Vỹ sung sướng ôm lấy vợ mình mặc kệ mình đang ở trên đường, bị bao ánh mắt nhìn vào. Bởi anh muốn tất cả mọi người đều biết niềm vui của mình. Ngay lúc này, anh muốn hét thật to rằng: “Tôi được làm ba rồi! Tôi được làm ba rồi!”
“Cái túi...! Anh đợi ở đây nha em sang quay lại lấy đồ một chút.” – Nói rồi, người phụ nữ băng qua đường. Trong khi đó Vỹ vẫn cứ ngẩn ngơ trên mây nhưng ngay lập tức anh hoảng hốt. Cô vợ của mình đang chạy sang đường rất nguy hiểm mà phía trước...Anh hoảng loạn nhanh chân sang cứu vợ. “Píp...Píp” Tiếng còi của xe tải đang vượt qua...Không thấy đâu cả, trước mắt Vỹ như có làn sương mù chắn ngang khiến anh không nhìn thấy gì cả. Bỗng nhiên phía bên đường một cô bé gái đang ôm lấy vợ anh thật chặt. Nhanh chóng, Vỹ băng sang. Máu...bên phía đầu vợ anh và...chân cô ấy. Chuyện gì đã xảy ra? Vỹ ôm trầm lấy người phụ nữ lao thẳng đến bệnh viện. Trên đường đi anh không khỏi lo lắng. Anh không muốn nhìn thấy cảnh người đàn bà mình thương yêu nhất phải rời xa mình. Nắm chặt lấy tay vợ, anh chấn tĩnh cô ấy đồng thời cũng chấn tĩnh chính mình. “Không sao đâu...không sao đâu mà...!”
...
“Ông nói gì? Vợ...Vợ tôi đâu...? – Vỹ túm lấy áo bác sĩ hét lớn
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức thưa ông.”
Những lời người đàn ông mặc áo khoác trắng như một con dao sắc bén thía sâu vào trong tim Vỹ.
“Không thể nào...ông lừa tôi...! Vừa nãy cô ấy còn hỏi tôi tên của con chúng tôi kia mà...Tôi không tin...tôi không tin...”
Vỹ liên tục lắc đầu. Anh không tin vợ con anh đã chết. Chẳng phải cô ấy còn hứa với anh rằng sẽ ở bên anh trọn đời, rằng mỗi ngày sẽ nấu cơm cho anh, cùng anh đi du lịch hàng năm khi kỉ niệm ngày cưới. Cô ấy đâu? Cô ấy đâu rồi? Nước mắt đau khổ từ từ lăn dài trên má, trái tim anh như bị bóp nghẹt không thở nổi.
Bỗng một bàn tay bé nhỏ đặt trên vai anh. Là cô bé ban nãy đã không ngại nguy hiểm chạy đến cứu vợ anh. Cô bé đó khóc? Tại sao vậy? Bị thương ở đâu ư? Khuôn mặt trắng trẻo xinh xinh nhăn lại, đôi mắt lóng lánh lệ đang cố ngăn cho nước mắt chảy ra.
“Cháu xin lỗi...hức...hức... Tại cháu không nhanh chân...xin lỗi...xin lỗi...”
Nhìn cô bé đang liên tục nói xin lỗi, Vỹ cũng không biết làm gì bởi anh đã chìm vào sự tột cùng của đau khổ rồi.
Vài tháng sau, Vỹ chuyển về căn biệt thự ở một thôn nhỏ.
Trời mưa thật to như trút nước! Vỹ cầm một tách cafe ngồi trên bệ cửa sổ. Một ly cafe không đường thật đắng nhưng với anh thì nó có vị ngòn ngọt lạ. Bởi tâm hồn anh đã quá đắng rồi nên tách kia dù có vị gì thì cũng chỉ như một cốc nước lã mà thôi. Lặng ngắm mưa rơi, anh bỗng cảm thấy thanh thản kì lạ. Nó như trút phần nào nỗi cô đơn, tuyệt vọng trong trái tim đang chảy máu của anh. Nơi đây thật bình yên!
Như một định mệnh, anh lại bắt gặp cô bé ngày đó – cô bé có đôi bàn tay ấm áp. Hoá ra cô bé sống ở đây, tên là Tuyết Nhi. Một cái tên thật đẹp và ý nghĩa đấy chứ!
