Chương 66: Chấn phu cương (2)
Tg Nhĩ Đông Thố Tử
24/06/2018
Vừa hỏi xong thì chính cậu cũng bật cười, sao có thể chưa trưởng thành
được, mặc dù cô học thua mình một khóa, nhưng có tính thế nào thì nha
đầu này cũng đã trưởng thành rồi.
Bỗng Đinh Tiễn nghĩ đến lời Khổng Sa Địch nói lúc trước, đàn ông bề ngoài nhìn càng cấm dục thì lại càng biến thái, hơn nữa không làm được thì sẽ có các kiểu dở hơi thế nào ra sao, còn nói có cả đàn ông kím nén lâu thì sẽ đến khách sạn, tìm gái giải tỏa.
Chu Tư Việt rụt tay về, ném điều khiển đầu đĩa bên cạnh, dựa người ra sau thành ghế, nhìn Đinh Tiễn cười.
Đinh Tiễn lén lút liếc cậu.
“Cậu có muốn…”
“Không muốn.”
“Sao cậu biết tớ muốn hỏi gì?”
“Đầu cậu nghĩ gì tớ có thể không biết chắc?” Cậu buồn cười nhìn cô, đưa tay đập vào gáy cô, “Đừng nghĩ lung tung.”
“Vậy cậu có thể… tự mình…”
Chu Tư Việt nghiêng đầu nhìn cô rất lâu, cuối cùng cũng rõ, nha đầu này tò mò với kết cấu sinh lý và lối sống của con trai thật.
Cậu cười một tiếng, không đáp mà chỉ xoa đỉnh đầu cô, thấp giọng cảnh cáo: “Là con gái cũng đừng quá tò mò như thế.”
Lần trước Đinh Tiễn nghe nói cậu xem phim đen cùng với bọn Tưởng Trầm đã làm cô nổi lòng hiếu kỳ, vốn đâu có tò mò đến thế đâu, muốn trách cũng trách Khổng Sa Địch, không thể trách cô được.
Cô nói rõ đầu đuôi.
Chu Tư Việt mặc áo thun vào, chui đầu ra đưa tay kéo xuống, nghiêng cổ hỏi: “Ai nói?”
Đinh Tiễn thề không bán đứng đồng bạn.
“Tưởng không nói thì tớ không biết à?” Cậu hừ một tiếng, “Người bên cậu có thể cung cấp tin tức kiểu này thì còn có thể là ai nữa? Khổng Sa Địch phải không? Đúng là Tống Tử Kỳ sống không biết kiên nhẫn.”
Đinh Tiễn xem như cậu ngầm thừa nhận: “Thì ra là thật?”
Cậu bình thản thừa nhận, “Ừ, vừa tò mò vừa có lòng tôn kính nghệ thuật nhân văn nên có xem hai lần.”
Lại còn nói nghiêm túc đạo mạo thế nữa kia chứ, Đinh Tiễn đùa cậu, “Có hay không?”
“Bình thường thôi.”
Pii, đồ ngụy quân tử!
Đinh Tiễn phớt lờ cậu, Chu Tư Việt đứng lên, cúi đầu liếc nhìn cô, rồi bất chợt khom người, chống hai tay lên lưng ghế sofa, bao lấy cô giữa vòm ngực mình, mắt đối mắt với cô.
Hô hấp ở gần ngay gang tấc, Đinh Tiễn sửng sốt.
“Xem thì xem, có gì không đáng để thừa nhận đâu, còn về chuyện cậu nói đấy, dĩ nhiên tớ cũng có rồi, cậu đừng có quá tò mò với mấy thứ này, thứ nhất, phá hỏng mỹ cảm, thứ hai, biết quá nhiều cũng không tốt cho cậu” Giải thích xong thì cậu bật cười, nhướn mày nói: “Nói đi, vì sao hôm nay lại ôm Lục Hoài Chinh khóc?”
Nhấn mạnh vào chữ ôm, lúc nói đến ba chữ Lục Hoài Chinh, Đinh Tiễn có thể cảm nhận cái nghiến răng rõ ràng của cậu.
Nhớ lại tình hình ở phòng ký túc xá, bao tâm tình lại đều quay về.
