Chương 68: Nụ hôn điên cuồng
Minh Giang (Táo)
27/09/2022
Trước câu hỏi của Đồng Sơn, Triệu Miên tức giận gật đầu, miệng lẩm bẩm vài ba câu tục tĩu.
“Thằng khốn đó… Nó chê Lam Khê phiền rồi chia tay con bé…” Vừa nói, Triệu Miên vừa hồi tưởng lại, “Thằng khốn đó bỏ con bé… để cho con bé phải dầm mưa… con bé còn bị ngã xe…”
“À đúng rồi! Còn ngã cầu thang nữa…”
Phó Hi Du nghe đến đây liền hoang mang, không giữ được bình tĩnh mà hỏi: “Ngã cầu thang gì cơ?”
Triệu Miên say bí tỉ đâu có biết gì, liền mơ mơ hồ hồ đáp lại: “Lam Khê nói… Nó bị ngã cầu thang… Nó đợi người yêu cũ, nhưng cái thằng nhóc đó không có đến… Nó sợ thằng đó bị tai nạn, nên vội vàng đi tìm… Sau đó bị ngã cầu thang ở thư viện…”
Ngã ở cầu thang thư viện.
Ngày mưa.
Phó Hi Du ngay lập tức nhớ ra ngày đó là sinh nhật anh, Lam Khê hẹn anh đến thư viện thành phố để tặng quà. Nhưng dù đã đến, nhưng anh lại không dám đi gặp cô. Sau đó…
Cô vì tìm anh nên mới bị ngã.
Là vì anh…
Trái tim anh lúc này như bị một sợi dây xích đầy gai quấn chặt. Từng chiếc gai nhọn trên sợi dây xích không ngừng đâm chọc mạnh mẽ vào những vết thương còn chưa kịp lành trong trái tim anh.
Đau quá…
Thật sự còn đau gấp ngàn lần những nỗi đau thể xác mà anh đã từng phải trải qua…
Đau đến nỗi nước mắt anh không thể khống chế mà từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Nhưng Triệu Miên đang say lại uất ức cho cô em họ, bây giờ mới có chỗ phát tiết liền nói không ngừng với Đồng Sơn.
“Cái thằng đó… Vì nó nên Lam Khê sốt nặng… Đêm đó nó khóc rất nhiều… Nhưng mà nó không trách thằng đó… Nó lại bảo là tại nó phiền… Tại nó phiền nên bạn trai mới không thích…”
“Còn một hôm nữa… Là hôm tiệc chia tay lớp gì gì đó… Nó cũng dầm mưa… cũng khóc… Nó lại sốt… Nó lại khóc trong mơ… Nhất định là vì gặp lại cái thằng đó…”
Nói đến đây, men rượu đã hoàn toàn đánh gục Triệu Miên, khiến cô ấy im lặng mà gục mặt xuống bàn.
Đồng Sơn vội vàng đỡ cô ấy, sau đó cởi áo khoác ngoài làm gối cho cô ấy nằm. Sau đó, anh không để ý đến sắc mặt Phó Hi Du mà nói:
“Cái tên người yêu cũ của cô Lam Khê đúng là tệ thật. Haizz… Sao một cô gái tốt như cô Lam Khê lại yêu cái loại người như thế chứ?”
Vừa nói, Đồng Sơn vừa nhìn khuôn mặt Triệu Miên đang say ngủ nên không chú ý đến Phó Hi Du lúc này đã cúi gằm mặt xuống đất.
Những giọt nước mắt của anh cũng thuận theo đó mà rơi lách tách trên nền nhà.
Không lâu sau, Lam Khê nghe điện thoại xong thì tản bộ một lúc để xua bớt cảm giác xấu hổ rồi mới trở về phòng ăn. Nhưng vừa vào, đập vào mắt cô lại là hình ảnh chị họ đang say quên trời quên đất.
Sức uống vốn dĩ còn kém hơn cô, vậy mà uống bao nhiêu rượu như thế thì say là phải rồi.
Lam Khê nghĩ chắc phải đưa chị họ về thôi. Nhưng mà chị họ đang bất tỉnh như thế thì làm sao đưa ra xe được đây? Hay là đợi một lát cho chị ấy tỉnh lại để di chuyển cho dễ nhỉ?
