Chương 125: Đề phòng
Minh Giang (Táo)
18/10/2022
Phòng ngủ của Phó Hi Du không có cửa sổ nên vẫn tối om vì ánh sáng bên ngoài không thể lọt vào được.
Lam Khê lúc này vẫn còn ngủ rất say, lại được gối ôm Phó Hi Du ôm từ đằng sau nên vô cùng dễ chịu.
Cô thoải mái xoay người lại, ôm lấy chiếc gối ôm bằng da bằng thịt của mình, vô tình lại làm gối ôm tỉnh dậy.
Gối ôm Phó Hi Du bị đánh thức mở to hai mắt. Mặc dù phòng tối đen nên không nhìn thấy gì nhưng anh vẫn biết Lam Khê đang ở trước mặt, lại còn vừa quay sang ôm mình.1
Anh vui vẻ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô một cái, bàn tay dịu dàng ôm lấy cô. Nhưng bỗng nhiên, anh nhận ra bản thân mình lúc này lại bắt đầu có hiện tượng sinh lý nên vô cùng xấu hổ.
Tuy nhiên, vì có kế hoạch sẵn nên Phó Hi Du không thể rời đi trước khi Lam Khê chưa tỉnh dậy được.
Phó Hi Du sợ nếu mình chỉ dậy đi vệ sinh thôi, Lam Khê mà tỉnh lại rồi chuồn đi thì kế hoạch sẽ hỏng bét. Vì thế, anh đành phải mặc kệ cái thân thể ngượng ngùng này của mình mà ở bên cạnh Lam Khê, đợi cô tỉnh dậy.
Đến bảy giờ.
Lam Khê bắt đầu có dấu hiệu thức giấc.
Cô khẽ vặn người nhưng vẫn nhắm chặt mắt, tay vẫn ôm chặt eo Phó Hi Du, mặt còn rúc rúc vào lồng ngực anh.
Phó Hi Du rất thích cảm giác như vậy nhưng lại thấy hơi lo sợ vì phản ứng sinh lý của mình. Trong khi đó, Lam Khê vẫn chưa nhận ra điều gì khác lạ, còn xích lại thêm gần chiếc gối ôm bằng da bằng thịt.
Bất ngờ, phần bụng của cô lại chạm vào một vật gì đó cộm cộm.
Lam Khê cảm thấy hơi lạ nên nhíu mày, nhưng dần dần lại ý thức ra điều gì đó.
Một mùi hương quen thuộc nhẹ nhàng, một thân hình không hề mềm như gối bông, một thứ gì đó… Mà chẳng có gối ôm nào có được…1
Lam Khê giật mình. Những ký ức của buổi tối hôm qua lại ùa về.
Từ việc đưa Phó Hi Du về nhà, sau đó lại đưa Phó Hi Du vào phòng ngủ, dẫn Phó Hi Du xuống nhà vệ sinh,...
Rồi cùng Phó Hi Du lên giường, ôm nhau, hôn nhau,...
Tất cả Lam Khê đều nhớ rất rõ.
Vì vậy bây giờ, Lam Khê đã phát hiện ra rằng: Chiếc gối ôm bằng da bằng thịt mà mình đang ôm chính là Phó Hi Du.
Lam Khê hốt hoảng đẩy Phó Hi Du ra.
Phó Hi Du cũng không có ý cản cô bởi vì cơ thể anh bây giờ không được bình thường. Nhưng không nghĩ Lam Khê vì quá kích động nên đã ngã ‘rầm” một cái từ trên giường xuống đất.
Phó Hi Du lo lắng, vội vàng loay hoay trong bóng tối để tìm cô. Nhưng Lam Khê không muốn để anh bắt gặp, liền bò trên đất, muốn tìm đường ra khỏi phòng rồi rời khỏi đây.
Mà mới sáng sớm, đầu óc còn chưa tỉnh táo, Lam Khê lại có suy nghĩ: Chắc Phó Hi Du say rượu xong đã quên hết chuyện xảy ra rồi. Tốt nhất mau trốn khỏi đây, tuyệt đối không để anh phát hiện ra người vừa nằm trên giường là mình.
Nghĩ như vậy, Lam Khê quyết tâm lẩn trốn. Ai ngờ Phó Hi Du tìm mãi không được cô nên liền nôn nóng gọi hai chữ: “Lam Khê!”
