Chương 73: Họp mặt (2)
Tg Nhĩ Đông Thố Tử
24/06/2018
Đột nhiên Khổng Sa Địch cúi người xuống, ôm vai Đinh Tiễn, gọi tên một nam sinh.
“Lưu Tiểu Phong.”
Suốt cả buổi Lưu Tiểu Phong không biết chuyện gì đang xảy ra, mơ mơ màng màng đẩy mắt kính, a lên, “Gì thế?”
Khổng Sa Địch ôm chặt vai Đinh Tiễn, “Cô nàng này có đẹp không?”
Đinh Tiễn biết cô ấy say rồi, theo bản năng nhìn sang Chu Tư Việt, phát hiện cậu đang nở nụ cười giễu cợt.
Lưu Tiểu Phong xấu hổ đỏ mặt, không nói lời nào.
Khổng Sa Địch thúc giục cậu ta, “Trả lời mau!”
“Đẹp.”
Chu Tư Việt lắc đầu không nói gì.
Khổng Sa Địch lại chọn một nam sinh khác, “Hứa Vọng Sơn, cậu nói đi, Đinh Tiễn đẹp không?”
Hứa Vọng Sơn đeo cặp mắt kính thô bỉ không thôi, còn cùng Khổng Sa Địch đùa giỡn, “Đẹp chứ, sao nào, cậu muốn làm mai cho hai tụi tôi à?”
Khổng Sa Địch cười một tiếng, nhìn về phía Chu Tư Việt tựa như khiêu khích, phớt lờ bàn tay Đinh Tiễn đang ngắt đùi cô ấy.
Người sau bị chọc giận đến tức cười, cắn răng cúi đầu suy nghĩ.
Rốt cuộc Tống Tử Kỳ cũng mở miệng, giọng hơi khàn, trầm thấp lại rất thô, cổ họng như bị răng cưa nặng nề cắt qua vậy, “Khổng Sa Địch, cậu đủ rồi.”
Nhưng Chu Tư Việt lại ngăn cậu ấy, “Để cho cô ấy nói tiếp đi.”
Chuyện của bọn học không ai trong lớp biết, phần lớn chỉ cảm thấy hào quang của Chu Tư Việt quá lớn, cho nên cũng không cho rằng cậu ấy với Đinh Tiễn đã phát sinh chuyện gì, nhưng nhìn về cục diện thì, hình như hai người họ có điểm gì đó là lạ.
Toàn bộ không khí trong phòng bao vô cùng nồng nặc, không biết nên nói thế nào, giống như có gì đó lăn tăn trong ngực vậy.
Khổng Sa Địch đưa mắt nhìn Tống Tử Kỳ, Tống Tử Kỳ chỉ cúi đầu, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cô ấy.
Cô tự giễu cười một tiếng, giọng rất bình thản, nghe không ra vui buồn.
“Thời điểm tôi thích một người không hề che giấu chút nào, nhưng bạn thân của tôi lại trái ngược tôi hoàn toàn, cô ấy thích một người mà cứ che che giấu giấu, sợ bị người khác biết, tôi hỏi cô ấy vì sao, cô ấy trả lời, bảo không muốn làm gánh nặng cho người khác. Chẳng lẽ thích một người là gánh nặng sao? Tống Tử Kỳ, nếu như tình cảm của tớ làm cậu thấy đó là gánh nặng, làm cậu thấy đó là tội nghiệt sâu nặng, vậy cậu nói cho tớ biết đi, đảm bảo sau này tớ sẽ nhanh chóng biến mất khỏi mắt cậu, tránh xa cậu ra.”
Tống Tử Kỳ không nói lời nào.
