Bí Mật Nguy Hiểm, Xin Anh Tha Thứ
Chương 77: Ngoại Truyện: Ngô Tân Vinh & Lạc Hân (3)
Huỳnh Thiên Kỳ
28/08/2023
Chẳng biết đêm qua tình trạng của cả hai như thế nào, nhưng sáng hôm nay Ngô Tân Vinh và Lạc Hân đều đến đúng giờ. Trong tập đoàn Nam Cung Thị,
chẳng một ai biết cô và anh đang yêu nhau, họ chỉ nghi ngờ cả hai có mối quan hệ đặc biệt.
Lạc Hân đi làm sớm hơn anh một chút, cô đang đứng chờ thang máy để lên phòng làm việc. Lúc này, Ngô Tân Vinh bước tới, đứng ngang với cô, lén lút nhìn sang cô rồi lại quay đi không biểu hiện gì nữa.
Dù cho được coi trọng, nhưng Ngô Tân Vinh không được sử dụng thang máy đặc biệt, nó chỉ dành riêng cho người Nam Cung. Mặc cho thân thiết, nhưng anh chỉ là một nhân viên được trả lương bình thường, cấp bậc thuộc hạ nên làm sao dám đòi hỏi quyền lợi. Nhưng mỗi khi thấy anh đến, nhân viên đều ưu ái cho anh, bởi vì họ sợ Nam Cung Nhật Đăng mười phần, thì cũng sợ anh đến sáu bảy phần.
Sau khi cuộc họp kết thúc, nhân viên đều thu dọn giấy tờ trở về phòng làm việc. Trong phòng họp lúc này chỉ còn ba người, Nam Cung Nhật Đăng, Ngô Tân Vinh và Lạc Hân.
Cũng giống như các nhân viên bình thường khác, cô cũng sắp xếp lại giấy tờ trên mặt bàn ngay vị trí của mình, trước khi rời đi, cô nhìn Nam Cung Nhật Đăng lên tiếng:
“ Em có chuyện muốn thông báo với anh. ”
“ Lên phòng làm việc của anh. ”
“ Vâng. ”
Đợi cánh cửa phòng họp khép lại, Nam Cung Nhật Đăng nhìn qua Ngô Tân Vinh, hỏi:
“ Lại chọc em ấy giận? ”
“ Không! ”
“ Lạc Hân là một cô gái hiểu chuyện, em ấy giận chắc hẳn có lý do chính đáng. ”
Nam Cung Nhật Đăng nói xong lập tức đứng dậy bỏ đi, để Ngô Tân Vinh bần thần một mình ngồi đó.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lạc Hân buồn bã cúi xuống, bàn tay nhỏ nhắn xoay xoay tách trà. Nam Cung Nhật Đăng ngồi ở sofa đơn, trầm ngâm chăm chú nhìn cô, nhưng đã hơn 10 phút trôi qua cô cũng chẳng ngẩng lên cất tiếng nói gì.
“ Lạc Hân, em muốn nói gì với anh? ”
Lúc này, cô ấy mới ngẩng mặt, sau đó chậm rãi cất lời:
“ Em muốn xin nghỉ việc, sang Mỹ học lên thạc sĩ. ”
” Việc này là một điều tốt nên anh ủng hộ, nhưng có thể cho anh biết lý do tại sao em quyết định như vậy không? ”
Đôi mắt của Lạc Hân trở nên đỏ au đờ đẫn, như một kẻ mất hết linh hồn, mãi một lúc mới thành thật lên tiếng:
“ Em và Anh Vinh đã chia tay, em muốn cân bằng lại mọi thứ. ”
Nghe xong, Nam Cung Nhật Đăng ngạc nhiên, nhíu mày không tin hỏi lại:
“ Chia tay? ”
“ Vâng, nhưng anh đừng hỏi lý do. Việc em quen anh ấy nằm ngoài dự tính, bởi vì trước đó em đã từ bỏ rồi anh à. ”
Lạc Hân cô đã quyết tâm từ bỏ khi nhìn thấy đoạn video, thông tin và hình ảnh Ngô Tân Vinh thâm tình cầu hôn Đặng Song Nhi trước tất cả mọi người và ngay cả phóng viên, trong ngày sinh nhật của cô ấy. Có ai biết cô đã khóc bao nhiêu đêm, yếu đuối bao nhiều lần mới có thể mạnh mẽ trở về đối diện với anh.
Nhưng tại sao lúc cô đã thành công thì anh lại gieo rắc hy vọng?
Ngô Tân Vinh anh thật ác có phải không?
“ Được rồi, tùy em quyết định, anh sẽ không can thiệp vì em đã trưởng thành. ”
“ Cảm ơn anh! Trên đời này, em chỉ có người thân là anh. À không, bây giờ em có thêm một người chị nữa. Khi nào chị Hà sinh em bé, em nhất định sẽ trở về. ”
...----------------...
