Chương 122: Cùng anh ở nhà
Minh Giang (Táo)
17/10/2022
Lam Khê sững sờ nhìn chiếc máy ghi âm, trong lòng liền dâng lên cảm xúc bồi hồi khó tả.
Cô nghĩ hóa ra Phó Hi Du vẫn giữ chiếc máy ghi âm mà cô tặng. Cô còn tưởng anh đã vứt đi, hoặc là ném vào xó xỉnh nào đó mất rồi. Không ngờ anh không những giữ nó, mà còn đặt nó trên bàn làm việc sao?1
Cũng đúng thôi! Dù sao máy ghi âm cũng là đồ vật cần dùng đến. Nếu vứt đi không phải là rất phí sao? Phó Hi Du cần dùng nên đặt ở trên bàn làm việc thôi. Vậy mà Lam Khê đã thoáng nghĩ rằng anh trân trọng món đồ mình tặng rồi.
Thật đúng là ngốc!
Lam Khê tự mắng bản thân rồi đi tìm quần áo cho Phó Hi Du.
Mở tủ quần áo, cô lấy một chiếc áo phông màu trắng với một chiếc quần ngố bằng vải màu đen. Và rồi, cô mới nhớ ra một việc.
Tại sao mình lại để Phó Hi Du ở phòng khách rồi đi tìm quần áo cho anh chứ? Chẳng phải đằng nào Phó Hi Du cũng phải về phòng để thay quần áo hay sao?
Lam Khê nghĩ đến đây thì thở dài bất lực, nhanh chóng chạy ra phòng khách gọi Phó Hi Du: “Anh về phòng ngủ thay quần áo đi!”
Phó Hi Du lúc này đang ngồi yên trên ghế sofa. Nghe Lam Khê gọi, anh quay sang nhìn cô nhưng không trả lời mà vẫn giả ngốc. Đến lúc Lam Khê đến gần, nắm tay anh rồi kéo anh lên, anh mới chịu ngoan ngoãn vào phòng ngủ.
Tuy nhiên, Phó Hi Du vào phòng ngủ rồi thì ngay lập tức nằm bẹp trên giường, không chịu thay quần áo.
Lam Khê bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng nói có chút bất mãn: “Anh phải ngồi dậy thay quần áo thì tôi mới xử lý vết thương cho anh được chứ? Quần anh đang mặc dài thế kia, làm sao tôi bôi thuốc giúp anh được? Vết thương của anh ở tận đầu gối cơ mà.”
Phó Hi Du nghe vậy thì quay lại nhìn cô. Dù không nói gì, nhưng trên mặt anh viết rõ dòng chữ: Em đang quát anh đấy à?1
Lam Khê nhìn mà phát cáu. Nhưng cô không muốn đôi co với anh nên phải hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Phó Hi Du sợ Lam Khê giận nên cũng không quấy phá cô nữa, liền ngồi dậy rồi đưa tay cởi thắt lưng mình ra.
Lam Khê ngay lập tức đỏ mặt, vội vàng muốn chạy ra khỏi phòng ngủ. Phó Hi Du thấy vậy tự dưng lại muốn trêu cô nên bèn nói: “Không cởi được.”
Lam Khê - người chỉ còn một bước nữa là bước ra khỏi phòng ngủ nghe vậy liền quay người lại.
Khuôn mặt cô từ đỏ chuyển sang đen, siết chặt bàn tay như sắp đánh người, ánh mắt hung hăng trừng Phó Hi Du, sau đó lại nhìn xuống chiếc thắt lưng của anh.
Phó Hi Du cảm thấy biểu cảm này của Lam Khê vừa buồn cười vừa dễ thương, liền buông lời trêu chọc bằng giọng nói thơ ngây: “Em cởi giúp anh đi!”
Phó Hi Du vốn chỉ nói đùa, ai ngờ Lam Khê lườm anh một cái, sau đó thật sự lại đi về phía anh.
