Chương 54: QUÁ KHỨ
xbebee
14/01/2016
CHAP 54: QUÁ KHỨ
Những trận đấu tiếp theo diễn ra vô cùng hấp dẫn và không kém phần gay cấn, kịch tính. Tuy có gặp vài trở ngại và cũng có chút xây xát nhưng cuối cùng, đội của Gin, Kai và nó cũng đã xuất sắc vượt qua vòng thi thứ hai và cùng với đội của hắn trở thành bốn trong bảy nhóm được lọt vào vòng đấu tiếp theo.
Đêm.
- Haruko, có chuyện gì vậy?
Yuu mặc chiếc áo choàng lông thú dày đầy ấm áp đứng đối diện với một cô gái với khuôn mặt trẻ con đáng yêu cùng mái tóc xoăn nhẹ - Haruko. Haruko nhìn Yuu, mỉm cười:
- Phải có chuyện gì em mới được gặp anh sao?
Yuu hơi sững sờ, không nói gì. Haruko nở nụ cười chế giễu:
- Từ khi nào mà... em phải có lí do mới được gặp anh? Và... từ khi nào mà... anh lại cách xa em đến vậy?
Yuu nhìn Haruko khó hiểu:
- Em nói gì vậy? Chẳng phải trước giờ anh và em vẫn như vậy sao?
Haruko lắc đầu:
- Không phải. Trước giờ với anh... em luôn được đối xử đặc biệt, luôn là người duy nhất anh quan tâm và đối xử dịu dàng. Nhưng... giờ đã khác rồi.
Yuu im lặng nghe những lời Haruko nói. Haruko cười buồn nhìn lên bầu trời đêm đầy sao rồi nói tiếp:
- Từ khi có sự xuất hiện của người tên Hinata, anh... đã không còn xem em là người đặc biệt nữa rồi.
Yuu tiến lại, đặt tay lên vai Haruko:
- Anh vẫn luôn như vậy mà? Vẫn luôn xem em như đứa em gái và luôn quan tâm đến em mà???
Haruko gạt phắt tay Yuu ra, lùi về sau một bước, có vẻ như đã bị lời nói của Yuu làm cho kích động:
- Em gái sao? Không phải. Vì sự hiện diện của Hinata trong cuộc đời của anh nên em mới bị anh xem như đứa em gái, còn trước giờ, không phải vậy.
Yuu mím chặt môi, im lặng nhìn Haruko với ánh mắt buồn. Haruko nói tiếp:
- Tại sao vậy anh Yuu? Chị ta có gì đặc biệt mà khiến anh thay đổi thái độ với em đến vậy??? Trước khi có chị ta, em là người duy nhất có thể xóa đi sự lạnh giá trong anh, là người duy nhất có thể khiến anh cười, là người duy nhất anh đặc biệt quan tâm, là người duy nhất mà anh tỏ ra thân thiết, gần gũi. Vậy mà, bây giờ...
Đôi mắt Haruko đầy vẻ buồn đau, Yuu thở dài rồi lên tiếng:
- Từ trước đến giờ, anh vẫn xem em như một đứa em gái không hơn không kém. Dù có Hinata hay không thì sự thật đó vẫn không thể thay đổi.
Tiến đến gần Haruko, Yuu cúi thấp người, mặt đối mặt với Haruko:
- Không chỉ là đứa em gái, em còn là người... đã từng cứu mạng anh. Đó là lí do, em trở nên đặc biệt với anh.
Nói rồi, hệt như một người anh trai, Yuu đưa tay xoa đầu Haruko, mỉm cười dịu dàng:
- Anh thừa nhận, anh đã... yêu Hinata mất rồi. Có lẽ... là từ lần đầu gặp mặt kia. Anh biết tình cảm của em nhưng... thực sự anh không thể nhận được. Sẽ có một người tốt hơn anh yêu em và người đó cũng thích hợp với em hơn. Anh xem em là đứa em gái, mãi mãi vẫn vậy!!!
Nói rồi, trong màn đêm tăm tối tuyết rơi đầy, Yuu quay lưng bước đi bởi lẽ cậu biết, ở lại cùng Haruko lúc này thật không phải ý hay.