Lam Khê: “...” Đứng hình mất mấy giây. Sau đó ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại dùng giọng giả mà nói: “Tôi không phải Lam Khê.”1
Phó Hi Du: “...”
Lam Khê nói xong mới cảm thấy mình thật sự bị điên rồi. Một phần là vì hoang mang trước Phó Hi Du, một phần là vì vừa mới ngủ dậy nên đầu chưa được minh mẫn, suy nghĩ cũng vì thế nên có hơi ngớ ngẩn.
Đã vậy, làm xong hành động ngốc nghếch vừa rồi, Lam Khê còn nghĩ là mình sắp thoát ra khỏi đây. Ai ngờ, chính vì bản thân lên tiếng phủ nhận mình là Lam Khê nên Phó Hi Du đã phát hiện ra được vị trí của cô, liền nhanh như chớp đi đến, kéo cô đứng dậy.
Lam Khê lúc này hoang mang tột độ. Phó Hi Du vì ở trong tối nên không thấy được vẻ mặt thú vị của cô, chỉ chú tâm dẫn Lam Khê ra khỏi phòng để đến một nơi có ánh sáng.
Lam Khê bước theo anh, vừa đi vừa thầm mắng: Cái con nhỏ ngu ngốc vừa rồi là ai chứ không phải là tôi.
Phó Hi Du lúc này không biết được suy nghĩ của Lam Khê. Đến khi đưa Lam Khê ra khỏi phòng ngủ để đến phòng khách rồi, anh liền buông tay cô ra, khuôn mặt tỏ vẻ áy náy. Nhưng cơ thể thì…
Lam Khê dù không hề có ý nhìn trộm, nhưng chỗ đó của anh cứ hiện rõ ở trong tầm mắt của cô. Cô đành phải ngượng nghịu quay đi, nhưng lại không muốn để Phó Hi Du phát hiện mình đang xấu hổ nên liền quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh.1
Mắt anh trông rất ngây thơ, khác hoàn toàn với bộ phận nào đó trên cơ thể của anh lúc này.
Anh thấy Lam Khê đang nhìn chằm chằm mình thì liền bắt đầu tiến hành kế hoạch. Mặc dù biết không nên diễn trò trước mặt Lam Khê, nhưng anh rất sợ sẽ mất cô. Vì vậy, anh không còn cách nào khác.
Lam Khê lúc này cảm nhận được đối phương muốn nói gì đó nên liền mở lời hỏi thẳng: “Anh có chuyện gì đúng không?”
Phó Hi Du cúi gằm mặt xuống, giọng thành khẩn nói: “Xin lỗi cô. Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Lam Khê mới đầu còn tưởng mình nghe nhầm, đang định hỏi lại thì lại nghe Phó Hi Du nói: “Chuyện tối hôm qua đều là do tôi. Vì vậy, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô Lam Khê.”1
Lam Khê sững người, nhìn chằm chằm vào Phó Hi Du không rời.
Rất lâu sau đó, cô mới bình tĩnh lại, liền hỏi: “Chịu trách nhiệm cái gì? Chịu trách nhiệm như thế nào?”
Phó Hi Du ngay lập tức đáp: “Tôi đã làm những việc thân mật vượt mức cho phép với cô Lam Khê. Vì vậy… Tôi phải trở thành một người xứng đáng để làm những điều thân mật đó.”
Lam Khê nghe đến đây thì ngẩn người, Ngẩn người một lúc liền hiểu rõ ý anh. Hiểu rõ ý anh thì liền cười mỉa mai, trong lòng vừa thấy nực cười vừa thấy khó chịu.
Chịu trách nhiệm?
Phải trở thành một người xứng đáng để làm những điều thân mật đó?
Lam Khê đi đến trước mặt Phó Hi Du, giọng điệu đầy châm chọc: “Phó Hi Du à, tôi cũng là người biết lý lẽ. Tôi không bắt ai “phải” làm gì cả, cũng không bắt ép anh “phải” chịu trách nhiệm với tôi.”
Phó Hi Du giật mình, vội vàng muốn giải thích ý anh không phải như vậy nhưng lại bị Lam Khê cướp lời.
