Chương 1
Đan Hy
13/07/2019
Khi chúng ta được sinh ra, chúng ta không có quyền lựa chọn số mệnh của bản thân mình và tôi cũng không ngoại lệ!
Tôi tên Lâm Tuệ Nghi, 18 tuổi. Tôi còn có một người chị gái song sinh, chị ấy tên Lâm Tuệ Hy, bằng tuổi với tôi, chị ấy là người thông minh, hiền lành, dịu dàng và rất tài giỏi. Chắc hẳn nhiều người nghĩ tôi thật may mắn khi có một người chị như vậy!
Cũng đúng, tôi rất yêu thương chị của mình. Nhưng! Mọi người có hiểu cảm giác của một cái bóng không?
Nếu chị tôi là một người hoàn hảo thì tôi là một kẻ bỏ đi.
Mẹ tôi mất khi mới sinh chúng tôi, do cơ thể vốn yếu ớt lại mang song thai, bác sĩ khuyên mẹ tôi nên chỉ giữ lại một đứa bé để bảo toàn mạng sống cho hai mẹ con, và người được chọn để bỏ chính là tôi. Nhưng vì có bản năng của một người mẹ, nên mẹ tôi không đồng ý và đã cố hết sức giữ tôi lại.
Vào ngày sinh, tôi biết mẹ đã phải chịu sự đau đớn thế nào! Rồi mẹ tôi đã chút hơi thở cuối cùng khi sinh ra tôi.
Và kể từ đó, tôi luôn bị ba mình ghẻ lạnh. Ông nói tôi là nghiệp chướng vì tôi nên mẹ tôi mới chết, bao nhiêu sự quan tâm và yêu thương ông đều dồn hết vào cho chị của tôi.
Tôi luôn bị đem ra so sánh, bị hắt hủi bởi chính ba ruột của mình. Trong mắt ba, tôi là một cái gai không đáng để tồn tại, trong mắt người ngoài tôi là một bàn đạp để chị tôi được đẩy lên cao.
TẠI TRƯỜNG THPT
- Ê nhãi con, mày biết hoa khôi Tuệ Hy là của tao không. Sao mày dám viết thư tỏ tình Tuệ Hy của tao hả.
Ngoài sân thể dục có một đám nam sinh đang vây quanh một nam sinh khác, nhìn nam sinh đang bị vây quanh đó run rẩy đến mức đáng thương.
- T...ôi t...ôi không biết Tuệ Hy là của bạn.
Cậu nam sinh đó rụt rè nói.
- Bộp. Mày không biết hả? Vậy để tụi tao đánh cho mày biết luôn.
Tên nam sinh nhìn mặt ngổ ngáo đấm thẳng vào mặt nam sinh kia và rồi cả đám xúm lại đánh hội đồng mặc cho nam sinh đó xin tha.
- Ê, Tụi mày làm gì đó?
Đột nhiên có một cô gái xuất hiện, cô ta mặc đồng phục trường, khuôn mặt thanh thoát cân đối, mái tóc đài được cột cao nhìn rất năng động.
- Là em sao Tuệ Hy.
Khi nghe thấy tiếng nói thì đám nam sinh kia dừng lại, một tên trong đó cất tiếng hỏi.
Cô gái kia nghe thấy vậy thì chỉ nhếch môi cười.
- Không đúng, mày là Tuệ Nghi chứ không phải Tuệ Hy.
- Tụi mày đoán chuẩn rồi đấy, tụi mày đông người mà ức hiếp một người hả tụi mày có còn là con trai không.
- Không phải chuyện của mày. CÚT.
Một tên nam sinh tiến lại gần Tuệ Nhi và chỉ thẳng vào mặt của coi quát lớn.
Cô cực ghét ai nói giọng ra lệnh với mình, cô xoay người lại, bọn nó tưởng cô định bỏ đi nhưng không phải.
Cô xoay người lại và đá tên nam sinh đó khiến hắn ngã nhào xuống đất, hai tay cô nắm thành năm đấm, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích
- Đứa nào muốn nhập viện thì lại đây.