Phó Hi Du ngây người, hai mắt mở to nhìn Lam Khê đang từ từ đến gần mình, sau đó lại khom người xuống, từ từ chạm vào chiếc thắt lưng của anh.1
Lúc này, mặt Lam Khê đã đỏ bừng, nhưng rõ ràng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Chỉ là vì quá căng thẳng, nên loay hoay mãi mà cô vẫn chưa cởi được thắt lưng của Phó Hi Du ra.
Phó Hi Du lúc này cũng bối rối, không biết nên làm gì cho phải. Lại thấy Lam gặp khó khăn trong việc tháo thắt lưng, cứ phải khom lưng xuống trông rất khổ sở, Phó Hi Du liền nói rằng mình muốn đứng dậy.
Lam Khê đương nhiên cảm thấy như vậy càng tốt nên liền gật đầu, sau đó nhập tâm lắm mới cởi được chiếc thắt lưng của Phó Hi Du ra.
Nhưng vì quá tập trung làm việc, nên sau khi rút thắt lưng ra khỏi con đỉa rồi, Lam Khê lại cởi luôn cả cúc quần của Phó Hi Du.1
Phó Hi Du bất ngờ đến ngây ngốc, không dám phát ra một tiếng động. Cũng may, Lam Khê chợt nhận ra hành động của mình nên liền xấu hổ dừng lại, cứng miệng nói: “Anh mau tự cởi đi! Chẳng lẽ để tôi cởi quần giúp anh nữa à?”1
Nói xong, Lam Khê ngay lập tức rời khỏi phòng, không quên dặn Phó Hi Du là phải thay áo.
Sau đó, cô đi ra phòng khách rồi đợi một lúc lâu. Đến lúc Phó Hi Du gọi hai tiếng “Lam Khê”, cô mới hậm hực vào phòng ngủ rồi nhắc Phó Hi Du đi lấy dụng cụ y tế.
Phó Hi Du ngoãn ngoãn lấy cho cô nhưng vẫn không quên giả bộ bản thân vẫn còn say xỉn.
Lam Khê không phát hiện ra điểm gì khác thường. Sau khi nhận lấy hộp y tế thì bảo Phó Hi Du ngồi lên giường, còn cô thì ngồi xổm dưới đất xử lý vết thương cho Phó Hi Du.
May sao, vết thương không nặng, chỉ là trầy xước bình thường.
Nói thật, nếu Lam Khê mà bị ngã thế này, cô chỉ cần đi rửa qua vết thương bằng nước là xong. Vậy mà giờ Phó Hi Du chỉ xây xước một chút, cô lại đòi bôi thuốc các kiểu, còn lo lắng hết thế này lại đến thế kia. Thật sự đúng là không thể nào tin nổi!1
Lam Khê thầm nghĩ: Tại sao mình lại có thể đối xử tệ với bản thân như thế chứ?1
Trong khi đó, Phó Hi Du lại nghĩ: Tại sao mình lại nhân nhượng cho bản thân như thế này? Nếu biết Lam Khê sẽ thật sự bôi thuốc cho, mình đã ngã nặng hơn rồi.1
Bôi thuốc xong, Lam Khê bảo Phó Hi Du nằm nghỉ trên giường, còn cô sẽ nấu cho anh bát canh giải rượu.
Phó Hi Du rất vâng lời, liền nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại, hai tay đặt lên bụng giống như mấy em bé học lớp mẫu giáo.
Lam Khê nhìn thì thầm nghĩ thật đáng yêu. Nhưng nhanh chóng, cô lại quăng ngay cái từ “đáng yêu” ra khỏi đầu óc của mình rồi đi nấu canh giải rượu.
Nấu xong, Lam Khê lại tận tình mang đến phòng ngủ cho Phó Hi Du.
Phó Hi Du ngay từ đầu đã không hề ngủ, nhưng nghe thấy tiếng bước chân của Lam Khê thì lại giả vờ ngủ.
Lam Khê phải gọi dậy mãi, Phó Hi Du mới chịu mở mắt ra. Chỉ là sau khi Lam Khê đưa cho anh canh giải rượu, anh lại chậm chạp giống y như một cậu bé đang bị ép uống thuốc.
Lam Khê thật sự muốn đánh anh, nhưng không hiểu sao cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, lại còn rất ân cần dỗ dành: “Anh uống đi!”
