Chương 168: “Anh muốn.”
Minh Giang (Táo)
30/10/2022
Sáu giờ tối.
Phó Hi Du chuẩn bị bữa tối xong xuôi nên liền gọi Lam Khê tới dùng bữa.
Vì sáng nay, chủ tịch Triệu Việt đã nói phải đưa Lam Khê về nhà vào buổi tối nên Phó Hi Du phải làm cơm sớm, để anh và Lam Khê dùng bữa xong rồi đưa cô về nhà.
Sáu rưỡi, hai người dùng xong bữa.
Phó Hi Du lững thững dọn bát đĩa rồi đem đi rửa, còn Lam Khê thì ngồi đợi anh ở phòng khách.
Nhìn anh, Lam Khê cũng đoán được ra tâm trạng của anh không vui. Và Lam Khê cũng biết, lý do anh không vui là vì tối nay, cô phải về nhà.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lam Khê lại vang lên. Người gọi là bố của cô - chủ tịch Triệu Việt.
Lam Khê thở dài một cái, nghĩ bụng chẳng lẽ bố đang thúc giục cô về nhà sớm hay sao? Bây giờ mới có sáu rưỡi thôi mà.
Nghĩ vậy nhưng không ngờ, khi bắt máy, Lam Khê lại nghe thấy bố cô nói: “Hôm nay bố có hẹn với đối tác nên sẽ không ăn cơm ở nhà. Con không cần chờ bố đâu.”
Lam Khê - người mới ăn xong bữa tối mà chẳng hề nghĩ đến việc đợi bố mình: “Dạ vâng… Vậy thì con sẽ ăn trước vậy.”
Ở đầu dây bên kia, chủ tịch Triệu Việt gật đầu rồi nói tiếp: “Dạo này công việc bận, mẹ của con cũng không ở nhà nên bố sẽ đến biệt thự ở. Vì vậy từ hôm nay bố sẽ không về nhà nên con cứ ngủ sớm, không cần đợi bố đâu.”
Lam Khê nghe đến đây thì hai mắt sáng lên, thiếu chút nữa là cười ra tiếng nhưng vẫn điềm đạm mà trả lời: “Vâng, con biết rồi ạ. Bố nhớ chú ý sức khỏe, đừng làm việc quá sức.”
Chủ tịch Triệu Việt đáp lại con gái qua loa rồi tắt máy.
Mà lúc này, Phó Hi Du cũng đã rửa bát xong, mang theo khuôn mặt có chút thiếu sức sống lên trên phòng khách.
Vừa rồi nghe thấy tiếng Lam Khê nói chuyện, Phó Hi Du hỏi: “Em vừa gọi điện thoại hả?”
Lam Khê gật đầu, vui vẻ nói: “Bố em gọi.”
Nghe vậy, khuôn mặt thiếu sức sống của Phó Hi Du trông càng chán nản hơn. Anh ngồi xuống bên cạnh Lam Khê, hỏi nhỏ: “Còn sớm như vậy mà chú đã giục em về rồi sao?”
Vừa nói, Phó Hi Du vừa nhìn Lam Khê. Không nghĩ rằng, Lam Khê lại đáp: “Bố em bảo bố chuyển sang biệt thự ở, hôm nay không về nhà.”
Nghe Lam Khê nói chủ tịch Triệu Việt hôm nay không về, tâm trạng Phó Hi Du quay ngoắt 180 độ, trong lòng vui đến nỗi không thèm che giấu nụ cười trên môi.
Lam Khê rõ ràng biết lý do vì sao Phó Hi Du như vậy nhưng vẫn hỏi: “Anh cười tươi như thế là có ý gì?”
Phó Hi Du nói không có gì nhưng miệng thì vẫn kéo giãn tới gần mang tai.
Lam Khê bèn trêu chọc: “Không có ý gì thì mau đưa em về nhà đi.”
Phó Hi Du vẫn cười, vừa cười vừa nói: “Hôm nay muộn rồi, hay cứ ở lại nhà anh đi.”
Lam Khê bĩu môi: “Mới có sáu rưỡi mà anh đã kêu muộn à?”
Nghe vậy, Phó Hi Du liền nắm tay Lam Khê rồi nói: “Vậy thì chúng ta xem phim đi. Xem tới muộn rồi thì có thể lấy lý do trời tối nên không thể đưa em về nhà rồi.”