Haruko cúi gầm mặt nhìn xuống nền tuyết trắng xóa dưới chân, một giọt nước trong suốt, long lanh như pha lê khẽ rơi xuống nền tuyết lạnh. Haruko... cười, một nụ cười vô cùng kì quái.
Ngược dòng quá khứ về 10 năm trước.
Đó là một ngày mùa thu đẹp trời, những đám mây lửng lờ trôi, bầu trời trong xanh đến kì lạ. Năm đó, Yuu chỉ mới là cậu nhóc 7 tuổi, còn Nyoko chỉ mới 6 tuổi.
Ngày hôm đó, cả gia đình Yuu cùng rời hoàng cung để thăm dò tình hình dân chúng bên ngoài. Nyoko thì lúc nào cũng đi sát bên mẹ của mình là Saphia chẳng rời nửa bước, còn Yuu, cậu chỉ lạnh lùng bước đi theo ý của mình.
Vì đang là cuộc thị sát tình hình của dân chúng nên đoàn người của anh cũng chỉ có vài người. Gồm anh, Saphia, bốn cận vệ. Yuu và Nyoko cũng có mặt hôm nay đơn giản vì Nyoko cứ nằng nằng đòi đi theo Saphia và muốn được đi chơi cùng anh trai mình một ngày.
Bước đi qua một khu phố nhỏ, một chuyện bất ngờ đã xảy đến.
Từ đâu, hàng loạt những mũi tên phép thuật lao thẳng về phía đoàn người của anh. Anh và Saphia phản xạ rất mau lẹ, nhanh chóng lập rào chắc phép thuật bảo vệ Yuu và Nyoko an toàn. Thuộc hạ của anh mang theo cũng rất giỏi, phản ứng cũng rất nhanh tuy nhiên vì cuộc tấn công quá dữ dội nên một trong số 4 thuộc hạ của anh đã bị hạ.
Anh nhíu mày khó chịu. Vừa duy trì rào chắc phép thuật bảo vệ cho Yuu, anh vừa xem xét xung quanh để xác định rõ xem kẻ địch ở hướng nào. Nhưng... dường như nhóm của anh đang bị bao vây hoàn toàn và kẻ địch... cũng rất đông.
Anh quay sang nhìn Saphia:
- Em dẫn Yuu và Nyoko đi trước đi, anh sẽ xử lí hết bọn chúng.
Saphia phân vân:
- Nhưng...
Hiểu Saphia dự định nói gì, anh lên tiếng trước:
- Có Yuu và Nyoko ở đây, anh không tập trung chiến đấu được. Bảo vệ hai nhóc quan trọng hơn, anh giao cho em.
Saphia biết điều anh nói không hề sai lập tức bế Nyoko đang khóc vì sợ hãi, đồng thời nắm tay Yuu. Duy trì lớp cầu bảo vệ xung quanh, Saphia nhanh chóng dịch chuyển thoát khỏi chiến trường hiện tại. Một thuộc hạ của anh được anh cử đi theo để hỗ trợ và bảo vệ Saphia thoát khỏi nơi đây an toàn.
Đã thoát khỏi vòng vây, Saphia lo lắng ngoái đầu nhìn lại tình hình anh đang chiến đấu nhưng rất nhanh chóng cùng Yuu, Nyoko và một thuộc hạ tiếp tục chạy.
Chạy được một đoạn, Saphia quay người nhìn lại. Thuộc hạ của anh... đã biến mất không chút dấu vết.
Saphia dừng chân, đôi mi nhíu lại đầy vẻ đề phòng. Nyoko đến giờ vẫn còn nứt nở khóc vì sợ hãi. Yuu thì trên mặt thoáng nét lo lắng nhưng vẫn không chút cảm xúc và lạnh lùng như thường ngày.
Đặt Nyoko xuống đất, Saphia triệu hồi hai thanh kiếm trên tay, sẵn sàng chiến đấu. Yuu kéo Nyoko đứng sát bên mình, dỗ dành Nyoko để Nyoko có thể ngừng khóc. Cuối cùng thì... đám người kia cũng xuất hiện.
Một tốp người áo đen xuất hiện bao vây lấy Saphia. Saphia muốn lao đến tấn công giải quyết bọn chúng nhưng do dự bởi vì lúc này, bên cạnh Saphia còn có Yuu và Nyoko, hai người vô cùng quan trọng với Saphia. Biết suy nghĩ của mẹ, Yuu liền lên tiếng:
- Mẹ cứ xử lí đi, con sẽ bảo vệ Nyoko.