Đinh Tiễn lắp bắp kể lại chuyện xảy ra hôm nay ở phòng, nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn cậu, suốt từ nãy đến giờ Chu Tư Việt chẳng hề thay đổi tư thế, cứ như vậy nhốt người ở trong ngực mình, nghiêm túc nghe cô nói.
“Cảm thấy oan ức à?” Cậu hỏi.
Cô gật đầu.
Bỗng Chu Tư Việt hôn lên môi cô một cái, “Thế này thì sao?”
Cô rất thích được cậu hôn, luôn cảm thấy đôi môi mềm mại của cậu rất thoải mái, cô cười hì hì ôm lấy cổ cậu, “Khá hơn nhiều rồi. Thực ra tớ không tức vì việc kia, tớ tức là tức vì bọn họ nói cậu là… đồ thô bỉ.”
“Tớ là ai cậu là người rõ nhất, tớ cũng hiểu rõ ý nghĩ của bọn họ, tính toán làm gì.” Cậu thấp giọng nói, “Dù tớ không phải là quân tử gì, cũng chưa từng thừa nhận bản thân tốt đẹp bao giờ, chuyện của con gái con trai không quản không bình phẩm, nhưng nhìn cậu tủi thân như thế, nếu lúc này mà không làm gì thì thằng bạn trai của cậu đây đúng là chỉ được cái mã trưng bày, kỳ thực lúc này, tớ thật sự nhớ đồ vô não Khổng Sa Địch đấy.”
Khổng Sa Địch nói đúng, Chu Tư Việt chỉ tùy tiện chỉ ra đôi câu là cô có thể xắn tay áo vén ống quần xông lên chửi nhau với người ta rồi.
“Không không không, tớ không cần cậu làm gì cả, vốn chỉ là mấy câu lung tung vớ vẩn thôi mà, rồi thời gian sẽ chứng minh tất cả, sau này bọn họ cũng sẽ biết cái tốt của cậu!”
“Đừng có ngốc, tớ cần bọn họ biết làm gì? Mấu chốt là cậu có biết không?”
Đinh Tiễn ôm lấy cổ cậu, đu cả người dán lên, nằm vắt bên tai cậu, ra sức gật đầu cái rụp.
“Biết chứ biết chứ.”
Cái đầu nhỏ của cô cứ gật liên hồi như giã tỏi ở bên tai cậu, tóc phẩy qua gò má cậu hệt như lông ngỗng, ngưa ngứa làm sao, Chu Tư Việt giật mình, nửa giây sau, tiếng ong ong ở bên tai cứ quanh quẩn không ngừng, yếu hầu của cậu đi lên rồi lại xuống.
Dán trước ngực là bộ phận mềm mại.
Hình ảnh vừa rồi chợt xuất hiện lại trong đầu cậu, suy cho cùng con trai vẫn khá nhạy cảm về phương diện này, nhịp tim dao động ở tần số thấp nay cũng không kiềm chế được mà tăng nhanh thình thịch thình thịch, cảm giác đến cả máu toàn thân đều sôi trao, đây là lần đầu tiên cậu có kích động như thế.
Cậu điều chỉnh hô hấp, nhắm hai mắt lại, không hề động đậy.
Đinh Tiễn hồn nhiên không phát giác, cứ quỳ trên sofa ôm lấy cổ cậu, nói liên tục ở bên tai cậu: “Học kỳ sau tớ chuyển ra ngoài với cậu được không?”
“Như thế thì người khác đồn đại còn khó nghe hơn đấy.” Lòng cứ nhộn nhạo, cậu nói.
“Cậu vừa mới nói đấy thôi, tại sao tớ phải để ý đến cái nhìn của người khác.”
“Ừ, vậy đợi tớ tìm được phòng đã.” Cậu nhìn cô với vẻ tán thưởng, vẻ mặt nhẫn nhịn.
Dần dà Đinh Tiễn cảm nhận được nhịp tim tăng nhanh của cậu, lúc này mới phát hiện ra cả hai tai và má của chàng trai đang chống đỡ trên ghế đều đã đỏ bừng, ánh mắt còn lộ vẻ nguy hiểm.
Hay nên nói là, cô chưa từng nhìn thấy Chu Tư Việt như vậy bao giờ, người đàn ông bình thường đều cao ngạo lạnh lùng trước mắt cô, cấm dục tuyệt đối, lại có ánh mắt ngập tràn tình dục như thế, cô chưa từng thấy.