Những ngày sau Nhi thường sang nhà anh trò chuyện và vui chơi, nụ cười của cô bé thật rực rỡ đã xoa dịu tâm hồn đang tổn thương của anh và giúp anh lấy lại được niềm vui trong cuộc sống. Nhi tâm sự với anh về tất cả những gì của cô bé và cả “thiên thần” lẫn sự quan trọng của căn biệt thự này đối với cô.
Cuối cùng anh nhận Tuyết Nhi làm con gái và đem về nước.
.....................................................
Bảy năm rồi, con gái ông đã trở thành một thiếu nữ nghiêng nước nghiêng thành và vô cùng giỏi giang. Ông rất tự hào về nó. Nhưng ông biết đứa con này, ngoài “thiên thần” ra còn có một nỗi buồn khó nói, con bé cứ luôn ẩn mình trong vỏ kén, nhiều lúc ông muốn đem nó ra nhưng bất lực. Nhìn con gái ông cảm thấy rất đau sót và thương tâm. Ông mong rằng một ngày nào đó Tuyết Nhi có thể bước ra ngoài ánh sáng với đúng tính cách, con người mình.
“À mà ba...ba có định sang sống với con luôn không?”
“Ta chỉ ở đây khoảng một tháng thôi rồi về nước. – ông nhìn biểu cảm không vui của con liên đánh động – Thế con gái có cho ba ở đây không? Yên tâm ba sẽ trả tiền thuê phòng hợp lý.”
Vừa nghe lời ba nói mắt Nhi sáng lên hành động kèm theo cũng nhanh chóng:
“Ba có mệt không con đấm lưng cho?”
“Ba có muốn uống gì không?”
...
“Ở đây phụ vụ tốt thật ha?” – Ông cười lớn tiếng trước hành động của con gái.
“Khách hàng là thượng đế mà!”
“Ha...ha...”
...................................................
Hai cha con vẫn cứ vui vẻ cười đùa mà đâu hay biết ở một nơi nào đó có một người đang hậm hựng, tức giận.
“Ông nói sao? Không có ư? Đùa à?” – Kiệt lạnh lùng quát lớn
“Dạ thưa thiếu gia, không có nữ sinh nào về vào thời điểm ấy ạ.” – Ông quản gia khép lép trước sát khí ngập trời của chủ nhân mình. Không biết ai to gan làm chuyện đó. Thật đáng thương! Một mặt ông ta muốn có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng một mặt lại mong cô nữ sinh kia không tìm được nếu không chắc chắn cô ta sẽ có một kết cục bi đát.
Nhìn Kiệt lạnh lùng tựa vào ghế sôfa , khí thế như một con hổ muốn ăn tươi nuốt sống con mồi khiến cho tất cả người hầu đều cảm thấy rùng mình, lạnh xương sống. Ai cũng muốn mau chóng thoát khỏi căn phòng lạnh lẽo này trước khi trở thành thức ăn cho cậu chủ. Nhưng họ cũng muốn ở lại để được chiêm ngưỡng vẻ đẹp điêu khắc, tuấn mỹ của người nam nhân kia. Càng lạnh lùng, kiêu ngạo bao nhiêu thì càng làm họ thấy si mê, say đắm bấy nhiêu.
“Thế ông kiển tra camera chưa?”
“Thưa, camera đang được tu sửa mấy ngày trước.”
“Oh!” – Lần này thì Kiệt không còn quát to nữa mà nhẹ giọng nói kèm theo một nụ cười làm điên đảo lòng người nhưng cũng không kém phần đáng sợ.
Từ ông quản gia cho đến người hầu đều cảm thấy khó thở, ngột ngạt. Họ không dám phát ra bất cứ âm thanh gì mà hết thảy cúi đầu xuống. Họ biết khi nào chủ nhân như vậy thì lúc ấy anh ta đang rất tức giận. Tất cả đều đưa mắt nhìn nhau kèm theo ngụ ý: “Con hổ thức tỉnh rồi!”
“Được rồi, chuyện này để tôi giải quyết, tất cả ra ngoài hết đi.”
Nhìn những cái bóng dần dần đi khuất đằng sau cánh cửa, khuôn mặt Kiệt mới giãn ra đôi chút. Anh biết mọi người đều rất sợ hãi anh nhưng đó mới chính là vỏ bọc tốt nhất để che giấu con người thật của mình. Với địa vị và thân phận của anh, từ nhỏ đã học cách che dấu cảm xúc, tâm trạng, muốn trụ được nơi thế giới đầy những mưu mô xảo quyệt thì cách tốt nhất là trở thành người âm mưu hơn họ, độc ác hơn họ. Không được phép có bất kì điểm yếu hay nhược điểm nào, đặc biệt là tình cảm của mình phải dấu đi hết thảy, làm một tấm màn chắn thật lớn, cứng như kim cương để có thể bao bọc lấy trái tim mềm yếu trong con người. Đó mới đích thực là cuộc sống của anh.
