Bí Mật Nhỏ Của Anh Hàng Xóm Nhà Bên
Chương 3: Chờ Tin nhắn
Dana Lê
15/09/2023
Buổi tối đầu tiên của kì nghỉ phép, mọi thứ vẫn trôi qua bình yên như thể những chuyện phát sinh trong ngày hôm nay đều do một mình Bảo Nguyên cậu tưởng tượng ra, mà đối phương bên kia cũng không có lấy một tin nhắn hồi âm.
Sau khi từ sân bóng trở về, Bảo Nguyên không ngừng ngóng cổ sang ngôi biệt thự kế bên thám thính tình hình.
Không biết vết thương trên trán của cô ấy như thế nào?
Không biết cô ấy có bị ba mẹ mắng hay không?
A có khi nào cô ấy sẽ bị cấm túc không cho ra ngoài? Nghe nói ba mẹ cô ấy là những người rất khó tính.
Chết tiệt mình lại không biết số điện thoại của cô ấy. Làm sao để nghe ngóng được chút thông tin đây?
Thật khó chịu!
Suốt cả buổi tối, Bảo Nguyên không ngừng đi đi lại lại trước sân nhà mình. Bà nội cậu thấy lạ nên tò mò hỏi thăm, cậu chỉ trả lời trời nóng quá nên ra đây hóng gió cho mát còn không quên khuyên bà đi ngủ sớm.
Dỗ được bà nội đi ngủ, Bảo Nguyên kéo hẳn chiếc ghế mây ra giữa cửa rồi cứ thế nằm dài trên đó chờ đợi. Hai mắt cậu phóng thẳng lên cửa sổ căn phòng nhỏ ở tầng hai ngôi biệt thự, chiếc điện thoại di động vẫn không rời khỏi tay cậu suốt từ nãy đến giờ.
Đèn trong phòng vẫn còn sáng. Cô ấy đang làm gì?
Học bài? Đọc sách? Xem phim? Chơi điện thoại?
A nếu đã cầm điện thoại sao lại không nhắn tin cho mình chứ?
Mình muốn phát điên lên được!
Nhớ lại hình ảnh lúc cô ấy mới vừa xuất hiện trên sân bóng, tuy không quá nổi bật nhưng chỉ cần một ánh mắt cậu đã có thể dễ dàng nhìn thấy cô.
Đây là thói quen chăng?
Có lẽ thế.
Cơn gió nhè nhẹ của buổi tối mùa hè dần dần đưa tâm trí Bảo Nguyên đến một miền kí ức rất lâu trước đây. Cái ngày đầu tiên cô bắt cậu phải cúi đầu nhìn xuống.
Đó là một buổi tối mưa bão cách đây ba năm.
Trước giờ tuy cậu học hành không giỏi, ngoại hình cũng không thực sự quá xuất chúng nhưng vì khả năng chơi bóng rất tốt cùng chiều cao vượt trội nên cậu có rất nhiều fan nữ theo đuổi và chào đón. Cơ mà tính khí của cậu cũng không được coi là tốt gì mấy. Đối với loại sinh vật được gọi là "fan nữ" kia, cậu hoàn toàn không để họ vào mắt thậm chí cảm thấy họ phiền phức muốn chết. Trước mặt họ cậu luôn biến mình thành dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo và mặt cậu lúc nào cũng ngoảnh lên tận trời.
Cho đến buổi tối hôm đó, lúc cậu luyện bóng xong và định trở về nhà thì trời đột nhiên đổ cơn mưa. Cậu vội thu xếp đồ đạc rồi chạy từ sân bóng đến hành lang căn phòng gần nhất tìm chỗ trú. Ngoài ý muốn khi cậu đến nơi, ở đó đã có nhiều hơn một người đang đứng. Cô gái có thân hình nhỏ nhắn mặc trên người bộ đồng phục nữ sinh, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt gần như bị cặp kính cận che hơn phân nửa. Thấy cậu chạy đến, cô gái đứng nép sang một bên nhường chỗ cho cậu. Cậu không nói gì chỉ liếc cô một cái rồi nhìn sang hướng khác.