Dù chỉ mới là cậu nhóc 5 tuổi nhưng về cơ bản, Yuu cũng đã được làm quen với một vài loại phép thuật và cũng có chút ít khả năng tự vệ.
Tuy không yên tâm lắm nhưng nếu không tấn công mà chỉ phòng vệ thì cũng không ổn chút nào, sẽ nhanh chóng bị tổn hại. Thở dài đầy buồn phiền, Saphia nhanh chóng tấn công kẻ địch. Phải giải quyết thật gọn lẹ, càng nhanh càng tốt để tránh rắc rối.
Từng tên một liên tiếp ngã xuống, máu chảy đỏ cả một khoảng đất. Yuu ôm Nyoko chặt vào lòng, che không cho Nyoko thấy cảnh máu me này.
Khi Saphia đã tiêu diệt gần hết đám áo đen phiền phức thì phía bên Yuu và Nyoko xảy ra vấn đề. Một tên áo đen bất ngờ lao đến phía Yuu và Nyoko nhằm bắt hai người. Yuu nhanh nhạy nhận ra việc này. Dùng phép thuật, Yuu phản kháng lại với tên áo đen giấu mặt. Thế nhưng, với sức lực của một đứa bé 6 tuổi cùng với việc tên đó là một phù thủy trung cấp thì việc chống đối không dễ dàng chút nào.
Yuu có cố gắng mấy cuối cùng cũng thất thế. Lúc này, Saphia vừa kịp tiêu diệt xong tên cuối cùng. Biết được Saphia đã phát hiện ra mình, tên đó nhanh chóng tóm lấy Yuu và Nyoko bắt đi. Thế nhưng, Yuu đã nhanh tay đẩy Nyoko ra xa, tên áo đen chỉ kịp tóm lấy Yuu rồi dịch chuyển đi mất.
- Yuu...
Saphia hét lên tên con trai mình khi thấy Yuu đã biến mất cùng với tên kia. Còn Nyoko, Nyoko chạy vội đến chỗ mẹ mình, nước mắt rơi không ngừng, miệng cứ lẩm bẩm gọi tên anh trai với vẻ sợ sệt.
Tên kia dịch chuyển đi khỏi nơi của Saphia rồi dùng chổi thần đưa Yuu đi tiếp. Yuu không hề ngoan ngoãn để hắn ta thích đưa đi đâu thì đi, cắn mạnh vào cánh tay đang giữ chặt mình của tên áo đen khiến hắn vì đau mà buông tay rồi nhảy vội xuống khỏi chổi thần.
Tuy cố sử dụng phép thuật để hạn chế tổn hại nhưng vì còn nhỏ tuổi và phép thuật chưa thành thạo nên khi nhảy xuống, Yuu đập mạnh người xuống nền đất bên dưới, cả người ê ẩm. Một chân của Yuu còn vì va chạm mạnh mà có vẻ đã bong gân.
Thế nhưng, đây không phải lúc để yếu đuối.
Yuu nhanh chóng đứng dậy, thân xác bé nhỏ bỏ mặt những xây xát của bản thân, cố di chuyển để chạy thoát khỏi kẻ áo đen độc ác. Tên áo đen không hề dễ dàng buông tha cho Yuu - con mồi mà mình đã vô cùng vất vả mới tóm được. Tên đó ngay sau khi để Yuu chạy thoát đã lập tức phóng chổi xuống, quyết tâm tìm kiếm Yuu cho bằng được.
Yuu nhíu mày khó chịu, cố gắng di chuyển nhanh hơn nhưng vì chân đang bị bong gân nên việc di chuyển khó khăn hơn hẳn.
Càng lúc càng gần. Hắn ta... sắp đuổi kịp Yuu mất rồi.
Bất chợt.
Một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Yuu, kéo Yuu vào trong một căn nhà nhỏ. Bàn tay ấy cũng rất nhanh chóng bịt miệng Yuu lại, không để Yuu thốt nên lời nào. Tên kia... cũng vừa mới bay ngang qua.
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm thốt ra, bàn tay nhỏ ấy cũng nhanh chóng hạ xuống. Yuu lúc này vội vàng quay sang nhìn chủ nhân của bàn tay ấy.