Nghĩ vậy, Lam Khê lại ngồi xuống bàn ăn. Đằng nào cô cũng chưa ăn no nên liền chọn phương án chờ chị họ một lát.
Nhưng mà chị ấy say như vậy, chắc phải có hai người dìu mới lên xe được nên Lam Khê định nhờ Đồng Sơn. Tuy nhiên chưa kịp mở lời, điện thoại Đồng Sơn lại reo lên.
Người gọi là bố của anh ấy.
Đồng Sơn liền nhanh chóng ra ngoài nghe điện thoại. Vì vậy, trong phòng chỉ còn lại Phó Hi Du và Lam Khê cùng với người chị họ bất tỉnh.
Lam Khê bên ngoài tỏ vẻ không để ý, không quan tâm. Nhưng thực ra từ lúc trở về phòng, cô đã chú ý đến dáng vẻ Phó Hi Du một tay chống lên bàn đỡ lấy trán, khuôn mặt cúi gằm xuống dưới như đang mệt mỏi điều gì.
Chẳng lẽ anh uống say sao?
Lam Khê do dự không biết có nên hỏi hay không.
Cô là bạn diễn, cũng là đồng nghiệp cùng công ty nên hỏi han anh một chút cũng không sao. Nhưng thực tế thì mối quan hệ của hai người lạnh nhạt như vậy, không cần thiết phải khách sáo quan tâm đến nhau làm gì.
Thế nhưng…
Cô lại thấy trong lòng bứt rứt khó chịu.
“Này!” Lam Khê suy nghĩ một hồi vẫn quyết định lên tiếng, “Anh làm sao vậy?”
Phó Hi Du đã nghe thấy, nhưng anh không dám trả lời, cũng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ngoài lúc đóng phim ra, Phó Hi Du thật sự không muốn cô nhìn thấy anh khóc.
Vì vậy, anh đành phải nuốt nước mắt vào trong.
Nhưng Lam Khê lúc này lại nghĩ Phó Hi Du không khỏe nên liền vội vàng đứng dậy đi tới chỗ anh.
Cô đứng ngay bên cạnh anh, có chút ngập ngừng mà vỗ vào lưng anh rồi hỏi: “Anh làm sao vậy? Không ổn sao?”
Nghe giọng nói quen thuộc bên tai, trái tim Phó Hi Du vừa thấy ấm áp nhưng cũng vừa thấy nhói đau.
Anh bỏ bàn tay đang chống trước mặt mình xuống, đang định ngẩng đầu lên nhìn Lam Khê thì đôi bàn tay nhỏ bé của cô đã chạm vào khuôn mặt của anh rồi nhẹ nhàng nâng lên.
Lam Khê khá gấp gáp, lo lắng cho sức khỏe Phó Hi Du nên mới muốn kiểm tra xem sắc mặt anh thế nào.
Lại không nghĩ khi hai người mặt đối mặt, Lam Khê liền thấy được những giọt nước vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt anh.
Tại sao anh lại khóc?
“Anh… đau bụng sao?” Lam Khê không tự nhiên mà né tránh ánh mắt của anh, “Hay là anh đau đầu? Cần tôi gọi trợ lý của anh không?”
Nói rồi lại chợt ý thức bàn tay của mình vẫn còn ôm mặt Phó Hi Du nên Lam Khê ngay lập tức buông ra, không ngờ hai bàn tay to lớn của anh lại giữ chặt lấy tay cô lại.
Nhanh như chớp, anh đứng lên, cơ thể cao lớn chắn trước mặt khiến cho cô có chút cảm giác căng thẳng.
Nhưng còn chưa kịp phán đoán hành động của anh là có ý gì, anh đã cúi đầu xuống rồi ngậm thật chặt lấy đôi môi cô.
Lam Khê hoa mắt, cả đầu óc đều trống rỗng, cả cơ thể đều mềm nhũn bởi nụ hôn bất ngờ này. Tuy nhiên, chỉ ngậm lấy môi của cô đối với Phó Hi Du là chưa đủ.