Kiệt nhếch môi cười tà ác. Quyền ư? Anh không thiếu. Tiền ư? Không đếm xuể. Anh muốn thứ gì thì nhất định phải có được nó dù là phải chiếm đoạt hay sử dụng bất cứ thủ đoạn nào. Nếu nước yên phận không chạm đến giếng thì sẽ có một cuộc sống vui vẻ nhưng nếu đã chạm vào thì giếng sẽ đem nước đến nơi tột cùng của sự đen tốt.
“Nhất định phải bắt được cô ta!”
Cả căn phòng lộng lẫy, xa hoa bao trùm bởi một không khí ngột ngạt, tĩnh lặng ánh đèn. Đôi khi có cơn gió thoảng qua nhè nhẹ làm tấm dèm trắng muốt bay bay càng khiến cho không khí trở lên lạnh lẽo, cô độc.
“Cộc...cộc..” – Một tiếng gõ cửa như đánh tan cả căn phòng.
“Vào đi.”
“Dạ, thiếu gia, đã đến giờ rồi ạ.”
“Tích tắc...tích tắc...Keng...keng...”
Kiệt lạnh lùng nhìn lên đồng hồ cổ của Ý giá trị hàng triệu đôla đã điểm mười hai giờ đêm. Nếu như người bình thường thì thời điểm này họ đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp còn với giới thượng lưu thì đây mới là lúc tụ hội ăn chơi của họ.
Kiệt khoác lên mình một chiếc áo lông gấu dài xuống tận đầu gối, phất phơ chiếc khăn quàng da hổ. Mái tóc đen nhánh hất sang một bên ôm lấy khuôn mặt không biểu cảm nhưng lại rất tuấn mĩ, tiêu sái bước vào chiếc xe Mecerdes sang trọng đến bữa tiệc.
“♪...Chỉ một mình tôi lặng thầm trong đêm giá...♪
♪...Rời khỏi nơi đây mà không kịp nói lời tạm biệt em...♪”
Một tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian lạnh lẽo trong xe.
“Alo...Kiệt! Phong đây.”
“...” – Kiệt vẫn im lặng không nói câu nào
“Cậu đến bữa tiệc chứ?” – Giọng Phong từ đâu dây bên kia khá ồn ào. Có vẻ anh chàng này đã đến đó và đương nhiên vây xung quanh là những cô cậu quý tộc đang trò chuyện rôm rả.
Kiệt hơi cau mày khó chịu, nhưng vẫn lạnh giọng đáp:
“Có”
“Oh! Vậy có có thể hay không sang nhà tên Hạo đón hắn?”- Phong lên tiếng nhờ bạn. Thật ra cậu cũng muốn tự mình sang đón tiện thể tránh ông già nhà mình nhưng lại bị mẹ thâu tóm bắt cậu đi cùng. Biết làm sao được!
“Sao vậy?” – Trong khi đó Kiệt vẫn thờ ơ diễn đúng vai của một thằng bạn vô tâm.
“Chị hắn lấy con xe vàng của hắn để đi với bạn rồi. – Phong cười cợt nhả – Mà cậu bết rõ hắn mà, tên này sĩ diện lắm không muốn ai biết mình bị chị bắt nạt nên không dám bảo người đưa đi. Hắc hắc...
Thế nhé, cậu sang đó đi, ông già mình gọi rồi.
Hẹn gặp lại ở bữa tiệc..,bye bye”
Kiệt cúp máy rồi ra hiệu cho lái xe:
“Sang nhà Minh Thiên Hạo.”
...............................................
Trong một chiếc xe Mecerdes khác cũng đang trên đường đi đến bữa tiệc.
“Baba...con không thích đâu!” – Nhi nhìn ba với ánh mắt oán giận. Thật ngu ngốc! Nhi tự trách mình rằng đã để ba lừa một cách dễ dàng như vậy.
“Sang gặp bác Hữu ư? Ba lừa con, ba đưa con đến cái nơi nhét đầy khỉ thì có!”
“Sao con lại có thể nói vậy. Đó là bữa tiệc sang trọng mà con lại ví như...như...cái gì ấy nhở? – Ông Vỹ trách móc con gái nhưng lại quên câu nói Nhi vừa bảo.