Đó... là một cô bé với mái tó hoe vàng có phần bị rối, khuôn mặt nhem nhuốc nhưng vẫn không giấu được vẻ đáng yêu, bộ trang phục trên người cũng đã bẩn hết, còn bị rách vài chỗ. Cô bé đó... hệt như một đứa ăn mày, trông rất đáng thương.
Không đợi Yuu lên tiếng, cô bé đã tươi cười mở lời:
- Em là Haruko, vừa rồi... em nghĩ anh bị truy đuổi, đúng chứ?
Yuu gật đầu.
Haruko một lần nữa tươi cười, nụ cười vô cùng ngọt ngào và dịu dàng:
- Em biết rõ đường ở đây, em giúp anh nhé!
Tuy chưa từng quen biết cô bé này nhưng Yuu quyết định tin tưởng, gật đầu đồng ý bởi lẽ dù gì thì cậu cũng đang bị truy đuổi và cũng chẳng biết rôt cuộc mình đang ở nơi nào.
Theo chỉ dẫn của Haruko, cả hai cùng nhau thoát ra khỏi căn nhà và ra khỏi khu vực đó một cách an toàn. Yuu nói mình cần trở về cung điện, Haruko không tò mò hay hỏi bất cứ điều gì mà chỉ chăm chú giúp Yuu trốn chạy.
Thế nhưng...
- Tìm được mày rồi, oắt con.
Chính là tên áo đen lúc nãy. Cả Yuu và Haruko đều sững sờ, không hẹn, cả hai cùng nắm chặt tay nhau, cố gắng chạy thật nhanh. Tên kia nở nụ cười tà ác rồi chặn trước mặt Yuu và Haruko. Hắn ta gằn lên:
- Ta ghét nhất lũ oắt con không nghe lời. Vì mày ngu ngốc cắn tao nên tao sẽ giết chết mày, thằng oắt khốn kiếp.
Nói rồi, trên tay hắn ta xuất hiện một lưỡi kiếm sắc bén. Tên áo đen độc ác không chút nương tay chém thẳng về phía Yuu.
- A...
Yuu sững sờ khi thấy bóng dáng nhỏ bé đầy máu đang ngã xuống đất.
Vút...
Một mũi tên lao tới cắm thẳng vào tên áo đen, cả người hắn bốc cháy rồi lập tức hóa thành tro. Anh và Saphia... đã đến.
Cả hai nhanh chóng chạy đến cạnh Yuu, may là kịp lúc. Đến nơi, cả hai mới nhận ra Yuu đang ôm chặt một cô bé trong lòng, máu đang không ngừng chảy. Cả hai chưa kịp lên tiếng hỏi gì thì Yuu đã hét lên đầy kích động:
- Mau cứu em ấy. Mau cứu lấy Haruko.
Nhận thấy tình hình Haruko nguy cấp, anh lập tức dùng phép thuật cầm máu cho Haruko. Cả hai nhanh chóng đưa Yuu và Haruko trở về cung điện để trị thương. May là được chữa trị kịp lúc, Haruko không nguy hiểm đến tính mạng mà hoàn toàn bình an. Còn Yuu, chân Yuu được băng bó lại, những vết xây xát trên người cũng được chữa trị.
Trong suốt thời gian Haruko hôn mê chưa tỉnh lại, Yuulúc nào cũng ở cạnh bên giường, lo lắng, chăm sóc cho Haruko. Khi tỉnh lại,được biết Haruko là một cô nhi, không nơi nương tựa chỉ sống nhờ vào sự thươnghại của người xung quanh, anh và Saphia đã đồng ý giúp đỡ cho cô bé, để cô ởcạnh làm bạn cùng Nyoko cho đến tận bây giờ.
Và cũng từ sự việc đó, Haruko trở nên đặc biệt với Yuu. Haruko là người duy nhất Yuu không ngại thân thiết, luôn đối xử vô cùng dịu dàng, khác hẳn với những người khác. Dường như, Haruko còn được Yuu đối xử thân thiết hơn cả đối với Nyoko. Dù cho bất cứ chuyện gì, chỉ cần Haruko nói, Yuu cũng sẽ cố gắng đáp ứng và đồng ý.