Tối hôm nay, Ngô Tân Vinh hẹn hai người bạn của mình là Vương Ngụy và Hoàng Thiển đi quán bar uống rượu và tâm sự, Nam Cung Nhật Đăng khỏi cần rủ rê cũng biết là không thể đi được.
“ Thôi, hai cậu ở lại đây chơi, tôi về trước. Làm chồng làm ba thì phải nên tự giác không cần nhắc nhở, vợ tôi vừa cấn thai, tôi muốn bên cạnh cô ấy nhiều hơn. ”
Hoàng Thiển cho chiếc điện thoại vào trong túi quần, xong rồi đứng lên định đi về với vợ con, nhưng câu nói của Vương Ngụy khiến anh ấy phải dừng lại ý định.
“ Cậu bảo chỉ sinh một đứa, công việc nguy hiểm nên không muốn sinh nhiều. ”
“ Vợ tôi thích con trai, con gái bảo bối của tôi cũng muốn có em. Cậu xem, tôi làm sao chống lại được? ”
Hoàng Thiển nhúng vai như cho điều đó là hiển nhiên, mặc dù anh là đàn ông, trụ cột gia đình, nhưng trong nhà tiếng nói hoàn toàn không có giá trị.
“ Ồ, nhất cậu rồi. Tôi cũng muốn có một cô con gái như tiểu Nhi, nhưng sợ sinh thêm một tên tình địch chuyên đi giành vợ. ”
Hoàng Thiển bật cười trêu đùa Vương Ngụy, ngồi lại xuống ghế bên cạnh của Ngô Tân Vinh, đập tay vào vai của anh, lên tiếng:
“ Này Tân Vinh, lớn tuổi rồi, cậu cũng nên kết hôn và sinh con để biết cảm giác được làm ba hạnh phúc đến nhường nào. Tôi thấy chỉ cần cậu lên tiếng, Lạc Hân lập tức đồng ý. ”
Lúc này, Ngô Tân Vinh mới chịu lên tiếng:
“ Có phải tôi vô tâm lắm phải không? ”
“ Gặp chuyện gì à? ”
Vương Ngụy cau mày, đặt ly rượu trên tay xuống bàn.
Lạc Hân cũng chẳng xa lạ gì với bọn họ, là cô bé được Nam Cung Nhật Đăng đem về tổ chức bảo Ngô Tân Vinh đào tạo.
“ Lạc Hân muốn chia tay với tôi. ”
“ Muốn chia tay? ”
Vương Ngụy bất ngờ, tiếp sau Hoàng Thiển thắc mắc:
“ Không phải em ấy rất yêu cậu sao?
“ Hai cậu cũng biết trước đây tôi thích Hiểu An, đến hiện tại vẫn còn giữ chiếc nhẫn đã từng cầu hôn. Hôm trước Hân Hân nhìn thấy, sau đó muốn chia tay với tôi. ”
Vương Ngụy và Hoàng Thiển hiểu ý nhìn nhau lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng về người anh em đã từng sống chết có nhau.
“ Tân Vinh, tôi rất nể cậu, nhưng chuyện này tôi thấy cậu sai hoàn toàn. Nếu như trong lòng của cậu vẫn không thể quên Nam Cung tiểu thư, vậy thì đừng cho Lạc Hân hy vọng. Cậu tổn thương, nhưng lại muốn làm tổn thương người khác. ”
...----------------...
•Một tuần sau...
Hôm nay không thấy Lạc Hân đi làm, nên khiến cho Ngô Tân Vinh lo lắng, gọi điện không được làm trong lòng vô cùng bất an. Anh cũng được biết thông tin, tháng sau cô sẽ sang Mỹ từ Nam Cung Nhật Đăng. Một tuần qua là khoảng thời gian anh tự nhìn nhận chính mình, có nên buông tay của cô hay không.
Do dự cả một buổi chiều, cuối cùng Ngô Tân Vinh quyết định đi đến căn hộ chung cư tìm Lạc Hân hòa giải. Thành công mở khóa vào nhà, nhưng vừa bước vào đã thoáng cau mày khi dưới nền có một đôi giày nam, và không gian nơi đây rất yên ắng, sofa cũng chẳng thấy một ai.
Sắc mặt trở nên tối sầm nhìn về hướng phòng ngủ, bàn tay bất giác siết chặt vo tròn thành nắm đấm, một đường thẳng đi tới nơi muốn đến.
• Cạch...
Cánh cửa phòng ngủ được Ngô Tân Vinh dứt khoát mở ra, quả nhiên không khác so với những gì anh dự đoán, nhưng người nam nhân này anh thật sự không ngờ tới.