Cô ấy vừa nói, vừa nhìn về phía Chu Tư Việt: “Cậu có biết cô gái thích cậu đó về sau như thế nào không? Cậu với cô ấy cãi nhau, cô ấy khóc với tôi, tôi giúp cô ấy mắng cậu, cô ấy lại che chở cho cậu. Cậu bị xử phạt, cô ấy còn sốt ruột hơn cả cậu nhiều nhiều, cậu tham gia cuộc thi quốc gia, cô ấy ngày ngày cầu trời khẩn phật, nguyện ý dùng mười năm tuổi thọ của mình để đổi lại một suất tuyển thẳng của cậu, cậu còn có tư cách gì mà trách mắng cô ấy?”
“Còn cả cậu nữa.”
Bỗng cô ấy chỉ về Dương Thuần Tử.
“Bộ ngày ngày chơi trò mập mờ với người khác làm cậu có cảm giác thành tựu lắm saohả Tất cả nam sinh xoay quanh cậu thì chứng tỏ cậu có mị lực lắm ư? Mẹ nó chứ Hạ Tử Hàn cũng bị cậu bức thành dạng gì rồi hả? Cậu có thể đừng có ngày nào cũng càn rỡ như vậy được không? Thích Chu Tư Việt thì mẹ nó đi mà thừa nhận đi, ăn trong chén nhìn trong nồi không sợ bị đột tử hả?”
Xé ra bộ mặt giả dối ấy, dường như khiến tất cả mọi người đều phát run.
Dương Thuần Tử là người đầu tiên rời đi.
Tống Tử Kỳ là người thứ hai ném đũa, đứng lên nói với Chu Tư Việt: “Đi trước đây.” Nói xong, cũng không quay đầu lại đứng lên rời đi.
Lớp trưởng còn muốn khuyên cậu mấy câu.
Khổng Sa Địch cũng ném đũa đi, “Cút cút cút, cút lẹ luôn đi, ai dám cản kẻ đó là chó!”
Thế là không ai dám cản.
Khổng Sa Địch vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo một trận rồi quay lại, uống tiếp, giống như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì, ai mời cũng uống, còn cười hì hì cùng người khác trò chuyện.
Đinh Tiễn dựa vào ghế nhìn cô ấy điên điên khùng khùng, khuyên không được, lại cũng không cản được, chỉ có thể yên lặng nhìn cô ấy.
Bên kia, Chu Tư Việt cũng uống không ít, mặt trắng bệch, nhưng tai thì đỏ lựng, giờ phút này đang lười biếng tựa ra sau thành ghế nhìn Đinh Tiễn.
Ánh mắt cậu vô cùng mê hoặc, đặc biệt là khi uống rượu say, cả người đều toát ra sức hấp dẫn.
Khổng Sa Địch lại vào nhà vệ sinh nôn.
Đinh Tiễn đi theo như người giúp việc, cầm khăn giấy đi sau đỡ vai, bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng uống nữa Sa Địch, chúng ta về thôi.”
Khổng Sa Địch say mà mặt hớn hở không thôi, nhìn cô thật lâu mới như nhận ra là ai, híp mắt cười hì hì nói: “Làm sao có thể đi chứ, không đi có được không, trong nhà chỉ có một mình tớ, trở về cô đơn lắm, tớ không muốn về đâu.”
Cô như đang dỗ con nít vậy: “Được được được, không về nữa.”
Khổng Sa Địch hài lòng đi vào nhà vệ sinh nôn.
Chờ cô ấy nôn xong đi ra, người cũng tỉnh táo lại, lúc đứng ngoài hành lang hút thuốc thì chợt thấy góc tường có hai bóng người đang thân mật với nhau, cô gái hung hăng đánh ngực người kia, giãy giụa, đúng lúc cô muốn đi qua giúp đỡ, lại nghe giọng nói phẫn uất: “Chu Tư Việt!!”
Chu Tư Việt nắm tay Đinh Tiễn, đè cả người cô lên tường, cúi người xuống hôn.
Đinh Tiễn đánh vào ngực cậu, Chu Tư Việt mất kiên nhẫn cau mày, trực tiếp trở tay đè sát lên tường, hôn sâu hơn.