Tôi tên Lâm Tuệ Nghi, 18 tuổi. Tôi còn có một người chị gái song sinh, chị ấy tên Lâm Tuệ Hy, bằng tuổi với tôi, chị ấy là người thông minh, hiền lành, dịu dàng và rất tài giỏi. Chắc hẳn nhiều người nghĩ tôi thật may mắn khi có một người chị như vậy!
Cũng đúng, tôi rất yêu thương chị của mình. Nhưng! Mọi người có hiểu cảm giác của một cái bóng không?
Nếu chị tôi là một người hoàn hảo thì tôi là một kẻ bỏ đi.
Mẹ tôi mất khi mới sinh chúng tôi, do cơ thể vốn yếu ớt lại mang song thai, bác sĩ khuyên mẹ tôi nên chỉ giữ lại một đứa bé để bảo toàn mạng sống cho hai mẹ con, và người được chọn để bỏ chính là tôi. Nhưng vì có bản năng của một người mẹ, nên mẹ tôi không đồng ý và đã cố hết sức giữ tôi lại.
Vào ngày sinh, tôi biết mẹ đã phải chịu sự đau đớn thế nào! Rồi mẹ tôi đã chút hơi thở cuối cùng khi sinh ra tôi.
Và kể từ đó, tôi luôn bị ba mình ghẻ lạnh. Ông nói tôi là nghiệp chướng vì tôi nên mẹ tôi mới chết, bao nhiêu sự quan tâm và yêu thương ông đều dồn hết vào cho chị của tôi.
Tôi luôn bị đem ra so sánh, bị hắt hủi bởi chính ba ruột của mình. Trong mắt ba, tôi là một cái gai không đáng để tồn tại, trong mắt người ngoài tôi là một bàn đạp để chị tôi được đẩy lên cao.
TẠI TRƯỜNG THPT
- Ê nhãi con, mày biết hoa khôi Tuệ Hy là của tao không. Sao mày dám viết thư tỏ tình Tuệ Hy của tao hả.
Ngoài sân thể dục có một đám nam sinh đang vây quanh một nam sinh khác, nhìn nam sinh đang bị vây quanh đó run rẩy đến mức đáng thương.
- T...ôi t...ôi không biết Tuệ Hy là của bạn.
Cậu nam sinh đó rụt rè nói.
- Bộp. Mày không biết hả? Vậy để tụi tao đánh cho mày biết luôn.
Tên nam sinh nhìn mặt ngổ ngáo đấm thẳng vào mặt nam sinh kia và rồi cả đám xúm lại đánh hội đồng mặc cho nam sinh đó xin tha.
- Ê, Tụi mày làm gì đó?
Đột nhiên có một cô gái xuất hiện, cô ta mặc đồng phục trường, khuôn mặt thanh thoát cân đối, mái tóc đài được cột cao nhìn rất năng động.
- Là em sao Tuệ Hy.
Khi nghe thấy tiếng nói thì đám nam sinh kia dừng lại, một tên trong đó cất tiếng hỏi.
Cô gái kia nghe thấy vậy thì chỉ nhếch môi cười.
- Không đúng, mày là Tuệ Nghi chứ không phải Tuệ Hy.
- Tụi mày đoán chuẩn rồi đấy, tụi mày đông người mà ức hiếp một người hả tụi mày có còn là con trai không.
- Không phải chuyện của mày. CÚT.
Một tên nam sinh tiến lại gần Tuệ Nhi và chỉ thẳng vào mặt của coi quát lớn.
Cô cực ghét ai nói giọng ra lệnh với mình, cô xoay người lại, bọn nó tưởng cô định bỏ đi nhưng không phải.
Cô xoay người lại và đá tên nam sinh đó khiến hắn ngã nhào xuống đất, hai tay cô nắm thành năm đấm, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích
- Đứa nào muốn nhập viện thì lại đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.