Ngay cả mỗi một tiếng thở dốc, cũng đều quá hấp dẫn.
Đinh Tiễn sửng sốt, “Cậu… tim đập —— “
Còn chưa dứt lời thì Chu Tư Việt đã cúi đầu cắn cô, bấu vào tay cô kéo người đến đè xuống sofa, còn kịch liệt tùy tiện hơn cả trước.
Lục Hoài Chinh bảo cậu đừng lề mề phí thời gian nữa, có cơ hội thì lên luôn.
Nhưng cậu không nỡ, thứ nhất, tuổi còn nhỏ, thứ hai, lĩnh hội tình yêu quá sớm đều không tốt cho cả cậu và cô.
Mặc dù đã nghĩ đến mấy trăm lần trong đầu, nhưng cậu vẫn không thay đổi thực hành, dù có hôn dữ dội đến đâu thì cậu cũng sẽ dừng lại vào lúc quan trọng, xoa đầu tiểu cô nương rồi đi tắm.
Hôm nay coi như đã vượt tuyến rồi, quần áo đều bị cậu cởi một nửa, nhưng năng lực tự kiềm chế của cậu quá tốt, tự vỗ tỉnh người, cuối cùng vẫn vào nhà tắm.
…
Đợi đến khi cậu tắm xong đi ra, Đinh Tiễn đã nằm ngủ trên sofa.
Chu Tư Việt lau tóc xau thì đặt khăn lông trên bàn, ôm lấy người lên giường.
Đinh Tiễn nửa tỉnh nửa mơ hí mắt hỏi, “Cậu xong rồi à?”
Cậu gật đầu.
“Sao lại lâu vậy.”
Còn chưa giải quyết bản thân xong thì sao có thể ra gặp cô được.
Cơ thể Đinh Tiễn được đặt xuống giường, “Cậu chưa ngủ à?”
“Tớ phải tháo robot đã.”
“Tại sao phải tháo.”
“Sắp thi rồi, vẫn chưa giải quyết được vấn đề dây nối.”
“Không phải tháng tư năm sau mới tranh giải à?”
“Có một cuộc thi vòng loại vào kỳ nghỉ đông, tớ phải dẫn đội đi.”
“Cố lên nha.”
Cậu cười, “Thi vòng loại đấy, cậu có muốn đi với tớ không?”
Tiểu cô nương mơ màng hỏi: “Lúc nào?”
“Ba ngày đầu năm, tớ đã nói với giáo sư Diệp rồi, sẽ thêm tên cậu.”
“Được.” Đinh Tiễn mơ màng đáp rồi lâm vào giấc ngủ.
Chu Tư Việt tháo người máy suốt cả đêm, cho đến khi nơi chân trời hiện lên tia trắng bạc, ngay đến kính cũng chẳng lấy xuống mà nằm ngủ thẳng, thật ra cậu không hề bị cận, nhưng bỗng hai năm nay lại bị cận thị giả*, độ không nặng nên đa phần thời gian đều không hay đeo, chẳng qua thỉnh thoảng cần nghiên cứu thì mới đeo kính.
(*Cận thị giả là một dạng rối loạn điều tiết ở mắt, có các biểu hiện giống với cận thị. Tuy nhiên những trường hợp cận thị giả, mắt hoàn toàn có thể trở lại bình thường sau khi được nghỉ ngơi hợp lý. Bởi vậy cận thị giả còn được gọi là cận thị tạm thời.)
Gương mặt cậu mà đeo kính trông càng lịch sự.
Lúc Đinh Tiễn tỉnh thì người đàn ông bên cạnh đã ngủ say, đeo kính càng thêm câm dục, gương mặt yên bình dịu dàng của cậu càng khiến cô dạn dĩ nhớ lại tối qua.
Trước đó Khổng Sa Địch có hỏi cô, lúc Chu Tư Việt hôn có xoa ngực cô không.
Số lần thân thiết của hai người trước đấy đều rất ít, cẩn thận ngẫm lại, lần nào hôn cũng đều rất quy củ, tay chỉ đặt ngang hông cô, thế là thành thật trả lời là không có, kết quả Khổng Sa Địch nói, không thể nào, sao lần đầu tiên Tống Tử Kỳ hôn cô đã xoa ngực cô rồi mà, hồi ấy Khổng Sa Địch vẫn còn là sân bay đấy.