Khổng Sa Địch nhìn cảnh nồng nhiệt mãi, không nhìn ra đấy, nam thần cấm dục như Chu Tư Việt mà cũng chơi trò cưỡng hôn này, im lặng làm khẩu hình “wow wow” rồi chậm rãi xoay người rời đi.
…
“Tỉnh táo lại chưa?”
Trong bóng tối, Chu Tư Việt thấp giọng hỏi cô.
Cô rất bình tĩnh.
Cô đặc biệt bình tĩnh suy nghĩ lại lần nữa về mối quan hệ này.
Cho tới nay đều là cô đuổi cậu chạy, lấy cậu làm mục tiêu, đúng như Khổng Sa Địch nói, cô bị Chu Tư Việt ăn sạch sẽ, nhưng thực ra cô không phải là người chịu thua.
Cô thử tách mình ra khỏi mối quan hệ này nhưng rồi lại phát hiện không được, cô quá lệ thuộc vào Chu Tư Việt rồi, cứ như thế, chỉ e càng ngày đánh mất bản thân, Khổng Sa Địch nói tình yêu hoàn mỹ là hai người phải bình đẳng với nhau, chứ không phải là một bên đuổi một bên chạy.
Cô cũng bình tĩnh suy xét lại những lời Chu Tư Việt nói hồi chiểu một lần.
Lời tuy khó nghe, nhưng cậu nói đúng.
“Chu Tư Việt, nếu không cậu cho tớ suy nghĩ thêm ít thời gian nữa đi.”
Cô nói.
“Bao lâu?”
“Một tháng.”
“Chờ không được.” Trực tiếp từ chối.
“Vậy nửa tháng.”
“Ba ngày.”
“?”
“Trở về suy nghĩ ba ngày, nghĩ xem có muốn học máy tính nữa hay không.”
“Tớ không phải nói cái này.”
Cậu nghi ngờ cau mày: “Vậy cậu nói cái gì?”
Đinh Tiễn nói: “Tớ nói muốn bình tĩnh suy nghĩ lại mối quan hệ của hai chúng ta.”
“Quan hệ giữa chúng ta, cậu còn muốn cân nhắc gì nữa?”
“Có cần tiếp tục nữa hay không.”
Chu Tư Việt bị nội thương.
“Có việc gì mà khiến cậu hoài nghi chuyện này?”
“Tớ cảm thấy cậu không thích tớ.”
“Tớ không thích cậu?” Cậu buồn cười nhướn mày.
“Đúng, tớ cảm thấy cậu có hiểu nhầm trong mối tình này, hoặc giả là, cậu chưa gặp nhiều con gái lắm, hai ta lần đầu tiên ngồi cùng bàn, quan hệ có phần thân mật, thế là cậu biến tình bạn thành tình yêu.”
Cậu kiên nhẫn dựa vào tường, nghe cô nói như vậy, không nhịn được hừ cười một tiếng: “Vậy còn cậu thì sao? Cậu gặp qua nhiều thằng con trai như vậy rồi, liệu có thể khẳng định rõ cậu động tâm là tình yêu chứ không phải là tình bạn không?”
“Hình như không xác định được thì phải?”
“Lặp lại lần nữa.”
Cậu nhướn cao lông mày.
Cô thôi đùa cậu, khẽ ngửa đầu, nhìn chàng trai: “Tớ nói nghiêm túc đấy, cậu biết tình yêu là gì không? Chu Tư Việt?”
Chu Tư Việt khoanh tay trước ngực, từ trên cao liếc mắt nhìn cô.
Ngoài cửa sổ ánh trăng yên ắng, lá cây lay động.
“Đại khái biết một chút.”
Ánh trăng sau lưng nghiêng nghiêng, hắt lên bóng lưng thon dài của cậu.
“Vậy cậu nói thử xem.”