Lam Khê phì cười.
Phó Hi Du thấy bạn gái vui vẻ thì liền kéo cô đứng dậy rồi đưa cô lên trên phòng ngủ.
Lam Khê khó hiểu, liền hỏi: “Không phải nói xem phim sao? Lên phòng ngủ làm gì?”
“Lên phòng ngủ rồi xem bằng điện thoại. Đến lúc tối thì tắt điện thoại đi ngủ luôn cho tiện.” Phó Hi Du vừa cười vừa nói, khuôn mặt trông vô cùng vui vẻ nên Lam Khê cũng không nỡ cự tuyệt anh. Thế là hai người vào phòng ngủ, sau đó ngồi trên giường rồi tìm phim để xem.
Lam Khê không có ý kiến, để Phó Hi Du tự chọn phim. Lại không nghĩ rằng, Phó Hi Du vậy mà lại chọn một bộ phim tình cảm.
Lam Khê liền hỏi: “Không phải anh thích xem phim hành động sao?”
“Anh nghĩ mình nên xem phim tình cảm để học hỏi thêm kinh nghiệm.” Vừa trả lời, Phó Hi Du vừa chăm chú xem phim. Lam khê thấy vậy cũng không nghĩ nhiều, liền tựa đầu vào vai anh rồi cùng anh thưởng thức bộ phim đã chọn.
Không nghĩ rằng, phim mới chiếu được hơn mười phút, nam chính đã chạy tới, hôn nữ chính tới tấp. Đã vậy, nụ hôn còn kéo dài, tới tận mấy phút sau mới kết thúc.
Thật ra Lam Khê cũng thường xem những nụ hôn như vậy trên tivi rồi. Chỉ là cô thường xem một mình, hoặc thỉnh thoảng thì xem với Triệu Miên nên cảm thấy khá bình thường.
Nhưng bây giờ, Lam Khê lại xem chung với Phó Hi Du.
Là xem chung với người yêu đấy!
Lam Khê vì vậy mà bắt đầu cảm thấy ngại rồi. Vậy mà lúc này, trông Phó Hi Du vẫn bình thản như không, khuôn mặt không có lấy một chút biểu cảm ngượng ngùng.
Lam Khê cảm thấy chắc là bản thân nhạy cảm quá nên mới có chút xấu hổ. Vì vậy, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, liền chú tâm hơn vào việc xem phim.
Không ngờ, ba mươi phút nữa trôi qua, nam chính liền đẩy nữ chính lên trên giường rồi điên cuồng hôn môi cô ấy, bàn tay cũng động chạm vào chỗ nhạy cảm.
Lam Khê bị cảnh quay này làm cho hai tai đỏ bừng, liền dứt khoát cầm lấy điện thoại của Phó Hi Du rồi nói: “Chúng mình xem phim khác đi.”
Vừa nói, cô vừa loay hoay tìm một bộ phim hành động để xem. Nhưng còn chưa tìm thấy bộ phim nào ưng ý, chiếc điện thoại đã bị Phó Hi Du lấy lại.
Lam Khê còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Phó Hi Du đã ném chiếc điện thoại sang một bên rồi tiến tới, ôm hôn cô một cách mãnh liệt.
Lam Khê đầu tiên là bất ngờ, sau đó là căng thẳng, lại còn bị nụ hôn làm cho choáng váng. Còn Phó Hi Du thì vừa điên cuồng quấn quít môi lưỡi với Lam Khê, vừa từ từ chuyển tư thế từ ngồi sang nằm, sau đó hoàn toàn chế ngự cô dưới thân mình.
Lam Khê đang cảm thấy bối rối, nhưng nụ hôn lại làm cho cô vô cùng thoải mái, khiến cơ thể cô không còn một chút khả năng kháng cự.
Bỗng nhiên, Phó Hi Du rời khỏi môi cô, sau đó hỏi: “Cho anh hôn em thêm một lúc nữa được không? Anh sẽ không làm gì cả, chỉ ôm và hôn thôi, được không?”