Cơn mưa như càng lúc càng to hơn và không có lấy một dấu hiệu thuyên giảm. Nếu không phải cuối tuần có trận đấu bóng đá tranh giải với trường B cậu đã trực tiếp đội mưa đi về cũng chẳng lãng phí thời gian đứng ở đây chờ đợi.
Mười phút nữa trôi qua, cô gái bên cạnh dường như nhận được một cuộc điện thoại, cậu không nghe rõ nội dung cô nói mà cũng chẳng có lý do gì để cậu quan tâm đến chuyện của một người dưng.
Lại thêm năm phút nữa trôi qua, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi chạy về phía hai người bọn họ. Cậu nghĩ bụng chắc là xe đến đón cô gái bên cạnh. Cô gái này có xe tự đưa đón, nhà cũng giàu phếch nhỉ. Càng nghĩ cậu lại càng không mấy thiện cảm.
Quả đúng như cậu đoán, chiếc xe dừng lại ngay trước mặt cô gái, sau đó rất nhanh cô ấy liền leo lên hàng ghế phía sau và đóng cửa lại.
Những tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, nào ngờ chiếc xe ấy vẫn không chịu chạy đi mà cứ đứng ì ra đó. Mãi cho đến khi cửa xe một lần nữa bị mở ra, cô gái xa lạ đội mưa nhảy xuống xe rồi chạy thật nhanh đến trước mặt cậu, lúc này cậu mới tò mò cúi đầu nhìn xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, mái tóc bị nước mưa làm ướt vài sợi bết dính vào hai gò má trắng hồng, đôi mắt to tròn ẩn sau cặp kính cận khẽ chớp, đôi môi nhợt nhạt run run nói với cậu một câu: "Cho cậu mượn." Cùng với câu nói, cô chìa chiếc ô đang cầm trong tay về phía cậu. Cậu máy móc đưa tay ra nhận lấy còn chưa kịp nói cảm ơn cô đã xoay người chạy đi mất.
Nhìn theo chiếc xe ngày càng khuất dạng, cậu mỉm cười câu nói thốt ra như hòa vào làm một với tiếng mưa: "Cảm ơn! Tôi nhất định sẽ trả lại."
Ngày hôm sau, Bảo Nguyên cố tình nghỉ sớm một chút để tìm cô gái trả lại ô. Cậu đứng tựa lưng vào vách tường nơi hành lang hai người đã trú mưa hôm qua, chờ tầm năm phút quả nhiên liền thấy cô xuất hiện. Vẫn là hình ảnh cô gái mặc đồng phục nữ sinh gọn gàng, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt với cặp kính cận dày như hôm qua, cô trong trí nhớ cậu dường như không có gì thay đổi. Thấy cô bước đến cậu lập tức đứng thẳng người nhưng mà cậu còn chưa nói được gì cô đã bị một bạn nữ khác choàng tay vừa kéo vừa trò chuyện. Thấy không tiện cậu siết chặt chiếc ô trong tay mình, ừ thì hôm khác trả lại cho cô vậy.
Những ngày sau đó, do cường độ tập luyện cho buổi thi đấu quá cao nên cậu cũng không có thời gian đi tìm cô. Mãi cho đến khi trận đấu kết thúc cậu mới rảnh rang được đôi chút.
Buổi tối ngày thứ hai đầu tuần, cậu vẫn đứng ở nơi cũ chờ cô. Cũng không khiến cậu phải thất vọng, cô quả thật đã xuất hiện đã vậy còn xuất hiện rất đúng giờ. Cơ mà lần này cậu lại không nguyện ý trả ô cho cô. Một ý muốn mãnh liệt hiện hữu trong tâm trí cậu, cậu muốn biết tên cô là gì? Nhà cô ở đâu? Và cậu đã âm thầm đi theo phía sau cô về đến tận nhà.
Cô ấy lên cùng chuyến xe bus dẫn về nhà mình.
Cô ấy xuống đúng trạm mình cũng muốn xuống.
Cô ấy ở cùng khu với mình sao?
Cô ấy ở sát bên nhà mình!