Bên trong, chính xác là ở trên giường có một nam và một nữ. Không sai, người nữ dĩ nhiên là Lạc Hân, người nam chính là Vương Thác, người em thân thiết của anh. Chẳng biết họ sắp sửa làm gì, nhưng hành động của Vương Thác vô cùng ân cần, gần gũi và thân mật như dìu đỡ Lạc Hân nằm xuống dưới giường.
Khi nghe được âm thanh mở cửa, cả hai đều đồng loạt nhìn ra hướng ấy, bắt gặp ngay ánh mắt ghen tuông, sắc mặt hừng hực lửa giận của một nam nhân.
Chưa kịp làm gì thì người bên ngoài đã lập tức xông vào, nhắm ngay hướng Vương Thác đang ngồi mà mạnh mẽ tiến bước. Khi đã đến, Ngô Tân Vinh nắm lấy cổ áo kéo cả người của anh ấy đứng lên, sau đó vung cho một cú đấm vào thẳng khuôn mặt, gầm lên:
“ Vương Thác, tôi xem cậu như em trai ruột thịt, vậy mà cậu dám lén lút qua lại với bạn gái của tôi. ”
“ Ngô Tân Vinh, dừng lại, dừng lại! ”
Lạc Hân dùng sức hét lên, gượng người xuống giường bảo vệ cho Vương Thác.
Vương Thác là người học võ từ nhỏ, sức mạnh cũng chẳng thua kém phần nào, một cú đấm đã làm cho anh ấy nổi giận xô đẩy Ngô Tân Vinh ra xa, quát lên:
“ Anh Vinh, sao lại đánh em? ”
Lúc này, Vương Thác chợt nhìn thấy Lạc Hân đang yếu ớt bước đến, anh ấy dang tay đỡ lấy sợ cô ngất xỉu.
Cô cố gắng nói:
“ Ngô Tân Vinh, anh không biết lịch sự à? Vào nhà, vào phòng riêng của người khác mà chưa được sự đồng ý, vậy mà còn dám tự tiện đánh người. ”
“ Đây mới chính là lý do chia tay phải không? ”
Lạc Hân cười nhạt hụt hẫng trong lòng, anh đang đánh tráo sự thật hay sao?
Nhưng với một người cố tình không hiểu, cho rằng mình chẳng sai, cô cũng lười giải thích.
Tùy, anh muốn nghĩ sao thì nghĩ!
Trong mắt của Ngô Tân Vinh lúc này hoàn toàn chỉ thấy được sự khinh bỉ dành cho hai người đối diện. Anh nhếch môi vẽ lên nụ cười nửa miệng mỉa mai, rồi quay lưng sải bước rời đi. Lúc này, Vương Thác nhanh chân kịp thời giữ lại, chắn ngay trước mặt của anh, nóng giận lên tiếng:
“ Anh vừa nói “ bạn gái của tôi ” ư? Vậy phải hỏi xem người bạn trai như anh có biết bạn gái của mình đang bệnh, đêm qua sốt đến 40°C phải vào bệnh viện cấp cứu hay không? ”
Ngô Tân Vinh nhất thời bàng hoàng, kinh ngạc. Dường như không tin vào tai của chính mình, nhíu mày nhìn Vương Thác rồi nhanh chóng quay sang nhìn Lạc Hân đang lặng lẽ đứng đó.
“ Hơn mười giờ đêm qua Lạc Hân gọi đến cho em, nhờ em mua thuốc mang tới, và căn dặn không được nói cho anh biết, bảo hai người đã chia tay nên chẳng muốn làm phiền.
- Em cũng có nghe anh hai và anh Thiển nói qua nên nghe theo lời em ấy, nhưng lúc em đến, cả người em ấy nóng hổi do sốt cao, muốn rơi vào trạng thái co giật, thấy thế em mới đưa vào bệnh viện.
- Anh thử nghĩ xem, ngoài em ra, em ấy biết nhờ vã ai đây? Khi nãy em mang cháo đến cho em ấy ăn và uống thuốc, sau đó muốn giúp em ấy nằm xuống nghỉ ngơi thì anh ở đâu tự nhiên xông vào đánh em, anh có thấy mình quá đáng không hả? ”
Tai thì nghe Vương Thác trình bày giải thích, nhưng mắt thì nhìn Lạc Hân chăm chú.
Phải mất một lúc Ngô Tân Vinh mới thức tỉnh và phản ứng, bước tới gần cô đưa tay định chạm vào trán. Nhưng, Lạc Hân dứt khoát gạt ngang, lạnh nhạt tránh né.
Thấy cô phản ứng quyết liệt như thế, anh tạm thời bỏ cuộc, nhìn sang Vương Thác lên tiếng:
“ Thác, anh xin lỗi và cũng cảm ơn em đã chăm sóc cho Lạc Hân! ”
“ Anh xin lỗi thì em nhận, nhưng lời cảm ơn thì em không nhận. Đơn giản là vì em xem Lạc Hân như là em gái. ”
Lúc này, Lạc Hân nhàn nhạt lên tiếng:
“ Hai người về đi, em muốn nghỉ ngơi. ”
Ngô Tân Vinh lén lút phẩy tay, hắt mặt về hướng cánh cửa như bảo Vương Thác mau đi. Anh ấy xoa xoa gò má ủng đỏ khi nãy bị anh tác động vật lý, bĩu môi ra về.