Không lâu sau đó, nhờ sự kiên nhẫn và dịu dàng của Lam Khê, Phó Hi Du đã uống hết bát canh.
Thật sự, anh cảm thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc khi được Lam Khê chăm sóc cho mình. Vì thế, anh đã quên mất chuyện quan trọng là Lam Khê sẽ rời khỏi nhà anh bất cứ lúc nào.
Cho nên, khi Lam Khê đứng dậy, mỉm cười nói rằng: “Anh nghỉ ngơi đi! Tôi đi về đây.”, ánh mắt Phó Hi Du đã ngay lập tức tối sầm lại.
Hoang mang.
Lo lắng.
Phó Hi Du suýt chút nữa đã ngơ ngác nhìn cô rời đi.
Cũng may, khi cô ra tới cửa phòng ngủ, anh liền nhanh chóng phản ứng lại, ngay lập tức đã ngã “rầm” một cái từ trên giường xuống đất.
Lam Khê nghe thấy tiếng động thì hốt hoảng quay đầu lại. Thấy anh nằm trên sàn nhà, Lam Khê vội vàng chạy tới đỡ anh dậy.
Vừa thương lại vừa tức, Lam Khê lớn tiếng: “Anh đang nằm yên trên giường sao lại ngã rồi? Không cẩn thận một chút được à? Lại còn không mau đứng dậy đi!”
Phó Hi Du bày ra bộ mặt tủi thân, cúi đầu nói nhỏ: “Anh muốn đi vệ sinh…”1
Lam Khê nghe vậy cũng không nỡ quát anh nữa, liền dắt anh tới tận cửa phòng vệ sinh. Tuy nhiên, Phó Hi Du lại chỉ đứng yên trước cửa chứ không chịu đi vào. Lam Khê sốt ruột, liền hỏi: “Lại sao nữa?”
Phó Hi Du mím môi, ôm chầm lấy Lam Khê rồi nói: “Đừng đi! Anh sợ…”
Lam Khê bị hành động bất ngờ này làm khựng lại một giây. Nhưng sau đó, cô nhanh chóng đẩy Phó Hi Du ra, trong lòng thầm nghĩ Phó Hi Du đúng là nhát gan, đi vệ sinh một mình mà cũng sợ.1
Tuy nhiên, Lam Khê nghĩ chắc cũng là vì anh say rượu nên mới như vậy. Thế nhưng, cô không thể nào đứng trước cửa nhà vệ sinh mà chờ anh giải quyết xong được, như vậy rất ngượng ngùng.
Vì thế, cô đành bảo: “Tôi ra phòng khách đợi anh.”
Phó Hi Du nghe vậy thì hai mắt liền sáng lên. Nhưng anh đoán dù bản thân có giữ cô lại thì cô cũng sẽ đợi anh đi ngủ rồi rời khỏi đây. Vì thế, anh lại bắt đầu tính đến kế hoạch tiếp theo.
Lam Khê không biết gì, chỉ đi đến phòng khách đợi Phó Hi Du. Phó Hi Du biết cô mang điện thoại trong người nên đợi cô ra phòng khách một lúc, anh liền rón rén đi vào bên trong nhà kho, sau đó cúp cầu dao điện rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài.1
Điện bị tắt.
Lam Khê lúc này đang ở phòng khách liền giật mình, lại lo lắng cho Phó Hi Du đang ở trong nhà vệ sinh.
May sao cô mang theo điện thoại, liền lấy ra để bật đèn pin. Nhưng không ngờ, màn hình điện thoại liền hiện lên dòng chữ: Pin yếu, không thể bật đèn.
Lam Khê tức đến phát ngốc, đành phải dùng ánh sáng ở màn hình điện thoại để đi tìm Phó Hi Du.
Rất nhanh, cô đã thấy Phó Hi Du đang sợ hãi đứng trước cửa nhà vệ sinh, cơ thể run lên trông đáng thương vô cùng.
Không nghĩ ngợi nhiều, Lam Khê bèn cầm điện thoại chạy về phía anh. Nhưng còn chưa chạy đến nơi, Lam Khê đã thấy Phó Hi Du ngẩng đầu nhìn mình, sau đó ngay lập tức lao tới, ôm chặt lấy Lam Khê.