Cô nhắc lại thản nhiên như không có chuyện gì to tát:
“Nhét đầy khỉ hôi”
“Ờ đúng rồi.” – Ông gật đầu đồng ý nhưng ngay tức khắc biết con gái đang trêu chọc mình liền phản bác:
“Mà ba lừa con hồi nào đâu mà con nói thế.”
“Ba còn chối nha.” – Nhi tru miệng xinh xinh
“Hôm nay, bác Hữu cũng đến đó. Mà ba bảo rằng đến muốn gặp bác ấy chứ có phải sang nhà bác đâu?” – Ông cười gian xảo.
Còn Nhi sốc khi nhìn thấy dáng vẻ tự đắc của ba. Sao cô có thể quên người đang ở trước mặt mình là một ác ma có tiếng trong thương trường chứ?Để xây dựng được một tập đoàn dá quý lớn như vậy thì đủ biết ông có bao nhiêu tài chí và mưu mô xảo quyệt. Đấu với ba ư? Có thể khẳng định: Đó là một sai lầm lớn, một ý nghĩ vô cùng ngây thơ.
“Lâu rồi không gặp, con gái ba vẫn như xưa nhỉ?”
Ông Vỹ xoa đầu cười hiền lành nhìn Nhi. Nhưng thật chất là đang nín cười trước khuôn mặt phụng phịu của cô con gái. Còn Nhi nhìn ông toé lửa, học hằn:
“Nếu ba biết thế rồi thì manh con tới đây làm gì?”
Ông cười nhẹ. Tính con gái sao ông lại không biết chứ! Nhi ghét nhất là đến nhưng bữa tiệc như thế này và ông cũng không có ràng buộc gì ở con bé. Nhưng bữa tiệc này thì khá đặc biệt, nó có ảnh hưởng lớn đến tình hình kinh tế của Châu Á. Đêm nay sẽ có rất nhiều nhân vật tầm cỡ quốc tế, chắc chắn các tập đoàn khác sẽ dẫn những nàng công chúa, hoàng tử của họ đến dự và ông cũng không ngoại lệ. Mặc dù ông luôn để Nhi quyết định cuộc sống sau này của con bé nhưng nếu được thì vẫn tốt hơn. Dù sao trước khi tìm được “Nó” thì con bé vẫn sẽ là người thừa kế tập đoàn, đương nhiên là phải biết xã giao, làm quen với nhưng nhân vật đó.
Ba như đang suy nghĩ điều gì đương nhiên Nhi biết. Nhìn ba, cô chỉ còn biết thở dài ngao ngán.
“Ba...Con nhớ ba lắm!” – Nhi ôm chặt người cha nuôi của mình – Phương Long Vỹ, đầu dụi dụi vào lòng ông tìm hơi ấm. Cảm giác này đã lâu lắm rồi cô không được chạm qua, nơi khoé mắt dưng dưng rơi lệ.
“Sao thế con? Gặp ba không vui à?” – ông nhẹ nhàng xoa đầu cô con gái, mỉm cười ấm áp.
Đến lúc này, Nhi mới buông ba mình ra, đưa tay lau nước mắt.
“Con khóc hồi nào? Tại có hạt cát bay vào mắt thôi!” – Nhi nũng nịu, mang ánh mắt thấm lệ kia nhìn ông. Thật đáng yêu mà! Ông không nhịn được mà ôm trầm đứa con bé bỏng này vỗ về, yêu thương.
“Được rồi, công chúa của ba, chúng ta vào nhà thôi!”
Theo sau ba, Nhi bỗng cảm thấy một mùi hương rất quen thuộc thoang thoảng đâu đây. Nếu cô không nhầm thì hương vị này đích thực là canh tàu hủ – món ăn mà Nhi thích nhất.
Từ khi lên mười tuổi, Nhi – một đứa trẻ mồ côi trong phút chốc biến thành một nàng công chúa được sống trong nhung lụa và sự yêu quý của ba mình. Mặc dù vậy cô không hề ra oai hay bắt nạt với bất cứ ai. Nhi không ra dáng điệu của một vị tiểu thư mà cô thích những món ăn bình dị, mặc những bộ đồ đơn giản không quá nổi bật. Tính cách Nhi lại luôn hoà đồng, vui vẻ nên rất được mọi người yêu mến.
