Chương 15: Ngồi cạnh Phó Hi Du
Minh Giang (Táo)
27/09/2022
Lam Khê hốc mắt đỏ hoe nhìn mấy đứa con gái kia hốt hoảng rời khỏi.
Đến lúc này, cô mới phát hiện ra da đầu mình tê nhức vì bị giật tóc. Lưng, tay, chân,... không bộ phận nào trên cơ thể là không cảm thấy đau nhói vì bị mấy đứa con gái kia đánh đập.
Không nhịn được, cô chảy nước mắt.
“Đau hả?”
Người hỏi là Phó Hi Du.
Lam Khê gật đầu, sau đó nhanh chóng lau nước mắt rồi đi lên thư viện, quyết không để chuyện bị đánh ảnh hưởng đến việc học.
Nhưng đột nhiên, cô nhớ ra một chuyện.
“Thôi chết!... Điện thoại… Điện thoại tớ bay đâu rồi?”
Phó Hi Du nghe vậy thì cũng quay đầu tìm kiếm, nhưng Lam Khê đã nhanh mắt hơn phát hiện ra điện thoại của mình.
Đến lúc cô đi tới cầm lấy điện thoại lên thì lại phát hiện ra cuộc gọi giữa mình và Phó Hi Du nên liền nhìn về phía cậu rồi hỏi.
“Cậu nhận được điện thoại nên mới tới chỗ của tớ hả?”
“Ừ.”
“Xin lỗi nhé! Tớ ấn nhầm.” Nói rồi cô đút điện thoại vào trong túi rồi đi về phía thư viện.
Phó Hi Du im lặng theo sát phía sau cô, hoàn toàn không hỏi chuyện gì đã xảy ra, cũng không hỏi vì sao trong mấy đứa con gái vừa nãy, Lam Khê chỉ đánh một mình bạn gái của Trương Lâm Tùng.
Bởi vì cậu biết, Lam Khê đánh cô ta là vì cô ta mắng cậu không có mẹ.
Đương nhiên, lý do cậu biết là vì tiếng cô ta chửi bới trong điện thoại quá to. Mà cái câu nói “thằng không có mẹ” đó, cậu cũng đều đã nghe qua rất nhiều lần. Chỉ là cậu không nghĩ rằng, Lam Khê lại có thể vì một lời nói mà kích động đến như vậy.
Bỗng nhiên, cậu thấy thật ấm lòng.
…
Tới thư viện tầng số hai.
Lam Khê đặt cặp sách xuống rồi ngồi ngay bên cạnh Phó Hi Du. Mặc dù có hơi bất ngờ, nhưng Phó Hi Du cũng không nói gì. Mà Lam Khê thì lại không để ý nhiều, chỉ đơn giản là muốn ngồi bên cạnh để chốc nữa có thể thuận tiện giảng bài cho Phó Hi Du.
Biết Phó Hi Du bình thường tới lớp đều ngủ, Lam Khê nghĩ chắc hẳn học lực cậu không tốt nên đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc phải giải thích với cậu những kiến thức cơ bản. Vậy mà không ngờ, sau khi phụ đạo cho cậu ba môn Toán Lý Hóa thì cô thấy môn nào cậu cũng học rất được.
Tất nhiên là học lực vẫn thua Lam Khê, nhưng Phó Hi Du thật sự không tệ chút nào. Theo Lam Khê nghĩ, nếu chỉ tính điểm số ba môn Toán Lý Hóa thì cậu chắc chắn thừa sức thi vào những trường đại học tốt trong thành phố này.
Tuy nhiên, đến lúc phụ đạo môn Ngữ Văn thì…
Nói chung, không chỉ môn Văn mà mấy môn xã hội, cậu đều học không tốt.
Không đúng! Phải nói là khá tệ! Tệ như trong tưởng tượng của Lam Khê.
Trong khi đó, Phó Hi Du vùi đầu vào bài tập của mấy môn xã hội thì mí mắt gần như sắp sụp xuống. Cậu chán nản, buồn ngủ, khó chịu, bất lực mà thở dài một cái.
Lam Khê thấy cậu mệt thì cũng nói cậu nghỉ một lát. Kết quả vừa nói xong thì Phó Hi Du ngay lập tức gục mặt xuống bàn, khiến cho Lam Khê nhìn mà thấy…
Vô cùng phấn khích!
Trước đây chỉ lén ngắm cậu ngủ từ xa, bây giờ mới được quan sát cậu ngủ ở khoảng cách gần thế này khiến cho Lam Khê phấn khích tới nỗi không ý thức được rằng hiện tại, mình đang nhìn cậu chằm chằm, càng không ý thức được rằng lúc này, liệu cậu có thật sự là đã ngủ hay chưa.