==============================ENDCHAP54=====================
p/s: Saphia nhé!!!
Những trận đấu tiếp theo diễn ra vô cùng hấp dẫn và không kém phần gay cấn, kịch tính. Tuy có gặp vài trở ngại và cũng có chút xây xát nhưng cuối cùng, đội của Gin, Kai và nó cũng đã xuất sắc vượt qua vòng thi thứ hai và cùng với đội của hắn trở thành bốn trong bảy nhóm được lọt vào vòng đấu tiếp theo.
Đêm.
- Haruko, có chuyện gì vậy?
Yuu mặc chiếc áo choàng lông thú dày đầy ấm áp đứng đối diện với một cô gái với khuôn mặt trẻ con đáng yêu cùng mái tóc xoăn nhẹ - Haruko. Haruko nhìn Yuu, mỉm cười:
- Phải có chuyện gì em mới được gặp anh sao?
Yuu hơi sững sờ, không nói gì. Haruko nở nụ cười chế giễu:
- Từ khi nào mà... em phải có lí do mới được gặp anh? Và... từ khi nào mà... anh lại cách xa em đến vậy?
Yuu nhìn Haruko khó hiểu:
- Em nói gì vậy? Chẳng phải trước giờ anh và em vẫn như vậy sao?
Haruko lắc đầu:
- Không phải. Trước giờ với anh... em luôn được đối xử đặc biệt, luôn là người duy nhất anh quan tâm và đối xử dịu dàng. Nhưng... giờ đã khác rồi.
Yuu im lặng nghe những lời Haruko nói. Haruko cười buồn nhìn lên bầu trời đêm đầy sao rồi nói tiếp:
- Từ khi có sự xuất hiện của người tên Hinata, anh... đã không còn xem em là người đặc biệt nữa rồi.
Yuu tiến lại, đặt tay lên vai Haruko:
- Anh vẫn luôn như vậy mà? Vẫn luôn xem em như đứa em gái và luôn quan tâm đến em mà???
Haruko gạt phắt tay Yuu ra, lùi về sau một bước, có vẻ như đã bị lời nói của Yuu làm cho kích động:
- Em gái sao? Không phải. Vì sự hiện diện của Hinata trong cuộc đời của anh nên em mới bị anh xem như đứa em gái, còn trước giờ, không phải vậy.
Yuu mím chặt môi, im lặng nhìn Haruko với ánh mắt buồn. Haruko nói tiếp:
- Tại sao vậy anh Yuu? Chị ta có gì đặc biệt mà khiến anh thay đổi thái độ với em đến vậy??? Trước khi có chị ta, em là người duy nhất có thể xóa đi sự lạnh giá trong anh, là người duy nhất có thể khiến anh cười, là người duy nhất anh đặc biệt quan tâm, là người duy nhất mà anh tỏ ra thân thiết, gần gũi. Vậy mà, bây giờ...
Đôi mắt Haruko đầy vẻ buồn đau, Yuu thở dài rồi lên tiếng:
- Từ trước đến giờ, anh vẫn xem em như một đứa em gái không hơn không kém. Dù có Hinata hay không thì sự thật đó vẫn không thể thay đổi.
Tiến đến gần Haruko, Yuu cúi thấp người, mặt đối mặt với Haruko:
- Không chỉ là đứa em gái, em còn là người... đã từng cứu mạng anh. Đó là lí do, em trở nên đặc biệt với anh.
Nói rồi, hệt như một người anh trai, Yuu đưa tay xoa đầu Haruko, mỉm cười dịu dàng:
- Anh thừa nhận, anh đã... yêu Hinata mất rồi. Có lẽ... là từ lần đầu gặp mặt kia. Anh biết tình cảm của em nhưng... thực sự anh không thể nhận được. Sẽ có một người tốt hơn anh yêu em và người đó cũng thích hợp với em hơn. Anh xem em là đứa em gái, mãi mãi vẫn vậy!!!
Nói rồi, trong màn đêm tăm tối tuyết rơi đầy, Yuu quay lưng bước đi bởi lẽ cậu biết, ở lại cùng Haruko lúc này thật không phải ý hay.
Haruko cúi gầm mặt nhìn xuống nền tuyết trắng xóa dưới chân, một giọt nước trong suốt, long lanh như pha lê khẽ rơi xuống nền tuyết lạnh. Haruko... cười, một nụ cười vô cùng kì quái.