“Oa...yêu ba thiệt ha!” – Nhi nhìn một lượt những món ăn cô thích trên bàn và rất cảm động. Đúng là ba vẫn là người hiểu cô nhất.
“Ngồi xuống đi con.”
Ông nhẹ nhàng kéo ghế ra cho con gái rồi ngồi xuông cạch đó. Còn Nhi vừa thấy thức ăn đã sáng mắt không để ý gì nữa. Ông nở một nụ cười hạnh phúc nhìn đứa con. Hai năm rồi mới gặp, con bé vẫn như xưa, nghịch ngợm, háu ăn và luôn biết cách để ông phải yêu thương, âu yếm. Mặc dù không phải con ruột của mình nhưng cô đã trở thành món bảo vật mà ông luôn nâng niu, bảo vệ. Tạ chúa đã mang báu vật này đến cho ông! Nhìn con, ông xoa đầu yêu thương trìu mến.
Bảy năm trước
“Vỹ à, anh thích con chúng ta là trai hay gái?”
“Dù là ai thì đều là con chúng ta, là sự kết tinh của tình yêu chúng mình” – người con trai tên Vỹ nhìn người phụ nữ đang đi bên cạnh mỉm cười âu yếm. Khoan đã, Vỹ khực lại:
“Sao em lạ hỏi anh chuyện đó?...Chẳng lẽ...?”
Người phụ nữ cúi thấp mỉm cười e thẹn nhìn nam nhân của mình.
Nhìn biểu cảm của vợ, Vỹ vô cùng kinh ngạc và vui sướng, nắm lấy tay run run. Cứ như là một giấc mơ vậy – một giấc mơ thật đẹp và tuyệt vời, Vỹ cảm giác thấy mình lâng lâng, anh muốn mãi chìm trong mộng này không tỉnh dậy.
“Chúng ta đến bệnh viện đi” – Vỹ sung sướng ôm lấy vợ mình mặc kệ mình đang ở trên đường, bị bao ánh mắt nhìn vào. Bởi anh muốn tất cả mọi người đều biết niềm vui của mình. Ngay lúc này, anh muốn hét thật to rằng: “Tôi được làm ba rồi! Tôi được làm ba rồi!”
“Cái túi...! Anh đợi ở đây nha em sang quay lại lấy đồ một chút.” – Nói rồi, người phụ nữ băng qua đường. Trong khi đó Vỹ vẫn cứ ngẩn ngơ trên mây nhưng ngay lập tức anh hoảng hốt. Cô vợ của mình đang chạy sang đường rất nguy hiểm mà phía trước...Anh hoảng loạn nhanh chân sang cứu vợ. “Píp...Píp” Tiếng còi của xe tải đang vượt qua...Không thấy đâu cả, trước mắt Vỹ như có làn sương mù chắn ngang khiến anh không nhìn thấy gì cả. Bỗng nhiên phía bên đường một cô bé gái đang ôm lấy vợ anh thật chặt. Nhanh chóng, Vỹ băng sang. Máu...bên phía đầu vợ anh và...chân cô ấy. Chuyện gì đã xảy ra? Vỹ ôm trầm lấy người phụ nữ lao thẳng đến bệnh viện. Trên đường đi anh không khỏi lo lắng. Anh không muốn nhìn thấy cảnh người đàn bà mình thương yêu nhất phải rời xa mình. Nắm chặt lấy tay vợ, anh chấn tĩnh cô ấy đồng thời cũng chấn tĩnh chính mình. “Không sao đâu...không sao đâu mà...!”
...
“Ông nói gì? Vợ...Vợ tôi đâu...? – Vỹ túm lấy áo bác sĩ hét lớn
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức thưa ông.”
Những lời người đàn ông mặc áo khoác trắng như một con dao sắc bén thía sâu vào trong tim Vỹ.
“Không thể nào...ông lừa tôi...! Vừa nãy cô ấy còn hỏi tôi tên của con chúng tôi kia mà...Tôi không tin...tôi không tin...”
Vỹ liên tục lắc đầu. Anh không tin vợ con anh đã chết. Chẳng phải cô ấy còn hứa với anh rằng sẽ ở bên anh trọn đời, rằng mỗi ngày sẽ nấu cơm cho anh, cùng anh đi du lịch hàng năm khi kỉ niệm ngày cưới. Cô ấy đâu? Cô ấy đâu rồi? Nước mắt đau khổ từ từ lăn dài trên má, trái tim anh như bị bóp nghẹt không thở nổi.