Thấy anh không đi cùng với Vương Thác, Lạc Hân cất giọng:
“ Sao anh còn ở đây? ”
“ Em đang bệnh, sao anh có thể bỏ em một mình. ”
Lạc Hân vẽ ra nụ cười nhạt nhẽo trên đôi môi uốn lượn, lạnh lùng quay lưng với anh chẳng muốn nhìn mặt. Ngô Tân Vinh bước tới ôm chầm lấy thân thể yếu ớt và mảnh khảnh của cô, nhỏ giọng:
“ Anh xin lỗi! Anh nóng quá nên hồ đồ. ”
“... ”
“ Hân, mọi chuyện chẳng giống như em nghĩ đâu. Chiếc nhẫn đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, lúc đó anh chỉ giúp Hiểu An chọc tức Vũ Dịch Đức. ”
Mặc dù nói dối, nhưng lời nói dối không gây hại cũng tốt, tạm thời xoa dịu cơn giận của Lạc Hân. Đúng, năm đó anh giúp Đặng Song Nhi, nhưng màn cầu hôn là do anh nghĩ ra và tự ý thực hiện, mục đích ai ai cũng biết.
“ Vô ích thôi, tôi đã quyết định quên anh! ”
Lạc Hân gỡ tay của Ngô Tân Vinh rời khỏi thân thể, dứt khoát kéo anh ra ngoài đuổi về.
“ Hân Hân... ”
Anh ghì lại, không muốn ra về. Lúc này, cô mất hết kiên nhẫn, đột nhiên buông thả cánh tay của anh một mình bỏ đi.
“ Hân Hân. ”
Ngô Tân Vinh đuổi theo giữ lại, cô quát lên:
“ Anh không đi thì tôi đi, vừa lòng anh chưa? ”
“ Được, em lên giường nghỉ ngơi, anh về. ”
...----------------...
Sáng hôm sau, Ngô Tân Vinh tự tay nấu cháo mang đến căn hộ chung cư. Mặc dù khả năng rất cao Lạc Hân sẽ đổ bỏ và không cho vào nhà.
Mở khóa thành công, bên trong yên tĩnh khiến anh cảm thấy sợ hãi. Anh nhanh chóng bước tới phòng ngủ, nhè nhẹ mở cửa bởi vì cho rằng Lạc Hân còn ngủ.
Nhưng, trên chiếc giường rộng lớn đó trống không. Ngô Tân Vinh nhìn thấy lập tức quýnh quáng xông vào, kiểm tra phòng tắm nhưng cũng chẳng thấy Lạc Hân.
Đột nhiên, trong đầu lóe lên suy nghĩ cô đã bỏ đi. Anh vội vàng mở cánh cửa tủ quần áo, thấy bên trong có một khoảng trống.
“ Lạc Hân. ”
Lúc này, Ngô Tân Vinh mới có cảm giác sợ mất, anh đã từng quá ỷ y vào tình yêu to lớn của cô. Anh lập tức lấy chiếc điện thoại trong túi quần, bấm gọi cho cô, nhưng đổi lại là thuê bao...
Bần thần ngồi xuống mép giường, khuôn mặt đau khổ và lo lắng vô vàn. Cuối cùng, anh bật dậy chạy đi, quyết tâm tìm kiếm bằng được Lạc Hân cô.
Ngày lại ngày trôi qua, tin tức về Lạc Hân là một con số không tròn trĩnh. Anh cầu xin Nam Cung Nhật Đăng, nhưng đổi lại câu nói khẳng định không biết.
Hai giờ đêm, Ngô Tân Vinh say khướt loạng choạng bước vào căn hộ chung cư của Lạc Hân, cả người say rượu nghiêng qua ngã lại, loay hoay một lát cuối cùng cũng vào được phòng ngủ.
Một tuần qua, anh luôn trong trạng thái say xỉn, đến công việc cũng chẳng màng đến, như muốn dằn mặt Nam Cung Nhật Đăng bởi vì không nói Lạc Hân đang ở đâu.
Bây giờ Lạc Hân quay về, bắt anh quỳ anh cũng quỳ, muốn anh làm gì cũng được. Chuyện của người ta thì giải quyết giỏi lắm, đên phiên mình uống rượu giải sầu, bất tỉnh với men say.
“ Hân Hân, quay về bên anh đi...em muốn gì anh cũng chiều...”