Cô nghĩ hóa ra Phó Hi Du vẫn giữ chiếc máy ghi âm mà cô tặng. Cô còn tưởng anh đã vứt đi, hoặc là ném vào xó xỉnh nào đó mất rồi. Không ngờ anh không những giữ nó, mà còn đặt nó trên bàn làm việc sao?1
Cũng đúng thôi! Dù sao máy ghi âm cũng là đồ vật cần dùng đến. Nếu vứt đi không phải là rất phí sao? Phó Hi Du cần dùng nên đặt ở trên bàn làm việc thôi. Vậy mà Lam Khê đã thoáng nghĩ rằng anh trân trọng món đồ mình tặng rồi.
Thật đúng là ngốc!
Lam Khê tự mắng bản thân rồi đi tìm quần áo cho Phó Hi Du.
Mở tủ quần áo, cô lấy một chiếc áo phông màu trắng với một chiếc quần ngố bằng vải màu đen. Và rồi, cô mới nhớ ra một việc.
Tại sao mình lại để Phó Hi Du ở phòng khách rồi đi tìm quần áo cho anh chứ? Chẳng phải đằng nào Phó Hi Du cũng phải về phòng để thay quần áo hay sao?
Lam Khê nghĩ đến đây thì thở dài bất lực, nhanh chóng chạy ra phòng khách gọi Phó Hi Du: “Anh về phòng ngủ thay quần áo đi!”
Phó Hi Du lúc này đang ngồi yên trên ghế sofa. Nghe Lam Khê gọi, anh quay sang nhìn cô nhưng không trả lời mà vẫn giả ngốc. Đến lúc Lam Khê đến gần, nắm tay anh rồi kéo anh lên, anh mới chịu ngoan ngoãn vào phòng ngủ.
Tuy nhiên, Phó Hi Du vào phòng ngủ rồi thì ngay lập tức nằm bẹp trên giường, không chịu thay quần áo.
Lam Khê bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng nói có chút bất mãn: “Anh phải ngồi dậy thay quần áo thì tôi mới xử lý vết thương cho anh được chứ? Quần anh đang mặc dài thế kia, làm sao tôi bôi thuốc giúp anh được? Vết thương của anh ở tận đầu gối cơ mà.”
Phó Hi Du nghe vậy thì quay lại nhìn cô. Dù không nói gì, nhưng trên mặt anh viết rõ dòng chữ: Em đang quát anh đấy à?1
Lam Khê nhìn mà phát cáu. Nhưng cô không muốn đôi co với anh nên phải hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Phó Hi Du sợ Lam Khê giận nên cũng không quấy phá cô nữa, liền ngồi dậy rồi đưa tay cởi thắt lưng mình ra.
Lam Khê ngay lập tức đỏ mặt, vội vàng muốn chạy ra khỏi phòng ngủ. Phó Hi Du thấy vậy tự dưng lại muốn trêu cô nên bèn nói: “Không cởi được.”
Lam Khê - người chỉ còn một bước nữa là bước ra khỏi phòng ngủ nghe vậy liền quay người lại.
Khuôn mặt cô từ đỏ chuyển sang đen, siết chặt bàn tay như sắp đánh người, ánh mắt hung hăng trừng Phó Hi Du, sau đó lại nhìn xuống chiếc thắt lưng của anh.
Phó Hi Du cảm thấy biểu cảm này của Lam Khê vừa buồn cười vừa dễ thương, liền buông lời trêu chọc bằng giọng nói thơ ngây: “Em cởi giúp anh đi!”
Phó Hi Du vốn chỉ nói đùa, ai ngờ Lam Khê lườm anh một cái, sau đó thật sự lại đi về phía anh.
Phó Hi Du ngây người, hai mắt mở to nhìn Lam Khê đang từ từ đến gần mình, sau đó lại khom người xuống, từ từ chạm vào chiếc thắt lưng của anh.1
Lúc này, mặt Lam Khê đã đỏ bừng, nhưng rõ ràng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Chỉ là vì quá căng thẳng, nên loay hoay mãi mà cô vẫn chưa cởi được thắt lưng của Phó Hi Du ra.