Anh muốn nhiều hơn nữa, muốn gần gũi cô hơn nữa, muốn cả cơ thể anh đều dính chặt vào cô không rời.
Anh yêu cô.
Anh ôm lấy cô, một tay khóa cô thật chặt trong lòng để cô không thể chạy thoát, một tay đặt sau ót cô để ngăn không cho cô trốn tránh nụ hôn này.
Ngay sau đó, anh vươn đầu lưỡi về phía trước cạy mở hàm răng cô. Cô hốt hoảng muốn ngậm chặt miệng, nhưng cả cơ thể đều không còn sức lực.
Lý trí lúc này mách bảo cô nên cắn cho anh một cái, nhưng đến khi hé miệng ra thì lưỡi anh đã ngay lập tức len lỏi, tham lam như muốn cướp trọn vị ngọt được giấu kín bên trong cô.
Mãnh liệt.
Vô cùng mãnh liệt.
Giống như là ngày mưa hôm ấy, anh cũng điên cuồng khuấy đảo bên trong khoang miệng cô. Anh vừa dịu dàng, nhưng lại vừa mạnh mẽ. Anh vừa muốn cướp đi sự ngọt ngào của cô, nhưng lại muốn trao cho cô tất cả vị ngọt của mình.
“Cạch” Cánh cửa phòng mở ra.
Đồng Sơn sau khi nghe điện thoại liền trở về phòng nhưng không may lại bắt gặp cảnh tượng này.
Anh há mồm trợn mắt, suýt chút nữa còn tưởng mình gặp ảo giác.
Không! Chắc chắn là ảo giác!
Lam Khê và Phó Hi Du bình thường lạnh nhạt xa cách như thế, hôm nay làm sao có thể ôm hôn nhau một cách cuồng nhiệt như vậy được.
Đồng Sơn không dám tin.
Càng nhìn lại càng không dám tin.
Lam Khê bây giờ đang bị Phó Hi Du giam cầm trong lồng ngực. Còn Phó Hi Du đang bị đôi môi Lam Khê mê hoặc đến phát điên, trông không khác gì một tên nghiện đang thưởng thức thuốc phiện cả.
Đồng Sơn nghĩ… Chắc là mình uống say rồi.
Phải đi rửa mặt thôi.
“Thằng khốn đó… Nó chê Lam Khê phiền rồi chia tay con bé…” Vừa nói, Triệu Miên vừa hồi tưởng lại, “Thằng khốn đó bỏ con bé… để cho con bé phải dầm mưa… con bé còn bị ngã xe…”
“À đúng rồi! Còn ngã cầu thang nữa…”
Phó Hi Du nghe đến đây liền hoang mang, không giữ được bình tĩnh mà hỏi: “Ngã cầu thang gì cơ?”
Triệu Miên say bí tỉ đâu có biết gì, liền mơ mơ hồ hồ đáp lại: “Lam Khê nói… Nó bị ngã cầu thang… Nó đợi người yêu cũ, nhưng cái thằng nhóc đó không có đến… Nó sợ thằng đó bị tai nạn, nên vội vàng đi tìm… Sau đó bị ngã cầu thang ở thư viện…”
Ngã ở cầu thang thư viện.
Ngày mưa.
Phó Hi Du ngay lập tức nhớ ra ngày đó là sinh nhật anh, Lam Khê hẹn anh đến thư viện thành phố để tặng quà. Nhưng dù đã đến, nhưng anh lại không dám đi gặp cô. Sau đó…
Cô vì tìm anh nên mới bị ngã.
Là vì anh…
Trái tim anh lúc này như bị một sợi dây xích đầy gai quấn chặt. Từng chiếc gai nhọn trên sợi dây xích không ngừng đâm chọc mạnh mẽ vào những vết thương còn chưa kịp lành trong trái tim anh.
Đau quá…
Thật sự còn đau gấp ngàn lần những nỗi đau thể xác mà anh đã từng phải trải qua…
Đau đến nỗi nước mắt anh không thể khống chế mà từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Nhưng Triệu Miên đang say lại uất ức cho cô em họ, bây giờ mới có chỗ phát tiết liền nói không ngừng với Đồng Sơn.