“ Hân Hân, anh yêu em... anh rất cần em... Hân Hân... ”
Ở một nơi nào đó, có một cô gái đang chăm chú nhìn vào màn hình iPad, nhìn thấy toàn cảnh người đàn ông say rượu đột nhập vào nhà. Một tuần qua, hầu như ngày nào cũng vậy, Ngô Tân Vinh như một kẻ cuồng trí nghiện rượu.
Lạc Hân đi làm sớm hơn anh một chút, cô đang đứng chờ thang máy để lên phòng làm việc. Lúc này, Ngô Tân Vinh bước tới, đứng ngang với cô, lén lút nhìn sang cô rồi lại quay đi không biểu hiện gì nữa.
Dù cho được coi trọng, nhưng Ngô Tân Vinh không được sử dụng thang máy đặc biệt, nó chỉ dành riêng cho người Nam Cung. Mặc cho thân thiết, nhưng anh chỉ là một nhân viên được trả lương bình thường, cấp bậc thuộc hạ nên làm sao dám đòi hỏi quyền lợi. Nhưng mỗi khi thấy anh đến, nhân viên đều ưu ái cho anh, bởi vì họ sợ Nam Cung Nhật Đăng mười phần, thì cũng sợ anh đến sáu bảy phần.
Sau khi cuộc họp kết thúc, nhân viên đều thu dọn giấy tờ trở về phòng làm việc. Trong phòng họp lúc này chỉ còn ba người, Nam Cung Nhật Đăng, Ngô Tân Vinh và Lạc Hân.
Cũng giống như các nhân viên bình thường khác, cô cũng sắp xếp lại giấy tờ trên mặt bàn ngay vị trí của mình, trước khi rời đi, cô nhìn Nam Cung Nhật Đăng lên tiếng:
“ Em có chuyện muốn thông báo với anh. ”
“ Lên phòng làm việc của anh. ”
“ Vâng. ”
Đợi cánh cửa phòng họp khép lại, Nam Cung Nhật Đăng nhìn qua Ngô Tân Vinh, hỏi:
“ Lại chọc em ấy giận? ”
“ Không! ”
“ Lạc Hân là một cô gái hiểu chuyện, em ấy giận chắc hẳn có lý do chính đáng. ”
Nam Cung Nhật Đăng nói xong lập tức đứng dậy bỏ đi, để Ngô Tân Vinh bần thần một mình ngồi đó.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lạc Hân buồn bã cúi xuống, bàn tay nhỏ nhắn xoay xoay tách trà. Nam Cung Nhật Đăng ngồi ở sofa đơn, trầm ngâm chăm chú nhìn cô, nhưng đã hơn 10 phút trôi qua cô cũng chẳng ngẩng lên cất tiếng nói gì.
“ Lạc Hân, em muốn nói gì với anh? ”
Lúc này, cô ấy mới ngẩng mặt, sau đó chậm rãi cất lời:
“ Em muốn xin nghỉ việc, sang Mỹ học lên thạc sĩ. ”
” Việc này là một điều tốt nên anh ủng hộ, nhưng có thể cho anh biết lý do tại sao em quyết định như vậy không? ”
Đôi mắt của Lạc Hân trở nên đỏ au đờ đẫn, như một kẻ mất hết linh hồn, mãi một lúc mới thành thật lên tiếng:
“ Em và Anh Vinh đã chia tay, em muốn cân bằng lại mọi thứ. ”
Nghe xong, Nam Cung Nhật Đăng ngạc nhiên, nhíu mày không tin hỏi lại:
“ Chia tay? ”
“ Vâng, nhưng anh đừng hỏi lý do. Việc em quen anh ấy nằm ngoài dự tính, bởi vì trước đó em đã từ bỏ rồi anh à. ”
Lạc Hân cô đã quyết tâm từ bỏ khi nhìn thấy đoạn video, thông tin và hình ảnh Ngô Tân Vinh thâm tình cầu hôn Đặng Song Nhi trước tất cả mọi người và ngay cả phóng viên, trong ngày sinh nhật của cô ấy. Có ai biết cô đã khóc bao nhiêu đêm, yếu đuối bao nhiều lần mới có thể mạnh mẽ trở về đối diện với anh.
Nhưng tại sao lúc cô đã thành công thì anh lại gieo rắc hy vọng?
Ngô Tân Vinh anh thật ác có phải không?
“ Được rồi, tùy em quyết định, anh sẽ không can thiệp vì em đã trưởng thành. ”
“ Cảm ơn anh! Trên đời này, em chỉ có người thân là anh. À không, bây giờ em có thêm một người chị nữa. Khi nào chị Hà sinh em bé, em nhất định sẽ trở về. ”
...----------------...
Tối hôm nay, Ngô Tân Vinh hẹn hai người bạn của mình là Vương Ngụy và Hoàng Thiển đi quán bar uống rượu và tâm sự, Nam Cung Nhật Đăng khỏi cần rủ rê cũng biết là không thể đi được.