Nhưng tối qua, hình như Chu Tư Việt có xoa thật.
Nghĩ đến đây, Đinh Tiễn lập tức vùi đầu vào gối, xấu hổ chết đi được.
Rồi lại nhìn người đàn ông bên cạnh, gương mặt say ngủ đầy yên bình, và cũng thật mệt mỏi.
Đinh Tiễn bình ổn tâm trạng, chống đầu nhoài người đến gần cậu, ánh ban mai xuyên qua ô cửa duy nhất trải lớp nắng ở sau lưng cậu, tựa như mẹ thiên nhiên khẽ dịu dàng vuốt ve cậu.
Đinh Tiễn dè dặt tháo kính cậu ra.
Thì chợt tay bị người ta nắm lấy, bị kéo sát vào ngực cậu, đều bị đè ở hõm cổ cậu, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng mơ hồ: “Dậy rồi à?”
Vì vừa mới tỉnh nên giọng cậu khá trầm khàn, lại nhuốm phần uể oải.
Đinh Tiễn đặt kính của cậu xuống bên cạnh, ngoan ngoãn ôm lấy cậu, trên người cậu rất thờm, mùi sữa tắm thoang thoảng nơi chóp mũi, không nhịn được chui vào trong ngực cậu, tìm một tư thế thoải mái nhất, “Ừ, vẫn còn sớm, cậu ngủ tiếp đi.”
Chu Tư Việt ôm chặt cô nàng trong lòng, hôn lên đỉnh đầu cô rồi thấp giọng đáp ừ.
Khoảnh khắc như thế này vô cùng quý báu.
Không iểu tại sao mà Đinh Tiễn luôn có cảm giác không chân thực, không nhịn được siết chặt đôi tay ôm ngang hông cậu, nhưng không ngờ, Chu Tư Việt không mở mắt nhưng lại lười biếng mở miệng nói: “Nhớ xúc cảm ở tay đấy, lần sau đừng chui vào lòng người khác nữa.”
Câu chuyện này, chỉ đến khi Chu Tư Việt thức dậy vất đôi giày thể thao màu xanh kia đi thì mới xem như là kết thúc.
Đinh Tiễn ai oán nhìn đôi giày kia, “Thế này… lãng phí quá.”
“Dù sao cũng không hợp chân.” Cậu tìm đại một lý do.
Cô nhìn cậu cười khanh khách, có vẻ Chu Tư Việt cảm thấy chiếm được hạ phong, bèn giơ tay đánh cô, “Cười cái quỷ.”
Được thôi, giữ lại mặt mũi cho cậu đấy.
Thời điểm cuối tháng mười hai, bão tuyết ập đến Bắc Kinh, giao thông tắc nghẽn, Chu Tư Việt thì toàn bị giáo sư Diệp nhốt trong phòng thí nghiệm, Đinh Tiễn cũng chẳng có cơ hội đi tìm cậu, chuyên tâm chuẩn bị thi cuối kỳ.
Từ Sa Sa đã dọn ra khỏi phòng các cô, cũng chẳng biết Từ Sa Sa nói gì sau lưng nữa mà không có ai dám chuyển vào cả, chiếc giường kia vẫn để trống, mấy người Đinh Tiễn lại vui vẻ nhàn hạ. Rảnh rỗi vẫn tám chuyện với nhau, cũng chính là các đề tài trà dư tửu hậu, nhưng cũng không phải đều ngốc cả, chỉ nói chơi nửa thật nửa giả chứ không tin hẳn, mà cũng không hẳn không tin.
Trong khoa còn có nam sinh gửi tin nhắn cho Đinh Tiễn, thử thăm dò cô: “Chừng nào thì đổi bạn trai?”
Lúc ấy Đinh Tiễn đang theo Chu Tư Việt học ở thư viện, sợ bị Chu Tư Việt nên bình tĩnh đọc xong thì xóa ngay, cô lén lút nhìn chàng trai anh tuấn đang cúi đầu viết chương trình ở đối diện, ánh mặt trời đắm chìm sau lưng cậu.