Bình thường nói là ngủ trong lớp, nhưng thực ra Phó Hi Du chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi chứ không phải ngủ thật. Vì vậy, cậu vẫn có thể nghe thầy giảng bài, phần nào khó hiểu thì sẽ ngồi dậy nhìn lên bảng để quan sát cho kỹ, về nhà rảnh rỗi cũng làm bài tập chăm chỉ nên kết quả học tập không tệ.
Còn bây giờ, cậu gục mặt xuống bàn quả thật không phải để ngủ, nhưng cũng không phải là vì nhắm mắt nghỉ ngơi, mà là vì không biết nên đối mặt với Lam Khê như thế nào.
Vừa rồi ngồi cạnh Lam Khê, việc học đã đánh lạc hướng được sự chú ý của cậu. Bây giờ Lam Khê cho cậu nghỉ tại chỗ, vậy cậu phải làm gì đây? Chỉ ngồi yên bên cạnh cô thôi à? Hay là nói chuyện gì đó?
Nhưng biết nói chuyện gì bây giờ?
Phó Hi Du không giỏi giao tiếp nên dù cứ nghĩ mãi xem mình nên nói chuyện gì với cô gái ngồi bên cạnh nhưng mãi vẫn chưa nghĩ ra.
Thứ duy nhất cậu nghĩ ra lúc này chính là: Mình vô cùng nhạt nhẽo.
Tuy nhiên Lam Khê - người con gái đang ngồi bên cạnh thì không nghĩ vậy. Lúc này, cô cảm thấy cậu rất ngoan, học xong thì nằm xuống ngủ, không chơi game, không nhắn tin, cũng không làm điều gì khác.
Bỗng nhiên, cô lại nhớ tới ngày đầu tiên chuyển trường đã thấy Trương Lâm Tùng lấy từ trong cặp Phó Hi Du ra bao thuốc lá và chiếc bật lửa.
Lúc đứng gần Trương Lâm Tùng, Lam Khê cũng ngửi thấy mùi thuốc lá khá nồng. Không chỉ cậu ta mà Triệu Đàm và Đào Hiên cũng có, chỉ có Phó Hi Du thì lại hoàn toàn không.
Trên người cậu lúc nào cũng có mùi hương thoang thoảng của nước xả vải, dầu gội đầu, sữa tắm. Còn có… mùi thơm cơ thể đặc trưng, khi hít vào thật sự rất dễ chịu.
Lam Khê nghĩ tới đây thì không nhịn được, liền ghé sát mặt vào người Phó Hi Du rồi nhẹ nhàng ngửi một hơi thật sâu cho đến khi…
Phó Hi Du mở mắt ra.
Đến lúc này, cô mới phát hiện ra da đầu mình tê nhức vì bị giật tóc. Lưng, tay, chân,... không bộ phận nào trên cơ thể là không cảm thấy đau nhói vì bị mấy đứa con gái kia đánh đập.
Không nhịn được, cô chảy nước mắt.
“Đau hả?”
Người hỏi là Phó Hi Du.
Lam Khê gật đầu, sau đó nhanh chóng lau nước mắt rồi đi lên thư viện, quyết không để chuyện bị đánh ảnh hưởng đến việc học.
Nhưng đột nhiên, cô nhớ ra một chuyện.
“Thôi chết!... Điện thoại… Điện thoại tớ bay đâu rồi?”
Phó Hi Du nghe vậy thì cũng quay đầu tìm kiếm, nhưng Lam Khê đã nhanh mắt hơn phát hiện ra điện thoại của mình.
Đến lúc cô đi tới cầm lấy điện thoại lên thì lại phát hiện ra cuộc gọi giữa mình và Phó Hi Du nên liền nhìn về phía cậu rồi hỏi.
“Cậu nhận được điện thoại nên mới tới chỗ của tớ hả?”
“Ừ.”
“Xin lỗi nhé! Tớ ấn nhầm.” Nói rồi cô đút điện thoại vào trong túi rồi đi về phía thư viện.
Phó Hi Du im lặng theo sát phía sau cô, hoàn toàn không hỏi chuyện gì đã xảy ra, cũng không hỏi vì sao trong mấy đứa con gái vừa nãy, Lam Khê chỉ đánh một mình bạn gái của Trương Lâm Tùng.
Bởi vì cậu biết, Lam Khê đánh cô ta là vì cô ta mắng cậu không có mẹ.
Đương nhiên, lý do cậu biết là vì tiếng cô ta chửi bới trong điện thoại quá to. Mà cái câu nói “thằng không có mẹ” đó, cậu cũng đều đã nghe qua rất nhiều lần. Chỉ là cậu không nghĩ rằng, Lam Khê lại có thể vì một lời nói mà kích động đến như vậy.
Bỗng nhiên, cậu thấy thật ấm lòng.
…
Tới thư viện tầng số hai.