Cô nói: “Anh nhớ trước đây anh mở lời muốn hẹn hò với tôi, sau đó lại chia tay tôi rồi bảo tôi rằng tình cảm cần xuất phát hai phía, không phải một mình tôi thấy hợp thì chúng ta “phải” ở bên nhau sao?”
Phó Hi Du đứng hình, cổ họng nghẹn lại không thể nói được gì.
Hai tay anh khẽ động, muốn ôm lấy Lam Khê rồi giải thích rằng anh không hề có ý đó. Nhưng cuối cùng, anh vẫn không thể nào làm được.
Lam Khê lại bật cười. Nụ cười vừa có chút chua, cũng có chút đắng, giống như vị của nước mắt vậy.
Cô nhìn anh, lại nói: “Tôi nhắc lại câu nói của tôi năm đó. Đó là tôi không hề ép buộc anh hẹn hò với tôi. Và bây giờ cũng vậy, tôi không hề bắt anh phải chịu trách nhiệm,”
Phó Hi Du bối rối, giọng nói run run: “Cô Lam Khê không hề ép buộc tôi. Việc chịu trách nhiệm là do tôi muốn.”1
Lam Khê khẽ nhếch mép, càng cảm thấy những lời Phó Hi Du nói thật mắc cười. “Phó Hi Du à! Bây giờ không phải tôi ép buộc anh, nhưng lỡ mai sau anh lại giống như năm đó thì sao nhỉ?”
Phó Hi Du lắc đầu, vội vàng nói: “Tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa. Hồi đó là tôi sai, tôi sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm nữa đâu.”
Lam Khê nhìn Phó Hi Du với vẻ mặt thành khẩn, trông vô cùng chân thật kia thì liền cảm thấy mình phải đề phòng. Bởi lẽ tâm tư của Phó Hi Du thật sự rất khó đoán, diễn xuất lại rất tốt…
Biết đâu, bộ dạng chật vật của anh lúc này chỉ là diễn thì sao?
Lam Khê tự dưng cảm thấy có chút sợ hãi với người trước mặt. Lại càng cảm thấy suy đoán của mình dường như rất có lý.
Bình thường, Phó Hi Du rõ ràng luôn tỏ ra xa cách với cô, tại sao hôm nay đùng một cái lại đòi chịu trách nhiệm chứ?
Lam Khê bỗng nhiên lại nhớ đến Từ Tuấn Lam. Anh ta lúc ban đầu mời cô đóng MV, khi ở trước mặt mọi người thì rất biết giữ khoảng cách với cô, nhưng khi không có ai thì lại tỏ vẻ thân thiết, tiếp cận cô.
Bây giờ, Phó Hi Du cũng giống như anh ta vậy.
Mà lý do của Từ Tuấn Lam là gì? Chẳng phải vì anh ta có chút tình cảm nam nữ với cô, nhưng không muốn thể hiện ra vì sợ các fan bạn gái của anh ta nổi giận hay sao?
Có khi Phó Hi Du cũng giống như anh ta vậy.
Tuy nhiên, Lam Khê không nghĩ Phó Hi Du lại có thể giống như Từ Tuấn Lam. Nhưng tất nhiên, cô cũng đâu thể hoàn toàn tin tưởng anh chứ?
Lam Khê do dự một lát, muốn thử Phó Hi Du nên liền hỏi: “Anh thật sự muốn chịu trách nhiệm sao?”
Phó Hi Du nghe được câu hỏi này hai mắt như đã sáng lên, chân mày vốn vô thức nhíu chặt lại bây giờ cũng đã giãn ra.
Anh mỉm cười gật đầu, trả lời Lam Khê: “Đúng! Tôi thật sự muốn chịu trách nhiệm.”
Lam Khê lại hỏi: “Vậy ý của anh là chúng ta hẹn hò?”
Phó Hi Du nghe vậy, trái tim bỗng đập nhanh hơn.
Anh đâu chỉ muốn hẹn hò với cô? Anh còn muốn lấy cô, ở bên cô đến cuối cuộc đời này.
Nếu không phải ngày hôm đó nhận được một tin nhắn…
Nếu lúc trước không có những chuyện kia xảy ra…
Thì Phó Hi Du đến bây giờ đã có thể hạnh phúc bên Lam Khê rồi.