Cậu đổi tư thế khác, hai tay đút vào túi, tùy ý liếc nhìn cô, thờ ơ nói ——
“Đại khái chính là, rõ ràng dáng vẻ chỉ bình thường, nhưng càng nhìn càng thấy đẹp, rõ ràng cũng không phải khiến người ta thích, nhưng hết lần này đến lần khác cô ấy cứ là người đáng yêu nhất. Biết rõ ràng cô ấy đang nói dối, cũng không nỡ vạch trần diễn xuất kém của cô ấy. Rõ ràng cô ấy ngủ hay chảy nước miếng, nhưng vẫn muốn hôn cô ấy. Đại khái là vậy?”
Lúc cậu nhìn cô, đáy mắt tràn đầy ý cười, đuôi mắt cậu cong cong.
Ai nói con trai tự nhiên không nói lời yêu đương được chứ!
“Rõ ràng là ai chứ?” Đinh Tiễn hừ một tiếng.
Chu Tư Việt liếc cô cười, hai tay vẫn đút vào túi, cúi đầu nhìn nơi khác: “Hỏi hay đấy.”
Đinh Tiễn giơ hai tay vòng lấy cổ cậu đu người lên.
“Một câu cuối cùng, cậu có từng thích Dương Thuần Tử không?”
“Không có.”
“Thật chứ?”
“Cậu không hề có bốn cảm giác vừa rồi với cô ấy chứ.”
“Không có.”
Cậu luôn bài xích khoảng cách quá gần giữa hai người, chỉ khi toán học có vấn đề thì mới thảo luận, thế nhưng cậu không hề có cảm giác ấy với Đinh Tiễn. Cậu luôn muốn chiếm Đinh Tiễn làm của riêng, giống như vừa rồi ở trên bàn cơm, Hứa Vọng Sơn hỏi Khổng Sa Địch có muốn ghép Đinh Tiễn với cậu ta thành một đôi không, trong lòng cậu không thoải mái.
Đinh Tiễn chủ động nhón chân hôn cậu.
Cậu hóa bị động thành chủ động, cúi người hôn sâu hơn, hôn lâu như vậy, Đinh Tiễn khó mà lấy lại hơi, trong chốc lát liến dựa vào ngực cậu thở hổn hển.
Chu Tư Việt xoa đầu cô, trêu đùa: “Yếu quá.”
“Cậu lại cười nhạo tớ rồi.”
Chu Tư Việt: “Cậu giỏi.”
“…”
Ngày hôm sau.
Đinh Tiễn nhận được tin nhắn của Khổng Sa Địch.
“Tớ thề sẽ không thích Tống Tử Kỳ nữa.”
Đinh Tiễn nhắn lại: “Lần thứ một trăm tám mươi tám rồi.”
Không Sa Địch nhắn tiếp: “Nhưng lần này là thật.”
…
Ngày học lại.
Cuộc thi hồi nghỉ đông bỗng làm Chu Tư Việt hot lên, tần suất ngoái đầu lại khi đi trên đường cũng cao hơn bình thường, ngay cả Lâu Phượng cũng nói, “Anh Chu của cậu hay lắm, để tớ xem bây giờ bọn Từ Sa Sa có còn nói anh Chu là đồ thô bỉ nữa không.”
Sau đó Đinh Tiễn cũng có hỏi Chu Tư Việt cái nhìn về chuyện này.
Có lẽ từ nhỏ cậu đã quen với những ánh mắt đấy rồi nên không có cảm giác gì đặc biệt, đối với cái nhìn của người khác, cậu luôn luôn không quan tâm.
Người có nội tâm mạnh mẽ phần lớn đều là như vậy.
Cuối tháng tư, Tô Bách Tòng bay một chuyến tới Bắc Kinh, đúng lúc kịp lễ kỷ niệm thành lập trường bên này.
Lúc đứng chờ Đinh Tiễn dưới lầu.