Phó Hi Du lúc này cũng bối rối, không biết nên làm gì cho phải. Lại thấy Lam gặp khó khăn trong việc tháo thắt lưng, cứ phải khom lưng xuống trông rất khổ sở, Phó Hi Du liền nói rằng mình muốn đứng dậy.
Lam Khê đương nhiên cảm thấy như vậy càng tốt nên liền gật đầu, sau đó nhập tâm lắm mới cởi được chiếc thắt lưng của Phó Hi Du ra.
Nhưng vì quá tập trung làm việc, nên sau khi rút thắt lưng ra khỏi con đỉa rồi, Lam Khê lại cởi luôn cả cúc quần của Phó Hi Du.1
Phó Hi Du bất ngờ đến ngây ngốc, không dám phát ra một tiếng động. Cũng may, Lam Khê chợt nhận ra hành động của mình nên liền xấu hổ dừng lại, cứng miệng nói: “Anh mau tự cởi đi! Chẳng lẽ để tôi cởi quần giúp anh nữa à?”1
Nói xong, Lam Khê ngay lập tức rời khỏi phòng, không quên dặn Phó Hi Du là phải thay áo.
Sau đó, cô đi ra phòng khách rồi đợi một lúc lâu. Đến lúc Phó Hi Du gọi hai tiếng “Lam Khê”, cô mới hậm hực vào phòng ngủ rồi nhắc Phó Hi Du đi lấy dụng cụ y tế.
Phó Hi Du ngoãn ngoãn lấy cho cô nhưng vẫn không quên giả bộ bản thân vẫn còn say xỉn.
Lam Khê không phát hiện ra điểm gì khác thường. Sau khi nhận lấy hộp y tế thì bảo Phó Hi Du ngồi lên giường, còn cô thì ngồi xổm dưới đất xử lý vết thương cho Phó Hi Du.
May sao, vết thương không nặng, chỉ là trầy xước bình thường.
Nói thật, nếu Lam Khê mà bị ngã thế này, cô chỉ cần đi rửa qua vết thương bằng nước là xong. Vậy mà giờ Phó Hi Du chỉ xây xước một chút, cô lại đòi bôi thuốc các kiểu, còn lo lắng hết thế này lại đến thế kia. Thật sự đúng là không thể nào tin nổi!1
Lam Khê thầm nghĩ: Tại sao mình lại có thể đối xử tệ với bản thân như thế chứ?1
Trong khi đó, Phó Hi Du lại nghĩ: Tại sao mình lại nhân nhượng cho bản thân như thế này? Nếu biết Lam Khê sẽ thật sự bôi thuốc cho, mình đã ngã nặng hơn rồi.1
Bôi thuốc xong, Lam Khê bảo Phó Hi Du nằm nghỉ trên giường, còn cô sẽ nấu cho anh bát canh giải rượu.
Phó Hi Du rất vâng lời, liền nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại, hai tay đặt lên bụng giống như mấy em bé học lớp mẫu giáo.
Lam Khê nhìn thì thầm nghĩ thật đáng yêu. Nhưng nhanh chóng, cô lại quăng ngay cái từ “đáng yêu” ra khỏi đầu óc của mình rồi đi nấu canh giải rượu.
Nấu xong, Lam Khê lại tận tình mang đến phòng ngủ cho Phó Hi Du.
Phó Hi Du ngay từ đầu đã không hề ngủ, nhưng nghe thấy tiếng bước chân của Lam Khê thì lại giả vờ ngủ.
Lam Khê phải gọi dậy mãi, Phó Hi Du mới chịu mở mắt ra. Chỉ là sau khi Lam Khê đưa cho anh canh giải rượu, anh lại chậm chạp giống y như một cậu bé đang bị ép uống thuốc.
Lam Khê thật sự muốn đánh anh, nhưng không hiểu sao cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, lại còn rất ân cần dỗ dành: “Anh uống đi!”
Không lâu sau đó, nhờ sự kiên nhẫn và dịu dàng của Lam Khê, Phó Hi Du đã uống hết bát canh.