Thấy cô gái chậm rãi đi vào ngôi biệt thự cách vách, Bảo Nguyên hoàn toàn đờ đẫn tại chỗ. Dù cho có trăm tính vạn tính cậu cũng không ngờ được cô gái ấy lại là hàng xóm giàu có của mình.
Này ông trời cũng thật biết sắp đặt rồi đi.
Bảo Nguyên khẽ mỉm cười, khuôn mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.
Dựa vào một chút thủ đoạn, Bảo Nguyên biết được cô tên Tâm Nhi, là học sinh giỏi top đầu của lớp A1. Chẳng trách.. chẳng trách mắt kính của cô lại dày như thế.
Lâu dần, Bảo Nguyên nắm được lịch trình sinh hoạt hằng ngày của cô. Nói là lịch trình cho sang chứ thực chất cũng không có gì đặc biệt. Cụ thể hằng ngày sau giờ học cô sẽ đến thư viện trường đọc sách ba tiếng đồng hồ. Trùng hợp thay, sau giờ học cậu cũng ở lại luyện bóng ba tiếng đồng hồ.
Thế là, hằng ngày Bảo Nguyên tự biến mình thành kẻ bám đuôi, luôn luôn âm thầm đồng hành cùng cô trên đoạn đường từ trường về nhà. Chiếc ô cô đưa cho cậu vẫn luôn nằm sẵn trong ba lô, để lỡ như một ngày nào đó cô tình cờ quay lại và nhìn thấy cậu, cậu còn kiếm được cớ trả ô để ngụy trang cho tình cảm của mình trước mặt cô.
Cơ mà, đã ba năm rồi cô vẫn chưa phát hiện ra cậu. Là do cậu ẩn mình quá tốt hay là.. hay là ông trời đang muốn thử thách cậu đây?
Có phải đã đến lúc cậu nên bước ra ngoài ánh sáng, đường đường chính chính xuất hiện trước mặt cô?
Liệu khi cậu thổ lộ ra tình cảm trong lòng mình có được cô chấp nhận?
Liệu cô có xem thường một thằng con trai không có gì như cậu không?
Bảo Nguyên chớp mắt nhìn ánh đèn vừa mới tắt nơi cửa sổ phòng cô.
"Tâm Nhi chúc ngủ ngon!"
Nói rồi cậu cũng từ từ khép mắt lại.
Một đêm không có tin tức về cô.
Một đêm cậu ngủ ngoài trời.
* * *
Ngày thứ hai của kì nghỉ phép.
Bảo Nguyên thức dậy thật sớm. Điều đầu tiên cậu làm sau khi mở mắt là lập tức kiểm tra điện thoại của mình.
Không có gì mới lạ.
Bảo Nguyên thở dài một hơi, khuôn mặt không giấu được vài tia thất vọng. Cậu nhanh chóng thu dọn chỗ ngủ, rửa mặt đánh răng, thay một bộ quần áo thể thao đơn giản rồi ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Cả ngày hôm nay Bảo Nguyên không làm gì. Cậu chỉ quanh quẩn ở nhà, nấu ăn và trò chuyện với bà nội.
Tám giờ tối, giống như hôm qua Bảo Nguyên kéo ghế mây ra giữa nhà nằm hóng gió.
Cậu phóng thẳng đôi mắt ai oán nhìn lên cửa sổ phòng cô, trong lòng thầm rủa.
Cô gái này cả ngày cũng không ra ngoài nửa bước, đây là không biết chán sao?
Hay là vết thương nặng đến mức nằm liệt giường?
A mình phải làm gì đây? Nếu mình leo rào lẻn vào nhà cô liệu mình có bị bắt đến đồn công an không?
"Thật là hết chịu nổi."
"Cái gì hết chịu nổi?" Bà nội đúng lúc đi ngang qua nghe cháu trai nói thế liền tò mò nhìn về phía cậu.
Bảo Nguyên ngẩn ra một lúc, biết vừa rồi mình buột miệng nói ra thành lời nên cố gắng tìm cách chống chế: "A không có gì, con nói chơi thôi."
Bà nội dùng đôi mắt trải đời nhìn đứa cháu trai nhà mình: "Con có phải đang có tâm sự hay không? Cả ngày hôm nay Nội cứ thấy con đứng ngồi không yên."
