Chương 4: Tớ sẽ mua đồ Ăn, nước uống cho cậu
Minh Giang (Táo)
27/09/2022
Còn chưa hiểu rốt cuộc tại sao Vương Kiệt lại có thái độ như vậy, cậu ấy đã trừng mắt nhìn Triệu Lam Khê: ”Cậu nghĩ mách thầy cô, mách bố mẹ thì mọi chuyện sẽ được giải quyết à? Nói cho cậu biết, muốn sống ở cái lớp này không dễ dàng như thế đâu!”
Nói đến đây, giọng Vương Kiệt bắt đầu run run, còn Lam Khê thì vẫn đang sững sờ trước những lời nói của cậu ấy.
Hai bàn tay siết chặt lại, Vương Kiệt hít thở một hơi thật sâu, có vẻ như đang cố gắng giữ bình tĩnh rồi mới nói tiếp: “Cậu tưởng mình giúp tôi, nhưng cậu suýt nữa hại chết tôi rồi đấy. Nếu hôm nay bọn họ phát hiện cậu quay video, nhất định sẽ nói là tôi ngồi cùng bàn xúi giục cậu. Đến lúc đó tôi phải làm sao hả?”
Chuyện này… Lam Khê còn chưa nghĩ tới.
Cô chỉ nghĩ đến việc giúp cậu ấy, chứ không nghĩ đến việc nếu bị phát hiện thì cậu cũng sẽ bị liên lụy. Bây giờ nghe được những lời này, Lam Khê mới nhận ra mình nông cạn đến nhường nào.
Bình thường còn tự nhận bản thân nhanh nhẹn, đầu óc linh hoạt, nhưng đến giờ phút này, cô chỉ biết đứng yên một chỗ nghe cậu ấy phát tiết chứ hoàn toàn không thể nói thêm được gì ngoài hai tiếng: “Xin lỗi.”
Dù biết rằng hai tiếng “xin lỗi” đối với cậu ấy chẳng giúp ích được gì, nhưng cô vẫn chỉ biết cúi gằm mặt mà áy náy vì cách hành sự thiếu suy nghĩ của mình.
Vương Kiệt không đáp lại, chỉ thở dài một cái: “Từ giờ đừng có xen vào chuyện của tôi nữa.” rồi quay người rời đi.
Lam Khê đứng yên, lặng lẽ nhìn theo, cảm giác áy náy trong lòng vẫn chưa vơi đi phần nào.
Đây là lần đầu tiên trong đời, cô tận mắt nhìn thấy người khác bị bắt nạt. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời, cô giúp đỡ người khác nhưng lại suýt chút nữa làm hại người ta.
Những cái gọi là lần đầu tiên này khiến Lam Khê đau đầu suy nghĩ, khiến toàn thân cô mệt mỏi rã rời.
Đợi đến lúc Vương Kiệt đã hoàn toàn đi khuất, cô mới ngồi sụp xuống đất rồi thở dài một hơi, trong thâm tâm vẫn không ngừng tự trách bản thân mình.
||||| Truyện đề cử: Thân Mật Khăng Khít |||||
Bỗng nhiên, cánh cửa thư viện vốn đang đóng bất chợt mở ra “két” một tiếng. Lam Khê theo phản xạ quay lại nhìn thì thấy một đôi chân dài từ bên trong bước ra.
Không biết là ai, cô ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt của chủ nhân đôi chân dài kia thì mới há hốc miệng.
“Phó… Phó Hi Du…”
Tại sao cậu ấy lại ở đây?
Lúc vừa tan học, thấy Phó Hi Du nhanh chóng xách cặp rời khỏi lớp, Lam Khê còn tưởng cậu ấy về nhà, hóa ra lại là đến thư viện. Chẳng lẽ một người ngủ gật trong giờ như cậu ấy lại chăm chỉ đến đây đọc sách sau giờ học ư?
Nhưng mặc kệ là đến đây đọc sách hay đốt sách, nỗi băn khoăn lớn nhất trong lòng Lam Khê lúc này là:
"Cậu… vừa rồi có nghe thấy tớ và Vương Kiệt… nói gì không?" Cô đứng phắt dậy, ấp a ấp úng nói với Phó Hi Du.