Bỗng một bàn tay bé nhỏ đặt trên vai anh. Là cô bé ban nãy đã không ngại nguy hiểm chạy đến cứu vợ anh. Cô bé đó khóc? Tại sao vậy? Bị thương ở đâu ư? Khuôn mặt trắng trẻo xinh xinh nhăn lại, đôi mắt lóng lánh lệ đang cố ngăn cho nước mắt chảy ra.
“Cháu xin lỗi...hức...hức... Tại cháu không nhanh chân...xin lỗi...xin lỗi...”
Nhìn cô bé đang liên tục nói xin lỗi, Vỹ cũng không biết làm gì bởi anh đã chìm vào sự tột cùng của đau khổ rồi.
Vài tháng sau, Vỹ chuyển về căn biệt thự ở một thôn nhỏ.
Trời mưa thật to như trút nước! Vỹ cầm một tách cafe ngồi trên bệ cửa sổ. Một ly cafe không đường thật đắng nhưng với anh thì nó có vị ngòn ngọt lạ. Bởi tâm hồn anh đã quá đắng rồi nên tách kia dù có vị gì thì cũng chỉ như một cốc nước lã mà thôi. Lặng ngắm mưa rơi, anh bỗng cảm thấy thanh thản kì lạ. Nó như trút phần nào nỗi cô đơn, tuyệt vọng trong trái tim đang chảy máu của anh. Nơi đây thật bình yên!
Như một định mệnh, anh lại bắt gặp cô bé ngày đó – cô bé có đôi bàn tay ấm áp. Hoá ra cô bé sống ở đây, tên là Tuyết Nhi. Một cái tên thật đẹp và ý nghĩa đấy chứ!
Những ngày sau Nhi thường sang nhà anh trò chuyện và vui chơi, nụ cười của cô bé thật rực rỡ đã xoa dịu tâm hồn đang tổn thương của anh và giúp anh lấy lại được niềm vui trong cuộc sống. Nhi tâm sự với anh về tất cả những gì của cô bé và cả “thiên thần” lẫn sự quan trọng của căn biệt thự này đối với cô.
Cuối cùng anh nhận Tuyết Nhi làm con gái và đem về nước.
.....................................................
Bảy năm rồi, con gái ông đã trở thành một thiếu nữ nghiêng nước nghiêng thành và vô cùng giỏi giang. Ông rất tự hào về nó. Nhưng ông biết đứa con này, ngoài “thiên thần” ra còn có một nỗi buồn khó nói, con bé cứ luôn ẩn mình trong vỏ kén, nhiều lúc ông muốn đem nó ra nhưng bất lực. Nhìn con gái ông cảm thấy rất đau sót và thương tâm. Ông mong rằng một ngày nào đó Tuyết Nhi có thể bước ra ngoài ánh sáng với đúng tính cách, con người mình.
“À mà ba...ba có định sang sống với con luôn không?”
“Ta chỉ ở đây khoảng một tháng thôi rồi về nước. – ông nhìn biểu cảm không vui của con liên đánh động – Thế con gái có cho ba ở đây không? Yên tâm ba sẽ trả tiền thuê phòng hợp lý.”
Vừa nghe lời ba nói mắt Nhi sáng lên hành động kèm theo cũng nhanh chóng:
“Ba có mệt không con đấm lưng cho?”
“Ba có muốn uống gì không?”
...
“Ở đây phụ vụ tốt thật ha?” – Ông cười lớn tiếng trước hành động của con gái.
“Khách hàng là thượng đế mà!”
“Ha...ha...”
...................................................
Hai cha con vẫn cứ vui vẻ cười đùa mà đâu hay biết ở một nơi nào đó có một người đang hậm hựng, tức giận.
“Ông nói sao? Không có ư? Đùa à?” – Kiệt lạnh lùng quát lớn
“Dạ thưa thiếu gia, không có nữ sinh nào về vào thời điểm ấy ạ.” – Ông quản gia khép lép trước sát khí ngập trời của chủ nhân mình. Không biết ai to gan làm chuyện đó. Thật đáng thương! Một mặt ông ta muốn có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng một mặt lại mong cô nữ sinh kia không tìm được nếu không chắc chắn cô ta sẽ có một kết cục bi đát.