Bất chợt, lại cảm thấy nguyên khí ngập tràn cả người.
Cậu đã từng nói, vinh quang bắt đầu ở phương xa.
Bỗng Đinh Tiễn nghĩ đến lời Khổng Sa Địch nói lúc trước, đàn ông bề ngoài nhìn càng cấm dục thì lại càng biến thái, hơn nữa không làm được thì sẽ có các kiểu dở hơi thế nào ra sao, còn nói có cả đàn ông kím nén lâu thì sẽ đến khách sạn, tìm gái giải tỏa.
Chu Tư Việt rụt tay về, ném điều khiển đầu đĩa bên cạnh, dựa người ra sau thành ghế, nhìn Đinh Tiễn cười.
Đinh Tiễn lén lút liếc cậu.
“Cậu có muốn…”
“Không muốn.”
“Sao cậu biết tớ muốn hỏi gì?”
“Đầu cậu nghĩ gì tớ có thể không biết chắc?” Cậu buồn cười nhìn cô, đưa tay đập vào gáy cô, “Đừng nghĩ lung tung.”
“Vậy cậu có thể… tự mình…”
Chu Tư Việt nghiêng đầu nhìn cô rất lâu, cuối cùng cũng rõ, nha đầu này tò mò với kết cấu sinh lý và lối sống của con trai thật.
Cậu cười một tiếng, không đáp mà chỉ xoa đỉnh đầu cô, thấp giọng cảnh cáo: “Là con gái cũng đừng quá tò mò như thế.”
Lần trước Đinh Tiễn nghe nói cậu xem phim đen cùng với bọn Tưởng Trầm đã làm cô nổi lòng hiếu kỳ, vốn đâu có tò mò đến thế đâu, muốn trách cũng trách Khổng Sa Địch, không thể trách cô được.
Cô nói rõ đầu đuôi.
Chu Tư Việt mặc áo thun vào, chui đầu ra đưa tay kéo xuống, nghiêng cổ hỏi: “Ai nói?”
Đinh Tiễn thề không bán đứng đồng bạn.
“Tưởng không nói thì tớ không biết à?” Cậu hừ một tiếng, “Người bên cậu có thể cung cấp tin tức kiểu này thì còn có thể là ai nữa? Khổng Sa Địch phải không? Đúng là Tống Tử Kỳ sống không biết kiên nhẫn.”
Đinh Tiễn xem như cậu ngầm thừa nhận: “Thì ra là thật?”
Cậu bình thản thừa nhận, “Ừ, vừa tò mò vừa có lòng tôn kính nghệ thuật nhân văn nên có xem hai lần.”
Lại còn nói nghiêm túc đạo mạo thế nữa kia chứ, Đinh Tiễn đùa cậu, “Có hay không?”
“Bình thường thôi.”
Pii, đồ ngụy quân tử!
Đinh Tiễn phớt lờ cậu, Chu Tư Việt đứng lên, cúi đầu liếc nhìn cô, rồi bất chợt khom người, chống hai tay lên lưng ghế sofa, bao lấy cô giữa vòm ngực mình, mắt đối mắt với cô.
Hô hấp ở gần ngay gang tấc, Đinh Tiễn sửng sốt.
“Xem thì xem, có gì không đáng để thừa nhận đâu, còn về chuyện cậu nói đấy, dĩ nhiên tớ cũng có rồi, cậu đừng có quá tò mò với mấy thứ này, thứ nhất, phá hỏng mỹ cảm, thứ hai, biết quá nhiều cũng không tốt cho cậu” Giải thích xong thì cậu bật cười, nhướn mày nói: “Nói đi, vì sao hôm nay lại ôm Lục Hoài Chinh khóc?”
Nhấn mạnh vào chữ ôm, lúc nói đến ba chữ Lục Hoài Chinh, Đinh Tiễn có thể cảm nhận cái nghiến răng rõ ràng của cậu.
Nhớ lại tình hình ở phòng ký túc xá, bao tâm tình lại đều quay về.
Đinh Tiễn lắp bắp kể lại chuyện xảy ra hôm nay ở phòng, nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn cậu, suốt từ nãy đến giờ Chu Tư Việt chẳng hề thay đổi tư thế, cứ như vậy nhốt người ở trong ngực mình, nghiêm túc nghe cô nói.