Bảo Nguyên đáp nhanh: "Không có ạ. Chỉ vì còn một ngày nữa con phải xa Nội rồi nên con thấy lo lắng thôi."
Bà nội bật cười: "Cái thằng thiệt tình." Nói rồi bà chìa đến trước mặt Bảo Nguyên một chén chè đậu đỏ: "Cho con này, ăn đi."
"Ở đâu vậy ạ? Nội mua lúc nào?" Bảo Nguyên nhận lấy chén chè vừa ăn vừa hỏi, cậu thích nhất là ăn các loại chè nấu từ đậu.
"Nội không mua. Là được nhà hàng xóm cho."
Ba chữ "nhà hàng xóm" khiến Bảo Nguyên bị sặc ho lên khụ khụ.
"Thằng nhóc này, ăn từ từ thôi chứ." Bà nội vừa vỗ nhẹ lên lưng cậu vừa trách mắng.
Bảo Nguyên cố gắng kiềm chế cơn ho, ngẩng đầu nhìn bà nội: "Nhà hàng xóm nào ạ?"
"Đây." Bà nội vừa nói vừa chỉ tay sang phía ngôi biệt thự bên cạnh: "Nhà cô chú Minh Quân ấy."
"Là ai mang qua ạ? Mà mang qua lúc nào sao con không biết?" Bảo Nguyên gấp gáp dò hỏi.
"Mang qua lúc chiều. À lúc đó con đang tắm thì phải. Là con bé Tâm Nhi mang qua. Con bé thiệt dễ thương vừa học giỏi vừa hiểu chuyện."
Nghe đến đây, trong lòng Bảo Nguyên gần như sụp đổ.
Cậu cố tình ở nhà cả ngày không dám đi đâu chỉ mong được nhìn thấy cô, được nghe tin tức về cô. Vậy mà ngay lúc cô xuất hiện cậu lại có thể đang tắm.
Này cũng quá xui rồi đi!
"Cô ấy.. cô ấy có bị gì không ạ?" Bảo Nguyên ấp úng nhìn bà nội hỏi.
Không biết trán cô ấy có còn sưng hay không?
"Bị gì là bị gì?" Bà nội tỏ vẻ không vui nhìn cậu cháu trai: "Người ta bình thường có bị gì đâu. Có con bị gì thì có. Thôi ăn nhanh rồi còn đi ngủ, ngồi đó mà nói chuyện linh tinh."
"À.. Dạ. Nội vào phòng ngủ trước đi, con ăn xong dọn dẹp rồi ngủ sau."
Cậu bậy quá bậy rồi. Tự nhiên hỏi như thế không bị bà mắng mới lạ.
"Ừ. Nhớ ngủ sớm đó."
Nói xong lời này, bà nội cũng quay lưng rời đi.
Bảo Nguyên vừa ăn chè vừa như có điều suy nghĩ.
Chuyện này cũng đâu cần đích thân cô ấy ra mặt.
Cô ấy cố tình qua đây là muốn gặp mình sao?
Ha.. mình cũng hơi tự luyến rồi đi.
Vị ngọt của chè lan truyền khắp khoang miệng cậu, đôi mắt cậu dịu dàng hướng lên cửa sổ phòng cô, khóe môi bất giác cong lên.
Sau đó một giây, nụ cười trên mặt chợt tắt lịm.
Đèn trong phòng cô vừa tắt.
Cô ấy đi ngủ sao? Mới hơn tám giờ tối.
Đúng vào lúc này, chiếc điện thoại đặt trên người cậu rung lên báo có tin nhắn gửi đến. Hai mắt cậu lập tức sáng bừng, cậu bỏ chén chè xuống đất nhanh tay mở tin nhắn ra đọc. Càng đọc mặt cậu càng đen lại.
Một tin nhắn từ số điện thoại không xác định.
Số không xác định: [Xin chào! Đây là dịch vụ kết nối yêu thương. Bạn có đang cô đơn không? Bạn có đang ở một mình? Bạn có muốn tìm một cô gái để cùng bạn tâm sự? Nếu câu trả lời là có bạn hãy nhắn tin theo cú pháp "HI" rồi gửi cho chúng tôi nhé. Nếu câu trả lời là không bạn hãy bỏ qua tin nhắn này. Đừng ngần ngại hãy mở rộng lòng mình. Một cô gái xinh đẹp đang chờ tin nhắn của bạn đấy!]