“ Thôi, hai cậu ở lại đây chơi, tôi về trước. Làm chồng làm ba thì phải nên tự giác không cần nhắc nhở, vợ tôi vừa cấn thai, tôi muốn bên cạnh cô ấy nhiều hơn. ”
Hoàng Thiển cho chiếc điện thoại vào trong túi quần, xong rồi đứng lên định đi về với vợ con, nhưng câu nói của Vương Ngụy khiến anh ấy phải dừng lại ý định.
“ Cậu bảo chỉ sinh một đứa, công việc nguy hiểm nên không muốn sinh nhiều. ”
“ Vợ tôi thích con trai, con gái bảo bối của tôi cũng muốn có em. Cậu xem, tôi làm sao chống lại được? ”
Hoàng Thiển nhúng vai như cho điều đó là hiển nhiên, mặc dù anh là đàn ông, trụ cột gia đình, nhưng trong nhà tiếng nói hoàn toàn không có giá trị.
“ Ồ, nhất cậu rồi. Tôi cũng muốn có một cô con gái như tiểu Nhi, nhưng sợ sinh thêm một tên tình địch chuyên đi giành vợ. ”
Hoàng Thiển bật cười trêu đùa Vương Ngụy, ngồi lại xuống ghế bên cạnh của Ngô Tân Vinh, đập tay vào vai của anh, lên tiếng:
“ Này Tân Vinh, lớn tuổi rồi, cậu cũng nên kết hôn và sinh con để biết cảm giác được làm ba hạnh phúc đến nhường nào. Tôi thấy chỉ cần cậu lên tiếng, Lạc Hân lập tức đồng ý. ”
Lúc này, Ngô Tân Vinh mới chịu lên tiếng:
“ Có phải tôi vô tâm lắm phải không? ”
“ Gặp chuyện gì à? ”
Vương Ngụy cau mày, đặt ly rượu trên tay xuống bàn.
Lạc Hân cũng chẳng xa lạ gì với bọn họ, là cô bé được Nam Cung Nhật Đăng đem về tổ chức bảo Ngô Tân Vinh đào tạo.
“ Lạc Hân muốn chia tay với tôi. ”
“ Muốn chia tay? ”
Vương Ngụy bất ngờ, tiếp sau Hoàng Thiển thắc mắc:
“ Không phải em ấy rất yêu cậu sao?
“ Hai cậu cũng biết trước đây tôi thích Hiểu An, đến hiện tại vẫn còn giữ chiếc nhẫn đã từng cầu hôn. Hôm trước Hân Hân nhìn thấy, sau đó muốn chia tay với tôi. ”
Vương Ngụy và Hoàng Thiển hiểu ý nhìn nhau lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng về người anh em đã từng sống chết có nhau.
“ Tân Vinh, tôi rất nể cậu, nhưng chuyện này tôi thấy cậu sai hoàn toàn. Nếu như trong lòng của cậu vẫn không thể quên Nam Cung tiểu thư, vậy thì đừng cho Lạc Hân hy vọng. Cậu tổn thương, nhưng lại muốn làm tổn thương người khác. ”
...----------------...
•Một tuần sau...
Hôm nay không thấy Lạc Hân đi làm, nên khiến cho Ngô Tân Vinh lo lắng, gọi điện không được làm trong lòng vô cùng bất an. Anh cũng được biết thông tin, tháng sau cô sẽ sang Mỹ từ Nam Cung Nhật Đăng. Một tuần qua là khoảng thời gian anh tự nhìn nhận chính mình, có nên buông tay của cô hay không.
Do dự cả một buổi chiều, cuối cùng Ngô Tân Vinh quyết định đi đến căn hộ chung cư tìm Lạc Hân hòa giải. Thành công mở khóa vào nhà, nhưng vừa bước vào đã thoáng cau mày khi dưới nền có một đôi giày nam, và không gian nơi đây rất yên ắng, sofa cũng chẳng thấy một ai.
Sắc mặt trở nên tối sầm nhìn về hướng phòng ngủ, bàn tay bất giác siết chặt vo tròn thành nắm đấm, một đường thẳng đi tới nơi muốn đến.
• Cạch...
Cánh cửa phòng ngủ được Ngô Tân Vinh dứt khoát mở ra, quả nhiên không khác so với những gì anh dự đoán, nhưng người nam nhân này anh thật sự không ngờ tới.
Bên trong, chính xác là ở trên giường có một nam và một nữ. Không sai, người nữ dĩ nhiên là Lạc Hân, người nam chính là Vương Thác, người em thân thiết của anh. Chẳng biết họ sắp sửa làm gì, nhưng hành động của Vương Thác vô cùng ân cần, gần gũi và thân mật như dìu đỡ Lạc Hân nằm xuống dưới giường.