Nhìn Kiệt lạnh lùng tựa vào ghế sôfa , khí thế như một con hổ muốn ăn tươi nuốt sống con mồi khiến cho tất cả người hầu đều cảm thấy rùng mình, lạnh xương sống. Ai cũng muốn mau chóng thoát khỏi căn phòng lạnh lẽo này trước khi trở thành thức ăn cho cậu chủ. Nhưng họ cũng muốn ở lại để được chiêm ngưỡng vẻ đẹp điêu khắc, tuấn mỹ của người nam nhân kia. Càng lạnh lùng, kiêu ngạo bao nhiêu thì càng làm họ thấy si mê, say đắm bấy nhiêu.
“Thế ông kiển tra camera chưa?”
“Thưa, camera đang được tu sửa mấy ngày trước.”
“Oh!” – Lần này thì Kiệt không còn quát to nữa mà nhẹ giọng nói kèm theo một nụ cười làm điên đảo lòng người nhưng cũng không kém phần đáng sợ.
Từ ông quản gia cho đến người hầu đều cảm thấy khó thở, ngột ngạt. Họ không dám phát ra bất cứ âm thanh gì mà hết thảy cúi đầu xuống. Họ biết khi nào chủ nhân như vậy thì lúc ấy anh ta đang rất tức giận. Tất cả đều đưa mắt nhìn nhau kèm theo ngụ ý: “Con hổ thức tỉnh rồi!”
“Được rồi, chuyện này để tôi giải quyết, tất cả ra ngoài hết đi.”
Nhìn những cái bóng dần dần đi khuất đằng sau cánh cửa, khuôn mặt Kiệt mới giãn ra đôi chút. Anh biết mọi người đều rất sợ hãi anh nhưng đó mới chính là vỏ bọc tốt nhất để che giấu con người thật của mình. Với địa vị và thân phận của anh, từ nhỏ đã học cách che dấu cảm xúc, tâm trạng, muốn trụ được nơi thế giới đầy những mưu mô xảo quyệt thì cách tốt nhất là trở thành người âm mưu hơn họ, độc ác hơn họ. Không được phép có bất kì điểm yếu hay nhược điểm nào, đặc biệt là tình cảm của mình phải dấu đi hết thảy, làm một tấm màn chắn thật lớn, cứng như kim cương để có thể bao bọc lấy trái tim mềm yếu trong con người. Đó mới đích thực là cuộc sống của anh.
Kiệt nhếch môi cười tà ác. Quyền ư? Anh không thiếu. Tiền ư? Không đếm xuể. Anh muốn thứ gì thì nhất định phải có được nó dù là phải chiếm đoạt hay sử dụng bất cứ thủ đoạn nào. Nếu nước yên phận không chạm đến giếng thì sẽ có một cuộc sống vui vẻ nhưng nếu đã chạm vào thì giếng sẽ đem nước đến nơi tột cùng của sự đen tốt.
“Nhất định phải bắt được cô ta!”
Cả căn phòng lộng lẫy, xa hoa bao trùm bởi một không khí ngột ngạt, tĩnh lặng ánh đèn. Đôi khi có cơn gió thoảng qua nhè nhẹ làm tấm dèm trắng muốt bay bay càng khiến cho không khí trở lên lạnh lẽo, cô độc.
“Cộc...cộc..” – Một tiếng gõ cửa như đánh tan cả căn phòng.
“Vào đi.”
“Dạ, thiếu gia, đã đến giờ rồi ạ.”
“Tích tắc...tích tắc...Keng...keng...”
Kiệt lạnh lùng nhìn lên đồng hồ cổ của Ý giá trị hàng triệu đôla đã điểm mười hai giờ đêm. Nếu như người bình thường thì thời điểm này họ đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp còn với giới thượng lưu thì đây mới là lúc tụ hội ăn chơi của họ.
Kiệt khoác lên mình một chiếc áo lông gấu dài xuống tận đầu gối, phất phơ chiếc khăn quàng da hổ. Mái tóc đen nhánh hất sang một bên ôm lấy khuôn mặt không biểu cảm nhưng lại rất tuấn mĩ, tiêu sái bước vào chiếc xe Mecerdes sang trọng đến bữa tiệc.
“♪...Chỉ một mình tôi lặng thầm trong đêm giá...♪
♪...Rời khỏi nơi đây mà không kịp nói lời tạm biệt em...♪”
Một tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian lạnh lẽo trong xe.
“Alo...Kiệt! Phong đây.”
“...” – Kiệt vẫn im lặng không nói câu nào
“Cậu đến bữa tiệc chứ?” – Giọng Phong từ đâu dây bên kia khá ồn ào. Có vẻ anh chàng này đã đến đó và đương nhiên vây xung quanh là những cô cậu quý tộc đang trò chuyện rôm rả.