Lâu Phượng nhìn thấy, báo cho hay: “Cậu ấy đi ăn cơm với bạn trai rồi.”
“Lưu Tiểu Phong.”
Suốt cả buổi Lưu Tiểu Phong không biết chuyện gì đang xảy ra, mơ mơ màng màng đẩy mắt kính, a lên, “Gì thế?”
Khổng Sa Địch ôm chặt vai Đinh Tiễn, “Cô nàng này có đẹp không?”
Đinh Tiễn biết cô ấy say rồi, theo bản năng nhìn sang Chu Tư Việt, phát hiện cậu đang nở nụ cười giễu cợt.
Lưu Tiểu Phong xấu hổ đỏ mặt, không nói lời nào.
Khổng Sa Địch thúc giục cậu ta, “Trả lời mau!”
“Đẹp.”
Chu Tư Việt lắc đầu không nói gì.
Khổng Sa Địch lại chọn một nam sinh khác, “Hứa Vọng Sơn, cậu nói đi, Đinh Tiễn đẹp không?”
Hứa Vọng Sơn đeo cặp mắt kính thô bỉ không thôi, còn cùng Khổng Sa Địch đùa giỡn, “Đẹp chứ, sao nào, cậu muốn làm mai cho hai tụi tôi à?”
Khổng Sa Địch cười một tiếng, nhìn về phía Chu Tư Việt tựa như khiêu khích, phớt lờ bàn tay Đinh Tiễn đang ngắt đùi cô ấy.
Người sau bị chọc giận đến tức cười, cắn răng cúi đầu suy nghĩ.
Rốt cuộc Tống Tử Kỳ cũng mở miệng, giọng hơi khàn, trầm thấp lại rất thô, cổ họng như bị răng cưa nặng nề cắt qua vậy, “Khổng Sa Địch, cậu đủ rồi.”
Nhưng Chu Tư Việt lại ngăn cậu ấy, “Để cho cô ấy nói tiếp đi.”
Chuyện của bọn học không ai trong lớp biết, phần lớn chỉ cảm thấy hào quang của Chu Tư Việt quá lớn, cho nên cũng không cho rằng cậu ấy với Đinh Tiễn đã phát sinh chuyện gì, nhưng nhìn về cục diện thì, hình như hai người họ có điểm gì đó là lạ.
Toàn bộ không khí trong phòng bao vô cùng nồng nặc, không biết nên nói thế nào, giống như có gì đó lăn tăn trong ngực vậy.
Khổng Sa Địch đưa mắt nhìn Tống Tử Kỳ, Tống Tử Kỳ chỉ cúi đầu, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cô ấy.
Cô tự giễu cười một tiếng, giọng rất bình thản, nghe không ra vui buồn.
“Thời điểm tôi thích một người không hề che giấu chút nào, nhưng bạn thân của tôi lại trái ngược tôi hoàn toàn, cô ấy thích một người mà cứ che che giấu giấu, sợ bị người khác biết, tôi hỏi cô ấy vì sao, cô ấy trả lời, bảo không muốn làm gánh nặng cho người khác. Chẳng lẽ thích một người là gánh nặng sao? Tống Tử Kỳ, nếu như tình cảm của tớ làm cậu thấy đó là gánh nặng, làm cậu thấy đó là tội nghiệt sâu nặng, vậy cậu nói cho tớ biết đi, đảm bảo sau này tớ sẽ nhanh chóng biến mất khỏi mắt cậu, tránh xa cậu ra.”
Tống Tử Kỳ không nói lời nào.
Cô ấy vừa nói, vừa nhìn về phía Chu Tư Việt: “Cậu có biết cô gái thích cậu đó về sau như thế nào không? Cậu với cô ấy cãi nhau, cô ấy khóc với tôi, tôi giúp cô ấy mắng cậu, cô ấy lại che chở cho cậu. Cậu bị xử phạt, cô ấy còn sốt ruột hơn cả cậu nhiều nhiều, cậu tham gia cuộc thi quốc gia, cô ấy ngày ngày cầu trời khẩn phật, nguyện ý dùng mười năm tuổi thọ của mình để đổi lại một suất tuyển thẳng của cậu, cậu còn có tư cách gì mà trách mắng cô ấy?”