Sau khi từ sân bóng trở về, Bảo Nguyên không ngừng ngóng cổ sang ngôi biệt thự kế bên thám thính tình hình.
Không biết vết thương trên trán của cô ấy như thế nào?
Không biết cô ấy có bị ba mẹ mắng hay không?
A có khi nào cô ấy sẽ bị cấm túc không cho ra ngoài? Nghe nói ba mẹ cô ấy là những người rất khó tính.
Chết tiệt mình lại không biết số điện thoại của cô ấy. Làm sao để nghe ngóng được chút thông tin đây?
Thật khó chịu!
Suốt cả buổi tối, Bảo Nguyên không ngừng đi đi lại lại trước sân nhà mình. Bà nội cậu thấy lạ nên tò mò hỏi thăm, cậu chỉ trả lời trời nóng quá nên ra đây hóng gió cho mát còn không quên khuyên bà đi ngủ sớm.
Dỗ được bà nội đi ngủ, Bảo Nguyên kéo hẳn chiếc ghế mây ra giữa cửa rồi cứ thế nằm dài trên đó chờ đợi. Hai mắt cậu phóng thẳng lên cửa sổ căn phòng nhỏ ở tầng hai ngôi biệt thự, chiếc điện thoại di động vẫn không rời khỏi tay cậu suốt từ nãy đến giờ.
Đèn trong phòng vẫn còn sáng. Cô ấy đang làm gì?
Học bài? Đọc sách? Xem phim? Chơi điện thoại?
A nếu đã cầm điện thoại sao lại không nhắn tin cho mình chứ?
Mình muốn phát điên lên được!
Nhớ lại hình ảnh lúc cô ấy mới vừa xuất hiện trên sân bóng, tuy không quá nổi bật nhưng chỉ cần một ánh mắt cậu đã có thể dễ dàng nhìn thấy cô.
Đây là thói quen chăng?
Có lẽ thế.
Cơn gió nhè nhẹ của buổi tối mùa hè dần dần đưa tâm trí Bảo Nguyên đến một miền kí ức rất lâu trước đây. Cái ngày đầu tiên cô bắt cậu phải cúi đầu nhìn xuống.
Đó là một buổi tối mưa bão cách đây ba năm.
Trước giờ tuy cậu học hành không giỏi, ngoại hình cũng không thực sự quá xuất chúng nhưng vì khả năng chơi bóng rất tốt cùng chiều cao vượt trội nên cậu có rất nhiều fan nữ theo đuổi và chào đón. Cơ mà tính khí của cậu cũng không được coi là tốt gì mấy. Đối với loại sinh vật được gọi là "fan nữ" kia, cậu hoàn toàn không để họ vào mắt thậm chí cảm thấy họ phiền phức muốn chết. Trước mặt họ cậu luôn biến mình thành dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo và mặt cậu lúc nào cũng ngoảnh lên tận trời.
Cho đến buổi tối hôm đó, lúc cậu luyện bóng xong và định trở về nhà thì trời đột nhiên đổ cơn mưa. Cậu vội thu xếp đồ đạc rồi chạy từ sân bóng đến hành lang căn phòng gần nhất tìm chỗ trú. Ngoài ý muốn khi cậu đến nơi, ở đó đã có nhiều hơn một người đang đứng. Cô gái có thân hình nhỏ nhắn mặc trên người bộ đồng phục nữ sinh, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt gần như bị cặp kính cận che hơn phân nửa. Thấy cậu chạy đến, cô gái đứng nép sang một bên nhường chỗ cho cậu. Cậu không nói gì chỉ liếc cô một cái rồi nhìn sang hướng khác.
Cơn mưa như càng lúc càng to hơn và không có lấy một dấu hiệu thuyên giảm. Nếu không phải cuối tuần có trận đấu bóng đá tranh giải với trường B cậu đã trực tiếp đội mưa đi về cũng chẳng lãng phí thời gian đứng ở đây chờ đợi.