Khi nghe được âm thanh mở cửa, cả hai đều đồng loạt nhìn ra hướng ấy, bắt gặp ngay ánh mắt ghen tuông, sắc mặt hừng hực lửa giận của một nam nhân.
Chưa kịp làm gì thì người bên ngoài đã lập tức xông vào, nhắm ngay hướng Vương Thác đang ngồi mà mạnh mẽ tiến bước. Khi đã đến, Ngô Tân Vinh nắm lấy cổ áo kéo cả người của anh ấy đứng lên, sau đó vung cho một cú đấm vào thẳng khuôn mặt, gầm lên:
“ Vương Thác, tôi xem cậu như em trai ruột thịt, vậy mà cậu dám lén lút qua lại với bạn gái của tôi. ”
“ Ngô Tân Vinh, dừng lại, dừng lại! ”
Lạc Hân dùng sức hét lên, gượng người xuống giường bảo vệ cho Vương Thác.
Vương Thác là người học võ từ nhỏ, sức mạnh cũng chẳng thua kém phần nào, một cú đấm đã làm cho anh ấy nổi giận xô đẩy Ngô Tân Vinh ra xa, quát lên:
“ Anh Vinh, sao lại đánh em? ”
Lúc này, Vương Thác chợt nhìn thấy Lạc Hân đang yếu ớt bước đến, anh ấy dang tay đỡ lấy sợ cô ngất xỉu.
Cô cố gắng nói:
“ Ngô Tân Vinh, anh không biết lịch sự à? Vào nhà, vào phòng riêng của người khác mà chưa được sự đồng ý, vậy mà còn dám tự tiện đánh người. ”
“ Đây mới chính là lý do chia tay phải không? ”
Lạc Hân cười nhạt hụt hẫng trong lòng, anh đang đánh tráo sự thật hay sao?
Nhưng với một người cố tình không hiểu, cho rằng mình chẳng sai, cô cũng lười giải thích.
Tùy, anh muốn nghĩ sao thì nghĩ!
Trong mắt của Ngô Tân Vinh lúc này hoàn toàn chỉ thấy được sự khinh bỉ dành cho hai người đối diện. Anh nhếch môi vẽ lên nụ cười nửa miệng mỉa mai, rồi quay lưng sải bước rời đi. Lúc này, Vương Thác nhanh chân kịp thời giữ lại, chắn ngay trước mặt của anh, nóng giận lên tiếng:
“ Anh vừa nói “ bạn gái của tôi ” ư? Vậy phải hỏi xem người bạn trai như anh có biết bạn gái của mình đang bệnh, đêm qua sốt đến 40°C phải vào bệnh viện cấp cứu hay không? ”
Ngô Tân Vinh nhất thời bàng hoàng, kinh ngạc. Dường như không tin vào tai của chính mình, nhíu mày nhìn Vương Thác rồi nhanh chóng quay sang nhìn Lạc Hân đang lặng lẽ đứng đó.
“ Hơn mười giờ đêm qua Lạc Hân gọi đến cho em, nhờ em mua thuốc mang tới, và căn dặn không được nói cho anh biết, bảo hai người đã chia tay nên chẳng muốn làm phiền.
- Em cũng có nghe anh hai và anh Thiển nói qua nên nghe theo lời em ấy, nhưng lúc em đến, cả người em ấy nóng hổi do sốt cao, muốn rơi vào trạng thái co giật, thấy thế em mới đưa vào bệnh viện.
- Anh thử nghĩ xem, ngoài em ra, em ấy biết nhờ vã ai đây? Khi nãy em mang cháo đến cho em ấy ăn và uống thuốc, sau đó muốn giúp em ấy nằm xuống nghỉ ngơi thì anh ở đâu tự nhiên xông vào đánh em, anh có thấy mình quá đáng không hả? ”
Tai thì nghe Vương Thác trình bày giải thích, nhưng mắt thì nhìn Lạc Hân chăm chú.
Phải mất một lúc Ngô Tân Vinh mới thức tỉnh và phản ứng, bước tới gần cô đưa tay định chạm vào trán. Nhưng, Lạc Hân dứt khoát gạt ngang, lạnh nhạt tránh né.
Thấy cô phản ứng quyết liệt như thế, anh tạm thời bỏ cuộc, nhìn sang Vương Thác lên tiếng:
“ Thác, anh xin lỗi và cũng cảm ơn em đã chăm sóc cho Lạc Hân! ”
“ Anh xin lỗi thì em nhận, nhưng lời cảm ơn thì em không nhận. Đơn giản là vì em xem Lạc Hân như là em gái. ”
Lúc này, Lạc Hân nhàn nhạt lên tiếng:
“ Hai người về đi, em muốn nghỉ ngơi. ”
Ngô Tân Vinh lén lút phẩy tay, hắt mặt về hướng cánh cửa như bảo Vương Thác mau đi. Anh ấy xoa xoa gò má ủng đỏ khi nãy bị anh tác động vật lý, bĩu môi ra về.