Lam Khê bị nụ hôn của Phó Hi Du làm cho ngây ngẩn. Bây giờ nghe Phó Hi Du hỏi vậy, đôi mắt cô có chút mơ màng mà nhìn anh, khiến cho trái tim anh lại rung động không thôi.
Vậy mà không ngờ, Lam Khê lại hỏi: “Anh đã hai mươi mốt tuổi rồi mà chỉ muốn ôm và hôn thôi hả?”
Phó Hi Du ngơ ngác nhìn Lam Khê, như không hiểu cô đang nói gì.
Thấy anh như vậy, Lam Khê khẽ mím môi, sau đó nói: “Nếu anh muốn làm những chuyện khác… Em cũng sẽ đồng ý mà.”
Phó Hi Du nghe đến đây thì ngẩn người, còn Lam Khê vẫn đang tròn mắt nhìn anh.
Nhưng thời gian trôi qua một lúc, Lam Khê lại cảm thấy bản thân vừa rồi giống như đang mời gọi Phó Hi Du vậy.
Sự thật thì Lam Khê cũng đâu có muốn làm chuyện đó ngay bây giờ đâu? Chỉ là cô cảm thấy dường như Phó Hi Du muốn nhưng sợ cô không đồng ý nên mới không dám tiến tới. Vì vậy, cô mới cho anh biết rằng cô không bài xích chuyện đó.
Dù sao hai người là người yêu, tình cảm đối với nhau cũng sâu đậm nên cùng nhau làm chuyện đó cũng là điều bình thường.
Nếu Phó Hi Du muốn, Lam Khê cũng sẽ đồng ý với anh.
Nhưng bây giờ, Lam Khê lại thấy dường như Phó Hi Du không có ý định làm chuyện đó thì phải. Anh cứ ngẩn người nhìn cô, khiến cho cô bắt đầu xấu hổ vì những lời mình đã nói.
Vì vậy, Lam Khê liền ấp úng: “Em buồn ngủ rồi… Chúng ta đi ngủ thôi…”
Không ngờ, Phó Hi Du nghe vậy lại liền cúi đầu, ngậm chặt lấy môi Lam Khê rồi hôn mút.
Lam Khê đang ngơ ngác thì Phó Hi Du liền đưa lưỡi vào khoang miệng cô, sau đó khuấy đảo một trận bên trong khiến cho đầu óc Lam Khê thoáng chốc đã trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, sự tấn công của Phó Hi Du đã ngày càng mãnh liệt. Đôi môi anh quấy phá đôi môi của Lam Khê không ngừng nghỉ. Hơi thở của anh nóng bỏng, dồn dập trong căn phòng khiến cho mặt Lam Khê phải nóng ran.
Nhưng bỗng nhiên, nụ hôn dừng lại. Phó Hi Du ghé miệng lại gần tai Lam Khê rồi thủ thỉ: “Anh muốn.”
Lam Khê ngây người, lại nhìn thấy Phó Hi Du đang vội vàng cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người ra.
Rất nhanh, chiếc áo bị ném phăng xuống đất không thương tiếc. Lam Khê vẫn còn đang ngây ngốc thì đã thấy anh bắt đầu cởi cúc quần.
Tự nhiên, cô cảm thấy run sợ, liền nhắm tịt mắt lại.
Phó Hi Du thấy cô như vậy thì cười khẽ một cái rồi nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ, để lộ ra cơ thể rắn chắc trần trụi, không một mảnh vải che đậy.
Sau đó, đôi môi của anh ngay lập tức tấn công đôi môi của Lam Khê. Mà bàn tay hư hỏng của anh còn từ từ luồn vào trong áo của cô, mơn trớn da thịt cô khiến cho cô vừa rùng mình, lại vừa cảm nhận được một cảm giác vô cùng lạ lẫm.
Bỗng nhiên, Lam Khê lại nghe thấy giọng nói trầm khàn nhuốm đầy dục vọng của Phó Hi Du vang lên: "Để anh cởi giúp em, được không?”
Lam Khê mím chặt môi, trong lòng hoang mang vô cùng.
Đắn đo một lúc, cô vẫn không trả lời mà chỉ gật đầu, xem như đã đồng ý.
Phó Hi Du thấy vậy thì liền đỡ Lam Khê ngồi dậy, sau đó không một động tác thừa mà lột bỏ chiếc áo phông mỏng manh trên người của Lam Khê ra rồi ném xuống giường.