Mười phút nữa trôi qua, cô gái bên cạnh dường như nhận được một cuộc điện thoại, cậu không nghe rõ nội dung cô nói mà cũng chẳng có lý do gì để cậu quan tâm đến chuyện của một người dưng.
Lại thêm năm phút nữa trôi qua, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi chạy về phía hai người bọn họ. Cậu nghĩ bụng chắc là xe đến đón cô gái bên cạnh. Cô gái này có xe tự đưa đón, nhà cũng giàu phếch nhỉ. Càng nghĩ cậu lại càng không mấy thiện cảm.
Quả đúng như cậu đoán, chiếc xe dừng lại ngay trước mặt cô gái, sau đó rất nhanh cô ấy liền leo lên hàng ghế phía sau và đóng cửa lại.
Những tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, nào ngờ chiếc xe ấy vẫn không chịu chạy đi mà cứ đứng ì ra đó. Mãi cho đến khi cửa xe một lần nữa bị mở ra, cô gái xa lạ đội mưa nhảy xuống xe rồi chạy thật nhanh đến trước mặt cậu, lúc này cậu mới tò mò cúi đầu nhìn xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, mái tóc bị nước mưa làm ướt vài sợi bết dính vào hai gò má trắng hồng, đôi mắt to tròn ẩn sau cặp kính cận khẽ chớp, đôi môi nhợt nhạt run run nói với cậu một câu: "Cho cậu mượn." Cùng với câu nói, cô chìa chiếc ô đang cầm trong tay về phía cậu. Cậu máy móc đưa tay ra nhận lấy còn chưa kịp nói cảm ơn cô đã xoay người chạy đi mất.
Nhìn theo chiếc xe ngày càng khuất dạng, cậu mỉm cười câu nói thốt ra như hòa vào làm một với tiếng mưa: "Cảm ơn! Tôi nhất định sẽ trả lại."
Ngày hôm sau, Bảo Nguyên cố tình nghỉ sớm một chút để tìm cô gái trả lại ô. Cậu đứng tựa lưng vào vách tường nơi hành lang hai người đã trú mưa hôm qua, chờ tầm năm phút quả nhiên liền thấy cô xuất hiện. Vẫn là hình ảnh cô gái mặc đồng phục nữ sinh gọn gàng, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt với cặp kính cận dày như hôm qua, cô trong trí nhớ cậu dường như không có gì thay đổi. Thấy cô bước đến cậu lập tức đứng thẳng người nhưng mà cậu còn chưa nói được gì cô đã bị một bạn nữ khác choàng tay vừa kéo vừa trò chuyện. Thấy không tiện cậu siết chặt chiếc ô trong tay mình, ừ thì hôm khác trả lại cho cô vậy.
Những ngày sau đó, do cường độ tập luyện cho buổi thi đấu quá cao nên cậu cũng không có thời gian đi tìm cô. Mãi cho đến khi trận đấu kết thúc cậu mới rảnh rang được đôi chút.
Buổi tối ngày thứ hai đầu tuần, cậu vẫn đứng ở nơi cũ chờ cô. Cũng không khiến cậu phải thất vọng, cô quả thật đã xuất hiện đã vậy còn xuất hiện rất đúng giờ. Cơ mà lần này cậu lại không nguyện ý trả ô cho cô. Một ý muốn mãnh liệt hiện hữu trong tâm trí cậu, cậu muốn biết tên cô là gì? Nhà cô ở đâu? Và cậu đã âm thầm đi theo phía sau cô về đến tận nhà.
Cô ấy lên cùng chuyến xe bus dẫn về nhà mình.
Cô ấy xuống đúng trạm mình cũng muốn xuống.
Cô ấy ở cùng khu với mình sao?
Cô ấy ở sát bên nhà mình!
Thấy cô gái chậm rãi đi vào ngôi biệt thự cách vách, Bảo Nguyên hoàn toàn đờ đẫn tại chỗ. Dù cho có trăm tính vạn tính cậu cũng không ngờ được cô gái ấy lại là hàng xóm giàu có của mình.
Này ông trời cũng thật biết sắp đặt rồi đi.