Kiệt hơi cau mày khó chịu, nhưng vẫn lạnh giọng đáp:
“Có”
“Oh! Vậy có có thể hay không sang nhà tên Hạo đón hắn?”- Phong lên tiếng nhờ bạn. Thật ra cậu cũng muốn tự mình sang đón tiện thể tránh ông già nhà mình nhưng lại bị mẹ thâu tóm bắt cậu đi cùng. Biết làm sao được!
“Sao vậy?” – Trong khi đó Kiệt vẫn thờ ơ diễn đúng vai của một thằng bạn vô tâm.
“Chị hắn lấy con xe vàng của hắn để đi với bạn rồi. – Phong cười cợt nhả – Mà cậu bết rõ hắn mà, tên này sĩ diện lắm không muốn ai biết mình bị chị bắt nạt nên không dám bảo người đưa đi. Hắc hắc...
Thế nhé, cậu sang đó đi, ông già mình gọi rồi.
Hẹn gặp lại ở bữa tiệc..,bye bye”
Kiệt cúp máy rồi ra hiệu cho lái xe:
“Sang nhà Minh Thiên Hạo.”
...............................................
Trong một chiếc xe Mecerdes khác cũng đang trên đường đi đến bữa tiệc.
“Baba...con không thích đâu!” – Nhi nhìn ba với ánh mắt oán giận. Thật ngu ngốc! Nhi tự trách mình rằng đã để ba lừa một cách dễ dàng như vậy.
“Sang gặp bác Hữu ư? Ba lừa con, ba đưa con đến cái nơi nhét đầy khỉ thì có!”
“Sao con lại có thể nói vậy. Đó là bữa tiệc sang trọng mà con lại ví như...như...cái gì ấy nhở? – Ông Vỹ trách móc con gái nhưng lại quên câu nói Nhi vừa bảo.
Cô nhắc lại thản nhiên như không có chuyện gì to tát:
“Nhét đầy khỉ hôi”
“Ờ đúng rồi.” – Ông gật đầu đồng ý nhưng ngay tức khắc biết con gái đang trêu chọc mình liền phản bác:
“Mà ba lừa con hồi nào đâu mà con nói thế.”
“Ba còn chối nha.” – Nhi tru miệng xinh xinh
“Hôm nay, bác Hữu cũng đến đó. Mà ba bảo rằng đến muốn gặp bác ấy chứ có phải sang nhà bác đâu?” – Ông cười gian xảo.
Còn Nhi sốc khi nhìn thấy dáng vẻ tự đắc của ba. Sao cô có thể quên người đang ở trước mặt mình là một ác ma có tiếng trong thương trường chứ?Để xây dựng được một tập đoàn dá quý lớn như vậy thì đủ biết ông có bao nhiêu tài chí và mưu mô xảo quyệt. Đấu với ba ư? Có thể khẳng định: Đó là một sai lầm lớn, một ý nghĩ vô cùng ngây thơ.
“Lâu rồi không gặp, con gái ba vẫn như xưa nhỉ?”
Ông Vỹ xoa đầu cười hiền lành nhìn Nhi. Nhưng thật chất là đang nín cười trước khuôn mặt phụng phịu của cô con gái. Còn Nhi nhìn ông toé lửa, học hằn:
“Nếu ba biết thế rồi thì manh con tới đây làm gì?”
Ông cười nhẹ. Tính con gái sao ông lại không biết chứ! Nhi ghét nhất là đến nhưng bữa tiệc như thế này và ông cũng không có ràng buộc gì ở con bé. Nhưng bữa tiệc này thì khá đặc biệt, nó có ảnh hưởng lớn đến tình hình kinh tế của Châu Á. Đêm nay sẽ có rất nhiều nhân vật tầm cỡ quốc tế, chắc chắn các tập đoàn khác sẽ dẫn những nàng công chúa, hoàng tử của họ đến dự và ông cũng không ngoại lệ. Mặc dù ông luôn để Nhi quyết định cuộc sống sau này của con bé nhưng nếu được thì vẫn tốt hơn. Dù sao trước khi tìm được “Nó” thì con bé vẫn sẽ là người thừa kế tập đoàn, đương nhiên là phải biết xã giao, làm quen với nhưng nhân vật đó.
Ba như đang suy nghĩ điều gì đương nhiên Nhi biết. Nhìn ba, cô chỉ còn biết thở dài ngao ngán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.