Nhìn vào dáng vẻ bình thản ung dung với khuôn mặt lạnh không chút cảm xúc của cậu, Lam Khê nghĩ: Chắc là chưa nghe thấy đâu.
Nếu mà nghe thấy, đương nhiên cậu sẽ đem chuyện này nói với nhóm bạn của mình.
Triệu Đàm và Đào Hiên còn chưa rõ, chứ nhớ tới bộ dạng hung hăng tàn bạo của Trương Lâm Tùng thì Lam Khê dám chắc khi biết được việc cô quay video, cậu ta sẽ cho cô sống không yên ổn.
Vì vậy, niềm hy vọng duy nhất trong cô bây giờ chính là Phó Hi Du không nghe thấy gì cả. Vậy mà kết quả, cậu ấy điềm nhiên trả lời: "Nghe thấy rồi."
Nghe, thấy, rồi!
Ba chữ "nghe thấy rồi" đã biến niềm hy vọng trở thành nỗi tuyệt vọng.
Lam Khê mặt mày xám xịt nhìn người con trai trước mặt. Mà Phó Hi Du lúc này cũng nhìn cô, như là đang đợi xem tiếp theo cô sẽ nói điều gì.
Nhưng đến nước này, cô còn có thể nói điều gì đây?
Đợi vài giây, thấy cô im lặng nên Phó Hi Du quay người rời đi.
Lam Khê lúc này đã bắt đầu hoảng loạn, liền vội vàng túm chặt góc áo của Phó Hi Du mà khẩn cầu: "Xin đừng nói ra chuyện này!"
Nhìn xuống góc áo bị Lam Khê kéo, Phó Hi Du khẽ nhíu mày.
Lam Khê lúc này vô cùng căng thẳng, một tay túm chặt áo Hi Du, một tay rút từ trong túi quần ra số tiền tiêu vặt còn lại của mình.
"Video… Tớ thật sự đã xóa rồi…" Cô vừa ấp úng nói, vừa đưa tiền của mình cho Phó Hi Du, "Đây là tiền bảo kê… Xin cậu đừng kể chuyện này cho Trương Lâm Tùng."
Nói ra những lời này, Lam Khê biết bộ dạng của mình cực kỳ thảm hại. Nhưng nếu để Trương Lâm Tùng biết được chuyện mình quay trộm cậu ta, thì cô dám chắc mình sẽ còn thê thảm hơn nữa.
Dù sao Phó Hi Du cũng là thần tượng của cô. Đưa tiền để cậu giữ bí mật tốt hơn nhiều so với việc phải cúi đầu trước Trương Lâm Tùng giống như Vương Kiệt. Chỉ là lúc này, cô không đoán được liệu Phó Hi Du có đồng ý hay không.
"Nếu cậu đồng ý, tớ sẽ đưa thêm tiền cho cậu… Tớ cũng sẽ mua đồ ăn sáng, mua nước cho cậu…" Lam Khê từ từ ngẩng đầu nhìn Phó Hi Du, "Được không?"
Đối diện với đôi mắt long lanh, dáng vẻ yếu ớt của một người con gái xinh đẹp, đa số con trai đều sẽ mủi lòng. Tuy nhiên Phó Hi Du không thuộc đa số.
Cậu chẳng có chút do dự mà đáp: "Không cần.", đồng thời giật lấy góc áo bị Lam Khê túm chặt.
Mà Lam Khê nhận được câu trả lời thì vừa bất ngờ vừa lo sợ, trong đầu hiện ra 7749 cảnh tượng mình bị đám Trương Lâm Tùng bắt nạt.
Nếu biết trước được giờ phút này, Lam Khê có ăn thêm mười lá gan cũng chẳng dám xen vào chuyện của người khác, Đã không giúp được ai, bây giờ lại tự mình tìm đường chết, thật sự quá hối hận.
Ngoài hối hận ra thì còn thất vọng. Thất vọng vì mình đã xuống nước cầu xin như vậy mà Phó Hi Du cũng không thương xót.
Hóa ra gần năm năm cô đã thần tượng một người lạnh lùng, không có chút thương cảm với người khác như Phó Hi Du sao?