Phó Hi Du gật đầu, ánh mắt tràn đầy hy vọng mà trả lời Lam Khê: “Tôi muốn hẹn hò với cô.”
Lam Khê lúc này vẫn còn ngủ rất say, lại được gối ôm Phó Hi Du ôm từ đằng sau nên vô cùng dễ chịu.
Cô thoải mái xoay người lại, ôm lấy chiếc gối ôm bằng da bằng thịt của mình, vô tình lại làm gối ôm tỉnh dậy.
Gối ôm Phó Hi Du bị đánh thức mở to hai mắt. Mặc dù phòng tối đen nên không nhìn thấy gì nhưng anh vẫn biết Lam Khê đang ở trước mặt, lại còn vừa quay sang ôm mình.1
Anh vui vẻ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô một cái, bàn tay dịu dàng ôm lấy cô. Nhưng bỗng nhiên, anh nhận ra bản thân mình lúc này lại bắt đầu có hiện tượng sinh lý nên vô cùng xấu hổ.
Tuy nhiên, vì có kế hoạch sẵn nên Phó Hi Du không thể rời đi trước khi Lam Khê chưa tỉnh dậy được.
Phó Hi Du sợ nếu mình chỉ dậy đi vệ sinh thôi, Lam Khê mà tỉnh lại rồi chuồn đi thì kế hoạch sẽ hỏng bét. Vì thế, anh đành phải mặc kệ cái thân thể ngượng ngùng này của mình mà ở bên cạnh Lam Khê, đợi cô tỉnh dậy.
Đến bảy giờ.
Lam Khê bắt đầu có dấu hiệu thức giấc.
Cô khẽ vặn người nhưng vẫn nhắm chặt mắt, tay vẫn ôm chặt eo Phó Hi Du, mặt còn rúc rúc vào lồng ngực anh.
Phó Hi Du rất thích cảm giác như vậy nhưng lại thấy hơi lo sợ vì phản ứng sinh lý của mình. Trong khi đó, Lam Khê vẫn chưa nhận ra điều gì khác lạ, còn xích lại thêm gần chiếc gối ôm bằng da bằng thịt.
Bất ngờ, phần bụng của cô lại chạm vào một vật gì đó cộm cộm.
Lam Khê cảm thấy hơi lạ nên nhíu mày, nhưng dần dần lại ý thức ra điều gì đó.
Một mùi hương quen thuộc nhẹ nhàng, một thân hình không hề mềm như gối bông, một thứ gì đó… Mà chẳng có gối ôm nào có được…1
Lam Khê giật mình. Những ký ức của buổi tối hôm qua lại ùa về.
Từ việc đưa Phó Hi Du về nhà, sau đó lại đưa Phó Hi Du vào phòng ngủ, dẫn Phó Hi Du xuống nhà vệ sinh,...
Rồi cùng Phó Hi Du lên giường, ôm nhau, hôn nhau,...
Tất cả Lam Khê đều nhớ rất rõ.
Vì vậy bây giờ, Lam Khê đã phát hiện ra rằng: Chiếc gối ôm bằng da bằng thịt mà mình đang ôm chính là Phó Hi Du.
Lam Khê hốt hoảng đẩy Phó Hi Du ra.
Phó Hi Du cũng không có ý cản cô bởi vì cơ thể anh bây giờ không được bình thường. Nhưng không nghĩ Lam Khê vì quá kích động nên đã ngã ‘rầm” một cái từ trên giường xuống đất.
Phó Hi Du lo lắng, vội vàng loay hoay trong bóng tối để tìm cô. Nhưng Lam Khê không muốn để anh bắt gặp, liền bò trên đất, muốn tìm đường ra khỏi phòng rồi rời khỏi đây.
Mà mới sáng sớm, đầu óc còn chưa tỉnh táo, Lam Khê lại có suy nghĩ: Chắc Phó Hi Du say rượu xong đã quên hết chuyện xảy ra rồi. Tốt nhất mau trốn khỏi đây, tuyệt đối không để anh phát hiện ra người vừa nằm trên giường là mình.
Nghĩ như vậy, Lam Khê quyết tâm lẩn trốn. Ai ngờ Phó Hi Du tìm mãi không được cô nên liền nôn nóng gọi hai chữ: “Lam Khê!”