Bảo Nguyên khẽ mỉm cười, khuôn mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.
Dựa vào một chút thủ đoạn, Bảo Nguyên biết được cô tên Tâm Nhi, là học sinh giỏi top đầu của lớp A1. Chẳng trách.. chẳng trách mắt kính của cô lại dày như thế.
Lâu dần, Bảo Nguyên nắm được lịch trình sinh hoạt hằng ngày của cô. Nói là lịch trình cho sang chứ thực chất cũng không có gì đặc biệt. Cụ thể hằng ngày sau giờ học cô sẽ đến thư viện trường đọc sách ba tiếng đồng hồ. Trùng hợp thay, sau giờ học cậu cũng ở lại luyện bóng ba tiếng đồng hồ.
Thế là, hằng ngày Bảo Nguyên tự biến mình thành kẻ bám đuôi, luôn luôn âm thầm đồng hành cùng cô trên đoạn đường từ trường về nhà. Chiếc ô cô đưa cho cậu vẫn luôn nằm sẵn trong ba lô, để lỡ như một ngày nào đó cô tình cờ quay lại và nhìn thấy cậu, cậu còn kiếm được cớ trả ô để ngụy trang cho tình cảm của mình trước mặt cô.
Cơ mà, đã ba năm rồi cô vẫn chưa phát hiện ra cậu. Là do cậu ẩn mình quá tốt hay là.. hay là ông trời đang muốn thử thách cậu đây?
Có phải đã đến lúc cậu nên bước ra ngoài ánh sáng, đường đường chính chính xuất hiện trước mặt cô?
Liệu khi cậu thổ lộ ra tình cảm trong lòng mình có được cô chấp nhận?
Liệu cô có xem thường một thằng con trai không có gì như cậu không?
Bảo Nguyên chớp mắt nhìn ánh đèn vừa mới tắt nơi cửa sổ phòng cô.
"Tâm Nhi chúc ngủ ngon!"
Nói rồi cậu cũng từ từ khép mắt lại.
Một đêm không có tin tức về cô.
Một đêm cậu ngủ ngoài trời.
* * *
Ngày thứ hai của kì nghỉ phép.
Bảo Nguyên thức dậy thật sớm. Điều đầu tiên cậu làm sau khi mở mắt là lập tức kiểm tra điện thoại của mình.
Không có gì mới lạ.
Bảo Nguyên thở dài một hơi, khuôn mặt không giấu được vài tia thất vọng. Cậu nhanh chóng thu dọn chỗ ngủ, rửa mặt đánh răng, thay một bộ quần áo thể thao đơn giản rồi ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Cả ngày hôm nay Bảo Nguyên không làm gì. Cậu chỉ quanh quẩn ở nhà, nấu ăn và trò chuyện với bà nội.
Tám giờ tối, giống như hôm qua Bảo Nguyên kéo ghế mây ra giữa nhà nằm hóng gió.
Cậu phóng thẳng đôi mắt ai oán nhìn lên cửa sổ phòng cô, trong lòng thầm rủa.
Cô gái này cả ngày cũng không ra ngoài nửa bước, đây là không biết chán sao?
Hay là vết thương nặng đến mức nằm liệt giường?
A mình phải làm gì đây? Nếu mình leo rào lẻn vào nhà cô liệu mình có bị bắt đến đồn công an không?
"Thật là hết chịu nổi."
"Cái gì hết chịu nổi?" Bà nội đúng lúc đi ngang qua nghe cháu trai nói thế liền tò mò nhìn về phía cậu.
Bảo Nguyên ngẩn ra một lúc, biết vừa rồi mình buột miệng nói ra thành lời nên cố gắng tìm cách chống chế: "A không có gì, con nói chơi thôi."
Bà nội dùng đôi mắt trải đời nhìn đứa cháu trai nhà mình: "Con có phải đang có tâm sự hay không? Cả ngày hôm nay Nội cứ thấy con đứng ngồi không yên."
Bảo Nguyên đáp nhanh: "Không có ạ. Chỉ vì còn một ngày nữa con phải xa Nội rồi nên con thấy lo lắng thôi."