Phó Hi Du nhìn cô, ánh mắt vẫn thờ ơ như cũ. Nhưng dường như, cậu đọc được những gì Lam Khê đang suy nghĩ trong đầu.
Nhìn khuôn mặt vừa hoang mang, vừa ấm ức của cô lúc này, không biết sao cậu có chút buồn cười. Lại nhìn đến những tờ tiền trên tay cô, cậu bỗng thấy thật mỉa mai. Hóa ra, trông cậu giống như một tên thu tiền bảo kê đến vậy à?
“Tiền, cậu cất đi đi.” Phó Hi Du lạnh nhạt nhìn Lam Khê, “Không phải lo. Tôi không phải người nhiều chuyện, sẽ không nói chuyện này với ai đâu.”
Nói rồi, cậu quay người rời đi, bỏ lại Lam Khê đang tròn mắt nhìn theo bóng lưng của cậu ngày một xa dần.
Phó Hi Du nói vậy, nghĩa là sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay sao?
Đầu óc Lam Khê trở nên rối loạn. Cô nhìn theo Phó Hi Du, rồi lại nhìn vào mấy tờ tiền mà cậu vừa từ chối nhận. Sau một hồi xử lý thông tin, cô cất tiền vào trong cặp sách, khóe miệng bất giác cong lên.
Nếu cậu đã hứa rằng không nói với Trương Lâm Tùng, thì Lam Khê nghĩ mình nên cảm ơn cậu. Cậu không nhận tiền, vậy chắc bữa sáng sẽ nhận, đúng không?
…
Sáng hôm sau.
Lam Khê rời khỏi nhà sớm, mua hai phần bánh mì rồi đi tới trường. Nhưng vì phải xếp hàng khá lâu, nên gần đến giờ vào học cô mới lên tới lớp.
Chỉ là không ngờ rằng, vừa bước vào cửa lớp thôi, thì một quả bóng đá từ cuối lớp đã bay thẳng đến, đập mạnh một cái vào đầu Lam Khê khiến cho cô đau điếng, choáng váng mà ngã sụp xuống đất.
Còn Trương Lâm Tùng - người vừa ném quả bóng trúng đầu Lam Khê đang vô cùng giận dữ nhìn về phía cô.
“Con ranh! Mày lại đây!”
Nói đến đây, giọng Vương Kiệt bắt đầu run run, còn Lam Khê thì vẫn đang sững sờ trước những lời nói của cậu ấy.
Hai bàn tay siết chặt lại, Vương Kiệt hít thở một hơi thật sâu, có vẻ như đang cố gắng giữ bình tĩnh rồi mới nói tiếp: “Cậu tưởng mình giúp tôi, nhưng cậu suýt nữa hại chết tôi rồi đấy. Nếu hôm nay bọn họ phát hiện cậu quay video, nhất định sẽ nói là tôi ngồi cùng bàn xúi giục cậu. Đến lúc đó tôi phải làm sao hả?”
Chuyện này… Lam Khê còn chưa nghĩ tới.
Cô chỉ nghĩ đến việc giúp cậu ấy, chứ không nghĩ đến việc nếu bị phát hiện thì cậu cũng sẽ bị liên lụy. Bây giờ nghe được những lời này, Lam Khê mới nhận ra mình nông cạn đến nhường nào.
Bình thường còn tự nhận bản thân nhanh nhẹn, đầu óc linh hoạt, nhưng đến giờ phút này, cô chỉ biết đứng yên một chỗ nghe cậu ấy phát tiết chứ hoàn toàn không thể nói thêm được gì ngoài hai tiếng: “Xin lỗi.”
Dù biết rằng hai tiếng “xin lỗi” đối với cậu ấy chẳng giúp ích được gì, nhưng cô vẫn chỉ biết cúi gằm mặt mà áy náy vì cách hành sự thiếu suy nghĩ của mình.
Vương Kiệt không đáp lại, chỉ thở dài một cái: “Từ giờ đừng có xen vào chuyện của tôi nữa.” rồi quay người rời đi.