Phó Hi Du chuẩn bị bữa tối xong xuôi nên liền gọi Lam Khê tới dùng bữa.
Vì sáng nay, chủ tịch Triệu Việt đã nói phải đưa Lam Khê về nhà vào buổi tối nên Phó Hi Du phải làm cơm sớm, để anh và Lam Khê dùng bữa xong rồi đưa cô về nhà.
Sáu rưỡi, hai người dùng xong bữa.
Phó Hi Du lững thững dọn bát đĩa rồi đem đi rửa, còn Lam Khê thì ngồi đợi anh ở phòng khách.
Nhìn anh, Lam Khê cũng đoán được ra tâm trạng của anh không vui. Và Lam Khê cũng biết, lý do anh không vui là vì tối nay, cô phải về nhà.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lam Khê lại vang lên. Người gọi là bố của cô - chủ tịch Triệu Việt.
Lam Khê thở dài một cái, nghĩ bụng chẳng lẽ bố đang thúc giục cô về nhà sớm hay sao? Bây giờ mới có sáu rưỡi thôi mà.
Nghĩ vậy nhưng không ngờ, khi bắt máy, Lam Khê lại nghe thấy bố cô nói: “Hôm nay bố có hẹn với đối tác nên sẽ không ăn cơm ở nhà. Con không cần chờ bố đâu.”
Lam Khê - người mới ăn xong bữa tối mà chẳng hề nghĩ đến việc đợi bố mình: “Dạ vâng… Vậy thì con sẽ ăn trước vậy.”
Ở đầu dây bên kia, chủ tịch Triệu Việt gật đầu rồi nói tiếp: “Dạo này công việc bận, mẹ của con cũng không ở nhà nên bố sẽ đến biệt thự ở. Vì vậy từ hôm nay bố sẽ không về nhà nên con cứ ngủ sớm, không cần đợi bố đâu.”
Lam Khê nghe đến đây thì hai mắt sáng lên, thiếu chút nữa là cười ra tiếng nhưng vẫn điềm đạm mà trả lời: “Vâng, con biết rồi ạ. Bố nhớ chú ý sức khỏe, đừng làm việc quá sức.”
Chủ tịch Triệu Việt đáp lại con gái qua loa rồi tắt máy.
Mà lúc này, Phó Hi Du cũng đã rửa bát xong, mang theo khuôn mặt có chút thiếu sức sống lên trên phòng khách.
Vừa rồi nghe thấy tiếng Lam Khê nói chuyện, Phó Hi Du hỏi: “Em vừa gọi điện thoại hả?”
Lam Khê gật đầu, vui vẻ nói: “Bố em gọi.”
Nghe vậy, khuôn mặt thiếu sức sống của Phó Hi Du trông càng chán nản hơn. Anh ngồi xuống bên cạnh Lam Khê, hỏi nhỏ: “Còn sớm như vậy mà chú đã giục em về rồi sao?”
Vừa nói, Phó Hi Du vừa nhìn Lam Khê. Không nghĩ rằng, Lam Khê lại đáp: “Bố em bảo bố chuyển sang biệt thự ở, hôm nay không về nhà.”
Nghe Lam Khê nói chủ tịch Triệu Việt hôm nay không về, tâm trạng Phó Hi Du quay ngoắt 180 độ, trong lòng vui đến nỗi không thèm che giấu nụ cười trên môi.
Lam Khê rõ ràng biết lý do vì sao Phó Hi Du như vậy nhưng vẫn hỏi: “Anh cười tươi như thế là có ý gì?”
Phó Hi Du nói không có gì nhưng miệng thì vẫn kéo giãn tới gần mang tai.
Lam Khê bèn trêu chọc: “Không có ý gì thì mau đưa em về nhà đi.”
Phó Hi Du vẫn cười, vừa cười vừa nói: “Hôm nay muộn rồi, hay cứ ở lại nhà anh đi.”
Lam Khê bĩu môi: “Mới có sáu rưỡi mà anh đã kêu muộn à?”
Nghe vậy, Phó Hi Du liền nắm tay Lam Khê rồi nói: “Vậy thì chúng ta xem phim đi. Xem tới muộn rồi thì có thể lấy lý do trời tối nên không thể đưa em về nhà rồi.”