Thấy anh không đi cùng với Vương Thác, Lạc Hân cất giọng:
“ Sao anh còn ở đây? ”
“ Em đang bệnh, sao anh có thể bỏ em một mình. ”
Lạc Hân vẽ ra nụ cười nhạt nhẽo trên đôi môi uốn lượn, lạnh lùng quay lưng với anh chẳng muốn nhìn mặt. Ngô Tân Vinh bước tới ôm chầm lấy thân thể yếu ớt và mảnh khảnh của cô, nhỏ giọng:
“ Anh xin lỗi! Anh nóng quá nên hồ đồ. ”
“... ”
“ Hân, mọi chuyện chẳng giống như em nghĩ đâu. Chiếc nhẫn đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, lúc đó anh chỉ giúp Hiểu An chọc tức Vũ Dịch Đức. ”
Mặc dù nói dối, nhưng lời nói dối không gây hại cũng tốt, tạm thời xoa dịu cơn giận của Lạc Hân. Đúng, năm đó anh giúp Đặng Song Nhi, nhưng màn cầu hôn là do anh nghĩ ra và tự ý thực hiện, mục đích ai ai cũng biết.
“ Vô ích thôi, tôi đã quyết định quên anh! ”
Lạc Hân gỡ tay của Ngô Tân Vinh rời khỏi thân thể, dứt khoát kéo anh ra ngoài đuổi về.
“ Hân Hân... ”
Anh ghì lại, không muốn ra về. Lúc này, cô mất hết kiên nhẫn, đột nhiên buông thả cánh tay của anh một mình bỏ đi.
“ Hân Hân. ”
Ngô Tân Vinh đuổi theo giữ lại, cô quát lên:
“ Anh không đi thì tôi đi, vừa lòng anh chưa? ”
“ Được, em lên giường nghỉ ngơi, anh về. ”
...----------------...
Sáng hôm sau, Ngô Tân Vinh tự tay nấu cháo mang đến căn hộ chung cư. Mặc dù khả năng rất cao Lạc Hân sẽ đổ bỏ và không cho vào nhà.
Mở khóa thành công, bên trong yên tĩnh khiến anh cảm thấy sợ hãi. Anh nhanh chóng bước tới phòng ngủ, nhè nhẹ mở cửa bởi vì cho rằng Lạc Hân còn ngủ.
Nhưng, trên chiếc giường rộng lớn đó trống không. Ngô Tân Vinh nhìn thấy lập tức quýnh quáng xông vào, kiểm tra phòng tắm nhưng cũng chẳng thấy Lạc Hân.
Đột nhiên, trong đầu lóe lên suy nghĩ cô đã bỏ đi. Anh vội vàng mở cánh cửa tủ quần áo, thấy bên trong có một khoảng trống.
“ Lạc Hân. ”
Lúc này, Ngô Tân Vinh mới có cảm giác sợ mất, anh đã từng quá ỷ y vào tình yêu to lớn của cô. Anh lập tức lấy chiếc điện thoại trong túi quần, bấm gọi cho cô, nhưng đổi lại là thuê bao...
Bần thần ngồi xuống mép giường, khuôn mặt đau khổ và lo lắng vô vàn. Cuối cùng, anh bật dậy chạy đi, quyết tâm tìm kiếm bằng được Lạc Hân cô.
Ngày lại ngày trôi qua, tin tức về Lạc Hân là một con số không tròn trĩnh. Anh cầu xin Nam Cung Nhật Đăng, nhưng đổi lại câu nói khẳng định không biết.
Hai giờ đêm, Ngô Tân Vinh say khướt loạng choạng bước vào căn hộ chung cư của Lạc Hân, cả người say rượu nghiêng qua ngã lại, loay hoay một lát cuối cùng cũng vào được phòng ngủ.
Một tuần qua, anh luôn trong trạng thái say xỉn, đến công việc cũng chẳng màng đến, như muốn dằn mặt Nam Cung Nhật Đăng bởi vì không nói Lạc Hân đang ở đâu.
Bây giờ Lạc Hân quay về, bắt anh quỳ anh cũng quỳ, muốn anh làm gì cũng được. Chuyện của người ta thì giải quyết giỏi lắm, đên phiên mình uống rượu giải sầu, bất tỉnh với men say.
“ Hân Hân, quay về bên anh đi...em muốn gì anh cũng chiều...”
“ Hân Hân, anh yêu em... anh rất cần em... Hân Hân... ”
Ở một nơi nào đó, có một cô gái đang chăm chú nhìn vào màn hình iPad, nhìn thấy toàn cảnh người đàn ông say rượu đột nhập vào nhà. Một tuần qua, hầu như ngày nào cũng vậy, Ngô Tân Vinh như một kẻ cuồng trí nghiện rượu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.