“Còn cả cậu nữa.”
Bỗng cô ấy chỉ về Dương Thuần Tử.
“Bộ ngày ngày chơi trò mập mờ với người khác làm cậu có cảm giác thành tựu lắm saohả Tất cả nam sinh xoay quanh cậu thì chứng tỏ cậu có mị lực lắm ư? Mẹ nó chứ Hạ Tử Hàn cũng bị cậu bức thành dạng gì rồi hả? Cậu có thể đừng có ngày nào cũng càn rỡ như vậy được không? Thích Chu Tư Việt thì mẹ nó đi mà thừa nhận đi, ăn trong chén nhìn trong nồi không sợ bị đột tử hả?”
Xé ra bộ mặt giả dối ấy, dường như khiến tất cả mọi người đều phát run.
Dương Thuần Tử là người đầu tiên rời đi.
Tống Tử Kỳ là người thứ hai ném đũa, đứng lên nói với Chu Tư Việt: “Đi trước đây.” Nói xong, cũng không quay đầu lại đứng lên rời đi.
Lớp trưởng còn muốn khuyên cậu mấy câu.
Khổng Sa Địch cũng ném đũa đi, “Cút cút cút, cút lẹ luôn đi, ai dám cản kẻ đó là chó!”
Thế là không ai dám cản.
Khổng Sa Địch vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo một trận rồi quay lại, uống tiếp, giống như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì, ai mời cũng uống, còn cười hì hì cùng người khác trò chuyện.
Đinh Tiễn dựa vào ghế nhìn cô ấy điên điên khùng khùng, khuyên không được, lại cũng không cản được, chỉ có thể yên lặng nhìn cô ấy.
Bên kia, Chu Tư Việt cũng uống không ít, mặt trắng bệch, nhưng tai thì đỏ lựng, giờ phút này đang lười biếng tựa ra sau thành ghế nhìn Đinh Tiễn.
Ánh mắt cậu vô cùng mê hoặc, đặc biệt là khi uống rượu say, cả người đều toát ra sức hấp dẫn.
Khổng Sa Địch lại vào nhà vệ sinh nôn.
Đinh Tiễn đi theo như người giúp việc, cầm khăn giấy đi sau đỡ vai, bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng uống nữa Sa Địch, chúng ta về thôi.”
Khổng Sa Địch say mà mặt hớn hở không thôi, nhìn cô thật lâu mới như nhận ra là ai, híp mắt cười hì hì nói: “Làm sao có thể đi chứ, không đi có được không, trong nhà chỉ có một mình tớ, trở về cô đơn lắm, tớ không muốn về đâu.”
Cô như đang dỗ con nít vậy: “Được được được, không về nữa.”
Khổng Sa Địch hài lòng đi vào nhà vệ sinh nôn.
Chờ cô ấy nôn xong đi ra, người cũng tỉnh táo lại, lúc đứng ngoài hành lang hút thuốc thì chợt thấy góc tường có hai bóng người đang thân mật với nhau, cô gái hung hăng đánh ngực người kia, giãy giụa, đúng lúc cô muốn đi qua giúp đỡ, lại nghe giọng nói phẫn uất: “Chu Tư Việt!!”
Chu Tư Việt nắm tay Đinh Tiễn, đè cả người cô lên tường, cúi người xuống hôn.
Đinh Tiễn đánh vào ngực cậu, Chu Tư Việt mất kiên nhẫn cau mày, trực tiếp trở tay đè sát lên tường, hôn sâu hơn.