Lam Khê: “...” Đứng hình mất mấy giây. Sau đó ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại dùng giọng giả mà nói: “Tôi không phải Lam Khê.”1
Phó Hi Du: “...”
Lam Khê nói xong mới cảm thấy mình thật sự bị điên rồi. Một phần là vì hoang mang trước Phó Hi Du, một phần là vì vừa mới ngủ dậy nên đầu chưa được minh mẫn, suy nghĩ cũng vì thế nên có hơi ngớ ngẩn.
Đã vậy, làm xong hành động ngốc nghếch vừa rồi, Lam Khê còn nghĩ là mình sắp thoát ra khỏi đây. Ai ngờ, chính vì bản thân lên tiếng phủ nhận mình là Lam Khê nên Phó Hi Du đã phát hiện ra được vị trí của cô, liền nhanh như chớp đi đến, kéo cô đứng dậy.
Lam Khê lúc này hoang mang tột độ. Phó Hi Du vì ở trong tối nên không thấy được vẻ mặt thú vị của cô, chỉ chú tâm dẫn Lam Khê ra khỏi phòng để đến một nơi có ánh sáng.
Lam Khê bước theo anh, vừa đi vừa thầm mắng: Cái con nhỏ ngu ngốc vừa rồi là ai chứ không phải là tôi.
Phó Hi Du lúc này không biết được suy nghĩ của Lam Khê. Đến khi đưa Lam Khê ra khỏi phòng ngủ để đến phòng khách rồi, anh liền buông tay cô ra, khuôn mặt tỏ vẻ áy náy. Nhưng cơ thể thì…
Lam Khê dù không hề có ý nhìn trộm, nhưng chỗ đó của anh cứ hiện rõ ở trong tầm mắt của cô. Cô đành phải ngượng nghịu quay đi, nhưng lại không muốn để Phó Hi Du phát hiện mình đang xấu hổ nên liền quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh.1
Mắt anh trông rất ngây thơ, khác hoàn toàn với bộ phận nào đó trên cơ thể của anh lúc này.
Anh thấy Lam Khê đang nhìn chằm chằm mình thì liền bắt đầu tiến hành kế hoạch. Mặc dù biết không nên diễn trò trước mặt Lam Khê, nhưng anh rất sợ sẽ mất cô. Vì vậy, anh không còn cách nào khác.
Lam Khê lúc này cảm nhận được đối phương muốn nói gì đó nên liền mở lời hỏi thẳng: “Anh có chuyện gì đúng không?”
Phó Hi Du cúi gằm mặt xuống, giọng thành khẩn nói: “Xin lỗi cô. Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Lam Khê mới đầu còn tưởng mình nghe nhầm, đang định hỏi lại thì lại nghe Phó Hi Du nói: “Chuyện tối hôm qua đều là do tôi. Vì vậy, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô Lam Khê.”1
Lam Khê sững người, nhìn chằm chằm vào Phó Hi Du không rời.
Rất lâu sau đó, cô mới bình tĩnh lại, liền hỏi: “Chịu trách nhiệm cái gì? Chịu trách nhiệm như thế nào?”
Phó Hi Du ngay lập tức đáp: “Tôi đã làm những việc thân mật vượt mức cho phép với cô Lam Khê. Vì vậy… Tôi phải trở thành một người xứng đáng để làm những điều thân mật đó.”
Lam Khê nghe đến đây thì ngẩn người, Ngẩn người một lúc liền hiểu rõ ý anh. Hiểu rõ ý anh thì liền cười mỉa mai, trong lòng vừa thấy nực cười vừa thấy khó chịu.
Chịu trách nhiệm?
Phải trở thành một người xứng đáng để làm những điều thân mật đó?
Lam Khê đi đến trước mặt Phó Hi Du, giọng điệu đầy châm chọc: “Phó Hi Du à, tôi cũng là người biết lý lẽ. Tôi không bắt ai “phải” làm gì cả, cũng không bắt ép anh “phải” chịu trách nhiệm với tôi.”
Phó Hi Du giật mình, vội vàng muốn giải thích ý anh không phải như vậy nhưng lại bị Lam Khê cướp lời.
Cô nói: “Anh nhớ trước đây anh mở lời muốn hẹn hò với tôi, sau đó lại chia tay tôi rồi bảo tôi rằng tình cảm cần xuất phát hai phía, không phải một mình tôi thấy hợp thì chúng ta “phải” ở bên nhau sao?”