“Cảm thấy oan ức à?” Cậu hỏi.
Cô gật đầu.
Bỗng Chu Tư Việt hôn lên môi cô một cái, “Thế này thì sao?”
Cô rất thích được cậu hôn, luôn cảm thấy đôi môi mềm mại của cậu rất thoải mái, cô cười hì hì ôm lấy cổ cậu, “Khá hơn nhiều rồi. Thực ra tớ không tức vì việc kia, tớ tức là tức vì bọn họ nói cậu là… đồ thô bỉ.”
“Tớ là ai cậu là người rõ nhất, tớ cũng hiểu rõ ý nghĩ của bọn họ, tính toán làm gì.” Cậu thấp giọng nói, “Dù tớ không phải là quân tử gì, cũng chưa từng thừa nhận bản thân tốt đẹp bao giờ, chuyện của con gái con trai không quản không bình phẩm, nhưng nhìn cậu tủi thân như thế, nếu lúc này mà không làm gì thì thằng bạn trai của cậu đây đúng là chỉ được cái mã trưng bày, kỳ thực lúc này, tớ thật sự nhớ đồ vô não Khổng Sa Địch đấy.”
Khổng Sa Địch nói đúng, Chu Tư Việt chỉ tùy tiện chỉ ra đôi câu là cô có thể xắn tay áo vén ống quần xông lên chửi nhau với người ta rồi.
“Không không không, tớ không cần cậu làm gì cả, vốn chỉ là mấy câu lung tung vớ vẩn thôi mà, rồi thời gian sẽ chứng minh tất cả, sau này bọn họ cũng sẽ biết cái tốt của cậu!”
“Đừng có ngốc, tớ cần bọn họ biết làm gì? Mấu chốt là cậu có biết không?”
Đinh Tiễn ôm lấy cổ cậu, đu cả người dán lên, nằm vắt bên tai cậu, ra sức gật đầu cái rụp.
“Biết chứ biết chứ.”
Cái đầu nhỏ của cô cứ gật liên hồi như giã tỏi ở bên tai cậu, tóc phẩy qua gò má cậu hệt như lông ngỗng, ngưa ngứa làm sao, Chu Tư Việt giật mình, nửa giây sau, tiếng ong ong ở bên tai cứ quanh quẩn không ngừng, yếu hầu của cậu đi lên rồi lại xuống.
Dán trước ngực là bộ phận mềm mại.
Hình ảnh vừa rồi chợt xuất hiện lại trong đầu cậu, suy cho cùng con trai vẫn khá nhạy cảm về phương diện này, nhịp tim dao động ở tần số thấp nay cũng không kiềm chế được mà tăng nhanh thình thịch thình thịch, cảm giác đến cả máu toàn thân đều sôi trao, đây là lần đầu tiên cậu có kích động như thế.
Cậu điều chỉnh hô hấp, nhắm hai mắt lại, không hề động đậy.
Đinh Tiễn hồn nhiên không phát giác, cứ quỳ trên sofa ôm lấy cổ cậu, nói liên tục ở bên tai cậu: “Học kỳ sau tớ chuyển ra ngoài với cậu được không?”
“Như thế thì người khác đồn đại còn khó nghe hơn đấy.” Lòng cứ nhộn nhạo, cậu nói.
“Cậu vừa mới nói đấy thôi, tại sao tớ phải để ý đến cái nhìn của người khác.”
“Ừ, vậy đợi tớ tìm được phòng đã.” Cậu nhìn cô với vẻ tán thưởng, vẻ mặt nhẫn nhịn.
Dần dà Đinh Tiễn cảm nhận được nhịp tim tăng nhanh của cậu, lúc này mới phát hiện ra cả hai tai và má của chàng trai đang chống đỡ trên ghế đều đã đỏ bừng, ánh mắt còn lộ vẻ nguy hiểm.
Hay nên nói là, cô chưa từng nhìn thấy Chu Tư Việt như vậy bao giờ, người đàn ông bình thường đều cao ngạo lạnh lùng trước mắt cô, cấm dục tuyệt đối, lại có ánh mắt ngập tràn tình dục như thế, cô chưa từng thấy.