Lam Khê đặt cặp sách xuống rồi ngồi ngay bên cạnh Phó Hi Du. Mặc dù có hơi bất ngờ, nhưng Phó Hi Du cũng không nói gì. Mà Lam Khê thì lại không để ý nhiều, chỉ đơn giản là muốn ngồi bên cạnh để chốc nữa có thể thuận tiện giảng bài cho Phó Hi Du.
Biết Phó Hi Du bình thường tới lớp đều ngủ, Lam Khê nghĩ chắc hẳn học lực cậu không tốt nên đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc phải giải thích với cậu những kiến thức cơ bản. Vậy mà không ngờ, sau khi phụ đạo cho cậu ba môn Toán Lý Hóa thì cô thấy môn nào cậu cũng học rất được.
Tất nhiên là học lực vẫn thua Lam Khê, nhưng Phó Hi Du thật sự không tệ chút nào. Theo Lam Khê nghĩ, nếu chỉ tính điểm số ba môn Toán Lý Hóa thì cậu chắc chắn thừa sức thi vào những trường đại học tốt trong thành phố này.
Tuy nhiên, đến lúc phụ đạo môn Ngữ Văn thì…
Nói chung, không chỉ môn Văn mà mấy môn xã hội, cậu đều học không tốt.
Không đúng! Phải nói là khá tệ! Tệ như trong tưởng tượng của Lam Khê.
Trong khi đó, Phó Hi Du vùi đầu vào bài tập của mấy môn xã hội thì mí mắt gần như sắp sụp xuống. Cậu chán nản, buồn ngủ, khó chịu, bất lực mà thở dài một cái.
Lam Khê thấy cậu mệt thì cũng nói cậu nghỉ một lát. Kết quả vừa nói xong thì Phó Hi Du ngay lập tức gục mặt xuống bàn, khiến cho Lam Khê nhìn mà thấy…
Vô cùng phấn khích!
Trước đây chỉ lén ngắm cậu ngủ từ xa, bây giờ mới được quan sát cậu ngủ ở khoảng cách gần thế này khiến cho Lam Khê phấn khích tới nỗi không ý thức được rằng hiện tại, mình đang nhìn cậu chằm chằm, càng không ý thức được rằng lúc này, liệu cậu có thật sự là đã ngủ hay chưa.
Bình thường nói là ngủ trong lớp, nhưng thực ra Phó Hi Du chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi chứ không phải ngủ thật. Vì vậy, cậu vẫn có thể nghe thầy giảng bài, phần nào khó hiểu thì sẽ ngồi dậy nhìn lên bảng để quan sát cho kỹ, về nhà rảnh rỗi cũng làm bài tập chăm chỉ nên kết quả học tập không tệ.
Còn bây giờ, cậu gục mặt xuống bàn quả thật không phải để ngủ, nhưng cũng không phải là vì nhắm mắt nghỉ ngơi, mà là vì không biết nên đối mặt với Lam Khê như thế nào.
Vừa rồi ngồi cạnh Lam Khê, việc học đã đánh lạc hướng được sự chú ý của cậu. Bây giờ Lam Khê cho cậu nghỉ tại chỗ, vậy cậu phải làm gì đây? Chỉ ngồi yên bên cạnh cô thôi à? Hay là nói chuyện gì đó?
Nhưng biết nói chuyện gì bây giờ?
Phó Hi Du không giỏi giao tiếp nên dù cứ nghĩ mãi xem mình nên nói chuyện gì với cô gái ngồi bên cạnh nhưng mãi vẫn chưa nghĩ ra.
Thứ duy nhất cậu nghĩ ra lúc này chính là: Mình vô cùng nhạt nhẽo.
Tuy nhiên Lam Khê - người con gái đang ngồi bên cạnh thì không nghĩ vậy. Lúc này, cô cảm thấy cậu rất ngoan, học xong thì nằm xuống ngủ, không chơi game, không nhắn tin, cũng không làm điều gì khác.
Bỗng nhiên, cô lại nhớ tới ngày đầu tiên chuyển trường đã thấy Trương Lâm Tùng lấy từ trong cặp Phó Hi Du ra bao thuốc lá và chiếc bật lửa.
Lúc đứng gần Trương Lâm Tùng, Lam Khê cũng ngửi thấy mùi thuốc lá khá nồng. Không chỉ cậu ta mà Triệu Đàm và Đào Hiên cũng có, chỉ có Phó Hi Du thì lại hoàn toàn không.
Trên người cậu lúc nào cũng có mùi hương thoang thoảng của nước xả vải, dầu gội đầu, sữa tắm. Còn có… mùi thơm cơ thể đặc trưng, khi hít vào thật sự rất dễ chịu.
Lam Khê nghĩ tới đây thì không nhịn được, liền ghé sát mặt vào người Phó Hi Du rồi nhẹ nhàng ngửi một hơi thật sâu cho đến khi…
Phó Hi Du mở mắt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.