Lam Khê đứng yên, lặng lẽ nhìn theo, cảm giác áy náy trong lòng vẫn chưa vơi đi phần nào.
Đây là lần đầu tiên trong đời, cô tận mắt nhìn thấy người khác bị bắt nạt. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời, cô giúp đỡ người khác nhưng lại suýt chút nữa làm hại người ta.
Những cái gọi là lần đầu tiên này khiến Lam Khê đau đầu suy nghĩ, khiến toàn thân cô mệt mỏi rã rời.
Đợi đến lúc Vương Kiệt đã hoàn toàn đi khuất, cô mới ngồi sụp xuống đất rồi thở dài một hơi, trong thâm tâm vẫn không ngừng tự trách bản thân mình.
||||| Truyện đề cử: Thân Mật Khăng Khít |||||
Bỗng nhiên, cánh cửa thư viện vốn đang đóng bất chợt mở ra “két” một tiếng. Lam Khê theo phản xạ quay lại nhìn thì thấy một đôi chân dài từ bên trong bước ra.
Không biết là ai, cô ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt của chủ nhân đôi chân dài kia thì mới há hốc miệng.
“Phó… Phó Hi Du…”
Tại sao cậu ấy lại ở đây?
Lúc vừa tan học, thấy Phó Hi Du nhanh chóng xách cặp rời khỏi lớp, Lam Khê còn tưởng cậu ấy về nhà, hóa ra lại là đến thư viện. Chẳng lẽ một người ngủ gật trong giờ như cậu ấy lại chăm chỉ đến đây đọc sách sau giờ học ư?
Nhưng mặc kệ là đến đây đọc sách hay đốt sách, nỗi băn khoăn lớn nhất trong lòng Lam Khê lúc này là:
"Cậu… vừa rồi có nghe thấy tớ và Vương Kiệt… nói gì không?" Cô đứng phắt dậy, ấp a ấp úng nói với Phó Hi Du.
Nhìn vào dáng vẻ bình thản ung dung với khuôn mặt lạnh không chút cảm xúc của cậu, Lam Khê nghĩ: Chắc là chưa nghe thấy đâu.
Nếu mà nghe thấy, đương nhiên cậu sẽ đem chuyện này nói với nhóm bạn của mình.
Triệu Đàm và Đào Hiên còn chưa rõ, chứ nhớ tới bộ dạng hung hăng tàn bạo của Trương Lâm Tùng thì Lam Khê dám chắc khi biết được việc cô quay video, cậu ta sẽ cho cô sống không yên ổn.
Vì vậy, niềm hy vọng duy nhất trong cô bây giờ chính là Phó Hi Du không nghe thấy gì cả. Vậy mà kết quả, cậu ấy điềm nhiên trả lời: "Nghe thấy rồi."
Nghe, thấy, rồi!
Ba chữ "nghe thấy rồi" đã biến niềm hy vọng trở thành nỗi tuyệt vọng.
Lam Khê mặt mày xám xịt nhìn người con trai trước mặt. Mà Phó Hi Du lúc này cũng nhìn cô, như là đang đợi xem tiếp theo cô sẽ nói điều gì.
Nhưng đến nước này, cô còn có thể nói điều gì đây?
Đợi vài giây, thấy cô im lặng nên Phó Hi Du quay người rời đi.
Lam Khê lúc này đã bắt đầu hoảng loạn, liền vội vàng túm chặt góc áo của Phó Hi Du mà khẩn cầu: "Xin đừng nói ra chuyện này!"
Nhìn xuống góc áo bị Lam Khê kéo, Phó Hi Du khẽ nhíu mày.
Lam Khê lúc này vô cùng căng thẳng, một tay túm chặt áo Hi Du, một tay rút từ trong túi quần ra số tiền tiêu vặt còn lại của mình.
"Video… Tớ thật sự đã xóa rồi…" Cô vừa ấp úng nói, vừa đưa tiền của mình cho Phó Hi Du, "Đây là tiền bảo kê… Xin cậu đừng kể chuyện này cho Trương Lâm Tùng."
Nói ra những lời này, Lam Khê biết bộ dạng của mình cực kỳ thảm hại. Nhưng nếu để Trương Lâm Tùng biết được chuyện mình quay trộm cậu ta, thì cô dám chắc mình sẽ còn thê thảm hơn nữa.