Ngay cả mỗi một tiếng thở dốc, cũng đều quá hấp dẫn.
Đinh Tiễn sửng sốt, “Cậu… tim đập —— “
Còn chưa dứt lời thì Chu Tư Việt đã cúi đầu cắn cô, bấu vào tay cô kéo người đến đè xuống sofa, còn kịch liệt tùy tiện hơn cả trước.
Lục Hoài Chinh bảo cậu đừng lề mề phí thời gian nữa, có cơ hội thì lên luôn.
Nhưng cậu không nỡ, thứ nhất, tuổi còn nhỏ, thứ hai, lĩnh hội tình yêu quá sớm đều không tốt cho cả cậu và cô.
Mặc dù đã nghĩ đến mấy trăm lần trong đầu, nhưng cậu vẫn không thay đổi thực hành, dù có hôn dữ dội đến đâu thì cậu cũng sẽ dừng lại vào lúc quan trọng, xoa đầu tiểu cô nương rồi đi tắm.
Hôm nay coi như đã vượt tuyến rồi, quần áo đều bị cậu cởi một nửa, nhưng năng lực tự kiềm chế của cậu quá tốt, tự vỗ tỉnh người, cuối cùng vẫn vào nhà tắm.
…
Đợi đến khi cậu tắm xong đi ra, Đinh Tiễn đã nằm ngủ trên sofa.
Chu Tư Việt lau tóc xau thì đặt khăn lông trên bàn, ôm lấy người lên giường.
Đinh Tiễn nửa tỉnh nửa mơ hí mắt hỏi, “Cậu xong rồi à?”
Cậu gật đầu.
“Sao lại lâu vậy.”
Còn chưa giải quyết bản thân xong thì sao có thể ra gặp cô được.
Cơ thể Đinh Tiễn được đặt xuống giường, “Cậu chưa ngủ à?”
“Tớ phải tháo robot đã.”
“Tại sao phải tháo.”
“Sắp thi rồi, vẫn chưa giải quyết được vấn đề dây nối.”
“Không phải tháng tư năm sau mới tranh giải à?”
“Có một cuộc thi vòng loại vào kỳ nghỉ đông, tớ phải dẫn đội đi.”
“Cố lên nha.”
Cậu cười, “Thi vòng loại đấy, cậu có muốn đi với tớ không?”
Tiểu cô nương mơ màng hỏi: “Lúc nào?”
“Ba ngày đầu năm, tớ đã nói với giáo sư Diệp rồi, sẽ thêm tên cậu.”
“Được.” Đinh Tiễn mơ màng đáp rồi lâm vào giấc ngủ.
Chu Tư Việt tháo người máy suốt cả đêm, cho đến khi nơi chân trời hiện lên tia trắng bạc, ngay đến kính cũng chẳng lấy xuống mà nằm ngủ thẳng, thật ra cậu không hề bị cận, nhưng bỗng hai năm nay lại bị cận thị giả*, độ không nặng nên đa phần thời gian đều không hay đeo, chẳng qua thỉnh thoảng cần nghiên cứu thì mới đeo kính.
(*Cận thị giả là một dạng rối loạn điều tiết ở mắt, có các biểu hiện giống với cận thị. Tuy nhiên những trường hợp cận thị giả, mắt hoàn toàn có thể trở lại bình thường sau khi được nghỉ ngơi hợp lý. Bởi vậy cận thị giả còn được gọi là cận thị tạm thời.)
Gương mặt cậu mà đeo kính trông càng lịch sự.
Lúc Đinh Tiễn tỉnh thì người đàn ông bên cạnh đã ngủ say, đeo kính càng thêm câm dục, gương mặt yên bình dịu dàng của cậu càng khiến cô dạn dĩ nhớ lại tối qua.
Trước đó Khổng Sa Địch có hỏi cô, lúc Chu Tư Việt hôn có xoa ngực cô không.
Số lần thân thiết của hai người trước đấy đều rất ít, cẩn thận ngẫm lại, lần nào hôn cũng đều rất quy củ, tay chỉ đặt ngang hông cô, thế là thành thật trả lời là không có, kết quả Khổng Sa Địch nói, không thể nào, sao lần đầu tiên Tống Tử Kỳ hôn cô đã xoa ngực cô rồi mà, hồi ấy Khổng Sa Địch vẫn còn là sân bay đấy.