Lam Khê phì cười.
Phó Hi Du thấy bạn gái vui vẻ thì liền kéo cô đứng dậy rồi đưa cô lên trên phòng ngủ.
Lam Khê khó hiểu, liền hỏi: “Không phải nói xem phim sao? Lên phòng ngủ làm gì?”
“Lên phòng ngủ rồi xem bằng điện thoại. Đến lúc tối thì tắt điện thoại đi ngủ luôn cho tiện.” Phó Hi Du vừa cười vừa nói, khuôn mặt trông vô cùng vui vẻ nên Lam Khê cũng không nỡ cự tuyệt anh. Thế là hai người vào phòng ngủ, sau đó ngồi trên giường rồi tìm phim để xem.
Lam Khê không có ý kiến, để Phó Hi Du tự chọn phim. Lại không nghĩ rằng, Phó Hi Du vậy mà lại chọn một bộ phim tình cảm.
Lam Khê liền hỏi: “Không phải anh thích xem phim hành động sao?”
“Anh nghĩ mình nên xem phim tình cảm để học hỏi thêm kinh nghiệm.” Vừa trả lời, Phó Hi Du vừa chăm chú xem phim. Lam khê thấy vậy cũng không nghĩ nhiều, liền tựa đầu vào vai anh rồi cùng anh thưởng thức bộ phim đã chọn.
Không nghĩ rằng, phim mới chiếu được hơn mười phút, nam chính đã chạy tới, hôn nữ chính tới tấp. Đã vậy, nụ hôn còn kéo dài, tới tận mấy phút sau mới kết thúc.
Thật ra Lam Khê cũng thường xem những nụ hôn như vậy trên tivi rồi. Chỉ là cô thường xem một mình, hoặc thỉnh thoảng thì xem với Triệu Miên nên cảm thấy khá bình thường.
Nhưng bây giờ, Lam Khê lại xem chung với Phó Hi Du.
Là xem chung với người yêu đấy!
Lam Khê vì vậy mà bắt đầu cảm thấy ngại rồi. Vậy mà lúc này, trông Phó Hi Du vẫn bình thản như không, khuôn mặt không có lấy một chút biểu cảm ngượng ngùng.
Lam Khê cảm thấy chắc là bản thân nhạy cảm quá nên mới có chút xấu hổ. Vì vậy, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, liền chú tâm hơn vào việc xem phim.
Không ngờ, ba mươi phút nữa trôi qua, nam chính liền đẩy nữ chính lên trên giường rồi điên cuồng hôn môi cô ấy, bàn tay cũng động chạm vào chỗ nhạy cảm.
Lam Khê bị cảnh quay này làm cho hai tai đỏ bừng, liền dứt khoát cầm lấy điện thoại của Phó Hi Du rồi nói: “Chúng mình xem phim khác đi.”
Vừa nói, cô vừa loay hoay tìm một bộ phim hành động để xem. Nhưng còn chưa tìm thấy bộ phim nào ưng ý, chiếc điện thoại đã bị Phó Hi Du lấy lại.
Lam Khê còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Phó Hi Du đã ném chiếc điện thoại sang một bên rồi tiến tới, ôm hôn cô một cách mãnh liệt.
Lam Khê đầu tiên là bất ngờ, sau đó là căng thẳng, lại còn bị nụ hôn làm cho choáng váng. Còn Phó Hi Du thì vừa điên cuồng quấn quít môi lưỡi với Lam Khê, vừa từ từ chuyển tư thế từ ngồi sang nằm, sau đó hoàn toàn chế ngự cô dưới thân mình.
Lam Khê đang cảm thấy bối rối, nhưng nụ hôn lại làm cho cô vô cùng thoải mái, khiến cơ thể cô không còn một chút khả năng kháng cự.
Bỗng nhiên, Phó Hi Du rời khỏi môi cô, sau đó hỏi: “Cho anh hôn em thêm một lúc nữa được không? Anh sẽ không làm gì cả, chỉ ôm và hôn thôi, được không?”
Lam Khê bị nụ hôn của Phó Hi Du làm cho ngây ngẩn. Bây giờ nghe Phó Hi Du hỏi vậy, đôi mắt cô có chút mơ màng mà nhìn anh, khiến cho trái tim anh lại rung động không thôi.