Phó Hi Du đứng hình, cổ họng nghẹn lại không thể nói được gì.
Hai tay anh khẽ động, muốn ôm lấy Lam Khê rồi giải thích rằng anh không hề có ý đó. Nhưng cuối cùng, anh vẫn không thể nào làm được.
Lam Khê lại bật cười. Nụ cười vừa có chút chua, cũng có chút đắng, giống như vị của nước mắt vậy.
Cô nhìn anh, lại nói: “Tôi nhắc lại câu nói của tôi năm đó. Đó là tôi không hề ép buộc anh hẹn hò với tôi. Và bây giờ cũng vậy, tôi không hề bắt anh phải chịu trách nhiệm,”
Phó Hi Du bối rối, giọng nói run run: “Cô Lam Khê không hề ép buộc tôi. Việc chịu trách nhiệm là do tôi muốn.”1
Lam Khê khẽ nhếch mép, càng cảm thấy những lời Phó Hi Du nói thật mắc cười. “Phó Hi Du à! Bây giờ không phải tôi ép buộc anh, nhưng lỡ mai sau anh lại giống như năm đó thì sao nhỉ?”
Phó Hi Du lắc đầu, vội vàng nói: “Tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa. Hồi đó là tôi sai, tôi sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm nữa đâu.”
Lam Khê nhìn Phó Hi Du với vẻ mặt thành khẩn, trông vô cùng chân thật kia thì liền cảm thấy mình phải đề phòng. Bởi lẽ tâm tư của Phó Hi Du thật sự rất khó đoán, diễn xuất lại rất tốt…
Biết đâu, bộ dạng chật vật của anh lúc này chỉ là diễn thì sao?
Lam Khê tự dưng cảm thấy có chút sợ hãi với người trước mặt. Lại càng cảm thấy suy đoán của mình dường như rất có lý.
Bình thường, Phó Hi Du rõ ràng luôn tỏ ra xa cách với cô, tại sao hôm nay đùng một cái lại đòi chịu trách nhiệm chứ?
Lam Khê bỗng nhiên lại nhớ đến Từ Tuấn Lam. Anh ta lúc ban đầu mời cô đóng MV, khi ở trước mặt mọi người thì rất biết giữ khoảng cách với cô, nhưng khi không có ai thì lại tỏ vẻ thân thiết, tiếp cận cô.
Bây giờ, Phó Hi Du cũng giống như anh ta vậy.
Mà lý do của Từ Tuấn Lam là gì? Chẳng phải vì anh ta có chút tình cảm nam nữ với cô, nhưng không muốn thể hiện ra vì sợ các fan bạn gái của anh ta nổi giận hay sao?
Có khi Phó Hi Du cũng giống như anh ta vậy.
Tuy nhiên, Lam Khê không nghĩ Phó Hi Du lại có thể giống như Từ Tuấn Lam. Nhưng tất nhiên, cô cũng đâu thể hoàn toàn tin tưởng anh chứ?
Lam Khê do dự một lát, muốn thử Phó Hi Du nên liền hỏi: “Anh thật sự muốn chịu trách nhiệm sao?”
Phó Hi Du nghe được câu hỏi này hai mắt như đã sáng lên, chân mày vốn vô thức nhíu chặt lại bây giờ cũng đã giãn ra.
Anh mỉm cười gật đầu, trả lời Lam Khê: “Đúng! Tôi thật sự muốn chịu trách nhiệm.”
Lam Khê lại hỏi: “Vậy ý của anh là chúng ta hẹn hò?”
Phó Hi Du nghe vậy, trái tim bỗng đập nhanh hơn.
Anh đâu chỉ muốn hẹn hò với cô? Anh còn muốn lấy cô, ở bên cô đến cuối cuộc đời này.
Nếu không phải ngày hôm đó nhận được một tin nhắn…
Nếu lúc trước không có những chuyện kia xảy ra…
Thì Phó Hi Du đến bây giờ đã có thể hạnh phúc bên Lam Khê rồi.
Phó Hi Du gật đầu, ánh mắt tràn đầy hy vọng mà trả lời Lam Khê: “Tôi muốn hẹn hò với cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.