Nhưng tối qua, hình như Chu Tư Việt có xoa thật.
Nghĩ đến đây, Đinh Tiễn lập tức vùi đầu vào gối, xấu hổ chết đi được.
Rồi lại nhìn người đàn ông bên cạnh, gương mặt say ngủ đầy yên bình, và cũng thật mệt mỏi.
Đinh Tiễn bình ổn tâm trạng, chống đầu nhoài người đến gần cậu, ánh ban mai xuyên qua ô cửa duy nhất trải lớp nắng ở sau lưng cậu, tựa như mẹ thiên nhiên khẽ dịu dàng vuốt ve cậu.
Đinh Tiễn dè dặt tháo kính cậu ra.
Thì chợt tay bị người ta nắm lấy, bị kéo sát vào ngực cậu, đều bị đè ở hõm cổ cậu, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng mơ hồ: “Dậy rồi à?”
Vì vừa mới tỉnh nên giọng cậu khá trầm khàn, lại nhuốm phần uể oải.
Đinh Tiễn đặt kính của cậu xuống bên cạnh, ngoan ngoãn ôm lấy cậu, trên người cậu rất thờm, mùi sữa tắm thoang thoảng nơi chóp mũi, không nhịn được chui vào trong ngực cậu, tìm một tư thế thoải mái nhất, “Ừ, vẫn còn sớm, cậu ngủ tiếp đi.”
Chu Tư Việt ôm chặt cô nàng trong lòng, hôn lên đỉnh đầu cô rồi thấp giọng đáp ừ.
Khoảnh khắc như thế này vô cùng quý báu.
Không iểu tại sao mà Đinh Tiễn luôn có cảm giác không chân thực, không nhịn được siết chặt đôi tay ôm ngang hông cậu, nhưng không ngờ, Chu Tư Việt không mở mắt nhưng lại lười biếng mở miệng nói: “Nhớ xúc cảm ở tay đấy, lần sau đừng chui vào lòng người khác nữa.”
Câu chuyện này, chỉ đến khi Chu Tư Việt thức dậy vất đôi giày thể thao màu xanh kia đi thì mới xem như là kết thúc.
Đinh Tiễn ai oán nhìn đôi giày kia, “Thế này… lãng phí quá.”
“Dù sao cũng không hợp chân.” Cậu tìm đại một lý do.
Cô nhìn cậu cười khanh khách, có vẻ Chu Tư Việt cảm thấy chiếm được hạ phong, bèn giơ tay đánh cô, “Cười cái quỷ.”
Được thôi, giữ lại mặt mũi cho cậu đấy.
Thời điểm cuối tháng mười hai, bão tuyết ập đến Bắc Kinh, giao thông tắc nghẽn, Chu Tư Việt thì toàn bị giáo sư Diệp nhốt trong phòng thí nghiệm, Đinh Tiễn cũng chẳng có cơ hội đi tìm cậu, chuyên tâm chuẩn bị thi cuối kỳ.
Từ Sa Sa đã dọn ra khỏi phòng các cô, cũng chẳng biết Từ Sa Sa nói gì sau lưng nữa mà không có ai dám chuyển vào cả, chiếc giường kia vẫn để trống, mấy người Đinh Tiễn lại vui vẻ nhàn hạ. Rảnh rỗi vẫn tám chuyện với nhau, cũng chính là các đề tài trà dư tửu hậu, nhưng cũng không phải đều ngốc cả, chỉ nói chơi nửa thật nửa giả chứ không tin hẳn, mà cũng không hẳn không tin.
Trong khoa còn có nam sinh gửi tin nhắn cho Đinh Tiễn, thử thăm dò cô: “Chừng nào thì đổi bạn trai?”
Lúc ấy Đinh Tiễn đang theo Chu Tư Việt học ở thư viện, sợ bị Chu Tư Việt nên bình tĩnh đọc xong thì xóa ngay, cô lén lút nhìn chàng trai anh tuấn đang cúi đầu viết chương trình ở đối diện, ánh mặt trời đắm chìm sau lưng cậu.
Bất chợt, lại cảm thấy nguyên khí ngập tràn cả người.
Cậu đã từng nói, vinh quang bắt đầu ở phương xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.