Ngược dòng quá khứ về 10 năm trước.
Đó là một ngày mùa thu đẹp trời, những đám mây lửng lờ trôi, bầu trời trong xanh đến kì lạ. Năm đó, Yuu chỉ mới là cậu nhóc 7 tuổi, còn Nyoko chỉ mới 6 tuổi.
Ngày hôm đó, cả gia đình Yuu cùng rời hoàng cung để thăm dò tình hình dân chúng bên ngoài. Nyoko thì lúc nào cũng đi sát bên mẹ của mình là Saphia chẳng rời nửa bước, còn Yuu, cậu chỉ lạnh lùng bước đi theo ý của mình.
Vì đang là cuộc thị sát tình hình của dân chúng nên đoàn người của anh cũng chỉ có vài người. Gồm anh, Saphia, bốn cận vệ. Yuu và Nyoko cũng có mặt hôm nay đơn giản vì Nyoko cứ nằng nằng đòi đi theo Saphia và muốn được đi chơi cùng anh trai mình một ngày.
Bước đi qua một khu phố nhỏ, một chuyện bất ngờ đã xảy đến.
Từ đâu, hàng loạt những mũi tên phép thuật lao thẳng về phía đoàn người của anh. Anh và Saphia phản xạ rất mau lẹ, nhanh chóng lập rào chắc phép thuật bảo vệ Yuu và Nyoko an toàn. Thuộc hạ của anh mang theo cũng rất giỏi, phản ứng cũng rất nhanh tuy nhiên vì cuộc tấn công quá dữ dội nên một trong số 4 thuộc hạ của anh đã bị hạ.
Anh nhíu mày khó chịu. Vừa duy trì rào chắc phép thuật bảo vệ cho Yuu, anh vừa xem xét xung quanh để xác định rõ xem kẻ địch ở hướng nào. Nhưng... dường như nhóm của anh đang bị bao vây hoàn toàn và kẻ địch... cũng rất đông.
Anh quay sang nhìn Saphia:
- Em dẫn Yuu và Nyoko đi trước đi, anh sẽ xử lí hết bọn chúng.
Saphia phân vân:
- Nhưng...
Hiểu Saphia dự định nói gì, anh lên tiếng trước:
- Có Yuu và Nyoko ở đây, anh không tập trung chiến đấu được. Bảo vệ hai nhóc quan trọng hơn, anh giao cho em.
Saphia biết điều anh nói không hề sai lập tức bế Nyoko đang khóc vì sợ hãi, đồng thời nắm tay Yuu. Duy trì lớp cầu bảo vệ xung quanh, Saphia nhanh chóng dịch chuyển thoát khỏi chiến trường hiện tại. Một thuộc hạ của anh được anh cử đi theo để hỗ trợ và bảo vệ Saphia thoát khỏi nơi đây an toàn.
Đã thoát khỏi vòng vây, Saphia lo lắng ngoái đầu nhìn lại tình hình anh đang chiến đấu nhưng rất nhanh chóng cùng Yuu, Nyoko và một thuộc hạ tiếp tục chạy.
Chạy được một đoạn, Saphia quay người nhìn lại. Thuộc hạ của anh... đã biến mất không chút dấu vết.
Saphia dừng chân, đôi mi nhíu lại đầy vẻ đề phòng. Nyoko đến giờ vẫn còn nứt nở khóc vì sợ hãi. Yuu thì trên mặt thoáng nét lo lắng nhưng vẫn không chút cảm xúc và lạnh lùng như thường ngày.
Đặt Nyoko xuống đất, Saphia triệu hồi hai thanh kiếm trên tay, sẵn sàng chiến đấu. Yuu kéo Nyoko đứng sát bên mình, dỗ dành Nyoko để Nyoko có thể ngừng khóc. Cuối cùng thì... đám người kia cũng xuất hiện.
Một tốp người áo đen xuất hiện bao vây lấy Saphia. Saphia muốn lao đến tấn công giải quyết bọn chúng nhưng do dự bởi vì lúc này, bên cạnh Saphia còn có Yuu và Nyoko, hai người vô cùng quan trọng với Saphia. Biết suy nghĩ của mẹ, Yuu liền lên tiếng:
- Mẹ cứ xử lí đi, con sẽ bảo vệ Nyoko.