Dù sao Phó Hi Du cũng là thần tượng của cô. Đưa tiền để cậu giữ bí mật tốt hơn nhiều so với việc phải cúi đầu trước Trương Lâm Tùng giống như Vương Kiệt. Chỉ là lúc này, cô không đoán được liệu Phó Hi Du có đồng ý hay không.
"Nếu cậu đồng ý, tớ sẽ đưa thêm tiền cho cậu… Tớ cũng sẽ mua đồ ăn sáng, mua nước cho cậu…" Lam Khê từ từ ngẩng đầu nhìn Phó Hi Du, "Được không?"
Đối diện với đôi mắt long lanh, dáng vẻ yếu ớt của một người con gái xinh đẹp, đa số con trai đều sẽ mủi lòng. Tuy nhiên Phó Hi Du không thuộc đa số.
Cậu chẳng có chút do dự mà đáp: "Không cần.", đồng thời giật lấy góc áo bị Lam Khê túm chặt.
Mà Lam Khê nhận được câu trả lời thì vừa bất ngờ vừa lo sợ, trong đầu hiện ra 7749 cảnh tượng mình bị đám Trương Lâm Tùng bắt nạt.
Nếu biết trước được giờ phút này, Lam Khê có ăn thêm mười lá gan cũng chẳng dám xen vào chuyện của người khác, Đã không giúp được ai, bây giờ lại tự mình tìm đường chết, thật sự quá hối hận.
Ngoài hối hận ra thì còn thất vọng. Thất vọng vì mình đã xuống nước cầu xin như vậy mà Phó Hi Du cũng không thương xót.
Hóa ra gần năm năm cô đã thần tượng một người lạnh lùng, không có chút thương cảm với người khác như Phó Hi Du sao?
Phó Hi Du nhìn cô, ánh mắt vẫn thờ ơ như cũ. Nhưng dường như, cậu đọc được những gì Lam Khê đang suy nghĩ trong đầu.
Nhìn khuôn mặt vừa hoang mang, vừa ấm ức của cô lúc này, không biết sao cậu có chút buồn cười. Lại nhìn đến những tờ tiền trên tay cô, cậu bỗng thấy thật mỉa mai. Hóa ra, trông cậu giống như một tên thu tiền bảo kê đến vậy à?
“Tiền, cậu cất đi đi.” Phó Hi Du lạnh nhạt nhìn Lam Khê, “Không phải lo. Tôi không phải người nhiều chuyện, sẽ không nói chuyện này với ai đâu.”
Nói rồi, cậu quay người rời đi, bỏ lại Lam Khê đang tròn mắt nhìn theo bóng lưng của cậu ngày một xa dần.
Phó Hi Du nói vậy, nghĩa là sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay sao?
Đầu óc Lam Khê trở nên rối loạn. Cô nhìn theo Phó Hi Du, rồi lại nhìn vào mấy tờ tiền mà cậu vừa từ chối nhận. Sau một hồi xử lý thông tin, cô cất tiền vào trong cặp sách, khóe miệng bất giác cong lên.
Nếu cậu đã hứa rằng không nói với Trương Lâm Tùng, thì Lam Khê nghĩ mình nên cảm ơn cậu. Cậu không nhận tiền, vậy chắc bữa sáng sẽ nhận, đúng không?
…
Sáng hôm sau.
Lam Khê rời khỏi nhà sớm, mua hai phần bánh mì rồi đi tới trường. Nhưng vì phải xếp hàng khá lâu, nên gần đến giờ vào học cô mới lên tới lớp.
Chỉ là không ngờ rằng, vừa bước vào cửa lớp thôi, thì một quả bóng đá từ cuối lớp đã bay thẳng đến, đập mạnh một cái vào đầu Lam Khê khiến cho cô đau điếng, choáng váng mà ngã sụp xuống đất.
Còn Trương Lâm Tùng - người vừa ném quả bóng trúng đầu Lam Khê đang vô cùng giận dữ nhìn về phía cô.
“Con ranh! Mày lại đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.