Bà nội bật cười: "Cái thằng thiệt tình." Nói rồi bà chìa đến trước mặt Bảo Nguyên một chén chè đậu đỏ: "Cho con này, ăn đi."
"Ở đâu vậy ạ? Nội mua lúc nào?" Bảo Nguyên nhận lấy chén chè vừa ăn vừa hỏi, cậu thích nhất là ăn các loại chè nấu từ đậu.
"Nội không mua. Là được nhà hàng xóm cho."
Ba chữ "nhà hàng xóm" khiến Bảo Nguyên bị sặc ho lên khụ khụ.
"Thằng nhóc này, ăn từ từ thôi chứ." Bà nội vừa vỗ nhẹ lên lưng cậu vừa trách mắng.
Bảo Nguyên cố gắng kiềm chế cơn ho, ngẩng đầu nhìn bà nội: "Nhà hàng xóm nào ạ?"
"Đây." Bà nội vừa nói vừa chỉ tay sang phía ngôi biệt thự bên cạnh: "Nhà cô chú Minh Quân ấy."
"Là ai mang qua ạ? Mà mang qua lúc nào sao con không biết?" Bảo Nguyên gấp gáp dò hỏi.
"Mang qua lúc chiều. À lúc đó con đang tắm thì phải. Là con bé Tâm Nhi mang qua. Con bé thiệt dễ thương vừa học giỏi vừa hiểu chuyện."
Nghe đến đây, trong lòng Bảo Nguyên gần như sụp đổ.
Cậu cố tình ở nhà cả ngày không dám đi đâu chỉ mong được nhìn thấy cô, được nghe tin tức về cô. Vậy mà ngay lúc cô xuất hiện cậu lại có thể đang tắm.
Này cũng quá xui rồi đi!
"Cô ấy.. cô ấy có bị gì không ạ?" Bảo Nguyên ấp úng nhìn bà nội hỏi.
Không biết trán cô ấy có còn sưng hay không?
"Bị gì là bị gì?" Bà nội tỏ vẻ không vui nhìn cậu cháu trai: "Người ta bình thường có bị gì đâu. Có con bị gì thì có. Thôi ăn nhanh rồi còn đi ngủ, ngồi đó mà nói chuyện linh tinh."
"À.. Dạ. Nội vào phòng ngủ trước đi, con ăn xong dọn dẹp rồi ngủ sau."
Cậu bậy quá bậy rồi. Tự nhiên hỏi như thế không bị bà mắng mới lạ.
"Ừ. Nhớ ngủ sớm đó."
Nói xong lời này, bà nội cũng quay lưng rời đi.
Bảo Nguyên vừa ăn chè vừa như có điều suy nghĩ.
Chuyện này cũng đâu cần đích thân cô ấy ra mặt.
Cô ấy cố tình qua đây là muốn gặp mình sao?
Ha.. mình cũng hơi tự luyến rồi đi.
Vị ngọt của chè lan truyền khắp khoang miệng cậu, đôi mắt cậu dịu dàng hướng lên cửa sổ phòng cô, khóe môi bất giác cong lên.
Sau đó một giây, nụ cười trên mặt chợt tắt lịm.
Đèn trong phòng cô vừa tắt.
Cô ấy đi ngủ sao? Mới hơn tám giờ tối.
Đúng vào lúc này, chiếc điện thoại đặt trên người cậu rung lên báo có tin nhắn gửi đến. Hai mắt cậu lập tức sáng bừng, cậu bỏ chén chè xuống đất nhanh tay mở tin nhắn ra đọc. Càng đọc mặt cậu càng đen lại.
Một tin nhắn từ số điện thoại không xác định.
Số không xác định: [Xin chào! Đây là dịch vụ kết nối yêu thương. Bạn có đang cô đơn không? Bạn có đang ở một mình? Bạn có muốn tìm một cô gái để cùng bạn tâm sự? Nếu câu trả lời là có bạn hãy nhắn tin theo cú pháp "HI" rồi gửi cho chúng tôi nhé. Nếu câu trả lời là không bạn hãy bỏ qua tin nhắn này. Đừng ngần ngại hãy mở rộng lòng mình. Một cô gái xinh đẹp đang chờ tin nhắn của bạn đấy!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.