Dù chỉ mới là cậu nhóc 5 tuổi nhưng về cơ bản, Yuu cũng đã được làm quen với một vài loại phép thuật và cũng có chút ít khả năng tự vệ.
Tuy không yên tâm lắm nhưng nếu không tấn công mà chỉ phòng vệ thì cũng không ổn chút nào, sẽ nhanh chóng bị tổn hại. Thở dài đầy buồn phiền, Saphia nhanh chóng tấn công kẻ địch. Phải giải quyết thật gọn lẹ, càng nhanh càng tốt để tránh rắc rối.
Từng tên một liên tiếp ngã xuống, máu chảy đỏ cả một khoảng đất. Yuu ôm Nyoko chặt vào lòng, che không cho Nyoko thấy cảnh máu me này.
Khi Saphia đã tiêu diệt gần hết đám áo đen phiền phức thì phía bên Yuu và Nyoko xảy ra vấn đề. Một tên áo đen bất ngờ lao đến phía Yuu và Nyoko nhằm bắt hai người. Yuu nhanh nhạy nhận ra việc này. Dùng phép thuật, Yuu phản kháng lại với tên áo đen giấu mặt. Thế nhưng, với sức lực của một đứa bé 6 tuổi cùng với việc tên đó là một phù thủy trung cấp thì việc chống đối không dễ dàng chút nào.
Yuu có cố gắng mấy cuối cùng cũng thất thế. Lúc này, Saphia vừa kịp tiêu diệt xong tên cuối cùng. Biết được Saphia đã phát hiện ra mình, tên đó nhanh chóng tóm lấy Yuu và Nyoko bắt đi. Thế nhưng, Yuu đã nhanh tay đẩy Nyoko ra xa, tên áo đen chỉ kịp tóm lấy Yuu rồi dịch chuyển đi mất.
- Yuu...
Saphia hét lên tên con trai mình khi thấy Yuu đã biến mất cùng với tên kia. Còn Nyoko, Nyoko chạy vội đến chỗ mẹ mình, nước mắt rơi không ngừng, miệng cứ lẩm bẩm gọi tên anh trai với vẻ sợ sệt.
Tên kia dịch chuyển đi khỏi nơi của Saphia rồi dùng chổi thần đưa Yuu đi tiếp. Yuu không hề ngoan ngoãn để hắn ta thích đưa đi đâu thì đi, cắn mạnh vào cánh tay đang giữ chặt mình của tên áo đen khiến hắn vì đau mà buông tay rồi nhảy vội xuống khỏi chổi thần.
Tuy cố sử dụng phép thuật để hạn chế tổn hại nhưng vì còn nhỏ tuổi và phép thuật chưa thành thạo nên khi nhảy xuống, Yuu đập mạnh người xuống nền đất bên dưới, cả người ê ẩm. Một chân của Yuu còn vì va chạm mạnh mà có vẻ đã bong gân.
Thế nhưng, đây không phải lúc để yếu đuối.
Yuu nhanh chóng đứng dậy, thân xác bé nhỏ bỏ mặt những xây xát của bản thân, cố di chuyển để chạy thoát khỏi kẻ áo đen độc ác. Tên áo đen không hề dễ dàng buông tha cho Yuu - con mồi mà mình đã vô cùng vất vả mới tóm được. Tên đó ngay sau khi để Yuu chạy thoát đã lập tức phóng chổi xuống, quyết tâm tìm kiếm Yuu cho bằng được.
Yuu nhíu mày khó chịu, cố gắng di chuyển nhanh hơn nhưng vì chân đang bị bong gân nên việc di chuyển khó khăn hơn hẳn.
Càng lúc càng gần. Hắn ta... sắp đuổi kịp Yuu mất rồi.
Bất chợt.
Một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Yuu, kéo Yuu vào trong một căn nhà nhỏ. Bàn tay ấy cũng rất nhanh chóng bịt miệng Yuu lại, không để Yuu thốt nên lời nào. Tên kia... cũng vừa mới bay ngang qua.
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm thốt ra, bàn tay nhỏ ấy cũng nhanh chóng hạ xuống. Yuu lúc này vội vàng quay sang nhìn chủ nhân của bàn tay ấy.