Thật sự, anh cảm thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc khi được Lam Khê chăm sóc cho mình. Vì thế, anh đã quên mất chuyện quan trọng là Lam Khê sẽ rời khỏi nhà anh bất cứ lúc nào.
Cho nên, khi Lam Khê đứng dậy, mỉm cười nói rằng: “Anh nghỉ ngơi đi! Tôi đi về đây.”, ánh mắt Phó Hi Du đã ngay lập tức tối sầm lại.
Hoang mang.
Lo lắng.
Phó Hi Du suýt chút nữa đã ngơ ngác nhìn cô rời đi.
Cũng may, khi cô ra tới cửa phòng ngủ, anh liền nhanh chóng phản ứng lại, ngay lập tức đã ngã “rầm” một cái từ trên giường xuống đất.
Lam Khê nghe thấy tiếng động thì hốt hoảng quay đầu lại. Thấy anh nằm trên sàn nhà, Lam Khê vội vàng chạy tới đỡ anh dậy.
Vừa thương lại vừa tức, Lam Khê lớn tiếng: “Anh đang nằm yên trên giường sao lại ngã rồi? Không cẩn thận một chút được à? Lại còn không mau đứng dậy đi!”
Phó Hi Du bày ra bộ mặt tủi thân, cúi đầu nói nhỏ: “Anh muốn đi vệ sinh…”1
Lam Khê nghe vậy cũng không nỡ quát anh nữa, liền dắt anh tới tận cửa phòng vệ sinh. Tuy nhiên, Phó Hi Du lại chỉ đứng yên trước cửa chứ không chịu đi vào. Lam Khê sốt ruột, liền hỏi: “Lại sao nữa?”
Phó Hi Du mím môi, ôm chầm lấy Lam Khê rồi nói: “Đừng đi! Anh sợ…”
Lam Khê bị hành động bất ngờ này làm khựng lại một giây. Nhưng sau đó, cô nhanh chóng đẩy Phó Hi Du ra, trong lòng thầm nghĩ Phó Hi Du đúng là nhát gan, đi vệ sinh một mình mà cũng sợ.1
Tuy nhiên, Lam Khê nghĩ chắc cũng là vì anh say rượu nên mới như vậy. Thế nhưng, cô không thể nào đứng trước cửa nhà vệ sinh mà chờ anh giải quyết xong được, như vậy rất ngượng ngùng.
Vì thế, cô đành bảo: “Tôi ra phòng khách đợi anh.”
Phó Hi Du nghe vậy thì hai mắt liền sáng lên. Nhưng anh đoán dù bản thân có giữ cô lại thì cô cũng sẽ đợi anh đi ngủ rồi rời khỏi đây. Vì thế, anh lại bắt đầu tính đến kế hoạch tiếp theo.
Lam Khê không biết gì, chỉ đi đến phòng khách đợi Phó Hi Du. Phó Hi Du biết cô mang điện thoại trong người nên đợi cô ra phòng khách một lúc, anh liền rón rén đi vào bên trong nhà kho, sau đó cúp cầu dao điện rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài.1
Điện bị tắt.
Lam Khê lúc này đang ở phòng khách liền giật mình, lại lo lắng cho Phó Hi Du đang ở trong nhà vệ sinh.
May sao cô mang theo điện thoại, liền lấy ra để bật đèn pin. Nhưng không ngờ, màn hình điện thoại liền hiện lên dòng chữ: Pin yếu, không thể bật đèn.
Lam Khê tức đến phát ngốc, đành phải dùng ánh sáng ở màn hình điện thoại để đi tìm Phó Hi Du.
Rất nhanh, cô đã thấy Phó Hi Du đang sợ hãi đứng trước cửa nhà vệ sinh, cơ thể run lên trông đáng thương vô cùng.
Không nghĩ ngợi nhiều, Lam Khê bèn cầm điện thoại chạy về phía anh. Nhưng còn chưa chạy đến nơi, Lam Khê đã thấy Phó Hi Du ngẩng đầu nhìn mình, sau đó ngay lập tức lao tới, ôm chặt lấy Lam Khê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.