Khổng Sa Địch nhìn cảnh nồng nhiệt mãi, không nhìn ra đấy, nam thần cấm dục như Chu Tư Việt mà cũng chơi trò cưỡng hôn này, im lặng làm khẩu hình “wow wow” rồi chậm rãi xoay người rời đi.
…
“Tỉnh táo lại chưa?”
Trong bóng tối, Chu Tư Việt thấp giọng hỏi cô.
Cô rất bình tĩnh.
Cô đặc biệt bình tĩnh suy nghĩ lại lần nữa về mối quan hệ này.
Cho tới nay đều là cô đuổi cậu chạy, lấy cậu làm mục tiêu, đúng như Khổng Sa Địch nói, cô bị Chu Tư Việt ăn sạch sẽ, nhưng thực ra cô không phải là người chịu thua.
Cô thử tách mình ra khỏi mối quan hệ này nhưng rồi lại phát hiện không được, cô quá lệ thuộc vào Chu Tư Việt rồi, cứ như thế, chỉ e càng ngày đánh mất bản thân, Khổng Sa Địch nói tình yêu hoàn mỹ là hai người phải bình đẳng với nhau, chứ không phải là một bên đuổi một bên chạy.
Cô cũng bình tĩnh suy xét lại những lời Chu Tư Việt nói hồi chiểu một lần.
Lời tuy khó nghe, nhưng cậu nói đúng.
“Chu Tư Việt, nếu không cậu cho tớ suy nghĩ thêm ít thời gian nữa đi.”
Cô nói.
“Bao lâu?”
“Một tháng.”
“Chờ không được.” Trực tiếp từ chối.
“Vậy nửa tháng.”
“Ba ngày.”
“?”
“Trở về suy nghĩ ba ngày, nghĩ xem có muốn học máy tính nữa hay không.”
“Tớ không phải nói cái này.”
Cậu nghi ngờ cau mày: “Vậy cậu nói cái gì?”
Đinh Tiễn nói: “Tớ nói muốn bình tĩnh suy nghĩ lại mối quan hệ của hai chúng ta.”
“Quan hệ giữa chúng ta, cậu còn muốn cân nhắc gì nữa?”
“Có cần tiếp tục nữa hay không.”
Chu Tư Việt bị nội thương.
“Có việc gì mà khiến cậu hoài nghi chuyện này?”
“Tớ cảm thấy cậu không thích tớ.”
“Tớ không thích cậu?” Cậu buồn cười nhướn mày.
“Đúng, tớ cảm thấy cậu có hiểu nhầm trong mối tình này, hoặc giả là, cậu chưa gặp nhiều con gái lắm, hai ta lần đầu tiên ngồi cùng bàn, quan hệ có phần thân mật, thế là cậu biến tình bạn thành tình yêu.”
Cậu kiên nhẫn dựa vào tường, nghe cô nói như vậy, không nhịn được hừ cười một tiếng: “Vậy còn cậu thì sao? Cậu gặp qua nhiều thằng con trai như vậy rồi, liệu có thể khẳng định rõ cậu động tâm là tình yêu chứ không phải là tình bạn không?”
“Hình như không xác định được thì phải?”
“Lặp lại lần nữa.”
Cậu nhướn cao lông mày.
Cô thôi đùa cậu, khẽ ngửa đầu, nhìn chàng trai: “Tớ nói nghiêm túc đấy, cậu biết tình yêu là gì không? Chu Tư Việt?”
Chu Tư Việt khoanh tay trước ngực, từ trên cao liếc mắt nhìn cô.
Ngoài cửa sổ ánh trăng yên ắng, lá cây lay động.
“Đại khái biết một chút.”
Ánh trăng sau lưng nghiêng nghiêng, hắt lên bóng lưng thon dài của cậu.
“Vậy cậu nói thử xem.”