Đó... là một cô bé với mái tó hoe vàng có phần bị rối, khuôn mặt nhem nhuốc nhưng vẫn không giấu được vẻ đáng yêu, bộ trang phục trên người cũng đã bẩn hết, còn bị rách vài chỗ. Cô bé đó... hệt như một đứa ăn mày, trông rất đáng thương.
Không đợi Yuu lên tiếng, cô bé đã tươi cười mở lời:
- Em là Haruko, vừa rồi... em nghĩ anh bị truy đuổi, đúng chứ?
Yuu gật đầu.
Haruko một lần nữa tươi cười, nụ cười vô cùng ngọt ngào và dịu dàng:
- Em biết rõ đường ở đây, em giúp anh nhé!
Tuy chưa từng quen biết cô bé này nhưng Yuu quyết định tin tưởng, gật đầu đồng ý bởi lẽ dù gì thì cậu cũng đang bị truy đuổi và cũng chẳng biết rôt cuộc mình đang ở nơi nào.
Theo chỉ dẫn của Haruko, cả hai cùng nhau thoát ra khỏi căn nhà và ra khỏi khu vực đó một cách an toàn. Yuu nói mình cần trở về cung điện, Haruko không tò mò hay hỏi bất cứ điều gì mà chỉ chăm chú giúp Yuu trốn chạy.
Thế nhưng...
- Tìm được mày rồi, oắt con.
Chính là tên áo đen lúc nãy. Cả Yuu và Haruko đều sững sờ, không hẹn, cả hai cùng nắm chặt tay nhau, cố gắng chạy thật nhanh. Tên kia nở nụ cười tà ác rồi chặn trước mặt Yuu và Haruko. Hắn ta gằn lên:
- Ta ghét nhất lũ oắt con không nghe lời. Vì mày ngu ngốc cắn tao nên tao sẽ giết chết mày, thằng oắt khốn kiếp.
Nói rồi, trên tay hắn ta xuất hiện một lưỡi kiếm sắc bén. Tên áo đen độc ác không chút nương tay chém thẳng về phía Yuu.
- A...
Yuu sững sờ khi thấy bóng dáng nhỏ bé đầy máu đang ngã xuống đất.
Vút...
Một mũi tên lao tới cắm thẳng vào tên áo đen, cả người hắn bốc cháy rồi lập tức hóa thành tro. Anh và Saphia... đã đến.
Cả hai nhanh chóng chạy đến cạnh Yuu, may là kịp lúc. Đến nơi, cả hai mới nhận ra Yuu đang ôm chặt một cô bé trong lòng, máu đang không ngừng chảy. Cả hai chưa kịp lên tiếng hỏi gì thì Yuu đã hét lên đầy kích động:
- Mau cứu em ấy. Mau cứu lấy Haruko.
Nhận thấy tình hình Haruko nguy cấp, anh lập tức dùng phép thuật cầm máu cho Haruko. Cả hai nhanh chóng đưa Yuu và Haruko trở về cung điện để trị thương. May là được chữa trị kịp lúc, Haruko không nguy hiểm đến tính mạng mà hoàn toàn bình an. Còn Yuu, chân Yuu được băng bó lại, những vết xây xát trên người cũng được chữa trị.
Trong suốt thời gian Haruko hôn mê chưa tỉnh lại, Yuulúc nào cũng ở cạnh bên giường, lo lắng, chăm sóc cho Haruko. Khi tỉnh lại,được biết Haruko là một cô nhi, không nơi nương tựa chỉ sống nhờ vào sự thươnghại của người xung quanh, anh và Saphia đã đồng ý giúp đỡ cho cô bé, để cô ởcạnh làm bạn cùng Nyoko cho đến tận bây giờ.
Và cũng từ sự việc đó, Haruko trở nên đặc biệt với Yuu. Haruko là người duy nhất Yuu không ngại thân thiết, luôn đối xử vô cùng dịu dàng, khác hẳn với những người khác. Dường như, Haruko còn được Yuu đối xử thân thiết hơn cả đối với Nyoko. Dù cho bất cứ chuyện gì, chỉ cần Haruko nói, Yuu cũng sẽ cố gắng đáp ứng và đồng ý.
==============================ENDCHAP54=====================
p/s: Saphia nhé!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.