“Cái thằng đó… Vì nó nên Lam Khê sốt nặng… Đêm đó nó khóc rất nhiều… Nhưng mà nó không trách thằng đó… Nó lại bảo là tại nó phiền… Tại nó phiền nên bạn trai mới không thích…”
“Còn một hôm nữa… Là hôm tiệc chia tay lớp gì gì đó… Nó cũng dầm mưa… cũng khóc… Nó lại sốt… Nó lại khóc trong mơ… Nhất định là vì gặp lại cái thằng đó…”
Nói đến đây, men rượu đã hoàn toàn đánh gục Triệu Miên, khiến cô ấy im lặng mà gục mặt xuống bàn.
Đồng Sơn vội vàng đỡ cô ấy, sau đó cởi áo khoác ngoài làm gối cho cô ấy nằm. Sau đó, anh không để ý đến sắc mặt Phó Hi Du mà nói:
“Cái tên người yêu cũ của cô Lam Khê đúng là tệ thật. Haizz… Sao một cô gái tốt như cô Lam Khê lại yêu cái loại người như thế chứ?”
Vừa nói, Đồng Sơn vừa nhìn khuôn mặt Triệu Miên đang say ngủ nên không chú ý đến Phó Hi Du lúc này đã cúi gằm mặt xuống đất.
Những giọt nước mắt của anh cũng thuận theo đó mà rơi lách tách trên nền nhà.
Không lâu sau, Lam Khê nghe điện thoại xong thì tản bộ một lúc để xua bớt cảm giác xấu hổ rồi mới trở về phòng ăn. Nhưng vừa vào, đập vào mắt cô lại là hình ảnh chị họ đang say quên trời quên đất.
Sức uống vốn dĩ còn kém hơn cô, vậy mà uống bao nhiêu rượu như thế thì say là phải rồi.
Lam Khê nghĩ chắc phải đưa chị họ về thôi. Nhưng mà chị họ đang bất tỉnh như thế thì làm sao đưa ra xe được đây? Hay là đợi một lát cho chị ấy tỉnh lại để di chuyển cho dễ nhỉ?
Nghĩ vậy, Lam Khê lại ngồi xuống bàn ăn. Đằng nào cô cũng chưa ăn no nên liền chọn phương án chờ chị họ một lát.
Nhưng mà chị ấy say như vậy, chắc phải có hai người dìu mới lên xe được nên Lam Khê định nhờ Đồng Sơn. Tuy nhiên chưa kịp mở lời, điện thoại Đồng Sơn lại reo lên.
Người gọi là bố của anh ấy.
Đồng Sơn liền nhanh chóng ra ngoài nghe điện thoại. Vì vậy, trong phòng chỉ còn lại Phó Hi Du và Lam Khê cùng với người chị họ bất tỉnh.
Lam Khê bên ngoài tỏ vẻ không để ý, không quan tâm. Nhưng thực ra từ lúc trở về phòng, cô đã chú ý đến dáng vẻ Phó Hi Du một tay chống lên bàn đỡ lấy trán, khuôn mặt cúi gằm xuống dưới như đang mệt mỏi điều gì.
Chẳng lẽ anh uống say sao?
Lam Khê do dự không biết có nên hỏi hay không.
Cô là bạn diễn, cũng là đồng nghiệp cùng công ty nên hỏi han anh một chút cũng không sao. Nhưng thực tế thì mối quan hệ của hai người lạnh nhạt như vậy, không cần thiết phải khách sáo quan tâm đến nhau làm gì.
Thế nhưng…
Cô lại thấy trong lòng bứt rứt khó chịu.
“Này!” Lam Khê suy nghĩ một hồi vẫn quyết định lên tiếng, “Anh làm sao vậy?”
Phó Hi Du đã nghe thấy, nhưng anh không dám trả lời, cũng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ngoài lúc đóng phim ra, Phó Hi Du thật sự không muốn cô nhìn thấy anh khóc.
Vì vậy, anh đành phải nuốt nước mắt vào trong.
Nhưng Lam Khê lúc này lại nghĩ Phó Hi Du không khỏe nên liền vội vàng đứng dậy đi tới chỗ anh.