Vậy mà không ngờ, Lam Khê lại hỏi: “Anh đã hai mươi mốt tuổi rồi mà chỉ muốn ôm và hôn thôi hả?”
Phó Hi Du ngơ ngác nhìn Lam Khê, như không hiểu cô đang nói gì.
Thấy anh như vậy, Lam Khê khẽ mím môi, sau đó nói: “Nếu anh muốn làm những chuyện khác… Em cũng sẽ đồng ý mà.”
Phó Hi Du nghe đến đây thì ngẩn người, còn Lam Khê vẫn đang tròn mắt nhìn anh.
Nhưng thời gian trôi qua một lúc, Lam Khê lại cảm thấy bản thân vừa rồi giống như đang mời gọi Phó Hi Du vậy.
Sự thật thì Lam Khê cũng đâu có muốn làm chuyện đó ngay bây giờ đâu? Chỉ là cô cảm thấy dường như Phó Hi Du muốn nhưng sợ cô không đồng ý nên mới không dám tiến tới. Vì vậy, cô mới cho anh biết rằng cô không bài xích chuyện đó.
Dù sao hai người là người yêu, tình cảm đối với nhau cũng sâu đậm nên cùng nhau làm chuyện đó cũng là điều bình thường.
Nếu Phó Hi Du muốn, Lam Khê cũng sẽ đồng ý với anh.
Nhưng bây giờ, Lam Khê lại thấy dường như Phó Hi Du không có ý định làm chuyện đó thì phải. Anh cứ ngẩn người nhìn cô, khiến cho cô bắt đầu xấu hổ vì những lời mình đã nói.
Vì vậy, Lam Khê liền ấp úng: “Em buồn ngủ rồi… Chúng ta đi ngủ thôi…”
Không ngờ, Phó Hi Du nghe vậy lại liền cúi đầu, ngậm chặt lấy môi Lam Khê rồi hôn mút.
Lam Khê đang ngơ ngác thì Phó Hi Du liền đưa lưỡi vào khoang miệng cô, sau đó khuấy đảo một trận bên trong khiến cho đầu óc Lam Khê thoáng chốc đã trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, sự tấn công của Phó Hi Du đã ngày càng mãnh liệt. Đôi môi anh quấy phá đôi môi của Lam Khê không ngừng nghỉ. Hơi thở của anh nóng bỏng, dồn dập trong căn phòng khiến cho mặt Lam Khê phải nóng ran.
Nhưng bỗng nhiên, nụ hôn dừng lại. Phó Hi Du ghé miệng lại gần tai Lam Khê rồi thủ thỉ: “Anh muốn.”
Lam Khê ngây người, lại nhìn thấy Phó Hi Du đang vội vàng cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người ra.
Rất nhanh, chiếc áo bị ném phăng xuống đất không thương tiếc. Lam Khê vẫn còn đang ngây ngốc thì đã thấy anh bắt đầu cởi cúc quần.
Tự nhiên, cô cảm thấy run sợ, liền nhắm tịt mắt lại.
Phó Hi Du thấy cô như vậy thì cười khẽ một cái rồi nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ, để lộ ra cơ thể rắn chắc trần trụi, không một mảnh vải che đậy.
Sau đó, đôi môi của anh ngay lập tức tấn công đôi môi của Lam Khê. Mà bàn tay hư hỏng của anh còn từ từ luồn vào trong áo của cô, mơn trớn da thịt cô khiến cho cô vừa rùng mình, lại vừa cảm nhận được một cảm giác vô cùng lạ lẫm.
Bỗng nhiên, Lam Khê lại nghe thấy giọng nói trầm khàn nhuốm đầy dục vọng của Phó Hi Du vang lên: "Để anh cởi giúp em, được không?”
Lam Khê mím chặt môi, trong lòng hoang mang vô cùng.
Đắn đo một lúc, cô vẫn không trả lời mà chỉ gật đầu, xem như đã đồng ý.
Phó Hi Du thấy vậy thì liền đỡ Lam Khê ngồi dậy, sau đó không một động tác thừa mà lột bỏ chiếc áo phông mỏng manh trên người của Lam Khê ra rồi ném xuống giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.