Cậu đổi tư thế khác, hai tay đút vào túi, tùy ý liếc nhìn cô, thờ ơ nói ——
“Đại khái chính là, rõ ràng dáng vẻ chỉ bình thường, nhưng càng nhìn càng thấy đẹp, rõ ràng cũng không phải khiến người ta thích, nhưng hết lần này đến lần khác cô ấy cứ là người đáng yêu nhất. Biết rõ ràng cô ấy đang nói dối, cũng không nỡ vạch trần diễn xuất kém của cô ấy. Rõ ràng cô ấy ngủ hay chảy nước miếng, nhưng vẫn muốn hôn cô ấy. Đại khái là vậy?”
Lúc cậu nhìn cô, đáy mắt tràn đầy ý cười, đuôi mắt cậu cong cong.
Ai nói con trai tự nhiên không nói lời yêu đương được chứ!
“Rõ ràng là ai chứ?” Đinh Tiễn hừ một tiếng.
Chu Tư Việt liếc cô cười, hai tay vẫn đút vào túi, cúi đầu nhìn nơi khác: “Hỏi hay đấy.”
Đinh Tiễn giơ hai tay vòng lấy cổ cậu đu người lên.
“Một câu cuối cùng, cậu có từng thích Dương Thuần Tử không?”
“Không có.”
“Thật chứ?”
“Cậu không hề có bốn cảm giác vừa rồi với cô ấy chứ.”
“Không có.”
Cậu luôn bài xích khoảng cách quá gần giữa hai người, chỉ khi toán học có vấn đề thì mới thảo luận, thế nhưng cậu không hề có cảm giác ấy với Đinh Tiễn. Cậu luôn muốn chiếm Đinh Tiễn làm của riêng, giống như vừa rồi ở trên bàn cơm, Hứa Vọng Sơn hỏi Khổng Sa Địch có muốn ghép Đinh Tiễn với cậu ta thành một đôi không, trong lòng cậu không thoải mái.
Đinh Tiễn chủ động nhón chân hôn cậu.
Cậu hóa bị động thành chủ động, cúi người hôn sâu hơn, hôn lâu như vậy, Đinh Tiễn khó mà lấy lại hơi, trong chốc lát liến dựa vào ngực cậu thở hổn hển.
Chu Tư Việt xoa đầu cô, trêu đùa: “Yếu quá.”
“Cậu lại cười nhạo tớ rồi.”
Chu Tư Việt: “Cậu giỏi.”
“…”
Ngày hôm sau.
Đinh Tiễn nhận được tin nhắn của Khổng Sa Địch.
“Tớ thề sẽ không thích Tống Tử Kỳ nữa.”
Đinh Tiễn nhắn lại: “Lần thứ một trăm tám mươi tám rồi.”
Không Sa Địch nhắn tiếp: “Nhưng lần này là thật.”
…
Ngày học lại.
Cuộc thi hồi nghỉ đông bỗng làm Chu Tư Việt hot lên, tần suất ngoái đầu lại khi đi trên đường cũng cao hơn bình thường, ngay cả Lâu Phượng cũng nói, “Anh Chu của cậu hay lắm, để tớ xem bây giờ bọn Từ Sa Sa có còn nói anh Chu là đồ thô bỉ nữa không.”
Sau đó Đinh Tiễn cũng có hỏi Chu Tư Việt cái nhìn về chuyện này.
Có lẽ từ nhỏ cậu đã quen với những ánh mắt đấy rồi nên không có cảm giác gì đặc biệt, đối với cái nhìn của người khác, cậu luôn luôn không quan tâm.
Người có nội tâm mạnh mẽ phần lớn đều là như vậy.
Cuối tháng tư, Tô Bách Tòng bay một chuyến tới Bắc Kinh, đúng lúc kịp lễ kỷ niệm thành lập trường bên này.
Lúc đứng chờ Đinh Tiễn dưới lầu.
Lâu Phượng nhìn thấy, báo cho hay: “Cậu ấy đi ăn cơm với bạn trai rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.