Cô đứng ngay bên cạnh anh, có chút ngập ngừng mà vỗ vào lưng anh rồi hỏi: “Anh làm sao vậy? Không ổn sao?”
Nghe giọng nói quen thuộc bên tai, trái tim Phó Hi Du vừa thấy ấm áp nhưng cũng vừa thấy nhói đau.
Anh bỏ bàn tay đang chống trước mặt mình xuống, đang định ngẩng đầu lên nhìn Lam Khê thì đôi bàn tay nhỏ bé của cô đã chạm vào khuôn mặt của anh rồi nhẹ nhàng nâng lên.
Lam Khê khá gấp gáp, lo lắng cho sức khỏe Phó Hi Du nên mới muốn kiểm tra xem sắc mặt anh thế nào.
Lại không nghĩ khi hai người mặt đối mặt, Lam Khê liền thấy được những giọt nước vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt anh.
Tại sao anh lại khóc?
“Anh… đau bụng sao?” Lam Khê không tự nhiên mà né tránh ánh mắt của anh, “Hay là anh đau đầu? Cần tôi gọi trợ lý của anh không?”
Nói rồi lại chợt ý thức bàn tay của mình vẫn còn ôm mặt Phó Hi Du nên Lam Khê ngay lập tức buông ra, không ngờ hai bàn tay to lớn của anh lại giữ chặt lấy tay cô lại.
Nhanh như chớp, anh đứng lên, cơ thể cao lớn chắn trước mặt khiến cho cô có chút cảm giác căng thẳng.
Nhưng còn chưa kịp phán đoán hành động của anh là có ý gì, anh đã cúi đầu xuống rồi ngậm thật chặt lấy đôi môi cô.
Lam Khê hoa mắt, cả đầu óc đều trống rỗng, cả cơ thể đều mềm nhũn bởi nụ hôn bất ngờ này. Tuy nhiên, chỉ ngậm lấy môi của cô đối với Phó Hi Du là chưa đủ.
Anh muốn nhiều hơn nữa, muốn gần gũi cô hơn nữa, muốn cả cơ thể anh đều dính chặt vào cô không rời.
Anh yêu cô.
Anh ôm lấy cô, một tay khóa cô thật chặt trong lòng để cô không thể chạy thoát, một tay đặt sau ót cô để ngăn không cho cô trốn tránh nụ hôn này.
Ngay sau đó, anh vươn đầu lưỡi về phía trước cạy mở hàm răng cô. Cô hốt hoảng muốn ngậm chặt miệng, nhưng cả cơ thể đều không còn sức lực.
Lý trí lúc này mách bảo cô nên cắn cho anh một cái, nhưng đến khi hé miệng ra thì lưỡi anh đã ngay lập tức len lỏi, tham lam như muốn cướp trọn vị ngọt được giấu kín bên trong cô.
Mãnh liệt.
Vô cùng mãnh liệt.
Giống như là ngày mưa hôm ấy, anh cũng điên cuồng khuấy đảo bên trong khoang miệng cô. Anh vừa dịu dàng, nhưng lại vừa mạnh mẽ. Anh vừa muốn cướp đi sự ngọt ngào của cô, nhưng lại muốn trao cho cô tất cả vị ngọt của mình.
“Cạch” Cánh cửa phòng mở ra.
Đồng Sơn sau khi nghe điện thoại liền trở về phòng nhưng không may lại bắt gặp cảnh tượng này.
Anh há mồm trợn mắt, suýt chút nữa còn tưởng mình gặp ảo giác.
Không! Chắc chắn là ảo giác!
Lam Khê và Phó Hi Du bình thường lạnh nhạt xa cách như thế, hôm nay làm sao có thể ôm hôn nhau một cách cuồng nhiệt như vậy được.
Đồng Sơn không dám tin.
Càng nhìn lại càng không dám tin.
Lam Khê bây giờ đang bị Phó Hi Du giam cầm trong lồng ngực. Còn Phó Hi Du đang bị đôi môi Lam Khê mê hoặc đến phát điên, trông không khác gì một tên nghiện đang thưởng thức thuốc phiện cả.
Đồng Sơn nghĩ… Chắc là mình uống say rồi.
Phải đi rửa mặt thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.